Hoa Sơn Tái Khởi
Chapter 177 Còn hơn là bị thủng bụng mà chết. (2)

 

Hiện tại MOMO đang gặp 1 số lỗi, nếu sau 30p-1h nạp vẫn chưa có xu, các bạn vui lòng liên hệ fanpage, gởi ảnh chuyển tiền, copy mã giao dịch, copy username để kiểm tra và xử lí nhé!

Chapter 177. Còn hơn là bị thủng bụng mà chết. (2)

Huyền Tông nhìn Thanh Minh bằng ánh mắt sắc như dao.

Thế nhưng, trước ánh mắt sắc bén đó, Thanh Minh lại chỉ trưng ra biểu cảm giống như một chú cún con vừa được cho ăn phình bụng.

“Ê hê hê.”

“............”

“Hề. Hề. Hề hề hề!”

“...........”

Huyền Tông đã gia nhập đạo gia mấy chục năm.

 

(Bản dịch thực hiện bởi A-H Team, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL. Đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM)

 

 

Ông chưa bao giờ dao động trong suốt thời gian dẫn dắt Hoa Sơn khi đang trên bờ vực sụp đổ, dù phải đối mặt với rất nhiều khủng hoảng, và phải chịu nhiều nỗi thống khổ, thế nhưng bây giờ, sự điềm tĩnh đó của Huyền Tông đã xuất hiện một vết nứt.

‘Nếu có thể đập cho nó một phát vào gáy thì ta cũng không còn mong ước nào hơn.’

Hỡi Nguyên Thủy Thiên Tôn ơi.

Sao ngài lại làm vậy với Hoa Sơn chứ. Chẳng lẽ con đã gây ra tội tình gì sao!

Thằng nhóc này vừa là họa vừa là phúc. Nó là hồng phúc lớn nhất, nhưng cũng là mối tai ương lớn nhất của Hoa Sơn, sao lại có thể như vậy được kia chứ?

“Khụ. Chưởng môn nhân. Con cảm ơn…….. Khụ!”

Thanh Minh vỗ vỗ ngực. Vai hắn run bần bật như thể không nhịn được cười.

Trong lòng Huyền Tông càng thêm bực tức khi nhìn thấy cảnh tượng đó.

‘Ta làm vậy không phải vì ta cảm thấy tiếc! Trời ơi tiếc quá đi mất!’

Thế này thì có khác gì bị cướp trắng đâu!

Sao nó có thể cướp tất cả những gì tốt nhất đi chứ! Kể cả khi vật đó đang nằm trong tay chưởng môn nhân sao?

“Hừmmmm!”

Huyền Linh tinh ý nhận ra Huyền Tông không thể kiểm soát khí sắc bực bội của mình.

“Chưởng môn nhân.”

“Biết rồi!”

Huyền Tông bất ngờ nổi nóng với Huyền Linh, ông nghiến răng rồi nói với Thanh Minh.

“............Đây không phải chuyện dễ dàng.”

“Khục khục. Người không cần lo đâu, thưa chưởng môn nhân! Có Hỗn Nguyên Đan rồi, người còn lo gì nữa chứ?”

“.........”

Tên tiểu tử này cố tình đấy à?

‘Ta chỉ đánh vào gáy nó một cái thôi! Đúng một cái thôi!’

Thế nhưng, đó là giấc mơ không thể thực hiện được.

“Khụ.”

Huyền Tông nhận ra bản thân mình đã quá kích động bèn vội vã ho lớn một tiếng.

“Thanh Minh.”

Nhận thấy giọng nói nghiêm túc của chưởng môn nhân, Thanh Minh cũng ngay lập tức đứng thẳng lại.

“Vâng, chưởng môn nhân.”

“Lúc nào cũng giao cho các con việc khó như vậy, thực lòng, ta cũng cảm thấy không thoải mái chút nào.”

Thanh Minh nghiêng đầu nhìn Huyền Tông.

“Chưởng môn nhân.”

Thanh Minh cười rạng rỡ.

“Không phải tất cả mọi chuyện đều như vậy sao ạ?”

Tất cả mọi chuyện đều như vậy…..

Nhưng dù sao thì Huyền Tông cũng đã nguôi giận, bất giác mỉm cười.

Mặc dù đôi khi Thanh Minh cũng khiến ông ấy tức đến điên đầu, nhưng những việc như này lại khiến ông ấy không thể ghét bỏ Thanh Minh được.

Chính là vì cái thái độ hiểu biết sâu sắc đến kỳ lạ của hắn.

Mỗi lúc như thế, Huyền Tông lại cảm thấy dường như Thanh Minh không phải một đứa trẻ đúng với độ tuổi của hắn, mà ngược lại, hắn giống như một lão quái còn lớn tuổi hơn cả ông.

‘Đúng là cảm giác kỳ lạ đó vẫn không hề biến mất.’

Tại sao một người lại có nhiều bộ mặt như thế được cơ chứ?

Huyền Tông cười rồi tiếp tục nói.

“Phải, con nói đúng. Tất cả đều như vậy. Nhưng ta vẫn cảm thấy rất có lỗi với các con.”

“Người không cần lo đâu ạ. Bởi vì ngoài việc đường đến đó khá xa thì cũng chẳng còn vấn đề nào khác.”

“Mặc dù Tắc Ngoại Ngũ Cung vốn nổi tiếng là biệt lập và có tính tình kỳ quái, nhưng trong số đó, các cung đồ của Nam Man Dã Thú Cung lại là những kẻ đặc biệt quái lạ và ngang ngược đến mức luật đạo của Trung Nguyên cũng không thể động vào.”

“Không sao đâu ạ.”

Thanh Minh sảng khoái cười.

“Chẳng lẽ con đã có cách rồi sao?”

“Hê hê. Người cũng biết rồi mà.”

Thanh Minh vỗ vỗ vào thanh kiếm được đeo ở bên hông.

“.........”

À……. Hóa ra là vậy. Đó vốn là câu trả lời chính xác nhất cho hầu hết mọi việc từ xưa tới nay.

Nhưng chúng ta là đạo gia…….

Huyền Tông nhắm chặt mắt.

Nếu như muốn giữ chữ đạo thì ngay từ đầu ông không được thả Thanh Minh ra ngoài.

Như hiểu được tâm tình phức tạp của Huyền Tông, Bạch Thiên vội bước lên đứng trước Thanh Minh.

“Chưởng môn nhân. Người không cần cảm thấy nặng nề quá đâu ạ.”

“Ồ.”

Nhìn đi.

Khí thế hiên ngang đó.

Sau khi nhìn Thanh Minh rồi lại nhìn Bạch Thiên, nỗi thống khổ của Huyền Tông đã từ từ tan biến giống như tuyết tan chảy dưới ánh nắng của mùa xuân.

“Con biết Nam Man Dã Thú Cung không phải là những người có thể thương lượng chỉ trong một vài câu nói. Vậy nên chúng con sẽ cố gắng thương lượng với họ. Nếu như họ thấy được sự chân thành của chúng ta thì họ cũng sẽ……….”

“Chúng ta sẽ chém đầu chúng rồi treo lên cây.”

“Vâng, đó đúng là một cách hay…….. Ơ ta đang nói cơ mà, cái thằng nhãi kia!”

“Sư thúc phải nói cho ra tiếng người đi chứ! Nếu như tất cả mọi thứ đều có thể giải quyết bằng lời nói thì ngay từ đầu làm gì có chiến tranh xảy ra!”

“Vì những kẻ như con mà chiến tranh mới xảy ra đấy! Tất cả đều vì mấy kẻ như con đấy! Nếu như trên đời này chỉ toàn những kẻ giống như con thì làm gì còn chỗ cho người khác sống nữa! Có khác nào địa ngục không?!”

“Hay là hôm nay ta thử biến Hoa Sơn thành địa ngục luôn nhé?”

“............”

Nhìn Bạch Thiên và Thanh Minh đấu võ mồm, Huyền Tông lắc đầu ngao ngán.

Thằng nhóc đó cũng hết hy vọng rồi.

Bạch Thiên hiên ngang của trước đây đã sớm bị Thanh Minh làm biến chất mất rồi.

‘Thế này thì tương lai của Hoa Sơn……..’

Vừa sáng, nhưng cũng vừa tối……. đúng là hỗn loạn thật.

“Khừ. Dù sao thì con sẽ ngăn lại không để nó làm loạn, nên xin người hãy tin tưởng chúng con.”

Huyền Tông nặng nề gật đầu.

“Bạch Thiên, con hãy nghe đây.”

“Vâng, chưởng môn nhân.”

“Bắt đầu từ bây giờ con sẽ thay ta ra mặt. Lời nói của con ở Nam Dương cũng là lời của ta, ý nguyện của con cũng chính là ý nguyện của Hoa Sơn.”

Điều đó có nghĩa là Bạch Thiên đã được trao toàn quyền quyết định.

Bạch Thiên hiểu được sức nặng trong lời nói ấy nên bất giác thở dài.

“Chuyện này thực sự quá nặng nề rồi, thưa chưởng môn nhân.”

“Nếu là con thì ta tin con có thể làm được.”

Huyền Tông nở một nụ cười nhẹ nhàng.

Lần đầu tiên bao giờ cũng vậy. Bạch Thiên sẽ không thể tránh khỏi nỗi sợ hãi khi đối mặt với những chuyện hắn chưa từng làm. Thế nhưng, phải xé tan từng nỗi sợ một thì mới có thể mở mang thế giới của chính mình.

“Vậy con xin vâng lệnh.”

“Hy vọng các con bình an trở về.”

Bạch Thiên quỳ xuống lễ bái. Các đệ tử khác cũng hướng về phía Huyền Tông lễ bái rồi rời khỏi chỗ của mình.

Vẫn là những người đã thực hiện cuộc hành trình đến Nam Dương.

Bạch Thiên, Thanh Minh, Nhuận Tông, Chiêu Kiệt. Và Lưu Lê Tuyết.

Hay nói cách khác, họ là những người đáng tin cậy trong số những người đứng đầu Hoa Sơn. Mặc dù dùng từ ‘đáng tin cậy’ thì không phù hợp với Thanh Minh cho lắm.

Nhìn hình bóng các đệ tử rời khỏi sơn môn, Huyền Thương không thể giấu nổi nỗi bất an mở miệng.

“Ta không cần bảo vệ chúng sao ạ?”

“Ừm.”

Huyền Tông khẽ thở dài trước câu nói của Huyền Thương.

“Trước đây chúng ta chỉ phái bọn trẻ đến Nam Dương. Thế nhưng chuyện lần này lại khác. Nếu như chúng ta phái chúng đến nơi nguy hiểm mà không có người đi theo bảo vệ thì sẽ rất nguy hiểm. Xin huynh hãy cho đệ đi cùng. Đệ………”

“Sư huynh. Huynh đừng có chen mông vào chuyện này.”

Huyền Thương quay lại nhìn Huyền Linh bằng ánh mắt giận đến phát run.

Huyền Linh trưng ra một biểu cảm dửng dưng và cộc cằn.

“Nếu có chúng ta đi theo chỉ dẫn thì mọi chuyện sẽ khác sao?”

“Cái con người này. Dù sao chúng ta cũng là trưởng lão cơ mà?”

Huyền Linh cười khanh khách.

“Vậy trưởng lão chúng ta đã làm được gì chưa? Hay là chỉ càng khiến Hoa Sơn điêu tàn đến mức tấm danh bài cũng không thể treo lên một cách đàng hoàng?”

“Khừừừ.”

Huyền Thương đỏ mặt ho lớn một tiếng.

Huyền Linh nhìn thấy bộ dạng đó của lão thì bĩu môi.

“Mấy lão già chúng ta luôn lo lắng và không tin tưởng khi nhìn thấy lũ trẻ. Nhưng nếu chuyện nào chúng ta cũng can thiệp vào thì chỉ tổ kìm chân chúng lại thôi.”

“Từ bao giờ mà đệ bắt đầu tin tưởng chúng như vậy thế?”

“Đệ không tin. Sao đệ có thể tin tưởng mấy cái đứa tiểu quỷ đó được chứ?”

“Vậy thì tại sao?”

Huyền Linh bật cười trước câu hỏi của Huyền Thương.

“Đệ không tin tưởng chúng, nhưng ít ra đệ biết bọn chúng sẽ làm tốt hơn đệ.”

Huyền Thương mím môi.

Huyền Tông chỉ yên lặng đứng nghe rồi lặng lẽ gật đầu.

“Những đứa trẻ mà chúng ta luôn ôm ấp trong lòng………”

Nếu buông chúng ra thì họ chỉ biết lo lắng.

Thế nhưng, họ không thể ôm chúng mãi trong lòng. Bởi vì đối mặt với nguy hiểm và thương vong mới là cách giúp chúng trưởng thành.

“Xin các tiền nhân của Hoa Sơn hãy bảo vệ bọn trẻ.”

Thế nhưng Huyền Tông lại không thể biết rằng có một kẻ trong số những tiền nhân ấy đã sớm ở trong những đứa trẻ này.

Đúng lúc ấy.

“Có khách đến! Đừng đuổi hắn đi, mau mang một chén nước mát lạnh ra mời hắn!”

“Hửm?”

Huyền Linh quay đầu về sơn môn, nơi vừa phát ra âm thanh cực lớn.

‘Khách?’

Khách nào?

Hôm nay Hoa Sơn có khách à?

Đúng lúc này Hoa Sơn lại không có đồ đệ nào canh gác cổng nên thành ra không ai ra tiếp khách. Huyền Linh đành phải đích thân đi ra sơn môn mở cánh cổng vừa được đóng lại.

‘Là ăn mày à?’

Có một kẻ ăn mày nào đó đang ngồi ngoài cổng.

“Aigu! Sao núi của cái tên đó hiểm trở và dốc đứng thế không biết. Thật không ngờ ta có thể đến được nơi này.”

“Các hạ là ai vậy?”

“A!”

Tên ăn mày vội vàng đứng dậy.

“Tại hạ là Hồng Đại Quang của Cái Bang.”

Thấy tên ăn mày làm thế bao quyền, Huyền Linh cũng bối rối làm thế bao quyền đáp lễ.

“Cho, cho tại hạ một hớp nước mát trước đi!”

“..........”

 

 (Bản dịch thực hiện bởi A-H Team, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL. Đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM)

 

 

 

“Khàaaaaaa!”

Sau khi được uống một ngụm nước mát lành, Hồng Đại Quang vươn vai nở nụ cười sảng khoái.

“Aigu, cảm ơn ngài đã tiếp đón. Chưởng môn nhân! Tại hạ là Hồng Đại Quang thuộc phân đà Lạc Dương của Cái Bang.”

“Hô hô. Còn ta là Huyền Tông, chưởng môn nhân của Hoa Sơn.”

“Mong ngài lượng thứ khi tại hạ tìm đến đây mà không báo trước.”

Nói rồi Hồng Đại Quang vội vàng cúi xuống lạy. Huyền Tông giật mình xua tay.

“Sao ngài lại làm thế. Ngài mau đứng dậy đi.”

Nhưng Huyền Tông cũng cảm nhận được rằng vị thế của mình đã thay đổi.

Nhìn số túi được buộc ở eo, thì ông có thể chắc chắn rằng Hồng Đại Quang là một đệ tử 7 túi.

Ở Cái Bang, số túi tượng trưng cho thân phận của họ.

10 túi là bang chủ.

9 túi là cựu bang chủ, hoặc các cựu trưởng lão.

8 túi là trưởng lão.

Và 7 túi là các phân đà chủ của Cái Bang hoặc những người có chức trách quan trọng trong phân đà.

Hay nói cách khác, Hồng Đại Quang với 7 túi có thể được coi là người có vai trò chủ chốt trong Cái Bang, đồng thời là một trong những ứng cử viên cho chức Bang chủ tương lai. Một người như vậy lại đang bái lạy Huyền Tông. Đây là một chuyện không thể tưởng tượng nổi trong quá khứ.

“Nhưng không biết ngài đến đây có chuyện gì vậy?”

“Haha. Không có gì đặc biệt đâu. Thực ra lần này tại hạ đến đây với tư cách là phân đà chủ của phân đà Hoa Âm mà Cái Bang mới mở.”

“A, ở Hoa Âm ư?”

Thấy Huyền Tông ngạc nhiên, Hồng Đại Quang càng ngạc nhiên hơn.

“Chẳng lẽ Hoa Sơn Thần Long chưa nói với ngài sao?”

“............Đứa trẻ đó vốn dĩ….”

“Ừm. Đúng vậy. Cũng có thể là như vậy.”

Nhớ lại hình ảnh của Thanh Minh, Hồng Đại Quang lập tức hiểu ra ngay, bèn gật đầu. Thanh Minh chính là người như vậy mà.

“Dù sao thì Cái Bang cũng đã mở phân đà mới ở Hoa Âm, vậy nên tại hạ phải đến Hoa Sơn để chào hỏi chủ nhân của Hoa Âm chứ.”

“Đây đúng là một chuyện tốt.”

Huyền Tông mỉm cười.

Mặc dù khi phân đà Cái Bang được mở ở Hoa Âm, thông tin về Hoa Sơn sẽ nhanh chóng bị phát tán đi, nhưng trên thực tế, các môn phái đều hoan nghênh Cái Bang chứ không hề miễn cưỡng đối đãi họ.

Bởi vì đổi lại, họ sẽ nhận được nhiều thông tin hơn, và có thể củng cố tình hữu nghị với Cái Bang.

“Vậy nên sau này tại hạ sẽ thường xuyên đến thăm ngài. À, phải rồi, mấy tên ăn xin ở Nam Dương cũng đã quyết định chuyển đến đây theo yêu cầu của Hoa Sơn Thần Long. Nếu như ngài có gì muốn chuyển đến Hoa Ảnh Môn thì Cái Bang sẽ giúp ngài chuyển lời.”

“..........Như vậy cũng được sao?”

“Haha. Không chỉ như vậy đâu, chưởng môn nhân. Nếu có thể thiết lập một mối quan hệ tốt với Hoa Sơn, thì những chuyện như vậy có đáng là gì. Và nếu ngài cần thông tin từ Cái Bang thì xin ngài cứ nói với tại hạ bất cứ lúc nào. Tại hạ sẽ cố gắng hết sức cung cấp thông tin cho ngài trong phạm vi của mình.”

“Đa tạ ngài.”

Hồng Đại Quang khịt mũi trước lời của Huyền Tông.

‘Chưởng môn nhân thật giống một người bình thường.’

Nhưng cũng may vì Hoa Sơn không chỉ có những tên điên giống như Hoa Sơn Thần Long. Hắn đã nghĩ như vậy trong suốt thời gian leo lên Hoa Sơn.

“Sau này mong ngài chiếu cố.”

“Hoa Sơn mới là bên phải nhờ ngài chiếu cố.”

Những lời kỳ vọng được nói ra trong bầu không khí hòa thuận.

Đúng lúc ấy Hồng Đại Quang mở lời hỏi như thể hắn đã thắc mắc từ lâu lắm rồi.

“Nhưng…… Không biết Hoa Sơn Thần Long đâu rồi ạ? Dù sao thì giữa tại hạ và ngài ấy cũng đã trải qua nhiều chuyện, ấy vậy mà tại hạ lại chưa thấy ngài ấy.”

“À……. Bọn trẻ có việc nên vừa mới xuống núi rồi.”

“Xuống núi á? Nhưng họ vừa mới trở về chưa bao lâu mà?”

Hồng Đại Quang lắc đầu.

“Vậy bao giờ họ quay về ạ?”

“Hmmm……. Vân Nam vốn cách đây rất xa.”

“Vân, Vân Nam á? Ngài nói họ tới Vân Nam sao? Không thể nào! Tại sao cái người gọi tại hạ đến tận đây lại bỏ đến nơi xa như vậy chứ! Nếu vậy thì tại hạ phải làm sao đây?”

“.......”

Sao ngài lại hỏi ta chuyện đó?

“Không thể như vậy được! Tại hạ đã làm hết tất cả mọi chuyện tên đó sai bảo, đến cả mấy tên ăn mày tại hạ cũng bắt tới đây rồi! Vậy mà hắn lại bỏ đến Vân Nam! Hắn đi từ bao giờ thế?”

“Vừa mới nãy………”

“Aaaaaaaa! Hoa Sơn Thần Long! Cái tên khốn kiếp nàyyyyyyy!”

Hồng Đại Quang hét lên rồi tức tốc chạy ra ngoài.

Cánh cửa bị đóng cái rầm thổi tóc của Huyền Tông bay bay.

Huyền Tông ngỡ ngàng nhìn cánh cửa vừa bị đóng lại rồi cười mệt mỏi.

“Hô hô hô hô.”

Tại sao tất cả những người mà Thanh Minh đem về đều có cùng một bộ dạng như vậy thế nhỉ.

Dù sao thì Huyền Tông cũng không thể xóa bỏ suy nghĩ rằng Hoa Sơn lại vừa tăng thêm một chuyện phiền toái.

 

(Bản dịch thực hiện bởi A-H Team, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL. Đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM)

ANH EM CHÚ Ý: HIỆN TẠI 1 TRANS ĐÃ XIN NGHỈ VÌ CÔNG VIỆC RIÊNG, NÊN MỖI NGÀY CHỈ CÓ THỂ LÊN SÓNG 2 CHƯƠNG CHO TỚI KHI TÌM ĐƯỢC TRANS MỚI!! 

 


 

Hiện tại MOMO đang gặp 1 số lỗi, nếu sau 30p-1h nạp vẫn chưa có xu, các bạn vui lòng liên hệ fanpage, gởi ảnh chuyển tiền, copy mã giao dịch, copy username để kiểm tra và xử lí nhé!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương