Đại Quản Gia Là Ma Hoàng (Bản Người Dịch)
Chapter 486: Hóa Hư đại chiến

 

Hiện tại MOMO đang gặp 1 số lỗi, nếu sau 30p-1h nạp vẫn chưa có xu, các bạn vui lòng liên hệ fanpage, gởi ảnh chuyển tiền, copy mã giao dịch, copy username để kiểm tra và xử lí nhé!

Chương 486: Hóa Hư đại chiến
Nhóm Dịch Tại Hạ Bất Tài 

“Thằng nhãi con, hôm nay lão phu nhất định phải chém ngươi thành muôn mảnh!” Hung hăng cắn môi, Lang trưởng lão nổi giận lên tiếng, liền muốn xông về phía trước, lại bị Hổ trưởng lão khẽ vươn tay, ngăn lại.

“Sài Lang, ngươi có thương tích trong người, không nên tái chiến, người này để lão phu tới đối phó!”

Nói xong, Hổ trưởng lão liền hướng về phía trước một bước, khí thế toàn thân đại phóng, một cái hư ảnh Kim Tình Ban Lan Hổ đột nhiên xuất hiện quanh người, cỗ khí thế chấn thiên nhiếp khiến Trác Phàm đang trọng thương, ngăn không được mà khí tức trì trệ.

Cao thủ Hóa Hư tam trọng quả nhiên lợi hại, lão tử trốn ở sau Lệ lão mà vẫn sinh ra cảm giác tức ngực.

Mí mắt run lên một cái, Trác Phàm thầm thở dài nói.

Lệ Kinh Thiên cũng run lên trong lòng, thu hồi buông thả chi tâm, vẻ mặt nghiêm túc, nhưng trong hai con ngươi, lại là một cỗ hỏa nhiệt khí diễm cháy hừng hực, căn bệnh võ si lại tái phát.

“Ha ha ha... Đến rất đúng lúc!”

Bất giác cười to, Lệ Kinh Thiên cũng không lùi mà tiến tới, một bước cước bộ liền xông đi lên, một đầu hắc long quấn quanh người, vô cùng hung mãnh. Cỗ khí thế cương mãnh kia cho dù so ra kém hơn hổ ảnh của đối phương, nhưng cũng kém không nhiều.
Mãnh Hổ thấy thế thì tròng mắt bất giác co rụt lại, trong lòng kinh ngạc. Người ở đây làm sao vậy, toàn là quái thai sao? Mình là Hóa Hư tam trọng cảnh, đối phương vừa mới đột phá Hóa Hư cảnh, mình mới là người vững vàng áp chế đối phương mới đúng chứ.

Vì sao hiện tại xem ra, mặc dù bên mình khí thế vẫn y nguyên mạnh hơn đối phương, nhưng lại mạnh hơn không rõ ràng như vậy, nào có chỗ nào giống như chênh lệch hai trọng cảnh?

Hổ trưởng lão trong lòng hồ nghi, đầy mặt nghi hoặc, nhưng hắn làm sao biết được, Lệ Kinh Thiên cả đời si mê võ thuật, gặp mạnh thì mạnh, thường thường có thể phát huy thực lực viễn siêu bản thân.

Lại thêm việc hắn dùng qua Thông Thiên Đan, gân mạch mở rộng gấp bội, nguyên lực trong cơ thể dâng trào như đại hải. Mặc dù bây giờ nhìn qua chỉ là tu vi Hóa Hư nhất trọng cảnh, nhưng chiến lực chân chính sớm đã ép thẳng tới Hóa Hư tam trọng.

Đùng!

Một tiếng vang thật lớn phát ra, Nhất Long Nhất Hổ rốt cục hung hăng đụng vào nhau, phát ra tiếng oanh minh điếc tai, toàn bộ không gian cũng không ngừng run rẩy.

Tiếp lấy, hai người cùng nhau lui lại, người nào cũng không làm gì được người nào. Hổ trưởng lão liên tiếp lui về phía sau năm bước, Lệ Kinh Thiên rút lui thẳng đến mười bước mới miễn cưỡng ngừng lại thân hình.

Nhưng dù vậy, vẫn như cũ khiến Mãnh Hổ ở đối diện kinh ngạc không thôi, hai người Sài Lang cùng Dâm Xà,  càng là tròng mắt đều nhanh trừng sắp rơi xuống đất.
Một cái  tu giả vừa mới đột phá Hóa Hư cảnh, thế mà có thể cùng cao thủ Hóa Hư tam trọng cảnh thiên chuy bách luyện đánh ngang tay. Bà mẹ ngươi chứ, người ở đây đều đến tột cùng là ăn cái gì mà lớn lên đều  mạnh như vậy?

Lúc trước là một cái tiểu tử Thiên Huyền cảnh có thể khiến cao thủ Hóa Hư bị thương thì thôi đi, hiện tại lại chạy tới một cái Hóa Hư nhất trọng cùng cao thủ Hóa Hư tam trọng tranh phong tương đối.

Nơi này ẩn giấu một đại tông môn ẩn thế à, đi ra đều là đệ tử thiên tài sao?

Hai người bất giác trợn tròn mắt, Mãnh Hổ thầm nói trong lòng, cảm giác vô cùng khó chịu. Nhưng hắn vẫn không tin tà, một lần nữa hóa thân một con mãnh hổ, hướng Lệ Kinh Thiên tiến lên.

Bà mẹ ngươi chứ, lão tử cũng không tin, lão tử đường đường Hóa Hư tam trọng, còn không trị được một tên gà mờ vừa mới đột phá Hóa Hư như ngươi!

Mãnh Hổ oán thầm trong lòng một trận, Lệ Kinh Thiên thấy thế thì lại liên tục cười to, cầu còn không được. Thân thể cũng hóa thành Hắc Long, vọt lên.

Bỗng nhiên, hai người lại một lần nữa đụng vào nhau. Nhưng sau một tiếng oanh thật lớn, Hổ trưởng lão vẫn như lúc trước, lại lui về sau năm bước, nhưng lần này Lệ Kinh Thiên lại là chỉ lui về bảy bước, liền vững vàng đứng vững thân hình, đúng là so với lúc trước thiếu đi mấy bước.

Thấy tình cảnh này, Mãnh Hổ bắt đầu có chút bất an, chiến lực của Lệ Kinh Thiên này vậy mà trong chiến đấu lại từng bước một đề cao. Hai người còn lại cũng là đầy mặt kinh ngạc, bất khả tư nghị nhìn về phía khuôn mặt kiên nghị kia , trong lòng nói thầm một trận.

Cái Phong Lâm Thành này đến tột cùng là nơi quái quỷ gì, đi ra đều không phải là người a!

“Lại đến!”

Cười to một tiếng, Lệ Kinh Thiên tựa hồ như rất vui sướng, hét lớn một tiếng liền một lần nữa xông lên. Gương mặt Mãnh Hổ khẽ run, trong lòng không phục, đồng dạng ngoan cường xông lên.

Kết quả là, Hắc Long Mãnh Hổ giao chiến cùng một chỗ, đánh cho hôn thiên địa ám, thanh thế to lớn. Chính là ngươi một chân đến ta một chân, ngươi nhất quyền đến ta chặn lại, không ai nhường ai!

Ba động nguyên thần cuồn cuộn rung động bốn phía, cho dù là hai vị trưởng lão Sài Lang Dâm Xà, cũng không nhịn được vừa nhìn vừa âm thầm tắc lưỡi.

Bọn họ không phải nói Thiên Vũ không có cường giả Hóa Hư sao? 

Chúng ta tới tùy tiện phất phất tay, là có thể đem đối phương chém tận giết tuyệt sao? Nhưng bây giờ, chẳng những xuất hiện một cái Hóa Hư cảnh, còn cùng Mãnh Hổ đánh cho bất phân cao thấp.

Nhóm Dịch Tại Hạ Bất Tài 
Hiện tại bộ truyện đang bị các trang web khác đánh cắp và đăng lại, mong các bạn đọc truyện trên các kênh chính thống của nhóm để ủng hộ cũng như giúp cộng đồng dịch thuật phát triển ...

Đám ranh con thông báo tình thế Thiên Vũ cho chúng ta, không nói được một câu đúng. Đợi lão tử trở về, nhất định sẽ thu thập các ngươi  một phen thật tốt.

Bất quá còn tốt, tình huống còn không có thoát khỏi khống chế, chí ít hiện tại, đối phương chỉ có một người có thể đánh với bọn họ một trận mà thôi.

Nghĩ tới đây, Sài Lang một lần nữa đem ánh mắt âm độc nhìn về phía Trác Phàm, lộ ra tà dị tiếu dung: “Hắc hắc hắc... thiếu niên trọng thương a, hộ vệ kia của ngươi cũng không có pháp thuật phân thân a, ngoan ngoãn để mạng lại đi!”

Nói xong, Sài Lang liền một lần nữa vung tay lên, hướng Trác Phàm tấn công, một đạo  cương phong thanh sắc hiện ra sói hoang tru lên, giương nanh múa vuốt hướng hắn cuốn tới.

Mí mắt khẽ run một cái, sắc mặt Trác Phàm ngưng trọng, nhưng lại không nhúc nhích. Ngược lại, cũng không phải là hắn không muốn động, mà thật sự là không còn khí lực để chạy.

Lệ Kinh Thiên hướng nơi này nhìn một chút thì liền khẩn trương, muốn cứu trợ, lại tiếc là không làm gì được khi bị Mãnh Hổ kia sống chết quấn lấy, không thể phân thân!

Thế mà, ngay tại trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, hai đạo tiếng vang một nam một nữ lại bỗng nhiên phát ra: “Thủy hỏa giao dung, Sinh Tử Quyết!”

Hô!

Một đạo bạch quang gào thét mà qua, mang theo khí thế khó có thể địch nổi, chiếu sáng cả bầu trời, đâm vào mắt khiến mọi người đều có chút khó mà mở ra được. Sau đó đùng một tiếng, đánh xuyên qua đạo thanh sắc cương phong kia, thẳng tắp phóng về phía Lang trưởng lão.

Nhóm Dịch Tại Hạ Bất Tài   

Tròng mắt nhịn không được mà co rụt lại, Lang trưởng lão vội vàng đưa tay chặn lại, đạo bạch quang kia nhất thời bị hắn cản trong tay. Nhưng là cỗ khí thế nóng rực cùng băng hàn xen lẫn nhau trong đạo quang kia có lực phá hoại quá đáng sợ, lại có thể khiến hắn cảm thấy sâu trong nguyên thần ngăn không được mà đau đớn một trận.

Tiếp theo, xiết chặt tay, đạo bạch quang kia nhất thời phá nát thành mảnh vụn, nhưng lúc này, toàn thân cao thấp Lang trưởng lão đã là một bên đỏ rực như lửa, một bên kết lấy băng sương thật dày, đang không ngừng run rẩy.

“Sài Lang, ngươi thế nào?” Dâm Xà giật mình, vội vàng hỏi thăm.

Lang trưởng lão hung hăng cắn môi, thân thể đột ngột chấn động, nhất thời liền đem băng sương trên thân chấn khai, nhiệt khí tán, nhưng đầu vẫn đau đớn một trận. Đợi lúc hắn giương mắt nhìn lên, liền nhìn thất hai đạo nhân ảnh một nam một nữ, đang ngăn trước mặt Trác Phàm, lại chính là phu phụ hai người Cừu Viêm Hải cùng Tuyết Thanh Kiến!

“Con bà nó, nơi này thật là một địa phương cổ quái, làm sao liền hai cái cao thủ Thần Chiếu đỉnh phong cũng có thể thương tổn được ta?” Thở hồng hộc từng ngụm từng ngụm thở mấy hơi, Lang trưởng lão bất giác cắn răng, hung tợn nói: “Bất quá bọn họ còn cách Hóa Hư cảnh một bước ngắn, tuy lực lượng nguyên thần cường hãn, nhưng còn chưa hình thành thần hồn chân chính, không đạt tới cảnh giới nguyên thần diệt sát. Môt chiêu vừa nãy, nhiều lắm cũng chỉ là ngụy Hóa Hư cảnh mà thôi. Đợi đấy, lão phu sẽ xuất thủ diệt hai tên tiểu bối không biết trời cao đất rộng này !”

“Ai, chờ chút!”

Thế mà, Lang trưởng lão còn chưa xuất thủ, Dâm Xà đã vội vã khoát khoát cánh tay, ngăn cản, một đôi mắt tràn đầy dâm uế, hung hăng nhìn chằm chằm dáng người uyển chuyển của Tuyết Thanh Kiến bên đối phương, nhịn không được chảy xuống một ngụm nước miếng, tà cười ra tiếng: “Hai người kia, nhất là mỹ nữ kia, để ta tới đối phó, hắc hắc hắc...”

Sài Lang vừa nhìn, liền biết dâm tâm của gia hỏa này lại phạm, bất giác bất đắc dĩ gật gật đầu, thở dài.

Mà Cừu Viêm Hải nhìn thấy đối phương dùng ảnh mắt bỉ ổi nhìn lấy lão bà của mình, thì trong lòng một trận lửa giận, không khỏi nhảy lên, ồm ồm nói: “Lão thái bà, hai chúng ta liên thủ làm thịt lão già kia rồi lại nói!”

“Hì hì ha ha... Làm sao, ăn dấm?” Tuyết Thanh Kiến nhìn về phía Cừu Viêm Hải, bất giác cười đùa một tiếng, trêu đùa, nhưng là trong mắt lại là tràn đầy yêu thương.

Cừu Viêm Hải không nói gì,  lửa giận trong mắt lại như sắp phun ra.

Trác Phàm thấy thế thì vội vàng nhắc nhở: “Thù lão, Tuyết tỷ, người kia là cao thủ Hóa Hư nhị trọng, lấy công lực các ngươi hiện tại, cho dù liên thủ, cũng quá miễn cưỡng!”

“Trác quản gia yên tâm, chúng ta có chừng mực!” Giận hừ một tiếng, Cừu Viêm Hải lúc này đã xông lên, chính là phương hướng Dâm Xà.

Tuyết Thanh Kiến nhếch miệng cười một tiếng, liếc nhìn Trác Phàm một chút, bất đắc dĩ thở dài: “Cái tính khí này của lão đầu tử nhà ta, ăn dấm cả một đời, ta cũng không quản được hắn!”

Trác Phàm minh bạch trong lòng, trầm ngâm nửa ngày, lại nhìn xem ánh mắt kia của Dâm Xà, đột nhiên nói: “Tuyết tỷ, ta có một kế, ngươi nghe ta nói...”

Tiếp theo Trác Phàm liền dùng mật ngữ truyền thanh cho nàng, Tuyết Thanh Kiến sững sờ, sau đó khẽ gật đầu, minh bạch hết thảy, liền theo sau lưng Cừu Viêm Hải bay qua.

Mà Dâm Xà thấy hai phu phụ này bay tới, cũng cười lớn một tiếng, chính là hợp ý, đuổi bước lên phía trước, mặt mũi tràn đầy dâm quang rực rỡ!

Lang trưởng lão nhìn thấy Trác Phàm rốt cục chỉ còn một người, không khỏi dữ tợn cười một tiếng, liền muốn phóng đi, nhưng đúng vào lúc này, Trác Phàm lại tà cười một tiếng, hét to nói: “Xú lão đầu, lúc trước ăn hai lần thua thiệt còn không chừa sao? Ngươi không sợ ta còn có người mai phục, lại bị đánh trở tay không kịp? Hiện tại ngươi đã ba lần bị trọng thương, nếu lại bị thêm mấy lần, coi như ngươi là  cao thủ Hóa Hư nhị trọng, còn có thể đứng thẳng được bao lâu?”

Thân thể bất giác trì trệ, Sài Lang do dự nửa ngày, lại là chau mày, không dám lên trước.

Hiện tại hắn đang tỉ mỉ hồi tưởng, thương tổn trên thân tựa hồ cũng là do khinh địch gây nên. Lần thứ nhất, không có đem Trác Phàm để vào mắt, bị hắn làm trọng thương nguyên thần; Lần thứ hai, hắn muốn giết Trác Phàm, kết quả là bị Lệ Kinh Thiên không biết từ nơi nào xuất hiện, bị hắc long của hắn vẫy đuôi một cái, lại chấn thương thêm một lần; Lần thứ ba, hắn vừa ra tay, thì lại bị phu phụ hai người kia liên thủ, lại bị thương tổn thêm một lần.

Tuy những thương thế này đối với hắn mà nói, cũng không tính là quá lớn, nhưng từng tầng từng tầng điệp gia, hắn sớm muộn cũng sẽ bị đả thương đến sâu trong nguyên thần, lưu lại mầm họa lớn, rất có thể sẽlà chung thân tiếc nuối.

Còn nếu chính diện giao phong, những người này muốn đả thương hắn cũng sẽ không dễ dàng như vậy.

Ai, tóm lại, đều là hắn dưới tình thế cấp bách, sơ ý chủ quan làm sai.

Kết quả là, Sài Lang bất giác tinh tế nhìn xem chung quanh, trở nên dị thường cẩn thận, hắn cũng không thể tiếp tục để bị lật thuyền trong mương.

Bất giác cười lạnh, Trác Phàm đã bắt được tâm mạch của hắn, liền đề nghị: “Ngươi cảm thấy ta người cùng hai người bọn họ chiến đấu, ai có khả năng thắng cao hơn?”

“Hừ, tu giả Hóa Hư nhất trọng kia tuy dũng mãnh, nhưng làm sao có thể là đối thủ của Mãnh Hổ là cường giả Hóa Hư tam trọng? Một lúc sau, tự nhiên sẽ thua; Còn hai người kia, hừ hừ hừ... Thần Chiếu đỉnh phong mà thôi, liền  cánh cửa Hóa Hư cảnh còn chưa vượt qua. Cho dù hai người liên thủ đạt đến ngụy Hóa Hư cảnh, cũng vạn ắt không là đối thủ của Dâm Xà Hóa Hư nhị trọng!”

Sài Lang khinh thường bĩu môi, cười lạnh thành tiếng.

Trác Phàm đạm mạc gật đầu, tiện thể nói: “Vậy thế này được không, ta hiện tại đang trọng thương không thể bỏ chạy, ngươi chờ đến khi bọn họ phân ra thắng bại, có hai người kia chiếu ứng chung quanh ngươi , ngươi lại xuất thủ với ta, không phải sẽ nắm chắc hơn sao?”

Sài Lang vừa nghĩ, thì thấy cũng đúng!

Tiểu tử này dù nói thế nào cũng là Thiên Huyền cảnh, còn trọng thương tại thân, chẳng lẽ còn sợ hắn chạy hay sao? Đến thời điểm Mãnh Hổ cùng Dâm Xà phân ra thắng bại cùng cao thủ của đối phương, lão phu lại đem tiểu tử này bắt lại, tra tấn thật tốt một phen, không phải càng có thêm hương vị, có thể tiêu tan mối hận trong lòng ta sao?

Nghĩ như vậy, Sài Lang liền gật đầu, sắc mặt lạnh nhạt, xem như đáp ứng, làm như hắn rất có phong độ cao thủ vậy.

Thế nhưng Thác Bạt Thiết Sơn ở nơi xa thấy thế thì lại là bất đắc dĩ lắc đầu, bật cười ra tiếng: “Ai,Lang trưởng lão này xác thực đầu óc không dùng được a, lại trúng kế!”

 

Hiện tại MOMO đang gặp 1 số lỗi, nếu sau 30p-1h nạp vẫn chưa có xu, các bạn vui lòng liên hệ fanpage, gởi ảnh chuyển tiền, copy mã giao dịch, copy username để kiểm tra và xử lí nhé!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương