Hoa Sơn Tái Khởi
Chapter 231 Đằng ấy bị sao vậy? (1)

 

Hiện tại MOMO đang gặp 1 số lỗi, nếu sau 30p-1h nạp vẫn chưa có xu, các bạn vui lòng liên hệ fanpage, gởi ảnh chuyển tiền, copy mã giao dịch, copy username để kiểm tra và xử lí nhé!

Chapter 231. Đằng ấy bị sao vậy? (1)

 

‘Đâu rồi!’

 

Thanh Minh trợn trừng mắt rồi nhảy xuống hồ.

 

‘Đừng hòng chạy.’

 

Mặc dù nơi này không rộng lắm, độ rộng của nó chỉ nằm giữa khoảng hồ và ao, thế nhưng, về độ sâu thì không có một hồ nước nào có thể so sánh với nơi này.

 

Bây giờ thì hắn đã hiểu tại sao con Mặc Lân Huyết Mãng to lớn đó lại lựa chọn nơi đây làm lãnh địa rồi.

 

Càng lặn xuống dưới, mọi thứ càng trở nên tối đen như mực.

 

Mặc dù nước dưới hồ trong đến mức tưởng như có thể nhìn thấy đáy, thế nhưng, ở độ sâu này thì ánh sáng cũng không thể chạm tới nơi này.

 

Thanh Minh lặn xuống dưới rồi lần theo vết máu tiếp tục đuổi theo.

 

‘Ta không thể chết trước khi thu hoạch được chiến lợi phẩm của mình!’

 

Thanh Minh cắn chặt môi.

 

Tử Mộc Thảo ơi Tử Mộc Thảo, nếu ngươi đã khiến ta khổ sở như vậy thì ít ra ngươi cũng phải dâng nội đan cho ta để đáp lễ chứ! Cái con súc vật này này chẳng có lễ nghĩa gì cả! Hừ, cái đồ vô lễ!

 

Thanh Minh không phải là kẻ sẽ chịu bỏ qua nếu không nhận được gì đó.

 

Nếu không nhận được thì phải cướp! Đó là điều cơ bản mà! Chẳng phải trong kinh thư của đạo gia cũng nhắc đến điều đó sao?

 

- Đệ nói cái quái gì thế, hả tên tiểu tử này!

 

Ủa không phải hả? Không phải thì thôi!

 

Không biết đạo gia có làm như vậy không, nhưng dù sao thì đó cũng là cách thức Thanh Minh hành động.

 

‘Rắn hay cỏ gì đó! Cứ phải lấy nội đan trước!’

 

Ánh mắt Thanh Minh phát sáng lấp lánh rồi hắn tiếp tục lặn xuống sâu hơn. Nước xung quanh tối đen như mực, nhưng mắt hắn đã quen dần với bóng tối nên hắn có thể nhìn rất rõ trong môi trường tối tăm này.

 

Đúng vậy, bởi vì vừa nãy hắn vừa nhìn thấy có thứ gì đó chuyển….. Ơ?

 

Có gì đó đang chuyển động…..

 

Ùmmmmmm!

 

Thanh Minh bị thứ gì đó đánh trúng, cơ thể hắn bay đi giống như lá rụng trước gió….. À không, giống rong biển bị sóng cuốn đi mới đúng.

 

“Ọcccccccccccc!”

 

Hắn đang hét lên, nhưng lại chẳng có bất kỳ một âm thanh nào phát ra cả. Tất nhiên rồi, bởi vì hắn đang ở dưới nước cơ mà.

 

Thanh Minh nhanh chóng lấy lại tinh thần, quay đầu về phía sau.

 

Cái gì thế nhỉ?

 

Rất nhanh chóng, thắc mắc của hắn đã được giải đáp.

 

Bùmmmmmm! Bùmmmmmm! Bùmmmmmm!

 

Một âm thanh đinh tai nhức óc dậy sóng khắp hồ, cùng lúc đó, một dòng nước bắn thẳng về phía Thanh Minh giống như một luồng khí khổng lồ.

 

'Thủy đạn?'

 

Những viên thủy cầu còn to hơn cả người cứ liên tục bay về hướng Thanh Minh. Có vẻ như Mặc Lân Huyết Mãng đang tấn công Thanh Minh từ xa.

 

'Ngươi cũng đáng yêu thật đấy!'

 

Chuyện này cũng chỉ như…..

 

Hửm?

 

“Á á á á á á á á á! Ọc ọc ọc!”

 

Thanh Minh không kịp né thủy đạn, bị dòng nước cuốn đi quay vòng vòng như một con quay.

 

A, uống no nước mất thôi.

 

‘Cái con tiểu xà tử mất nết đó?’

 

Thanh Minh không thể thoải mái di chuyển trong nước. Nếu như ở trên bờ, thì hắn đã có thể vừa ngáp mà vẫn có thể tránh được thủy đạn rồi.

 

Thế nhưng, Mặc Lân Huyết Mãng lại không quyết tâm giết chết Thanh Minh. Nó đang tăng cường phạm vi của thủy đạn thay vì tăng uy lực của nó để đuổi Thanh Minh ra khỏi cái hồ này.

 

Ngay cả những cao thủ thủy công cũng chỉ có thể lặn dưới nước cùng lắm là nửa canh giờ, vậy thì Thanh Minh phải làm sao đây?

 

Mặc Lân Huyết Mãng biết điều đó, nên chỉ cần Thanh Minh không tiếp cận được nó thì sớm muộn gì Thanh Minh cũng phải ngoi lên.

 

Thế nhưng!

 

‘Ngươi được lắm, tiểu xà tử thối tha!’

 

Ngươi định đấu trí với ta à!

 

Thanh Minh vung kiếm về phía sau. Rồi hắn dồn nội công phóng nó thẳng về phía trước.

 

 

Ầmmmmmmmm!

 

Thanh kiếm chém tan luồng nước rồi lao đi trong màn nước bằng một tốc độ chóng mặt.

 

Bùmmmmmmm!

 

Bùmmmmmmm!

 

Thủy đạn liên tục bắn ra, đều bị kiếm của Thanh Minh đánh tan tác.

 

‘Đằng kia!’

 

Hai mắt Thanh Minh rực sáng. Hắn đã bắt đầu nhìn thấy đáy hồ. Và Mặc Lân Huyết Mãng đang cuộn tròn ở nơi đó.

 

Có giỏi thì ngươi trốn nữa đi, con chuột nhắt kia! À không, con tiểu xà tử kia!

 

Thanh Minh bơi thẳng về phía nó.

 

Đối với Thanh Minh bây giờ thì việc đánh nhau với con rắn khổng lồ này là chuyện rất đáng quan ngại. Tuy nhiên, nếu Mặc Lân Huyết Mãng đã bị thương bởi Lạc Mai Đoạn Hà thì hắn có thể lấy đầu của nó mà không gặp trở ngại gì.

 

Sau đó hắn có thể moi nội đan của con rắn này rồi ngoi lên khỏi mặt nước.

 

Mặc Lân Huyết Mãng cũng biết rõ điều đó nên dùng hết sức quẫy đuôi về phía Thanh Minh.

 

‘Ầy. Thà ngươi cứ đứng yên đó cho ta thịt còn tốt hơn đấy.’

 

Nếu vậy thì ta có thể thoải mái mổ bụng ngươi vào lấy nội đan rồi.

 

Mặc Lân Huyết Mãng thông minh nên nó mới không dùng những cách đơn giản và ngu dốt. Bởi vì nó hiểu kiếm của Thanh Minh sẽ có thể đâm vào cơ thể nó bất cứ lúc nào.

 

Ùngggggggg!

 

Hai mắt Thanh Minh phát sáng khi nhìn thấy cái đuôi đen sì đang quẫy nước lao tới. Hắn cố gắng tấn công nhưng lại bị đẩy ra. Được lắm!

 

Soạtttt!

 

Thanh kiếm đã được bao phủ bởi kiếm khí của Thanh Minh cắm thẳng vào đuôi của Mặc Lân Huyết Mãng.

 

‘Ái chà!’

 

Thế này thì mày không thể chạy được nữa rồi!

 

Thấy Thanh Minh đang bám vào thanh kiếm trên đuôi, Mặc Lân Huyết Mãng xoay người, rũ đuôi, rồi lăn lộn.

 

Thế nhưng, dù nó có lăn lộn, quẫy đuôi mạnh đến cỡ nào đi chăng nữa, thì Thanh Minh vẫn bám dai như đỉa. Thậm chí ngay cả khi Mặc Lân Huyết Mãng đập mình xuống dưới đáy hồ, thì hắn vẫn có thể nhanh nhẹn xoay người né đi.

 

Bây giờ Mặc Lân Huyết Mãng chỉ còn một cách duy nhất, đó là dùng miệng cắn. Thế nhưng đó lại là thứ mà Thanh Minh muốn. Có lẽ ngay khoảnh khắc nó quay lại cắn thì hắn sẽ hét lên ‘Làm tốt lắm’ rồi lao vào bụng nó mất.

 

Thế này không được, thế kia cũng không xong, Mặc Lân Huyết Mãng chỉ còn cách ngậm chặt miệng, quẫy mạnh đuôi đập vào  người Thanh Minh.

 

‘Ngươi giỏi lắm, con đại ma đầu này.’

 

Thanh Minh nhanh chóng tóm lấy đuôi của nó rồi đâm kiếm vào. Sau đó hắn nhanh nhẹn xoay người đâm thẳng vào cái đầu to lớn đang lắc nguầy nguậy kia.

 

Thanh Minh cảm thấy uy lực của Mặc Lân Huyết Mãng đã giảm một nửa khi ở dưới nước. Dù nó có tấn công mạnh đến cỡ nào đi chăng nữa, thì vẫn có sự khác biệt so với việc hắn chịu đòn của nó khi ở trên cạn.

 

Ầmmmm!

 

Kiếm của Thanh Minh chọc xuyên qua sống mũi của Mặc Lân Huyết Mãng. Cơn đau nhanh chóng lan ra khắp khoang miệng khổng lồ của nó.

Thanh Minh nắm chắc kiếm rồi lại dồn sức nhiều hơn.

 

‘Nội đan! Mau đưa nội đan của ta ra đây! Tiểu xà tử chết tiệt này!’

 

Mặc Lân Huyết Mãng vừa lắc mình, vừa cố đuổi Thanh Minh ra.

 

Huỵch! Huỵch!

 

Mặc Lân Huyết Mãng thử đập đuôi vào đầu mấy lần, nhưng chẳng biết là do cơn đau, hay là vì lý do khác mà nó chỉ tự đánh trúng mình chứ không trúng Thanh Minh.

 

‘Ngươi đúng là dã thú đấy.’

 

Mặc dù cái hồ này hơi nhỏ, nhưng nếu nó cứ lặn xuống rồi bỏ chạy thế này thì đến Thanh Minh cũng cảm thấy khó khăn.

 

Thế nhưng, chẳng biết là do đang quẫn trí hay do thói quen, mà Mặc Lân Huyết Mãng lại không nghĩ tới việc bám vào phía vách bên kia mà tránh đi.

 

Nhờ thế mà Thanh Minh bớt mệt hơn hẳn. Tuy nhiên…..

 

‘Hự. Khó thở quá……’

 

Thanh Minh đá vào mặt Mặc Lân Huyết mãng rồi bật về phía sau. Sau đó hắn dựng đứng kiếm về phía trước.

 

Nếu cứ kéo dài thời gian thế này thì hắn sẽ không thể hô hấp được, vậy nên hắn phải nhanh chóng lấy nội đan rồi lên bờ.

 

Thanh Minh dồn nguyên khí. Lưỡi kiếm của hắn phát ra một luồng tử quang soi rọi màn nước tối tăm này.

 

Bây giờ thì hắn có thể nhìn thấy rất rõ rồi.

 

Từ mặt và đuôi, cho đến cả vết thương lớn trên cơ thể, nhưng Mặc Lân Huyết Mãng vẫn cương quyết đối đầu với Thanh Minh. Một con dã thú có thể dễ dàng bỏ chạy khi ở trên bờ lại hoàn toàn không có suy nghĩ đó khi ở dưới nước.

 

Mặc Lân Huyết Mãng dựng đứng vảy, ngẩng đầu lên uy hiếp.

 

Thanh Minh cũng đã chuẩn bị cho đòn tấn công cuối cùng, tay giữ chặt kiếm.

 

'Ngươi mạnh đấy.'

 

Thế nhưng ngươi cũng chỉ là một con súc sinh nhỏ bé thôi. Lần sau mà ngươi được đầu thai thì đừng có hợm hĩnh vênh váo trước mặt bổn tôn mà hãy sống cho tử tế vào. Nếu như ngay từ đầu ngươi biết điều như thế thì bổn tôn đã chỉ đến hái dược thảo xong về rồi.

Mặc Lân Huyết Mãng run bần bật khi cảm nhận được sát khí của Thanh Minh đang tỏa ra. Rõ ràng nó đang cảm thấy sợ hãi, ấy vậy mà nó lại chỉ càng lắc đầu đe dọa mạnh hơn.

 

‘Nào, đưa nội đan của ngươi…….’

 

Ơ?

 

Gương mặt của Thanh Minh méo xệch.

 

“Nhổ đi! Nhổ đi! Chúng ta phải nhổ xong trước khi Mặc Lân Huyết Mãng kia quay lại.”

 

“Cái này đúng không?”

 

“Cứ nhổ hết những gì ở xung quanh mình đi!”

 

“Vâng!”

 

Các môn đồ Hoa Sơn khom người xuống rồi bắt đầu nhổ Tử Mộc Thảo ở xung quanh.

 

“Ể ể ể! Không nhổ như vậy được đâu! Phải đào cả đất lên thì nó mới sống lâu được chứ! Chúng ta phải phơi khô hoặc mang đi khi nó vẫn còn sống….. À, sư huynh! Hay là chúng ta đào cả mảnh đất này mang về đi!”

 

Chiêu Kiệt, người có kiến thức sâu rộng về dược thảo vừa ầm ầm hét lên vừa chỉ đạo tình hình. Các môn đồ Hoa Sơn chẳng biết gì về dược thảo ngoài mấy cái rễ cây nên chỉ đành gật đầu rồi bắt đầu đào Tử Mộc Thảo theo lời hắn chỉ đạo.

 

Chẳng mấy chốc, Tử Mộc Thảo đã được nhét đầy vào trong túi của các môn đồ Hoa Sơn.

 

“Nhổ hết rồi đúng không?”

 

“Vâng.”

 

“Kiểm tra lại đi! Lỡ đâu vẫn còn sót thì sao.”

 

“Con đã nhổ hết rồi ạ!”

 

Bạch Thiên gật đầu.

 

“Được! Chúng ta đi thôi!”

 

Các môn đồ Hoa Sơn nhanh chóng rời khỏi khu vực của Thần Đàm. Bởi vì họ không biết khi nào Mặc Lân Huyết Mãng sẽ ngoi lên mặt nước, hơn nữa, việc bước vào thánh địa của người khác đã là một chuyện áp lực trong lòng của họ rồi.

 

Mặc dù cung chủ Dã Thú Cung không có vấn đề gì, nhưng đối với những người đã quen thuộc với luật lệ ở Trung Nguyên thì bọn họ không thể không cảm thấy bứt rứt được.

 

“Đã xong!”

 

"Chúng ta đã có được Tử Mộc Thảo rồi!!"

 

Các đệ tử Hoa Sơn nhìn Tử Mộc Thảo trong túi bằng gương mặt ngập tràn hạnh phúc.

Đúng lúc ấy, cung chủ Dã Thú Cung vốn chỉ đứng yên lặng quan sát tình hình lại từ từ tiến lên chìa tay ra.

 

“Đưa ta xem.”

 

"........Hả, dạ?"

 

"Ta nói túi Thần Linh Thảo kia kìa. Mau đưa cho ta xem."

 

Bạch Thiên nhìn cung chủ Dã Thú Cung bằng một ánh mắt khó hiểu.

 

‘Tại sao một người cứ đứng yên nãy giờ lại đòi xem Tử Mộc Thảo chứ?’

 

Không lẽ?

 

Trong đầu Bạch Thiên hiện ra hàng ngàn suy nghĩ khiến hắn vô thức lùi về phía sau.

 

Cung chủ Dã Thú Cung nhìn thấy bộ dạng cảnh giác đó của hắn thì cau mày.

 

“Ngươi không định đưa à?”

 

"À không. Ta không có ý đó……"

 

Cung chủ Dã Thú Cung gật đầu.

 

“Ừm, quả nhiên là vậy. Hóa ra các ngươi đang nghi ngờ ta sao.”

 

Sắc mặt các môn đồ Hoa Sơn nhất thời đông cứng.

 

Thực ra nếu cung chủ Dã Thú Cung có lòng dạ khác, thì bọn họ cũng chẳng thể giữ được Tử Mộc Thảo. À không, đến cả mạng cũng không giữ được ấy chứ.

 

“Chậc chậc. Mấy cái tên đa nghi này. Các ngươi đâu cần phải lo lắng như vậy chứ.”

 

Cung chủ Dã Thú Cung bật cười.

 

“Nếu ta có ý đồ khác thì các ngươi nghĩ ta sẽ chỉ cướp một cái túi đó thôi sao?”

 

".........Đúng là như vậy thật."

 

Bạch Thiên cuối cùng cũng giải tỏa căng thẳng, thở dài.

 

“Xin cung chủ thứ lỗi. Bởi vì thứ này vốn dĩ rất quan trọng đối với bọn ta nên.”

"Ta hiểu mà. Ta không định cướp nó đâu nên cứ đưa cho ta xem đi."

 

Bạch Thiên đưa túi Tử Mộc Thảo cho cung chủ Dã Thú Cung mà không chút ngần ngại. Nếu như hắn thoái thác việc này thì tình hữu nghị giữa hai bên sẽ bị ảnh hưởng.

Cung chủ Dã Thú Cung bật cười mở túi ra.

 

Rồi ông ta bắt đầu đổ một nửa Tử Mộc Thảo trong túi xuống đất.

 

“.......Ta có thể hỏi ngài làm vậy là sao không?”

 

"Lý do các ngươi trực tiếp tới tận nơi này chính là để tìm Thần Linh Thảo đúng không?"

 

"Vâng, đúng là như vậy."

 

"Nếu vậy thì nhiêu đây là đủ rồi nhỉ?"

 

"……A."

 

Thực ra bọn họ không hiểu rõ lắm. Nhổ càng nhiều càng tốt chứ sao, và càng tốt hơn nếu bọn họ có thể đảm bảo số lượng đủ dùng cho sau này.

 

“Nếu như các ngươi nhổ hết Thần Linh Thảo đem đi thì chẳng ai có thể đảm bảo Thần Linh Thảo sẽ sống được ở nơi khác. Dù các ngươi có đặt chúng vào một môi trường giống như vậy đi chăng nữa thì chúng chúng chẳng thể sinh trưởng được đâu.”

 

"Ngài nói đúng."

 

"Mặc dù từ trước tới nay bọn ta không xâm phạm vào Thần Đàm, nhưng chỉ cần các ngươi liên lạc thì ta chắc chắn sẽ gửi Thần Linh Thảo đến Hoa Sơn. Làm vậy chẳng phải sẽ tiện hơn cho các ngươi sao?"

 

"A…….."

 

Bạch Thiên trợn tròn mắt.

 

'Ngài ấy làm đến mức đó luôn cơ à?'

 

Có lẽ cung chủ Dã Thú Cung còn yêu quý Hoa Sơn hơn cả những gì bọn họ nghĩ nữa.

 

“Đây, xong rồi.”

 

Cung chủ Dã Thú Cung đưa chiếc túi chỉ còn một nửa số Tử Mộc Thảo về phía Bạch Thiên. Chẳng biết từ lúc nào, dưới chân hắn đã xuất hiện một cánh đồng Tử Mộc Thảo mới.

 

“Tham lam quá sẽ phá hủy mọi thứ. Con người sống chung với thiên nhiên thì chỉ nên nhận lấy những gì cần cho hiện tại, bỏ lại những thứ không cần thiết cũng chẳng khác nào có được  sự minh ngộ mới.”

 

"Ta đã có được một bài học rất lớn, thưa cung chủ."

 

"Khà khà khà."

 

Cung chủ Dã Thú Cung cười lớn rồi quay đầu.

 

Bạch Thiên vừa nhìn bóng lưng vững như núi Thái Sơn vừa mở miệng.

 

“Xong rồi đúng không?”

 

"Vâng. Bây giờ chỉ còn chờ cái tên Thanh Minh đó ngoi lên….."

 

Các môn đồ Hoa Sơn đồng loạt nhìn xuống dưới hồ bằng ánh mắt bất an.

 

“Sao nó còn chưa trồi lên thế?”

 

"Không lẽ nó chết rồi sao?"

 

Nhuận Tông nghe thấy Chiêu Kiệt nói thế thì hét lên.

 

“Đệ nói gì mà vui vẻ vậy hả! Làm gì có chuyện cái tên tiểu tử đó chết được chứ!”

 

"Không phải vui vẻ, phải là xui xẻo mới đúng chứ?"

 

".........Ta nhầm thôi mà."

 

Đúng lúc hai người đang cự qua cự lại.

 

Ọc.

 

“Hửm?”

 

Một vài bong bóng nhỏ nổi lên trên mặt hồ yên ả.

 

Ọc ọc.

 

Bong bóng nước ngày càng nhiều hơn…..

 

“Phàaaaaaaaaaa!”

 

Đi cùng âm thanh kỳ quái đó là cơ thể của Thanh Minh vừa bật ra khỏi mặt nước giống như bị ai đó búng lên.

 

Tủm!

 

Thanh Minh vừa bay lên không trung lại ngã cái tủm xuống nước. Hắn ngụp lặn vài lần rồi trèo lên bờ.

 

“Aigu. Ta còn tưởng mình chết vì ngạt thở rồi cơ.”

 

Thanh Minh lò dò bước đi. Nước từ trên người hắn chảy xuống tỏng tỏng.

 

Mắt các môn đồ Hoa Sơn phát sáng nhìn hắn chằm chằm.

 

“Nội đan đâu?”

 

"Không có."

 

"Hả?"

 

"Ta bảo không có. Haiz, mệt chết mất thôi."

 

Thanh Minh xua tay như thể hắn không muốn nhiều lời nữa.

 

“Một linh vật to lớn như vậy lại không có nội đan ư? Làm sao có chuyện đó được?”

 

"Ơ, sao ta biết được chứ. Chắc nó đã đem bán hay giấu ở đâu mất rồi. Dù sao thì cũng chẳng có nội đan đâu! Chết tiệt. Toàn làm những việc rỗi hơi không!"

 

"........Tại sao đệ phải hét lên như vậy chứ."

 

Nhuận Tông bĩu môi khi tự dưng lại bị mắng chửi vô lý.

 

Đúng lúc ấy, Thanh Minh nhìn thấy túi Tử Mộc Thảo trong tay Bạch Thiên thì cau mày.

 

“Nhổ hết à?”

 

"Một nửa thôi."

 

"Ừm……"

 

Thanh Minh nhìn cánh đồng Tử Mộc Thảo mới thì gật gù như đã hiểu rõ tình hình.

 

“Vậy là đã xong! Đi thôi!”

 

"Hả?"

 

"Ta nói đi thôi!"

 

Thanh Minh vẫy vẫy tay đẩy các môn đồ Hoa Sơn đi. Giống hệt như đang đuổi ruồi vậy.

 

“Làm gì mà phải gấp như vậy…..”

 

"Bởi vì ta không muốn nhìn thấy cảnh tượng ở đây nữa. Mau đi thôi. Đúng rồi! Chúng ta phải về Hoa Sơn chứ! Chẳng lẽ sư thúc định sống ở đây à!"

 

"Hơ, thật là."

 

Cuối cùng Bạch Thiên cũng phải rời khỏi Thần Đàm sau khi bị đẩy đi. Các môn đồ Hoa Sơn khác cũng quay bước về phía Dã Thú Cung mà không còn chút tiếc nuối.

 

Dù có lấy được nội đan đi chăng nữa thì thứ đó cũng chẳng phải của họ nên họ không cần tiếc nuối làm gì. Mục đích của họ đến đây là để tìm Tử Mộc Thảo kia mà.

 

‘Chúng ta đã hoàn thành nhiệm vụ rồi!’

 

Chỉ cần nghĩ đến sự vui mừng của chưởng môn nhân và gương mặt của các trưởng lão thôi là bọn họ lại muốn trở về Hoa Sơn ngay lập tức rồi.

 

“Đi thôi!”

 

"Vâng!"

 

Các môn đồ Hoa Sơn và cung chủ Dã Thú Cung hướng về phía Dã Thú Cung bằng bước chân nhẹ nhàng hơn hẳn.

 

‘Hửm?’

 

Lưu Lê Tuyết đi sau cùng len lén quay đầu nhìn lại. Ngay khi nàng vừa ngoảnh đầu lại thì phát hiện có thứ gì đó vừa mới động đậy.

 

Ọccccccccc.

 

Mặc Lân Huyết Mãng nhô cái đầu to lớn của mình ra khỏi mặt nước như muốn nhanh chóng đuổi lũ người này ra khỏi Thần Đàm.

 

‘Ngươi vẫn còn sống sao.’

 

Ánh mắt của nó không còn thấy sự thù địch nữa. Nghĩ đến sự thô bạo khi nãy của Thanh Minh càng làm Lưu Lê Tuyết thêm nghi ngờ.

 

‘Tại sao thế nhỉ?’

 

Rõ ràng Thanh Minh là kẻ không kiêng nể bất kỳ ai, tại sao hắn lại tha cho con linh vật này chứ…..

 

Lưu Lê Tuyết chìm đắm trong suy nghĩ thì bỗng a lên một tiếng.

 

Nàng nhìn thấy một thứ gì đó nho nhỏ đang thoắt ẩn thoắt hiện sau cái lưng to lớn của Mặc Lân Huyết Mãng.

 

Cơ thể màu trắng.

 

Và ánh mắt màu đỏ.

 

Nói là nhỏ, nhưng con rắn đó còn lớn hơn cả người trưởng thành. Vì chúng đang ở bên cạnh Mặc Lân Huyết Mãng nên trông những con rắn ấy mới thật nhỏ bé đáng yêu làm sao.

 

‘Là con của nó……’

 

Lưu Lê Tuyết mỉm cười khi nhìn thấy ba cái đầu nhỏ lấp ló đằng sau lưng Mặc Lân Huyết Mãng.

 

“Sao còn không đi?”

 

".......Tới đây."

 

Lưu Lê Tuyết vừa trả lời vừa nhìn những đứa con của Mặc Lân Huyết Mãng rồi mỉm cười.

 

‘Các ngươi phải sống cho tốt đấy.’

 

Đừng có gây sự với con người.

 

Rồi Lưu Lê Tuyết xoay người lại, chạy về phía mọi người như chưa có chuyện gì xảy ra.


 

Hiện tại MOMO đang gặp 1 số lỗi, nếu sau 30p-1h nạp vẫn chưa có xu, các bạn vui lòng liên hệ fanpage, gởi ảnh chuyển tiền, copy mã giao dịch, copy username để kiểm tra và xử lí nhé!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương