Hoa Sơn Tái Khởi
Chapter 161 Ông quá đáng lắm rồi đấy! (1)

 

Hiện tại MOMO đang gặp 1 số lỗi, nếu sau 30p-1h nạp vẫn chưa có xu, các bạn vui lòng liên hệ fanpage, gởi ảnh chuyển tiền, copy mã giao dịch, copy username để kiểm tra và xử lí nhé!

Chap 161. Ông quá đáng lắm rồi đấy! (1)

“Nhanh lên! Nhanh nữa lên!”

“Sư, sư thúc! Con không thể!”

“Con đang nói cái gì vậy hả? Con không nhìn thấy lũ người đằng kia hay sao?”

Bạch Thiên nói bằng giọng nói đầy phẫn nộ và cấp bách. Mặc dù bọn họ đang leo lên vách đá với một tốc độ điên cuồng nhưng khoảng cách được tạo ra ngay từ đầu là quá xa. Cứ cái đà này, đệ tử Võ Đang sẽ là những người đến đích trước.

Nếu như vậy, Thanh Minh sẽ phải một mình đối phó với cả đám người Võ Đang đó. Cho dù Thanh Minh có quái vật như thế nào chăng nữa, việc một mình đối phó với đông đảo đệ tử Võ Đang như thế kia là việc bất khả thi.

Đừng nói là Thanh Minh, thậm chí là ông nội của Thanh Minh có đến được đây cũng khó lòng xử lý được.

“Mà ông nội của Thanh Minh cũng không được thì nếu như Thanh Minh mà trở thành một lão già thì có nổi không nhỉ?”

Dù sao thì chuyện quan trọng lúc này không phải là chuyện đó!

“Nếu như con không muốn nhìn thấy sư đệ của mình chết thì hãy vắt kiệt sức của bản thân mà leo lên đi! Ta đi trước đây!”

“Dạ?!”

Dứt lời, Bạch Thiên bắt đầu tăng tốc độ leo lên phía trên. Lưu Lê Tuyết bám ngay sau hắn ta.

 

(Bản dịch thuộc về V.L.O.G.novel. Đón xem bản dịch sớm nhất tại V.L.O.G.novel.com)

 

 

 

“Chết tiệt”

Cho dù bọn họ đã cùng nhau tập luyện đi chăng nữa thì nói gì thì nói Bạch Thiên và Lưu Lê Tuyết vẫn là đệ tử đời hai, còn Nhuận Tông và Chiêu Kiệt là đệ tử đời ba. Và chênh lệch trình độ giữa hai tử bối vẫn là rất lớn.

“Tiểu Kiệt! Cố lên nào! Chúng ta phải nhanh hơn nữa mới được!”

“Đệ chết mất thôi!”

“Đừng có nói những điều ngớ ngẩn nữa!”

 Nhuận Tông nghiến chặt răng.

Việc thua kém Bạch Thiên không làm hắn tổn thương lòng tự trọng một chút nào. Từ trước đến nay đối với hắn, Bạch Thiên vẫn là một thần tượng vĩ đại. Lý do hắn nổi điên lúc này chính là vì không thể giúp được gì trong khi biết rõ Thanh Minh đang gặp nguy hiểm.

“Ta dù bằng cách nào chăng nữa cũng sẽ.....Ơ?”

Khi ấy, một việc kỳ lạ xảy ra ngay trước mắt Nhuận Tông.

1 số đệ tử Võ Đang vốn đang ở phía trên dần kiệt sức và đang bị trôi xuống tiến về phía các đệ tử của Hoa Sơn.

“Bọn chúng đang làm gì vậy nhỉ?”

“Hình như bọn chúng đến đây để ngăn cản chúng ta đấy!”

“.....Thật kỳ lạ. Phải không?”

“Đúng vậy!”

Đùng là kỳ lạ thật.

“Những tưởng việc luyện tập đánh đấm trên vách đá sẽ chẳng bao giờ có tác dụng gì, giờ đây nó lại cực kỳ hữu dụng”

Nhuận Tông và Chiêu Kiệt đồng loạt rút kiếm ra.

Nếu như trên địa hình bình thường mà phải đối phó với số lượng đệ tử Võ Đang như thế kia thì sao nhỉ?

Ầy. Chắc chắn là bọn họ không dám rồi. Trước tiên phải kể đến tuổi tác, những kẻ ở trước mắt bọn họ lúc này chẳng có tên nào là trông nhỏ hơn bọn họ cả. Ít nhất bọn chúng cũng phải là Chân tử bối, thậm chí là Vô tử bối.

Nhưng nơi này là vách đá.

Và bọn họ là những người đã phải chịu đựng đòn kiếm của Thanh Minh ở trên vách đá rất nhiều lần.

“Là do các người tự đào mồ chôn mình đấy nhé!”

Nhuận Tông nhanh chóng tiến về phía các đệ tử Võ Đang một cách đầy khí thể.

Chiêu Kiệt, người nhìn thấy tất cả hình ảnh đã từ phía sau đã lẩm bẩm một cách vô thức.

“....Thật là đáng ghét!”

“Đồ khôn lỏi!”

Hư Tán Tử cắn chặt môi nhìn những thần binh đang lao về phía mình.

Chình vì hắn quá khôn lỏi nên việc đối phó không hề dễ dàng gì. Thần binh tại sao lại được gọi là thần binh kia chứ? Bởi vì nó có thể cắt bỏ kiếm khí, thậm chí có thể chém lìa một cơ thể đã được cường hóa bằng chân khí.

Nếu như không thể tránh được những thanh kiếm ấy thì....

“Hửm?”

Trong khoảnh khắc đó, Hư Tán Tử trợn tròn mắt

“Thần binh...?”

Thanh Kiếm bay về phía hắn chẳng có chút nguyên khí sắc bén gì cả. Thần binh kiểu gì mà y hệt một cục sắt vụn xấu xí gỉ sét lại còn bị mẻ nữa chứ?

“Cái quái gì thế này?”

Hư ha ha! Hư ha ha!!

Hư Tán Tử vung kiếm chém mạnh vào thanh kiếm đang bay về phía hắn. Những thanh kiếm mà hắn có dụi mắt rồi cố mở to  mắt ra nhìn bao nhiêu lần vẫn chẳng thấy có chút sát khí nào đang lao vào hắn từ tứ phía. Thậm chí có vài thanh không chịu nổi sức mạnh của Hư Tán Tử đã vỡ ra thành từng mẩu rơi chỏng chơ xuống mặt đất.

“Cái quái gì thế này....”

Hahahaha

“hự!”

Lẫn lộn trong những thanh kiếm rỉ sét đó là 1 thanh kiếm mang sát khí khủng khiếp.

Hư Tán Tử sợ hãi xoay người. Thà rằng ngay từ đầu thứ này bay ra thì hắn đã bình tĩnh ứng phó rồi. Thần binh lại xuất hiện khi hắn đang trong trạng thái hoang mang thì đương nhiên không thể không bất ngờ được.

“Yaaaaaa!”

Thanh Minh chớp lấy cơ hội ngay lập tức, hắn xông vào tấn công mạn sườn của Hư Tán Tử.

“Hự!”

Kwangggg!

Mặc dù đã đưa kiếm lên đỡ khi đang lơ lửng trên không nhưng hắn vẫn không thể ngăn cản được việc cơ thể bị văng ra.

Hư Tán Tử cắn chặt môi. Hắn đã bị đẩy ra khỏi vách đá.

“Nhà ngươi định khôn lỏi đến bao giờ đây?!”

Hư Tán Tử xoay người ném kiếm về phía trước. Lợi dụng sức mạnh của thanh kiếm đang bay, cơ thể hắn nhẹ nhàng quay lại phía trên vách đá.

Thanh Minh lè lưỡi khi nhìn thấy cảnh tượng ấy

“Trông tốn sức quá nhỉ?!”

Nếu như hắn cứ thế mà rơi xuống vách đá thì tốt rồi. Nhưng dù sao hắn cũng không phải là loại dễ xơi như vậy.

Hư Tán Tử đứng trên vách đá, hắn cau mày nhìn những thanh kiếm rải rác khắp nơi.

“.....Cái này”

“Đúng là kiếm rồi”

“.......”

Những thanh kiếm này đã ở trạng thái gỉ sét nhuốm đỏ nên trông rất tồi tệ.

“Cũng phải thôi, nghĩ lại thì cũng hợp lý lắm”

Cho dù là thần kiếm đi chăng nữa cũng chỉ được làm bằng sắt thép mà thôi. Ở 1 nơi có độ ẩm cao như thế này suốt 200 năm thì việc bị gỉ sét cũng là đương nhiên mà thôi.

Nhưng giữa chừng, hắn vẫn thấy được những thanh kiếm vẫn giữ nguyên được nhuệ khí ban đầu. Nói thế nào thì thần kiếm không phải chỉ là cái tên gọi, nó thực sự có giá trị như cái tên đó.

“Dù sao thì giờ cũng thành đồ bỏ hết rồi”

Giọng cười của Dược Tiên như văng vẳng bên tai Hư Tán Tử.

Mục đích của những kẻ vào Kiếm Trủng chính là có được thần binh. Những kẻ biết được thân thế thực sự của Đoạt Kiếm Vô Ngân chính là Dược Tiên chỉ có Võ Đang, Cái Bang và 1 số môn phái đứng đầu võ lâm khác.

Rồi do sai lầm của đệ tử Dược Tiên nên việc đó đã được lan truyền cho cả thiên hạ biết.

Khi Dược Tiên tạo ra Kiếm Trủng, hẳn là hắn ta đã nghĩ rằng những kẻ tìm đến đây sẽ chỉ nhằm vào thần binh mà thôi.

Nhưng chẳng lẽ hắn lại không biết những thanh kiếm này rồi sẽ mục nát và gỉ sét hay sao?

Không lý nào lại vậy được.

Nếu như hắn ta thực sự muốn truyền lại những thanh kiếm này cho hậu thế hẳn là hắn đã không bảo quản thần binh ở một môi trường hang động tối tăm ẩm ướt như thế này rồi.

“Có phải ông đang muốn trêu đùa hậu thế hay không? Hay thực sự ông không phải là một con người tài tình như lời đồn”

Ánh mắt của Hư Tán Tử hướng về phía Mộc Hàm.

Thần binh có ra sao thì hắn cũng chẳng quan tâm. Ngay từ đầu mục tiêu của hắn chỉ có một mà thôi.

 

(Bản dịch thuộc về V.L.O.G.novel. Đón xem bản dịch sớm nhất tại V.L.O.G.novel.com)

 

 

Và....có vẻ như tên Thanh Minh kia cũng vậy.

Thanh Minh quả nhiên không thèm để mắt đến những thần binh rơi tràn lan trên mặt đất.

“Có vẻ như chúng ta có cùng mục đích với nhau?”

“Nếu ông thích mấy thanh kiếm ấy cứ việc lấy đi”

“Tiểu đạo trưởng cứ đùa”

“Ầy, lão đúng là chẳng có dã tâm gì cả”

Thực ra là vì quá nhiều dã tâm ấy chứ?

Thanh Minh nhắm thanh kiếm về phía trước. Dù sao thời gian càng trôi đi hắn sẽ càng bị bất lợi. Nếu như không thể nhanh chóng đánh thắng Hư Tán Tử, các trưởng lão khác của Võ Đang sẽ sớm lên đến đây thôi.

“Nếu vậy thì khó xử lý lắm”

Hai tay khó địch lại tứ thủ.  Đó chính là chân lý từ xa xưa mà ngay cả tên ma giáo Thiên Ma cũng không thể đi ngược lại được. Thanh Minh thì không muốn thử nghiệm xem chân lý đó là đúng hay sai chút nào.

“Ta đến đây!”

“Tính cách của tiểu đạo trưởng có vẻ hơi gấp gáp nhỉ?”

“Thật tình!!! Lão cũng thật lắm lời! Vô lượng thọ phật!”

Thanh kiếm của Thanh Minh nhẹ nhàng bay trong không trung.

“Hừm?”

Ngay lúc ấy, khí thế Hư Tán Tử ngay lập lực thay đổi. Hắn đã nhận ra đường kiếm của Thanh Minh không hề tầm thường.

Phía cuối thanh kiếm của Thanh Minh bắt đầu nở ra những bông hoa màu đỏ. Hư Tán Tử vô thức phun ra lời cảm thán kinh ngạc.

“Mai Hoa Kiếm Pháp? Thì ra các người đã khôi phục lại được Mai Hoa Kiếm Pháp rồi!”

“Thật tình! Đừng có vờ vịt!! Quan tâm làm gì mà lắm thế!”

Có vẻ như hắn đã sớm biết việc Hoa Sơn đã đánh mất Mai Hoa Kiếm Pháp. Đương nhiên, thứ kiếm pháp mà Thanh Minh đang thi triển lúc này là Thất Mai Kiếm chứ không phải là Mai Hoa Kiếm Pháp nhưng trong mắt của Hư Tán Tử thì là vậy.

Những cánh hoa đỏ rực bắt đầu bay phấp phới.

Hoa Mai đang nở rộ đỏ rực trong một hang động, nơi mà hoa mai vốn  không thể sinh trưởng. Và những cánh hoa mai đó lại đồng loạt nở rộ rồi lao về phía Hư Tán Tử.

Hư Tán Tử bắt đầu hạ thanh kiếm xuống.

Hạ Đơn Thế.

Đây là tư thế ổn định nhất khi bắt đầu thi triển kiếm pháp Võ Đang.

Thanh kiếm của hắn bắt đầu di chuyển 1 cách nặng nề.

Nguyên

Hư Tán Tử bắt đầu vẽ một vòng tròn lớn phía trước.

Nguyên trong “Căn Nguyên” và tất cả mọi thứ đều sẽ bắt đầu từ “Nguyên Điểm”

Ngay từ thuở ban đầu, thế giới này là duy nhất. Thế giới được chia thành “Âm” và “Dương” và tạo ra vạn vật.

Tức là, bắt đầu của thế giới chính là Âm Dương. Và Âm Dương đó chính là Thái Cực.

“Yaaaaaa!”

Vòng tròn được Hư Tán Tử tạo được chia làm hai nửa và sau đó biến thành hai luồng nguyên khí đen trắng rồi bắt đầu xoay vòng.

“Thái Cực Tuệ Kiếm”

Đệ Nhất Kiếm Thức của Võ Đang và là tuyệt kỹ làm nên cái tên Võ Đang  nổi danh thiên hạ như bây giờ.

Và Thái Cực Tuệ Kiếm đang được thi triển dưới đôi bàn tay của Hư Tán Tử.

Mặc dù trước đây Vô Chấn đã dùng Thái Cực Tuệ Kiếm để đối phó với Thanh Minh rồi nhưng thứ mà Vô Chấn phô diễn chỉ là lớp vỏ bên ngoài với những kiếm thức vụng về mà thôi. Nói cách khác, Thái Cực Tuệ Kiếm đó không đủ tư cách để được gọi với cái tên Tuệ Kiếm.

Nhưng Thái Cực được tạo bằng thanh kiếm của Hư Tán Tử lúc này rõ ràng là đã chạm đến chữ đạo.

Những cánh hoa đang bay của Thanh Minh cũng đã bị cuốn vào Thái Cực.

Mềm mại và mạnh mẽ.

Hai thứ có tính chất trái ngược nhau bị cuốn vào nhau. Và rồi những cánh hoa bị hút vào một cách nhẹ nhàng sau đó là bị nghiền nát một cách dữ dội.

“Ở cái tuổi đó mà dám thi triển Mai Hoa Kiếm Pháp ư?”

Nếu như hắn không thể hóa giải thì chỉ có ngã xuống mà thôi. Sát khí ngập tràn trong đôi mắt của Hư Tán Tử.

“Vẫn còn quá sớm để ngạc nhiên đấy!”

Thanh Minh lại vung kiếm lên một lần nữa.

Tương Khắc

Trong quá khứ hắn cũng đã từng cảm nhận được rồi. Lý do mà Hoa Sơn không thể thắng được Võ Đang không phải là do võ công của Hoa Sơn yếu. Sự sắc bén của Võ Đang chính là tương khắc đối với sự mềm mại của Hoa Sơn.

Bởi vì những kiếm pháp nhanh luôn để lộ sơ hở là những Hậu Phát Chế Nhân mềm mại.

Nhưng chỉ vậy mà thôi.

Tương khắc thì sao chứ?

Lửa lớn sẽ tắt khi đổ nước vào nhưng lửa lớn sẽ cháy to hơn nếu chỉ bị có chút nước vấy vào. Tất cả các tính chất đều sẽ bị khắc chế bằng một sức mạnh to lớn hơn.

“Đến đi!”

Nguyên khí hội tụ tại đan điền như muốn hưởng ứng ý chí của Thanh Minh. Một dòng nguyên khí thuần khiết ra khỏi đan điền xoay quanh lục thể rồi cuối dùng dừng lại nơi đầu kiếm.

Khai Hoa

Hoa nở rồi lại tiếp tục nở.

Hoa Mai nở rộ như tạo thành một khu rừng nhỏ, như bao trùm lấy một quả đồi.

Ngay sau đó tất cả vạn vật trước mắt như được bao phủ và hòa mình vào hoa mai.

Không phải Thất Mai Kiếm nữa

Nhị Thập Tứ Thức Mai Hoa Kiếm Pháp.

Đây chính là kiếm pháp trong quá khứ đã bị Tông Nam lấy trộm nhưng bọn chúng đã không thể lấy được phần “Chân Ý” của kiếm pháp này.

Mai Hoa Phân Phân.

Bay lên rồi lại bay lên nữa. Tựa như những cánh hoa mai uốn lượn, tựa như những bông tuyết giữa làn gió xuân.

Hư Tán Tử bị mê hoặc bởi biển hoa mai bay về phía mình.

“Kiếm pháp này.....?”

Tất cả mọi thứ đều bắt đầu từ Thái Cực.

Thanh Kiếm chứa đựng Thái Cực đồng nghĩa đã có được toàn bộ thế giới trong tay.

Nhưng kiếm pháp mà hắn đang được tận mắt chứng kiến ngay lúc này như muốn nói với hắn rằng.

“Căn Nguyên là tất cả ư?”

Bắt đầu là tất cả ư?

Hông bé ơi.

Thế giới tự mình tạo ra (Tự Nhiên)

Thái Cực có chứa đạo thì những chiếc lá đón bình minh cũng chứa đạo.

Tất cả mọi thứ đều là đạo. Tất cả mọi thứ đều là tự nhiên.

Cánh hoa mai chỉ bay phấp phới nhưng nó chứa đựng lý lẽ của cả thế giới này!

“Yaaaaaa!”

“Aaaaaaa!”

Một trận cuồng phong bùng nổ khi những cánh hoa mai và thái cực va chạm với nhau.

Thật  may là vẫn chưa có tên nào leo được lên trên này. Nếu như có ai đó xuất hiện ở đây thì chắc chắn kẻ đó hẳn sẽ rất thảm thương bởi những mảnh vỡ vụn của hoa mai và thái cực.

“Hự”

Hư Tán Tử ôm ngực lùi về phía sau.

“Hắn đã xuyên thủng được kiếm pháp của ta ư?”

Ngực hắn bị nhuộm đó bởi máu phun ra. Không những vậy, toàn thân hắn lỗ chỗ những vết thương như bị vật sắc bén cứa vào liên tục chảy máu xối xả.

“Tên khốn?”

Hư Tán Tử quay đầu lại và trông thấy Thanh Minh đang nằm sõng soài dưới đất ở phía đối diện.

“hự ư ư ư ư.”

 

Thanh Minh khó khăn dùng sức dựng người dậy.

“Hòa ư?”

Không, có lẽ là hắn đã có phần yếu thế hơn rồi.

Sâu trong lòng hắn bùng nổ sự kính trọng.

Trong khoảnh khắc này, Hư Tán Tử cảm nhận được sự kính trọng tới mức không thể chịu đựng được đối với đứa trẻ này. Nhưng đồng thời cảm giác nguy hiểm cũng lớn dần lên.

“Lão già mạnh phết nhỉ?”

Thanh Minh khó khăn đứng dậy. Hắn nhổ nước bọt xuống sàn. Thứ mà hắn phun ra gần là máu chứ không còn là nước bọt nữa.

“Chúng ta kết thúc chuyện này thôi”

“Như ngươi mong muốn”

Hai người hít thở sâu đứng đối diện với nhau.

Nhưng cả hai đều đã bỏ qua một điều.

Nơi này không phải sân tỷ võ, cũng chẳng phải là nơi xảy ra cuộc chiến quyết liệt giữa 2 người. Và lúc này không phải là lúc để hai người phân cao thấp.

‘Sư huynh!”

Hai người đang hít thở đồng loạt quay đầu lại nhìn.

Hư Không.

Hắn là sư đệ của Hư Tán Tử. Hư Không Chân Nhân đã leo lên đến đỉnh vách đá rồi.

Ngay khoảnh khắc ấy, ánh mắt của Hư Tán Tử lung lay. Hắn chợt ý thức được chuyện mà bản thân đang làm rồi hét lên như muốn rách cả cổ.

“Sư đệ! Mộc Hàm đó! Mau lấy cái Mộc Hàm đó đi!”

Hư Không quay đầu lại một cách mạnh mẽ.

Một chiếc hộp gỗ nhỏ đặt bên trên tảng đá ở giữa không trung lọt vào mắt hắn.

“Vâng!”

Hư Không ngay lập tức bay mình về khoảng không chứa Mộc Hàm. Ngay lúc ấy Thanh Minh vội hét lên.

“Khôngggggggg!”

Thanh Minh định bay người theo Hư Không thì bị Hư Tán Tử ngăn lại.

“Nhóc con! Mọi chuyện kết thúc rồi!”

“Không, không phải chuyện đó!...”

Hình ảnh Hư Không nắm trong tay Mộc Hàm hiện lên rõ ràng trong mắt Thanh minh

‘A.....”

“Hỏng bét rồi...”

Trời ơi! Mấy cái tên ngu ngốc này!

 

(Bản dịch thuộc về V.L.O.G.novel. Đón xem bản dịch sớm nhất tại V.L.O.G.novel.com)


 

Hiện tại MOMO đang gặp 1 số lỗi, nếu sau 30p-1h nạp vẫn chưa có xu, các bạn vui lòng liên hệ fanpage, gởi ảnh chuyển tiền, copy mã giao dịch, copy username để kiểm tra và xử lí nhé!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương