Hoa Sơn Tái Khởi
Chapter 103. Ta sẽ khiến các ngươi vĩnh viễn không quên được ngày hôm nay (3)

 

Hiện tại MOMO đang gặp 1 số lỗi, nếu sau 30p-1h nạp vẫn chưa có xu, các bạn vui lòng liên hệ fanpage, gởi ảnh chuyển tiền, copy mã giao dịch, copy username để kiểm tra và xử lí nhé!

Tập 103. Ta sẽ khiến các ngươi vĩnh viễn không quên được ngày hôm nay (3)

“Hơ……Hơ…..”

“Chưởng môn nhân! Chưởng môn nhân mau tỉnh táo lại đi! Đại phu! Đại phu bao giờ mới đến thế!”

“Đại phu cái gì! Đệ tránh ra đi!”

Huyền Thương đẩy Huyền Linh sang một bên rồi đặt tay lên lưng của Huyền Tông. Và ông ta bắt đầu truyền chân khí vào người Huyền Tông.

‘Ơ, trên đời này có chuyện vì quá vui nên khí huyết đảo lộn nữa sao?’

Dù có nghe qua chuyện bị tẩu hỏa nhập ma vì giật mình thì Huyền Thương vẫn chưa nghe qua chuyện vì vui mừng nên mới thành ra như vậy.  Tuy nhiên, sự việc kỳ lạ đó giờ đang diễn ra trước mắt Huyền Thương.

Sau khi được truyền chân khí vào và ổn định lại khí huyết, Huyền Tông thở ra một hơi thật dài.

“Cuối, cuối cùng cũng tĩnh tâm lại được rồi.”

“…..Huynh có sao không? Chưởng môn nhân?”

“Có sao không á?”

Huyền Tông quay phắt lại nhìn Huyền Thương. Phải thề một điều rằng Huyền Thương chưa bao giờ thấy mắt của chưởng môn nhân trợn trừng lên như vậy.

“Đệ vừa mới hỏi ta có sao không à?”

“…..Đệ đã lỡ lời rồi, thưa sư huynh.”

“Chuyện, chuyện này rốt cuộc là….Hơ ơ, trời đất ơi. Hơ ơ……”

Huyền Tông liên tục dồn hơi thở lại rồi thở hắt ra. Nói gì đi nữa, có vẻ như ông ta vẫn chưa thể bình tĩnh lại được.

Vì sao lại thế ư?

Huyền Thương hiểu được tâm tư của Huyền Tông. Quá hiểu là đằng khác. Bàn tay của ông ta cũng đang run lẩy bẩy thì chưởng môn nhân Huyền Tông còn phải đến mức nào nữa?

“Vân Kiếm!”

“Vâng, chưởng môn nhân.”

“Con, con đã dạy bọn trẻ được như vậy sao?”

Vân Kiếm khẽ cười.

“Nếu có thể trả lời ‘Đúng vậy’ thì con đã có thể kiêu ngạo được một chút rồi, nhưng đáng tiếc là không phải vậy ạ. Cái đó là kết quả của quá trình rèn luyện mà các đệ tử đời thứ ba tự đạt được ạ.”

“Tự đạt được á?”

Nhuận Tông quay sang nhìn Vân Kiếm bằng một ánh mắt như không thể tin được những gì mình vừa nghe.

“Sư đệ, đệ có thể giải thích cụ thể hơn cho ta nghe được không.”

Vân Nham hối thúc Vân Kiếm bằng một giọng nói đầy sự bồn chồn. Một người thường ngày điềm tĩnh như ông ta cũng không thể che giấu được sự kích động vào thời điểm này.

“Có lẽ là nhờ Thanh Minh…..”

“Thanh Minh?”

Bây giờ không ai thèm bất ngờ nữa rồi.

Vì mỗi lần có chuyện gì kỳ lạ xảy ra thì cái tên đó đều xuất hiện cả. Thật ra trong lòng bọn họ cũng đã nghĩ rằng cái tên đó sẽ xuất hiện.

“Tiểu tử đó rốt cuộc là ai vậy chứ?”

“Chẳng phải chính chưởng môn nhân đã cho phép nó nhập môn sao ạ? Người đúng thật là không biết chút gì về thằng bé ư?”

“Ta thì có thể biết gì được đây? Chẳng qua thằng bé tìm đến đây, trong bụng ta cứ nghĩ nó có duyên với Hoa Sơn chúng ta nên nhận thôi.”

Mối nhân duyên đó đang làm nên những chuyện vô cùng phi lý.

(Bản dịch thuộc về Vlognovel. Đón xem truyện sớm nhất tại Vlognovel)

Kể từ khi Hoa Sơn bị thiêu rụi bởi ma giáo, à không, phải là từ khi các lão tổ bị tiêu diệt tại Thập Vạn Đại Sơn thì Hoa Sơn chưa từng thắng Tông Nam bao giờ.

Thực ra thì, câu ‘chưa từng thắng’ đó chỉ có mỗi người của Hoa Sơn dùng đến thôi, khách quan mà nói thì câu ‘đến cả đối thủ còn không phải’ vẫn đúng hơn. Bởi vì thế nên dù cho lão Tư Mã Thăng kia có ra sức khiêu khích thì không một ai ở Hoa Sơn dám hó hé nửa lời.

Nhưng các đệ tử đời thứ ba của Hoa Sơn đã thắng các đệ tử đời thứ ba của Tông Nam rồi. Thậm chí còn không phải là một chiến thắng bình thường mà là một chiến thắng áp đảo toàn  vẹn.

‘Các lão tổ ơi.’

Mắt của Huyền Tông đỏ lên.

Không ngờ ngày này cũng đến.

Tuy hắn vẫn luôn tin rằng ngày này một lúc nào đó sẽ đến, nhưng hắn cảm thấy ở cái thời của hắn thì ngày đó khó mà đến được. Nhưng bây giờ cảnh tượng luôn hiện ra một cách lờ mờ trong mơ ấy lại đang xảy ra ngay trước mắt làm hắn nghĩ rằng bây giờ bản thân mình không cần phải trông chờ thêm điều gì nữa.

“Chưởng môn nhân! Được rồi! Bọn trẻ đã làm được rồi.”

“Ừ. Đúng vậy. Đúng rồi. Bọn trẻ quả là tài giỏi. Rất tài giỏi. Đúng vậy.”

Hắn không nói nên lời. Chỉ liên tục lặp lại hai chữ ‘Đúng vậy’ đó không biết bao nhiêu lần.

‘Bây giờ có chết thì cũng có thể có mặt mũi để gặp tổ tiên……’

Ơ?

Nhưng sao thằng bé lại xông ra nữa vậy?

Huyền Tông chớp mắt hai lần để nhìn cho rõ. Nhưng khung cảnh trước mắt vẫn không thay đổi. Thanh Minh giắt thanh mộc kiếm ở thắt lưng rồi sải từng bước tiến về sân tỉ võ.

Thế rồi hắn xoay đầu về hướng Huyền Tông đang đứng.

“Hình như thằng bé đang nhìn sang đây thì phải?”

“Nó, nó lại định làm gì nữa thế?”

Bây giờ, bọn họ lại thấy trông chờ hơn là lo lắng. Huyền Tông nắm chặt nắm đấm trong tay và nhìn Thanh Minh.

Vào lúc đó, khóe miệng của Thanh Minh nhích lên trông rất gian ác.

“……”

Biểu cảm đó đâu phải là biểu cảm của một đạo nhân?

Tên, tên tiểu tử đó rốt cuộc lại tính làm ra chuyện gì nữa vậy?

Riêng khoảnh khắc này, Thái Thượng Lão quân có đang tức giận đi nữa thì Huyền Tông cũng muốn ngoảnh mặt làm ngơ.

 

“Cái……Cái! Cái lũ thảm hại này!”

Tư Mã Thăng mất hết cả lý trí vì tức giận. Hắn ta cắn môi dưới quá chặt làm máu chảy ra.

10 trận thua liên tiếp.

Không còn sự thất bại nào có thể thê thảm hơn. Tuy bọn họ đã thắng 10 trận liên tiếp trước, nhưng điều đó đã biến mất trong đầu bọn họ từ lúc nào rồi. Việc bại dưới tay Hoa Sơn, lại còn là thất bại mang tính áp đảo đó đã khiến đầu óc bọn họ tê liệt.

Thậm chí, dù Hoa Sơn không phải là đối thủ của bọn họ đi chăng nữa thì việc vừa thắng 10 trận liên tiếp xong lại thua ngay 10 trận liên tiếp đó sẽ khiến bọn họ không thể cười nổi. Không phải bọn họ đã thua nhưng xét về mặt tâm trạng thì chả khác gì đã thua trận cả.

“Bị thua trận rồi mà còn dám mở to mắt quay về Tông Nam được sao! Cái bọn thảm hại này! Để bại dưới tay một Hoa Sơn cỏn con đó mà coi được à? Lại còn bị thua một cách thê thảm nữa!”

Tư Mã Thăng tức giận, nói câu nào câu nấy như đang phun ra lửa vậy.

“Cái lũ đần độn này đã khiến danh dự của Tông Nam rơi tụt xuống mặt đất mất rồi! Trước mặt nhiều người thế này mà lại để thua Hoa Sơn sao? Thua Hoa Sơn á? Cái! Cái lũ tâm thần này!”

Các đệ tử đời thứ ba không dám nhìn vào mắt Tư Mã Thăng, cúi gằm mặt xuống trước các đệ tử đời thứ hai đã thắng trận khi nãy.

Trong lúc Tư Mã Thăng không kiềm chế được cơn giận dữ của mình, Tần Kim Long quay sang nhìn các đệ tử đời thứ ba bằng ánh mắt như muốn đánh chết ai đó ngay lập tức.

Kết thúc rồi.

Chiến thắng hoàn hảo mà hắn ta muốn giờ đây đã rơi xuống thùng phân rồi. Thậm chí cả từ ‘chiến thắng’ đó cũng đã sụp đổ.

Hòa.

Hòa với Hoa Sơn sao. Đây là một chuyện có ở trong mơ cũng không nghĩ đến. Nhưng chẳng phải chuyện đó đang ập đến trước mặt hắn ta ư?

“Chết tiệt…..”

Dẫu biết Tư Mã Thăng đang ở trước mặt nhưng lời chửi rủa đó vẫn tự nhiên thốt ra ngoài. Mắt hắn ta đỏ ngầu, nhìn về phía các đệ tử của Hoa Sơn. Tần Kim Long phát hiện ra được điều gì đấy, hắn ta bỗng nheo mắt lại.

“Tên tiểu tử đó!”

Nghe Tần Kim Long nói, Tư Mã Thăng cũng xoay đầu lại. Hắn nhìn thấy dáng vẻ của Thanh Minh đang sải từng bước lên sân tỉ võ.

‘Tên tiểu tử đó!’

Có xé xác hắn ta ra thì cũng không thể nguôi giận!

Nghĩ lại mới thấy, nguồn cơn của mọi sự việc đều từ tên tiểu tử đó mà ra.

“Tên tiểu tử đó sao lại xông ra nữa vậy!”

Trước tiếng quát lớn của Tư Mã Thăng, tất cả đều quay sang nhìn Thanh Minh.

 

“Trời đất ơi. Không ngờ lại có kết quả này…..”

“Hình như Hoa Sơn đã mài dao đợi sẵn rồi thì phải. Chuyện này quả là nằm ngoài sức tưởng tượng.”

“Thắng 10 trận liên tiếp tức là các đệ tử đời thứ ba của Tông Nam đã không thể thắng các đệ tử đời thứ ba của Hoa Sơn dù chỉ một lần, không phải sao?”

Có một điều tuy không nói ra nhưng tất cả bọn họ đều biết.

Sự cách biệt mà đệ tử đời thứ ba của Hoa Sơn đã cho bọn họ thấy còn nhiều hơn cả sự cách biệt của các đệ tử đời thứ hai của Tông Nam khi nãy.

Hơn nữa, sau tất cả mới thấy, những hành động và lời nói của các đệ tử Tông Nam khi đối đầu với các đệ tử Hoa Sơn đã khiến bọn họ bận tâm. Lúc đó, tuy các đệ tử đời thứ ba của Hoa Sơn biết rõ sẽ chiến thắng nhưng bọn họ không hề khiêu khích hay giễu cợt gì mà đã đánh thắng một cách nhanh gọn. Kể từ khi đó, bọn họ mới cảm nhận được dáng vẻ xấu xí của đệ tử Tông Nam.

“Chẳng phải thắng cả về thực lực và thái độ sao?”

“Hoa Sơn không hổ danh là một danh môn chính phái. Ta cảm thấy vô cùng thán phục.”

Tăng lên rồi.

Đang tăng lên rồi.

Địa vị của Hoa Sơn đang tăng lên một cách điên cuồng. Cứ cái đà này thì khí thế đó có thể xông tới Vân Tiêu mất thôi.

Trong lúc đó, Hoàng đại nhân đang cố kiềm chế những tiếng la hét vì vui vẻ tuôn ra từ tận đáy lòng.

Trận tỉ võ này là khởi điểm khiến những đánh giá về Hoa Sơn trở nên khác đi. Trong số bọn họ, chắc chắn sẽ có người đem bàn tính ra gõ xem nên đầu tư bao nhiêu vào Hoa Sơn.

Nhưng không dễ gì để tính toán được chuyện đó đâu. Bởi vì đối với bọn họ, hàng loạt những chuyện này đều là những chuyện nằm ngoài dự tính.

Trước khi chuyện này xảy ra, có một người đã gặp qua Thanh Minh và đầu tư vào Hoa Sơn, giờ đây càng nghĩ càng thấy người đó phải tài giỏi đến cỡ nào.

(Bản dịch thuộc về Vlognovel. Đón xem truyện sớm nhất tại Vlognovel)

“Vậy thì…..”

Vào lúc đó.

“Đằng kia, đợi đã.”

Có ai đó đứng trên sân tỉ võ hét lên về hướng Hoàng Đại Nhân.

“Hửm?”

Hoàng Vấn Dược xoay đầu lại nhìn lên sân tỉ võ. Thanh Minh nhìn về phí hắn rồi tươi cười.

“Chẳng phải là tiểu tử lúc nãy sao?”

“Tên nó là Thanh Minh đúng không. Người thắng trận đầu tiên.”

Hoàng Vấn Dược nghe tiếng rì rầm từ xung quanh rồi chạm mắt với Thanh Minh.

Hoàng đại nhân giả vờ như không biết gì, cao giọng trả lời.

“Có chuyện gì sao, tiểu đạo trưởng.”

Thanh Minh mỉm cười rồi tiếp lời.

“Ta thấy ngài đứng chính giữa và theo dõi từ đầu chí cuối nên ta nghĩ rằng ngài sẽ đưa ra một phán đoán thích hợp, vì thế nên ta mới muốn hỏi ngài một chuyện.”

“Chuyện gì cơ?”

“Ngài thấy ai đã thắng?”

“Ư hửm?”

Ai đã thắng á?

Cái đó thì….

Mặt của Hoàng Vấn Dược đông cứng lại.

‘Hóa ra tiểu đạo trưởng không định kết thúc mọi chuyện bằng kết quả hòa nhau.’

Tuy không biết Thanh Minh định đưa ra lý luận gì nhưng hắn ta đã nói vậy rồi thì Hoàng Vấn Dược phải hưởng ứng thôi. Hoàng Vấn Dược khẽ quay lại phía sau nhìn tất cả mọi người rồi hỏi.

“Các vị nghĩ thế nà? Ta thấy chắc phải phân định thắng thua cho rõ ràng thì hơn.”

Những người có tiếng tăm ở Thiểm Tây chăm chú suy nghĩ trong ngỡ ngàng rồi từng người một bắt đầu lên tiếng.

“Tuy hòa nhau là kết quả thích hợp nhất, nhưng nếu buộc phải phân định thắng thua thì chẳng phải Tông Nam đã thắng sao? Bởi vì các đệ tử đời thứ hai lớn tuổi hơn cơ mà.”

“Ầy, nói vậy thì làm sao được. Ý nghĩa của Hoa Tông Chi Hội là gì nào? Chẳng phải hướng đến tương lai của môn phái sao? Nếu đem sức mạnh tổng thể ra so sánh thì đâu cần cả đệ tử đời thứ hai và đời thứ ba cùng ra tỉ võ. Nếu xét về triển vọng và sự phát triển trong tương lai thì Hoa Sơn mới là bên chiến thắng, bởi vì các đệ tử đời thứ ba nhỏ tuổi đã thắng cơ mà.”

“Hơ, ngài nói cái gì thế. Chẳng phải tương lai là một điều không chắc chắn à. Các đệ tử đời thứ ba đó vĩnh viễn có thể sẽ không thể nào vượt qua được các đệ tử đời thứ hai của Tông Nam, không phải vậy sao?”

“Nếu vậy thì cũng phải nghĩ đến các đệ tử đời thứ ba của Tông Nam chứ. Ai nhìn vào cũng thấy bọn họ nhỏ tuổi hơn các đệ tử đời thứ ba của Hoa Sơn kia mà. Ở lứa tuổi đó thì chỉ cần cách nhau 1 2 tuổi thôi cũng đã là một sự cách biệt lớn rồi.”

“Nếu xét đến mặt đó thì đệ tử đời thứ hai của Hoa Sơn cũng nhỏ tuổi hơn các đệ tử của Tông Nam đấy thôi!”

“Ơ, cái con người này!”

Không có kết luận nào được đưa ra cả.

Mỗi người đều có lý do riêng của mình. Nhìn bằng cách này thì có thể nói Hoa Sơn đã thắng, nhưng nhìn bằng cách khác thì có thể nói Tông Nam đã thắng.

Hoàng Vấn Dược lặng lẽ lắng nghe ý kiến của mọi người rồi đại diện lên tiếng.

“Tiểu đạo trưởng. Việc đưa ra kết luận ai thắng ai thua là một chuyện quá khó khăn.”

“Ngài cũng thấy vậy đúng không?”

Thanh Minh búng tay một cái.

“Nhưng cứ kết thúc thế này thì những vị đứng xem nãy giờ chắc cũng sẽ thấy khó chịu lắm. Hơn nữa, trưởng lão của Tông Nam cùng các đệ tử có quay về cũng không thấy thoải mái, cả Hoa Sơn bọn ta cũng thấy bứt rứt nữa. Cho nên ta nghĩ rằng, chẳng thà phân định rạch ròi thắng bại thì sẽ tốt hơn.”

“……Bằng cách nào?”

“Đơn giản thôi mà.”

Thanh Minh chỉ tay về Tông Nam.

“10 người đã thắng trận của Tông Nam.”

“……”

Các đệ tử của Tông Nam lắng tai nghe lời của Thanh Minh.

“Và 10 người đã thắng trận của Hoa Sơn.”

“Bọn, bọn ta làm sao?”

Nhuận Tông lắp bắp vì bất ngờ.

Thanh Minh lần lượt nhìn hai phía rồi bình thản nói.

“Trừ những người đã thua trận ra, những người thắng chỉ cần đấu lại với nhau là được. Vậy thì chẳng phải quá gọn ghẽ sao?”

‘Bộ nó điên rồi à?’

‘Nó có âm mưu gì đây! Bên kia toàn là đệ tử đời thứ hai, còn Hoa Sơn thì chỉ toàn là đệ tử đời thứ ba!’

‘Không đâu. Tên tiểu tử đó không đời nào đánh nhau nếu biết bản thân sẽ thua. Chắc chắn phải có điều kiện gì đấy!’

Không phụ sự kỳ vọng ấy, Thanh Minh đã đưa ra điều kiện.

“Thay vào đó!”

Vậy mới phải chứ.

Đúng lúc các đệ tử đời thứ ba vừa cảm thấy nhẹ nhõm đi một tí thì một lời nói như sét đánh giữa trời quang lọt vào tai bọn họ.

“Dẹp cái kiểu tỉ võ chán ngắt mà từng người từng người lên đấu với nhau đi! Nếu đã đánh thì phải đánh cho ra trò chứ. Người nào thắng sẽ tỉ võ tiếp với người tiếp theo, cứ đấu như vậy cho đến người cuối cùng. Bên nào còn người thì bên đó thắng. Các vị thấy thế nào?”

Thanh Minh nở một nụ cười xấu xa rồi nhìn các đệ tử Tông Nam.

“Nếu rén thì tự nhận thua đi.”

Đó là một lời khiêu khích khiến bọn họ tuyệt đối không thể tránh được trận đấu này.

(Bản dịch thuộc về Vlognovel. Đón xem truyện sớm nhất tại Vlognovel)

 

 

 

 

 

 

 

Hiện tại MOMO đang gặp 1 số lỗi, nếu sau 30p-1h nạp vẫn chưa có xu, các bạn vui lòng liên hệ fanpage, gởi ảnh chuyển tiền, copy mã giao dịch, copy username để kiểm tra và xử lí nhé!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương