Hoa Sơn Tái Khởi
Chapter 127 Kiếm pháp của Hoa Sơn quá mạnh. (2)

 

Hiện tại MOMO đang gặp 1 số lỗi, nếu sau 30p-1h nạp vẫn chưa có xu, các bạn vui lòng liên hệ fanpage, gởi ảnh chuyển tiền, copy mã giao dịch, copy username để kiểm tra và xử lí nhé!

Tập 127. Kiếm pháp của Hoa Sơn quá mạnh. (2)

Ngụy Lập Sơn thức trắng đêm cho đến khi trời sáng, ông ta ngước nhìn lên trời cao, đôi mắt xung huyết vì thiếu ngủ.

Mặt trời bây giờ đã lên đến đỉnh.

‘Chuyện này thật là điên rồ.’

Hôm qua, Ngụy Lập Sơn sau cùng đã bị cuốn vào bầu không khí của Thanh Minh và các đệ tử khác. Một người phải nói là lão làng như Ngụy Lập Sơn lại bị cuốn vào bầu không khí của những kẻ đáng tuổi con mình, thường thì những chuyện đó không thể xảy ra nhưng đám người của Thanh Minh không phải là những kẻ tầm thường.

Rốt cuộc, hôm qua Thanh Minh đã khoắng sạch các hũ rượu trong kho của Hoa Ảnh Môn rồi mới chìm vào giấc ngủ. Đáng sợ hơn là hôm qua nếu các sư huynh không ngăn cản thì Thanh Minh còn chưa chịu dừng lại.

‘Có thật là sẽ ổn không?’

Rõ ràng hôm qua, các đệ tử của Hoa Sơn đã vượt quá giới hạn.

Chẳng phải bọn họ đã chọc điên các đệ tử của Võ Đang lên hay sao? Có là Ngụy Lập Sơn đi nữa thì chắc ông ta cũng không thể nào bỏ qua sự sỉ nhục đó.

Hôm nay, nếu trận chiến diễn ra, các đệ tử Hoa Sơn tuyệt đối không thể nào bình an vô sự.

Nhưng…..

Ngụy Lập Sơn rón rén mở cửa sổ.

(Bản dịch thuộc về V.L.O.G.N.O.V.E.L. Đón xem truyện sớm nhất tại V.L.O.G.N.O.V.E.L)

 

Ông ta nhìn thấy các đệ tử Hoa Sơn đã ra ngoài phơi nắng từ sớm.

“Oăm.”

Chiêu Kiệt ngáp một cái rồi quay sang nói với Nhuận Tông.

“Bọn họ bảo khi nào đến vậy sư huynh?”

“Chẳng phải hôm nay sao.”

“Nhưng mặt trời đã lên cao rồi kia mà.”

“Hôm qua bọn họ bảo vào đúng giờ đó sẽ đến nên vẫn còn nhiều thời gian lắm. Nếu đệ không có gì để làm thì vào trong ngủ một giấc đi.”

“Ngày nào cũng dậy từ sáng sớm nên đã thành thói quen rồi, bây giờ có nằm xuống cũng chả ngủ được.”

“……Quả là một câu chuyện buồn.”

Không biết Chiêu Kiệt nghĩ gì trong lòng nhưng cơ thể của hắn ta thì đã thích ứng hoàn hảo theo cách thức của Thanh Minh. Sự thật đau lòng là Nhuận Tông cũng đang cảm nhận được một điều tương tự.

“Thanh Minh đâu?”

“Đệ ấy đang ngủ thẳng cẳng ạ. Uống rượu nhiều thế cơ mà, thức dậy nổi mới là chuyện lạ đấy.”

“….Đi gọi đệ ấy dậy đi. Đám người Võ Đang sắp đến rồi.”

“Giờ có gọi thì chắc gì đệ ấy đã chịu dậy chứ!”

“Không dậy thì tạt nước vào.”

“….Đệ sẽ thử xem sao.”

Ngụy Lập Sơn lặng lẽ đóng cửa sổ.

‘Phụ thân ơi. Bây giờ con cũng chẳng biết phải làm thế nào nữa.’

Ngụy Lập Sơn cảm giác như người cha quá cố của mình đang ở trên trời xanh nhìn xuống với vẻ mặt bực dọc.

Lúc đó, cánh cửa mở ra, Diêm Bình và Ngụy Tiểu Hành đi vào bên trong.

“Phụ thân.”

“…..Có chuyện gì thế?”

“Chúng ta phải làm sao đây?”

“Hửm?”

“Các đệ tử của Võ Đang sắp xông vào đây rồi. Chẳng phải chúng ta cũng phải đánh nhau với bọn họ sao?”

Ngụy Lập Sơn thở một hơi thật dài.

Thực ra ông ta vẫn chưa biết bản thân cần phải làm gì. Kẻ đã khiêu khích Võ Đang là Hoa Sơn chứ đâu phải Hoa Ảnh Môn. Một khi đã tính đến chuyện rời khỏi Nam Dương trong tình huống xấu nhất thì nếu bây giờ bọn họ không tham gia trận chiến đó mà đứng ở bên ngoài, có thể Hoa Ảnh Môn sẽ không phải chịu tổn thất lớn.

Nếu nói với Võ Đang rằng mình sẽ tự rời khỏi Nam Dương thì chắc bọn họ sẽ không gây áp lực lên Hoa Ảnh Môn nữa.

Còn nếu đấu tay đôi với đám người của Võ Đang thì phải nghĩ đến chuyện nhận về một tổn thất lớn. Có khi nhiều môn đồ sẽ phải đổ máu. Đặc biệt là Ngụy Lập Sơn và Ngụy Tiểu Hành đừng hòng nghĩ đến chuyện bình an vô sự.

‘Phải làm sao đây?”

Nỗi thống khổ sâu sắc bủa vây lấy Ngụy Lập Sơn.

Đến cuối cùng thì ông ta cũng không thể đưa ra được quyết định của mình, quay sang hỏi Ngụy Tiểu Hành.

“Con nghĩ chúng ta nên làm thế nào?”

Ngụy Lập Sơn không đặt kỳ vọng thật lớn vào câu hỏi đó. Chẳng qua ông ta chỉ hỏi qua loa vì tâm trạng bản thân quá rối bời. Nhưng câu trả lời của Ngụy Tiểu Hành lại cẩn trọng hơn những gì ông ấy nghĩ.

“Con nghĩ chúng ta đương nhiên phải đánh trận này.”

“….Lý do là gì?”

“Bọn họ là khách, còn chúng ta mới là chủ. Trên đời này không có chuyện chủ lại giao chuyện đánh nhau cho khách rồi bàng quan đứng nhìn.”

“…..”

“Với cả…..”

Ngụy Lập Sơn không hề hối thúc, ông ta chờ đợi câu nói tiếp theo của Ngụy Tiểu Hành.

“Lý do con tôn kính phụ thân và quý trọng Hoa Ảnh Môn là bởi vì con tự hào về người và Hoa Ảnh Môn. Con không thấy tiếc khi phụ thân đi chi viện cho một Hoa Sơn đã suy tàn, và con cũng không mong được hồi đáp. Bởi vì chúng ta là đệ tử tục gia của Hoa Sơn.”

“…..Con nghĩ đúng lắm.”

“Dù có gọi là tục gia nhưng đệ tử vẫn là đệ tử. Chúng ta sao có thể đứng ở ngoài nhìn các sư huynh ra trận được chứ?”

Ngụy Lập Sơn khẽ xoay đầu lại.

Tại vì ông ta cảm thấy khó xử khi nhìn vào mắt của Ngụy Tiểu Hành.

“Con đã diện kiến chưởng môn nhân. Chưởng môn nhân không một chút do dự đã phái ngay các đệ tử đi giúp đỡ Hoa Ảnh Môn. Có thể cách thức của bọn họ không đúng. Nhưng tấm lòng của bọn họ không sai. Dù hôm nay có phải chết đi nữa thì con cũng sẽ sát cánh với bọn họ.”

‘Thật xấu hổ.’

Đó là những lời Ngụy Lập Sơn hay nói thường ngày.

Nhưng khi có chuyện ập đến, ông ta lại lảng tránh, ngược lại, Ngụy Tiểu Hành thì vẫn làm theo đúng những gì ông ta dạy.

Bảo sao không xấu hổ cho được.

“Diêm Bình.”

“Vâng, môn chủ.”

“Hãy chuyển lời đến các đệ tử. Những ai muốn ra trận thì ở lại, còn ai không muốn thì bây giờ hãy quay về nhà.”

“…..Môn chủ.”

(Bản dịch thuộc về V.L.O.G.N.O.V.E.L. Đón xem truyện sớm nhất tại V.L.O.G.N.O.V.E.L)

 

“Ta sẽ không truy cứu bất kỳ trách nhiệm nào đối với những người rời bỏ Hoa Ảnh Môn. Nếu qua hôm nay, Hoa Ảnh Môn vẫn còn tồn tại thì ta sẽ thu nhận lại bọn họ vô điều kiện.”

“Nếu vậy thì sẽ không có ai chịu ở lại đâu ạ.”

“Không đâu.”

Ngụy Lập Sơn cười tủm tỉm.

“Có ta ở lại, và cả Tiểu Hành nữa.”

“…..”

“Vậy là đủ rồi. Bọn ta sẽ chiến đấu với cái tên Hoa Sơn.”

Diêm Bình lắc đầu.

“Hai vị hãy làm thế đi ạ.”

“Con sẽ rời khỏi đây sao?”

“Con sẽ không chiến đấu với cái tên Hoa Sơn mà là cái tên Hoa Ảnh Môn.”

“…..”

“Hôm nay là một ngày đẹp trời, thưa môn chủ.”

Ngụy Lập Sơn lặng thinh một hồi lâu rồi cười tủm tỉm và gật gù.

“Hóa ra là vậy.”

Ngụy Lập Sơn nhìn ra ngoài cửa sổ, ngước lên trời xanh, đôi mắt ông ta chứa đầy sự quyết đoán.

“Hôm nay trời đẹp thật.”

“Ư ư ư. Cái bụng khó chịu quá.”

“….Uống vừa phải thôi chứ!”

“Cái tên tiểu tử hệt như con ngựa bị đứt dây cương!”

Thanh Minh ôm đầu.

“A, đừng có hét lớn thế. Cái đầu ta ong ong đây này.”

“…..Trong hoàn cảnh này mà đệ còn uống rượu được à? Chúng ta sắp phải đánh nhau rồi đấy!”

“Thì tỉnh rượu là được rồi còn gì.”

Thanh Minh duỗi thẳng tay ra. Ở đầu các ngón tay của hắn, một thứ như sương mù từ từ bốc lên.

Hắn ta đang tống độc tửu ra khỏi cơ thể.

Bạch Thiên nhìn cảnh tượng đó một lúc rồi đứng dậy. Và hắn ta bắt đầu mở lời bằng một ngữ điệu cẩn trọng, khác hẳn từ đầu đến giờ.

“Tất cả nghe đây.”

“Vâng ạ!”

“Từ đầu đến bây giờ, mọi người có làm gì thì ta cũng không nói một lời nào. Nhưng kể từ lúc này thì khác rồi. Trận chiến hôm nay không đơn thuần chỉ là trận chiến của riêng chúng ta. Mọi người đừng quên rằng, trận chiến hôm nay có liên quan đến cả cái tên Hoa Sơn.”

“Con rõ rồi ạ.”

Sự dứt khoát bao trùm lên gương mặt của Chiêu Kiệt và Nhuận Tông, cả Lưu Lê Tuyết nữa. Thậm chí đến cả Thanh Minh cũng gật đầu bằng gương mặt nghiêm túc.

“Chưởng môn nhân đã nói rằng, chuyện lần này là một pháo lệnh báo hiệu việc Hoa Sơn đã bắt đầu hoạt động đối ngoại cho khắp thiên hạ biết.”

Bạch Thiên cố định ánh nhìn vào Thanh Minh.

“Thanh Minh này.”

“Biết rồi. Ta biết rồi mà. Ta sẽ nhẹ tay….”

“Không!”

“Hửm?”

Thanh Minh khẽ mở to mắt nhìn Bạch Thiên.

“Nếu đã làm thì hãy làm cho đến nơi đến chốn.”

“Ồ?”

Thật vi diệu khi nghe được lời này từ miệng của Bạch Thiên.

“Việc xung đột với bọn họ là điều khó có thể tránh khỏi. Nếu đã vậy thì thà giải quyết triệt để vẫn tốt hơn.”

“Chưởng môn nhân bảo đừng làm vậy cơ mà.”

“Chẳng phải con nói rằng chưởng môn nhân trước khi thăng thiên sẽ đập vỡ đầu hết bọn Võ Đang hay sao?”

“Ô ô?”

Khóe miệng Thanh Minh nhích lên đầy bí hiểm.

‘Hợp gu của ta phết.’

Bạch Thiên trong quá khứ là một người bị ám ảnh quá mức về bốn chữ quang minh chính đại. Nhưng sau hai năm bị tiêm nhiễm từ từ, thì bây giờ cả lời nói của chưởng môn nhân mà hắn ta cũng xem thường…..À không, hắn bây giờ đã có thể học được cách giải thích lời nói của chưởng môn nhân theo một hướng tốt hơn rồi.

“Khừ. Môn phái của chúng ta quả là càng lúc càng tiến bộ!”

“…..”

Thanh Minh nhích khóe miệng lên.

“Nhưng mà sư thúc có biết ý nghĩa của lời nói đó là gì không?”

“Lời nói gì?”

“Cái câu Hoa Sơn bắt đầu hoạt động đối ngoại đấy.”

“….Chẳng phải y nguyên như vậy sao?”

Thanh Minh cười nhạt.

“Việc có những hành động mang tính đối ngoại cũng đồng nghĩa với việc Hoa Sơn sẽ quan tâm đến việc bên ngoài giang hồ hơn. Nhưng nếu là việc bên ngoài giang hồ mà Hoa Sơn có thể làm thì là gì nhỉ?”

“….Ai mà biết.”

“Sư thúc nhìn Hoa Ảnh Môn vậy mà còn không biết sao?”

“Con đang nói đến tục gia sao?”

Thanh Minh gật đầu.

“Đúng vậy đấy. Hoa Sơn sẽ tăng số lượng môn phái tục gia. Nếu vậy thì về sau cũng sẽ xảy ra những chuyện giống hệt như thế này nữa.”

“Ưm.”

“Tức là những tháng ngày tốt đẹp chỉ ở trong Hoa Sơn tập luyện đã chấm dứt rồi.”

“Tốt Đẹp?”

“Việc tập luyện đó mà gọi là tốt đẹpsao?”

“Quá đáng rồi đấy!”

Trước những lời phản bác dữ dội đấy, Thanh Minh rụt người lại.

Vào lúc đó.

Ngụy Lập Sơn đi đầu, theo sau là Ngụy Tiểu Hành cùng Diêm Bình và khoảng 10 đệ tử của Hoa Ảnh Môn tiến lại gần với khuôn mặt bi tráng.

Ngụy Lập Sơn bước đến trước mặt Thanh Minh rồi để thế bao quyền hướng về Bạch Thiên.

“Bạch Thiên đạo trưởng. Vì ta quá rối nên đã không thể làm điều bản thân cần phải làm. Ta xin cúi đầu bày tỏ lòng biết ơn đối với mọi người, và cả Hoa Sơn nữa, vì đã không ngần ngại chạy ngay đến đây giúp đỡ Hoa Ảnh Môn.”

Thấy Ngụy Lập Sơn cúi thấp đầu xuống, Bạch Thiên dang ngay tay ra đỡ ông ta đứng thẳng lên.

“Ngài đừng làm vậy, thưa môn chủ. Bọn ta chỉ làm việc đương nhiên phải làm thôi.”

“Không biết kết quả hôm nay sẽ ra sao, nhưng ta sẽ dìu dắt Hoa Ảnh Môn cũng ra trận với các đạo trưởng.”

Sự chần chừ đã biến mất khỏi khuôn mặt của Ngụy Lập Sơn. Nhìn thấy nét mặt đó, tâm trạng của Bạch Thiên cũng bỗng nhiên trở nên thoải mái hơn.

‘Quả nhiên không sai.’

Nghe nói môn chủ Hoa Ảnh Môn có tố chất của một đại hiệp, có vẻ như đúng là vậy thật. Nếu đổi lại là Bạch Thiên thì chắc có lẽ hắn ta không thể nào sẵn sàng đứng ra nói rằng sẽ cùng ra trận nếu nhìn thấy bộ dạng của những kẻ đang có mặt tại đây.

“Cảm ơn ngài, môn chủ.”

“Khư ư!”

Thanh Minh vỗ tay.

“Quả là một người có nghĩa khí.”

“…..”

Dường như không phải chỉ mỗi Bạch Thiên nhầm lẫn rằng cái nghĩa khí đó được đong đếm bằng ‘tiền’…..

“Nhưng mà, ừm……”

Thanh Minh gãi đầu.

“Số lượng thì có hơi…?”

“Ta đã bảo những ai muốn rời đi hãy rời đi rồi.”

“Ơ, vậy mà cũng có đến chừng này người ở lại luôn sao.”

Thanh Minh gật gù.

“Quả là một môn phái tốt. Cả con người cũng tốt nữa.”

Nghe giọng điệu có chút mập mờ ấy, tất cả đều quay lại nhìn Thanh Minh.

“À thì.”

Thanh Minh định nói gì đấy nhưng lại cười cho qua chuyện.

‘Hoa Sơn trước đây cũng vậy.’

Cũng có thể đó chỉ là suy nghĩ của mỗi Thanh Minh.

Đương nhiên Hoa Sơn bây giờ cũng sẽ trở nên như vậy.

“Nhưng mà chắc không có việc gì khiến mọi người phải ra mặt đâu!”

“……Hả?”

“Ưm. Biết giải thích thế nào đây nhỉ. Cứ nhìn là sẽ biết ấy mà.”

Thanh Minh nhún vai một cái rồi xoay đầu lại.

Sau cùng, ánh mắt của hắn ta nhìn cố định vào cổng chính.

“Hình như đang đến đấy.”

“Chưa gì mà đã cảm nhận được rồi sao?”

“Đã đến phía trước kia rồi. Lại còn có chút thong dong nữa cơ!”

“…..Đúng là thứ quái vật.”

Bạch Thiên lắc đầu. Trong khi hắn ta vẫn chưa cảm nhận được gì mà Thanh Minh có vẻ như đã nhìn thấy rõ tất cả rồi.

Mà thôi, chuyện hắn xuất quỷ nhập thần thế này cũng đâu phải mới một hai ngày.

“Đến rồi đấy!”

Bắt đầu từ Bạch Thiên, rồi đến Nhuận Tông và Chiêu Kiệt, cả Lưu Lê Tuyết đều tiến về trước một bước, đưa tay lên thanh kiếm được dắt bên hông. Tất cả những gì cần nói đã nói cả rồi, nên Võ Đang chắc sẽ xông vào rồi thi triển võ công ngay lập tức thôi.

“Không có chuyện gì phải căng thẳng cả.”

Bạch Thiên khẽ nói.

“Đừng quên những gì mọi người đã được tập luyện. Chúng ta không thua bất kỳ ai cả. Chúng ta là đệ tử của Hoa Sơn Đại phái.”

“Vâng! Sư thúc!”

“Vâng, sư huynh.”

Các đệ tử đưa mắt nhìn xuống thấp. Vẻ tếu táo trên gương mặt bọn họ trong mấy ngày qua bây giờ đều không thể tìm thấy được nữa. Chỉ còn lại dáng vẻ lạnh lùng vô kể của một kiếm đồ.

Bạch Thiên cũng đã cảm nhận được khí tức của quân địch.

“Đến rồi!”

Ánh mắt của tất cả đều hướng về bức tường bao quanh Hoa Ảnh Môn. Bọn họ nhìn thấy cảnh các đệ tử Võ Đang mặc y phục đen đang vượt qua bức tường cao đó.

Có 3 người!

‘Trước mắt mỗi người sẽ đấu với……’

Ngay lúc đó.

“Hây da!”

Có thứ gì đó như cuồng phong đang xuất hiện từ phía sau, một thứ trắng mờ bay thẳng đến chỗ các đệ tử Võ Đang đang vượt qua bức tường.

Ầm! Ầm! Ầm!

Thứ đó văng ra với một tốc độ nhanh gấp đôi tốc độ mà các đệ tử Võ Đang đang leo vào.

Sự căng thẳng trên khi sắp  sửa phải xông ra trận trên cơ thể của bốn người bọn họ bỗng nhiên biến mất.

“Ớ?”

Thanh Minh vừa nhìn khung cảnh đó vừa nghiêng đầu.

“Hay là để bọn chúng vào đây hết cái đã nhỉ?”

“……”

Thôi một mình ngươi tự xử luôn đi, tên tiểu tử kia!

(Bản dịch thuộc về V.L.O.G.N.O.V.E.L. Đón xem truyện sớm nhất tại V.L.O.G.N.O.V.E.L)

 

 

 

 

 

 

 


 

Hiện tại MOMO đang gặp 1 số lỗi, nếu sau 30p-1h nạp vẫn chưa có xu, các bạn vui lòng liên hệ fanpage, gởi ảnh chuyển tiền, copy mã giao dịch, copy username để kiểm tra và xử lí nhé!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương