Hoa Sơn Tái Khởi
Chapter 205 Ngươi cứ coi như đây là sự thất thường của ta đi. (5)

 

Hiện tại MOMO đang gặp 1 số lỗi, nếu sau 30p-1h nạp vẫn chưa có xu, các bạn vui lòng liên hệ fanpage, gởi ảnh chuyển tiền, copy mã giao dịch, copy username để kiểm tra và xử lí nhé!

Chapter 205. Ngươi cứ coi như đây là sự thất thường của ta đi. (5)

 

“Vẫn chưa xong à?”

“Làm nhanh lên! Nhanh cái tay lênnnnn!”

“Cung Bảo Kê Đinh đâu? Ta bảo làm từ vừa nãy rồi cơ mà, sao bây giờ lại như thế này? Phụ bếp đâu rồi?”

Các đầu bếp của Đường môn đang tranh cãi một trận nảy lửa.

“Chẳng phải bảo là chỉ có năm người thôi sao? Sao bây giờ lại bắt ta nấu cho hơn mười người ăn thế này?”

“Đừng nói thế chứ. Chỗ này là một người ăn thôi đấy!”

“Ăn hết chỗ này á?”

“Đúng vậy.”

“Hô hô. Chắc hắn bị ma đói nhập rồi.”

Bàn tay của các đầu bếp lại bắt đầu thoăn thoắt.

Và trong lúc các đầu bếp đang bận rộn thì có một kẻ bình thản bước vào.

Nhìn thấy y phục của hắn, các đầu bếp vội vã lấy thức ăn và rượu bỏ lên khay.

“Nhanh cái tay lên! Nguội hết bây giờ!”

“Vâng!”

Hắn ngừng lúc lắc cái đầu, nhận lấy khay thức ăn rồi rời bước.

Sau khi bước ra khỏi nhà bếp, hắn len lén nhìn xung quanh rồi thò tay vào trong ngực lấy ra thứ gì đó.

Ánh mắt hắn lấp lánh sau khi lôi ra một chai lớn và một chai nhỏ.

 

- Nghe nói hắn rất thích uống rượu.

 

Hắn đổ bột ở trong chai nhỏ vào món Cung Bảo Kê Đình, rồi lại lén lút đổ chất lỏng được đựng trong chai lớn vào vò rượu.

Sau đó hắn bê khay thức ăn đi như chưa có chuyện gì xảy ra.

Sau khi bước đến phòng của các đệ tử Hoa Sơn, hắn hắng giọng rồi không ngần ngại bước vào.

“Ô! Đến rồi kìa!”

“......Lại nữa à?”

“Không biết là do đệ ăn giỏi, hay là do những món này Đường môn làm quá ngon mà đệ lại ăn hết sạch như vậy nữa.”

Một chồng bát đĩa đã được ăn sạch bóng đang đặt trên chiếc bàn ăn nằm ở giữa phòng.

Gã nam nhân đó mang thức ăn đến đặt trước mặt Thanh Minh. Rồi hắn dọn dẹp hết đống bát đĩa trống trơn kia.

“Khừ. Chúng ta lại bắt đầu thôi chứ hả?”

Thanh Minh huýt sáo rồi nhấc đũa lên. Bạch Thiên cau có khi nhìn thấy bộ dạng đó của hắn.

“Con vẫn còn ăn được nữa cơ à? Nữa á?”

“Người ta đã làm cho rồi thì mình phải ăn chứ.”

“Con là quỷ đói đấy à? Này, cái tên tiểu tử kia! Không phải chiều nay con còn phải tỉ võ nữa sao? Con định để cơ thể mình trở nên ục ịch thế kia à?”

“Không sao, không sao đâu.”

“Con làm như Hoa Sơn không có đồ ăn không bằng? Tại sao con lại ăn như chết đói thế……..”

“Sư thúc.”

“Hửm?”

“Đó là đồ ăn.”

“Vậy cái này thì sao?”

“Đây là ẩm thực.”

"……."

Mặc dù lời nói của Thanh Minh rất kỳ quặc, nhưng Bạch Thiên lại hiểu ý của cái tên quỷ đói đó. Dù có đổ bao nhiêu thịt vào nồi, dùng những nguyên liệu tốt nhất để nấu, thì món ăn từ nhà bếp của Hoa Sơn cũng không thể so sánh với nơi này được.

Chẳng phải vì những món ăn này là do những đầu bếp giỏi nhất Tứ Xuyên làm ra sao?

“Khừ. Trước tiên cứ phải ăn một……”

Đúng lúc Thanh Minh vừa quay đầu.

“Ơ?”

Ánh mắt của hắn dồn về một hướng.

“Phì! Cái gì đây? Cái hương vị chết người này là sao đây?”

Thanh Minh nhìn chằm chằm vào vò rượu mới được mang đến. Ngay khi vừa mở nắp ra, một mùi hương thơm ngát bắt đầu lan tỏa khắp phòng.

 

(Bản dịch được thực hiện bởi A-H Team, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM)

 

Rồi hắn không khách khí cầm vò rượu lên dốc vào miệng.

“Khà à à à à à à à à!”

“.......Nghe như tiếng ai đó sắp chết vậy.”

“Chắc vò rượu đó ngon lắm nhỉ.”

Thanh Minh trợn tròn mắt nhìn vò rượu.

“Oa, sao lại có loại rượu này trên đời chứ. Đúng là mỹ tửu.”

Bạch Thiên len lén bước đến bên cạnh Thanh Minh.

“Vậy thì cho ta uống thử một……”

“Ầyyy! Ở đâu ra cái kiểu sư thúc cướp rượu từ tay sư điệt thế! Đúng là vô liêm sỉ!”

“........Con bị điên à?”

Môn phái này bị đảo lộn hết cả rồi.

Đảo lộn hết cả rồi.

“Khà. Còn món Cung Bảo Kê Đình đó đúng là một kiệt tác nghệ thuật, rất nghệ thuật! Ta muốn đưa hết đầu bếp ở đây về Hoa Sơn quá.”

“Con định thuê họ về nấu cho Hoa Sơn à?”

“Đâu có. Nấu cho riêng ta thôi mà.”

"……."

Nguyên Thủy Thiên Tôn ơi.

Tại sao ngài lại làm vậy với Hoa Sơn chứ?

Nhìn thấy Thanh Minh vừa uống rượu vừa nhắm đồ, tên nam nhân kia lặng lẽ dọn những chiếc bát rỗng rời khỏi phòng.

Khục khục khục khục.

Thanh Minh lấy tay áo quẹt miệng, vừa nhìn vò rượu vừa phì cười.

Rồi hắn tựa lưng vào ghế như thể cái bụng của mình đã được lấp đầy.

“A, căng hết cả bụng.”

“Đấy, xem đi. Ta đã bảo con ăn vừa vừa thôi mà.”

“Không sao, không sao. Nhiêu đây thì nhằm nhò gì.”

Chiêu Kiệt nhìn bàn ăn rồi khẽ nhăn mặt.

“Còn thừa nhiều quá. Tiếc thật đấy. Hay là mình ăn hết…..”

Bộp!

Nhanh như chớp, Thanh Minh cầm đũa đập vào đũa của Chiêu Kiệt.

"……."

“Cái đó là của ta. Huynh ăn cái khác đi.”

“.......Hở?”

Thanh Minh phì cười.

“Đây là thức ăn mà Đường môn đã đặc biệt chuẩn bị cho ta đấy.”

Chiêu Kiệt nghiêng đầu trước câu nói khó hiểu đó.

 

* * *

 

Tin đồn Hoa Sơn Thần Long sẽ tỉ võ với Đường Hạc nhanh chóng được lan truyền khắp Đường môn.

“Với Hoa Sơn Thần Long ư?”

“Đường Hạc công tử mạnh đến mức đó cơ à?”

“Ầyyy. Ngươi nói cái gì thế! Mặc dù Đường Hạc công tử không phải con của môn chủ nhưng lại là một trong những người trẻ tuổi có thực lực nhất Đường môn đấy.”

“Đúng là vậy…… Nhưng đó là Hoa Sơn Thần Long đấy. Chẳng phải vài ngày trước môn chủ cũng đã tỉ võ thua Hoa Sơn Thần Long sao?”

“Đó là do môn chủ đã nương tay với hắn thôi. Chứ chẳng lẽ ngài ấy lại đi giết một đạo sĩ nhỏ tuổi của Hoa Sơn?”

Mặc dù có nhiều luồng ý kiến khác nhau, nhưng tất cả mọi người đều muốn tận mắt chứng kiến trận tỉ võ này. Chính vì vậy mà ngay từ sáng sớm, các thành viên trong gia tộc của Đường môn đã kéo đến võ trường chính của Tứ Xuyên Đường Môn, nơi sẽ diễn ra cuộc tỉ võ, tạo thành một biển người.

Tim Đường Hạc bắt đầu đập nhanh hơn khi thấy dòng người đang kéo đến.

“Phù.”

Đường Hạc hít một hơi thật sâu, ổn định nhịp tim, rồi siết chặt nắm đấm đang giấu trong tay áo.

Đúng lúc ấy.

“Con không cần lo lắng đâu.”

Đường Hạc quay đầu.

Đường Nguy, nội tổ phụ của Đường Hạc, cũng là thái thượng trưởng lão của Nguyên Lão Viện, đang bước về phía hắn.

“Xin bái kiến thái thượng trưởng lão.”

“Đừng làm những việc dư thừa nữa. Con cứ gọi ta là tổ phụ được rồi.”

“Vâng! Thưa tổ phụ.”

Đường Nguy lặng lẽ nở một nụ cười.

“Con tự tin chứ?”

“Tôn nhi không phải là một kẻ lười biếng suốt thời gian qua….. Nhưng đối phương lại là Hoa Sơn Thần Long, người được mệnh danh là Đệ Nhất Thiên Hạ Hậu Khởi Chi Tú. Thực lòng mà nói thì con không chắc mình có thể nắm được phần thắng.”

“Chậc chậc chậc. Cái đồ ngốc này. Con đang sợ một tên tiểu tử kém mình cả chục tuổi sao?”

“Không phải là con không tự tin…..”

“Con không cần phải lo đâu.”

“Dạ?”

Đường Nguy nở một nụ cười nham hiểm.

“Con nghĩ ta sẽ để nội tôn duy nhất của ta vào chỗ chết sao? Hoa Sơn Thần Long đã ăn gà có tẩm thuốc, vậy nên con không cần kéo dài thời gian làm gì cả, cứ nghiền nát hắn đi.”

“Chuyện đó……”

“Tuy nhiên!”

Ánh mắt Đường Nguy ánh lên một tia nguy hiểm.

“Con không được để cho hắn sống.”

Đường Hạc hiểu ý của Đường Nguy, khẽ gật đầu. Và rồi khóe miệng hắn nhếch lên một nụ cười bỉ ổi.

“Con hiểu ý của người. Vậy nên người không cần lo đâu ạ. Con sẽ khiến hắn mãi mãi không thể mở miệng được nữa.”

“Tốt lắm. Dù là đại trượng phu, nhưng lúc cần ác thì vẫn phải ác.”

Hai ông cháu nhìn nhau rồi nở một nụ cười nguy hiểm.

“Chỉ cần con làm tốt việc lần này thì vị trí tiểu môn chủ sẽ thuộc về con. Và nghiễm nhiên con sẽ trưởng thành môn chủ tương lai.”

“Con không biết phải làm gì để báo đáp ân huệ này của tổ phụ nữa.”

“Việc con trở thành môn chủ là đã báo đáp cho ta rồi. Khi đó, nỗi hận của ta cũng sẽ được bù đắp.”

Đường Nguy quay đầu nhìn những người đang tập trung ở võ trường.

“Con nhìn thấy chứ?”

“Vâng.”

“Bọn họ đều thuộc Đường môn. Trong mối quan hệ thường ngày cũng xảy ra rất nhiều mâu thuẫn, nhưng con biết tại sao chúng ta vẫn có thể chung sống trong gia môn này không?”

"……."

“Thứ mà một môn chủ thực sự phải có không phải là tấm lòng quan tâm đến các thành viên trong gia môn. Mà môn chủ phải điềm tĩnh và lạnh lùng nhìn nhận lợi ích của Đường môn. Con hãy ghi nhớ lời này của ta.”

 

(Bản dịch được thực hiện bởi A-H Team, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM)

 

“Vâng! Thưa tổ phụ.”

Đường Nguy liếm môi.

‘Vậy là xong.’

Thuộc hạ đã xác nhận với ông ta rằng chính mắt hắn thấy Thanh Minh uống Thiên Nhật Túy.

‘Dù hắn có tài giỏi đến mức nào đi nữa, thì hắn cũng không thể đánh bại Đường Hạc trong tình trạng trúng độc Thiên Nhật Túy được.’

Thiên Nhật Túy là một trong số những loại độc đặc biệt nhất của Đường môn.

Điểm đặc biệt của Thiên Nhật Túy chính là chia thành dương độc và âm độc. Nếu không sử dụng cùng lúc hai loại này với nhau thì nó sẽ không thể phát huy tác dụng như một loại độc chân chính. Nói một cách đơn giản thì nó chỉ là bột và chất lỏng.

Thế nhưng, khi hai thứ này gặp nhau trong bụng thì chúng sẽ dung hòa với nhau tạo thành chất độc chân chân chính chính.

Người trúng phải Thiên Nhật Túy sẽ mất hồn giống như người say, và hắn sẽ không thể vận công.

‘Đúng là một loại độc dược rất thích hợp để dùng trong trận tỉ võ này.

Đường Nguy nở một nụ cười mờ ám rồi quay đầu.

Ông ta nhíu mày nhìn môn chủ Đường môn đang ngồi ở phía đối diện.

‘Cái tên môn chủ chết tiệt này!’

Dù ngươi có ủng hộ Thanh Minh đi chăng nữa, thì tại sao môn chủ Đường môn lại ngồi ở bên phía của Hoa Sơn thế hả?

‘Ta không thể giao tương lai của Đường môn cho ngươi được.’

Chỉ cần hết hôm nay thôi là Đường môn sẽ được cải tổ dưới tên của ông ta và Đường Hạc.

Đúng lúc ấy, ông ta nhìn thấy các đệ tử Hoa Sơn đang từ xa tiến lại.

“Đến rồi!”

“Hoa Sơn! Hoa Sơn Thần Long!”

Các thành viên Đường Môn nín thở nhìn bọn họ.

Họ không thể hoan hô cũng không thể giễu cợt.

Họ không thể giễu cợt Đường Quân Nhạc đang ngồi ở kia, cũng không thể hoan hô Hoa Sơn đã thắng Đường Quân Nhạc được.

Họ chỉ có thể hét lên những âm thanh mơ hồ.

“Con đã sẵn sàng chưa?”

“Rồi ạ! Thưa tổ phụ!”

“Tốt lắm. Đừng đánh mất khí thế. Cứ bước ra đi!”

“Vâng!”

Đường Hạc nhảy lên võ đài, rồi đường hoàng quay đầu lại nhìn các đệ tử Hoa Sơn.

‘Ta sẽ trở thành tiểu môn chủ.’

Ta phải cho bọn họ thấy bộ dạng nghiêm túc nhất của mình!

“Hoa Sơn Thần Long, ngươi bước lên đi. Hôm nay ta sẽ chứng minh cho ngươi thấy võ công của Đường môn ở một đẳng cấp khác hoàn toàn với Hoa Sơn.”

“Whoahhhhhhhhhhh!”

“Phải thế chứ!”

Cuối cùng mọi người đã về phe hắn.

Các thành viên Đường môn vỗ tay hoan hô trước lời khẳng định chắc nịch đó của hắn. Có người lén lút nhìn Đường Quân Nhạc, nhưng ông ta chẳng có bất kỳ phản ứng gì trước những tiếng hoan hô ấy.

Còn các đệ tử Hoa Sơn…….

Hửm?

Bọn họ đang làm gì thế?

Mọi người dồn ánh mắt về phía các đệ tử Hoa Sơn. Rõ ràng bọn họ đã nghe thấy lời của Đường Hạc, thế nhưng, họ lại chỉ đứng tụm lại thành một vòng tròn liên tục thì thầm gì đó.

“Thật ư?”

“Như vậy cũng được à?”

“........Không được đâu, chuyện đó…..”

“Không sao, không sao đâu.”

“........Nếu vậy thì.”

Sau khi thì thầm xong, một người trong số họ bước lên phía trước.

Nhìn thấy có người vừa nhảy lên võ đài không chút ngần ngại, mọi người bật ra những tiếng cảm thán.

“Người đó là Hoa Sơn Thần Long! Là Đệ Nhất Thiên Hạ Hậu Khởi Chi Tú!”

“Quả đúng là một khí thế khủng khiếp….. Ơ?”

“Hoa Sơn Thần Long là nữ nhân à?”

Tất cả mọi người đều bật ra câu hỏi đó trong sự ngỡ ngàng.

Người vừa nhảy lên võ đài là nữ đệ tử của Hoa Sơn. Mặc dù Thanh Minh chưa quá nổi danh ở Tứ Xuyên, nhưng điều đó không có nghĩa là mọi người không biết hắn là nam nhân.

“Hoa Sơn Thần Long không ra mặt sao?”

“Tại sao lại là nữ nhân?”

“Không đúng! Bọn họ cử nữ nhân ra đối đầu với Đường Hạc công tử ư? Bọn họ coi thường Đường môn quá rồi!”

Đám đông bắt đầu rì rầm.

Thế nhưng, dù bọn họ có tức giận đến mức nào đi chăng nữa thì cũng không thể so sánh với cơn giận của Đường Hạc được.

Đường Hạc hét lên với một gương mặt tràn đầy nộ khí.

“Rốt cuộc các ngươi đang làm gì vậy hả!”

Hắn nhìn Lưu Lê Tuyết vừa nhảy lên võ đài rồi hét lên.

“Rõ ràng ta đã chỉ định Hoa Sơn Thần Long là đối thủ của ta rồi kia mà. Ngươi là ai mà dám bước lên võ đài hả?”

“Ta là đệ tử Hoa Sơn, Lưu Lê Tuyết.”

“Ta không quan tâm chuyện đó! Hoa Sơn Thần Long đang ở đâu?”

Phải đến tận lúc ấy mới có một người trong số các đệ tử Hoa Sơn lững thững bước ra.

“Ngươi nói ta à?”

"……."

Thanh Minh ngoáy ngoáy tai như thể việc này phiền phức chết đi được. Đường Hạc nhìn thấy cảnh tượng ấy thì không thể tránh khỏi bàng hoàng.

“Đáng lý ngươi phải đấu với ta chứ?”

“Dù sao mọi chuyện cũng như vậy rồi, các ngươi cứ đấu đi.”

“Cái gì mà như vậy rồi chứ!”

“Chậc.”

Thanh Minh vỗ bụng bồm bộp.

“Ta ăn hơi nhiều nên đang bị đầy hơi.”

“........Ăn hơi nhiều? Ngươi là võ giả mà ăn hơi nhiều là sao hả?”

“Tại đồ ăn của Đường môn ngon quá chứ bộ.”

"……."

Lố bịch. À không, từ lố bịch cũng không đủ để diễn tả nữa.

Điều lố bịch hơn là Đường Quân Nhạc ở bên cạnh Hoa Sơn Thần Long vừa lẩm bẩm

‘Cũng đúng.’

Vừa gật đầu.

“Hoa Sơn các ngươi không biết hổ thẹn à?”

“Ơ kìa, lời này của ngươi hơi kì lạ đấy. Làm gì có ai lại không biết hổ thẹn chứ.”

“Cái gì?”

Thanh Minh bật cười.

“Ngươi đòi đấu với ta ư?”

“........Đúng vậy.”

“Với tư cách gì?”

"……."

Đôi mắt của Đường Hạc run rẩy.

“Ít nhiều gì ta cũng là Hoa Sơn Thần Long đấy!”

Thanh Minh ưỡn bụng.

Bộp bộp. Bộp bộp. Ăn gì mà nhiều thế không…… à không, bây giờ đó đâu có quan trọng.

“Ngươi đang tự mãn về danh tiếng của mình đấy à? Tại sao là võ giả mà ngươi lại bị ám ảnh bởi tiếng tăm thế hả.”

“Ngươi nói gì mà thối quá vậy. Thế ta có thể hiểu ngươi lo sợ Đường môn sẽ đối xử với ngươi giống như năm người đang bị bỏ xó kia nên ngươi mới làm vậy đúng không?”

"……."

Không, không phải chuyện đó.

Nơi đây là Tứ Xuyên Đường môn cơ mà.

“Ngươi biết ta đã làm những gì mới có được danh tiếng như thế này không? Đây là danh tiếng mà ta đã phải đổ mồ hôi sôi nước mắt, thậm chí bị đe dọa tính mạng mới có được. Vậy mà ngươi nói gì cơ? Tỉ võ? Một kẻ còn chưa biết mùi đời như ngươi mà đòi tỉ võ với ta á?”

Thanh Minh bày ra một biểu cảm kỳ lạ. Đó là một biểu cảm đầy sự cợt nhả, chế giễu.

“Ngươi đừng có nói vớ vẩn nữa. Muốn tỉ võ với ta thì ít ra ngươi cũng phải có tư cách chứ. Không thì hãy viết thêm câu

‘Hỡi các vị khách qua đường. Ở đây nhận đăng ký tỷ võ. Tứ Xuyên Đường Gia.’

Lên tấm danh bài của các ngươi đi!”

Không thể tìm được lời nào để biện minh, Đường Hạc đành ngậm chặt miệng trừng trừng nhìn Thanh Minh.

“Bộ các ngươi tưởng ta có được cái danh hiệu này bằng việc đi đánh bạc đó à. Các ngươi không phân biệt được đâu là chó đâu là bò à. Một kẻ còn không dám giới thiệu tên tuổi đàng hoàng mà còn dám vênh váo đòi tỉ võ với ta ư.”

Gương mặt Đường Hạc méo xệch.

Thanh Minh đảo lưỡi chỉ tay về phía Lưu Lê Tuyết.

“Nhưng ngươi không cần phải lo đâu. Bởi vì ta là một người rất rộng lượng. Nếu như ngươi thắng được sư thúc của ta thì ta sẽ đấu với người. Ài, nhưng mà như thế thì phiền phức chết đi được……”

Thanh Minh cười khì.

“Nếu ngươi thắng sư thúc của ta thì ta sẽ nhận thua.”

Đường Hạc tái mặt.

“Ngươi đang bảo ta đánh với nữ nhân sao?”

“.......Hờ.”

Thanh Minh trợn trừng mắt. Và rồi hắn làm bộ run rẩy.

“Nếu ngươi muốn chết thì cứ úp mặt vào bát nước là được rồi mà. Cần gì phải chọn cách bị đánh tới chết chứ…….”

“Ngươi nói gì?”

Đúng lúc ấy.

“Nói xong chưa?”

Đường Hạc quay đầu.

Soạt.

Lưu Lê Tuyết từ từ rút kiếm ra.

“Nếu nói xong rồi thì bắt đầu luôn đi.”

Đường Hạc không thể kiềm chế được cơn giận nữa.

“Đúng…. đúng là một lũ không biết hổ thẹn!”

Đúng lúc ấy.

Xoẹttttt!

"……."

 

Đường Hạc từ từ cúi đầu xuống.

Tay áo của hắn bị chém rơi lả tả xuống đất.

"……."

“Nhiều lời.”

Đường Hạc nghiến răng ken két trước câu nói này của Lưu Lê Tuyết.

“........Ngươi. Đừng mơ có thể sống sót rời khỏi võ đài này.”

Trong nháy mắt, sự căng thẳng đã bao trùm toàn bộ võ trường.

Có một người lẩm bẩm những lời không liên quan trong tình cảnh ấy.

“Sư muội. Chúng ta không nên nói câu nhiều lời đó đâu……”

“Hửm? Sư thúc vừa nói gì?”

“À không….. không có gì.”

Bạch Thiên vội quay đầu.

 

 

(Bản dịch được thực hiện bởi A-H Team, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM)


 

Hiện tại MOMO đang gặp 1 số lỗi, nếu sau 30p-1h nạp vẫn chưa có xu, các bạn vui lòng liên hệ fanpage, gởi ảnh chuyển tiền, copy mã giao dịch, copy username để kiểm tra và xử lí nhé!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương