Hoa Sơn Tái Khởi
Chapter 180 Còn hơn là bị thủng bụng mà chết (5)

 

Hiện tại MOMO đang gặp 1 số lỗi, nếu sau 30p-1h nạp vẫn chưa có xu, các bạn vui lòng liên hệ fanpage, gởi ảnh chuyển tiền, copy mã giao dịch, copy username để kiểm tra và xử lí nhé!

Chap 180. Còn hơn là bị thủng bụng mà chết (5)

Ngày hôm sau.

Nhuận Tông mở mắt tỉnh dậy.

‘Đây là ai? Ta là đâu?’

Sao ta không nhớ gì hết thế này?

A!

Hôm qua mình bị tên tiểu tử Thanh Minh dần cho một trận nhừ tử sau cùng là ngất xỉu rồi ngủ luôn ở đây thì phải.

Nhưng mình thực sự đã bị đánh đến mức ngất xỉu ư?

Dù sao thì.....

‘Mình không muốn tỉnh lại chút nào’

Bởi vì chỉ cần mở mắt ra thì cái địa ngục đó sẽ được lặp lại. Không phải là hắn muốn trốn tránh chuyện luyện tập, mà là vì chuyện này thực sự quá...

“Hức hức...”

Nhuận Tông ngẩng đầu lên.

Hắn nghe thấy âm thanh một ai đó đang khóc.

‘Khóc ư?’

Nhuận Tông cố dùng sức vực cơ thể dậy. Hắn nhanh chóng tìm ra nguồn gốc của tiếng khóc. Cách đó không xa, Chiêu Kiệt đang nằm úp mặt xuống đất nức nở. Nhuận Tông nhanh chóng chạy đến chỗ sư đệ của mình.

“Tiểu Kiệt! Tiểu Kiệt! Đệ không sao chứ?”

“Sư, sư huynh ơi....huhuhuhu! Sư huynh ơi!”

“Đệ bị thương ở đâu rồi hả?”

Chiêu Kiệt ngẩng lên với khuôn mặt như thể cả thế giới đã sụp đổ. Nhuận Tông chưa từng nhìn thấy một khuôn mặt nào lại nghiêm trọng đến vậy.

Chiêu Kiệt mà hắn ta biết vốn là một nam tử hán không bao giờ tuyệt vọng cho dù rơi vào bất kỳ tình cảnh nào. Một Chiêu Kiệt như vậy mà lại đang khóc lóc nước mắt nước mũi giàn dụa ư? Rõ ràng là một chuyện gì đó rất kinh khủng đã xảy ra.

“Sư huynh ơi...Nội lực....Nội lực của đệ.”

“Nội lực? Lẽ nào đệ đã bị nội thương rồi sao?”

“Huhuhuhu. Nội lực của đệ đã tăng lên rồi...Nội lực chết tiệt của đệ đã tăng lên rồi.”

“......”

Tên tiểu tử này đang nói cái quái gì vậy?

“......Nhưng sao đệ lại khóc chứ?”

“Sư huynh! Nội lực của đệ tăng lên mất rồi!”

“Cái tên điên này! Nội lực tăng sao lại khóc chứ?”

Chiêu Kiệt hét loạn lên. Hắn thực sự đã quá khó chịu.

“Chẳng phải nội lực mà tăng lên thì chúng sẽ phải tiếp tục chịu đựng chuyện đó hay sao????”

Ơ?

Nghe cũng đúng đấy chứ?

“Thà rằng nằm bẹp luôn thì từ hôm nay là không bị đánh nữa rồi. Tại sao bị đánh mà lại khỏe ra là thế nào chứ? Tại sao??? Chuyện này sao có thể chứ???!”

“.....”

Tâm trạng Nhuận Tông ngay lập tức chùng xuống.

“....Đúng thật vậy nhỉ?”

Bọn họ có thể cảm nhận rất rõ ràng việc nội lực đã tăng lên.

Thật đáng kinh ngạc.

Nội lực là gì chứ?

Nội lực là thứ mà võ giả dùng cả đời để tích lũy. Họ phải vận công suốt 1 năm trời. À không, có khi còn hơn cả 1 năm ấy chứ? thì mới có cảm giác chân thực về nó.

Nhưng mới chỉ một ngày bị đánh đập thôi, bọn họ đã cảm nhận rất rõ ràng bằng chính cơ thể mình rằng nội lực của họ đã tăng lên.

Chuyện này là không thể.....

“.....Chúng ta thực sự đã hấp thụ được rồi.”

Nhuận Tông bất giác dùng tay sờ lên vị trí huyệt đan điền của bản thân. Rõ ràng Hỗn Nguyên Đan bị đẩy xuống hạ vị đan điền đã được hấp thụ vào cơ thể.

Nói vậy thì.....

“Không biết nên gọi chuyện này là thôi cung quá huyệt....hay là bạo lực toàn thân nữa. Nhưng dù sao thì nó cũng đã có hiệu quả.”

Bạch Thiên từ xa đang bước từng bước từng bước nặng nề về phía họ. Biểu cảm của hắn không thể buồn bã hơn.

“.....Đúng là vậy.”

Nhuận Tông cảm thấy bối rối trước tình huống này.

Rốt cuộc là họ nên thích thú hay nên ghét bỏ chuyện này đây?

“Chuyện....”

Bạch Thiên cắn chặt môi như không thể nói nên lời.

‘Không thể tin được cái kiểu hành động hoang đường như thế này mà lại có tác dụng.’

Đánh người có tác dụng giúp người đó hấp thụ nguyên khí ư? Nếu như chuyện này là thật chẳng phải tất cả các môn phái Trung Nguyên đều đã trở thành các đoàn thể bạo lực hết rồi sao....À? Lẽ nào bọn họ bây giờ chính là một đoàn thể bạo lực?

Ngay lúc ấy, nguồn gốc của tất cả mọi chuyện chậm rãi tiến gần về phía họ.

“Mọi người đang thì thầm cái gì đấy?”

“Hự ư ư ư ư ư”

Bạch Thiên thốt lên một cách đau đớn.

“Nội lực của bọn ta đã tăng lên rồi.”

“Đương nhiên rồi. Vì chuyện này mà hôm qua ta đã vất vả như vậy kia mà!”

A, vậy sao?

Nhưng mà sao khuôn mặt của kẻ vất vả lại sảng khoái thế kia?

“Chuyện này sao có thể là đương nhiên được chứ....”

Bạch Thiên thở dài.

“Mặc dù kết quả thế này ta cũng không còn gì để nói. Nhưng ta hoàn toàn không thể nào hiểu được. Về cơ bản thì thôi cung quá huyệt chẳng phải là đả thông huyệt đạo đang bị tắc nghẽn hay sao?”

“Cũng giống vậy thôi. Nhưng mà thứ ta làm có khác với thôi cung quá huyệt một chút.”

“....Là gì vậy?”

“Là do ta đã đánh một cách nhiệt tình và đầy ắp tình yêu thương đó”

“......”

 

 

 

Tay của Bạch Thiên run lên bần bật.

Có lẽ phải chôn tên tiểu tử này ở đây thì thiên hạ mới có thể thái bình được.

Đương nhiên là nếu có thể làm được điều đó.

“Không thể tin được, chuyện này sao có thể chứ??”

“Chậc”

Thanh Minh tặc lưỡi tỏ vẻ phiền phức.

Nếu như là trước kia, Thanh Minh sẽ không bao giờ giải thích. Bởi vì hắn thấy chuyện giải thích rất mất thời gian và phiền phức. Hắn sẽ chỉ nắm đầu kéo tóc kéo bọn họ đi rồi kêu bọn họ làm theo những gì hắn bảo mà thôi. Nhưng bây giờ, hắn không thể làm vậy nữa.

Thanh Minh vươn tay đấm vào ngực Bạch Thiên.

“Cái này từ đâu mà ra?”

“Hả?”

“Ý ta là đống cơ bắp này từ đâu mà có?”

Bạch Thiên cúi đầu nhìn chằm chằm vào ngực của bản thân. Đúng là cơ bắp trên ngực hắn rất săn chắc. Trước khi được Thanh Minh huấn luyện, cơ bắp của hắn không được như lúc này.

Cơ thể này chính là kết quả của việc vác trên mình khối sắt khổng lồ, rồi vắt kiệt sức lực khi tập luyện cùng các đệ tử đời ba.

“Là nhờ luyện tập mà có.”

“Vậy tại sao khi luyện tập lại xuất hiện cơ bắp nhỉ?”

“Chuyện đó....”

Bạch Thương mím chặt môi.

Chuyện này quá rõ ràng nên hắn chưa bao giờ đặt nghi vấn về nó cả. Có rất nhiều câu trả lời cho câu hỏi này, nhưng tất cả đều không rõ ràng.

“Đơn giản thôi. Bởi vì luyện tập rồi sẽ bị thương.”

“......Là sao?”

“Bị thương thì sẽ rách cơ.”

Thanh Minh vặn tay.

Nhuận Tông đứng bên cạnh lắng nghe nãy giờ. Nhưng càng nghe hắn càng cảm thấy hoang mang hơn.

“Nói vậy là nếu cơ bắp bị rách thì nó sẽ to ra sao?”

“Không chỉ có mỗi cơ bắp thôi đâu. Chỗ nào bị thương thì chỗ đó sẽ phình to ra, xương cốt bị gãy cũng sẽ dày dặn hơn so với ban đầu. Tùy vào tình huống sẽ có đôi chỗ khác nhau nhưng đa phần là như vậy đó.”

Thanh Minh cười khúc khích.

“Vậy ra cách tốt nhất để rèn luyện cơ thể chính là?”

“...Bị thương.”

“Mặc dù rất vô lý nhưng chuyện này hoàn toàn là sự thật. Thậm chí phương pháp này đã trở thành chuẩn mực trong trường phái ngoại công. Chẳng phải Thiếu Lâm rất nổi tiếng với phương pháp luyện tập bằng cách tự đánh roi vào thân mình hay chọc tay vào cát nóng hay sao?”

Bạch Thiên gật đầu ngơ ngác.

Trên tư cách là một kiếm tu, việc tiếp nhận chuyện như thế này có phần khó khăn. Nhưng bọn họ đã từng nghe nói về các môn phái sử dụng ngoại công bao gồm cả thiếu lâm đã luyện tập theo cách này rất nhiều lần.

“Nhưng đó chẳng phải là phương pháp tập luyện ngoại công hay sao?”

“Ở Hoa Sơn chúng ta cũng đã từng tập luyện giống vậy rồi đấy.”

“Hả? Chúng ta ư?”

“Ngay từ đầu, ta đã dùng mộc kiếm chém rất nhiều lần vào tay mọi người rồi mà nhỉ?”

Bạch Thiên ngay lập tức cúi xuống nhìn đôi bàn tay của mình. Hắn là một kiếm tu và đương nhiên bàn tay của một kiếm tu sẽ vô cùng chai sạn và cứng rắn.

“....Đúng vậy.”

“Nhưng bây giờ thì sao? Ta đâu có chém nữa?”

“Đúng là vậy.”

“Lục thể con người thì càng bị thương sẽ càng trở nên rắn chắc.  Đương nhiên nếu quá mức thì nó sẽ trở thành thuốc độc, nhưng nếu như biết lợi dụng nó một cách vừa đủ, ngược lại sẽ khiến cơ thể trở nên mạnh mẽ hơn.”

“Wow...”

Bạch Thiên nhìn Thanh Minh bằng đôi mắt cảm thán.

“Làm sao?”

“À, không, không....”

Và rồi hắn lại tiếp tục nhìn Thanh Minh với ánh mắt như mới khám phá ra điều gì đó rất thần kỳ.

“Bởi vì ta chưa từng nghĩ trong đầu con lại có những lý luận cao siêu như vậy.”

“.....”

Ngay sau đó, những người đứng bên cạnh, mỗi người bắt đầu góp một câu.

“Thật đáng ngạc nhiên.”

“Ta cứ nghĩ hắn là chỉ một đứa đói thì ăn còn tức lên là đánh người kia đấy.”

“Ra là cũng có đầu óc phết đấy chứ.”

“.....”

Mấy cái tên khốn này?

Gò má của Thanh Minh run lên bần bật.

“Vậy để ta cho mọi người biết thế nào là một người không có đầu óc nhé?”

“Hừmmm”

“Lại sắp có mưa nữa rồi sao? Thời tiết thật là....”

Khi tất cả mọi người đang cố đánh trống lảng thì Thanh Minh ném về phía bọn họ một ánh mắt hình lưỡi kiếm.

“Chuyện này rất dễ suy ra mà nhỉ?”

“....Gì cơ?”

“Nội lực cũng giống như vậy.”

“......”

Ánh mắt của Bạch Thiên không dấu nổi sự hoang mang.

Vậy là ý nghĩa lời nói của Thanh Minh lúc này chính là?

“Nếu như bị nội thương thì nội lực sẽ tăng lên ư?”

“Đúng vậy.”

“Nhà ngươi đang nói cái gì vậy? Nội thương sao có thể so sánh với các vết ngoại thương được chứ?! Nội thương mà nghiêm trọng, thậm chí có thể chết người đấy.”

“Ngoại thương nghiêm trọng thì cũng chết thôi!”

“Đúng, đúng là vậy!”

Thanh Minh thở dài.

“Nội lực cũng chẳng khác gì đâu. Nội thương suy cho cùng là việc nguyên khí bị tổn thương. Nguyên khí được hồi phục sau tổn thương chắc chắn sẽ còn mạnh hơn nguyên khí ban đầu.”

“Nhưng ta chưa từng thấy trường hợp nào như vậy cả.”

“Đương nhiên rồi, vì việc vận công để hội tụ nguyên khí có hạn chế của nó. Nhưng chẳng phải bây giờ trong cơ thể sư thúc đang có nguồn nguyên khí có thể hấp thụ được mà không cần vận công hay sao?”

“Ơ.....”

Bạch Thiên gật đầu tán thành trong vô thức.

Bây giờ trong cơ thể hắn đang có nguyên khí của Hỗn Nguyên Đan. Với năng lực của hắn ta hiện tại, thì trong một khoảng thời gian ngắn, hắn không thể hấp thụ được nguồn nguyên khí đó, nhưng sự tồn tại của nó là không thể phủ nhận.

“Nhục thể tự hấp thu ư?”

“Kết quả chẳng phải đã rất rõ ràng hay sao?”

Thanh Minh nhún vai.

“Thực ra chuyện này chẳng có gì khó hiểu cả. Tác động một cách vừa phải vào phần có khí huyết khiến nó bị nội thương vừa đủ, cơ thể sẽ phải tự động tìm nguồn nguyên khí để hồi phục nội thương đó. Mà chẳng phải trong cơ thể của sư thúc lại đang sẵn có một nguồn nguyên khí dồi dào hay sao? Và sau đó, một nguồn nguyên khí mới mạnh mẽ hơn cả nguồn nguyên khí cũ sẽ được hình thành.”

Thanh Minh lắc nhẹ các ngón tay.

“Nguyên khí, nhục thể. Nguyên lý này được dùng chung cho cả hai.”

“......”

Thanh Minh chỉ biết cười hihi khi nhìn thấy dáng vẻ không thể nào hiểu nổi của các sư huynh sư thúc của hắn lúc này.

‘Đương nhiên là khó rồi’

Bởi vì những kiến thức này ở tông môn họ không được học.

Đây là kiến thức mà Thanh Minh đã học được trong vô số lần hắn lang thang trên chiến trường.

Vốn dĩ kết quả này chính là thành quả mà hắn đã cố áp dụng một cách nhẹ nhàng và an toàn lên trên cơ thể của các sư huynh đệ của hắn. Thực tế ra, lý luận này vốn miêu tả con đường ở ranh giới giữa sự sống và cái chết.

Những kẻ chưa được nếm trải bằng chính cơ thể mình không hiểu được thì cũng dễ hiểu thôi.

“Dù sao thì cũng không nhất thiết phải hiểu làm gì cả.”

Rắccccc

Thanh Minh nắm chặt nắm đấm trong tay.

“Nếu đầu óc không hiểu được thì phải để cơ thể cảm nhận dần dần rồi.”

“..........”

Rắc. Rắc.

Thanh Minh bẻ cổ sang hai bên rồi chậm rãi tiễn về phía họ.

“Sư thúc cứ nghĩ đây là một buổi luyện tập thoải mái là được. Dù sao thì khi luyện tập chuyện bị đánh cũng là đương nhiên thôi. Nhưng như vậy thì sư thúc sẽ cảm thấy dễ chịu hơn đấy?”

Không.

Ta không cảm thấy dễ chịu chút nào cả.

Thanh Minh à. Suy nghĩ của con sai rồi. Trên thế gian này làm gì có chuyện thoải mái khi bị đánh chứ?

Con có hiểu lời sư thúc đang nói không?

“Làm gì có cách nào luyện tập tốt hơn cách này nữa chứ. Thực chiến luôn đem lại những kinh nghiệm quý báu. Yên tâm là ta sẽ sử dụng toàn bộ sức lực của mình để đánh. Haha, nếu ta cũng có một sư phụ như vậy thì có lẽ ta đã mạnh gấp bội bây giờ rồi.”

“Cái tên điên này, nếu như vậy có mà nhà ngươi đã bỏ chạy từ lâu rồi.”

“Hihihahaha”

Thanh Minh cười khúc khích.

“Không sao. Không sao đâu. Không chết được đâu.  Mọi người đã từng nghe chuyện có ai đó chết vì luyện tập chưa hả?”

Chưa đúng chứ?

Đương nhiên là chưa rồi. Cứ thế này nếu như ta mà chết thì làm có chuyện nghe được sự thật đó nữa chứ.

Dù sao thì cũng chưa từng nghe còn gì!

Bạch Thiên thở dài thườn thượt.

Bên trong hắn bây giờ, lửa giận đã sôi lên sùng sục. Nhưng trước mắt, hắn không còn cách nào khác ngoài đè nén sự bất mãn đó xuống.

Thế rồi, bằng một khuôn mặt không thể nghiêm túc hơn, hắn rút kiếm ra hướng về phía Thanh Minh đang luyên thuyên gì đó rồi hét lên.

“Được rồi!”

“Hả?”

“Vậy là nếu như ta có thể chịu đựng sự bạo lực giả danh luyện tập này thì có thể mạnh lên trong thời gian ngắn đúng chứ?”

‘Đương nhiên rồi.”

Thanh Minh ngay lập tức gật đầu không chút do dự.

“Ta rất hài lòng với câu nói đó đấy.”

Nghĩ lại thì, đây là cơ hội có một không hai đối với bọn họ.

Ngoài việc nội lực của họ sẽ tăng lên gấp đôi thì một ngày bọn họ còn được 2 lần luyện tập với tên quái vật kia nữa. Đối với một võ giả, việc này chẳng khác nào cơ hội trong mơ cả.

“Nhưng.”

Bạch Thiên nghiến răng.

“Nhà ngươi cũng nên cẩn thận thì hơn. Nếu như có một vết chém trên khuôn mặt kia thì cái ấn tượng vốn xấu xí của nhà ngươi sẽ ngày càng trở nên tồi tệ hơn đấy.”

“Haha”

Thanh Minh cười khẩy.

‘Có khí thế lắm.”

Hắn thích một Bạch Thiên như thế này.

Dù có bị đánh đập hành hạ như thế nào cũng sẽ không bao giờ bỏ cuộc.

“Có giỏi thì nhào vô”

“Như ý ngươi! Tiểu tử thối!”

Bạch Thiên ngay lập tức rút kiếm rồi lao vào Thanh Minh.

“Sátttttttt”

“Chỉ như vậy thì chưa đủ đâu.”

Nhìn thấy mọi chuyện bắt đầu loạn cả lên. Chiêu Kiệt thở dài lo lắng.

“Từ khi nào mà lão già kia lại chịu hợp tác với tên tiểu tử đó vậy nhỉ?”

“.....Ta cũng chẳng biết nữa.”

Đến lượt Nhuận Tông thở dài.

“Liệu chúng ta có còn sống để đến được Vân Nam không đây?”

“.......”

Đường đến Vân Nam dường như ngày càng xa hơn với Nhuận Tông và Chiêu Kiệt.

 

Tối nay vẫn còn 1 chap nữa!!!

 


 

Hiện tại MOMO đang gặp 1 số lỗi, nếu sau 30p-1h nạp vẫn chưa có xu, các bạn vui lòng liên hệ fanpage, gởi ảnh chuyển tiền, copy mã giao dịch, copy username để kiểm tra và xử lí nhé!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương