Hoa Sơn Tái Khởi
Chapter 120 Một ngày nào đó hoa mai sẽ nở khắp thiên hạ. (5)

 

Hiện tại MOMO đang gặp 1 số lỗi, nếu sau 30p-1h nạp vẫn chưa có xu, các bạn vui lòng liên hệ fanpage, gởi ảnh chuyển tiền, copy mã giao dịch, copy username để kiểm tra và xử lí nhé!

Chap 120. Một ngày nào đó hoa mai sẽ nở khắp thiên hạ. (5)

Cao to hơn hắn nghĩ.

Ngụy Tiểu Hành biết Hoa Sơn Thần Long còn rất nhỏ tuổi, nhưng hắn không ngờ y còn cao to vạm vỡ hơn cả hắn.

Thế nhưng hắn lại cảm thấy y không hề xa cách.

Nhìn tổng thể thì hắn cảm thấy đây là một người cực kỳ trầm ổn. Và……..

‘Đẹp trai thế nhờ?’

Rất khôi ngô tuấn tú.

Hắn bất giác tấm tắc khi nhìn thấy người trước mặt với thân hình cân đối và gương mặt hài hòa.

Nếu như biểu cảm trên gương mặt ấy không phải là sự tức giận……..

“Khù khụ! Úi giời ơi! Sao mà nhiều bụi thế này! Hả!”

Cái đó là do ngươi làm mà.

Tại sao ngươi lại tự làm rồi tự nổi giận vậy chứ.

Thanh Minh mặc trên người một bộ võ phục đã bạc màu, xua xua tay phủi bụi. Rồi hắn nhìn Nhuận Tông với gương mặt cọc cằn.

“Là hôm nay hả?”

“Không phải.”

“Hả? Không phải hôm nay á?”

“Còn khoảng 3 ngày nữa.”

“Vậy huynh đến đây làm gì?”

“Là chưởng môn nhân tìm đệ.”

“Hừ. Đừng nói là chưởng môn nhân thấy đệ đáng thương quá nên mới kêu huynh đến đây bảo đệ nghỉ đấy nhá! Sư huynh à. Nghe đệ, đừng bế quan. Đệ đã ăn Tịch Cốc Đan suốt ba tháng ròng rồi đấy, đến mức tưởng như chúng đang nảy mầm trong bụng đệ luôn đây này.”

“.........Không phải vậy đâu. Hình như có chuyện xảy ra rồi.”

“Hả? Chuyện gì thế?”

Thanh Minh nghiêng đầu, hướng ánh mắt về hướng Ngụy Tiểu Hành.

“Đây là ai thế?”

“Đây là vị thiếu hiệp Ngụy Tiểu Hành đến từ Hoa Ảnh Môn.”

“Hoa Ảnh Môn?”

“Đệ biết nơi đó à?”

“......Làm gì có chuyện đệ biết được chứ.”

Dù nói như vậy nhưng Thanh Minh lại nhìn Ngụy Tiểu Hành với ánh mắt cực kỳ hưng phấn.

‘Hoa Ảnh Môn à.’

Đúng là trước đây Hoa Ảnh Môn là một trong các tục gia môn của Hoa Sơn.

‘Mình cứ tưởng các tục gia môn của Hoa Sơn tiêu tùng hết rồi cơ, không ngờ vẫn còn nơi tồn tại đến tận bây giờ.’

Sự hưng vong của tục gia phụ thuộc hoàn toàn vào bổn sơn.

Từ khi Hoa Sơn suy yếu, các tục gia môn của Hoa Sơn cũng không dễ dàng treo danh bài tuyển người, vì vậy việc vẫn còn một tục gia tồn tại cho đến tận bây giờ quả là một việc rất thần kỳ.

“Hoa Ảnh Môn là một tục gia môn phái của Hoa Sơn.”

“Ồ, vậy sao? Thế vị tục gia đệ tử này đến đây làm gì thế?”

“Chuyện đó đệ nghe trực tiếp từ chưởng môn nhân vẫn hơn.”

“Lại còn thế nữa.”

Ngụy Tiểu Hành liên tục đảo mắt nhìn Thanh Minh trong lúc người họ nói chuyện.

“Vậy……. Không lẽ là vị này sao?”

“Là Thanh Minh.”

“À, vâng. Hahahahaha. Tại hạ cũng biết ngay…….. Hả?”

Đây là………. Không, là vị này sao?

Là cái người đang có mặt ở đây sao?

Khóe mắt Ngụy Tiểu Hành giật giật.

Khi nhìn thấy Nhuận Tông, hắn cảm thấy trên người này đậm hương thơm của Hoa Sơn. Vậy mà Thanh Minh lại không phải là vị đạo sĩ này, không phải là đệ tử Hoa Sơn toàn thân đều toát ra vẻ chững chạc này?

(Bản dịch thuộc về V.L.O.G.N.O.V.E.L. Đón xem truyện sớm nhất tại V.L.O.G.N.O.V.E.L)

Trái lại, người này…….

‘Hắn ta hệt như một phường lưu manh chuyên nhổ nước bọt trong con hẻm nhỏ vậy.’

Hắn có cảm giác rằng nếu không có Nhuận Tông ở đây, thì có khi hắn sẽ bị người này bắt lại rồi lôi đến một hang động nào đó, lột sạch mọi thứ có giá trị trên người hắn mất.

Ngụy Tiểu Hành đang sống trong ký ức không vui khi còn nhỏ, nhìn Thanh Minh với ánh mắt e ngại.

‘Hình như tin đồn có gì đó sai sai nhỉ?’

Dù đã tận mắt gặp nhưng hắn vẫn không tin người này có thể giành một trận toàn thắng trước các đệ tử Tông Nam và hạ gục được Tần Kim Long.

“Đệ tắm rửa trước đi. Làm sao đệ có thể đi gặp chưởng môn nhân với bộ dạng lôi thôi này chứ.”

“Đệ lôi thôi thì sao hả.”

“Đệ thôi đi mà.”

“Được rồi, đệ biết rồi. Đệ đi tắm là được chứ gì.”

Nhìn Thanh Minh nhanh chân rảo bước về phía trước, Ngụy Tiểu Hành hướng Nhuận Tông hỏi.

“..............Người đó là Hoa Sơn Thần Long thật sao?”

“Mặc dù ta không biết Hoa Sơn Thần Long là gì, nhưng nếu huynh muốn nói đến Thanh Minh thì đúng là nó rồi đấy.”

“............Thật ư?”

“Thiếu hiệp.”

“Dạ?”

“.........Huynh không cần phải ngạc nhiên như vậy đâu. Vẫn còn nhiều điều đang đợi huynh đấy.”

Ngụy Tiểu Hành giật thót tim, không dám hỏi còn chuyện gì đang đợi hắn ở phía sau.

 

 

 

***

 

 

“Vậy là.”

Thanh Minh mặt mày nhăn nhó ngồi đối diện chưởng môn nhân sau khi đã chỉnh chu trang phục.

“Tục gia môn phái của chúng ta sắp bị lũ tục gia môn phái của Võ Đang tấn công, nên mới cần đến mấy cái đạo sĩ quan của bổn sơn chứ gì?”

“.........Đệ cũng là đạo sĩ đấy, cái thằng nhóc này.”

Mà tại sao lại có đạo sĩ quan ở đây chứ! Đạo sĩ quan cái khỉ gì chứ!

Thế nhưng lời của Nhuận Tông lại không lọt vào tai Thanh Minh.

“Vậy nên ngươi mới đến đây để yêu cầu giúp đỡ.”

Thanh Minh khe khẽ gật gù. Trong nháy mắt, ánh mắt của hắn bỗng trở nên nghiêm túc.

“Chưởng môn nhân!”

“Ừm!”

“Ngài không cần lo lắng đâu ạ. Đích thân đệ tử sẽ đi xử lý gọn gàng mọi chuyện rồi quay trở về.”

Mọi người đều bất giác đảo mắt.

Chẳng lẽ, ba tháng bế quan không nhìn thấy ánh mặt trời đã khiến tiểu tử này trưởng thành rồi sao. Làm sao mà nó có thể thốt ra một câu nói đáng tin cậy như vậy cơ chứ?

Thế nhưng, dù có lừa được mọi người, thì hắn cũng không thể lừa được Nhuận Tông.

“...........Đệ nói sẽ xử lý gọn gàng mọi chuyện là sao?”

“Sao cái gì mà sao! Bây giờ đệ sẽ lập tức chạy tới cái nơi được gọi là Nam Dương đó rồi gặp cái bọn Tòng……. Cái gì Tòng ấy nhỉ? Tòng Nam Quán à?”

“Là Tòng Đạo Quán!”

“Ừ, đúng rồi! Đệ sẽ chém đầu lũ Tòng Đạo Quán đó, chém cả đầu của lũ Võ Đang là được chứ gì! Sau đó, đệ sẽ phóng hỏa đốt võ quán của chúng để chúng không dám quay lại Nam Dương nữa. Thế là xử lý sạch sẽ gọn gàng chứ có gì đâu!”

“Đó là đạo quán đấy, cái thằng điên này!”

“Chẳng lẽ cứ là đạo quán thì không bị cháy à? Đạo quán thì sẽ không bị cháy sao? Đứng trước ngọn lửa thì vạn vật đều bình đẳng hết! Thậm chí cả Hoa Sơn cũng không ngoại lệ.”

“Tại sao lại có Hoa Sơn ở đây nữa rồi!”

“Tại sao lại không? Chúng ta cũng từng cháy rụi rồi còn gì? Huynh không biết à?”

Huyền Tông cười đến nắc nẻ. Ông quay sang nhìn Vân Kiếm đang ngồi bên cạnh mình.

‘Chúng ta thật sự có thể cử tên tiểu tử này đi sao?’

‘Con nghĩ chúng ta cần phải suy xét lại đó ạ.’

Tại sao người thì ngày càng già đi mà tính cách chẳng có gì tốt hơn thế nhỉ?

Thế này thì việc quán triệt tinh thần cho hắn cũng không dễ dàng rồi.

Nhuận Tông túm lấy thắt lưng của Thanh Minh kéo hắn lại.

“Đệ hãy bình tĩnh lại đi. Ta xin đệ đấy.”

“Bình tĩnh? Bây giờ mà huynh còn bình tĩnh được nữa à?”

Thanh Minh trợn mắt.

“Không phải Hoa Ảnh Môn là nơi đã đều đặn gửi tiền đút lót cho chúng ta sao?”

Đệ đừng có gọi đó là đút lót chứ…… Giống hắc đạo bang phái lắm đấy. Đó là tiền viện trợ mà……..

“Đáng lý kẻ đứng đầu phải bảo vệ những người đã nộp tiền cho mình trong khu vực của mình chứ! Nếu không thì ai thèm nộp tiền rồi nghe theo chúng nữa!”

“Đúng đấy! Bị mất tiền oan rồi!”

Huyền Linh vỗ tay bôm bốp như thể trong lòng đang cảm thấy sảng khoái lắm.

Khi thấy toàn bộ ánh mắt của mọi người đang đổ dồn về phía mình, ông ta ho khan một tiếng rồi lén lút hạ tay xuống.

(Bản dịch thuộc về V.L.O.G.N.O.V.E.L. Đón xem truyện sớm nhất tại V.L.O.G.N.O.V.E.L)

 

Thanh Minh lại một lần nữa được đà lấn tới.

“Bọn chúng chính là người đã gây ra việc này! Vì vậy đây là cái giá mà chúng phải trả! Xin ngài hãy giao việc này lại cho con! Con sẽ chém bay đầu tên đạo trưởng đó!”

Huyền Tông vừa cười ngặt nghẽo vừa nói.

“Thanh Minh à.”

“Vâng. Chưởng môn nhân!”

“..........Con không thể chém đầu hắn được đâu.”

“Vậy eo thì sao?”

“Ý ta là con không được phép cố tình làm hắn bị trọng thương.”

“..........”

Huyền Tông thở dài một hơi, nhìn Thanh Minh rồi nghĩ ‘Phái tiểu tử này đi sẽ không sao thật chứ’.

Thế nhưng, ngoài Thanh Minh ra thì ông ta cũng không còn cách nào khác khi bọn họ có cả đệ tử đời thứ hai đến chi viện. Vả lại, ngoại trừ tính cách ra thì người đáng tin lúc này cũng chỉ có Thanh Minh.

“Dù sao thì tình hình cũng như vậy rồi, ta đành phải cử con tới đó thôi.”

“Ngài không cần lo lắng đâu ạ. Con sẽ xử lý sạch sẽ mọi chuyện rồi quay trở về. Con xuất phát ngay chứ ạ?”

“Ta sẽ phái thêm vài đệ tử đi cùng con. Ngày mai các con hãy lên đường.”

“Chúng ta phải tốn nhiều thời gian đến vậy sao?”

“Chúng ta phải tìm hiểu rõ về tình hình hiện giờ đã chứ. Hơn nữa, ta vẫn còn vài điểm vướng mắc. Con cứ biết như vậy là được rồi.”

“Vầng.”

Dù hôm nay xuất phát hay ngày mai xuất phát, chỉ cần có thể đến nơi xử bọn Võ Đang đó thì Thanh Minh cũng chẳng thèm bận tâm nữa.

“Được rồi. Chắc cơ thể con cũng đang bị thương do bế quan, con hãy nghỉ ngơi để cơ thể hồi phục đi.”

“Con biết rồi. Thưa chưởng môn nhân.”

“Ừ. Con đi đi. Ta sẽ chọn những người đi cùng con rồi cho con biết sau.”

“Vâng.”

Khi Thanh Minh rời khỏi chỗ ngồi bước ra ngoài, Huyền Tông đã gọi hắn quay lại.

“Thanh Minh.”

“Dạ?”

Thanh Minh quay đầu lại nhìn. Huyền Tông nhìn hắn một lúc rồi cất lời.

“Thành quả bế quan của con thế nào rồi?”

Thanh Minh nhoẻn miệng cười.

“Nhục thân của lũ Võ Đang sẽ giúp con biết ngay ấy mà.”

“Vậy sao. Ta biết rồi.”

Thanh Minh nhún vai bước ra ngoài.

“Nhuận Tông, con chuẩn bị chỗ nghỉ và đồ ăn cho Ngụy thiếu hiệp nhé.”

“Vâng. Chưởng môn nhân. Con sẽ chuẩn bị thật tươm tất khiến huynh ấy hài lòng ạ.”

Sau khi Nhuận Tông cùng Ngụy Tiểu Hành bước ra ngoài, Huyền Tông bày ra một biểu cảm khó hiểu.

“Huyền Thương.”

“Vâng, chưởng môn sư huynh.”

“Không biết có phải ta đang lo lắng thừa hay không, nhưng đệ có cho rằng việc môn phái tục gia của Võ Đang vào vùng đất Nam Dương trước giờ vốn rất yên bình, rồi gây chuyện với Hoa Ảnh Môn là chuyện ngẫu nhiên không?”

Huyền Thương không thể trả lời câu hỏi ấy một cách dễ dàng.

Nếu nhìn sơ qua, thì đây rất có thể là một chuyện ngẫu nhiên. Nhưng càng suy nghĩ thì lại càng thấy mọi chuyện quá mức trùng hợp.

“Ta không biết cử Thanh Minh tới đó có phải là một chuyện tốt hay không nữa. Lỡ như thứ chúng nhắm tới……..”

“Không thể có chuyện đó được đâu. Chưởng môn nhân.”

Vân Nham lắc đầu.

“Gây sự với tục gia môn phái để dụ Thanh Minh đến là một việc không cần thiết với họ đâu ạ. Họ là Võ Đang kia mà? Họ đâu cần phải gây sự với Hoa Sơn làm gì cơ chứ. Hai bên cũng đâu nhận được lợi lộc gì? Chẳng lẽ ở vùng đất Nam Dương nhỏ bé ấy lại có lợi ích gì to lớn đến vậy sao ạ?”

“Ừm.”

Huyền Tông nuốt khan.

Nhưng trong cái nuốt khan ấy lại chứa đựng tâm tư chẳng dễ dàng gì đồng ý với lời nói của Vân Nham.

“Từ sau Hoa Tông Chi Hội lần trước, danh tiếng của Thanh Minh đã được đẩy lên rất cao. Bây giờ nó là người được nhắc đến đầu tiên khi bàn về danh hiệu đệ nhất thiên hạ hậu khởi chi tú.”

“Đúng vậy.”

“Biệt danh Hoa Sơn Thần Long của nó cũng quá khoa trương rồi. Võ Đang có thể bỏ qua những lợi ích nhỏ, nhưng đó không phải là nơi có thể chấp nhận việc một đạo gia môn phái có danh tiếng lớn hơn mình. Lỡ như………”

Đúng lúc đó.

“Vậy thì sao ạ?”

“Hả?”

Vân Kiếm cười rạng rỡ nói.

“Chưởng môn nhân. Ngài có biết bọn nhóc ở Hoa Sơn đặt cho Thanh Minh biệt hiệu gì không ạ?”

“..........Có chuyện đó nữa à?”

“Là Hoa Sơn Cuồng Khuyển đó ạ.”

Ồ….. Cái này thì có hơi…….

Vân Nham đổ mồ hôi trộm sau khi nghe thấy câu nói đó.

“Cuồng Khuyển đúng là quá đáng thật, ít ra cũng phải gọi nó là Mãnh Khuyển chứ.”

Đều là chó cả mà.

Ủa mà khoan, tại sao nó không thể thoát khỏi hình ảnh con chó thế nhỉ?

Chó điên hay chó dữ cũng đều là nó.

Vân Kiếm mỉm cười nói tiếp.

“Suốt hai năm nay, bọn trẻ đều đã nỗ lực đến đổ cả máu. Bây giờ, dù là Võ Đang hay Thiếu Lâm cũng tuyệt đối không dám coi thường đệ tử của chúng ta đâu.”

“Đúng vậy.”

“Ừm. Con nói đúng.”

Có ai ở đây mà không biết, các đệ tử đời thứ hai và đời thứ ba đã cực khổ đến thế nào trong suốt hai năm nay chứ. Thực lòng mà nói thì tất cả bọn họ đều đã từng nghĩ tới việc thật may mắn khi họ ở cấp bậc cao hơn Thanh Minh.

“Trong khi đó thì tên tiểu tử đó…….”

Vân Kiếm bối rối gãi đầu không biết phải giải thích thế nào về Thanh Minh trong hai năm qua.

“Mà dù sao cũng là vậy đó ạ. Mấy tên dám thách thức Hoa Sơn Thần Long sẽ sớm biết tại sao tụi nhỏ lại gọi Thanh Minh bằng cái tên đó thôi.”

“Thần Long?”

“À không. Là Cuồng Khuyển.”

“........”

Chuyện đó, ờm…….. Mặc dù biết là không nên như vậy nhưng ông ta lại có một sự đồng cảm rất lớn.

“Ngài hãy phái Bạch Thiên và Nhuận Tông theo đi ạ. Nếu là hai đứa nó thì có thể ngăn cản tiểu tử đó mỗi khi nó muốn làm bậy.”

“..........Thật sao?”

“Hai đứa nó có khả năng làm việc đó cao nhất trong số bọn trẻ mà.”

“Vậy phái Lê Tuyết đi thì thế nào? Dù sao nó cũng không dễ dàng động thủ.”

Cái đó không phải chuyện quá đương nhiên rồi à?

“Chưởng môn nhân.”

Huyền Linh nhanh chóng mở miệng giải quyết vụ ồn ào này.

“Chúng ta không thể phái toàn bộ lũ trẻ đi được. Việc phái lũ trẻ đi như vậy cũng đồng nghĩa với việc bây giờ Hoa Sơn chúng ta quay trở lại giang hồ. Khi đó, chúng ta sẽ có nhiều việc phải làm lắm.”

“Ừm!”

Huyền Tông khẽ gật đầu.

“Vào đi.”

“Vâng. Chưởng môn nhân.”

“Nếu như bổn sơn là bộ mặt của Hoa Sơn, thì tục gia môn phái cũng giống như tay chân của Hoa Sơn vậy. Hoa Ảnh Môn là nơi có đóng góp rất lớn cho bổn sơn đến tận bây giờ. Chúng ta sẽ huy động tất cả mọi thứ có thể để chi viện cho Hoa Ảnh Môn, chúng ta phải cho thiên hạ biết Hoa Sơn không vứt bỏ tục gia môn phái của mình.”

“Con xin khắc ghi lời dạy bảo của ngài! Chưởng môn nhân!”

Nhìn các đệ tử nhất loạt cúi đầu, nét mặt Huyền Tông lộ ra một ý chí cực kỳ kiên cường.

‘Hai năm không phải là một quãng thời gian ngắn.’

Bây giờ chính là lúc công bố cho cả thế giới thấy hình ảnh Hoa Sơn đã thay đổi.

 

(Bản dịch thuộc về V.L.O.G.N.O.V.E.L. Đón xem truyện sớm nhất tại V.L.O.G.N.O.V.E.L)

 

 

 

Hiện tại MOMO đang gặp 1 số lỗi, nếu sau 30p-1h nạp vẫn chưa có xu, các bạn vui lòng liên hệ fanpage, gởi ảnh chuyển tiền, copy mã giao dịch, copy username để kiểm tra và xử lí nhé!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương