Hoa Sơn Tái Khởi
Chapter 122 Ta sẽ cho các ngươi biết cái giá phải trả khi động vào Hoa Sơn! (2)

 

Hiện tại MOMO đang gặp 1 số lỗi, nếu sau 30p-1h nạp vẫn chưa có xu, các bạn vui lòng liên hệ fanpage, gởi ảnh chuyển tiền, copy mã giao dịch, copy username để kiểm tra và xử lí nhé!

 

Chap 122. Ta sẽ cho các ngươi biết cái giá phải trả khi động vào Hoa Sơn! (2)

Ánh mắt Huyền Tông không thể giấu nổi nỗi bất an khi nhìn các đệ tử bước ra khỏi sơn môn.

“Sẽ ổn chứ?”

“Có Bạch Thiên và Nhuận Tông cùng đi nên chắc sẽ không sao đâu ạ?”

“Chúng ta có nên phái thêm người đi không?”

“..........Không cần đâu ạ, thưa chưởng môn nhân.”

Huyền Tông nhìn Vân Nham chằm chằm. Vân Nham mặt không biểu cảm, quay đầu né tránh ánh mắt của Huyền Tông.

“Con không muốn đi cùng chúng sao?"

“Đây không phải là chuyện người lớn chúng ta cần xen vào. Nếu con xử lý không đúng, thì mọi chuyện sẽ vượt ngoài tầm kiểm soát mất.”

“Vậy để bọn trẻ đi thì mọi chuyện sẽ nằm trong tầm kiểm soát à?”

…….Câu hỏi này thực sự rất khó trả lời.

Nói thẳng ra thì nếu Thanh Minh đã nhúng tay vào mà mọi chuyện vẫn ở trong tầm kiểm soát mới là lạ đấy.

“Ta lo quá. Thật sự rất lo.”

Huyền Tông thở dài.

Huyền Thương nãy giờ đứng bên quan sát mọi chuyện khẽ bật cười.

Huyền Tông cau có nhìn Huyền Thương.

“Sư đệ cho rằng đây là chuyện đáng cười lắm sao.”

“Đệ xin lỗi. Chưởng môn sư huynh. Nhưng làm sao mà đệ có thể nhịn cười được kia chứ?”

“Có gì đáng cười lắm à?”

Huyền Thương bật cười nói.

“Chẳng phải hai năm trước, chúng ta còn lo các đệ tử sẽ bị Tông Nam làm cho bẽ mặt hay sao? Thế nhưng bây giờ chúng ta lại lo lắng bọn trẻ ấy sẽ hành các đệ tử Võ Đang ra bã.”

“........”

Nghĩ lại thì đúng là như vậy.

Nếu như chuyện này xảy ra ở nơi khác không phải Hoa Sơn, thì có khi họ sẽ bị chửi là chỉ may mắn hạ được Tông Nam một lần rồi cong đuôi bỏ trốn vì sợ đến phát khiếp mất.

Thế nhưng, với những người hiểu quá rõ các Bạch Tử và Thanh Tử đã tập luyện đến mức nào trong suốt hai năm qua, thì sự lo lắng này cũng là điều quá hiển nhiên.

“Huynh hãy tin chúng đi. Chúng đâu phải là những đứa trẻ không biết suy nghĩ cơ chứ. Chắc chắn chúng sẽ làm vang danh Hoa Sơn trong thiên hạ.”

“Kiểu gì cũng sẽ vang danh thôi.”

“Dạ?”

“Tiếng xấu cũng là danh tiếng mà.”

“..........”

Huyền Tông nhìn các đệ tử đang ngày càng xa dần rồi thở dài một hơi.

“Nhưng các con nhất định phải bình an vô sự quay trở về đấy.”

Huyền Thương không thể cất lên câu trả lời không thể nào có chuyện đó được.

 

 (Bản dịch thuộc về V.L.O.G.N.O.V.E.L. Đón xem truyện sớm nhất tại V.L.O.G.N.O.V.E.L)

 

***

 

Ban đầu hắn nghĩ cũng hợp lý đấy.

 

- Thiếu hiệp. Không phải chúng ta nên nhanh chóng đến Nam Dương ngày nào hay ngày nào đó sao? Mặc dù bọn ta không có vấn đề gì, nhưng thể lực của thiếu hiệp thì lại có vấn đề đấy. Vì vậy chúng ta nên tìm ra cách nào đó hay hơn việc chạy bộ lề mề này chứ nhỉ?

 

Ngụy Tiểu Hành không còn cách nào khác ngoài việc đồng ý.

Bây giờ hắn không ở trong trạng thái lý tưởng. Bởi vì hắn phải dùng toàn lực chạy một mạch từ Nam Dương đến Hoa Âm nên nguyên khí của hắn đã bị tổn thương quá nhiều.

Mà dù nguyên khí không bị tổn thương thì cũng như vậy thôi. Thực ra, Ngụy Tiểu Hành không thuộc loại có thể lực tốt, nên dù có ở trong trạng thái lý tưởng thì hắn cũng không thể theo kịp tốc độ của các chân sơn đệ tử.

Nhưng dù vậy đi nữa thì sao có thể để họ cõng một nam nhân trưởng thành được chứ?

 

- Không sao. Không sao. Ta biết hết mà. Ta sẽ lo liệu mọi chuyện cho. Ngươi không cần lo lắng đâu.

 

Cho đến tận bây giờ, hắn đáng tin đến mức vượt cả mong đợi.

Ngay khi vừa xuống Hoa Âm, thấy Thanh Minh nhanh chóng tìm được hai con ngựa và một chiếc xe ngựa, Ngụy Tiểu Hành đã cảm thấy tội lỗi ngập tràn khi chỉ nhìn mỗi tính cách mà đã coi thường hắn.

 

- Hê. Hê! Ta đã bảo ta sẽ lo liệu hết rồi mà!

 

Khi toàn bộ lương thực được lần lượt chất ngay ngắn đầy trên xe kéo, hắn đã nghĩ Thanh Minh là một người có thể tin tưởng được.

 

- Ơ kìa. Không phải ta bảo ta sẽ lo liệu hết rồi sao? Mấy người nghe không thủng à?

 

Bên cạnh chỗ lương thực ấy được xếp đầy những chiếc bình kỳ lạ. Cho đến khi biết những chiếc bình ấy thực chất là bình rượu thì hắn mới nhận ra mình đã nghĩ sai rồi. Nhưng cũng đã quá muộn để làm lại.

Nhờ vậy mà bây giờ khung cảnh trông như thế này đây.

“Ọc ọc ọc!”

Thanh Minh đang nằm vắt vẻo trên xe ngựa tu rượu.

“...........”

Ngụy Tiểu Hành không thể nhìn tiếp được cảnh ấy nữa, vội quay đầu về hướng Bạch Thiên nói.

“Đạo sĩ mà uống rượu……”

“Hoa Sơn không cấm rượu.”

A, mình phải biết điều đó chứ. Mình cũng là đệ tử tục gia Hoa Sơn cơ mà.

Nhưng mà, hắn nằm trên xe ngựa uống rượu trước mặt các sư thúc thế này không phải có hơi quá rồi sao?

Ơ kìa? Lại chuyện gì nữa đây?

Lưu Lê Tuyết ngồi ở hướng đầu của Thanh Minh, xé từng miếng khô bò thảy vào miệng hắn. Ấy thế mà hắn lại rất tự nhiên đớp lấy, rồi trệu trạo nhai miếng khô bò vừa rơi trúng vào miệng mình.

“.........”

Cảnh tượng này quá kỳ quái rồi.

Mặc dù hắn có thể coi hình ảnh Lưu Lê Tuyết xé từng miếng khô bò cho Thanh Minh là hình đẹp của tình huynh đệ……. à không, là tình sư thúc sư điệt, nhưng chẳng phải việc sư thúc ‘ném’ khô bò vào miệng của tên sư điệt đang mải uống rượu kia có hơi kỳ quái rồi sao?

Cũng có phải ném đồ ăn cho chó đâu chứ.

Ném đi là người, mà đớp lấy ăn cũng là người cơ mà.

Thấy Ngụy Tiểu Hành nhìn Thanh Minh bằng biểu cảm không thể gọi tên, Bạch Thiên tinh tế cất lời.

“Ngụy thiếu hiệp.”

“Vâng? À, vâng!”

“Thiếu hiệp không cần bận tâm. Bởi vì dù có nhìn thì huynh cũng không thể hiểu được đâu.”

Ngụy Tiểu Hành len lén dời ánh mắt sang Lưu Lê Tuyết.

Cái người đang nằm ườn ra kia như vậy thì cũng đành, nhưng còn cô nương này, rốt cuộc cô ấy bị sao thế.

“Giống nhau cả ấy mà.”

“..........”

Mặc dù đã sớm ở trên đường xuất phát đến Nam Dương, nhưng Ngụy Tiểu Hành lại cứ đắn đo không biết việc đưa theo bọn họ đến Nam Dương có đúng hay không nữa.

“Với tốc độ này thì chúng ta sẽ đến Nam Dương trong khoảng hai ngày.”

Ngụy Tiểu Hành đưa mắt về phía trước.

Hắn nhìn Nhuận Tông và Chiêu Kiệt đang ngồi ở mã phu tịch, cưỡi hai con tuấn mã kéo theo xe ngựa phía sau.

‘Chắc con ngựa đó đắt lắm đây.’

Chiếc xe ngựa này chẳng hợp với hai con tuấn mã chút nào. Nhưng cũng nhờ vậy mà chúng có thể kéo theo xe ngựa chạy với một tốc độ khủng khiếp. Chắc chắn, nếu chúng chạy toàn lực thì còn nhanh hơn nữa.

Có thể nói rằng đây đúng là một sự lựa chọn khôn ngoan khi họ không cần phải dừng lại để nghỉ ngơi.

Thế nhưng………

Ọc ọc ọc ọc.

“Khàaaaaaaa. Đúng là tư vị cuộc sống!”

Bụng hắn bỗng quặn hết cả lại. Đúng là lạ thật.

Từ lúc được sinh ra đến giờ, Ngụy Tiểu Hành chưa bao giờ nghĩ mình là kẻ tiểu nhân dùng ánh mắt xấu xa đánh giá thú vui của người khác, thế nhưng cái người tên là Thanh Minh kia lại có kỳ quặc đến mức có thể khiến tâm trạng của mọi người xung quanh đảo lộn.

“Ngụy thiếu hiệp.”

“Vâng. Bạch Thiên đạo trưởng.”

“Hoa Ảnh Môn là nơi như thế nào vậy?”

Câu hỏi này đến quá bất ngờ khiến Ngụy Tiểu Hành ngập ngừng không đáp, Bạch Thiên vội giải thích thêm.

“Không phải ta đang dò hỏi huynh đâu. Chỉ là, do phải xuất phát vội quá nên ta chưa nắm rõ cụ thể mọi chuyện. Ta biết Hoa Ảnh Môn là một trong các mon phái tục gia của Hoa Sơn, nhưng vì bọn ta trực tiếp tới đó giải quyết mọi việc, nên ta nghĩ hiểu rõ về nơi đó một chút thì sẽ tốt hơn.”

“A, ta không có ý đó đâu. Tại ta đang suy nghĩ không biết phải nói như thế nào…….”

Ngụy Tiểu Hành ngượng ngùng bỏ lửng câu nói, gãi gãi đầu.

“Đó không phải là một nơi đặc biệt.”

“Nhưng cũng đủ đặc biệt.”

Bạch Thiên nói với một giọng thận trọng.

“Là môn phái tục gia của Hoa Sơn vốn không có ý nghĩa gì mãi cho đến dạo gần đây. Thế nhưng, Hoa Ảnh Môn vẫn đường hoàng nói với thiên hạ rằng mình là môn phái tục gia của Hoa Sơn. Đi khắp thế gian này làm gì còn nơi nào như vậy ngoài Hoa Ảnh Môn chứ.”

Nghe Bạch Thiên nói vậy, ngay cả Thanh Minh đang nằm ườn ra đó cũng phải đưa mắt nhìn Ngụy Tiểu Hành.

“Thực ra Hoa Ảnh Môn làm vậy không phải vì một sứ mệnh lớn lao nào cả. Chỉ là vì phụ thân của ta rất tự hào khi được là đệ tử của Hoa Sơn thôi.”

Gương mặt Ngụy Tiểu Hành có một chút u ám khi nói ra những lời đó.

‘Chắc hắn đã phải khổ tâm lắm.’

Thanh Minh yên lặng lắng nghe rồi chậc lưỡi.

Có lẽ Ngụy Tiểu Hành đã rất nhiều lần khuyên cha hắn từ bỏ Hoa Sơn. Thế giới này vốn là như vậy. Mọi người thà học mấy loại võ công yếu ớt, chứ sẽ không chọn học võ công của một môn phái đang trên bờ vực sụp đổ.

Những người biết tới Hoa Sơn sẽ không học để hiểu Hoa Sơn, mà những người không biết Hoa Sơn sẽ lại càng không học vì họ không biết Hoa Sơn.

(Bản dịch thuộc về V.L.O.G.N.O.V.E.L. Đón xem truyện sớm nhất tại V.L.O.G.N.O.V.E.L)

 

Vậy nên nếu tháo tấm danh bài môn phái tục gia Hoa Sơn xuống thì họ có thể dễ dàng xoay sở hơn.

“Khi nghe tin về Hoa Tông Chi Hội cuối cùng, phụ thân ta đã rất vui mừng. Ông ấy nói bây giờ Hoa Sơn đã bắt đầu tung cánh trở lại, rồi mang hai đồng tiền rượu mà trước giờ ông ấy không dám uống đi.”

“Ừm.”

Bạch Thiên khẽ gật đầu.

“Huynh nói phụ thân mình rất tự hào về việc là đệ tử Hoa Sơn đúng không?”

“Vâng. Mặc dù nói đúng ra thì tằng tổ gia của ta là đệ tử tục gia Hoa Sơn chứ không phải đệ tử Hoa Sơn…… nhưng dù sao thì ông ấy cũng đã nghĩ như vậy đấy. Thỉnh thoảng ông ấy lại nhắc đến chuyện ông ấy không thể nhập môn và trở thành chân sơn đệ tử của Hoa Sơn.”

Bạch Thiên nhẹ nhàng gật đầu.

“Dù sao thì phụ thân cũng rất tự hào khi có thể vận hành được Hoa Ảnh Môn. Bọn ta cũng khá may mắn khi có thể sống đến giờ này mà không bị chết đói. Ngay cả khi không bị lũ người Tòng Đạo Quán phá phách thì………”

“Huynh nói môn chủ đã thua môn chủ Tòng Đạo Quán trong một trận tỉ võ đúng không?”

“Đúng vậy. Thế nhưng……. thật ra thì chuyện đó cũng rất kỳ lạ.”

“Kỳ lạ ư?”

Ngụy Tiểu Hành gật đầu.

“Phụ thân ta bình thường không hề bỏ bê tập luyện. Tuy chính miệng ta nói ra điều này thì có vẻ hơi kỳ, nhưng ông ấy không thể thua mấy người trẻ tuổi có năng lực tàm tạm được.”

Đó cũng là chuyện đương nhiên thôi.

Những người học võ sẽ mạnh lên theo thời gian. Cơ thể của người bình thường sẽ lão hóa theo thời gian, cơ bắp sẽ yếu đi, nhưng cơ thể của võ giả sẽ lão hóa chậm hơn, và họ sẽ dần dần mạnh lên nhờ vào nội lực đã tích lũy được.

Võ lâm không phải là nơi dành cho kẻ yếu. Nơi đó chỉ đầy rẫy những lão quái mà thôi.

“Thế nhưng môn chủ Tòng Đạo Quán lại trẻ đến khó tin. Vậy nên phụ thân ta không thể hiểu nổi việc ông ấy lại thua một người trẻ tuổi đến như vậy.”

“Ừm.”

Bạch Thiên nhíu mày lại.

‘Đúng là không chỉ có một vài điểm kỳ lạ.’

Lúc đầu hắn cứ nghĩ việc này chỉ đơn giản là mâu thuẫn giữa các tục gia môn phái, thế nhưng càng nghe, hắn lại càng nhận ra không chỉ có một vài điểm kỳ lạ.mắt

Chưởng môn nhân đã gọi riêng hắn ra và hứa với hắn.

Ngụy Tiểu Hành nhìn ánh  của Bạch Thiên của lặng lẽ cất lời.

“Thực ra ta mới là người phải xin lỗi.”

“Huynh nói vậy là sao?”

“Mặc dù phụ thân yêu cầu ta đến nhờ Hoa Sơn giúp đỡ, nhưng thực sự thì ta cũng không ngờ Hoa Sơn lại thoải mái giúp ta đến thế.”

“À.”

Bạch Thiên gật đầu.

“Dù sao thì việc đối đầu với Võ Đang cũng không phải là một chuyện dễ. Vì vậy nên bọn ta mới cảm thấy rất tuyệt vọng. Nhưng ta không ngờ lại được nhanh chóng giúp đỡ……..”

Ngụy Tiểu Hành dừng lại một chút như thể có gì đó nghẹn ở cổ họng. Bạch Thiên tiếp tục im lặng chờ cho tới khi hắn nói tiếp. Sau khi che miệng ho hai cái, Ngụy Tiểu Hành tiếp tục nói bằng giọng hơi ươn ướt.

“Bây giờ thì ta đã hiểu tại sao phụ thân lại luôn miệng nhắc tới Hoa Sơn rồi. Dù kết cục lần này có thế nào đi chăng nữa, thì ta cũng sẽ khắc ghi ơn nghĩa của bổn sơn suốt đời.”

Một câu nói ấm lòng.

Thế nhưng, trên chiếc xe ngựa này lại có một tên cứ hễ nghe thấy mấy lời ấm áp là lại nổi da gà.

“Dù kết cục có thế nào á?”

Thanh Minh trợn mắt ngồi dậy. Lưu Lê Tuyết dùng tay ấn chặt đầu hắn xuống. Thế là cơ thể đang nhổm dậy kia lại từ từ hạ xuống.

Tuy nhiên cái mỏ của hắn vẫn hoạt động hết công suất.

“Dù ‘kết cục có thế nào’ là sao hả! Kết cục chỉ có một mà thôi! Chúng ta phải chém bay đầu lũ khốn nạn đó!”

“Chẳng phải chưởng môn nhân đã bảo con không được làm như vậy rồi sao.”

“Không phải ông ấy cũng đang âm thầm chờ đợi đó sao? Nói thẳng ra thì chưởng môn nhân có còn sống được bao nhiêu ngày nữa đâu. Ta phải cho ông ấy thấy cảnh ta hạ hết lũ Võ Đang trước lúc ấy chứ! Có vậy thì khi thăng thiên ông ấy mới mỉm cười ra đi được chứ, không phải sao?”

Làm thế nào mà nó có thể vừa cung kính vừa mất dạy với chưởng môn nhân chỉ bằng vài câu nói vậy nhỉ?

Đây đúng là việc dù có biết thì cũng phải tỏ ra không biết.

“Vả lại, chẳng phải điều đạo gia muốn nhất là đánh bỏ mợ cái lũ Võ Đang đó sao?”

Hả?

Ừ……. thì đúng là như vậy.

“Vậy thì phải nhân cơ hội này cho chúng mở mang tầm mắt chứ!”

Ánh mắt Thanh Minh rực lửa.

“Ta đã cố an tĩnh sống rồi mà lại!”

Hừ, làm quái gì có chuyện đó. Ta lại chẳng hiểu ngươi quá cơ.

“Bọn chúng là người gây sự trước. Vậy nên chúng phải nhận quả báo. Đại sư huynh! Huynh còn làm cái quái gì thế! Mau tăng tốc đi chứ!”

“Bây giờ chúng ta đang chạy nhanh lắm rồi. Nếu nhanh hơn nữa thì lũ ngựa sẽ kiệt sức mất.”

“Lũ khốn đó ăn biết bao nhiêu là tiền của ta đấy! Không sao đâu, không sao đâu! Hai con ngựa này có thể chạy xa hơn mấy con khác mà. Huynh không cần lo đâu, cứ tăng tốc đi!”

“Hừ.”

Nhuận Tông vừa lắc đầu vừa đập vào mông ngựa.

Tốc độ của xe ngựa nhanh hơn khiến cho cả người Thanh Minh lắc lư.

“Mặc dù không biết lý do là gì, nhưng nếu chúng dám động tới Hoa Sơn, thì ta sẽ cho chúng biết thế nào là lễ độ!”

Bạch Thiên thở dài khi nghe thấy giọng nói đắc ý của hắn.

‘Chắc bên đó cũng không thể tưởng tượng nổi đâu.’

Một tên lưu manh vô tiền khoáng hậu mà Hoa Sơn không thể kham nổi đang tiến về Nam Dương.

Bạch Thiên thật lòng tiếc thương cho những đệ tử Võ Đang đang hồn nhiên và tràn trề hy vọng tiến về Nam Dương.

 

(Bản dịch thuộc về V.L.O.G.N.O.V.E.L. Đón xem truyện sớm nhất tại V.L.O.G.N.O.V.E.L)


 

Hiện tại MOMO đang gặp 1 số lỗi, nếu sau 30p-1h nạp vẫn chưa có xu, các bạn vui lòng liên hệ fanpage, gởi ảnh chuyển tiền, copy mã giao dịch, copy username để kiểm tra và xử lí nhé!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương