Hoa Sơn Tái Khởi
Chapter 182. Ôi mẹ ơi, trời đất ơi. Chuyện này là thế quái nào vậy.(2)

 

Hiện tại MOMO đang gặp 1 số lỗi, nếu sau 30p-1h nạp vẫn chưa có xu, các bạn vui lòng liên hệ fanpage, gởi ảnh chuyển tiền, copy mã giao dịch, copy username để kiểm tra và xử lí nhé!

 

Chapter 182. Ôi mẹ ơi, trời đất ơi. Chuyện này là thế quái nào vậy.(2)

Cứ như vậy, thời gian thấm thoát thoi đưa.

Cuối cùng chiếc xe ngựa chở đệ tử Hoa Sơn đã đến thủ phủ Tứ Xuyên.

“Woaaaa”

Chiếc tứ mã xa ngay lập tức thu hút sự chú ý của tất cả mọi người. Thế lực có đủ khả năng để đi tứ mã xa chắc chắn phải là những người cực kỳ cao quý.

Vì vậy mà việc mọi người tò mò cũng là điều dễ hiểu thôi.

Lý Bảo kéo dây cương dừng xe ngựa lại. Sau đó hắn quay đầu lại phía sau rồi hét lên.

“Chúng ta đã vào thành rồi.”

Hắn có thể cảm nhận được rất rõ ràng sự bất ngờ bên trong xe ngựa.

Kéttttt

Cánh cửa mở ra, từ bên trong các đệ Hoa Sơn chầm chậm bước ra ngoài.

“….Gì đây?”

“Những người đó bị làm sao vậy?”

“Họ đã từ cuộc chiến nào trở về ư?”

Tất cả mọi người bắt đầu rì rầm bàn tán.

Lý do cho tất cả chuyện này chính là vì bộ dạng của các môn đồ Hoa Sơn lúc này đã chẳng còn là bộ dạng của một con người nữa.

“Ư…..Chết mất thôi.”

“Xa nhà là khổ thế này sao?”

“Đến Tứ Xuyên thì mới đi được có nửa đường mà thôi. Vậy thì đến khi nào chúng ta mới đến được Vân Nam chứ?”

Hình ảnh các môn đồ Hoa Sơn khi xuống xe ngựa làm người ta liên tưởng đến những người bệnh hiểm nghèo.

Mắt của bọn họ trũng xuống, đầu thì run lên bần bật, vai thì lệch hẳn về phía sau.

Thậm chí ngay cả Thanh Minh cũng đang có bộ dạng tương tự như vậy.

“Phải gọi chuyến đi này là hành trình địa ngục mới đúng.”

“Ta sẽ không bao giờ làm những chuyện như thế này nữa đâu”

“….Vẫn còn tận nửa quãng đường nữa!!!…”

Cổng thành Tứ Xuyên xa lạ đối với họ lúc này lại giống như cánh cửa mở đường lên tiên giới vậy. Chỉ cần nghĩ đến việc có thể thoát được cái vòng lặp luyện tập chết tiệt đó, các môn hạ Hoa Sơn lại rớt nước mắt vì sung sướng.

“Ha….Nếu như có thêm 2 ngày nữa thôi, chúng ta rất có thể đã làm nên công chuyện gì đó rồi.”


 

(Bản dịch thực hiện bởi A-H Team, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL. Đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM)


 

Thanh Minh nói với một giọng điệu vô cùng tiếc nuối. Nhưng đáp lại câu nói đó là một loạt sự oán trách.

“Công chuyện ư? Tất nhiên là tới công chuyện rồi! Cái tên tiểu tử này! Công chuyện đó là ta sẽ trở thành 1 thi thể lạnh lẽo chứ còn công chuyện gì nữa chứ?”

“Thà rằng ngươi cứ giết chết ta đi cho rồi, giết chết ta đi!!”

“Đối với ngươi không có cái gì gọi là lương tâm của một con người sao? Hả?”

Ngay cả Thanh Minh cũng phải rùng mình trước cái khí thế đầy ắp sự tức giận đó.

“A, dù sao mọi người vẫn còn sống đến được đây còn gì!”

“Hừm”

Trong lúc các môn hạ Hoa Sơn đang nói chuyện thì Lý Bảo từ khi nào đã xuống xe và tiến về phía họ.

“Các đạo trưởng định thế nào? Mọi người có muốn cùng tại hạ đến phân bộ Ân Hạ Thương Đoàn tại Tứ Xuyên này không?”

“Hừm….”

Bạch Thiên hơi nhăn mặt lại một chút. Lý Bảo tiếp tục nói khi nhìn thấy dáng vẻ đó.

"Ân Hạ Thương Đoàn đã ra lệnh cho phân bộ Tứ Xuyên tìm hiểu trước các thông tin liên quan đến Vân Nam rồi đấy ạ.”

“Các thông tin đó liệu đã đủ chưa?”

“Hừmm”

Lý Bảo thở dài.

“Thật lòng mà nói, với khả năng thu thập thông tin của Ân Hạ Thương Đoàn hiện tại thì việc có được các thông tin về Vân Nam là tương đối khó khăn. Trong quá khứ đúng là thương đoàn đã từng buôn bán hàng hóa đến từ Vân Nam. Nhưng thực tế chuyện đó chỉ được thực hiện thông qua trung gian là những thương đoàn nhỏ mà thôi.

“Thì ra là vậy.”

“Nói cách khác, Ân Hạ Thương Đoàn không thể tìm ra phương thức nào để tiến vào Vân Nam cả. Kể từ bây giờ, khu vực mà các đạo trưởng đi không còn thuộc phạm vi mà thương đoàn có thể hỗ trợ. Thay vào đó, thương đoàn sẽ giúp đỡ các đạo trưởng về mặt chỗ ở tại nơi này, nếu các vị cần, xin hãy đến phân bộ của thương đoàn.”

“Tại hạ xin cảm tạ hảo ý của Ân Hạ Thương Đoàn. Bọn ta cũng đã hiểu được tình hình lúc này và sẽ ghé thăm phân bộ của Ân Hạ Thương Đoàn sau. Còn bây giờ, các hạ hãy cứ nghỉ ngơi thoải mái đi.”

“Tại hạ hiểu rồi. Vậy tại hạ sẽ đến phân bộ để sửa chữa xe ngựa trước. Hãy thông báo cho tại hạ biết khi mọi người đã xong việc tại nơi này.”

“Vâng. Xin cảm tạ các hạ”

Bạch Thiên tạo thế bao quyền, Lý Bảo cũng cúi đầu chào rồi quay lại xe ngựa. Ngay sau khi Lý Bảo đánh xe ngựa vào trong thành, Bạch Thiên quay lại nhìn các sư điệt của mình.

“Chúng ta cũng vào thôi.”

“Vâng.”

“Nhưng trước đó tất cả phải ghi nhớ điều này.”

Bạch Thiên nói bằng một khuôn mặt thận trọng.

“Chúng ta đến đây để tìm cách đến Vân Nam, không phải là để gây rắc rối. Thành Tứ Xuyên là khu vực thuộc Đương Gia Tứ Xuyên(không phải Đường gia nhé các độc giả). Cách đây không xa còn có phái Thanh Thành, cho nên đạo sĩ của phái Thanh Thành sẽ xuất hiện rất nhiều tại đây. Mặc dù không nhiều, nhưng cũng có khả năng là chúng ta còn sẽ gặp các đệ tử của phái Nga Mi nữa. Vì vậy mà tất cả phải cư xử cho đúng mực vào đấy!”

“Sư thúc không cần phải lo lắng đâu. Các sư huynh sẽ tự biết phải làm như thế nào mà.”

Trên trán Bạch Thiên hằn lên một đường gân máu.

“Ta nói con đó! Chính là con đó! Cái tên tiểu tử này! Tất cả những người khác chẳng có gì đáng lo cả! Con mới là vấn đề đấy!”

“Sư thúc đã thấy con gây chuyện bao giờ chưa hả?”

“Có mà ta chưa từng thấy con không gây chuyện khi nào cả ấy”

Bạch Thiên thở dài. Hắn cố làm nguôi cơn giận đang sục sôi trong lòng bằng một giọng điệu nghiêm trọng.

“Các con phải ghi nhớ điều này. Chúng ta sẽ rời đi ngay sau khi tìm được cách đến Vân Nam. Làm ơn đừng gây ra chuyện gì cả! Bây giờ ở Hoa Sơn, chưởng môn nhân và các trưởng lão đều đang đỏ mắt chờ đợi chúng ta. Chúng ta phải nhanh chóng tìm ra Tử Mộc Thảo rồi quay lại sư môn.”

“Có lo cũng vô ích thôi”

“……”

Bạch Thiên thực sự muốn tìm ra loại thuốc nào đó có thể khiến con người im lặng để nhét ngay vào mồm tên tiểu tử ngay trước mặt hắn lúc này.

“Trước tiên chúng ta sẽ ghé qua phân đà của Cái Bang. Mặc dù vậy, khả năng cao là các thương nhân sẽ biết được nhiều thông tin về Vân Nam hơn Cái Bang nên chúng ta cũng nên điều tra theo hướng đó nữa.”

“Vâng, sư huynh.”

Bạch Thiên gật đầu sau câu trả lời của Lưu Lê Tuyết.

“Chúng ta đi thôi.”

Nhóm người Hoa Sơn nhanh chóng vào thành. Họ bắt đầu ghé vào phân đà Cái Bang để dò la các tin tức về Vân Nam.

Thanh Minh liên tục phàn nàn rằng tất cả chuyện này đều sẽ vô ích nhưng lập trường của Bạch Thiên thì khác.

Bởi vì hắn tin rằng đôi khi một thông tin nhỏ nhặt cũng có thể thay đổi toàn bộ đại cục.

Dù sao thì sau vùng đất này, bọn họ sẽ đến với khu vực vốn đã cắt đứt việc ngoại giao với bên ngoài. Vì vậy mà hắn muốn chắt chiu từng chút một để có được gì đó cho dù đó chỉ là một chút thông tin ít ỏi.

Nhưng….

“Haizz….”

Đó là tiếng thở dài của các đệ tử Hoa Sơn sau khi quay lại khách điếm.

“Chẳng phải Tứ Xuyên là vùng đất giáp ranh với Vân Nam hay sao? Sao có thể không có 1 chút thông tin như thế này được chứ?”

“Nhất là Cái Bang, thật không thể tin được.”

Nhuận Tông không che dấu nổi cảm xúc hoang mang ngay lúc này.

  • “Cách đến Vân Nam ư? Tại sao các người lại hỏi bọn ta chuyện đó chứ?”

Câu nói của phân đà chủ Cái Bang văng vẳng trong đầu hắn.

Khi được hỏi rằng có cách nào để có được thông tin không, phân đà chủ Cái Bang đã vừa xì mũi vừa trả lời bọn họ.

  • “Vân Nam là vùng đất mà ăn mày không thể sinh sống. Vậy thì bọn ta bằng cách nào có thể lấy được thông tin đây?”

Câu trả lời đó đã giẫm đạp lên mọi hy vọng của đệ tử Hoa Sơn phái.

Vân Nam là một vùng đất cằn cỗi. Vì vậy cũng chẳng có ai dư giả mà cho tiền ăn mày cả. Chính vì vậy mà đệ tử Cái Bang chẳng chạy đến Vân Nam làm gì. Đương nhiên là họ phải có cơm ăn thì mới tính đến chuyện hoạt động hay làm gì đó khác.

Không những vậy, Nam Man Dã Thú Cung rất cảnh giác với Cái Bang. Họ đã bài trừ tất cả ăn mày ra khỏi vùng đất Vân Nam. Theo lẽ đó, Cái Bang chẳng có chút sức mạnh nào ở Vân Nam cả.

“Thương đoàn quả nhiên cũng giống như vậy.”

“Còn không có đường để đi thì chúng ta có thể làm được gì chứ?”

“Hừm..”

Nhuận Tông thở dài.

“Chưa nói đến đường đi, ngay cả thông tin về Vân Nam đến bây giờ vẫn là một con số không tròn trĩnh….”

“Không hẳn vậy đâu.”

“Hả?”

Nhuận Tông quay lại. Chiêu Kiệt bắt đầu nói với khuôn mặt đờ đẫn.

“Cái Bang có thể không có chút thông tin nào về Vân Nam. Nhưng các thương gia không lý nào lại vậy cả. Rõ ràng bọn họ biết, chỉ là không nói với chúng ta mà thôi.”

“Tại sao lại vậy chứ?”

“…..Vì không có lý do gì để làm vậy cả. Chẳng phải họ không nhận được bất cứ lợi ích nào từ việc đó hay sao?”

“Chúng ta đã bảo là sẽ trả phí thông tin rồi mà nhỉ?”

“Chỉ vậy thôi thì không được đâu. Chí ít chúng ta phải bỏ cái hoạ tiết Hoa Mai này đi mới được.”

“……A”

Bạch Thiên thở dài. Đến tận lúc này hắn mới ngấm những lời mà Chiêu Kiệt nói.

“Họ đang kì thị những ngoại nhân như chúng ta ư?”

Chiêu Kiệt gật đầu.

 

(Bản dịch thực hiện bởi A-H Team, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL. Đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM)


 

Tứ Xuyên là vùng đất kỳ thị ngoại nhân nghiêm trọng hơn những gì họ nghĩ. Về cơ bản, họ ở khá xa khu vực trung tâm Trung Nguyên và có một số vấn đề liên quan đến lịch sử.

“Đúng vậy.”

Thậm chí có tin đồn những người xuất thân từ Tứ Xuyên sẽ không được chọn làm quan sai làm việc tại nha phủ. Mặc dù họ cũng là người dân thuộc Trung Nguyên, nhưng lại bị chính người Trung Nguyên kỳ thị.

“Đương gia Tứ Xuyên rất có tầm ảnh hưởng tại nơi này. Đến mức một người nếu muốn sinh sống ở đây thì bắt buộc người đó phải nhìn sắc mặt của Đương Gia. Những người như vậy sao có thể chào đón người từ vùng khác đến, đặc biệt là họ còn mặc võ phục có thêu hoạ tiết của môn phái khác được chứ?”

Thanh Minh vốn im lặng nãy giờ đột nhiên bĩu môi.

“Vậy thì phải nói sớm cho người ta biết chứ!”

“Nói ra thì có ích lợi gì chứ?”

“Có chứ. Chắc chắn là có rồi.!”

Thanh Minh ưỡn bụng ra.

Giấu việc mình là đệ tử của Hoa Sơn ư? Không đời nào. Thà là cứ bị kì thị đi cho rồi!

“Hay là chúng ta cứ bịt mặt rồi đi ra ngoài thôi?”

“Vậy lại thành ra vấn đề khác đó.”

“Dù sao thì cũng không nên làm như vậy. Nếu như thực sự muốn có được thông tin, chúng ta nên có được sự giúp đỡ của Đương gia. Nếu như không thể làm vậy, chúng ta đành phải che dấu chuyện chúng ta là những người đến từ bên ngoài.”

Bạch Thiên gật đầu với khuôn mặt trầm tĩnh.

“Hừm. Ta hiểu rồi. Vậy thì…..”

Ngay khi ấy, Nhuận Tông quay sang hỏi Chiêu Kiệt.

“Nhưng mà, sao đệ lại biết những chuyện như thế này chứ? Khoan đã, đệ xuất thân là người Tứ Xuyên đúng chứ?”

“……”

Khuôn mặt Chiêu Kiệt dần trở nên khó chịu.

“Nhắc mới nhớ, hình như ta đã từng nghe đệ nói rằng gia môn của đệ ở Tứ Xuyên thì phải…?”

“Ư….”

Chiêu Kiệt như sắp chết đến nơi. Cuối cùng hắn chỉ biết thở dài.

“……Đúng vậy.”

“A, vậy là….”

Bạch Thiên hét lên như thể đến lúc đó hắn mới hiểu ra mọi chuyện.

Nếu như không phải là người Tứ Xuyên, bọn họ khó lòng biết được những sự thật như thế này. Dường như hắn đã nắm được manh mối gì đấy.

Ánh mắt của Thanh Minh trở nên lấp lánh.

“Nhắc mới nhớ, Chiêu Kiệt sư huynh chẳng phải là nhi tử của một thương gia hay sao? Chúng ta có thể đến gia môn của huynh mà không cần đi xung quanh nơi này mà nhỉ?”

“Ơ…..”

“Tính cách của huynh xấu đến mức nào mà không thích khách đến nhà kia chứ? Huynh muốn mọi người phải tiếp tục chạy ngược chạy xuôi như thế này sao? Đúng là xấu tính xấu nết quá mà!”

“Ta thực sự không muốn nghe những lời đó từ một đứa như đệ đâu”

Chiêu Kiệt run rẩy.

Trong khoảnh khắc ấy, tất cả các đệ tử Hoa Sơn đều đồng tình với lời nói của Chiêu Kiệt. Rõ ràng việc nghe những lời nói đó từ Thanh Minh là một sự xúc phạm vô cùng nghiêm trọng.”

“Không…không phải như vậy đâu….Haizz….”

Chiêu Kiệt thở dài.

“Được rồi, được rồi.”

Thanh Minh cười cười rồi vỗ nhẹ vào vai Chiêu Kiệt.

“Chúng ta đều giống nhau cả mà. Huynh đã bỏ nhà đi nên là mới ghét về nhà như vậy đúng chứ?”

“……”

“Không sao. Không sao. Không sao. Bạch Thiên sư thúc sẽ hiểu cho tấm lòng của huynh mà.”

“Ta, ta sẽ đứng bằng chính đôi chân này! “

“Sư thúc, sư thúc cũng hiểu chuyện này mà đúng chứ?”

“Ừm”

Thanh Minh cười rồi chọc chọc vào hông Chiêu Kiệt.

“Dù sao mọi chuyện đã thành ra thế này rồi thì chúng ta cứ ghé về nhà xem sao đi, sư huynh.”

Chiêu Kiệt thở dài rồi đứng dậy.

“Được rồi, ta về là được chứ gì. Tất cả những chuyện này đều là vì sư môn của chúng ta cả đấy.”

“Vậy chúng ta xuất phát luôn thôi nhỉ?”

“Vâng, sư thúc”

Thế rồi, tất cả mọi người bước ra khỏi khách điếm với khuôn mặt tươi sáng hơn một chút. Họ bắt đầu đi bộ phía sau Chiêu Kiệt.

Thanh Minh vắt chéo tay ra sau gáy. Vừa đi hắn vừa huýt sáo vui vẻ.

“Làm kiểu gì mà bị cả nhà ghét thế không biết?”

Cảm tưởng như có ai vừa đâm kim vào lưng mình, Bạch Thiên nhăn nhó quay lại nhìn Thanh Minh.

“Không, ta không nói sư thúc đâu. Ta đang nói chung chung vậy thôi.”

“….Dù sao câu nói đó cũng không sai chút nào.”

Bạch Thiên nghiến răng.

“Một kẻ được gia môn yêu thương sao lại nhập môn tại Hoa Sơn kia chứ?”

“Hả? Ta không thể bỏ qua cho câu nói đó đâu nhé? Nếu vậy là nếu không bị ghét bỏ sư thúc đã gia nhập Tông Nam rồi ư? Chuyện đó ta phải mách chưởng môn nhân mới được.”

“Hừmmmm”

Bạch Thiên lắc đầu trước sự láu cá của Thanh Minh.

“Quan trọng là bây giờ ta là môn đồ của Hoa Sơn.”

“Nếu như sư thúc đến Tông Nam, có lẽ giờ này sư thúc đang được huynh trưởng của mình chăm sóc rồi đấy…”

Bạch Thiên yên lặng đặt tay lên thanh kiếm của bản thân. Nhuận Tông nhanh chóng nắm lấy cánh tay của sư thúc rồi lắc đầu.

“Sư thúc bình tĩnh lại đi.”

“…..Hazzz”

Bịt tai, nhắm mắt lại. Mọi chuyện rồi sẽ qua thôi.

Cái tên này lắm mồm y chang mẹ chồng vậy.

Trong lúc đó, Chiêu Kiệt đã dẫn họ đến một nơi nằm khuất bên trong tòa thành.

“Ô? Hình như là đằng kia thì phải?”

Một thương đoàn nhỏ ngay lập tức lọt vào mắt Thanh Minh.

Thành Đô Thương Đoàn.

Cái tên như thể mới được hắn bịa ra nhưng chắc chắn là họ đã đến một thương đoàn.

Quy mô có phần nhỏ bé với các điện các trông hơi cũ kỹ nhưng xét về tổng thể lại rất hài hoà.

“Wow, Huynh là nhị công tử ôm trong mình kỳ vọng của gia môn rồi bái nhập Hoa Sơn đấy ư?”

“……”

“Dù sao Chiêu Kiệt sư huynh cũng có mặt đáng yêu. Nên chúng ta cũng nên đi chào hỏi phụ mẫu của huynh ấy chút nhỉ?”

Trong khi Thanh Minh đang định đi vòng vòng thì hắn bị Chiêu Kiệt gọi lại.

“Đệ đi đâu đấy?”

“Hả? Huynh muốn đi trước hả?”

“Không phải hướng đó. Là hướng này này.”

“Hả? Ở đâu cơ?”

“Lối này.”

Thanh Minh ngay lập tức chuyển ánh mắt của mình theo hướng chỉ của Chiêu Kiệt.

‘Đấy là bức tường à?’

Hắn không nhìn thấy gì ngoài bức tường cả.

Từ nãy đến giờ, hắn cũng quay đi quay lại vài lần nhưng tất cả những gì hắn nhìn thấy chỉ là tường mà thôi.

Phải quay đến mức gần như cổ hắn sắp gãy đến nơi thì hắn mới phát hiện ra một cánh cửa cực kỳ…..lớn.

Tứ Hải Thương Hội.

“……..”

Đôi mắt Thanh Minh run lên bần bật.

Hàng rào rộng lớn đến mức hắn không thể thu hết mọi thứ vào tầm nhìn được. Và xen kẽ vào đó là vô số các điện các nguy nga tráng lệ.

Đứng trước cảnh tượng này, Thanh Minh quay sang nhìn chằm chằm vào Chiêu Kiệt mấy lần rồi hắn bắt đầu mở lời bằng một giọng điệu không thể run hơn.

“Không phải đấy chứ?”

“Đúng rồi đấy!”

“Là chỗ này á?”

“Ừm”

“Chỗ này là gia môn của Chiêu Kiệt sư huynh á? Không phải là hoàng cung của hoàng đế à?”

“…..Đúng là nhà ta đấy.”

A…..

Sư huynh là nhi tử của nhà này á?

Ôi mẹ ơi, trời đất ơi. Chuyện này là thế quái nào vậy.

 

 

 

 

(Bản dịch thực hiện bởi A-H Team, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL. Đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM)

 

 

 

Hiện tại MOMO đang gặp 1 số lỗi, nếu sau 30p-1h nạp vẫn chưa có xu, các bạn vui lòng liên hệ fanpage, gởi ảnh chuyển tiền, copy mã giao dịch, copy username để kiểm tra và xử lí nhé!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương