Hoa Sơn Tái Khởi
Chapter 203 - Ngươi cứ coi như đây là sự thất thường của ta đi. (3)

 

Hiện tại MOMO đang gặp 1 số lỗi, nếu sau 30p-1h nạp vẫn chưa có xu, các bạn vui lòng liên hệ fanpage, gởi ảnh chuyển tiền, copy mã giao dịch, copy username để kiểm tra và xử lí nhé!


 

Chapter 203. Ngươi cứ coi như đây là sự thất thường của ta đi. (3)

 

“Rốt cuộc môn chủ đang nghĩ gì vậy?”

Sắc mặt Đường Quân Nhạc đông cứng trước lời chất vấn thẳng thừng.

‘Mấy lão già khốn kiếp.’

Đường môn là một thế gia được nối tiếp đến ngày hôm nay bằng máu.

Thỉnh thoảng, sự thật đó khiến Đường môn trở thành một thế gia khác thường và đặc biệt hơn những thế gia khác. Lấy huyết thống làm trọng tâm một cách triệt để nên ở Đường môn có thể phát huy được sự bền chặt, vững vàng mà các thế gia khác không thể nào so sánh được. Nhưng cũng không chỉ có những điểm tốt.

Việc lấy huyết thống làm trọng tâm có nghĩa xét cho cùng thì những người lớn tuổi sẽ có quyền phát ngôn cao hơn.

Ở các thế gia, trưởng bối là những người rút khỏi thế sự, chỉ tập trung hoàn thiện võ công của mình, lấy danh nghĩa gia đình để can dự vào hầu hết mọi việc lớn bé. Giống như bây giờ vậy.

Những vị trưởng lão của Đường môn đã rút khỏi tranh đấu trong gia môn, bọn họ được gọi với chức danh là Thái Thượng trưởng lão. Đứng ở vị trí khuyên bảo môn chủ. Nơi bọn họ đang có mặt bây giờ là Nguyên Lão Viện.

Nguyên Lão Viện trong quá khứ chẳng qua chỉ là một cơ quan giúp đưa ra những lời khuyên cho môn chủ. Nhưng năm tháng trôi qua, không biết tự lúc nào mà nó lại bắt đầu ngang hàng…À không, phải nói là có quyền phát ngôn trên cả ngang hàng nữa.

Cho dù môn chủ là người có quyền lực tuyệt đối bên trong nội bộ Đường môn, nhưng khi đối diện với bá phụ và thúc phụ thì việc sử dụng quyền lực đó sẽ phải gặp hạn chế.

“Đồng minh với Hoa Sơn á. Không phải Võ Đang hay Tông Nam mà là Hoa Sơn sao! Rốt cuộc ngài đang nghĩ gì thế, môn chủ!”

Đường Quân Nhạc chau mày nhăn nhó sau khi nhìn thấy một trong số các vị trưởng lão đột ngột hét toáng lên.

Bọn họ có dùng kính ngữ với Đường Quân Nhạc đấy.

Nhưng mấy lời đó có gọi là kính trọng không?

Đường Quân Nhạc không nhịn nổi sự bực dọc bỗng ập đến, ngay lúc ông ta định nói lại một câu thì có một giọng nói khe khẽ của ai đó đã xoa dịu bớt bầu không khí ấy xuống trước khi ông ta kịp mở lời.

“Mọi người đừng kích động như vậy, chúng ta hãy nghe môn chủ nói gì trước cái đã.”

“Nhưng mà, thưa viện chủ!”

“Ông không nghe thấy ta nói gì sao?”

“….Ta xin lỗi.”

Viện chủ Nguyên Lão Viện Đường Nguy sau khi đè bẹp khí thế của những người khác xuống thì quay sang nhìn Đường Quân Nhạc.

“Môn chủ. Bây giờ ngài nói được rồi đấy. Ngài đang nghĩ gì trong đầu vậy?”

Giọng điệu hỏi han một cách chậm rãi của ông ta chứa đầy sự ung dung.

Đường Quân Nhạc hắng giọng một cái điều chỉnh lại giọng nói để những người khác không nhận ra sự oán giận trong giọng nói của ông ta.

“Hoa Sơn là một môn phái có đầy đủ giá trị để trở thanh đồng minh của chúng ta.”

Đường Nguy nhìn Đường Quân Nhạc rồi cười.

“Đúng là một chuyện kỳ quái.”

Từ lúc nào mà ánh mắt ông ta đã trở nên vô cùng lạnh lùng.

“Môn chủ cũng không phải là một người kém tinh tường, ta không hiểu vì sao ngài lại có thể đưa ra nhận xét như vậy. Hoa Sơn đã tìm lại được danh tiếng ngày xưa trong khi ta không hề hay biết gì sao? Nếu không phải vậy thì…….”

Đường Nguy nói với một giọng đầy chế giễu.

“Đường môn đã suy yếu một cách nghiêm trọng đến vậy trong khi ta không biết gì sao?”

Dù biết rõ đó là một giọng điệu giễu cợt nhưng Đường Quân Nhạc chỉ duy trì một giọng điệu điềm tĩnh.

“Tuy đã nói qua rồi nhưng đúng là ta nhìn thấy khả năng của Hoa Sơn.”

Ánh mắt hai người bọn họ chạm nhau.

Một người là môn chủ Đường môn – đại diện cho Đường môn.

Người còn lại là Viện chủ Nguyên Lão Viện, nơi tập hợp các vị nguyên lão của Đường môn.

Hai người có quyền hạn lớn nhất Đường môn nhìn nhau một cách nặng nề.

“Cứ bỏ chuyện Hoa Sơn sang một bên đi.”

“……”

“Nghe nói ngài đã phế bỏ chức tiểu gia chủ của Đường Bá.”

Đường Quân Nhạc biết thế nào bọn họ cũng nhắc đến chuyện này, ông ta lặng lẽ gật đầu.

“Là do một mình môn chủ quyết định à?”

Đường Quân Nhạc không đáp lại gì mà chỉ nhìn Đường Nguy. Và bình thản gật gù.

“Đúng vậy.”

“Chuyện đại sự như thế mà mỗi mình ngài quyết định đấy à?”

“Vậy thì nếu ta lại đưa Đường Bá lên làm tiểu gia chủ thì ngài sẽ mãn nguyện à?”

Đường Nguy mỉm cười trước phản ứng nhạy cảm đó.

“Môn chủ. Tất cả những chuyện bọn ta nói với ngài đều xuất phát từ tấm lòng lo nghĩ cho tương lai của Đường môn. Bọn ta không phải vì lợi ích gì cho bản thân nên mới nói ra những lời này!”

Đường Quân Nhạc khẽ cắn môi.

‘Đúng là mấy lão già bị mờ mắt vì quyền lực.’

Nếu bọn họ thực sự sống vì Đường môn thì Đường Quân Nhạc cũng đã thể hiện sự tôn trọng tương xứng đối với bọn họ rồi.

Nhưng Nguyên Lão Viện đã sớm bị biến chất.

Những kẻ mất đi hy vọng muốn vượt ra khỏi Tứ Xuyên thì chỉ biết chăm chăm vào chuyện phân chia quyền lực trong gia môn. Cho dù chuyện đó có thể giới hạn cả quyền hạn của môn chủ đi chăng nữa.

“Nói cho bọn ta biết căn nguyên sự việc trước đi nào. Sao ngài lại phế Đường Bá?”

“Vì vị trí đó không phù hợp với nó.”

“Không phù hợp á?”

“Đúng vậy.”

Đường Quân Nhạc nói một cách dứt khoát.

“Ta cảm thấy nó không phù hợp để đảm nhận trọng trách môn chủ của Đường môn. Vì thế, việc rời khỏi cái ghế tiểu môn chủ sớm ngày nào sẽ tốt ngày đó. Việc này hơn nữa cũng tốt cho Đường Bá.”

“Vậy ngài định đưa ai lên làm tiểu môn chủ mới?”

“Đương nhiên sẽ là một trong số các đệ đệ của nó.”

Đường Nguy nheo mắt lại.

‘Đúng là xấc láo không xem ai ra gì.’

Trong quá khứ, ông ta cũng đã từng ngồi vào chiếc ghế tiểu môn chủ, nhưng vì phán đoán của những vị ở thế hệ trước mà ông ta phải nhường chiếc ghế đó cho đệ đệ của mình. Người đệ đệ ấy chính là phụ thân của Đường Quân Nhạc.

Không biết là vô tình hay cố ý, nhưng những lời của Đường Quân Nhạc bây giờ như đang xát muối vào vết thương lòng của Đường Nguy.

“Cỡ như Đường Bá thì chẳng phải có đầy đủ năng lực hay sao?”

Đường Quân Nhạc lắc đầu quả quyết.

“Nó còn thiếu sót nhiều lắm.”

“….Đường Bá…..”

“Vâng. Nếu là ngày trước, khi nói về khả năng của Đường Bá, ta cũng nghĩ rằng sẽ không có chuyện nó phải rời khỏi cái ghế tiểu môn chủ. Tuy nhiên!”

Đường Quân Nhạc nói một cách chắc nịch.

“Một khi ta tận mắt chứng kiến kẻ khiến ta không cảm thấy mãn nguyện về Đường Bá thì sẽ không có bất kỳ sự thỏa hiệp nào cả.”

“Ngài đang nói Hoa Sơn Thần Long à?”

“Đúng thế.”

Đường Nguy nhìn Đường Quân Nhạc với vẻ hứng thú. Mắt hắn ta ánh lên vẻ gian xảo.

“Có vẻ như ngài đặt năng lực của tiểu môn chủ lên ưu tiên hàng đầu. Đúng không?”

“Chính xác là vậy.”

“Nếu thế thì……”

Đường Nguy khẽ nở nụ cười.

“Cũng có nghĩa là không nhất thiết phải là con cái của môn chủ, không phải vậy à?”

Mi mắt của Đường Quân Nhạc bỗng giật mạnh.

Đây là chuyện vô cùng nhạy cảm. Rõ ràng Đường Nguy biết nhưng vẫn động vào. Nhưng nếu phủ định câu nói đó thì chẳng khác gì tự vả vào mặt mình.

“Nếu người đó mang họ Đường và có năng lực thì bất cứ ai cũng có thể trở thành tiểu môn chủ của Đường môn.”

Đường Nguy chậm rãi gật đầu.

“Ta thật sự cảm thán về ý nghĩa sâu xa trong lời nói của môn chủ. Chỉ cần một lời này của môn chủ thôi đã đủ chứng minh được sự thật rằng tất cả chuyện này không bắt nguồn từ tham vọng cá nhân của ngài.”

Đường Nguy đã đứng về phía Đường Quân Nhạc.

Thế nhưng ông ta biết rằng điều đó tuyệt đối không có nghĩa Đường Nguy ủng hộ ông ta.

“Nói vậy thì nếu có một trong số những đứa trẻ của Đường gia có thể vượt qua được Hoa Sơn Thần Long thì đứa trẻ ấy có thể ngồi vào chiếc ghế tiểu môn chủ đúng chứ?”

Đường Quân Nhạc không trả lời câu nào, chỉ nhìn Đường Nguy khi thấy ông ta bộc lộ thẳng thừng suy nghĩ của mình.

“Nghe nói người tên Thanh Minh đang ở Đường môn bây giờ được gọi là thiên hạ đệ nhất hậu khởi chi tú đúng không?”

“……Đúng vậy.”

“Vậy thì làm gì còn thước đo nào tốt hơn tiểu tử đó nữa. Cứ cho bọn trẻ nhà chúng ta tỉ võ với nó, ai thắng thì đưa người đó lên làm tiểu môn chủ không phải là được rồi hay sao? Ý ngài thế nào?”

Đường Quân Nhạc phì cười.

Thường ngày làm gì có chuyện Đường Quân Nhạc lại nở nụ cười thế này trước mặt các vị trưởng bối trong gia môn cơ chứ.

Nhưng còn bây giờ thì không thể nào không cười được.

“Môn chủ?”

“Viện chủ hình như đang có một sự nhầm lẫn rất lớn thì phải.”

Đường Quân Nhạc nói với giọng giễu cợt.

“Bây giờ ở Đường môn không có đứa trẻ nào có thể đánh bại được Hoa Sơn Thần Long cả.”

Nghe Đường Quân Nhạc nói vậy, Đường Nguy nở nụ cười ma mãnh.

“Ta cũng đã nghe qua chuyện môn chủ bị tên tiểu tử đó làm cho bẽ mặt rồi nên ta biết chứ.”

“…..”

“Đừng nghĩ rằng những gì môn chủ biết là toàn bộ. Những đứa trẻ của Đường môn nhất định không hề yếu.”

Đường Quân Nhạc mở lời một cách dứt khoát.

“Không cần phải nói vòng vo vậy đâu. Ngài cứ vào thẳng vấn đề chính đi.”

Nghe thấy lời nói sắc lẹm của Đường Quân Nhạc, Đường Nguy khẽ chau mày.

“Nếu môn chủ đã nói vậy thì lão phu cũng không vòng vo làm gì. Để Thanh Minh và Đường Hạc so tài với nhau một lần đi. Ngài thấy thế nào?”

“…..Ngài nói Đường Hạc ư?”

“Đúng thế. Nếu Đường Hạc thắng thì đương nhiên nó có đủ tư cách để ngồi lên chiếc ghế tiểu môn chủ, không phải vậy sao?”

Khóe miệng Đường Quân Nhạc nhẹ nhếch sang một bên.

“Có vẻ như ngài đang cố biến Đường Hạc thành tiểu môn chủ. Sao trước đây ngài nói sẽ không thiên vị Đường Hạc vì hắn là cháu của ngài?”

“Ta chỉ đang nhìn vào năng lực của nó mà thôi.”

“Ngài thấy năng lực của hắn có thể vượt qua được Hoa Sơn Thần Long sao?”

“Đường đường là môn chủ Đường môn mà không tin chính người của Đường môn ư?”

Từng lời bọn họ nói ra cứ như đang phóng đoản đao về phía đối phương vậy.

“Được thôi. Nhưng.”

Đường Quân Nhạc nói lớn một câu hàm chứa sự chế giễu.

“Chơi một canh bạc thì cần tiền cược, lao vào thử thách thì sẽ kéo theo cái giá phải trả. Ngài thấy thế nào nếu chúng ta đánh cược thêm một chuyện?”

“Đánh cược á?”

“Đúng vậy.”

Đường Quân Nhạc nói một cách dứt khoát.

“Nếu Đường Hạc thắng trong trận tỉ võ với Hoa Sơn Thần Long, ta sẽ trao quyền bổ nhiệm tiểu môn chủ cho ngài.”

“Hơ?”

Đường Nguy khẽ mở to mắt.

Lời đó đồng nghĩa với việc nếu Đường Hạc thắng thì không nhất thiết phải là Đường Hạc mà bất kỳ ai cũng có thể trở thành môn chủ theo ý muốn của Nguyên Lão Viện. Và tiểu môn chủ sau này sẽ thành môn chủ. Việc này chẳng có gì khác với việc trao luôn quyền bổ nhiệm môn chủ cho Nguyên Lão Viện cả.

“Ngược lại, nếu Hoa Sơn Thần Long thắng thì ta sẽ không chấp nhận bất kỳ sự can thiệp nào của Nguyên Lão Viện cho đến khi ta rời khỏi chức môn chủ.”

“Ư ư ưm.”

“Ngài thấy sao? Ngài có đủ tự tin để chấp nhận vụ cá cược này không?”

Những vị trưởng lão vốn lặng thinh nghe câu chuyện hệ trọng vừa rồi bỗng bắt đầu xì xào.

“Chuyện lớn thế này sao lại tự quyết định……”

“Thế này thì nguy hiểm cho cả hai bên quá.”

Nhưng có vẻ như suy nghĩ của Đường Nguy có khác một chút.

“Được thôi.”

“Ơ kìa! Viện chủ!”

Đường Nguy không hề dao động trước sự can ngăn của những người xung quanh. Đường Quân Nhạc lặng lẽ nhìn ông ta rồi gật đầu.

“Cứ như vậy đi. Chuyện tỉ võ hãy bắt đầu ngay vào ngày mai.”

“Được thôi.”

“Vậy cáo từ.”

Đường Quân Nhạc khẽ cúi đầu rồi xoay người cái vèo rời khỏi đại điện. Ông ta vừa biến mất thì các vị trưởng lão Nguyên Lão Viện bắt đầu xôn xao.

“Có ổn không vậy ạ? Nhỡ đâu sơ sẩy…..!”

“Nhỡ đâu sơ sẩy?”

“…..”

“Ý ông là Đường Hạc có khi sẽ bại dưới tay Hoa Sơn Thần Long à?”

“….Ý ta không phải vậy.”

“Đúng là một lũ ăn hại.”

Đường Nguy lắc đầu nguây nguẩy tỏ vẻ không hề hài lòng.

“Cơ hội không phải tự nhiên mà có, phải biết tạo ra nó. Nếu không phải bây giờ thì còn cơ hội nào nữa để có thể tước đi quyền hạn của môn chủ đây?”

“Đúng là thế thật nhưng…..”

Đường Nguy khẽ nhìn xung quanh.

‘Lũ ăn hại.’

Đám người này chỉ biết nghĩ đến cái lợi nhỏ trước mắt rơi vào tay mình nên không thể nào mưu đồ đại sự được. Tuy đem đám người này theo làm chuyện lớn thì đáng lo thật đấy nhưng mà…..

‘Biết làm sao được chứ.’

Không có cơ hội nào là trọn vẹn cả.

Chẳng phải phải đi đến tận cùng cuộc đời thì con người ta mới dần tỉnh ngộ ra hay sao?

Nếu muốn làm việc lớn thì phải biết đánh cược mọi thứ và lao vào một cơ hội nào đó dù cơ hội đó trông có vẻ không chắc chắn đi chăng nữa.

‘Đây là cơ hội cuối cùng để có thể biến cháu mình thành môn chủ.’

Đường Nguy không hề có suy nghĩ sẽ để vụt mất cơ hội này. Cháu ông ta phải leo lên chức tiểu môn chủ, rồi sau cùng là kế nhiệm chức môn chủ thì ông ta mới có thể thoải mái mà nhắm mắt được.

“Nhưng mà. Đường Hạc có thể đánh bại được Hoa Sơn Thần Long không ạ? Tên tiểu tử đó cũng đâu phải tự dưng được phong cho cái danh Thiên hạ đệ nhất hậu khởi chi tú chứ.”

“Không cần phải lo. Ta không xem nhẹ tên Hoa Sơn Thần Long đó. Dù môn chủ bảo đã nương tay với nó nhưng dù sao thì nó cũng là kẻ khiến môn chủ bại trận. Đương nhiên không thể nào lơ là, mất cảnh giác được rồi.”

“Vậy thì tại sao……?”

“Thứ nhất, tên Hoa Sơn Thần Long đó đã bị trọng thương khi đấu với môn chủ. Không có lý nào tên tiểu tử đó mới đây đã hồi phục.”

“Ư ưm. Điều này thì đúng thật.”

“Thứ hai, thứ mà tên tiểu tử đó gặp phải chỉ có mỗi ám khí của Đường môn. Tức là nó chưa từng nếm qua sức mạnh thực sự của Đường môn.”

Các vị trưởng lão gật đầu.

Sức mạnh thực sự của Đường môn.

Không có ai không biết câu nói này có nghĩa là gì.

“Cuối cùng!”

Đường Nguy quay sang nhìn tất cả với ánh mắt đáng sợ.

“Nếu cần thiết thì ta sẽ không từ bất kỳ thủ đoạn nào để tạo ra được kết quả ta mong muốn. Chắc sẽ thú vị lắm đây.”

Không có vị trưởng lão nào không hiểu Đường Nguy đang nói đến điều gì, bọn họ chỉ biết nhìn nhau.

Một chút cảm giác tội lỗi.

Và một chút xấu hổ.

Nhưng những cảm xúc nhất thời đó lại ngay lập tức bị bao trùm bởi tham vọng của bọn họ.

“Không cần phải lo gì cả. Ta sẽ không để cho tên Hoa Sơn Thần Long đó có thể lành lặn bước ra khỏi Đường môn đâu.”

Một điệu cười gian xảo thoáng lướt qua trên khóe miệng của Đường Nguy.

‘Ta không có thù oán gì với ngươi cả, nhưng ai bảo ngươi lại đến Đường môn ngay tại thời điểm này chứ, hãy nghĩ rằng đó là sự bất hạnh của ngươi đi.”

 

 

 

 

 

 

 

 

 

Hiện tại MOMO đang gặp 1 số lỗi, nếu sau 30p-1h nạp vẫn chưa có xu, các bạn vui lòng liên hệ fanpage, gởi ảnh chuyển tiền, copy mã giao dịch, copy username để kiểm tra và xử lí nhé!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương