Hoa Sơn Tái Khởi
Chapter 199 Nếu mà ấm ức quá thì đệ cũng sống lại đi. (4)

 

Hiện tại MOMO đang gặp 1 số lỗi, nếu sau 30p-1h nạp vẫn chưa có xu, các bạn vui lòng liên hệ fanpage, gởi ảnh chuyển tiền, copy mã giao dịch, copy username để kiểm tra và xử lí nhé!

Chapter 199. Nếu mà ấm ức quá thì đệ cũng sống lại đi. (4)

 

“Ư ư ư ưm.”

Thanh Minh mệt rã rời nằm dài trên giường.

Bạch Thiên và Nhuận Tông nhìn thấy dáng vẻ đó thì lắc đầu nguây nguẩy.

“Có sao không đấy?”

“Ư ư…..Cái con đỉa đói đó.”

Khuôn mặt của Thanh Minh u ám như chết rồi.

Đối với Thanh Minh, Đường môn vốn chẳng khác gì với Vũ Lăng Đào Nguyên, nhưng chỉ cần một điều kiện thay đổi, trong phút chốc nơi đó đã biến thành địa ngục.

Kể từ giây phút đó, Đường Tiểu Tiểu không hề có ý định tách khỏi Thanh Minh nửa bước.

Lúc ăn cơm ở đại điện thì ngồi sát một bên gắp thức ăn cho, khi uống rượu thì có người rót sẵn mà không cần cầm vò rượu trên tay. Cứ cái đà này thì chắc cô ta định theo Thanh Minh đi đến cả nhà xí mất thôi.

Thanh Minh cuối cùng chán ngấy, khó khăn lắm mới thoát khỏi đó chạy về nơi ở của Bạch Thiên để trốn.

“Về phòng con là được còn gì.”

“…….Sư thúc.”

“Hửm?”

“Ta thật sự quá khiếp sợ nên mới thế này đây!”

“…….”

Nhuận Tông cười nhạt khi nghe thấy cuộc tán gẫu hài hước của Thanh Minh.

“Ta thấy cũng ổn mà, đệ làm sao thế.”

Còn suy nghĩ của Bạch Thiên có vẻ như khác xa Nhuận Tông.

“Dù cái mồm có bị méo sang một bên thì cũng phải nói ngay ra chứ. Thật là tốt quá rồi còn gì.”

“Con cũng thấy vậy đấy ạ. Thậm chí còn là độc nữ của Đường môn chủ nữa.”

Thanh Minh đột ngột hét toáng lên.

“Không phải độc nữ (đứa con gái duy nhất) mà là độc nữ (đứa con gái độc hại) mới đúng!”

“……Lời đó cũng không sai.”

“Hôn sự cái con khỉ khô! Ta là đạo sĩ đấy nhé, hôn sự cái quần què gì thế không biết!”

“Đạo sĩ Hoa Sơn kết hôn cũng được mà. Đâu có cấm.”

Nhuận Tông gật gù.

“Đúng rồi. Trong số các vị trưởng bối của sư môn, có vị đã kết hôn cơ mà.”

“Hừ.”

Thanh Minh lại nằm ườn ra.

‘Có điên mới đi lấy con gái của môn chủ Đường môn!’

Này, mấy người kia. Độc trên đời này đã là gì đâu. Cái con nhỏ đó mới là độc đấy. Độc – thứ đã nuốt vào rồi thì không thể nhổ ra lại được!

Mà không, lão ta là Độc Vương nên rải loại độc này ra đó à!

Cứ thà lão ta rải độc thật thì có thể dùng nội công để đẩy nó ra xa, hoặc dùng kiếm phong để quét sạch, còn độc này thì không thể dùng võ công để ngăn chặn được.

Thứ khiến Thanh Minh thấy khốn đốn nhất trên thế gian này là những việc không thể giải quyết được bằng sức mạnh. Thanh đoản đao mà Đường môn chủ âm thầm chuẩn bị đã đâm một cách chính xác vào điểm yếu của Thanh Minh.

“Nếu thấy ổn vậy thì sao sư huynh Nhuận Tông không lấy đi?”

“Bọn họ đâu có muốn ta làm con rể?”

“Huynh cũng biết đấy chứ nhỉ.”

“Biết gì cơ?”

Thấy Thanh Minh đang nằm dài nói vớ vẩn, Nhuận Tông bày ra vẻ mặt kỳ lạ. Thế rồi Nhuận Tông nói với Bạch Thiên bằng một gương mặt gian ác.

“Sư thúc. Nghĩ lại thì đó cũng không phải là chuyện xấu ạ.”

“Hửm?”

“Chẳng phải từ xưa đến nay ai cũng bảo rằng phải cưới hiền thê mới trưởng thành lên được hay sao ạ. Tên tiểu tử này mà lấy vợ thì chắc đầu óc sẽ tỉnh táo lên cũng không chừng. Thêm vào đó, mối quan hệ giữa Đường môn và Hoa Sơn lại càng thêm bền chặt, điều này lại càng tốt.”

“Nhuận Tông này.”

“Dạ?”

“Chưa bao giờ ta thấy thất vọng về con như hôm nay. Tim sư thúc đau quá.”

“Sao lại thế ạ?”

“Con không nghĩ đến lập trường của nữ nhân phải lấy tên đó làm trượng phu sao?”

“….Suy nghĩ của con nông cạn quá rồi. Xin người hãy giết con đi, sư thúc.”

“Ơ, mấy cái người này?”

Thấy Thanh Minh nhìn trừng trừng, cả Nhuận Tông và Bạch Thiên rón rén nhìn sang chỗ khác rồi tằng hắng một tiếng.

‘Nói vậy cũng có gì sai đâu.’

‘Làm người phải có lương tâm chứ.’

Chiêu Kiệt cười khẩy một cái rồi nói.

“Nghe nói nữ nhi của môn chủ Đường môn là tuyệt sắc giai nhân trong thiên hạ nên được môn chủ hết mực yêu thương, xem như bảo bối, chắc ông ta phải vô cùng quý mến đệ mới có thể gả nữ nhi đi như vậy.”

“Chuyển lời lại hộ ta là ta không cần đâu.”

“Nhưng nói gì đi nữa thì điều đó cũng có nghĩa phía Đường môn có thiện cảm với chúng ta nhỉ.”

“Có thiện cảm mà lại quăng độc về phía ta như vậy sao? Hả? Đó là cách hoan nghênh của Đường môn đối với người mình có thiện cảm sao?”

Thanh Minh cứ thở dài thườn thượt trước hoàn cảnh éo le bản thân gặp phải.

“Hừ. Lão ta đúng là cao thủ mà.”

Hoặc có khi ông ta chỉ là một kẻ liều lĩnh vô kế hoạch.

Cuối cùng là vì thế mà bây giờ Thanh Minh không thể mơ đến chuyện đi ra ngoài, cứ ru rú mãi trong điện các.

 

“…..Sao huynh ấy không ra ngoài nhỉ.”

Đường Tiểu Tiểu ngoạm chặt ống tay áo.

Đường Trản nhìn thấy bộ dạng đó của cô ta chỉ biết thở dài.

“Tỉ tỉ. Tỉ không thấy bản thân mình nên tiết chế lại sao?”

“Đệ ở yên đấy cho ta.”

Đường Tiểu Tiểu cứ lẩm bẩm trong miệng tỏ vẻ không hề hài lòng.

“Kỳ lạ thật. Nói huynh ấy tránh mặt ta như thế này thì quả là một chuyện vô lý.”

“…….Tại sao?”

“Vì ta đẹp mà.”

“……”

Khuôn mặt Đường Trản méo xệch.

‘Lời nói này không sai nên không thể phản bác lại được.’

Từ xưa đến nay, những người nói thẳng nói thật thường hay chết sớm, hình như Đường Trản đã biết được lý do vì sao lại như vậy rồi.

“Tại huynh ấy là đạo sĩ nên không có mắt nhìn người à? Hay cứ ở mãi trong rừng rú nên không biết thế nào là mỹ nhân? Sao lại trốn tránh ta chứ?”

“……Không phải là do hắn không quan tâm đến nữ nhân sao?”

“Trên thế gian này có người nam nhân như vậy à?”

“…….”

Đường Trản lặng lẽ thở dài một hơi.

‘Nhưng mà lạ thật.’

Thật ra Đường Tiểu Tiểu không phải là một người mong được xuất giá  đến đỏ cả mắt. Ngược lại, cô ta gần với tuýp người trốn tránh việc thành thân hơn. Một người như thế sao đột nhiên lại thay đổi suy nghĩ chứ?

“Tỉ thích Hoa Sơn Thần Long à?”

“Tiểu Trản này.”

“Vâng. Thưa tỉ tỉ.”

“Ta mới gặp huynh ấy lần đầu tiên vào hôm qua.”

“…….”

“Phải biết gì về huynh ấy mới biết bản thân thích hay không chứ. Ta đâu có thần thông quảng đại đến mức nhìn thấu được tâm can người khác.”

“Vậy sao tỉ lại tích cực như vậy chứ?”

Đường Tiểu Tiểu nhìn Đường Trản bằng gương mặt có chút giận dữ rồi bỗng thở dài.

“Ta mà để vụt mất cơ hội lần này thì đệ nghĩ ta sẽ lấy ai?”

“…….”

Đường Trản không nói thêm được lời gì, chỉ im bặt.

“Phụ thân quá yêu thương ta. Nhưng ông ấy là môn chủ Đường môn. Nếu giữa ta và Đường môn thì ông ấy sẽ suy nghĩ cho Đường môn trước tiên. Một lúc nào đó, đến khi hôn sự của ta không thể trì hoãn được nữa thì phụ thân chỉ có thể gả ta cho một nhà nào đấy phù hợp. Nếu vậy thì ta phải làm dâu nhà có quyền thế nào đấy ở Tứ Xuyên chứ còn gì nữa.”

“Chắc là vậy rồi.”

“Nếu làm dâu mấy nhà đó thì ta sẽ chết vì ngột ngạt. Nhưng biết làm sao được? Ta đành phải nghĩ rằng đó là vận mệnh của mình rồi chấp nhận. Vì một khi sinh ra là nữ nhi của môn chủ Đường môn thì việc đó không thể tránh khỏi. Nhưng mà…….”

“Hoa Sơn Thần Long thì khác à?”

“Tuy ta không thích việc sống ru rú ở trên núi, nhưng dù sao thì huynh ấy là người được phụ thân công nhận. Nghe nói là Thiên hạ đệ nhất nhân của thế hệ sau còn gì?”

“Nhân tiện thành thân nên tỉ muốn có được cái danh là thê tử của Thiên hạ đệ nhất nhân đó à?”

Đường Tiểu Tiểu nghiêm mặt lườm Đường Trản.

“Đệ điên rồi à?”

“Dạ?”

“Mấy cái thứ đó thì có ích gì chứ. Cũng đâu phải ta trở thành Thiên hạ đệ nhất nhân.”

“Thế thì tại sao…….?”

“Một khi trở thành Thiên hạ đệ nhất nhân thì sẽ không về nhà vì phải tập luyện nhiều, chưa kể bận rộn đủ chuyện nên có muốn về nhà cũng không thể! Vậy thì ta sẽ một mình héo tàn như một đóa hoa!”

“A…….”

Thật là một câu chuyện buồn…….

“Một đối tượng thành thân tốt thế này đào đâu ra chứ!”

Đường Trản chết lặng người nhìn Đường Tiểu Tiểu.

Ơ. Tốt á?

Chuyện đó mà gọi là tốt á?

“Chuyện đó là chuyện tốt sao ạ?”

“So với một cuộc sống bị can thiệp từng chuyện từng chuyện một thì một cuộc sống như vậy tốt hơn cả trăm lần. Nếu gả vào nhà có thế lực thì riêng việc uống nước không thôi cũng phải giữ lễ nghĩa. Đệ có sống vậy nổi không?”

Đương nhiên là không rồi.

Ầy. Sống vậy ai mà sống cho nổi.

“Một đối tượng thành thân có thể giúp ta sống cuộc sống thoải mái không cần bận tâm đến ánh mắt của người khác như thế này không đến lần thứ hai đâu! Tuyệt đối không! Ta có chết cũng phải tóm được cái con người đó!”

Ánh mắt Đường Tiểu Tiểu ánh lên tia lửa.

“Phụ thân sẽ phản đối đấy, nhưng phụ thân cũng đâu có sống cuộc đời của ta! Không phải vậy sao?”

Đường Trản ngớ người ra nhìn cô ta.

‘Thì ra tỉ đã có kế hoạch cả rồi.’

Kế hoạch đó cũng không phải là vì Đường môn. Chỉ vì mỗi mục tiêu có thể sống hạnh phúc! Sự nhiệt huyết đối với mục tiêu ấy mạnh mẽ đến mức khiến Đường Trản muốn vỗ tay tán thưởng.

“Nhưng Hoa Sơn Thần Long cũng đâu dễ dàng gì. Mọi việc sẽ không theo ý muốn của tỉ đâu.”

“Sao đệ lại một mình suy nghĩ sai lệch thế hả?”

“Dạ?”

“Ta không hề có suy nghĩ muốn lay chuyển huynh ấy. Mà không, phải gọi là không thể. Huynh ấy là người được phụ thân công nhận cơ mà, ta dùng cách gì để xoay chuyển được một người như vậy chứ? Ta phải tôn trọng và lo nghĩ cho huynh ấy chứ.”

“Còn tình yêu…….”

“Tình yêu thì có gì to tát đâu? Cứ sống qua ngày tháng với nhau thì tình chiến hữu được sinh ra đấy sẽ trở thành tình yêu thôi.”

“…….”

Một người thực tế đến khủng khiếp.

“Tóm lại, đối với ta thì không có mối nào ngon hơn mối này. Nhìn kỹ lại thì gương mặt huynh ấy vô cùng tuấn soái. Tuy ta rất không vừa ý về chuyện huynh ấy nhìn ta giống như nhìn sỏi đá ven đường thật đấy, nhưng thời gian trôi qua thì suy nghĩ của con người ta sẽ thay đổi thôi.”

Đường Trản vừa nhìn người tỉ tỉ ngập tràn ý chí của mình vừa thở một hơi thật dài.

Nhưng hắn ta không hề muốn trách cứ gì tỉ tỉ của mình. Bởi vì hắn ta biết được tương lai mà những người nữ nhi của Đường môn phải trải qua.

Những người nữ nhi của Đường môn không được công nhận là thành viên của Đường môn. Bọn họ không thể học bí kíp võ công của Đường môn, cũng không thể học được võ công cơ bản của Đường môn. Những gì mà bọn họ được truyền thụ chỉ là vài thuật ám khí được truyền từ đời này sang đời khác cho các nữ nhân.

Huyết thống trực hệ của Đường môn còn hơn thế nữa.

Vì Đường Tiểu Tiểu là nữ nhi của môn chủ Đường môn nên cô ta chỉ có thể sống mãi bên trong Đường môn, không được nhìn ngắm kỹ thế giới bên ngoài.

Như một bông hoa được trồng trong chậu vậy. Và đến một thời điểm thích hợp thì cô ta phải liên hôn, giống như bị bán đi vào nhà khác. Những người liên hôn như thế thì thử hỏi sao mà hạnh phúc cho được?

Đường Quân Nhạc có là môn chủ của Đường môn đi nữa thì cũng không thể nào thay đổi được phép tắc được tiếp diễn theo năm tháng từ xưa đến nay của Đường môn.

“Tiểu Trản này!”

“Vâng, tỉ tỉ!”

“Đệ cũng hãy giúp ta đi!”

“…….”

“Ta nhất định phải trở nên hạnh phúc bằng mọi giá. Và chiếc chìa khóa đầu tiên cho sự hạnh phúc ấy nằm ở đằng kia! Cho dù phải dùng thủ đoạn nào đi nữa, ta cũng phải kết hôn với vị đạo sĩ đó, cho nên đệ hãy giúp ta. Vậy thì ta cũng sẽ giúp ngược lại đệ.”

“Dạ? Tỉ nói giúp đệ là giúp cái gì?”

“Không lẽ huynh ấy lại xem thường tiểu cựu tửcủa mình sao? Đệ sẽ trở thành tiểu cựu tử của Thiên hạ đệ nhất nhân đấy!”

“…….”

“Đệ sẽ giúp tỉ.”

Đường Trản chậm rãi gật đầu.

“Đệ tin tỉ.”

Sau khi nhẹ nhàng bắt tay giúp đỡ nhau, hai người bọn họ trừng mắt nhìn chằm chằm vào người nào đó đang ở bên trong điện các.

Nhờ thế mà cơ thể Thanh Minh phải run lên bần bật vì cơn cảm lạnh không rõ nguồn gốc.

 

* * *

Đôi mắt của ai đó thấp thoáng phía trên mái hiên.

‘Không có đúng không?’

Thanh Minh quan sát kỹ xung quanh, thở phào một hơi rồi trườn lên mái nhà.

‘Ây gù. Cái số của tôi.’

Ở Hoa Sơn thì bị Lưu Lê Tuyết bám theo, đến Đường môn thì phải trốn chạy Đường Tiểu Tiểu.

Một Mai Hoa Kiếm Tôn không sợ trời không sợ đất lại phải trốn chui trốn nhủi trước một đứa con gái nhỏ tuổi chưa sống bằng nửa đời mình.

 

-Nhìn thấy tên tiểu tử này ta lại thấy hả hê.

 

“A, cái con người không lấy được vợ kia!”

Thanh Minh chỉ trỏ lên trời rồi năm dài phía trên mái hiên. Tay hắn ta nắm lấy cái bụng được quấn băng vải theo phản xạ.

“Ư……..”

Gương mặt Thanh Minh trở nên méo xệch.

Cơn đau nhói buốt lại kéo đến.

‘Đau thật.’

Hắn ta không được để Đường Quân Nhạc nhìn thấy bộ dạng yếu ớt của mình. Bởi vì ông ta càng đánh giá cao Thanh Minh thì hắn ta sẽ thu được nhiều lợi hơn.

Trước mặt các sự huynh đệ cũng không được giả vờ tỏ ra yếu ớt. Bởi vì bọn họ sẽ buồn và tiếc nuối.

Có khi bọn họ thấy nản lòng cũng không chừng.

“Huynh thấy lạ lắm đúng không, chưởng môn sư huynh.”

Trước đây đệ đâu có huênh hoang thế này.

Nhưng càng ngày thì càng có nhiều chuyện khiến đệ phải huênh hoang.

Ngày xưa đệ còn nghĩ rằng những tên huênh hoang thật đáng kinh tởm cơ đấy.

Thanh Minh cười nhạt một cái rồi trút rượu vào mồm.

“Khà.”

Hắn ta lấy tay xoa xoa lau miệng rồi nhìn thẫn thờ lên mặt trăng đang treo trên bầu trời đêm kia.

‘Mình yếu thật.’

Mình quá yếu ớt.

Đánh với môn chủ Đường môn mà lại để cho bản thân bị thương.

Nếu là Thanh Minh của trước đây thì chỉ cần một kiếm thôi cũng đủ chẻ đầu đối thủ ra làm đôi rồi.

Do đòn đánh bất ngờ của Đường Bá sao?

Không thể dùng lý do này để biện minh được. Trên chiến trường hiểm ác thì những trò hèn hạ là chuyện thường tình, đánh lén cũng là một loại kỹ thuật. Nếu bản thân hắn ta mạnh hơn thì sẽ không bị bất kỳ đòn đánh lén nào làm hại được.

“Thật là yếu không nói nổi luôn.”

Nếu nghĩ lại thì đó cũng là điều hiển nhiên.

Từ khi Thanh Minh chết đi sống lại đến giờ mới nhỉnh hơn 3 năm. Tính về số năm thì mới vậy thôi, còn tính về thời gian thì còn chưa lấp đầy đủ thời gian 3 năm nữa. Việc mạnh lên đến mức này trong khoảng thời gian ngắn ngủi như vậy cũng đã là tài giỏi rồi.

Cho dù đây có là con đường Thanh Minh từng đi qua nhưng những gì bản thân mất cả đời mới đạt được thì không thể nào có lại được chỉ trong 3 năm.

Tuy biết là vậy đấy nhưng….

“Cái đó thì sao có thể là một cái cớ được!”

Ánh mắt của Thanh Minh dứt khoát hẳn.

Thanh Minh là người biết rõ nhất rằng giang hồ là nơi nhẫn tâm và nguy hiểm đến mức nào. Trong khoảng thời gian bản thân từ từ cố gắng để mạnh lên đó, nếu giang hồ yên bình thì xem như là điều may mắn, nhưng tỉ lệ đó được bao nhiêu cơ chứ?

“Mình phải mạnh lên nữa.”

Phải vượt qua cả Mai Hoa Kiếm Tôn của trước đây và vươn tới một cảnh giới mới.

Mạnh đến mức có thể bảo vệ được Hoa Sơn trước bất cứ mối nguy hiểm nào ập tới!

Thanh Minh đút tay vào ngực.

Thế rồi hắn ta lấy ra, cầm hai tay hai viên đan dược, một là Thiên độc đan trấn lột được từ Đường môn, hai là Hỗn nguyên đan.

‘Làm vậy có được không nhỉ?’

Thanh Minh khẽ nhìn xuống.

Thật sự quá nguy hiểm. Nhưng chỉ cần mọi việc suôn sẻ theo như suy nghĩ của Thanh Minh thì…..

‘Vấn đề nội công có thể giải quyết được trong một hơi.’

Dù có không được như trong quá khứ đi nữa nhưng chuyện thiếu hụt nội công khiến thực lực không thể phát huy hết được như hôm nay sẽ không còn tái diễn nữa.

“Trước mắt là để cơ thể mình hồi phục hoàn toàn, xong rồi……”

Ngay lúc đó, Thanh Minh nín thở rồi nằm sấp trên mái hiên.

“Thanh Minh thiếu hiệp? Thanh Minh thiếu hiệpppppppp? Lạ thật. Rõ ràng mình đã thấy huynh ấy ở trong phòng cơ mà. Huynh ấy đi đâu rồi nhỉ?”

Thanh Minh vừa nín thở vừa toát mồ hôi lạnh.

Thanh Minh phải dùng đến cả quy tức đại pháp để nín thở, đợi đến khi chắc chắn rằng Đường Tiểu Tiểu đã đi khá xa, hắn ta mới nở nụ cười tươi.

‘Không thể thắng nổi cô ta mà.’

Dù có mạnh lên đi nữa thì trên thế gian này vẫn tồn tại thứ bản thân không thể thắng được.

Thanh Minh đang cảm nhận được điều đó một cách sâu sắc.


 

Hiện tại MOMO đang gặp 1 số lỗi, nếu sau 30p-1h nạp vẫn chưa có xu, các bạn vui lòng liên hệ fanpage, gởi ảnh chuyển tiền, copy mã giao dịch, copy username để kiểm tra và xử lí nhé!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương