Hiện tại MOMO đang gặp 1 số lỗi, nếu sau 30p-1h nạp vẫn chưa có xu, các bạn vui lòng liên hệ fanpage, gởi ảnh chuyển tiền, copy mã giao dịch, copy username để kiểm tra và xử lí nhé!

Tác giả: Flora

Editor: Thanh

Beta: Shin

Bản dịch được thực hiện bởi Qtruyen - Ổ của những chú Cú ăn Tạp. Hãy truy cập qtruyen.net đọc để ủng hộ nhóm dịch nhaaaaa.

---------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

 

“A...sh”

Carlyle muốn gọi nhưng phải chặn lại, vì nếu mở miệng sẽ có thể phát ra âm thanh ngoài ý muốn. Hắn mím môi nhẫn nhịn. Hắn phải chịu đựng cho đến khi cảm giác ấy lắng xuống. 

“Tôi cũng thấy phim này không hay.”

Ash vừa đáp vừa hôn nhẹ lên má của Carlyle. Rồi nhìn thẳng vào mắt đối phương. 

“Chúng ta ra ngoài nhé!”

Hắn thấy toàn thân nóng ran như bị lửa đốt, phần gáy nóng lên phừng phực. Chưa kịp thấy Ash gật đầu thì đã nhẹ nhàng bị kéo đi rồi. 

Nhiều người từ phòng chiếu khác đã ùa ra ngoài hành lang có mùi của thảm đầy bụi bám. Carlyle bị áp sát vào tường. Ash hơi xoay người, chặn giữa Carlyle và người qua đường. Người đó đang hướng mắt xuống nhìn hắn và cười. Cả hành lang tĩnh lặng, không còn ai qua lại. Hắn im lặng.

“Tôi xin lỗi.”

Ash đột nhiên mở lời. Carlyle hướng mắt nhìn đối phương. Vẫn chưa nhận ra bản thân đang bị Ash áp sát vào tường, bèn hỏi lại. 

“Tại sao anh lại xin lỗi?”

“Vì đã chọn một bộ phim nhạt nhẽo như thế.”

Carlyle vì không biết nội dung phim thế nào nên không thể đánh giá, chỉ đành nhấp môi. 

“Không sao.”

Hắn thấy cắn rứt lương tâm vì trả lời một câu không khác gì nói dối. Sự im lặng và nói dối là hai thứ khác nhau. Dù từng lặng thinh để lừa dối người khác nhưng Carlyle hầu như không nhớ mình đã nói dối bao giờ, tại sao lại phạm phải sai lầm lớn thế chứ. 

“Lần sau tôi sẽ chọn bộ khác hay hơn.”

Carlyle giật thót khi nghe từ “lần sau”. Cứ thế bị giữ chặt bởi ánh nhìn khó đoán đó mà cụp lông mi xuống.

“Anh không cần phải làm vậy.”

Vốn định bảo sẽ không có lần sau nhưng không hiểu sao lại nói câu ấy. Ash trầm giọng cười, thân trên cúi xuống. Tầm mắt cả hai ngang nhau. 

“Thực ra, Carlyle hôm nay không tới cũng tốt.”

“Nói thật thì không hẳn...”

Carlyle không thể nói lên lời. Khuôn mặt cả hai tiến lại gần nhau, như sắp chạm cả mũi. Đôi môi ửng hồng đập vào mắt hắn. Cánh môi trên và dưới khép lại tạo thành một dáng môi hoàn hảo, ửng màu như được tô lên. 

“Ash.”

Carlyle gọi tên người đó, bầu không khí hơi kỳ quái. Ash nhoẻn miệng cười đáp lại. Hắn chần chừ đưa tay nắm lấy vai Ash. Carlyle hơi dồn lực như muốn đẩy ra, nói. 

“Hành vi này ở nơi công cộng có hơi...”

“Hành vi này?”

Người đó ngây thơ hỏi lại làm Carlyle muốn xỉu tại chỗ. Vùng gáy nóng ran. Ash vẫn chưa làm gì cả mà. Cái này không phải hệt như chính hắn mới là người kỳ vọng điều gì đó trước sao?

“Hành vi này là hành vi gì vậy, Carlyle?”

“Cái đó...”

“Có phải là cái này không?”

Vừa nói xong, môi của Ash đã chạm nhẹ vào môi của Carlyle. Ánh mắt của hắn vẫn cố định nhìn vào người đó. Hắn cảm thấy cứ như đang chạm vào một cọng lông vũ mềm mại đang từ từ rơi xuống. Tay nắm mạnh lấy bờ vai của Ash. Hắn nghĩ liệu có làm đau người đó hay không, nhưng nhớ lại Ash cũng là Alpha cơ mà. Tiếp xúc này dù chỉ nhỏ và thoáng qua nhưng cũng đủ khiến người hắn cứng đờ. 

“Nếu không phải, thì là cái này?”

Ash chuyển mình trước khi bị ngăn lại. Cắn cánh môi dưới của Carlyle rồi mút nhẹ. Phần môi bị Ash kéo ra, mút vào miệng. Cảm giác ẩm ướt nơi cánh môi khiến hắn rùng mình. Thắt lưng vì thế cũng rã rời theo. 

“Ash, ai đó, lỡ nhìn thấy...”

Hắn không thể kìm chế biểu cảm được nữa. Vô tình thở ra một tràng dài. Cứ thế mà thở gấp, chìm sâu vào ánh mắt của Ash. Người đó dùng bàn tay to áp vào má của hắn. Tay còn lại vòng qua eo. Cả người áp sát. Cứ thế tiếp tục hôn. 

Ha, ưm...

Hắn cố nén tiếng rên rỉ ngắn trong miệng. Ash mút lấy không để Carlyle có cơ hội. Đầu lưỡi thành thục tiến vào bên trong quét từng ngóc ngách. Luồn qua kẽ răng rồi chà xát khoang miệng. Hắn run rẩy, cảm thấy chỗ bị chạm trở nên ngứa ngáy. Đôi mắt vì thế không biết mà trở nên nhăn nhó, xộc xệch. Còn đôi tay thì mạnh bạo nắm lấy vai Ash ghì chặt. Đầu lưỡi dịu dàng đang tung hoành trong khoang miệng lần này liền đè lưỡi hắn xuống. Hắn có cảm giác phần bụng dưới cũng đang bị đè nặng. Đợi, một, chút, một hồi chuông cảnh tỉnh gióng lên trong đầu hắn. Thật kì lạ. Cái này...

Phần lưỡi trở nên loạn xạ không biết phải làm sao. Cảm giác muốn nổ tung như mặt đất nứt ra vậy. Dưới chân cảm thấy trống trải. Tai trở nên lùng bùng. Không thể nghe lọt thứ gì. Ngoài tiếng lép nhép của hai đầu lưỡi. Nước bọt vương ra khắp nơi. Dù đã từng hôn nhiều lần trước đây nhưng cảm giác này quá khác lạ. Cơ thể như muốn sụp đổ. Nếu không phải nhờ tay Ash ôm lấy eo thì không biết sẽ xấu hổ cỡ nào. Người đàn ông này, nụ hôn, thật là,...

“Xem ra đáp án chính xác là đây.”

Ngay trong lúc lòng hắn trở nên như thiêu đốt, Ash bỗng dừng lại và nói. Đầu lưỡi nãy giờ cứ tung hoành trong miệng hắn. Cứ thế liền rút ra. Ash thì thầm, biểu cảm vui tươi như chưa từng có chuyện gì xảy ra. 

Carlyle thở gấp. Môi nóng bừng. Đầu lưỡi tuy không di chuyển mạnh nhưng vẫn thấy đau điếng. Hơn hết, trong lòng hơi hụt hẫng. Carlyle chau mày, cảm thấy bối rối với suy nghĩ ấy. Ash nhìn hắn bèn cười. 

“Tôi xin lỗi vì đã làm cậu giật mình.”

Người đó vuốt má Carlyle, từ từ di chuyển. Ngón trỏ nhẹ nhàng lướt qua môi. Hắn có cảm giác ngón tay ấy đã chạm vào nước bọt của ai đó rồi. 

“Tôi cứ nghĩ việc này sẽ thú vị hơn cả bộ phim nên không thể tài nào tập trung được.”

Giọng điệu lặng lẽ này của người đó khiến lưng hắn trở nên tê rần. Phải chăng là do bị kích động? Không được để lộ ra. Tạm thời, không được. 

“Anh thấy thú vị sao?”

“Đúng vậy.”

 Ash nở một nụ cười mãn nguyện, buông hắn ra. 

“Đây là việc thú vị nhất trong những việc mà tôi đã làm gần đây.”

Ash quệt ngón trỏ vừa lau môi của Carlyle lên môi mình. Hắn nhìn chằm chằm vào đôi môi đó, có vẻ nó hơi ửng đỏ hơn trước thì phải. Khoảnh khắc này khiến hắn tưởng như mùi hương của Ash đang phủ khắp không gian. 

Cảm thấy choáng váng, Carlyle đẩy Ash ra. Ash từ tốn bị đẩy ra sau. Hình như hắn đến nhầm nơi rồi, Carlyle lùi lại. Rồi nhìn Ash và nói.

“Tôi có việc gấp...”

Hắn xấu hổ đưa ra một lời biện minh vô căn cứ. 

“...nên xin phép về trước.”

Carlyle nhanh chóng quay người đi, để lại Ash với vẻ mặt khó hiểu. Bụng dưới của hắn liên tục đau buốt. Cố gắng lơ đi cảm giác ngây người, Carlyle quên cả thể diện lấy tay che miệng. Phần môi bị cọ xát trở nên nóng hổi. 

Người đàn ông này thật nguy hiểm. 

Bản năng của hắn đang mách bảo điều đó. 

Carlyle cố đi thật nhanh ra khỏi rạp rồi đi bộ một lúc. Đang đi liền xoay người lại. Ash không bám theo hắn. Hiện thực này làm hắn vừa thấy an toàn vừa thấy bất an, hắn u sầu, tay xoa phần tóc rối.

Đây không phải là dáng vẻ thường ngày của Carlyle. Cùng lắm là 2 lần, không phải, là trong 3 lần gặp gỡ, hắn đều mất mặt. 

Dù thế nào, nhất định phải thay đổi kế hoạch. 

Carlyle chỉnh đốn suy nghĩ, nhìn vào mu bàn tay còn vương nước bọt. 

***

“Carlyle, tôi không nghĩ sẽ thấy cậu ở đây.”

Carlyle xoay người lại trước giọng nói quen thuộc. Aiden Haywood, người mà hắn hay gặp hồi còn niên thiếu khi mới gia nhập giới thượng lưu. Nhìn thấy người đó với mái tóc vàng được vén một bên cùng gương mặt tinh quái, hắn đáp. 

“Chỉ là có chút việc nên ghé qua.”

“Không phải ai khác mà là cậu hả?”

Hắn hiểu vì sao Aiden lại tỏ ra ngạc nhiên như thế. Hiện tại hắn đang tham dự một buổi tiệc mà chỉ những nhà đầu tư mới được mời ở McLaren. Thông thường những bữa tiệc như thế này thường được phân thành hai phần, Carlyle bình thường sẽ tham gia tiệc tối để xã giao, mở rộng quan hệ rồi ra về. Vì phần sau, không khí buổi tiệc sẽ có chút khác biệt. Thời gian diễn ra buổi tiệc sẽ trễ hơn tiệc tối, các tay đua xuất thân là người mẫu quảng cáo và những người có liên quan khác sẽ tham gia. Bên cạnh đó cũng có nhiều người tới để trải qua một đêm riêng tư. Với mục đích tìm nhà tài trợ và mở rộng mối quan hệ. 

Thế nên bầu không khí của buổi tiệc sẽ khác. Ánh sáng sẽ chuyển sang màu tím, âm nhạc cũng ồn ào hơn. Đến mức càng dễ trao nhau nụ hôn càng tốt. Phải, Carlyle đang tham dự buổi tiệc như thế. 

“Thôi đừng lãng phí thời gian nữa, về chỗ của cậu đi.”

“Sao tâm trạng lại ỉu xìu vậy?”

Vì Aiden thường xuyên gặp hắn hơn là em trai Kyle nên người bạn này có thể nắm bắt thái độ của hắn dựa trên lời nói. Hắn thấy sau lưng Aiden, người trông có vẻ là bạn tình của cậu này, đang nhìn hắn. Là một Omega với ánh mắt sắc lẹm bần bật. Hắn lo Aiden sẽ thay bạn tình như thay áo nên không biết chừng đây là lần cuối hắn nhìn người đó. 

“Aiden.”

Hắn trầm giọng gọi, Aiden đang vươn tay ra bỗng thu dáng vẻ hào hứng lại. Biết rồi, biết rồi, Aiden tặc lưỡi, lùi lại. Carlyle nén cơn thở dài, lạnh lùng nhìn xung quanh. Cầm ly Martini trên tay, quan sát buổi tiệc. Cả không gian tràn ngập, hòa lẫn mùi hương của Alpha và Omega. Nhưng hắn lại không có tí hứng thú nào.

Nhưng mỗi khi ngửi thấy mùi của Jones thì cảm giác lại khác. Kể từ cái hôn nơi công cộng đáng xấu hổ đó, Carlyle càng cảnh giác hơn. Hắn có suy nghĩ rằng việc tiếp tục gặp Ash không còn đúng đắn nữa. Ngày hôm sau đó, hắn đã tìm gặp Luther. Tuy hơi bối rối nhưng nụ hôn của Ash khiến hắn cảm thấy phấn khích. Đến mức bị thu hút bởi một sự thúc giục kì lạ. Không biết chừng là do tâm trạng đã có chuyển biến tốt. 

Nhưng Luther sau khi dò hỏi tình trạng của Carlyle thì ông chỉ phì cười, thẳng thừng bảo là không phải. Carlyle dù có muốn phủ nhận hiện thực hay không cũng không thể cãi lời của bác sĩ, không còn cách nào khác ngoài việc nghe theo ông ấy. 

Hôm sau, Carlyle đã dời lịch gặp vào thứ 7 với Ash thêm một tuần. Ash chỉ đáp lại là đã hiểu kèm lời chúc cuối tuần vui vẻ mà không hỏi gì thêm. Carlyle vô thức mân mê môi của bản thân, bỗng nhận ra bèn bỏ tay xuống. 

Vấn đề nằm ở nụ hôn đó hay sao?

Nếu không đủ âu yếm khi làm tình là nguyên nhân dẫn đến tình trạng này của hắn thì hẳn nhiên chỉ cần khiến hắn mãn nguyện phần nào thì mọi chuyện sẽ ổn, đúng không? Vậy nếu đã tiến triển rồi thì sẽ chẳng cần phải gặp lại Ash nữa. Việc đó đối với Ash cũng là điều tốt. Làm tình với một người mà bản thân không có tình cảm, đối với người đó cũng chẳng phải là chuyện gì vui vẻ.

“Đây là việc thú vị nhất trong những việc mà tôi đã làm gần đây.”

Trong đầu hắn bỗng hiện lên câu nói này. Đối phương đã vừa nhìn vừa xoa ngón tay lên môi hắn và nói như thế. Lúc đó có hơi bối rối. Hắn không hẳn là không thích điều đó. Chắc là vậy.

Khác với Carlyle, người đó chẳng hề ngại ngùng với những hành động như hôn, áp sát cơ thể hay nắm tay người khác. Có lẽ đối với Ash Jones mà nói chẳng qua những hành động đều chỉ đùa giỡn mà thôi. 

Càng nghĩ càng cảm thấy nhức đầu chứ chẳng có đáp án gì. Carlyle đành bỏ cuộc, không nghĩ đến Ash nữa, từ từ tiến vào sân khấu lớn ở trung tâm bữa tiệc. Âm thanh từ đôi giày đen hắt sáng lững thững va vào sàn. Bỗng dưng hắn va vào một người. Là một thanh niên có mái tóc nâu với dáng người nhỏ hơn hắn.

“A, thành thật xin lỗi anh.”

Là một nhóc Omega. Carlyle như thói quen đỡ lấy cậu đang lao đảo. Carlyle nhẹ nhàng đỡ lấy sau lưng, nâng cậu dậy, phần ngực bị tay cậu áp vào. Đôi mắt nâu nhìn lên hắn sâu hút. Gương mặt đỏ ửng, chớp chớp mắt. Cả người phảng phất mùi rượu. 

“Tôi có làm đổ rượu lên người anh không?”

Cậu vừa hỏi vừa nhìn vào ly Martini trên tay Carlyle. Carlyle vô cảm nhìn xuống. Cậu nhóc này có gương mặt thon gọn nhỏ nhắn, ngũ quan trông như một chú nai con. Carlyle ngắm nhìn chỗ gáy trắng ngần theo cổ áo lộ ra rồi nói. 

“Không sao.”

Carlyle nãy giờ vẫn chưa rời tay khỏi lưng cậu. Thế nên cả người cậu vẫn dính sát vào Carlyle. Mùi pheromone tỏa ra từ Omega càng lúc càng đậm. Hắn quả thực có thiện cảm với cậu nhóc này. Carlyle lạnh lùng nhìn cậu nói. 

“Có phải là em nên làm gì đó để bù đắp cho tôi không nhỉ?”

Đáp lại lời nói rõ ràng rành mạch từ hắn, cậu nhóc chớp mắt cười tươi, nhanh nhảu trả lời. 

“Vâng ạ.”

Hắn thả tay ra, đặt tay lên vai cậu nhóc. Dịu dàng nắm vai, xoay người tiến về phía quầy rượu, cậu ghé sát vào người hắn và đi theo. 

Lại là một buổi trò chuyện nhàm chán.

Carlyle hơi nhếch mép mỉm cười, lắng nghe những lời từ cậu. Đầu gối của nhóc ấy chạm vào người hắn. Carlyle nhìn xuống, cả người nhích ra một chút, nói chưa được mấy câu đã cảm thấy chán nản. 

Chẳng có gì thú vị.

Không có gì đặc biệt. Những lần gặp gỡ với Omega từ trước đến nay đối với Carlyle đều vô vị như thế. Dù đối phương có nói hay và thú vị thế nào thì hắn cũng chẳng thấy hào hứng. Đối với hắn việc khống chế biểu cảm là một điều khó, thế nhưng càng trưởng thành thì việc đó lại càng dễ. Cảm xúc sẽ dần tan biến nếu trở nên vô cảm. 

Mỗi khi trở nên bế tắc, hắn đều sẽ nghĩ đến điều khác. Chính là kí ức về 10 ngày vô vọng về sự an toàn của em trai, là hành lang tối phủ đầy sự run rẩy, là hình ảnh cha mẹ hắn cố giấu đi sự sợ hãi khi con trai mình bị bắt cóc. Nếu nghĩ đến những điều đó, tâm trạng của hắn sẽ lắng xuống. 

Đó cũng chính là nghĩa vụ của Carlyle. Để sống và làm những việc mà em trai muốn, hắn nhất định phải hoàn thành tốt vai trò đã được trao. Là người lãnh đạo gia đình và công ty thì không được có điểm yếu. Hắn không muốn mẹ của hắn phải đau khổ vì sự gay gắt của ông ngoại...

Trái tim hắn đã trở nên nguội lạnh từ khi nghĩ tới những nghĩa vụ đó. Đôi khi hắn cũng thấy nghi ngờ. Sau này dù có ai đó chấp nhận tình yêu của hắn thì hắn sẽ không cảm nhận được điều đó, đúng chứ?

“Anh Frost là khách quen với nơi này ạ?”

Sau một lúc im lặng, Carlyle đáp. Chính là câu hỏi mà hắn mong đợi. 

“Đúng vậy.”

“Tuyệt quá. Vậy anh thường tham gia những bữa tiệc như thế này ạ?”

Carlyle hạ mắt nhìn xuống. 

“Chắc vậy. Em có vẻ thích tiệc tùng nhỉ?”

“Đúng thế ạ. Đây là lần đầu em đến đây, nên thấy thích lắm. Nhờ vậy mà mới gặp được những người giống như anh Frost á.”

Cậu nhóc cười lộ lúm đồng tiền, chạm lấy tay của Carlyle. Chỉ cần trao đổi với nhau vài câu nữa thôi là có thể dễ dàng ngủ với nhau rồi. 

Nếu vậy thì đây cũng là tình một đêm đầu tiên của Carlyle. Vì hắn chỉ gặp gỡ Omega vào kì phát tình hoặc do công việc ép buộc mà thôi nên...

Hắn thoáng nghĩ ngợi.

“Cậu làm gì ở đây vậy?”

Một bàn tay vòng ra trước chạm eo hắn. Cánh tay rắn chắc còn lại khoác sau lưng hắn. Tức thì, một mùi hương thanh mát tỏa ra. Ai đó đang ôm hắn. Carlyle mở to mắt. Vì giọng nói này không thể nào lại xuất hiện ở đây được.

“...?”

Hắn hơi xoay đầu, ánh mắt đầy vẻ nghi ngờ, vành tai chạm vào môi người đó.

Không lý nào Ash lại ở đây...

“Cậu nói có việc bận hóa ra là việc này hả?”

Thế nhưng khó mà tin được người đó lại là Ash. Việc hai người gặp nhau khiến hắn thấy bối rối, không thể nào tưởng tượng được sẽ thấy người đó ở đây, tại bữa tiệc mà có thể nói hầu như chẳng có liên quan nào đến Ash cả. 

“...Anh Jones?”

“Tôi có làm phiền cậu không?”

Khác hẳn với lời đang nói, lực trên tay Ash có phần mạnh hơn. Cảm giác vùng bụng chỗ tay người đó đụng vào có phần chặt hơn, như muốn nung nóng toàn bộ lên vậy. Vành tai bị cắn một cái. Carlyle rùng mình, trả lời.

“Anh có việc gì ở đây vậy...?”

“Cậu trả lời câu hỏi của tôi trước đi, Carlyle?”

Carlyle bặm môi vì hắn cảm thấy xấu hổ và bởi chỗ người đó đang gặm nhấm vành tai của hắn. Ai nhìn vào cũng thấy màn skinship này thân mật đến mức kỳ lạ, Omega ngồi kế bên hắn chớp mắt liên tục. Cậu cảm thấy bối rối, nhìn về phía Ash với vẻ mặt bàng hoàng. 

“A... anh Frost ơi, anh này là...?”

“À nhỉ, không giới thiệu một chút sao, Carlyle?”

Hắn thấy chóng mặt quá. Hắn không biết tại sao Ash lại có mặt ở đây, hành động của người đó khiến hắn đau đầu, khó mà giữ được nét bình tĩnh. Carlyle nhanh chóng tỉnh táo, nắm bắt tình hình. Trước tiên là nhìn thẳng vào người đối diện. 

“Anh Jones đây là...”

Carlyle do dự. Chần chừ nói ra từ bạn tình. Dù thế nào hắn cũng cảm thấy bản thân gần như mất cả mặt mũi, hoàn toàn...

“Carlyle là người yêu của tôi.”

Thế nhưng Ash bỗng mở lời. Carlyle như muốn nín thở khi nghe hai chữ người yêu. Vội vàng quay sang để nhìn Ash nhưng bị người đó ôm chầm cả người nên không thể nào để thấy rõ nét mặt. Cậu nhóc nghe thấy hai chữ người yêu liền hốt hoảng. 

“A, cái đó, thật ạ?”

“Đúng vậy. Xin lỗi vì đã chen vào cuộc vui của hai người nhưng tôi có thể đưa người yêu của mình đi được không?”

Cậu nghe xong liền bước ra khỏi ghế. Vội vàng lắc đầu, xua tay. 

“Dạ không có sao đâu ạ. Em có việc nên xin phép đi trước. Thất lễ rồi ạ.”

Cứ nghĩ bản thân có chút nhầm lẫn nên cậu nhóc liền tránh chỗ, xấu hổ đến nỗi không nghe tiếp câu nào mà đi ngay.

Từ lúc bị Ash ôm đến bây giờ, Carlyle cứ nghe thấy tiếng tim mình đập liên hồi. Hắn không lặng thinh nữa mà hỏi.












 

 






 

 














 

 

Hiện tại MOMO đang gặp 1 số lỗi, nếu sau 30p-1h nạp vẫn chưa có xu, các bạn vui lòng liên hệ fanpage, gởi ảnh chuyển tiền, copy mã giao dịch, copy username để kiểm tra và xử lí nhé!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương