Hoa Sơn Tái Khởi
Chapter 192 - Sao đột nhiên có nhiều nhân vật tầm cỡ xuất hiện thế nhỉ?(2)

 

Hiện tại MOMO đang gặp 1 số lỗi, nếu sau 30p-1h nạp vẫn chưa có xu, các bạn vui lòng liên hệ fanpage, gởi ảnh chuyển tiền, copy mã giao dịch, copy username để kiểm tra và xử lí nhé!

 

Chapter 192. Sao đột nhiên có nhiều nhân vật tầm cỡ xuất hiện thế nhỉ?(2)

 

“Thương hội chủ?”

Một người không bao giờ đánh mất sự bình tĩnh như Bạch Thiên ngay lúc này cũng đã hoảng loạn đến mức mặt cắt không còn một giọt máu.

Môn Chủ Tứ Xuyên Đường Môn.

Làm gì có nhân sĩ võ lâm nào trên thế gian này lại không bối rối trước cái tên đó chứ?

“Woa, sao đột nhiên có nhiều nhân vật tầm cỡ xuất hiện thế nhỉ?”

A, đằng kia có một tên.

Đằng kia kìa.

Cái tên tiểu tử thối đó thì làm gì biết hoang mang bối rối là gì! Cái tên chết tiệt đó!

“Môn Chủ Đường Môn ư?”

Nhuận Tông không giấu nổi sự hoảng loạn.

“Chỉ là việc mấy đứa tiểu tử đánh nhau thôi mà Môn Chủ Tứ Xuyên Đường Môn đến tận đây ư?”

Bạch Thiên cắn chặt môi.

Hắn nghĩ sớm muộn Đường Môn cũng xen vào chuyện này nhưng không thể ngờ được, Môn Chủ Đường Môn lại đích thân xuất hiện.

Không chỉ Bạch Thiên, tất cả mọi người đều không biết phải làm gì trong cái tình huống bất ngờ này.

Chiêu Bình đang ngồi bệt dưới sàn vội vàng lấy lại tinh thần rồi đứng dậy. Sau đó hắn gọi vọng ra ngoài.

“Đường Môn Chủ đích thân đến đây ư?”

“Vâng! Đúng vậy ạ!”

“Đường Môn Chủ bây giờ đang ở đâu?”

“Ngài ấy đang đợi người ở đại môn ạ.”

Chiêu Bình nghiến răng,

Môn Chủ Đường Môn vẫn đợi cho đến khi thương hội chủ ra nghênh tiếp. Việc đó có nghĩa là hắn vẫn muốn giữ phép lịch sự tối thiểu đối với Tứ Hải Thương Hội.

Nếu như hắn đến đây vì muốn huyết tẩy nơi này, có lẽ sẽ chẳng có ai có thể sống sót.

“Kiệt nhi!”

“Vâng, thưa phụ thân!”

Chiêu Kiệt vội vàng chạy về phía phụ thân mình với gương mặt tái nhợt.

“Kể từ giờ phút này, cho dù có bất cứ chuyện gì xảy ra con cũng không được ra ngoài đó.”

“Dạ?”

“Hứa với ta đi!”

“......”

“Nhanh lên!”

“......Vâng, con biết rồi ạ!”

Chiêu Bình quay lại nhìn phía sau với ánh mắt đáng sợ.

“Mọi người cũng vậy. Không được phép ra ngoài. Các đạo trưởng không biết hậu quả của việc chống đối lại Đường Môn tại Tứ Xuyên này sẽ như thế nào đâu. Tuyệt đối không được phép ra ngoài! Tuyệt đối!!!”

Trước thái độ khẩn thiết và dứt khoát đó, Bạch Thiên gật đầu đáp lại trong vô thức.

“Phù”

Chiêu Bình thở sâu lấy lại bình tĩnh. Sau đó hắn bước ra khỏi phòng với một khuôn mặt cứng rắn và lạnh lùng.

Thậm chí hắn đã từng có suy nghĩ muốn kêu tất cả lập tức bỏ trốn khỏi nơi này.

Nhưng dù sao Môn Chủ Đường Môn cũng đã tìm đến tận nơi này rồi. Vì vậy mà việc chạy trốn là điều không thể. Môn Chủ Đường Môn Tứ Xuyên không lý nào lại đến đây một mình. Có lẽ bây giờ, toàn bộ Tứ Hải Thương Hội đã bị bao vây rồi.

‘Hắn ta là một con hổ” 

Người đời có câu: con người thậm chí có thể sống sót khi bị hổ cắn nếu giữ được bình tĩnh.

Đương nhiên, câu nói đó không sai.

Trong hàng ngàn người, rồi sẽ có một vài người may mắn có thể tẩu thoát. Bởi vì người đó có một tinh thần sắt đá và bình tĩnh trong mọi tình huống.

Vấn đề là đa số những người bị hổ cắn đều sẽ chết cho dù có bình tĩnh hay không.

Chiêu Bình cắn chặt môi đứng trước cửa chính của Tứ Hải Thương Hội. Sau cánh cửa này có một con hổ.

Không.

Môn Chủ Đường Môn là một người còn hơn cả hổ nữa. Một kẻ đáng sợ như vậy đang đến đây để cắn ông ta.

Nhìn những hạ nhân đang run lên vì sợ hãi, Chiêu Bình cảm thấy biết ơn rằng Môn Chủ Đường Môn vẫn đang chờ đợi bên ngoài. Bởi vì nếu như hắn cứ thế đẩy cửa vào, rất có thể sẽ có vài tên trong đám hạ nhân của Chiêu Bình sẽ ngất ngay tại chỗ.

Môn Chủ Đường Môn Tứ Xuyên có một vị thế như vậy đấy.

“Mở cửa ra đi.”

“Vâng!”

Cùng với mệnh lệnh của Chiêu Bình, cánh cửa cuối cùng cũng được mở sang hai bên. Qua khe cửa, một người nam nhân trung niên oai vệ, mắt hổ mày kiếm không nộ tự uy, mặc bộ y phục màu lục dần xuất hiện.

Chiêu Bình cúi đầu cố hít một hơi thật sâu trước khi cánh cửa đại môn được mở ra hoàn toàn.

“Thật vinh hạnh cho tại hạ khi được diện kiến Môn Chủ Tứ Xuyên Đường Môn.”

Đường Quân Nhạc đứng yên nhìn Chiêu Bình trong giây lát sau đó gật đầu chào hỏi.

“Lâu rồi chúng ta mới gặp lại nhau.”

“Vâng, thưa môn chủ đại nhân. Lẽ ra tại hạ phải đến tìm môn chủ đại nhân trước mới phải phép. Xin hãy trừng phạt tại hạ vì đã khiến một người cao quý như môn chủ đây phải tìm đến tận nơi này.”

“Không cần phải khách khí vậy đâu. Ta đến đây vì có chút việc cần giải quyết.”

Chiêu Bình nuốt nước bọt nhưng miệng hắn khô khốc.

“Trước tiên chúng ta cứ vào trong đã chứ ạ?”

“Cũng không tồi!”

“Mời môn chủ đi lối này!”

Chiêu Bình dẫn Đường Quân Nhạc vào bên trong điện các bằng một khuôn mặt cứng đờ vì căng thẳng.

Theo sự chỉ dẫn của Chiêu Bình, Đường Quân Nhạc bắt đầu đi vào trong. Theo sau hắn ta là Đường Bá và Đường Trản.

Đường Trản tìm đến tối hôm qua đã khiến cho tất cả mọi người một phen hoảng loạn. Nhưng giờ đây, Chiêu Bình dường như chẳng nhìn thấy Đường Trản đâu nữa. Không ai lại nhìn thấy con ốc sên khi bên cạnh nó là một con hổ cả.

Bằng một ánh mắt khiêm nhường và một tư thế vô cùng khiêm tốn, Chiêu Bình bước chậm rãi dẫn đường cho Đường Quân Nhạc. Nhưng lưng hắn đã ướt đẫm mồ hôi từ bao giờ.

‘Phải làm thế nào bây giờ?’

Thực ra Chiêu Bình đã biết tất cả từ trước.

Trên thực tế, hắn chẳng làm được gì trong tình huống này cả. Điều quan trọng lúc này không phải là phải đối phó như thế nào mà rốt cuộc Đường Quân Nhạc nghĩ gì mà lại đích thân đến tận đây.

‘Trước mắt mình cứ....’

“Thương hội chủ”

Ngay khi ấy, một giọng nói trầm thấp cất lên phía sau lưng Chiêu Bình. Hắn lập tức dừng lại rồi đứng thẳng lưng.

“Vâng, thưa môn chủ đại nhân.”

“Đứa trẻ đó có ở bên trong không?”

“.....Ý của đại nhân là những đứa trẻ đó ạ?”

“Những đứa trẻ đến từ Hoa Sơn ấy.”

Chiêu Bình hơi nhắm mắt lại một chút.

Chuyện gì đến cuối cùng cũng đã đến.

“Vâng, có ạ.”

Trước mặt người đàn ông này, mọi lời nói dối đều vô nghĩa.

“Hừm.”

Một tiếng hừm nhỏ phát ra từ miệng Đường Quân Nhạc.

Chiêu Bình thở hổn hển như sắp chết đến nơi. Hắn đang cố đoán xem ý nghĩa của âm thanh nhỏ bé đó là gì. Nhưng rồi Đường Quân Nhạc lắc đầu rồi tiếp tục nói.

“Ta muốn gặp những đứa trẻ đó một lần.”

Trên trán Chiêu Bình, mồ hôi bắt đầu tuôn ra như xối.

Hắn đã dự đoán từ trước, Môn Chủ Đường Môn thể nào cũng nói ra câu nói này.

Nhưng không ngờ nó lại đến sớm như vậy.

Mục tiêu của Đường Quân Nhạc chính là viện cớ các đệ tử Hoa Sơn để uy hiếp Tứ Hải Thương Hội. Hắn sẽ không đi thẳng vào vấn đề mà sẽ đe dọa Chiêu Bình một cách từ từ.

Việc hắn nói ra câu nói này chứng tỏ rằng, mục đích hắn đến nơi này lần này chính là nhắm đến các môn đồ của Hoa Sơn Phái.

“Thương hội chủ.”

“Dạ? À! Dạ!”

Chiêu Bình cuối cùng cũng lấy lại tỉnh táo ngay lập tức cúi đầu xuống.

“Chuyện đó cũng đâu có khó khăn gì đâu nhỉ?”

“Đương, đương nhiên là vậy rồi ạ. Chỉ là...”

Đôi môi của Chiêu Bình run lẩy bẩy.

Dù có vắt óc suy nghĩ đi chẳng nữa hắn cũng không biết nói gì tại thời điểm này cả. Làm gì có lý do gì để cố giấu những đứa trẻ ở bên trong kia chứ?

“Đường Môn Chủ, chuyện hôm qua.....”

“Ừm. Đúng vậy....”

Đường Quân Nhạc nhìn Chiêu Bình rồi mỉm cười nhẹ nhàng.

“Chúc mừng ông.”

“....Dạ?”

“Ta nghe nói rằng nhị công tử thương hội tài giỏi hơn người. Hôm qua, thằng bé đã khiến Trản Nhi bẽ mặt một phen.”

Lông mày của Chiêu Bình co giật liên tục.

“Chuyện đó chỉ là may mắn mà thôi. Khuyển tử của tại hạ sao có thể là đối thủ của ngũ công tử được chứ?”

“Khiêm tốn là một đức tính tốt.”

Đường Quân Nhạc tiếp tục cười.

“Nhưng khiêm tốn quá có thể khiến đối phương cảm thấy không thoải mái đấy. Chuyện đáng mừng thì ông cứ vui vẻ đi.”

“Môn Chủ đại nhân.”

Chiêu Bình bối rối không nói nên lời. Đường Quân Nhạc nhẹ nhàng quay đầu sang nhi tử của mình.

“Đường Trản.”

“Vâng, thưa môn chủ!”

“Con thử nói xem. Con có lời biện minh nào cho thất bại hôm qua không?”

“Không ạ! Chiêu Kiệt rất mạnh!”

“Được rồi.”

Nhìn thấy Chiêu Bình hoang mang không biết chuyện gì đang xảy ra.  Đường Quân Nhạc lên tiếng.

“Nếu như tài năng của thằng bé được tỏa sáng dưới danh nghĩa của Đường Môn thì thật tốt. Nhưng việc tìm đến nơi có thể phát huy được tài năng của bản thân cũng là một việc rất đáng mừng.”

“Xin, xin cảm tạ môn chủ đại nhân.”

“Nhưng.”

Giọng nói trầm thấp của Đường Quân Nhạc cất lên. Đó không phải là tiếng la hét chứa đựng sự tức giận nhưng sức nặng của nó là không thể chối cãi. Cổ của Chiêu Bình cúi càng ngày càng thấp như thể có thứ gì đó đang dí đầu hắn xuống vậy.

“Con người lại rất ngốc nghếch. Họ nhìn vào những việc mà chỉ một số ít những kẻ có tài năng mới làm được rồi cho rằng bản thân cũng có thể làm được. Thương hội chủ, ông nghĩ sao về điều này?”

Chiêu Bình giật nảy mình.

Câu trả lời mà Chiêu Bình có thể nói chỉ có một mà thôi.

“Con người đúng là rất ngốc nghếch. Nhưng họ cũng hiểu rõ bản thân mình như thế nào. Và trên thế gian này cũng chẳng có mấy kẻ ôm dã tâm vô độ cả.”

“Vậy thương hội chủ thì sao?”

Chiêu Bình ngẩng đầu lên. Hình ảnh Đường Quân Nhạc đang mỉm cười hiện lên trong mắt hắn ta.

Miệng hắn thì cười nhưng ánh mắt lại lạnh lùng. Đối diện với biểu cảm kỳ lạ đó, Chiêu Bình chỉ biết run lẩy bẩy mà thôi.

“Thương hội chủ có ước mơ không?”

“Ước mơ của tại hạ chính là được gặp môn chủ đại nhân đấy ạ.”

“Đó là một câu trả lời rất hay đấy.”

Đường Quân Nhạc gật đầu một cách mãn nguyện.

“Đưa lũ trẻ Hoa Sơn đó đến đây đi.”

“....Môn Chủ. Bọn trẻ....”

“Ông không nghe thấy ta nói gì sao?”

“.......”

Ánh mắt của Đường Quân Nhạc trở nên sắc lạnh.

“Việc nhi tử của ông giỏi giang là một việc tốt. Nhưng có vẻ như chuyện đó đang khiến ông đánh mất khả năng phán đoán của bản thân thì phải. Ta đã yêu cầu ông tận 2 lần rồi đấy.”

Chiêu Bình không thể nói thêm bất cứ điều gì. Hắn chỉ có thể gật đầu.

“Lần này là lần thứ ba. Đưa các đệ tử Hoa Sơn đến trước mặt ta. Ngay bây giờ. Đừng để ta phải nói thêm bất kì một lần nào nữa.”

Chân của Chiêu Bình run rẩy. Dường như hắn không thể đứng vững thêm được nữa.

Toàn thân kiệt quệ, đầu óc thì choáng váng. Một người bình thường đương nhiên sẽ có những phản ứng như vậy khi đứng trước cơn thịnh nộ của Đường Quân Nhạc.

Nhưng đến cuối cùng, Chiêu Bình vẫn chưa ngã quỵ.

Hắn cố gắng dồn sức vào đôi chân rồi cố ép khóe miệng cong lên. Chiêu Bình với một khuôn mặt kỳ lạ méo mó dở khóc dở cười, run rẩy mở lời.

“Đường Môn Chủ đại nhân, môn đồ Hoa Sơn là khách của Tứ Hải Thương Hội. Và trong số họ còn có cả khuyển tử của tại hạ nữa.”

“Vậy thì sao?”

Chiêu Bình lắc đầu. Khuôn mặt của hắn lúc này đã đổ mồ hôi lạnh toát. Nhưng động tác lắc đầu của hắn lại vô cùng cứng rắn.

“Trên cương vị là chủ nhân của Tứ Hải Thương Hội, tại hạ không thể gọi khách ra mà không có lý do gì cả. Không những vậy, trên tư cách là một người cha, tại hạ lại càng không thể gọi khuyển tử của mình ra đây được.”

Đường Quân Nhạc nhìn chằm chằm vào Chiêu Bình bằng ánh mắt sắc lạnh.

“Ông vẫn sẽ làm vậy cho dù Tứ Hải Thương Hội bị diệt vong ư?”

“Trên thế gian này làm gì có người cha nào vì sợ điều đó mà đẩy con cái của mình vào chỗ nguy hiểm kia chứ?”

“Có vẻ như ông chưa hiểu được ý nghĩa của từ diệt vong rồi. Nếu như ta ra tay, không một ai trong cái Chiêu phủ này có thể sống sót cho dù là một con chuột. Ông hiểu ta nói gì mà đúng chứ?”

“Nếu như Đường Môn Chủ muốn trừng phạt!”

Chiêu Bình tiếp tục nói bằng đôi mắt vững vàng ý chí.

“Xin hãy giết tại hạ đi. Tất cả những việc xảy ra trong Tứ Hải Thương Hội này đều thuộc trách nhiệm của tại hạ.”

“.......”

“Tại hạ vẫn luôn tin rằng Đường Môn là một thế gia không bao giờ làm hại đến người vô tội.”

Đường Quân Nhạc sau khi nghe những lời đó chỉ cười nhếch mép.

“Có vẻ như thương hội chủ vẫn đang chìm đắm trong giấc mơ thì phải. Đến mức quên cả cách thức làm việc của Đường Môn ta. Vậy thì ta lại phải chỉ cho ông thấy. Đường Môn ta có cách thức hoạt động như thế nào? Và ta đảm bảo rằng ông sẽ không bao giờ quên nữa.!”

Ngón tay của Đường Quân Nhạc bắt đầu động đậy.

Chiêu Bình nghiến răng khi nhìn thấy dáng vẻ đó. Và rồi ngay lúc ấy, một giọng nói truyền đến khiến tất cả sững sờ.

“Đại thúc kia kỳ cục thật đấy.!”

Cạch!

Cánh cửa điện các mở rộng sang hai bên. Một người từ bên trong đó chầm chậm bước ra.

“Thanh, Thanh Minh thiếu hiệp!”

Chiêu Bình mặt cắt không còn một giọt máu hét lên.

“Ta đã bảo là đừng có can dự vào rồi kia mà....!”

“Ầy, Thương đoàn chủ nhìn tình hình mà không hiểu sao? Đại thúc này rõ ràng là cố tình đến đây gây sự! Ta đã nghe thấy hết rồi!”

“....Hả?”

Chiêu Bình quay sang nhìn Đường Quân Nhạc bằng một khuôn mặt vô cùng hoảng hốt.

Nhưng khi ấy, Đường Quân Nhạc dường như đã hết hứng thú với Chiêu Bình. Hắn đã chuyển hướng nhìn chằm chằm vào Thanh Minh.

“Nhà ngươi là Hoa Sơn Thần Long?”

“Không biết hay sao mà còn hỏi?”

“Hơ?”

Đường Quân Nhạc cười lớn.

Không ngờ lại có kẻ dám ăn nói hỗn xược như vậy trước mặt hắn?

À, cũng không hẳn. Trước kia cũng đã từng có rồi.

Nhưng đây là lần đầu tiên hắn phải nghe những lời này sau khi trở thành môn chủ của Đường Môn.

Đường Quân Nhạc mỉm cười.

Nhưng tất cả mọi người đều hiểu nụ cười đó chẳng vui vẻ gì. Một nụ cười mà khiến cho người khác chỉ nhìn thôi cũng đã đủ rùng mình rồi.

Khuôn mặt Đường Trản đứng bên cạnh theo dõi tình hình nãy giờ từ khi nào đã trở nên cứng đờ.

Bởi vì hắn biết, khi phụ thân trưng ra cái vẻ mặt đó cũng có nghĩa là ông ấy đang chuẩn bị cho một màn đại khai sát giới.

“Hoa Sơn Thần Long ơi Hoa Sơn Thần Long. Nhà ngươi có khác một chút so với kỳ vọng của ta đấy. Dù sao thì cũng tốt thôi.”

Đường Quân Nhạc mỉm cười bước từng bước về phía Thanh Minh.

“Để ta xem nhà ngươi có thể làm được những gì.”

Bàn tay của Đường Quân Nhạc chầm chậm đưa vào bên trong ống tay áo.


 

Hiện tại MOMO đang gặp 1 số lỗi, nếu sau 30p-1h nạp vẫn chưa có xu, các bạn vui lòng liên hệ fanpage, gởi ảnh chuyển tiền, copy mã giao dịch, copy username để kiểm tra và xử lí nhé!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương