Hoa Sơn Tái Khởi
Chapter 152 Ta sẽ cho ngươi biết thế nào là thực sự vô tình. (2)

 

Hiện tại MOMO đang gặp 1 số lỗi, nếu sau 30p-1h nạp vẫn chưa có xu, các bạn vui lòng liên hệ fanpage, gởi ảnh chuyển tiền, copy mã giao dịch, copy username để kiểm tra và xử lí nhé!

Chap 152. Ta sẽ cho ngươi biết thế nào là thực sự vô tình. (2)

 

Phía cuối hang động tiếp tục là một hang động khác. Hang động này khác với các hang động mà họ đi qua nãy giờ. Có điều nơi này lại tiếp tục có Dạ Minh Châu.

 

“Sư huynh, chẳng phải mọi thứ đang bị lặp lại một cách khó hiểu hay sao?”

 

“Ừm. Hình như là vậy. Mặc dù không chắc chắn lắm nhưng tốt nhất là chúng ta không nên đụng chạm vào bất cứ chỗ nào có gắn Dạ Minh Châu thì hơn. Nhớ kỹ, không được hành động lỗ mãng!”

 

Nhìn thấy Bạch Thiên quay đầu lại nhìn mình, Hồng Đại Quang chỉ biết thở dài.

“Con người mắc sai lầm là chuyện thường tình thôi mà.”

 

“Đại hiệp, ta chưa có nói gì đến ông đâu”

 

Phải, là đại hiệp kia đấy. Đến bây giờ hắn vẫn chịu gọi ta là đại hiệp. Cảm động gớt nước mắt mất thôi.

 

Đi cùng đệ tử Hoa Sơn suốt 1 quãng đường dài, Hồng Đại Quang đã quan sát và nhận ra vài điểm rất kỳ lạ.

 

Điều đầu tiên là họ khác hoàn toàn với Thanh Minh - cái tên đầu óc không được bình thường kia. Họ là những người biết lễ nghĩa đúng với cái danh đệ tử danh môn chính phái.

 

Đương nhiên đôi khi họ cũng có vài ngôn ngữ và hành động giống với Thanh Minh. Nhưng khi ở bên cạnh họ có một tên Thanh Minh khệnh khạng như vậy nên mọi hành động lời nói của họ dù có sai sai vẫn chẳng lộ liễu chút nào.

 

“Và họ còn rất mạnh nữa”

 

Sau khi thoát khỏi động Ma La Hấp Huyết Biên Bức, đệ tử Cái Bang ai nấy đều bị thương ít nhiều. Với những vết thương đó, họ khó lòng có thể thoải mái cử động được nữa.

Mặc dù không ảnh hưởng đến tính mạng, nhưng do họ đã chậm chân rời khỏi hang động ấy nên cũng đành chịu. Vấn đề là, đệ tử Hoa Sơn, tại một tình cảnh cấp bách như vậy nhưng không có ai bị thương cả.

 

“Là do may mắn sao?”

 

“Lý nào lại vậy được?”

 

Một hai lần thì còn có thể gọi là may mắn. Nhưng cái vận may đó cứ tiếp diễn liên tục thì chỉ có thể là thực lực mà thôi.

 

“ Ta có chuyện này muốn hỏi Hoa Chính Kiếm thiếu hiệp”

 

“ Ông cứ gọi là ta Bạch Thiên. Biệt hiệu kia làm ta thấy ngượng lắm!”

 

“ Được rồi, Bạch Thiên thiếu hiệp.”

 

“ Vâng.”

 

“ Tất cả sư huynh đệ tại Hoa Sơn đều có thực lực giống các vị ở đây sao?”

Bạch Thiên đắn đo suy nghĩ giây lát rồi bắt đầu mở lời.

 

“Cũng không hẳn là như vậy đâu. Nhuận Tông và Chiêu Kiệt là những đứa trẻ nổi bật trong số các đệ tử đời ba. Còn ta và Lưu sư muội cũng là những người có năng lực nhất định trong số những đệ tử đời hai đấy. Nhưng so với những người ở đây thì thực lực của các huynh đệ tại Hoa Sơn lúc này không chênh lệch là bao.”

 

 

(Bản dịch thuộc về VLOG…NOVEL. Đón Xem chap mới nhất tại VLOG…NOVEL.COM)

 

 

Dứt lời, Bạch Thiên quay sang nhìn Thanh Minh.

 

Tất cả thực lực đó đều được hình thành nhờ vào việc bị cái tên thú hoang kia hành hạ mà nên. Vì vậy mà chẳng có lý do gì mà có ai đấy bị tụt lại phía sau cả.

 

“......Thì ra là như vậy”

 

Khuôn mặt của Hồng Đại Quang dần trở nên nghiêm trọng.

Hắn ta là phân đà chủ của phân đà Lạc Dương - 1 trong những phân đà thuộc Cái Bang. Lạc Dương là 1 trong những thành lớn đếm trên đầu ngón tay trong thiên hạ. Và đương nhiên dám ăn mày tại đây cũng bao gồm những kẻ có thực lực.

 

Đương nhiên đặc trưng của Cái Bang là số lượng hơn chất lượng. Vì vậy mà những tên ăn mày đi theo hắn ta so với các môn phái khác thì chẳng phải là quân tinh nhuệ gì cả. Nhưng tuyệt nhiên cũng không phải dạng dễ bắt nạt.

 

Vấn đề ở đây là lũ ăn mày của phân đà Lạc Dương tại nơi này so với đệ tử Hoa Sơn chẳng phải là yếu thế hơn rất nhiều hay sao?

 

Nếu như thật sự những môn hạ khác của Hoa Sơn cũng có thực lực tương đồng với những người ở đây thì tổng thể Hoa Sơn phải mạnh đến mức nào chứ?

 

“Hơn nữa, bọn họ còn có con quái vật kia!”

 

Ký ức về hình ảnh kiếm thức mà hắn mới được chiêm ngưỡng cách đây không lâu bỗng ùa về. Có lẽ cả đời này hắn sẽ không bao giờ quên được khoảnh khắc ấy. Đó là lần đầu tiên hắn được nhìn thấy loại kiếm thức ảo diệu như vậy.

 

Rồi Thanh Minh sẽ trưởng thành và dẫn dắt Hoa Sơn. Nếu như các môn hạ của Hoa Sơn đều sẽ trưởng thành và giống như hắn thì sao đây?

 

“ Hoa Sơn sẽ rồi hồi sinh chẳng thua kém gì trước đây cả”

 

Vào thời kỳ thịnh vượng của Hoa Sơn, bọn họ là môn phái nằm trong Cửu Phái Nhất Bang. Trên đỉnh Thập Vạn Đại Sơn, đứng trước sự tàn độc của Ma Giáo, Hoa Sơn đã bị tổn thất đến mực sụp đổ. Nếu như không có chuyện đó, có lẽ Hoa Sơn bây giờ sẽ chẳng thua kém bất kỳ nơi nào.”

 

Nhưng nếu như lứa đệ tử đời hai của Hoa Sơn cứ theo đà này phát triển thì việc tìm lại hào quang năm xưa sẽ không phải là việc gì khó khăn cả. Đặc biệt là tên Thanh Minh kia, nếu như hắn vẫn cứ giữ cái khí thế đó mà đi lên thì đại sự thành công chẳng còn bao xa.

 

“Phân đà chủ....”

Một ai đó gọi Hồng Đại Quang lôi hắn ra khỏi những suy nghĩ quẩn quanh. Hắn vừa đi vừa thở hổn hển rồi cau có quay sang nhìn đám đệ tử Cái Bang đang mệt thở không ra hơi.

 

“Hoa Sơn Thần Long, ta biết là ngươi đang rất nôn nóng. Nhưng chúng ta có thể nghỉ ngơi một chút được không? Các thuộc hạ của ta cũng cần có thời gian xem lại vết thương nữa.

 

“Ờ, cứ làm vậy đi.”

 

Nhận được cái gật đầu dễ dàng của Thanh Minh ngược lại khiến Hồng Đại Quang giật nảy mình.

 

“ Sao đấy?”

 

“ À không. Tại vì ngươi đồng ý dễ dàng quá nên là....”

 

“ Mọi người đang bị thương nên đành vậy thôi”

 

“ Cảm tạ thiếu hiệp”

 

Hồng Đại Quang nhìn Thanh Minh bằng ánh mắt cảm động.

 

“Tấm lòng của đại hiệp cũng thật bao la?”

 

Đại hiệp là cách gọi có xu hướng không đồng nhất. Nhưng nếu như có ai đó gọi một người như vậy, điều có có nghĩa là họ đang có ý coi trọng đối phương hơn là những tư lợi thông thường.

 

Và Hồng Đại Quang đã gọi Thanh Minh - 1 kẻ chẳng có vẻ gì trông giống đại hiệp bằng hai từ đó.

 

“Đúng là cái tên khó đoán “

 

Hồng Đại Quang nghiêng đầu rồi đi đến gần lũ đệ tử Cái Bang.

Trong lúc đó, Thanh Minh bắt đầu chau mày hướng mắt về phía trước. Có vẻ như có thứ gì đó ở phía xa kia khiến cho hắn phải bận tâm rất nhiều.

 

“ Khí tức của những kẻ phía trước rất mạnh “

 

 

(Bản dịch thuộc về VLOG…NOVEL. Đón Xem chap mới nhất tại VLOG…NOVEL.COM)

 

 

Hắn cảm nhận được phía trước kia đầy ắp sát khí. Có vẻ như bọn họ đang rơi vào 1 trận chiến hoặc là đã bị sập bẫy và đang phải đánh nhau với thứ gì đó.

 

“Chúng ta chẳng việc gì phải nhanh chân rồi lại vướng vào các trận chiến vô bổ làm gì”

 

Bọn họ chỉ cần thong thả chờ đợi cho đến khi nào con đường được lũ người phía trước khai thông. Chính vì lý do này mà hắn đã cố tình lựa chọn những kẻ mạnh đi vào trong này.

 

Bọn chúng càng tài giỏi bao nhiêu thì con đường bên trong Kiếm Trủng của Thanh Minh càng dễ đi bấy nhiêu.

 

Không biết chừng bên trong này sẽ còn nhiều cái bẫy nữa. Nếu như xuất hiện những thứ giống như Ma La Hấp Huyết Biên Bức nữa thì ngay cả đến Thanh Minh cũng sẽ chết vì kiệt sức mà thôi.

 

Để sống sót tại một nơi như thế này thì phải tiết kiệm từng chút, từng chút thể lực đến giây phút cuối cùng. Đây chính là kinh nghiệm quý báu mà Thanh Minh ngộ ra được trong những lần tham chiến trường kỳ trước đây.

 

Nhóm của Thanh Minh dừng lại nghỉ ngơi. Kẻ thì dựa vào tường, người thì ngồi bệt xuống đất. Nhưng ai nấy đều cẩn thận, đề phòng sợ chạm phải cơ quan nào đó.

 

“Ây ku”

 

Nhuận Tông ngồi bịch xuống đất thở dài một tiếng rồi bắt đầu than thở.

 

“Cứ thế này có 10 cái mạng cũng không đủ mà chết mất thôi”

“Cứ làm quá!”

 

Thanh Minh cười nhạt, Nhuận Tông quay đầu lại nhìn hắn.

 

“Cái tên kia cứ như kiểu hắn đã quá quen thuộc với chuyện này rồi ấy”

 

Cho dù là người có dũng khí lớn thế nào thì nếu là lần đầu tiên gặp phải chuyện này sẽ không thể tránh được cảm giác hoang mang.

 

Một nơi tối tăm, cạm bẫy giăng tứ phía khiến họ phải chầm chậm đi từng bước từng bước một. Việc đó khiến bọn họ kiệt sức. Bởi vì lúc nào cũng phải căng thẳng sợ hãi bận tâm đủ chuyện.

 

Vậy mà Thanh Minh vẫn cứ bình thản như thường.

 

“Đệ không mệt hả?”

 

“Đã làm được gì đâu mà mệt chứ? Tất cả mới chỉ là bắt đầu mà thôi!”

 

“.....Bắt đầu thôi á?”

 

“ 1 người như Dược Tiên hay Đoạt Kiếm Vô Ngân một khi đã quyết tâm làm bẫy thì ở mức độ này vẫn còn quá nhẹ. Chẳng biết bên dưới kia còn những chuyện gì nữa đâu!”

 

Nhuận Tông nhăn nhó.

 

Không phải là hắn cảm thấy bất mãn với lời nói của Thanh Minh. Chỉ là hắn bị ám ảnh bởi câu từ “ đã quyết tâm” bên trên kia kìa.

 

“ Đoạt Kiếm Vô Ngân, à mà Dược Tiên tại sao lại tạo ra một nơi như thế này chứ?”

 

“Hả?”

“....Nếu muốn để lại Hỗn Nguyên Đan hay thần binh thì chỉ cần để lại là được. Tại sao lại làm ra một đống bẫy gây nguy hiểm cho những người đi vào mộ của mình thế không biết!”

 

“Ai mà biết được!”

 

Thanh Minh cười nhạt.

 

Nhuận Tông tiếp tục đưa ra các câu hỏi.

 

“Lúc đầu thì ta cũng chẳng nghĩ nhiều đâu. Nhưng mà càng nghĩ càng cảm thấy kỳ lạ. Đặc biệt là khi suy nghĩ đến cái tên Dược Tiên lại càng cảm thấy kỳ quái hơn.

Ông ta chẳng phải là một tiên nhân đã chữa trị cho vô số nhân sĩ võ lâm và làm ra rất rất nhiều linh đan hay sao? Vì vậy nên người đời mới gọi ông ta là Dược Tiên chứ?”

 

“Đúng là vậy”

 

“Nhưng mà thân thế thực sự của Dược Tiên lại chính là Đoạt Kiếm Vô Ngân. Rồi Đoạt Kiếm Vô Ngân rốt cuộc là tại sao lại tạo ra ngôi mộ này..Ta...Ta thực sự không thể nào hiểu nổi”

 

‘Huynh đâu cần thiết phải hiểu làm gì chứ?”

 

‘Hả?”

 

Thanh Minh cười nhạt rồi cất lời.

 

“Ta khá chắc chắn một điều về con người đấy!”

 

“Là gì vậy?”

 

“Con người là sinh vật khó lường nhất thế gian này!”

 

“......”

 

Thanh Minh nhún vai.

 

“Ngay cả đến người mà bản thân ta nghĩ rằng đã hiểu rất rõ cũng sẽ có lúc thay đổi đến mức khiến ta ngã ngửa. Chúng ta sao có thể hiểu được suy nghĩ của một người từ 200 năm trước kia chứ? Việc của chúng ta chỉ là lấy thứ chúng ta muốn rồi ra ngoài mà thôi. Dù sao ý đồ thực sự của con người đó cũng chẳng tốt đẹp gì”

 

Những lời Thanh Minh vừa nói hoàn toàn là sự thật.

Nhưng cũng thật lạnh lùng.

 

Mặc dù Thanh Minh đã nói vậy nhưng Nhuận Tông vẫn không thể nào thoát ra khỏi suy nghĩ về ý đồ của Dược Tiên với ngôi mộ này.

 

“Hay là Dược Tiên muốn truyền tải điều gì đó đến những người dám đụng vào mộ của hắn nhỉ?”

 

Thanh Minh liếc nhìn Nhuận Tông đang đăm chiêu rồi cất lời.

 

“Chắc không phải vậy đâu”

 

“Hả?”

 

“Mọi chuyện không thể bắt đầu từ nơi này được. Phải bắt đầu từ việc vì sao Dược Tiên lại trở thành Đoạt Kiếm Vô Ngân kia kìa!”

 

“......a’

 

Nhuận Tông giật mình.

 

Hắn đã không suy nghĩ được đến chuyện đó.

 

Dược Tiên là người nổi danh thiên hạ nhờ vào luyện đa. Cho dù không xuất hiện với cái tên Đoạt Kiếm Vô Ngân thì hắn cũng có đủ hào quang cho cuộc đời rồi.

Vậy lý do mà hắn phải sử dụng mặt nạ cầm kiếm lên chiến đấu làm gì chứ?

 

Nhuận Tông ngơ ngác nhìn chằm chằm vào Thanh Minh.

 

Hắn nhận ra rằng có lẽ Thanh Minh đã đoán ra được một điều gì đấy. Tên sư đệ khó bảo này của hắn trẻ con hơn bất kỳ ai nhưng đôi khi lại có những suy nghĩ sâu sắc mà khó ai có thể theo kịp.

 

“Làm sao?”

 

“Không...mà hình như đệ đã đoán ra được gì rồi đúng không?”

 

Thanh Minh cười nhạt

 

“Chuyện đó thì có gì quan trọng đâu kia chứ?’

 

“Hả?”

 

“Nếu như Dược Tiên mà có ý đồ khác thì huynh sẽ ngoan ngoãn rút lui khỏi chỗ này sao?’

 

“......Đương nhiên là không rồi”

 

“Vậy là được rồi. Ta chẳng thèm quan tâm đến chuyện riêng tư của người xa xưa đâu. Điều quan trọng ở đây là rất có thể nơi này có chứa phương pháp để luyện ra Hỗn Nguyên Đan kia kìa.”

 

“Ừm”

 

“Có chết đệ cũng phải có được thứ đó! Nhất định là như vậy!”

 

Nhìn ánh mắt phừng phừng của Thanh Minh, Nhuận Tông thở dài một cái.

 

“Nếu đơn giản vậy thì tốt rồi”

 

Đôi khi Nhuận Tông cảm thấy ghen tị với tính cách của Thanh Minh. Bởi vì hắn chẳng phải lo lắng đắn đo chuyện này chuyện kia bao giờ cả.

 

Mặc dù không biết bên trong hắn có như những gì hắn thể hiện ra bên ngoài hay không?!

 

Ngay lúc ấy, Lưu Lê Tuyết chạy đến đưa cho Thanh Minh một túi nước. Thanh Minh không nói hai lời, hắn nhận lấy vừa uống vừa hỏi Hồng Đại Quang.

 

“Đại thúc ăn mày! Xong chưa đấy?”

 

“Có vẻ như thuốc giải độc đã có tác dụng”

 

“Lão mang cả thuốc giải độc dơi hút máu bên mình hả?”

 

“Thực ra cái này là thuốc giải độc Ma Tý Tán . Sợ rằng tại đây sẽ gặp người này người kia nên ta mang theo để giải độc.”

 

“Ồ hô”

 

Thanh Minh nhìn Hồng Đại Quang 1 cách ngạc nhiên.

 

“Gì đấy! Sao ngươi lại nhìn với ánh mắt như thế hả? Nhìn vậy thôi chứ Hồng Đại Quang ta được mệnh danh là thiên tài của Cái Bang đấy!”

 

“À à. Ra thế”

 

“Hừm”

 

Hồng Đại Quang hậm hực lắc đầu nguầy nguậy. Không biết lão nói mấy lời trẻ con đó với cái tên đó làm gì không biết nữa?

 

“Nếu đã giải độc xong rồi thì mau xuất phát thôi.”

 

“Nhưng mà cái Kiếm Trủng đó rốt cuộc là ở tận đâu vậy? Chúng ta vào đây cũng khá lâu rồi đấy.”

 

Thanh Minh nhún vai.

“ Vốn dĩ hang động quanh co uốn khúc vậy thôi, chứ quãng đường mà chúng ta đi nãy giờ chưa được bao nhiêu đâu.”

 

“....Vậy hả?”

 

“ Dù vậy thì việc tạo không gian dưới lòng đất cũng hạn chế ấy mà. Rồi sẽ sớm tới đích thôi”

 

“Hừm. Được rồi. Đi thôi”

 

Cả đám lại dựng người dậy chuẩn bị xuất phát. Nhìn thấy bộ dạng của mọi người, Thanh Minh bỗng dưng trưng ra một biểu cảm kỳ lạ.

 

Chuyện gần đến đích hắn không hề nói dối.

 

Vấn đề là kẻ đến được cái đích đó chẳng phải bọn họ mà sẽ là những tồn tại khác kìa.

 

“Cái đồ ma lanh”

 

Mỗi lần nhớ cái đến cái tên Dược Tiên, Thanh Minh lại chu môi nhếch mép.

 

“À rồi, để ta chống mắt lên xem lão đã chuẩn bị những gì?!”

 

Và rồi hắn cười một cách gian ác.

 

 

(Bản dịch thuộc về VLOG…NOVEL. Đón Xem chap mới nhất tại VLOG…NOVEL.COM)

 

Hiện tại MOMO đang gặp 1 số lỗi, nếu sau 30p-1h nạp vẫn chưa có xu, các bạn vui lòng liên hệ fanpage, gởi ảnh chuyển tiền, copy mã giao dịch, copy username để kiểm tra và xử lí nhé!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương