Hoa Sơn Tái Khởi
Chapter 139 Dù có chết ta cũng phải ăn nó! (4)

 

Hiện tại MOMO đang gặp 1 số lỗi, nếu sau 30p-1h nạp vẫn chưa có xu, các bạn vui lòng liên hệ fanpage, gởi ảnh chuyển tiền, copy mã giao dịch, copy username để kiểm tra và xử lí nhé!

Chap 139. Dù có chết ta cũng phải ăn nó! (4)

“Hừmmmm.”

Nguỵ Lập Sơn khẽ đưa tay xoa xoa ngực.

‘Vẫn chưa đỡ hơn chút nào.’

Ông ta có thể biết được điều đó dựa trên kinh nghiệm của mình.

Có lẽ nội thương này sẽ còn hành hạ ông ta lâu lắm đây. Bởi vì nó không thể điều trị dứt điểm.

Nội thương không phải loại bệnh cứ đưa đến y viện là sẽ được chữa khỏi. Bởi vì dòng chân khí đang chảy trong cơ thể đã bị ảnh hưởng. Khi một võ giả bị nội thương, hắn chỉ còn cách dùng nội lực để chữa.

Thế nhưng, Ngụy Lập Sơn lại bị nội thương nặng hơn ông ta nghĩ, và đang bị nó dày vò mỗi ngày.

‘Thật muốn bệnh tình đỡ hơn quá.’

Ông ta cứ nghĩ nội thương sẽ hết như chưa từng tồn tại khi chứng kiến cảnh các đệ tử Hoa Sơn chiến thắng các đệ tử Võ Đang. Thế nhưng bây giờ, dù tâm trạng có vui mừng thế nào, thì ông ta cũng không thể quên được cơn đau thể xác.

Khi nhận ra điều đó cũng là lúc cơ thể ông ta bắt đầu đau trở lại.

“Phụ thân. Người hãy nghỉ ngơi đi ạ.”

“Con đến đấy à.”

Ông đáp lời Ngụy Tiểu Hành đang đứng ngoài cửa như thế không có chuyện gì.

Ông không thể để cho người khác thấy bộ dạng yếu đuối của mình được.

Ông ta là môn chủ Hoa Ảnh Môn. Và bây giờ, Hoa Ảnh Môn đã có được cơ hội thoát khỏi khủng hoảng. Nếu ngay lúc này, môn chủ Hoa Ảnh Môn lại bị nội thương không thể vận động được, vậy thì ai sẽ là người lo cho Hoa Ảnh Môn chứ.

‘Tuyệt đối không thể như vậy được.’

Khó khăn lắm mới nắm bắt được cơ hội. Nếu như Hoa Ảnh Môn đánh mất cơ hội này không phải vì lý do khác mà vì bản thân ông ta, thì có chết, ông ta cũng không thể an tâm nhắm mắt.

 

(Bản dịch thuộc về .Vlog.Novel. Đón xem truyện sớm nhất tại .Vlog.Novel)

 

Đau nhói!

Nguỵ Lập Sơn dùng hết sức ấn vào cạnh sườn.

“Ư……….”

Bình thường, cơn đau do nội thương thỉnh thoảng mới kéo đến. Nhưng không biết có phải do tâm trạng hay không, mà khi đêm xuống, ông ta cảm thấy nhói đau hơn bao giờ hết.

Sau khi khẽ thở dài một hơi, Nguỵ Lập Sơn ngồi xuống giường.

‘Tên tuổi của Hoa Ảnh Môn sẽ được biết đến nhiều hơn sau sự việc lần này. Và cái nhìn của thế gian về môn phái tục gia của Hoa Sơn cũng sẽ thay đổi theo những việc mình làm.’

Vì vậy nên mình tuyệt đối không thể để bọn họ thấy bộ dạng yếu đuối này của mình được.

Nếu một người môn chủ đánh mất sức mạnh của mình, thì môn phái của họ cũng sẽ đánh mất sức mạnh. Chẳng phải Võ Đang đã đánh mất sức mạnh của mình khi họ bại trận dưới tay bổn môn Hoa Sơn và khiến cho mọi thứ họ làm đều trở nên vô ích sao?

Nguỵ Lập Sơn thở dài một hơi rồi kéo chăn.

‘Mình phải đi ngủ thôi.’

Mặc dù rất khó để vào giấc ngủ, nhưng ông ta vẫn quyết định phải đi ngủ. Bởi vì ngày mai ông ta còn rất nhiều chuyện phải làm.

‘Mình không tiếc mạng sống này.’

Nếu chỉ có một điều ước, ông ta ước mình có thể sống tới ngày Hoa Ảnh Môn phát triển vững chắc, và Ngụy Tiểu Hành có thể thay ông ngồi vào chức môn chủ.

Nếu có thêm một điều ước nữa, ông ta ước có thể được nhìn thấy các đệ tử của Hoa Sơn trưởng thành đưa tên tuổi của Hoa Sơn vang danh thiên hạ. Nhưng có lẽ điều ước này hơi tham lam rồi.

Nguỵ Lập Sơn kéo chăn rồi nằm xuống giường.

Đúng lúc ấy.

Cốc!

“Ơ? Chưa gì ngài đã ngủ rồi à?”

“………”

Nhìn thấy tên đó mở cửa đi vào phòng như chốn không người dù chủ nhân của căn phòng đang ở ngay đây, nhưng Ngụy Lập Sơn chỉ mỉm cười với hắn.

‘Mình không được mong đợi gì hết.’

Mặc dù chỉ mới trải qua vài ngày, nhưng ông ta đã hiểu được phần nào tính tình của đứa trẻ này. Không, là ông ta không còn cách nào khác ngoài việc nắm bắt tính cách của hắn.

Làm sao mà ông ta lại không hiểu được cái người lúc nào cũng bật tanh tách như tôm vậy chứ?

“Tiểu đạo trưởng đến đây có chuyện gì thế?. Không lẽ tiểu đạo trưởng cảm thấy có gì không thoải mái sao?”

Ngụy Lập Sơn hỏi như đã biết chắc Thanh Minh có yêu cầu gì đó nên mới đến tìm ông. Thế  nhưng, câu trả lời của hắn lại hơi khác so với dự đoán của ông.

“Sao ta lại cảm thấy bất tiện chứ, thưa môn chủ. Đúng không?”

“............”

Thanh Minh đẩy cửa rồi hăm hở bước vào trong.

“Bởi vì có chuyện gấp. Nên ta mới phải nhanh chóng đến đây để giải quyết.”

“..........Tiểu đạo trưởng định giải quyết chuyện gì thế.”

“Tất nhiên là nội thương rồi. Ta phải chữa cho ông chứ.”

“..........”

Ngụy Lập Sơn trợn tròn hai mắt.

“Tiểu đạo trưởng nói sẽ chữa trị nội thương cho ta sao?”

“Vầng.”

Ngụy Lập Sơn nhìn Thanh Minh bằng ánh mắt nửa ngờ.

Chỉ có hai cách để chữa khỏi nội thương. Một là tự dùng nội lực của mình để chỉnh lại khí huyết đang bị hỗn loạn. Thế nhưng, bây giờ Ngụy Lập Sơn lại không đủ năng lực để tự mình điều trị nội thương.

Cách thứ hai khó hơn một chút, đó là để người khác truyền nội lực vào người, hồi phục khí huyết đang bị hỗn loạn.

Cách này khó hơn cách thứ nhất gấp chục lần.

Thử nghĩ mà xem.

Có rất nhiều võ giả vô danh đã tu hành cả đời nhưng vẫn không thể kiểm soát được nội lực của bản thân mình. Vậy thì việc truyền nội lực của mình sang cơ thể người khác rồi kiểm soát nó theo ý của mình là một việc khó khăn đến mức nào kia chứ?

Hơn nữa, sự việc với Võ Đang cũng đã kết thúc rồi. Ngụy Lập Sơn không thể yêu cầu cao thủ của bổn môn đến trị nội thương cho mình nữa.

Thực tế thì Ngụy Lập Sơn cho rằng Hoa Sơn không có cao thủ nào có đủ khả năng trị nội thương của ông. Nếu như ông ta cứ yêu cầu họ làm một việc vô ích như vậy thì cả hai bên sẽ càng ngượng ngùng hơn thôi.

Vậy mà, chàng thiếu niên trẻ tuổi này lại nói sẽ giúp ông trị nội thương sao?

“Tiểu đạo trưởng. Đây không phải là chuyện đơn giản như ngươi nghĩ đâu.”

“Vầng, ta biết mà.”

“.........Nếu có sai sót thì cả tiểu đạo trưởng cũng sẽ bị nội thương đấy.”

“Ầy, làm gì có chuyện đó.”

“.............”

Nhìn gương mặt tươi cười của Thanh Minh, tim ông ta đập thình thịch.

‘Ơ kìa, cái tên tiểu tử này không hiểu lời mình nói à?’

Chẳng lẽ hắn ta bị điếc rồi sao?

“Khụuuuuu.”

Ngụy Lập Sơn ho một tiếng rồi dùng những lời hay ý đẹp để khuyên bảo Thanh Minh.

“Ngươi nghe ta. Tiểu đạo trưởng. Ta rất hiểu tấm lòng cao thượng của ngươi khi muốn trị nội thương cho ta. Và ta rất cảm kích ngươi vì điều ấy. Thế nhưng, đây không phải chuyện chúng ta có thể đem ra thử. Nếu phạm phải sai lầm thì cả hai đều sẽ bị thương rất nặng. Ta nghĩ sẽ tốt hơn nếu chúng ta thử sau khi giải quyết xong chuyện gấp trước mắt đấy.”

“Ầy. Không sao đâu. Để càng lâu nội thương càng nghiêm trọng. Và nó sẽ để lại di chứng sau này. Chúng ta phải mau chóng chữa trị chứ.”

Ôi trời ơi cái tên tiểu tử này!

Nếu ngươi sơ suất thì ta sẽ chết ngay đấy! Tại sao nói mãi mà đầu ngươi không thủng vậy hả!

 

(Bản dịch thuộc về .Vlog.Novel. Đón xem truyện sớm nhất tại .Vlog.Novel)

 

 

Hai mắt của Ngụy Lập Sơn trợn ngược như bị giật kinh phong.

‘Hoa Sơn Thần Long ư. Rốt cuộc là ai đã đặt cho hắn cái biệt hiệu lố bịch này vậy hả.’

Hoa Sơn Thần Long không phải là biệt hiệu dành cho kẻ mạnh. Mà đó biệt hiệu gắn liền với hậu khởi chi tú - người phải có trách nhiệm đối với hậu thế giang hồ. Lúc đầu, ông ta đã rất cảm kích khi nghe tin Hoa Sơn xuất hiện một người được gọi là Hoa Sơn Thần Long.

Nhưng tại sao, Hoa Sơn Thần Long lại cứ nhất định phải là tên tiểu tử này cơ chứ.

Không hiểu sao khóe mắt Ngụy Lập Sơn bỗng ửng đỏ.

Ông ta thở dài một hơi, nhìn Thanh Minh rồi chậm rãi nói.

“Tiểu đạo trưởng. Ta hiểu ngươi đang lo lắng cho ta. Nhưng trên thế gian này có rất nhiều chuyện không theo như ý của mình.”

Cảm ơn ngươi.

Điều này là thật lòng.

Ngụy Lập Sơn thực sự rất cảm động khi thấy Thanh Minh dù không đủ năng lực nhưng vẫn kiên quyết muốn trị nội thương cho mình.

‘Tính cách của hắn ta không tệ như vẻ bề ngoài.’

Nhưng mà, không phải như vậy mới là Hoa Sơn sao?

Bởi vì Thanh Minh là đệ tử của Hoa Sơn, nên tấm lòng của hắn ta……

“Ầy, ngài nói gì mà khó hiểu chết đi được.”

“...........Hả?”

“Ngài mau ngồi xuống đi, ngồi xuống. Ta bận lắm đấy. Nhanh lên cho ta còn đi. Bây giờ ta còn có nhiều việc phải làm lắm.”

“Ơ không. Ta không sao thật mà!”

“Nhưng mà ta thì có sao đấy.”

Ngươi thì làm sao chứ?

Cơ thể ta, ta tự biết chứ, mắc gì ngươi lại bảo có sao!

“Ngươi hãy dừng tay rồi đi ra ngoài giúp…….”

Đúng lúc ấy, Thanh Minh bẻ tay rồi kéo Ngụy Lập Sơn đi. Bị kéo đi bất ngờ, Ngụy Lập Sơn nhất thời không thể phản kháng, đành để mặc Thanh Minh kéo lên giường.

“Kh, không được!”

Soạt.

Thanh Minh tóm lấy tay của Ngụy Lập Sơn rồi bắt đầu vận khí.

“.............!”

Ngụy Lập Sơn trợn ngược mắt.

‘Cái tên điên này!’

Mặc dù ông ta rất muốn hét lên như vậy, nhưng ông ta lại không thể làm được.

Nói chuyện trong lúc nội lực đang dâng trào là một điều cấm kỵ. Bởi vì nội lực sẽ thoát ra ngoài qua đường miệng khiến người đó bị tẩu hỏa nhập ma. Cả bên truyền đi và bên nhận vào đều như vậy.

Ngụy Lập Sơn chỉ còn cách cầu nguyện thiên địa thần linh phù hộ chuyện này sẽ diễn ra suôn sẻ, không xảy ra vấn đề gì trong lúc nội lực đang bắt đầu dồn vào cổ tay.

Thế nhưng, có vẻ như thiên địa thần linh cũng phản bội ông ta.

À không, nói đúng ra thì cả thiên địa thần linh cũng hết cách với Thanh Minh rồi.

“Nhìn đi, nhìn đi. Loạn hết cả rồi kìa.”

‘Hểeeeeeeeeeeee!’

 Nói á?

Hắn ta vừa nói chuyện phải không?

Đó là tiếng bụng của hắn ta đúng không? Nhưng ta làm gì biết Độc Tâm Thuật chứ!

Ngụy Lập Sơn người cứng như đá, chỉ đảo mắt nhìn Thanh Minh. Hắn vẫn đang điềm tĩnh nắm tay ông, cau mày.

‘Chắc mình nghe nhầm th…….”

“Ừm, cũng may là ông chưa bị tổn thương tất cả các bộ phận.”

Ngụy Lập Sơn trợn tròn mắt.

‘Hắn ta nói thật kìa?’

Vừa truyền nội lực cho người khác vừa nói chuyện có thể khiến cho võ giả rơi vào trạng thái nhập thần trong lúc thu phát nội lực. Ngay cả các bậc trưởng lão của các môn phái cũng không dám làm vậy.

Thế mà đệ tử đời thứ ba của Thanh Minh lại dám làm như vậy sao?

‘Mình đang mơ phải không?’

Thế nhưng, trong giấc mơ ấy, nguồn nội lực đang được truyền vào cổ tay của ông ta lại quá rõ ràng. Khí tức dồn dập mạnh mẽ…….

‘A…….’

Trong trẻo và thanh khiết.

Chưa bao giờ ông ta thấy một nguồn nội lực trong trẻo đến như vậy. Nói một cách hoa mĩ thì nó thanh khiết giống như dòng nước mát lạnh nơi thâm sơn cùng cốc vậy. Trong xanh đến mức có thể nhìn thấy tận đáy.

Nguồn nội lực tươi mát và ấm áp ấy thâm nhập vào cơ thể Ngụy Lập Sơn, bắt đầu vuốt ve khí huyết bị thương tổn.

Ngụy Lập Sơn vô thức nhắm mắt.

“Cố chịu đựng một lát. Xong ngay thôi.”

Cảm giác thật kỳ lạ.

Ngụy Lập Sơn cảm thấy dòng chân khí đang tràn vào vuốt ve an ủi cơ thể mình hơn cả lời nói của Thanh Minh.

Khí tức của đạo gia.

Mùi hương của đạo gia mà ông hằng ngưỡng mộ đã thấm đẫm trong nội lực của Thanh Minh.

‘Tiểu đạo trưởng quả đúng là đệ tử của Hoa Sơn.’

Cuối cùng thì ông ta cũng đã thực sự cảm nhận được.

Mặc dù lúc nào hắn cũng khiến người khác phải cau mày vì vẻ ngoài hài hước và dửng dưng của mình, nhưng bây giờ, dòng chân khí thanh tao của đạo gia đang truyền vào cơ thể Ngụy Lập Sơn đã chứng minh cho ông ta thấy Thanh Minh chính là đệ tử của Hoa Sơn.

Nội lực của Thanh Minh lan khắp cơ thể, vỗ về khí huyết bị tổn thương.

Nguồn nội lực ấm áp lan rộng khắp cơ thể.

Ùnggggg.

Nỗi đau đang tan biến.

Nỗi đau đã dày vò Ngụy Lập Sơn bấy lâu nay đang tan biến, dòng nội lực bị ứ đọng của ông ta cũng đã bắt đầu tuần hoàn trở lại.

‘Aa.’

Thanh Minh truyền sức mạnh vào cổ tay ông ta. Cơ thể Ngụy Lập Sơn xoay tròn trên không trong tư thế xếp bằng.

“Bây giờ ta sẽ thực hiện đại chu thiên. Ngài hãy điều khiển nội lực theo sự hướng dẫn của ta.”

Ngụy Lập Sơn không trả lời.

Nhưng ông ta vẫn làm theo lời Thanh Minh. Ông ta bắt đầu di chuyển nội lực theo sự chỉ dẫn nội lực của Thanh Minh.

Nhất chu thiên. Nhị chu thiên.

Trong nháy mắt, Ngụy Lập Sơn đã hoàn thành thập chu thiên, từ từ thu hồi nội lực rồi kiểm tra cơ thể.

‘Không có!’

Không còn bất kỳ một vết tích của nội thương đã hành hạ ông suốt bao lâu nay. Chỉ với một lần vận công, nội thương mà ông ta nghĩ nó sẽ đeo bám mình cả đời đã được rửa trôi như chưa hề tồn tại.

nội lực của Thanh Minh nhanh chóng thoát ra khỏi cơ thể Ngụy Lập Sơn mà không một chút kích động. Ngụy Lập Sơn cảm thấy tiếc nuối khi nguồn nội lực trong lành và thanh khiết ấy biến mất còn hơn cả việc nội thương đã được trị khỏi.

Sau khi thu hồi toàn bộ nội lực, Thanh Minh buông tay Ngụy Lập Sơn.

Ngụy Lập Sơn từ từ mở mắt. Bộ dạng của Thanh Minh vô cùng nghiêm túc, khác hẳn với trước đây.

“Tiểu đạo……”

“Hoa Sơn sẽ ghi nhớ.”

“.........”

Đệ tử đời thứ ba đại Hoa Sơn phái, Thanh Minh.

Người được mệnh danh là Hoa Sơn Thần Long trong thiên hạ.

Đang nói với Ngụy Lập Sơn như một lời tuyên bố.

“Hoa Sơn không bao giờ quên ân huệ của ngài. Hoa Sơn nhất định sẽ báo đáp ân tình ngài đã dành cho Hoa Sơn trong suốt mấy chục năm qua. Chỉ xin môn chủ cũng sẽ luôn bảo vệ cái tên Hoa Sơn giống như bây giờ. Khi đó, cái tên Hoa Ảnh Môn và Hoa Sơn sẽ cùng nhau vang danh thiên hạ.”

Cho đến tận lúc này, bộ dạng dửng dưng của Thanh Minh đã hoàn toàn biến mất.

Bị khí thế đó áp đảo, Ngụy Lập Sơn nhìn Thanh Minh chằm chằm rồi nắm chặt tay.

“Ta……..”

Có gì đó nghẹn lại.

Ngụy Lập Sơn cắn chặt môi, cố đè xuống dòng nước mắt cay cay đang chực chờ trào ra, nói bằng một giọng run rẩy.

“Ta nhất định sẽ làm như vậy.”

Đã đến lúc tuyên bố Hoa Ảnh Môn hồi sinh sau một thời gian dài nhẫn nhịn.

 

 

(Bản dịch thuộc về .Vlog.Novel. Đón xem truyện sớm nhất tại .Vlog.Novel)

 

 

 

 

 

 

Hiện tại MOMO đang gặp 1 số lỗi, nếu sau 30p-1h nạp vẫn chưa có xu, các bạn vui lòng liên hệ fanpage, gởi ảnh chuyển tiền, copy mã giao dịch, copy username để kiểm tra và xử lí nhé!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương