Hoa Sơn Tái Khởi
Chapter 113 Chỉ cần con là đệ tử của Hoa Sơn là đủ rồi. (3)

 

Hiện tại MOMO đang gặp 1 số lỗi, nếu sau 30p-1h nạp vẫn chưa có xu, các bạn vui lòng liên hệ fanpage, gởi ảnh chuyển tiền, copy mã giao dịch, copy username để kiểm tra và xử lí nhé!

Tập 113. Chỉ cần con là đệ tử của Hoa Sơn là đủ rồi. (3)

Mở đầu thì hoành tráng nhưng kết thúc lại ỉu xìu.

Có vài lý do khiến tình thế trở nên như vậy.

Thứ nhất, do Hoa Sơn cũng không thể ngờ rằng mình có thể chiến thắng, nên bọn họ không hề chuẩn bị sẵn bất cứ sự kiện nào để chúc mừng. Vì thế mà bây giờ có định tự chúc mừng bản thân đi nữa thì cũng có hơi kỳ.

Thứ hai, vì Tư Mã Thăng cứ thế quay lưng bỏ đi nên các đệ tử Tông Nam chỉ còn có thể rời khỏi Hoa Sơn trong lúng túng.

Cuối cùng…..

“Chưởng môn nhân! Có thể nán lại nói chuyện với ta một lát được không?”

“Đừng có đẩy ta chứ! Ta đứng ở đây trước cơ mà!”

“Chưởng môn nhân! Chỉ nán lại một chút thôi ạ! Chưởng môn nhân!”

Tư Mã Thăng vừa rời khỏi thì các vị khách có tiếng ở Thiểm Tây đã vây lấy Huyền Tông. Những người đó đã có mắt thì không thể nào không thấy hết những gì vừa xảy ra, đã thấy hết tất cả thì không thể nào cứ thế quay về được.

‘Nhất định phải giao dịch với Hoa Sơn!’

‘Vụ làm ăn này đằng nào cũng sinh lãi!’

‘Đâu thể đứng nhìn mỗi Ân Hạ Thương Đoàn ăn nên làm ra được!’

Qua trận đấu này thôi thì không thể nào nói rằng Hoa Sơn đã áp đảo cả Tông Nam , nhưng việc Hoa Sơn mạnh lên với một tốc độ đáng sợ là sự thật không thể phủ nhận.

Thế gian này là vậy đấy, nơi nào có sức mạnh thì đồng tiền sẽ chạy đến nơi đó. Những người nổi tiếng ở Thiểm Tây hy vọng rằng, những đồng tiền sau này chạy đến Hoa Sơn sẽ thuộc về họ.

“Thiệt tình, các vị bị làm sao vậy hả!”

Phải đến lúc Huyền Linh quát lên thì bọn họ mới giật mình, nhìn sắc mặt của Huyền Linh.

‘Mình làm hơi quá rồi sao?’

‘Mà cũng đúng. Dù sao ông ấy cũng là chưởng môn của một môn phái, mình nên giữ chút phép lịch sự…….’

‘Tất cả đều ùa vào một lần thế này thì ông ấy thấy hốt hoảng cũng phải thôi.’

Nhưng lời tiếp theo có chút khác biệt so với dự đoán của bọn họ.

Huyền Linh nói tiếp bằng một khuôn mặt vui mừng khôn xiết.

(Bản dịch thuộc về Vlognovel. Đón xem truyện sớm nhất tại Vlognovel)

 

“Mấy chuyện đó các vị phải bàn với Tái Khuynh Các chủ là ta đây chứ. Bọn ta đã chuẩn bị sẵn trà bánh rồi, mời mọi người đi theo hướng này. Hôm nay ta có nhiều thời gian lắm, các vị không cần phải vội vàng như thế đâu.”

“……”

“À, ta cũng đã chuẩn bị sẵn chỗ ngủ cho các vị để phòng hờ. Có vị nào muốn nghỉ ngơi lại đây thì cứ nói với ta. Nào, mời mọi người sang hướng này.”

“……”

Nhìn Huyền Linh vừa đi về Tái Khuynh Các vừa hát nghêu ngao, trong đầu bọn họ chợt nảy lên suy nghĩ, chắc đợt bàn chuyện làm ăn lần này không dễ dàng gì rồi.

Trước khi tất cả các đệ tử Tông Nam rời đi, Thanh Minh đã bắt gặp một người.

“Cảm ơn vì đã chỉ dạy cho ta.”

“…..Gì cơ?”

“Cảm ơn ngươi, tiểu đạo trưởng.”

Thanh Minh lầm lì nhìn Lý Tống Bạch.

“Các sư huynh đệ của ngươi chắc giờ đang nghiến răng ken két vì ta đấy, mỗi mình ngươi chạy lại đây nói cảm ơn ta chẳng phải là không phải đạo hay sao?”

Lý Tống Bạch trở nên ngượng nghịu, gãi gãi đầu.

“Ờm, dù sao thì mối quan hệ của bọn ta cũng đã đổ vỡ hết một nửa rồi.”

Hình như đâu phải chỉ một nửa?

Nên gọi hắn ta là một kẻ lạc quan hay một kẻ đần độn đây? Các đệ tử Tông Nam vốn đã nhìn Lý Tống Bạch bằng một ánh mắt như muốn cán hắn ta ra thành bột.

Đó cũng là điều hiển nhiên thôi.

Người ta ghét kẻ phản bội hơn là kẻ địch kia mà. Đứng trên lập trường của Tông Nam thì Thanh Minh chính là kẻ thù kinh tởm nhất trong tất cả kẻ thù của bọn họ. Nhưng Lý Tống Bạch lại bắt chuyện với một người như thế thì đâu cần phải đối xử tử tế với Lý Tống Bạch làm gì.

Nhưng con người Lý Tống bạch vốn không hề bận tâm đến điều đó.

“Ta đã không thể hiểu được lời tiểu đạo trưởng nói trước đây.”

Lý Tống Bạch nói bằng một ánh mắt quả quyết.

“Nhưng giờ đây, có lẽ ta đã hiểu được lời nói của tiểu đạo trưởng rồi. Cũng hiểu được con đường mà mình cần phải đi.”

“……Ơ, ta là đệ tử Hoa Sơn đấy nhé?”

Lý Tống Bạch cười tươi.

“Chuyện tầm sư thì môn phái nào đâu có quan trọng. Nếu có thứ cần học thì bất kỳ ai cũng có thể trở thành sư phụ của mình mà.”

“Này, không biết là…..”

“Hửm?”

“Ngươi có muốn gia nhập đạo quán của bọn ta không?”

Hãy gia nhập Hoa Sơn đi.

Ta thấy ngươi còn giống một đạo nhân hơn cả ta đấy.

“Dù gì các đệ tử của Tông Nam cũng xem ngươi như kẻ thù rồi.”

Lý Tống Bạch cười trong bối rối rồi khẽ quay lại nhìn phía sau. Hắn ta nhìn thấy Tần Kim Long vẫn còn đang bất tỉnh đang được cõng đi.

“Sư huynh chắc đã nhận ra được nhiều điều thông qua trận đấu ngày hôm nay. Tiểu đạo trưởng hãy cẩn thận. Sư huynh là một người xuất chúng. Huynh ấy kể từ bây giờ sẽ lấy tiểu đạo trưởng đây làm mục tiêu để tu luyện. Huynh ấy sẽ mạnh lên và đáng sợ hơn đấy.”

“Ờ, thích làm gì thì tùy.”

Thấy phản ứng bình thản của Thanh Minh, Lý Tống Bạch cười chua chát.

“Chắc lời nói đó không có ý nghĩa gì với tiểu đạo trưởng đâu nhỉ.”

Thanh Minh sẽ mạnh lên nhanh hơn cả Tần Kim Long. Thời gian càng trôi thì sự cách biệt đó sẽ chỉ càng lớn dần, chứ tuyệt đối không thu hẹp lại. Lý Tống Bạch cũng biết rõ sự thật đó.

“Ta chẳng qua chỉ muốn chuyển lời cảm ơn đến tiểu đạo trưởng thôi. Vậy ta đi đây, hẹn ngày gặp lại…..”

“Đợi đã.”

Lần này là Thanh Minh níu Lý Tống Bạch lại.

“Hả?”

Thanh Minh gọi Lý Tống Bạch dừng lại rồi lặng lẽ nhìn hắn ta. Cứ thế, Thanh Minh nhìn chằm chằm hắn ta một hồi lâu rồi lên tiếng với một giọng khá trầm, khác với ngữ điệu của hắn từ nãy đến giờ.

“Con đường đó chắc sẽ khó khăn đấy!”

“……”

Lý Tống Bạch nhìn Thanh Minh rồi thở dài.

“Hình như tiểu đạo trưởng có thể đọc thấu tâm can của người khác thì phải. Không có gì có thể qua mắt được tiểu đạo trưởng cả.”

“Biết vậy mà ngươi vẫn đi sao?”

Lý Tống Bạch không nói lời nào, chỉ gật đầu.

“Ta không phải vì muốn nên mới bước trên con đường đó. Chẳng phải đó là con đường ta buộc phải đi sao.”

Thanh Minh lặng lẽ gật đầu.

“Vậy thì hẹn ngày tái ngộ.”

Thanh Minh bị rơi vào một cảm xúc kỳ lạ khi nhìn Lý Tống Bạch đi về phía các sư huynh đệ của mình.

Chắc kể từ bây giờ, Lý Tống Bạch sẽ phải tự mình đấu một trận cô độc. Những môn hạ của Tông Nam sau khi đến đây sẽ không thể nào quên được kiếm pháp của Thanh Minh, và bọn họ sẽ lấy kiếm pháp đó để làm mục tiêu sống tiếp.

Việc có thể giữ gìn được kiếm pháp của Tông Nam trong dòng chảy đó là một chuyện không đời nào dễ dàng. Con người vốn bài xích và giữ khoảng cách với những tồn tại khác với bản thân mình.

Tuy trận chiến ấy sẽ có vô vàn khó khăn và cô đơn…..

“Nhưng nếu làm được thì có khi đến một lúc nào đó ngươi sẽ trở thành hy vọng của Tông Nam.”

Thanh Minh xoay đầu lại nhìn các đệ tử đời thứ ba.

Nhìn những nụ cười hí ha hí hửng của Chiêu Kiệt và các sư huynh đệ khác, Thanh Minh chỉ còn biết thở dài.

‘Môn đồ nhà người ta thì tài giỏi.’

Sao môn đồ của môn phái này ai nấy cũng vô tích sự thế không biết!

Phải chi có được một người như Lý Tống Bạch thôi thì những chuyện Thanh Minh phải làm đã dễ dàng hơn gấp bội rồi!

“Hừ.”

Thanh Minh lắc đầu.

Biết làm thế nào được?

‘Cho bọn chúng lăn xả đến chết thì cũng ra con người thôi.’

(Bản dịch thuộc về Vlognovel. Đón xem truyện sớm nhất tại Vlognovel)

 

Con người sẽ phải luôn nỗ lực hết mình cho phù hợp với hoàn cảnh sống của bản thân. Cứ đổ lỗi cho những thứ bản thân không thể có được thì cũng không giúp ích được gì cả.

Sau khi nhìn các đệ tử Tông Nam dần khuất bóng khỏi Hoa Sơn, Thanh Minh mới xoay người lại.

Vậy là với trận tỉ võ này, ân oán với Tông Nam xem như đi đến hồi kết. Bây giờ sẽ không có chuyện Thanh Minh tự ra tay đánh Tông Nam nữa. Không biết những người khác thì thế nào, nhưng với Thanh Minh thì, ở mức này là đủ rồi.

Vậy thì duyên nợ với Tông Nam có thể kết thúc ở đây không?

“Lý nào lại vậy.”

Đối với Tông Nam, Thanh Minh bây giờ còn hơn cả cái gai trong mắt , phải nói là kẻ thù truyền kiếp số một mà bọn họ nhất định phải giải quyết cho bằng được mới đúng.

Điều đó cũng dễ hiểu thôi mà. Nếu bây giờ thay đổi lập trường, giả sử Thanh Minh là chưởng môn nhân của Tông Nam thì cũng sẽ dùng mọi cách để có thể nghiền hắn ra bả mà thôi.

Vì đó là cách duy nhất để Tông Nam có thể sống sót.

“Làm vậy thì các ngươi tự giết mình thôi.”

Thanh Minh cười sảng khoái.

Đúng lúc đó, có một người hớt ha hớt hải chạy đến tìm Thanh Minh.

“Thanh Minh!”

Là Nhuận Tông.

“Sao đấy sư huynh?”

“Chưởng môn nhân đang tìm đệ đấy. Mau sang đó đi!”

“……”

Trên gương mặt của Thanh Minh bỗng hiện lên sự khó chịu kỳ lạ.

‘Bắt đầu rồi đây.’

Hắn ngước mắt lên nhìn trời.

‘Biết vậy thì đã ra tay vừa phải rồi.’

Thực ra, so với việc nói Thanh Minh đã ‘làm được’ hàng loạt chuyện này thì dùng từ ‘gây ra’ có vẻ đúng hơn.

Chẳng phải hắn ta đã đánh gục toàn bộ các đệ tử đời thứ hai của Tông Nam trước mặt các vị trưởng bối(?) của sư môn, lại còn dùng kiếm thức khiến hoa mai nở hay sao?

Chưởng môn nhân và các vị trưởng lão làm sao tránh khỏi những nghi vấn được chứ. Cuộc tỉ võ cứ tiếp tục diễn ra nên bọn họ mới không biết làm thế nào, chỉ còn cách đứng nhìn, nhưng bây giờ trận tỉ võ cũng đã xong xuôi cả rồi, đương nhiên bọn họ phải hỏi về chuyện đó thôi.

‘Mình nên biện minh thế nào đây?’

Không lẽ nói ‘Thực ra ta là sư tổ của các ngươi đây’ ư?

A, cái này thì không được rồi.

Ta chẳng qua đi đường vô tình nhặt được bí kíp rồi luyện thử thôi?

Cái này cũng không ổn.

“Hừm.”

Thanh Minh không thể tìm ra cách nào để có thể thoát khỏi nghi vấn đó, hắn ta gãi đầu gãi tai. Nhuận Tông thấy vậy liền nghiêng đầu thắc mắc.

“Đệ làm gì thế hả. Mau đi thôi.”

“Ơ ờm.”

Thanh Minh thở một hơi rõ dài.

Trời ơi, cái số của ta.

Có thắng rồi đi nữa cũng phải vắt óc nghĩ cách để biện minh.

Chưởng môn sư huynh. Chưởng môn sư huynh có đang nhìn xuống không? Đệ phải sống thế này sao?

 

- Không muốn sống thì chết đi.

 

Ơ, cái con người này!

Ỷ huynh chết rồi nên thích nói gì thì nói đấy à!

Thanh Minh đi về hướng thư phòng của chưởng môn nhân với bộ dạng như một con bò đang bị kéo đến lò mổ. Trước thư phòng có rất nhiều giày, có vẻ như các vị trưởng lão cùng các đệ tử đời thứ nhất cũng đang ở đấy.

“Chưởng môn nhân. Con là Nhuận Tông. Con đã gọi Thanh Minh đến rồi ạ.”

“Đưa nó vào đây.”

“Vâng ạ.”

Nhuận Tông dùng tay ra hiệu cho Thanh Minh đi vào trong.

“……”

Nhuận Tông lại ra hiệu thêm lần nữa.

“……”

“Làm gì đấy, tên tiểu tử kia? Vào đi chứ!”

“……Hừm.”

Thanh Minh liên tục thở dài rồi mở cửa bước vào.

Bây giờ mà bước vào một cái là hàng trăm câu hỏi sẽ giáng xuống…..

“Ô ô ô ô ô! Thanh Minh đến rồi đấy à!”

“Khư ư! Đẹp trai quá đi thôi! Đẹp trai quá! Sao Thanh Minh của chúng ta lại đẹp trai đến vậy chứ!”

“……”

Gì dẫy?

Các vị trưởng lão cùng các đệ tử đời thứ nhất đã đợi Thanh Minh từ nãy đến giờ, hắn ta vừa bước vào là bọn họ ngay lập tức bắt đầu vỗ tay.

Nhìn mấy lão già da đen thui kia vừa vỗ tay vừa tỏ ra thích thú mà tâm trạng của Thanh Minh lại trở nên vô cùng kỳ lạ.

‘Mấy người này bị làm sao thế nhỉ?’

Ngước mặt lên thì thấy trên mặt người nào người nấy đều nở nụ cười tươi. Cứ như bọn họ không thể dùng kiếm để khiến hoa mai nở nên cố nở cái khác thay thế vậy, đó là nở nụ cười.

Huyền Tông ngồi chính giữa, ông ấy cười ngoác miệng đến mức miệng ông ấy sắp chạm đến cả mang tai, Thanh Minh nhìn thấy khung cảnh này chợt nhận ra một điều mới mẻ.

‘À, chưa bao giờ thấy bọn trẻ vui đến mức này.’

Hoa mai hoa miết gì không quan trọng, cứ thỏa sức cười trước đã. Nhìn thấy dáng vẻ đó của các trưởng lão sư môn mà Thanh Minh vừa chạnh lòng, lại vừa xúc động.

Nói thế nào nhỉ.

Là kiểu tâm trạng của một người cha không thể mua nổi cho các con của mình một bữa thịt tử tế….

Trong lúc Thanh Minh còn đang thấy đau xót thì Huyền Tông mở lời.

“Được rồi. Thanh…….Phụt! Được rồi Thanh Minh……Khực!”

Huyền Tông cúi đầu dùng tay che miệng lại. Có vẻ như chỉ cần nhắc đến hai chữ Thanh Minh thôi cũng đủ khiến ông ấy sướng rơn rồi.

“E hèm!”

Chưởng môn nhân tằng hắng. Nhưng khuôn mặt ông ấy vẫn đỏ bừng, chắc ông ấy phải khổ sở lắm mới có thể nhịn được cười.

“Được rồi. Con có bị thương ở đâu không?”

“Con chỉ bị sượt nhẹ qua thôi ạ.”

“Đề phòng vết thương mưng mủ, sau khi rời khỏi đây con đến thẳng Y Dược Đường xem sao.”

Huyền Thương nghe vậy trừng mắt.

“Gọi Đường Chủ Y Dược Đường đến là được rồi! Sao huynh lại bắt một người bận rộn đi tới đi lui thế?”

“…..Ta thấy lời đệ có hơi kỳ cục đấy. Ai bận cơ chứ?”

“Thì chính là thằng bé chứ còn ai nữa! Đường Chủ Y Dược Đường thì có làm gì đâu mà bận!”

“……”

Huyền Tông ngẩn ra nhìn Huyền Thương, nhưng Huyền Thương vẫn ưỡn ngực tỏ vẻ mình đúng. Thậm chí, tất cả những người có mặt ở đó cũng gật đầu tỏ ý rằng đó là một việc hiển nhiên.

“….Thế thì cứ làm như vậy đi.”

“Vâng, chưởng môn nhân.”

“Kiếm pháp Hoa Sơn…….”

Vào lúc đó.

Bất thình lình!

Cánh cửa mở ra, Huyền Linh xông vào!

“Chưởng môn nhân! Những vị khách đó đang rót tiền ào ào vào Hoa Sơn! Ư hahahaha! Tiền bò vào Hoa Sơn như mớ dây leo vậy! Đệ sống ngần ấy năm mà chưa bao giờ nghe chuyện có thể kiếm được bộn tiền nhờ tỉ võ thế này! Cái thằng bé đó là thần tài đấy! Thần tài! Bây giờ đến cả chuyện tỉ võ mà nó còn có thể đem được tiền……Ớ Thanh Minh! Hóa ra nãy giờ con ở đây à!”

Huyền Linh lao thẳng vào Thanh Minh véo căng má hắn ta ra.

“Cái đồ đáng yêu này! Ư hahahahah! Giá như ta mà có một đứa cháu như con thì ta cũng chẳng tha thiết mong chờ gì thêm nữa.”

Thanh Minh nhìn lên trần nhà bằng một ánh mắt vô vọng.

Chưởng môn sư huynh.

Đệ phải sống như thế này đấy.

Cái đứa không đáng vai cháu của đệ giờ đang véo má đệ ra đây này. Đệ phải sống như thế này sao? Hả?

“Inh chả ời ti. Tưởng min sư hinh.”

“Ư haha? Con nói sao cơ? Ừ ừ. Ta cũng vui lắm! Ư hahahahah!”

Các vị trưởng lão của Hoa Sơn ai nấy đều như đánh mất một nửa tâm trí vậy.

(Bản dịch thuộc về Vlognovel. Đón xem truyện sớm nhất tại Vlognovel)

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

Hiện tại MOMO đang gặp 1 số lỗi, nếu sau 30p-1h nạp vẫn chưa có xu, các bạn vui lòng liên hệ fanpage, gởi ảnh chuyển tiền, copy mã giao dịch, copy username để kiểm tra và xử lí nhé!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương