Hoa Sơn Tái Khởi
Chapter 157 Bây giờ đi bắt lũ Võ Đang thôi! (2)

 

Hiện tại MOMO đang gặp 1 số lỗi, nếu sau 30p-1h nạp vẫn chưa có xu, các bạn vui lòng liên hệ fanpage, gởi ảnh chuyển tiền, copy mã giao dịch, copy username để kiểm tra và xử lí nhé!

Chap 157. Bây giờ đi bắt lũ Võ Đang thôi! (2)

Ánh mắt Tam Sát Quỷ run rẩy.

‘Sao lại thành ra như vậy chứ?’

Kế hoạch của hắn không tệ.

Làm giảm những kẻ có năng lực tham gia vào cuộc chiến tranh đoạt này là một chuyện quan trọng. Và quan trọng hơn hết là phải đảm bảo an toàn cho bản thân mình.

Một mình hắn không đủ để đối đầu với các môn phái đang ở nơi này như Võ Đang hay Sở Ảnh Môn. Chính vì vậy, hắn đã dùng mọi cách tìm ra người về phe mình và liên thủ với họ, để bảo đảm tối ưu toàn lực.

Trên thực tế, hắn đã bảo toàn được thực lực của bản thân nhờ vào sự liên thủ này.

Mọi chuyện vẫn rất hoàn hảo.

Cho tới khi mấy tên này xuất hiện.

“Aaaaaaaaaa! Tên chết tiệt kia! Ngươi hãy đánh với ta cho đàng hoàng đi!

“Thì ta vẫn đang đánh với ngươi đây, như vậy là quá đủ rồi còn gì!”

Một tên thư sinh mặc y phục màu trắng nhẹ nhàng lướt lên đối đầu với Cự Lực Phủ.

Nhìn hắn có vẻ thảnh thơi, nhưng Tam Sát Quỷ biết. Bây giờ cái tên Bạch Thiên đó giống như người đang đi trên một sợi dây mỏng manh sau khi hắn suýt chết vì mắc phải một sai lầm nhỏ.

Thế nhưng, dù đã mắc sai lầm nhưng hắn vẫn liên tục công kích vào tính khí của Cự Lực Phủ, làm cho Cự Lực Phủ không thể tấn công các đệ tử Hoa Sơn khác ngoài hắn.

Các đệ tử khác của Hoa Sơn cũng giống như vậy.

Từ trước đến nay, Tam Sát Quỷ đã chứng kiến vô số lần các đệ tử của một môn phái tập hợp lại thành một nhóm rồi tung hoành giang hồ. Vì vậy, Tam Sát Quỷ không ưa những người thuộc về một tông môn nào đó.

Thế nhưng, những kẻ này lại có gì đó rất khác.

(Bản dịch thuộc về VL.OG…NOVEL. Đón Xem chap mới nhất tại VL.OG…NOVEL.COM)

 

Mối quan hệ tín nhiệm của chúng khác với đệ tử của các môn phái khác mà hắn từng gặp cho tới bây giờ. Mặc dù ngoài miệng chúng luôn nói những lời ác ý với nhau, nhưng cơ thể chúng lại đang liều lĩnh để giảm bớt gánh nặng cho nhau.

‘Mình không thể thắng.’

Chỉ việc đối đầu với chúng thôi cũng là một việc quá sức nặng nề rồi…… huống hồ, cái tên Thanh Minh đó lại chính là một con quái vật thực thụ. Tam Sát Quỷ nhìn Trường Giang Mặc Đao - người mà hắn nghĩ có thể chịu được khoảng 50 chiêu, lại bị giết chỉ trong mười chiêu.

Ngay cả cấp bậc trưởng lão trong môn phái cũng thấy đối đầu với Trường Giang Mặc Đao là một việc khó khăn, vậy mà thằng nhóc con này lại xử lý hắn dễ như bỡn.

‘Hắn đúng là một con quái vật.’

Tam Sát Quỷ có một nguyên tắc khi hành động.

Đó là đánh nhau với kẻ hắn có thể giành chiến thắng và tránh đối đầu với kẻ hắn không thể thắng. Và rõ ràng Thanh Minh được xếp vào vế sau. Dù hắn có chết đi sống lại, thì hắn cũng không thể thắng Thanh Minh.

“Áaaaaaaaa!”

Đúng lúc ấy. Một kẻ liên thủ với hắn đã hét lên rồi đổ gục xuống. Khi sự cân bằng bị phá vỡ một lần, nó sẽ dẫn đến một sự sụp đổ liên tiếp diễn ra trong nháy mắt mà không cho bọn hắn thời gian để khắc phục, và cái giá mà hắn phải trả chính là cái chết. Hoặc trọng thương.

‘Phải chuồn thôi.’

Trái tim Tam Sát Quỷ đông cứng lại.

Rồi hắn lén lút lùi về phía sau.

Ngay từ đầu nơi này đã không phải là mật thất. Vậy nên nếu quyết tâm bỏ chạy, hắn có thể chạy đến trốn ở hang động đằng sau. Sớm biết lũ Hoa Sơn đó mạnh đến mức này, thì đã có vài người bỏ chạy ngay lập tức rồi.

Dù vậy, hắn vẫn cảm thấy may mắn khi bản thân mình đang ở phía sau cùng.

‘Mình phải chạy khỏi đây bằng mọi giá rồi liên thủ với các võ giả đang đi phía trước.’

Bây giờ trong Kiếm Trủng được chia ra làm 3 nhóm.

Võ Đang. Những kẻ đuổi theo Võ Đang. Và những người đang ở nơi này.

Mặc dù nơi này được chia ra thành liên minh của hắn, Hoa Sơn và Cái Bang, nhưng đó không phải là chuyện quan trọng.

Ưu tiên hàng đầu bây giờ là hắn phải chạy được ra khỏi đây, và có nơi để liên thủ. Nếu như trận chiến giữa Võ Đang và nhóm truy đuổi theo chúng chưa phân thắng bại, thì hắn vẫn còn cơ hội để đảo ngược thế trận.

Thế nhưng……….

Rầmmmmmmm!

Một kẻ bị kiếm của Thanh Minh chém trúng, máu phun ra rồi đổ rầm xuống. Như nhận được tín hiệu cảnh báo, Tam Sát Quỷ tức tốc xoay người dùng toàn lực triển khai kinh công hướng về phía hành lang.

Xoẹtttttt!

Cơ thể hắn xé gió mà chạy.

Từ lúc được sinh ra tới giờ, hắn đã bao giờ phải dốc hết sức mà chạy đến mức này chưa?

Cả cuộc đời này,Tam Sát Quỷ luôn tự tin về khinh công của mình. Chắc chắn, mấy tên đệ tử Hoa Sơn đang mải đánh nhau kia tuyệt đối không thể đuổi theo hắn được.

‘Những kẻ còn sống sót mới là kẻ mạnh.’

Tam Sát Quỷ cắn chặt môi.

Mặc dù bây giờ hắn đã chạy rồi, nhưng phía trước vẫn còn rất nhiều người. Tuy về mặt đẳng cấp họ không bì được với những kẻ ở đây, nhưng số lượng lại đông gấp mấy lần.

Nếu như có thể nhập bọn với họ, thì việc giết chết lũ Hoa Sơn này không còn là chuyện khó nữa.

Tam Sát Quỷ vừa hạ quyết tâm phải trả được nỗi nhục này, vừa dồn hết sức vào chân…..

“Cái tên khốn kia, ngươi đê tiện thật đấy.”

Đúng lúc ấy, một đòn đánh khủng khiếp truyền đến dưới ức của Tam Sát Quỷ.

“Hộc!”

Trong phút chốc Tam Sát Quỷ mất cân bằng lộn nhào xuống đất như thể khí quản đã bị bóp nghẹt.

Bịch. Bịch! Bịch!

Hắn không thể kiểm soát sức mạnh đang mất dần, đầu hắn cứ liên tục lăn tròn đập mạnh xuống nền.

“Ư ư ư ư ư…….”

Tam Sát Quỷ rùng mình đau đớn, hắn quay đầu lại. Thế nhưng, thứ đập vào mắt hắn lại là gương mặt của kẻ mà hắn không muốn thấy nhất.

 

(Bản dịch thuộc về V.LOG…NO.VEL. Đón Xem chap mới nhất tại V.LOG…NO.VEL.COM)

 

 

Thanh Minh.

Con quái vật đó vừa nhìn Tam Sát Quỷ vừa chậc lưỡi.

“Này tên khốn kia! Mặc dù các ngươi chỉ liên thủ tạm thời ở nơi này thôi, nhưng sao ngươi có thể bỏ chạy một mình trong khi đồng bọn của mình đang dùng cả mạng sống để chiến đấu vậy? Sao ngươi lại có thể đê hèn đến thế cơ chứ?”

“...........”

Hai mắt Tam Sát Quỷ run run.

Ơ không……

Chỉ mới ít phút trước thôi, hắn còn đang bận đối đầu với những người khác cơ mà, hắn đã đuổi kịp mình từ bao giờ thế…..

Tam Sát Quỷ quay đầu sang bên cạnh. Bởi vì đã chạy được một đoạn về phía trước nên rất khó để hắn xác nhận tất cả các cơ thể đang ở đây, nhưng hắn có thể nhìn thấy rõ mồn một vài người đối đầu với Thanh Minh đã đổ gục xuống đất.

‘Trong lúc ấy?’

Nói cách khác, khi Tam Sát Quỷ vừa bắt đầu bỏ chạy, Thanh Minh đã đánh gục tất cả những kẻ đang đối đầu với mình rồi đuổi theo hắn.

Trong tình cảnh hắn hoàn toàn không thể hiểu được này, Tam Sát Quỷ đã quên cả cơn đau, chỉ biết nhìn Thanh Minh chằm chằm.

Quỷ Dạ Xoa, à không, là Thanh Minh bắt đầu mở miệng.

“Này.”

“........”

Thanh Minh bẻ cổ.

Rắc. Rắc.

Tiếng xương kêu răng rắc vang lên.

“Làm người thì phải có đạo lý chứ.”

Tam Sát Quỷ như bị nghẹn lại.

Hắn ta nghiến răng nói như thể đang xé xác đối phương.

“Đạo, đạo lý? Ngươi bảo ta phải bỏ mạng chỉ vì cái đạo lý chết tiệt đó sao?”

“Hô?”

Ánh mắt Thanh Minh lóe sáng trước câu nói của Tam Sát Quỷ.

“Có cái quần! Ta cần quái gì đạo lý với mấy tên mà hôm nay ta mới gặp chúng lần đầu chứ!”

“Ờ……. Ngươi nói cũng đúng.”

Thanh Minh gật đầu như thể công nhận câu nói ấy. Ánh mắt Tam Sát Quỷ lay động.

Hửm?

Hắn công nhận à?

“Ngươi không cần phải lo đâu. Bởi vì ta bắt ngươi không phải vì ngươi là một tên không có đạo lý.”

…….Vậy thì tại sao?

“Nếu bây giờ ta thả ngươi đi thì ngươi sẽ kể tường tận cho mấy tên đang ở phía trước biết về bọn ta đúng không?”

“..............”

Thanh Minh bật cười.

“Ta lại là người không thích nhìn thấy điều đó.”

Nhìn thấy Thanh Minh chầm chậm tiến về phía mình, Tam Sát Quỷ buông xuôi nhắm mắt lại.

 

 

 

“Phùuuuu.”

Nhuận Tông thở dài.

Trận chiến vừa kết thúc cũng là lúc toàn thân hắn đã nhễ nhại mồ hôi.

‘Hóa ra đây là thực chiến.’

Khác hẳn với tỉ võ. Áp lực về sự sống và cái chết đè nặng làm cùn lưỡi kiếm và làm lu mờ sự phán đoán của hắn.

Chiêu Kiệt ngồi phía trước. Mồ hôi thấm ướt lưng áo hắn. Nhuận Tông lê bước chân nặng trịch lại gần vỗ vai hắn.

“Đệ đã vất vả rồi.”

“Dạ không. Sư huynh. Sư huynh mới là người vất vả.”

Chiêu Kiệt nói với một giọng uể oải không giống thường ngày.

“Phải thực chiến thì mới biết thực lực của mình tới đâu. Bây giờ đệ đã hiểu câu nói ấy có ý gì rồi. Đệ không ngờ mình lại rối đến như vậy.”

Rối rắm ư…..

Câu này có hơi chút kỳ lạ.

Dù Thanh Minh có giúp đỡ, nhưng chính Nhuận Tông và Chiêu Kiệt mới là những người đã đối đầu với Tôn Minh. Nếu Hoa Sơn biết được chuyện này thì sẽ loạn cào cào lên mất. Bởi vì Tôn Minh rất nổi danh trên giang hồ. Hai người họ hoàn toàn không thể so sánh với hắn được.

Tuy nhiên lý do Chiêu Kiệt nói ra lời này lại rất đơn giản.

‘Nó yêu cầu cao một cách bất thường.’

Thứ mà Thanh Minh đã thể hiện. Và họ phải đáp ứng được đúng theo tiêu chuẩn mà Thanh Minh yêu cầu, nên dù có thắng họ cũng không thể vui nổi.

Bởi vì họ nghĩ mình đã đạt đến ngưỡng mà Thanh Minh yêu cầu, nhưng khi thực chiến, họ mới nhận ra rằng họ không thể phát huy một nửa những gì họ có.

“Không có gì để thất vọng hết.”

Bạch Thiên bước đến nói với họ.

“Không phát huy được thực lực của mình trong thực chiến là một chuyện đương nhiên. Tất cả mọi người đều muốn phát huy được hết tất cả những gì mình đã luyện tập, nhưng đó là chuyện bất khả thi đối với bất kỳ người nào.”

“À……..”

“Thay vì thất vọng, các con hãy nhìn thẳng vào thực lực hiện tại của mình. Những gì các con thể hiện trong trận chiến mới chính là thực lực thật sự của các con.”

“Vâng, sư thúc.”

“Con sẽ khắc cốt ghi tâm lời sư thúc dạy.”

Bạch Thiên nhẹ nhàng gật đầu.

Và ngay lúc hắn định nói thêm câu cuối, thì có một tiếng kêu thảm thiết từ phía sau vọng lại.

“Hừ! Đây! Mới là! Thực lực thật sự của các ngươi đấy.”

“............Đừng làm vậy mà.”

“Khục khục khục khục.”

Trán Bạch Thiên nổi gân máu.

Thanh Minh đang kéo lê chân của người nào đó. Nhưng Bạch Thiên vẫn không thể xác định người bị hắn đánh bại là ai. Có lẽ là tên định bỏ trốn lúc nãy.

Thanh Minh ném cái tên hắn vừa kéo đến vào một góc. Nơi đó đã sớm chật ních những người mà các đệ tử Hoa Sơn vừa kéo vào.

Không có ai chết.

Ngoài hai người do chính tay Thanh Minh giết, thì những người còn lại chỉ bị mất ý thức chứ vẫn chưa chết. Mặc dù không biết bọn họ sẽ nào với những vết thương đó, nhưng, điều đó không có nghĩa rằng, họ sẽ không chết bởi các vết thương do các đệ tử Hoa Sơn gây ra.

Bạch Thiên biết điều đó.

Đó không phải chuyện hắn cần bận tâm. Bởi vì các đệ tử Hoa Sơn không có sát tâm giết người.

Nhưng Thanh Minh lại nghĩ khác.

‘Chúng vẫn còn mềm lòng quá.’

Cho đến bây giờ, điều đó vẫn chưa phải vấn đề gì lớn. Nhưng trong một tình huống cấp bách hơn, trên một chiến trường dữ dội hơn, chần chừ giết người sẽ cản chân bọn họ.

Họ không cần thiết phải cố tình giết người. Nhưng làm thế cũng không được. Bởi vì họ sẽ không thể tránh khỏi việc phải giết người khi cần, có như vậy họ mới có thể sống sót trên giang hồ đầy hiểm ác này.

“Con đang nghĩ gì thế?”

“........Có gì đâu.”

Bạch Thiên nhìn tên Thanh Minh quỷ quyệt đó rồi thở dài một hơi.

‘Chắc mình không thể theo kịp nó rồi.’

Hình ảnh Thanh Minh không ngần ngại chém bay đầu Đại La Kiếm vẫn còn đọng lại trong mắt của Bạch Thiên. Có lẽ cảnh tượng ấy sẽ còn in đậm trong tâm trí của hắn một thời gian dài nữa.

Mặc dù Bạch Thiên đứng ra để giúp Thanh Minh, nhưng có lẽ phần nhiều là do hắn muốn ngăn cản Thanh Minh giết những người khác.

Nói hắn mềm lòng cũng được. Điều đó là sự thật. Nhưng nếu đã trở thành đạo sĩ và đi trên con đường này, thì tránh việc giết người vô tội vạ là một điều cần thiết.

Mà không, đã là con người thì phải như vậy chứ.

Thanh Minh quay đầu nhìn Cự Lực Phủ và một đống người đã mất ý thức đang ngã gục xuống ở kia.

“Hừm.”

Nếu như Bạch Thiên không xen vào thì Thanh Minh đã không ngần ngại giết hết chúng rồi.

Nói đúng hơn, nếu là Thanh Minh trong quá khứ, thì dù Bạch Thiên có xen vào, hắn cũng sẽ giết hết bọn chúng.

Hắn không cho rằng mình làm vậy là sai. Bởi vì hắn phải giết hết tất cả những kẻ đang muốn cướp mạng hắn. Đó chính là đạo lý trên giang hồ.

Duy chỉ có điều gì đó…..

‘Mà, cũng không tệ.’

Nếu cứ giống quá khứ mãi thì làm sao vượt qua quá khứ được chứ.

Thanh Minh không thay đổi. Thứ cần thay đổi chính là Hoa Sơn. Nếu họ đã muốn làm nơi chống lưng cho hắn, thì hắn dựa vào vai họ một chút cũng đâu có tệ.

“Chuẩn bị xong chưa?”

“Hả?”

Thanh Minh bật cười.

“Bây giờ chúng ta đi bắt lũ Võ Đang thôi!”

Các đệ tử Hoa Sơn cũng cười khúc khích trước câu nói của Thanh Minh.

Đêm mới đi, tối nay vẫn còn 1 chap nữa nhé!!!

(Bản dịch thuộc về V.L.O.G…N.O.V.E.L. Đón Xem chap mới nhất tại V.L.O.G…N.O.V.E.L.COM)

 

 

Hiện tại MOMO đang gặp 1 số lỗi, nếu sau 30p-1h nạp vẫn chưa có xu, các bạn vui lòng liên hệ fanpage, gởi ảnh chuyển tiền, copy mã giao dịch, copy username để kiểm tra và xử lí nhé!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương