Hoa Sơn Tái Khởi
Chapter 216 Ngươi vừa bảo là Hoa Sơn sao?(1)

 

Hiện tại MOMO đang gặp 1 số lỗi, nếu sau 30p-1h nạp vẫn chưa có xu, các bạn vui lòng liên hệ fanpage, gởi ảnh chuyển tiền, copy mã giao dịch, copy username để kiểm tra và xử lí nhé!

Chapter 216. Ngươi vừa bảo là Hoa Sơn sao?(1)

 

“Thấy không?”

“Có, thưa đại ca!”

“Nhìn đi! Vùng bình nguyên bao la đó! Tất cả sẽ thuộc về huynh đệ chúng ta!”

Tiếng cười hô hô ha ha vang vọng khắp cả một vùng.

“Ở đây sẽ không có tên quan lại nào áp bức chúng ta, cũng không có mấy tên hiệp khách lúc buồn buồn lại đi giở trò bắt nạt người khác. Từ giờ chúng ta có thể thoải mái làm mọi thứ mình muốn ở nơi này!”

“Dĩ nhiên rồi, đại ca!”

“Hahahahahaha! Trước khi năm cũ trôi qua, chúng ta sẽ khiến tất cả những kẻ ở đây phải nhớ đến cái tên Chướng Hổ Trại! Chà, đi thôi! Các huynh đệ! Lịch sử sau này sẽ lưu truyền lại rằng, nơi này chính là khởi đầu của chúng ta!”

“Đại ca nói chí phải!”

“Đương nhiên là vậy rồi, thưa trại chủ!”

Nhiệt huyết sục sôi.

Nghĩa khí bùng cháy.

Đó chính là lịch sử…

Bốppppp!

“Khực!”

Phương Liễu ôm chặt đầu, cơ thể co rúm lại.

“Ngươi lại suy nghĩ linh tinh nữa rồi. Thế nào? Giờ đã thấy tỉnh táo hơn chưa?”

“Không phải! Tuyệt đối không phải vậy. Ôi trời, ngài đạo sĩ! Tiểu nhân đâu có bị điên mà lại đi suy tính chuyện khác chứ?”

“Không phải do ngươi bị điên nên mới có suy tính khác đâu. Mà là do ngươi muốn xuống thăm quan âm phủ một chuyến đây mà.”

“Không! Tuyệt đối không phải vậy đâu ạ!”

Phương Liễu nước mắt đầm đìa.

‘Mình chỉ muốn về quê nuôi cá trồng thêm rau thôi.’

Sao cơ? Cai trị vùng biên giới á?

Chết tiệt, cai trị gì chứ! Có mà bị dần cho một trận chết tươi luôn ấy chứ.

“Ngươi chỉ cần làm một con bò, một con bò kéo xe ấy!”

“Vâng, thưa ngài đạo sĩ! Tiểu nhân sẽ làm bò kéo xe cho ngài. Ụm bòoooooo!”

Những giọt nước mắt chua xót ngập tràn trong mắt Phương Liễu.

“Hựưưưư.”

Phương Liễu đang xoa xoa chân tay, bỗng dưng hắn kêu lên một tiếng đau đớn.

Kể từ sau khi bị nhóm của Thanh Minh tóm được, công việc hàng ngày của bọn chúng càng ngày càng đơn giản. Từ sáng đến tối, chỉ cần kéo xe hàng như những con trâu con ngựa thực thụ là được. Đêm đến nếu không có xe để kéo thì giúp những người khác chuẩn bị dựng trại, sau đó mới được cho một chút thời gian ngắn ngủi để nghỉ ngơi ăn uống.

“Phó trại chủ. Đệ thật sự mệt quá.”

“Hức hức. Chắc đệ chết mất.”

“Thà cứ chết đi còn sướng hơn.”

Mấy tên thuộc hạ chỉ còn da bọc xương bắt đầu than thở khóc lóc, khóe mắt Phương Liễu ngấn lệ.

‘Thế quái nào mà lại bị bọn khốn đó tóm được chứ…”

Bọn ta là mã tặc.

Lại còn là nhóm mã tặc Chướng Hổ Trại, khét tiếng là tử thần của vùng ngoại biên Tứ Xuyên.

Thế nhưng phó trại chủ của Chương Hổ Trại – Phương Liễu cuối cùng cũng đã thấu hiểu sâu sắc rằng, thế gian rộng lớn này có những kẻ xứng đáng được gọi là ‘Tử thần’ hơn nhiều.

“…Lão Cửu vẫn chưa tỉnh táo lại hả?”

“…Có vẻ hơi khó để đệ ấy xốc lại tinh thần đấy ạ.”

Phương Liễu nhìn về phía tên tiểu đệ đang há miệng ngây ngốc ở một xó, rồi hắn lại nhắm nghiền mắt. Tiểu đệ của hắn vốn cũng khá khôi ngô tuấn tú, giờ đây bên khóe miệng lại toàn nước dãi lòng thòng.

“…Phải sống như kẻ đần độn như thế cả đời sao?”

“Dù gì thì……”

“Hừ.”

Ý là tuổi trẻ thì phải có khí phách. Thế nhưng tiểu tử Công Thiệu hà tất phải chống đối lại tên đạo trưởng Thanh Minh đó để chứng minh khí phách tuổi trẻ chứ.

Để rồi cái giá phải trả là quá đắt.

Thanh Minh đạo trưởng nhìn thấy Công Thiệu hùng hùng hổ hổ ra vẻ chống đối thì chỉ nở một nụ cười nhẹ nhàng và nói.

-          Haha. Bò mà lại biết nói này.

Suốt cuộc đời này, Phương Liễu sẽ không bao giờ quên được giọng nói đó.

Vừa dứt câu, Thanh Minh ở trên xe ngựa còn không thèm ngồi dậy, chỉ dùng gót chân của mình bổ vào đầu Công Thiệu.

Từ đó về sau, Công Thiệu trở thành bộ dạng như vậy.

Chẳng biết phần đời còn lại, nó có thể tự mình cầm một muỗng cơm lên mà ăn không.

 

(Bản dịch được thực hiện bởi A-H Team, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM)

 

Dù sao thì kể từ sau khi Công Thiệu bị như vậy, cho dù bàn chân có phồng rộp hay tứ chi có gãy rời, cũng không còn ai dám mở miệng than thở mệt mỏi nữa.

Thêm vào đó…

Người thật sự vất vả không phải là bọn chúng.

Phịch phịch.

Bịch bịch.

“Hựựựựựự……”

“……”

Phương Liễu nhìn các môn đồ Hoa Sơn đang nối đuôi nhau ngã rạp ở phía đằng kia bằng vẻ mặt khiếp đảm.

Nhìn thấy bọn họ chỉ mới tu luyện khoảng chừng một khắc thôi mà đã tàn tạ như miếng giẻ lau như vậy, hắn không thể nào để hai tiếng ‘vất vả’ phun ra khỏi miệng mình được.

Lúc đó, dáng vẻ của một người duy nhất vẫn còn đang đứng vững đập vào mắt Phương Liễu.

“Đã tu luyện thì thời gian chống chịu phải ngày càng tăng lên chứ! Sao lần nào cũng giống y nhau vậy? Phải nỗ lực lên chứ! Nỗỗỗỗ lựccccccccc!”

Ánh mắt vô vọng của Phương Liễu cố định vào Chiêu Kiệt, người đang nằm co giật trên mặt đất.

“……”

Tuy giờ hắn cũng không còn nhớ rõ lắm, nhưng hình như hồi đầu, kẻ đã xem đám bọn hắn như một bầy chó rồi ra tay đánh không thương tiếc chính là tên đó.

Vậy mà giờ tên Chiêu Kiệt đó lại đang bị tiểu tử Thanh Minh đánh cho túi bụi.

‘Gì cơ? Ẩn thân tu luyện ở vùng ngoại biên để thôn tính Trung Nguyên á?’

Khi nhớ lại lời của tên trại chủ, huyết áp của hắn bắt đầu tăng vọt.

Trung Nguyên?

Trung Nguyênnnnn?

‘Cái tên thần kinh đó!’

Những kẻ như bọn chúng ở Trung Nguyên có đầy, chúng định thôn tính Trung Nguyên bằng cách nào chứ? Trước khi nghĩ đến chuyện thôn tính Trung Nguyên thì nghĩ đến cái đầu của bản thân mình đi đã!

Vừa lúc đó, Thanh Minh quay đầu nhìn lại.

“Ơ hay? Vẫn còn sức đứng nhìn cơ à?”

Bọn mã tặc nhanh chóng cụp mắt xuống.

“Chậc chậc chậc. Cái đám đó mà cũng gọi là người sao?”

Thanh Minh vừa tặc lưỡi, vừa thong thả bước đi đâu đó. Một lúc sau, khi Thanh Minh đã khuất khỏi tầm mắt, các môn đồ Hoa Sơn từ nãy đến giờ nằm sõng soài trên mặt đất mới khổ sở nhấc người dậy.

“Hựựựựự.”

Cơ thể Chiêu Kiệt run lên bần bật.

“Quỷ tha ma bắt! Sao không bắt tên tiểu tử đó giùm đi!”

“…Có khi đến ma quỷ còn chê.”

“Phù!”

Chiêu Kiệt thở ra một hơi rồi kéo Nhuận Tông dậy.

“Sư huynh. Huynh mau hoàn hồn lại đi.”

“Đây, đây là ai? Ta là đâu vậy?”

“…Thôi khỏi. Huynh cứ ngủ luôn đi.”

Những lúc như thế này cũng chỉ có Chiêu Kiệt là chăm sóc tận tình cho các sư huynh sư thúc của hắn.

Bạch Thiên thở dài một hơi rồi lên tiếng.

“Mau tắm rửa dọn dẹp đi. Để còn được chợp mắt một chút.”

“Con sẽ luyện thêm bài huấn luyện của ngày hôm nay.”

“Có ổn không đấy?”

“Ngủ thì ban ngày ngủ trên xe ngựa là được rồi. Hơi có lỗi với lũ ngựa chứ với bọn kia thì chúng ta đâu cần phải áy náy.”

“Hừm. Nghe cũng có lý.”

Các môn đồ Hoa Sơn liếc nhìn bọn mã tặc.

Trước những ánh nhìn đó, Phương Liễu cũng chỉ có thể vô thức nhắm chặt mắt.

‘Cái lũ chó còn không thèm cắn.’

Các môn đồ Hoa Sơn vừa xì xầm bàn tán về bọn mã tặc, vừa kéo nhau đứng xa ra một bên. Đám đạo tặc chứng kiến cảnh đó xong đều đồng loạt thở ra một hơi.

“Đại ca.”

“Gì?”

“Nếu như chúng ta có thể sống sót trở về, thì cũng đừng bao giờ mò đến Trung Nguyên nữa nhé.”

“…Nhất định đấy nhé.”

Những tên vừa trẻ vừa mạnh hơn bọn chúng mà bây giờ còn đang phải huấn luyện đến mức muốn nôn ra máu thế kia, thì làm sao bọn chúng có thể đánh thắng được?

‘Trung Nguyên vốn là nơi đầy rẫy những bọn quái vật như thế sao?’

Các môn đồ Hoa Sơn lại tạo ra tin đồn kỳ quái nữa rồi.

“Hựựựựự.”

“Kyaaaaa.”

“Hây yaaaa.”

Xe ngựa người kéo lại quần quật lên đường.

Những người nhìn thấy cảnh đó đều nghiêng đầu khó hiểu.

“Gì vậy? Sao người lại kéo xe ngựa? Còn ngựa thì lại chạy theo xe?”

“Ha. Sống lâu trên đời mới thấy chuyện gì cũng có thể xảy ra.”

“Hình như là đoàn thương hành đến từ Tứ Xuyên?”

Phương Liễu nhắm chặt mắt.

Vượt qua vùng biên giới, càng đi sâu vào Vân Nam bọn chúng lại càng chạm mặt nhiều người hơn. Những người đó lộ rõ vẻ hiếu kỳ, tập trung lại xung quanh thương đoàn.

‘Có gì thú vị đâu chứ?’

Ánh mắt của Phương Liễu vô thức trở nên giận giữ.

Trước đây nếu nhìn thấy bọn chúng, những kẻ này chắc chắn đã run lẩy bẩy chạy biến đi ngay rồi. Giờ đây dường như tất cả những kẻ đó đều đang tụ tập lại nhìn ngó bọn chúng như nhìn thấy dị thú vậy, không nổi điên sao được?

Và tất nhiên là…

Bốppppp!

Không lý nào cái tên tiểu tử Thanh Minh đó lại không trừng phạt bọn chúng được.

“Hự!”

Bị ăn cây roi vào đầu, con mắt của Phương Liễu như muốn rớt ra tới nơi.

“Bò gì mà dám trừng mắt với con người hả?”

“…Hic hic.”

“Chậc chậc. Ta hiền quá đi mà. Ngày trước ta mà gặp những kẻ như ngươi là ta đã băm vằm ra luôn rồi.”

Câu đó nghe không giống nói đùa lắm đâu.

Thanh Minh tặc lưỡi rồi lại đảo mắt nhìn xung quanh. Bạch Thiên đang ngồi yên vị trên chiếc xe ngựa phía sau hắn lên tiếng.

“Chúng ta đang đứng trên đất Vân Nam rồi nhỉ?”

“Ừm.”

Thanh Minh gật gật đầu.

“Ở đây vốn dĩ núi non trùng điệp vậy sao?”

Điều đầu tiên mà bọn họ cảm nhận được khi tiến vào Vân Nam, đó chính là nơi này cằn cỗi hơn tưởng tượng của họ nhiều.

Bạch Thiên cau mày.

“Mà vẫn chưa gặp bất kỳ cung đồ nào của Nam Man Dã Thú Cung nhỉ!”

“Dù bọn chúng có mạnh cỡ Thiếu Lâm đi chăng nữa thì cũng không thể nào quản lý hết vùng đất Vân Nam rộng lớn này được.”

Bạch Thiên gật đầu.

Vì nghe nói vùng Vân Nam là do Nam Man Dã Thú Cung cai quản, nên hắn nghĩ rằng nếu bước vào Vân Nam thì sẽ ngay lập tức bị người của chúng giám sát.

 

(Bản dịch được thực hiện bởi A-H Team, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM)

 

Nhưng nghĩ lại thì Nam Man Dã Thú Cung ở nằm sâu tít trong vùng Vân Nam, chắc sẽ không thể giám sát được đến tận chỗ này đâu.

Quách Cảnh nghe được đoạn hội thoại giữa hai người họ thì nhẹ nhàng tiếp lời.

“Nơi mà bọn chúng trực tiếp quản lý bắt đầu từ phía Côn Minh, nơi các giao dịch buôn bán trà diễn ra. Ngoài khu vực đó thì thỉnh thoảng bọn chúng cũng có đi tuần tra, nhưng không thường xuyên cho lắm.”

“Nhưng làm vậy không phải là hơi cảnh giác quá sao?”

“Phải cảnh giác mới được.”

Quách Cảnh hạ nhỏ tông giọng.

“Sức ảnh hưởng của Nam Man Dã Thú Cung tại Vân Nam mạnh hơn cả sức ảnh hưởng của Đường môn ở Tứ Xuyên nữa. Nói tóm lại là từ giờ, tất cả những người chúng ta gặp đều có thể là tình báo của Nam Man Dã Thú Cung. Chuyện chúng ta tiến vào vùng Vân Nam chắc chắn đã đến tai bọn chúng rồi.”

Bạch Thiên chau mày nhìn quanh.

Nghĩ đến việc những người tụ tập xung quanh đây đều có thể là tai mắt của Nam Man Dã Thú Cung, hắn đột nhiên cảnh giác cao độ.

“Có vẻ như thần sắc của bọn họ cũng không được tốt lắm nhỉ?”

Thanh Minh nói thay tiếng lòng của Bạch Thiên.

Cũng không hẳn là không đúng, họ cảm nhận được một điều chắc chắn rằng tất cả những người mà họ chạm mặt đều rất đói khát.

Y phục rách tươm, những phần cơ thể lộ ra khỏi áo thì chỉ còn da bọc xương.

“Vốn dĩ Vân Nam là nơi có sản lượng lương thực không nhiều. Về cơ bản thì cũng không có nhiều đất để canh tác. Trên đường đến đây mọi người cũng thấy họ phải xẻ núi để làm ruộng rồi chứ?

“Vâng.”

“Không có sẵn nhiều đất nông nghiệp nên nhiều nơi họ phải dùng cách đó để làm canh tác. Nhưng dạo gần đây vì hạn hán nên tình hình còn tệ hơn nữa.”

Quách Cảnh vừa tặc lưỡi vừa lắc đầu nguầy nguậy.

“Dù sao thì trước đây, tiền kiếm được từ việc mua bán trà vẫn đủ để sống thoải mái ở Vân Nam, nhưng giờ đến cả buôn bán trà cũng bị cấm… Canh tác không được thì tất cả đều chết đói thôi.”

Nghe thấy lời đó, Bạch Thiên nghiêng đầu khó hiểu.

“Ngài nói họ vẫn giao thương được với Tây Vực, không phải sao?”

“Thật ra người ở Tây Vực không chuộng trà đến thế. Không có nơi nào ưa chuộng trà bằng Trung Nguyên cả. Hơn nữa, loại trà mà người Tây Vực thích uống lại khác với loại của Vân Nam.”

Dường như nghe đến đây Bạch Thiên mới hiểu hết mọi chuyện, hắn gật đầu.

“Vậy ra là, việc cắt đứt giao thương với Trung Nguyên đã tác động không tốt đến Vân Nam nhỉ!”

“Chỉ Vân Nam thôi sao? Bây giờ ở Tứ Xuyên cũng đầy rẫy tiếng khóc than. Các thương đoàn của Tứ Xuyên trước đây vốn chẳng hề thua kém các thương đoàn chủ chốt của Trung Nguyên, bây giờ thì họ hoàn toàn lực bất tòng tâm. Cũng may là trà không phải hàng hóa chính nuôi sống con người nên họ mới không bị đói thôi.”

“Ừm.”

Bạch Thiên nhìn những người xung quanh bằng ánh mắt đăm chiêu.

“Từ đây đi không bao xa nữa là sẽ đến Côn Minh. Nếu có thể đến đó an toàn thì xem như nhiệm vụ của chúng tôi đã hết.”

Bạch Thiên chắp tay hướng về phía Quách Cảnh.

“Xin đa tạ ngài một lần nữa.”

“Ta sẽ nhận lời cảm ơn đó sau khi chúng ta đến nơi an toàn.”

Quách Cảnh nở một nụ cười thân thiện.

Và rồi hành trình lại tiếp tục, các môn đồ Hoa Sơn đều tập trung quan sát xung quanh theo lời của Quách Cảnh.

Trước mắt chỉ có những còn đường gập ghềnh và những mảnh đất cằn cỗi, không có vấn đề gì quá lớn xảy ra cả.

“Hây yaaa!”

“Hây yaaa!”

Và nhờ mấy tên ngựa người dồn sức kéo xe nên cả đoàn mới có thể đến sớm hơn dự kiến gấp ba lần.

“Kia chính là Côn Minh.”

Thanh Minh nhíu mày nhìn bức tường thành cũ kỹ.

“So với tỉnh đô thì cảm giác nó giống thôn quê hơn á.”

“Ở Vân Nam không có khái niệm xây thành cao như ở Trung Nguyên đâu. Vì một vùng đất nhỏ đâu thể cung cấp đủ thức ăn cho nhiều người sinh sống được.”

“Á há.”

Thanh Minh gật gù.

“Dù sao cũng cảm ơn ngài. Nhờ ngài mà bọn ta đã đến được đây.”

“Đừng khách khí.”

Các môn đồ Hoa Sơn nói lời từ biệt với Hòa Bình Thương đoàn, họ chuẩn bị di chuyển đến nơi buôn bán trà. Quách Cảnh dặn dò một số điều rồi vội vàng lên đường.

Thanh Minh quay ra phía sau, miệng làu bà làu bàu.

“Vấn đề bây giờ là mấy tên này đây.”

Ngay khi vừa chạm mắt Thanh Minh, bọn mã tặc đã giật mình cúi gằm mặt xuống.

‘Ngoan ngoãn. Phải ra vẻ ngoan ngoãn!’

‘Phải bày ra bộ mặt đáng thương nhất có thể.’

Thanh Minh liếc nhìn Bạch Thiên. Cùng lúc đó, Bạch Thiên như vẻ vừa mới lo nghĩ chuyện gì, đột nhiên mở miệng.

“Thả bọn chúng đi không tốt hơn sao?”

“Hả? Thả ra á?”

“Đúng vậy. Đúng là bọn chúng đã gây nên tội, nhưng trên đường đến đây chúng cũng vất vả nhiều rồi… Với lại, có vẻ như bọn chúng cũng biết hối lỗi rồi, nên ta nghĩ thả bọn chúng đi cũng không tệ.”

Thanh Minh gật mạnh đầu.

“Hà. Đúng là nhân từ. Vì vậy nên ta mới thích sư thúc á.”

“…Đừng nói linh tinh nữa.”

Thanh Minh vừa tủm tỉm cười, vừa xoay người nhìn bọn mã tặc.

“Sư thúc bảo thả các ngươi đi.”

“Đa tạ. Xin đa tạ!”

“Từ giờ chúng tiểu nhân sẽ sống tử tế! Huhuhu!”

“Chúng tiểu nhân sẽ không làm mã tặc nữa.”

Thanh Minh cười nhạt.

“Nhưng mà các ngươi có biết không?”

“…Dạ?”

“Con người ấy mà, khi bị bắt làm gì là sẽ muốn làm ngược lại.”

“……”

Bàn tay của Thanh Minh chuyển động trong chớp mắt.

Bốp bốp bốp bốp!

Bàn tay của hắn đấm thẳng vào hạ vị của bọn mã tặc.

“Khực!”

“AAAA!”

Bọn mã tặc bị đánh vào hạ vị, nằm rải rác trên mặt đất. Thanh Minh nhìn bọn chúng, cười thật lớn.

“Ta sẽ thả các ngươi. Ở đây chơi vui nhé. Ta đã ‘vô hiệu hóa’ đan điền của các ngươi rồi, nên nếu ta không quay lại thì các ngươi cũng không có cách nào khôi phục được võ công đâu.”

“……”

“Không thì chạy đến chỗ nào đó rồi sống như người bình thường đi. Tùy các ngươi chọn.”

Thanh Minh xoay người bỏ đi.

Không chút lưu luyến bước thẳng về phía Côn Minh.

Nhuận Tông đi sát bên hắn.

“Sao đệ lại bắt bọn chúng ở lại?”

“Lúc chúng ta quay về lấy ai kéo xe?”

“……”

“Bọn chúng còn tốt hơn cả ngựa ấy chứ.”

“……”

Thanh Minh nhún vai.

“Với lại sẵn tiện trên đường quay về ta sẽ cướp luôn sơn trại của chúng. Chắc bọn chúng hôi được cũng khá nhiều của rồi đấy.”

Nhuận Tông tự nhủ rằng, một khi còn sống, hắn tuyệt đối sẽ không bao giờ kiếm chuyện với Thanh Minh.

 

(Bản dịch được thực hiện bởi A-H Team, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM)


 

Hiện tại MOMO đang gặp 1 số lỗi, nếu sau 30p-1h nạp vẫn chưa có xu, các bạn vui lòng liên hệ fanpage, gởi ảnh chuyển tiền, copy mã giao dịch, copy username để kiểm tra và xử lí nhé!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương