Hoa Sơn Tái Khởi
Chapter 108: Hoa Sơn không lụi bại. (3)

 

Hiện tại MOMO đang gặp 1 số lỗi, nếu sau 30p-1h nạp vẫn chưa có xu, các bạn vui lòng liên hệ fanpage, gởi ảnh chuyển tiền, copy mã giao dịch, copy username để kiểm tra và xử lí nhé!

Chap 108. Hoa Sơn không lụi bại. (3)

Những âm thanh kinh ngạc không ngừng phát ra từ miệng của Huyền Tông. Thế nhưng Ánh mắt của ông ta chưa bao giờ rời khỏi võ đài.

Huyền Tông luôn nhìn chằm chằm vào Lý Tống Bạch đã ngã ra đất kia đang dần chuyển hướng sang Thanh Minh.

9 trận thắng liên tiếp.

Thanh Minh, người nắm giữ chín chiến thắng liên tiếp đang chờ đợi đối thủ cuối cùng của mình.

Toàn bộ trưởng lão và các đệ tử đời thứ nhất đều nín thở. Không một ai có thể mở miệng giải thích tình huống này.

Họ nghi vấn về Thanh Minh?

Họ nghi hoặc về tình huống này?

Thế nhưng chuyện này cũng tốt. Bởi vì sau này họ sẽ giải đáp được những câu hỏi đó thôi.

Điều quan trọng duy nhất bây giờ đó là Thanh Minh đã tự mình lập nên chiến thắng hoàn hảo trước Tông Nam.

‘Trong lịch sử của Hoa Sơn đã từng có chuyện như thế này xảy ra chưa?’

Hoa Sơn và Tông Nam luôn luôn cảnh giác lẫn nhau. Nếu gạt bỏ lòng tự tôn với tư cách là chưởng môn nhân để nhìn nhận một cách khách quan lịch sử của hai môn phái thì cũng có nhiều lúc Hoa Sơn đã vượt lên trên Tông Nam.

Mặc dù bây giờ tình thế đã bị đảo ngược so với đời trước, nhưng đó vẫn là một sự thật mà không ai có thể phủ nhận.

Tuy nhiên theo như ông ta được biết thì chưa từng có một sự kiện công khai nào mà Hoa Sơn có thể hoàn toàn đè bẹp Tông Nam giống như ngày hôm nay.

Ngay cả trong thời đại của Mai Hoa Kiếm Tôn, mặc dù Thanh Minh đã ép Tông Nam đến mức khiến họ không thể thở được, nhưng đó chỉ là vấn đề về vị thế. Khi đó cũng chưa từng diễn ra sự kiện công khai nào lớn đến mức được bàn tán xôn xao trong thiên hạ giống như bây giờ.

Sự kiện chưa từng xảy ra trong lịch sử ấy đã diễn ra ngay trong thời kỳ được coi là khổ nạn, tăm tối nhất của Hoa Sơn, khiến ông ta không thể rời mắt.

Huyền Tông đưa mắt nhìn chằm chằm vào Thanh Minh, người đang quan sát Tần Kim Long của Tông Nam.

Rất uy phong.

So với những gì mà Thanh Minh đã thể hiện cho đến tận bây giờ thì Huyền Tông càng ấn tượng với thái độ uy phong đó của Thanh Minh hơn.

Rốt cuộc là từ bao giờ.

Mà đệ tử của Hoa Sơn đã có thể đàng hoàng đứng trước mặt Tông Nam.

Có thể ưỡn ngực tự hào với tư cách là một môn phái đồng đẳng với họ?

‘Tổ tiên ơi .’

Viền mắt của ông ta bắt đầu cay cay. Với tư cách là chưởng môn Hoa Sơn, Huyền Tông biết tuyệt đối không thể để người khác nhìn thấy bộ dạng này của mình, nhưng sự cuồng nhiệt này cứ không ngừng dâng trào trong lòng ông ta.

“Chưởng môn nhân……..”

“Đừng nói gì cả.”

Huyền Tông lắc đầu khi nghe thấy lời của Huyền Thương.

“Bây giờ chúng ta phải quan sát đứa trẻ ấy. Ta nghĩ nó vẫn còn thứ muốn cho chúng ta xem.”

Tất cả mọi người đều nín thở, tập trung hướng ánh mắt theo từng nhất cử nhất động của Thanh Minh.

‘Có khi nào hôm nay………’

Ánh mắt u tối trước giờ của Huyền Tông đã ánh lên tia hy vọng.

‘Vận mệnh của Hoa Sơn sẽ được thay đổi.’

 

 (Bản dịch thuộc về Vlognovel. Đón xem truyện sớm nhất tại Vlognovel)

 

Lạ lùng quá.

Các ánh nhìn dồn lên người hắn.

Cảm giác khi giậm chân xuống sàn.

Cảm giác khi cầm thanh mộc kiếm trong tay.

Tất cả đều rất khác so với thường ngày.

Tần Kim Long mang theo gánh nặng mà trước nay hắn chưa từng có tiến về phía võ đài.

‘Thật kỳ lạ.’

Tần Kim Long cảm thấy nghi ngờ.

Những ánh mắt đổ dồn về hắn thường ngày không phải như thế này. Hắn là người lúc nào cũng nhận được sự ngưỡng mộ to lớn của mọi người xung quanh.

Phải rồi.

Hắn là người “giải quyết”, chứ không phải là người đem lại ‘âu lo’. Lúc nào mọi người cũng nhìn hắn với ánh mắt tràn đầy sự kỳ vọng và tự hào. Đây là lần đầu tiên những ánh mắt ấy lại chứa cả sự bất an.

Phải làm sao đây?

Tại sao bọn họ lại nhìn mình như vậy chứ?

Tần Kim Long nhún vai.

Hắn nhìn thẳng vào Thanh Minh với gương mặt lạnh lùng.

‘Đúng vậy. Tất cả đều tại tên khốn đó.’

Đó là việc mà hắn không thể hiểu được. Và đó cũng là việc khiến hắn phải phẫn nộ.

Tần Kim Long đã nỗ lực cả đời để leo lên được vị trí ngày hôm nay.

Hắn nỗ lực cả đời để có được sự công nhận, để chứng minh cho mọi người thấy thực lực của mình. Chính vì vậy mà tất cả mọi người vẫn luôn tán dương hắn. Hắn chính là người sẽ trở thành chưởng môn nhân của Tông Nam sau này, cũng chính là người sẽ mở tung cánh cửa đưa Tông Nam đến thời kỳ đỉnh cao mà trước nay họ chưa đạt được.

Đó chính là sự công nhận và kỳ vọng mà hắn đã đạt được trong suốt những năm tháng vừa qua.

Thế nhưng, chỉ trong chưa đầy nửa canh giờ, tất cả mọi thứ đã chuyển thành sợ hãi và lo lắng.

‘Mình không đáng tin đến mức đó sao?’

Đến mức mà mọi người nhìn mình với ánh mắt e ngại rằng mình sẽ không thể đảm đương nổi một tên tiểu tử kém tuổi mình xuất thân từ một môn phái yếu kém sao?

Sự phẫn nộ bao trùm toàn thân Tần Kim Long. Hắn nhìn Thanh Minh với ánh mắt đằng đằng sát khí.

‘Ngay từ đầu mình đã không ưa hắn rồi.’

Từ gương mặt ngạo mạn, cho đến sự nhàn hạ một cách thản nhiên, cả hình bóng thoắt ẩn thoắt hiện đầy sắc bén của hắn.

Và hơn hết là thái độ dửng dưng lạnh nhạt của hắn khi đối diện với Tần Kim Long không khác gì lúc hắn nhìn thấy các đệ tử khác của Tông Nam.

Tần Kim Long hít một hơi thật sâu.

Hắn không giấu được cảm xúc của mình mà mở miệng nói.

“Ta có nên dành lời khen cho ngươi không đây?”

“Nhất định là nên rồi.”

Thanh Minh nhún vai.

“Đó có phải là việc to tát gì đâu cơ chứ.”

“.........”

Tần Kim Long lạnh lùng nhìn tên tiểu tử vênh váo trước mặt.

“Ngươi dám coi thường Tông Nam sao.”

“Vớ vẩn.”

Thanh Minh phụt cười.

“Vấn đề ở đây không phải là ta có coi thường các ngươi hay không. Mà là ta không có lý do gì để tự hào khi hạ gục những kẻ yếu hơn ta cả.”

Thái độ của tên đó.

Khó chịu quá.

“Ngươi khiêm…….”

Tần Kim Long định nói gì đó nhưng lại thôi. Hắn thở dài một hơi rồi lắc đầu.

“Mà thôi. Sự khiêm tốn không cần thiết với ngươi đâu. Nếu nói một cách phi lễ, thì có khi sự khiêm tốn bắng nhắng của ngươi sẽ làm người nghe tức điên lên ấy chứ.”

“Hửm?”

“Ta thừa nhận là người có tư cách để kiêu ngạo. Chỉ với việc ngươi có thể đánh bại liền một mạch chín đệ tử đời thứ nhất của Đại Tông Nam thì ngươi đã có thể được thừa nhận là thiên tài hiếm có rồi.”

Thanh Minh híp mắt lại.

Vút.

Tần Kim Long rút thanh mộc kiếm đeo bên hông chỉ thẳng vào Thanh Minh.

“Ngươi có biết điều bất hạnh nhất của ngươi là gì không?”

“Là gì thế?”

“Chính là việc ngươi đã sinh ra trong cùng một thời đại với ta đấy.”

Thanh Minh cố nhịn cười. Tần Kim Long nhìn Thanh Minh tiếp lời.

“Cái giá của sự bất hạnh đó chính là cả đời này ngươi sẽ không bao giờ đuổi kịp ta. Ngươi mãi mãi sẽ chỉ nhìn thấy bóng lưng của ta mà thôi.”

Thanh Minh cười ngặt nghẽo.

“Ngươi tự tin đấy.”

“Ta vẫn chưa nói xong đâu.”

Tần Kim Long giận dữ hét lên.

“Nếu như ngươi không chọn Hoa Sơn, thì ngươi đã có thể tránh được sự bất hạnh đó rồi. Bởi vì nếu ngươi chọn Tông Nam thay vì Hoa Sơn, thì đến một lúc nào đó, ngươi sẽ có khả năng vượt qua ta.”

“Thế cơ á? Nhưng sao ngươi lại nghĩ như vậy?”

“Chẳng phải quá rõ ràng rồi sao.”

Tần Kim Long điều chỉnh hô hấp rồi nói tiếp.

“Hoa Sơn đang bị trói buộc vào quá khứ. Lũ đệ tử các ngươi chỉ đang tìm về với võ công trong quá khứ và cố tái hiện lại vinh quang của ngày xưa mà thôi. Còn Tông Nam thì khác. Bọn ta đang tiến lên phía trước mà không hề luyến tiếc quá khứ. Bọn ta sẽ sáng tạo ra võ công mạnh hơn, sẽ xây dựng một hệ thống vững chắc hơn, và sẽ giành được một tương lai tươi sáng hơn.”

Tần Kim Long nói như đang lập lời thề.

“Đó chính là lý do mà Hoa Sơn các ngươi sẽ không bao giờ có thể đuổi kịp Tông Nam thêm một lần nào nữa.”

“Ồ.”

Thanh Minh thốt ra lời cảm thán.

Hắn muốn vỗ tay khen ngợi cái người cùng chí hướng kia. Nếu như người nói ra những lời đó không phải là người của Tông Nam mà là của những môn phái khác thì rất có thể hắn đã giáng thẳng mấy cú đấm vào gáy các sư huynh của mình rồi hét lên ‘Nhìn người ta mà học tập đi, mấy tên thảm hại này!’ rồi.

Tất nhiên là trong trường hợp tương lai mà Tần Kim Long nói không phải là tương lai được tạo nên từ việc ăn cắp võ công Hoa Sơn.

‘Mình nên nói gì đây?’

Cần hai điều để tạo ra một sự thật. Một là sự thật. Và hai là sức mạnh để tạo ra sự thật ấy.

Khi biết được sự thật Tông Nam trộm Mai Hoa kiếm pháp, Thanh Minh đã tức giận đến mức đánh mất lý trí.

Thế nhưng, tức giận có thay đổi được gì không?

Trên thực tế, Hoa Sơn không có cách gì để trừng phạt Tông Nam.

Ngay cả khi đem vấn đề đó ra bàn luận một cách công khai, thì mọi người cũng sẽ chỉ nói, vậy thì hãy thi triển Mai Hoa kiếm pháp rồi chứng minh đó là sự thật đi. Ngay cả khi nhìn thấy Mai Hoa kiếm pháp được triển khai, Tông Nam cũng sẽ cho rằng Hoa Sơn đã sao chép Tuyết Hoa Thập Nhị Thức và công kích ngược lại họ.

Và Hoa Sơn sẽ không còn cách nào khác ngoài việc chịu sự công kích đó.

Tại sao lại như thế?

Tại vì họ không có sức mạnh.

Võ công là một yếu tố rất nhạy cảm. Những người để võ công độc môn lọt ra bên ngoài sẽ chỉ có cách lấy mạng đền tội, Và những người đã trộm võ công độc môn của đối thủ sẽ phải chuẩn bị tinh thần chiến đấu với tất cả mọi thứ.

Thế nhưng Hoa Sơn lại không thể trừng phạt Tông Nam. Bởi vì Tông Nam đã thắng ngay từ giây phút bọn họ đề cập đến Tuyết Hoa Thập Nhị Thức. Khi đó, Hoa Sơn sẽ vướng vào vòng xoáy chiến tranh, và sẽ không một ai trong thiên hạ này giúp đỡ họ.

Không ai muốn đối đầu với Cửu Phái Nhất Bang để ủng hộ một môn phái đang trên bờ vực sụp đổ cả. Còn ai có thể cảm nhận sâu sắc được sự lạnh lẽo và vô tình ở chốn giang hồ giống như Thanh Minh chứ?

Hắn đã nhịn chuyện đó đến tận bây giờ.

Đến tận thời khắc này!

Biết bao lần hắn đã nghiến răng nghiến lợi cố đè nén tâm trạng muốn lao đến giết chết Tông Nam ngay lập tức khi sự phẫn nộ đang cuồn cuộn trào dâng.

Chính là vì khoảnh khắc này.

Thanh Minh nở một nụ cười xảo trá.

“Tương lai của Tông Nam cơ à. Nói hay đấy.”

Thanh Minh nhìn Tần Kim Long bật cười.

Đúng vậy. Tương lai của Tông Nam. Ta cũng từng nhiều lần nghĩ về nó.

Không biết tương lai đó sẽ ra sao nhỉ.

Ít phút trước, Thanh Minh đã để lại cho Tông Nam một hạt giống duy nhất. Mặc dù hắn không biết hạt giống ấy có thể phát triển hay không, nhưng đó là tất cả sự nhân văn mà hắn có thể làm rồi.

Vậy nên bây giờ, bắt đầu từ thời khắc này sẽ không còn Thanh Minh, đệ từ đời ba của Hoa Sơn nữa.

Từ giờ phút này, những gì hắn làm sẽ chính là nhiệm vụ của hắn với tư cách là Thanh Minh Mai Hoa Kiếm Tôn, chứ không phải là Thanh Minh, đệ tử đời ba của Hoa Sơn.

Đối với lũ người hèn hạ bẩn thỉu thì phải lấy oán mà trả cho chúng rồi.

“Vậy thì ta…….”

Thanh Minh chĩa kiếm về hướng Tần Kim Long.

“Phải tặng cho tương lai ấy một món quà rồi.”

“........Quà ư?”

“Vầng. Đây sẽ là một món quà mà cả đời ngươi không quên được. Vậy nên nhớ nhìn cho kỹ đấy.”

Tần Kim Long vẫn không hiểu đầu cua tai nheo ra sao. Thế nhưng Thanh Minh vẫn chỉ nhìn hắn mỉm cười.

‘Đây sẽ là một món quà đúng nghĩa đấy.’

Mặc dù gọi theo cách khác thì nó chính là một lời nguyền.

Phát triển Hoa Sơn và đập nát Tông Nam bây giờ không thể làm vơi bớt cơn phẫn nộ của hắn nữa rồi. Việc Thanh Minh định làm chính là khiến cho tương lai Tông Nam vĩnh viễn không thể ngóc đầu lên được.

‘Các ngươi thèm muốn kiếm pháp của Hoa Sơn chứ gì?’

Thanh Minh nhe răng cười. Giống như một con sói đang đứng trước con mồi của mình.

“Vậy thì ngươi hãy thử đàng hoàng đến lấy nó đi.”

Bởi vì ta sẽ cho ngươi thấy rõ đến mức cả đời này ngươi cũng không thể quên được.

Thanh Minh siết chặt thanh kiếm trong tay.

 

 (Bản dịch thuộc về Vlognovel. Đón xem truyện sớm nhất tại Vlognovel)

 

“Mau tránh ra!”

“Sư thúc?”

“Bạch Thiên sư huynh!”

Phía sau lưng các đệ tử Hoa Sơn đang nín thở chăm chú theo dõi Thanh Minh và Tần Kim Long vang lên một tiếng hét khiến mọi người giật nảy mình.

Tất cả đều nép sang hai bên nhường đường cho Bạch Thiên tiến lên phía trước.

“Sư, sư huynh! Huynh đã khỏe hơn chưa?”

Trước những câu hỏi dồn dập, Bạch Thiên chỉ phất tay bước tiếp. Bạch Thương vội vàng hét lên khi nhìn thấy bước chân lảo đảo ấy.

“Ghế đâu! Mau mang ghế ra đây!”

“Vâng, sư thúc!”

Một đệ tử đời thứ ba nhanh nhẹn mang ghế ra cho Bạch Thiên ngồi. Thế nhưng Bạch Thiên không thèm liếc nhìn cái ghế một lần mà chỉ chăm chú nhìn vào Thanh Minh và Tần Kim Long đang ở trên võ đài.

‘Mình nhất định phải xem trận này.’

Ngay khi vừa mở mắt, hắn đã nghe được tin Thanh Minh thắng 9 trận liên tiếp.

Nghe được tin đó mà vẫn còn ngoan ngoãn nằm yên trên giường thì không phải là cách hành xử của đại đệ tử Bạch tử rồi. Dù cho hắn có tan xương nát thịt đi chăng nữa, thì hắn cũng phải đến đây cổ vũ Thanh Minh.

Tần Kim Long.

Và Thanh Minh.

Những người có ý nghĩa đặc biệt đối với hắn đang đứng đối diện nhau.

‘Thanh Minh. Sư điệt phải thắng đấy.’

Soạt.

Soạt.

Âm thanh khi kiếm của Thanh Minh và Tần Kim Long cùng bắt đầu chuyển động đã xé tan bầu không khí.

Bất kể có kết luận thế nào đi chăng nữa, thì thắng bại lần này cũng sẽ làm rung chuyển cả Thiểm Tây, và rung chuyển cả thiên hạ. Các đệ tử Hoa Sơn mở căng hai mắt như để chắc chắn rằng họ sẽ không bỏ lỡ bất kỳ một giây phút nào của trận đấu lịch sử này.

 

 

Hiện tại MOMO đang gặp 1 số lỗi, nếu sau 30p-1h nạp vẫn chưa có xu, các bạn vui lòng liên hệ fanpage, gởi ảnh chuyển tiền, copy mã giao dịch, copy username để kiểm tra và xử lí nhé!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương