Hoa Sơn Tái Khởi
Chapter 153 Ta sẽ cho ngươi biết thế nào là thực sự vô tình. (3)

 

Hiện tại MOMO đang gặp 1 số lỗi, nếu sau 30p-1h nạp vẫn chưa có xu, các bạn vui lòng liên hệ fanpage, gởi ảnh chuyển tiền, copy mã giao dịch, copy username để kiểm tra và xử lí nhé!

Tập 153. Ta sẽ cho ngươi biết thế nào là thực sự vô tình. (3)

Thanh Minh chép miệng rồi quay lại phía sau.

“A, đi thôi nào!”

“Hừ. Phải mang theo hết mấy thứ kia nữa chứ.”

“Làm gì mà tham lam thế hả, cái tên này! Tiền đã nhiều lại còn tham!”

“Tiền dù có đi nữa nhưng vẫn thiếu! Ngươi tưởng ở Hoa Sơn chỉ có một hai tên bị quỷ đói ám thôi à? Riêng tiền để những tên ấy có thể ăn ngon mặc đẹp thôi đã tốn cả ngàn vàng đấy! Là ngàn vàng! Biết vậy ta thà đi nuôi ăn mày hay nuôi bò còn hơn!”

Thanh Minh dùng đôi mắt ỉu xỉu nhìn lên những viên dạ minh châu ở phía trên hang động.

“Hừ. Cái đống đó đáng bao nhiêu tiền cơ chứ.”

Và ánh mắt đó ngay lập tức chuyển sang Hồng Đại Quang.

 

(Bản dịch thuộc về VLOG…NOVEL. Đón Xem chap mới nhất tại VLOG…NOVEL.COM)

 

 

Hồng Đại Quang lén lút né tránh ánh mắt tràn đầy sự hung ác của Thanh Minh đang nhìn chằm chằm vào bản thân mình.

Nếu không chứng kiến cảnh trần nhà cứ thế mà sập hết xuống thì Thanh Minh đã lấy hết đống dạ minh châu hắn ta nhìn thấy rồi, nhưng sau khi trải qua cảnh tượng đó thì đến cả dũng khí chạm tay vào dạ minh châu cũng không có nữa.

Thanh Minh như muốn khóc ra máu khi phải đi ngang qua đống dạ minh châu đó mà không làm được gì, chỉ biết nhìn nó như nhìn một chiếc bánh trong tranh.

“Tên ăn màyyyyyyyy…..”

“……”

“Ta sẽ không quên mối thù này.”

“Ơ kìa….Ta có làm gì đâu chứ.”

Làm rồi còn gì. Còn làm ra chuyện lớn nữa là đằng khác.

“Đi ra! Đi ra mau đi!”

Bạch Thiên và Nhuận Tông nhanh chóng kéo Thanh Minh ra khỏi hang động trước khi cảnh tượng đổ máu diễn ra. Những người còn lại cũng chỉ biết thở dài rồi đi theo bọn họ ra ngoài.

“Woa?”

Và ngay lập tức, tất cả nhìn xung quanh với một ánh mắt ngạc nhiên.

‘Lão ta tạo ra một không gian như thế này ở dưới lòng đất sao?’

Nơi bày ra trước mắt bọn họ chẳng khác gì một quảng trường khổng lồ. Một không gian rộng lớn mà có lẽ ngoài hai từ quảng trường đấy ra thì không còn cách mô tả nào phù hợp hơn.

Và.

Ình ịch.

“Hửm?”

Hồng Đại Quang quay đầu lại nhìn. Vách đá lớn phía trên ở nơi bọn họ vừa đi qua ấy đã đổ xuống.

Rầm!

Bụi đất bay tứ phía. Hồng Đại Quang bất giác nhíu mày sau khi thấy con đường bọn họ đi qua từ sớm đến giờ đã bị chặn lại hoàn toàn bởi vách đá đổ sập xuống đấy.

‘Vầy thì đâu có được.’

Đương nhiên nếu quay lại theo đường đó thì cũng không thể nào ra khỏi kiếm trủng. Bởi vì đường quay lại đã bị sập từ sớm rồi.

Nhưng chuyện không có đường để rút lui thì lúc nào cũng gây ra cảm giác bức bối khó chịu.

Thứ Hồng Đại Quang bận tâm bây giờ không phải là đường để rút lui ấy mà là quang cảnh phía trước mặt bọn họ.

Bởi vì có một đám đang đứng chính giữa quảng trường đang toả ra sát khí hướng về bọn họ.

‘Ai thế nhỉ?’

Sắc phục của bọn họ đủ sắc đủ dạng.

Không hề đồng nhất.

Hồng Đại Quang chỉ nhờ thông tin ấy thôi đã nhận ra rằng đó là những người hắn ta đã gặp tại đây. Đến đây thì vẫn chưa có vấn đề gì cả.

Vấn đề nằm ở phía sau kia.

“Có thêm một đám mới đến rồi này.”

“Bây giờ hầu như tất cả đã đến rồi. Giải quyết xong cái đám này rồi đi tiếp thôi. Cứ cái đà này thì mấy tên kia không phải lưỡng bại câu thương mà có khi có được thần binh trong tay rồi cũng không chừng.”

“Nói đúng đấy.”

Khuôn mặt Hồng Đại Quang cứng đờ ra.

‘Mùi máu.’

Mùi máu tanh bốc lên nồng nặc từ phía bọn họ. Đến giờ phút này Hồng Đại Quang mới nhận ra rằng, dưới chân bọn họ toàn là những thi thể vương vãi khắp nơi.

Hồng Đại Quang sau khi căng mắt lên cố nhìn cho rõ đối phương thì nói với giọng rất trầm như đang gầm gừ.

“Cự Lực Phủ Mạc Hoài.”

“Hahahaha. Có kẻ biết cả tên của lão phu sao. Ngươi là ai, mau khai ra thân phận của mình đi!”

Hồng Đại Quang chau mày sau khi nhìn thấy thân hình to lớn của đối phương cùng cây rìu to không kém thân hình ấy.

“Tam Sát Quỷ, Đại La Kiếm. Sơn Đông Khoái Kiếm Tôn Minh. Ư……Trường Giang Mặc Đao Triệu Minh Sơn! Đến cả ngươi cũng tham gia vào cái trò điên rồ này sao?”

Kẻ mặc y phục đen nhẹ nhàng ngẩng đầu lên. Có vẻ như kẻ đó là Trường Giang Mặc Đao Triệu Minh Sơn.

“Giờ mới biết, là Hồng Ăn Mày đấy à.”

“Đúng thế! Là ta đây! Ta đã nghĩ rằng ngươi và Đại La Kiếm ít nhiều gì cũng là những kẻ có chừng mực! Không ngờ các ngươi lại đi thảm sát quần hùng vô tội! Các ngươi đang làm ra trò tàn ác gì vậy hả?”

“Vô tội á?”

 

(Bản dịch thuộc về VLOG…NOVEL. Đón Xem chap mới nhất tại VLOG…NOVEL.COM)

 

 

Triệu Minh Sơn tủm tỉm cười.

“Hồng ăn mày, ngươi đã nhầm lẫn rồi. Ngươi đừng quên cổ ngạn trong giang hồ. Thất phu vô tội, hoài bích có tội. Và đương nhiên việc nhắm vào bảo vật cũng là một cái tội.”

“Ngươi…..”

Khuôn mặt Hồng Đại Quang đỏ chót.

“Ta còn cho rằng ít ra ngươi cũng là một người biết thế nào là hiệp nghĩa!”

“Đương nhiên rồi. Gã ăn mày.”

Triệu Minh Sơn vừa nhìn Hồng Đại Quang vừa nói.

“Nếu có được thần binh tại đây thì ta đương nhiên sẽ mạnh lên. Nếu vậy thì ta sẽ dùng sức mạnh đó làm nền tảng để có thể thể hiện sự hiệp nghĩa của mình được nhiều hơn.”

“Sao ngươi không đi mà nói với những kẻ đã chết đang nằm dưới chân ngươi đi!”

“Ta nói với bọn chúng làm gì chứ. Bởi vì những kẻ này không phải là những kẻ đáng thương ta cần phải bảo vệ.”

“….Tên điên.”

Triệu Minh Sơn khẽ nhún vai.

“Cứ tưởng là một kẻ ăn mày thì sẽ hiểu cho ta.”

“Ta không đủ thông minh để hiểu cho một tên điên! Nếu ta mà hiểu được ngươi thì ta cũng chẳng khác gì một tên điên như ngươi cả.”

Các đệ tử Hoa Sơn nhìn Hồng Đại Quang bằng một con mắt khác.

Từ đầu đến giờ, nhìn Hồng Đại Quang không khác gì một tên dở hơi, nhưng dáng vẻ của hắn ta bây giờ quả rất đáng mặt một hiệp khách của Cái Bang.

Hồng Đại Quang nghiến răng nói.

“Các ngươi đã bị mờ mắt bởi bảo vật rồi! Dù các ngươi có tham vọng đi nữa nhưng trên đời này có những thứ được làm và những thứ không được làm!”

“Kha ha ha ha. Cái tên ăn mày này lắm mồm thế nhỉ.”

Cự Lực Phủ Mạc Hoài xúc phạm Hồng Đại Quang bằng một giọng khàn khàn.

“Thế tên nhà ngươi vào đây để tán gẫu à? Từ giây phút nhảy vào đây, chắc ngươi cũng đã nghĩ rằng dù có phải giết chết người khác đi nữa thì cũng phải chiếm cho được thần binh bằng mọi giá! Một kẻ như ngươi thì có tư cách gì mà lên tiếng tỏ vẻ anh hùng chứ!”

“Ít ra thì ta cũng không có suy nghĩ sẽ giết những người mà ta có thể khống chế được như các ngươi! Các ngươi lại còn cố tình đợi người khác đến để giết hại nữa! Tất cả mọi chuyện trên thế gian này đều có chừng mực của nó!”

“Cái thứ gọi là chừng mực ấy…..”

Đại La Kiếm ngồi dậy và nói.

“Chẳng phải mỗi người mỗi khác sao, gã ăn mày?”

“Đại La Kiếm……”

“Không cần phải nhiều lời. Vì dù sao thì các ngươi cũng phải chết.”

“…..Lý do gì khiến các ngươi phải làm như vậy chứ?”

“Hahaha. Sao ngươi hỏi một điều quả hiển nhiên vậy. Đâu nhất thiết phải đến đó trước để phung phí sức lực. Chẳng phải bây giờ các ngươi cũng biết cả rồi sao? Rằng nơi này cạm bẫy trùng trùng. Kẻ đi đầu chỉ có thể chấp nhận chịu tổn hại. Và nếu tất cả cứ kìm hãm lẫn nhau thì sẽ không tránh khỏi đao kiếm vô tình. Bọn ta chẳng qua chỉ lựa chọn một cách hiệu quả hơn mà thôi.”

Hồng Đại Quang nghiến răng.

Kẻ đang dẫn đầu là Võ Đang. Và Võ Đang đó lại đang bị mọi người truy đuổi. Những kẻ này đang đợi hai bên tàn sát lẫn nhau rồi ra tay cướp thần binh.

Nếu chuyện đến đó thì không nhất thiết phải lên án. Bởi vì đó cũng là một chiến lược xuất sắc.

Nhưng…..

Hồng Đại Quang khẽ xoay đầu lại. Hắn ta nhìn thấy nhiều cánh cổng nối tiếp nhau dẫn đến quảng trường mà khi nãy chưa nhìn thấy. Có vẻ như nó đã bị chặn bởi các vách đá giống như nơi ban nãy bọn họ đi qua nên không thể phát hiện ra được.

Chỉ có 1 lối ra duy nhất nằm ở phía sau lưng đám người kia.

“Ngươi hiểu chưa?”

“…..Về chuyện gì cơ?”

“Bọn ta chỉ đang làm theo ý nguyện của Đoạt Kiếm Vô Ngân mà thôi. Tập hợp tất cả các con đường lại làm một, và dẫn đến quảng trường khổng lồ ở nơi này. Con đường đi về phía sau chỉ có một. Nói cách khác…..”

Đại La Kiếm nhe răng cười.

“Tất cả sẽ phải chém giết lẫn nhau ở đây.”

Nghe câu nói rợn người ấy, cơ thể của Hồng Đại Quang khẽ run lên.

‘Rốt cuộc Dược Tiên nghĩ gì mà lại tạo ra một nơi như thế này chứ?’

Cho dù không phải là bọn họ thì kết quả cũng như nhau thôi.

Với cấu tạo này thì đằng nào những kẻ đỏ hoe mắt vì tìm bảo vật cũng sẽ phải gặp nhau tại đây. Những kẻ đã vượt qua được cạm bẫy đương nhiên sẽ là những kẻ mạnh và tinh thần của bọn họ sẽ đang ở trạng thái nhạy cảm vì sự bất an và áp bức do kiếm trủng mang lại.

Những kẻ như vậy nếu chạm mặt nhau thì quá dễ dàng để nổ ra một trận chiến.

“Vì thế nên tất cả giết hoặc bị giết, bộ có gì sai sao. Chẳng qua bọn ta chỉ đang đứng trên lập trường của kẻ sẽ ra tay giết những người khác thôi.”

Đại La Kiếm chậm rãi rút kiếm ra giương lên.

Vết máu tươi vẫn còn chưa được lau, bám đầy lên lưỡi kiếm hung tợn.

Mắt Hồng Đại Quang hằn lên gân máu khi nhìn thấy vết máu tươi đó.

“Vì cái lý do tầm thường đấy……”

“Đừng có giả vờ tỏ ra hiền lành, gã ăn mày. Chẳng phải ngươi cũng biết rồi sao? Từ trước đến nay, mỗi khi cái tên kiếm trủng được lan truyền ra thế gian thì chưa có lần nào không xuất hiện cảnh đầu rơi máu chảy. Chỉ là một nguỵ kiếm trủng không thôi cũng đủ để con người ta phải đổ máu rồi, huống hồ đây là kiếm trủng thật, bộ ngươi nghĩ tất cả mọi người có thể cười ha ha hô hô, hòa thuận với nhau bên trong kiếm trủng thật à? Chẳng phải vì thế mà ngươi cũng dắt các bang chúng đến đây sao?”

Hồng Đại Quang không trả lời được.

Thật ra lời nói đó cũng không phải là sai. Bởi vì Hồng Đại Quang vốn đã chuẩn bị tinh thần để thấy cảnh máu đổ trước khi đến đây.

Từ đầu đến giờ, vì cùng vượt qua các cơ quan với các đệ tử Hoa Sơn nên hắn ta mới không có cơ hội đối đầu với kẻ địch, nếu đối đầu với kẻ địch một cách bình thường như những người khác thì chắc có lẽ Hồng Đại Quang cũng sẽ không niệm tình.

Nhưng…..

‘Có vậy đi nữa thì chẳng phải cũng không đúng sao?’

Có thể giết những kẻ mà bản thân buộc phải giết vì không còn cách nào khác.

Nhưng không có lý do gì lại ra tay giết kẻ không cần thiết phải giết. Việc bắt và giết hết những kẻ đến đây trên danh nghĩa tránh né phiền phức chính là cố tình tàn sát người vô tội.

Hồng Đại Quang không thể nào tha thứ cho chuyện đó.

“Cho nên các ngươi muốn giết bọn ta à?”

“Còn sự lựa chọn nào khác nữa sao?”

“Vậy thì không cần phải nói nhiều nữa.”

Hồng Đại Quang nghiến răng và thu chặt nắm đấm. Đám ăn mày Cái Bang nhanh lẹ xếp hàng phía sau lưng Hồng Đại Quang.

“Hừm. Cái Bang à. Vốn dĩ bọn ta cảm thấy có chút gánh nặng, nhưng ở một nơi thần không biết quỷ không hay này thì các ngươi cũng chỉ là những tên ăn mày bình thường mà thôi.”

Đại La Kiếm nói với vẻ xúc phạm.

Hồng Đại Quang cũng phải thừa nhận thế yếu của mình. Từng người một trong đám đó là những kẻ mạnh không dễ đối phó. Có đến cả 10 tên như thế cùng hợp lực lại, dù có dùng toàn lực của một phân đà của Cái Bang thì cũng không thể làm gì được bọn chúng.

Cho nên….

“Bạch Thiên thiếu hiệp. Xin hãy giúp bọn ta.”

“Đương nhiên phải vậy rồi.”

Bạch Thiên rút kiếm đi đến bên cạnh Hồng Đại Quang. Sau lưng hắn ta là Nhuận Tông, Chiêu Kiệt và cả Lưu Lê Tuyết.

“Ta không phải là một kẻ muốn khoe mẽ rằng bản thân ra tay hiệp nghĩa nên mới làm vậy, chẳng qua ta không thể khoanh tay đứng nhìn những kẻ dám vượt qua cả đạo.”

Các đệ tử Hoa Sơn gật đầu.

Dưới chân đám người đó ít nhất cũng có hơn 20 thi thể. Hay nói cách khác, bọn chúng đã truy đuổi và tàn sát hơn 20 người tại nơi này.

Nhìn ánh mắt thấm đẫm sự phẫn nộ của các đệ tử Hoa Sơn, Đại La Kiếm nở nụ cười.

“Nhìn kìa nhìn kìa, là các đệ tử của Hoa Sơn đó sao. Danh tiếng của Hoa Sơn dạo gần đây lên như diều gặp gió ấy. Tiếc là hôm nay các ngươi sẽ phải biết một điều rằng giang hồ không phải là nơi dễ xem thường.”

“Câm mồm đi!”

Nghe tiếng quát lớn của Bạch Thiên, Đại La Kiếm cười nắc nẻ.

“Bởi vậy, nhìn mấy tên mới chân ướt chân ráo bước ra giang hồ như này thú vị lắm.”

“Đừng phí thời gian nữa. Mau giải quyết nhanh rồi đuổi theo đám người Võ Đang thôi.”

“Khư khư khư khư. Lại phải ngửi thấy mùi máu nữa rồi.”

Bọn chúng bắt đầu lần lượt rút binh khí ra, gây áp lực lên Hoa Sơn và Cái Bang.

Sắc mặt của Hồng Đại Quang tối sầm lại.

‘Ai mà ngờ được mấy kẻ đó lại liên minh với nhau chứ.’

Cảm giác như trong số nhân sĩ giang hồ kéo đến Nam Dương, những kẻ được gọi là cao thủ đều đang có mặt hết ở đây vậy. Bọn chúng mà hợp lực với nhau thì có là Võ Đang cũng chưa chắc đã thắng được. Không lẽ bọn chúng lại làm ra trò hèn nhát thế này sao.

Nhưng dù có nói bọn chúng hèn nhát đi nữa thì sự uy hiếp đó vẫn là sự thật. Nếu nhìn nhận vấn đề một cách điềm tĩnh thì chỉ với Cái Bang và Hoa Sơn không thôi sẽ rất khó để đấu lại bọn chúng. Mà không, phải nói tỉ lệ bị bọn chúng đè bẹp rất cao.

“Hồng ăn mày. Đừng có oán hận gì ta. Giang hồ vốn là nơi vô tình.”

Hồng Đại Quang khẽ cắn môi.

‘Bằng mọi giá phải tìm cơ hội để tẩu thoát bằng con đường duy nhất phía sau bọn chúng.’

Vừa đúng lúc Hồng Đại Quang hạ quyết tâm thì…

“Sủa xong chưa vậy?”

Một giọng nói khác lạ quanh quẩn bên tai.

Một giọng nói không hề có sự trầm bổng của cảm xúc, một âm vực rất thấp.

Hồng Đại Quang từ từ xoay đầu về phía sau.

Thanh Minh.

Thanh Minh với vẻ mặt vô cảm sượt nhẹ qua hắn ta, đi lên phía trước.

“Hửm?”

Một tia sáng kỳ lạ bao trùm lấy ánh mắt của Đại La Kiếm khi nhìn thấy Thanh Minh bước lên.

“Ngươi là ai?”

“Ngươi không cần biết.”

“…..Ngươi vừa nói gì đấy?”

Thanh Minh nhìn chằm chằm Đại La Kiếm rồi quát lên bằng một giọng lạnh lùng.

“Ngươi nói giang hồ vốn là một nơi vô tình đúng không?”

“…..”

“Để ta cho ngươi biết thế nào mới thực sự gọi là vô tình.”

Sau đó, thanh kiếm của Thanh Minh từ từ rời vỏ.

 

 (Bản dịch thuộc về VLOG…NOVEL. Đón Xem chap mới nhất tại VLOG…NOVEL.COM)

 

 


 

Hiện tại MOMO đang gặp 1 số lỗi, nếu sau 30p-1h nạp vẫn chưa có xu, các bạn vui lòng liên hệ fanpage, gởi ảnh chuyển tiền, copy mã giao dịch, copy username để kiểm tra và xử lí nhé!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương