Hoa Sơn Tái Khởi
Chapter 237 Nơi đây đúng là địa ngục mà. (2)

 

Hiện tại MOMO đang gặp 1 số lỗi, nếu sau 30p-1h nạp vẫn chưa có xu, các bạn vui lòng liên hệ fanpage, gởi ảnh chuyển tiền, copy mã giao dịch, copy username để kiểm tra và xử lí nhé!

Chapter 237. Nơi đây đúng là địa ngục mà. (2)


 

“Chuyện là như vậy đó.”

“Thiên địa ơi!”

Hòa Bình Thương Đoàn Quách tiêu đầu há hốc miệng.

“Vậy là các vị đã nhận được sự hợp tác của Dã Thú Cung rồi ư?”

“Vâng.”

Quách Cảnh câm nín trước câu trả lời điềm tĩnh của Bạch Thiên.

‘Trông không có vẻ gì là hắn đang nói dối cả.’

Nhưng chuyện này thật sự quá khó tin.

Dã Thú Cung đã cấm giao dịch giữa Vân Nam và Trung Nguyên suốt 100 năm nay. Vì chuyện này sẽ mang lại lợi ích khổng lồ nên các thương đoàn tại Tứ Xuyên cũng đã mất hàng chục thập kỷ để cố gắng thay đổi suy nghĩ của Dã Thú Cung.

Nhưng cho dù có tốn nhiều tâm sức như thế nào, bọn họ vẫn không thể nào xoay chuyển được ý chí kiên cường sắt đá đó.

Các đạo sĩ này rốt cuộc đã làm thế nào vậy?

“Vậy còn...quyền giao thương thì sao?”

“Tất cả các giao dịch tại Vân Nam sau này sẽ được thực hiện dưới cái tên Hoa Sơn bọn ta.”

“Khoan, khoan đã! Nói vậy có nghĩa là thương đoàn bọn ta sẽ???”

Bạch Thiên quay sang nhìn Chiêu Kiệt.

Chiêu Kiệt mỉm cười rồi chắp tay tạo thế bao quyền.

“Hòa Bình thương đoàn đã đưa bọn ta đến Vân Nam. Hoa Sơn tuyệt đối không quên ơn huệ này. Sau này, Hòa Bình Thương Đoàn có thể dùng cái tên Hoa Sơn để tự do đến Vân Nam như từ trước đến nay.”

“A....”

Khuôn mặt Quách Cảnh không giấu nổi sự kinh ngạc.

‘Chuyện này không phải là chuyện tầm thường.’

Nếu như dùng cái tên Hoa Sơn có thể đi lại tự do đến Vân Nam. Điều đó có nghĩa là sau này, Hoa Sơn có quyền kiểm soát giao thương giữa Vân Nam và toàn bộ Trung Nguyên.

Nói cách khác, từ nay về sau Hoa Sơn là kẻ nắm trong tay quyền thương mại tại Vân Nam và có quyền sinh quyền sát đến các thương hội lẫn thương đoàn tại Tứ Xuyên.

Vân Nam là một mỏ vàng, và những thương hội không thể tham gia đào vàng tại vùng đất này sẽ nhanh chóng bị đẩy ra khỏi cuộc cạnh tranh do vướng vào vấn đề giới hạn năng lực nguồn vốn.

‘Bây giờ không phải lúc để đi thương hành.’

Phải nhanh chóng báo cáo việc này tới thương đoàn chủ để đưa ra đối sách kịp thời mới được.

Không những vậy...

Ánh nhìn của Quách Cảnh cố định trên người Chiêu Kiệt.

‘Chiêu Kiệt là nhị công tử của Tứ Hải Thương Hội’

Hoa Sơn ở rất xa Tứ Xuyên. Vì vậy mà chắc chắn họ sẽ cần một đại diện. Và khả năng cao là kẻ đó chính là Tứ Hải Thương Hội.

Đến tận lúc này, Quách Cảnh mới tính toán xong được mọi việc. Hắn nở một nụ cười rạng rỡ rồi chắp tay tạo thế bao quyền.

“Xin chúc mừng, các đạo trưởng đã làm được một việc lớn rồi.”

“Haha, không có gì đáng nói cả.”

“Vậy là bây giờ các đạo trưởng sẽ quay về Tứ Xuyên đúng chứ? Để bọn ta đưa các đạo trưởng về.”

“Theo như ta được biết thì lịch trình của thương đoàn vẫn chưa kết thúc thì phải?’

“Việc đó có gì quan trọng đâu. Vừa hay bọn ta cũng đang định quay lại Tứ Xuyên đấy.”

Quách Cảnh dần trở nên căng thẳng.

Còn thương hành gì nữa chứ? Việc quan trọng lúc này chính là phải xây dựng mối quan hệ thân thiết với những người này. Tốt hơn hết là phải đưa bọn họ thẳng về bổn doanh của Hòa Bình Thương Đoàn mới được.

Nếu có thể làm được như vậy, có lẽ thương đoàn chủ sẽ mừng rỡ đến mức chạy bay cả giày ấy chứ.

Nhưng câu trả lời từ Bạch Thiên đã dập tắt mọi ý định của Quách Cảnh.

“Cảm tạ tiêu đầu đã lo cho bọn ta. Nhưng có lẽ bọn ta sẽ đi riêng. Vì thực sự bọn ta đang rất vội vì.”

“Đường xá từ đây về đến Tứ Xuyên rất hiểm trở. Để bọn ta đưa về có lẽ là phương thức nhanh nhất để di chuyển rồi. Việc tìm ngựa ở đây cũng không dễ dàng gì.”

“À, chuyện đó...”

Bạch Thiên gãi đầu bối rồi.

Hắn đắn đo hồi lâu vì không biết nên giải thích chuyện này như thế nào. Bên lề đường, 1 đám bụi bay mờ mịt dần xuất hiện.

“Hình như họ đến rồi thì phải?”

“Hả?”

Theo ánh mắt của Bạch Thiên, Quách Cảnh quay đầu rồi trợn tròn mắt trước khung cảnh mà bản thân nhìn thấy.

“Aaaaaaa!”

“Chạy! Chạy mau!!”

“Hihihihihihiiiiii!”

Lũ mã tặc kéo theo những chiếc xe chở hành lý đang lẽ lưỡi chạy hộc tốc về phía bọn họ.

“Hự!”

“Dừng, dừng lại!”

Lũ mã tặc không ai nói lời nào lập tức dừng trước mặt bọn họ. Sau đó đồng loạt quỳ xuống mặt đất thở phì phò không ra hơi. Nhìn bộ dạng thảm thương của bọn họ lúc này, 1 cảm giác thương xót dâng trào bên trong Quách Cảnh.

“Đây, đây là chuyện gì vậy....’

Quách Cảnh nhìn những tên mã tặc ngã gục trước mặt hoang mang cất tiếng hỏi.

‘Tại sao tất cả bọn họ đều ngậm cỏ khô trong miệng như thế này?’

Cái tình huống này làm gì có ai có thể hiểu nổi đây?

Ngay lúc ấy, một người nào đó thò đầu ra từ chiếc xe mà lũ ma tặc đang kéo cùng với âm thanh tặc lưỡi.

“Các ngươi yếu đuối như thế này thì sao có thể đến được Tứ Xuyên đây?”

Lũ mã tặc đang nằm dưới đất lập tức co giật rồi ngẩng đầu lên.

“Chúng, chúng tiểu nhân có thể đi mà!”

“Đừng lo lắng. Chúng tiểu nhân không...không hề mệt chút nào cả. Thật đấy!”

“Xin hãy tha mạng cho chúng tiểu nhân!”

Thanh Minh lắc đầu thở dài ngao ngán.

“Ôi trời! Ai bảo ta là đạo sĩ kia chứ!”

Lũ mã tắc bắt đầu khóc lóc.

‘Đây mà là hành động của một đạo sĩ ư?’

‘Từ khi nào mà ác ma được gọi là đạo sĩ vậy chứ? Cuộc sống từ khi nào mà lại khắc nghiệt như thế này?’

“Mẫu thân, con nhớ người nhiều lắm!’

Ngay lúc ấy, Thanh Minh nhảy vọt ra khỏi xe chở hành lý rồi tiến về phía Bạch Thiên.

“Ta mang ngựa đến rồi đây!”

“Đống cỏ khô trong miệng bọn họ là thế nào vậy?”

Thanh Minh nhún vai.

“Ta lo lũ ngựa sẽ đói. Bọn chúng phải đi đường xa mà. Phải cho ăn chứ!”

“Hả”

Đôi mắt Bạch Thiên run rẩy.

“Thanh Minh à?”

“Hả?”

“Vẫn biết là bọn họ có tội. Nhưng có dù là vậy đi chăng nữa, chúng ta vẫn nên đối xử với họ như một con người chứ?”

“Hả?”

Sau khi nghe lời khuyên răn xen lẫn sự đồng cảm của Bạch Thiên, Thanh Minh quay lại nhìn vào lũ mã tặc.

“Các ngươi nghe rồi chứ? Các ngươi có muốn được đối xử như một con người không?”

Lũ ma tặc mặt mày biến sắc liên tục xua xua tay.

“Không! Chúng tiểu nhân là ngựa! Xin hãy xem chúng tiểu nhân như trâu như chó!”

“Chúng tiểu nhân tuyệt đối không phải là người đâu! Nếu phải thành người thà rằng để chúng tiểu nhân chết đi cho rồi!”

“Không! Không! Không!!!!!”

“Ha”

Nhìn thấy bộ dạng thê thảm của lũ mã tắc, Bạch Thiên dơ hai tay lên day day thái dương.

“Bọn chúng bảo như vậy đó?”

Nhìn vẻ mặt tươi cười của Thanh Minh, Bạch Thiên chỉ có thể thở dài.

‘Rốt cuộc tên tiểu tử đó đã làm gì mà một con người có thể trở thành thế kia được chứ?’

Hắn không muốn tưởng tượng ra chuyện đó một chút nào. Bạch Thiên lại tiếp tục thở dài. Như để trấn an Bạch Thiên, Thanh Minh bắt đầu cất lời.

“Sư thúc không phải lo lắng đâu. Ta đã quyết định sẽ thả bọn chúng đi khi đến Tứ Xuyên rồi.”

“Ô? Vậy sao?”

“Ừm. Chỉ cần bọn chúng đi nhanh gấp đôi thời gian mà chúng ta đến đây là được. Nếu được vậy, ta sẽ tha mạng cho bọn chúng.”

“Nếu không thì sao?”

“Ưm...Chuyện đó...”

Thanh Minh nghiêng nghiêng đầu do dự. Nhìn thấy phản ứng bất thường đó, Bạch Thiên vội vàng hỏi tiếp.

“Con làm sao thế?”

“Không. Ta chỉ đang đắn đo một chút mà thôi. Nếu ta nói ra, liệu điều đó có ảnh hưởng đến tâm cảnh của sư thúc và sư huynh hay không? Có ảnh hưởng đến nhuệ khí của lũ người này hay không? Sư thúc thực sự muốn nghe đấy à?”

“À thôi. Ta không nghe nữa.”

Đôi khi biết ít sẽ khiến cho thế gian này tươi đẹp hơn.

Bạch Thiên định nói gì đó, nhưng cuối cùng hắn chỉ lắc đầu rồi thở dài ngao ngán.

Dù sao thì họ cũng là những phạm nhân cho dù có bị chém đầu cũng chẳng có gì để biện minh cả.

Bạch Thiên xoay người nhìn Quách Cảnh.

“Dù sao thì mọi chuyện là như vậy đấy. Vậy bọn ta xin phép được cáo từ. Nội dung chi tiết, bọn ta sẽ công bố dưới danh Hoa Sơn phái. Vì vậy xin vui lòng chờ đợi.”

“A.....các đạo trưởng cứ vậy đi sao....”

Quách Cảnh định nói gì đó nhưng lại thôi. Nghĩ lại thì hắn cũng chẳng có lý do gì để ngăn cản bọn họ hồi hương cả.

Tất cả các môn đồ Hoa Sơn lên xe ngựa, giọng Thanh Minh bắt đầu vang lên.

“Xuất phát.....!!!”

“Đại ca ca...”

“Hả?”

Một giọng nói nhỏ yếu ớt vang lên chặn ngang lời nói của Thanh Minh. Khi bọn họ quay đầu lại, một đứa trẻ nhỏ nắm tay một đứa bé hơn đang đứng đó nhìn họ.

“Ể?”

“A, đệ là....”

Nhuận Tông ngồi trên xe lập tức nhảy vọt xuống khi nhìn thấy đứa trẻ.

“Xin, xin cảm tạ đại ca ca.”

“Ừm”

“Nhờ có đại ca mà muội muội của ta đã được no bụng. Ta thực sự cảm ơn đại ca nhiều lắm!”

Nhuận Tông không nói lời nào. Hắn đứng đó nhìn chằm chằm vào 2 đứa trẻ rồi gật đầu.

“Thật may là ta đã làm được một việc tốt!”

“Ta sẽ không bao giờ quên ơn huệ này. Cảm tạ đại ca!”

Thanh Minh lén nhìn xung quanh.

Từ trong các ngõ hẻm, những đứa trẻ rón rén lò đầu ra rồi bắt đầu đi bộ về phía bọn họ.

1 số đứa thì tiến lại gần xe ngựa đề nói lời cảm ơn, 1 số đứa thì đứng thì xa bẽn lẽn cúi đầu cảm tạ. Có đứa lại đánh đu trên tay của Nhuận Tông, có đứa thì nắm chặt lấy vạt áo của Nhuận Tông và bắt đầu khóc.

Chỉ nhìn thôi cũng đã khiến tất cả mọi người cảm nhận được sự chân thành từ sâu trong trái tim của những đứa trẻ Vân Nam này.

Thanh Minh khẽ quay lại rồi nhìn lên bầu trời.

“Thiệt tình”

Chưởng môn sư huynh

Làm sao?

Đệ sẽ chẳng bao giờ trở thành người mà huynh muốn. Nhưng có vẻ như là...đã có một người trở thành người như vậy rồi thì phải.

Huynh có vui không?

Dường như trên bầu trời kia, chưởng môn sư huynh đang mỉm cười mãn nguyện.

“Sư huynh! Chúng ta đi thôi!”

“Ừm. Ta biết rồi.”

“Chúng ta phải đi nhanh thì mới sớm mua gạo từ Tứ Xuyên gửi đến đây được! Nơi này hiện tại dù có tiền cũng không có ngũ cốc mà mua nữa rồi!”

“Đúng vậy.”

Khuôn mặt Nhuận Tông dần trở nên cương quyết.

Hắn đưa tay vuốt đầu một lượt những đứa trẻ xung quanh sau đó thở dài cất lời.

“Hãy cố gắng chịu đựng thêm một thời gian nữa thôi. Từ bây giờ tất cả sẽ không phải chịu đói nữa!”

“Dạ!”

Khuôn mặt của những đứa trẻ không có một chút mong đợi nào. Có lẽ đã vô số lần được nghe những lời nói như thế này nên giờ đây lời nói đối với bọn chúng đã chẳng còn chút niềm tin nào cả.

Nhưng chuyện như thế này sẽ chỉ đến đây mà thôi. Bởi vì thứ Nhuận Tông hướng đến là đạo, không phải là sự an ủi.

Nhuận Tông trèo lên xe ngựa. Sau đó hắn hét lên cực hưng phấn.

“Đi thôi nào! Chúng ta đang rất gấp đấy!”

“Hả?”

“Đệ còn làm gì đấy?”

“À, ta biết rồi.”

Thanh Minh cười khúc khích rồi bắt đầu réo lũ mã tặc.

“Đi thôi nào!!!!”

“Vâng!”

Sau khi nghe hiệu lệnh từ Thanh Minh, lũ mã tặc đang nằm la liệt dưới đất lập tức vực dậy tinh thần. 4 tên kéo phía trước. 4 tên đẩy phía sau. Hai bên mỗi bên một tên bám chặt vào chiếc xe.

“Chạy đến khi gãy chân thì thôi cho ta!!!”

“Vâng, thưa đại nhân.”

Chiếc xe ngựa bắt đầu di chuyển. Thanh Minh nhìn qua những đứa trẻ một lượt rồi cất lời.

“Đi thôi!”

“Aaaaaa!”

“Híiiiiiiiiiiiiiiii”

Lũ mã tặc bắt đầu đẩy và kéo chiếc xe một cách đầy khí thế. Sau đó chiếc xe được phóng đi rất nhanh đến mức nó thực sự không phù hợp với cái tên “xe ngựa” một chút nào.

Những đứa trẻ há hốc mồm khi nhìn chiếc xe đang dần cách xa cùng với lớp bụi bốc lên mù mịt.

Quách Cảnh - người đứng yên chứng kiến tất cả mọi việc nãy giờ gật đầu cảm thán.

“Giống như một cơn bão vậy đó.”

“Tiêu đầu, chúng ta phải làm sao đây?”

“Hả?”

“Chẳng phải chúng ta nên thông báo chuyện này đến thương đoàn chủ ngay hay sao?”

“Đương nhiên rồi.”

“Vậy ta sẽ thông báo đến mọi người rằng chuyến thương hành sẽ quay đầu ngay.”

Quách Cảnh lắc đầu.

“Không, không cần phải làm vậy. Cử một người cấp tốc về báo tin là được.”

“Liệu làm như vậy có được không ạ?”

“Được.”

Tâm trạng của Quách tiêu đầu đã dễ chịu hơn trước rất nhiều.

‘Không biết chừng đây sẽ là một việc tốt.’

Việc một thương đoàn nào đó nắm trong tay quyền giao thương sẽ không tránh khỏi những tranh chấp liên quan đến lợi ích. Vì vậy mà để cho Hoa Sơn nắm quyền không khéo lại hay.

“Tạm biệt!”

“Xin cảm tạ!”

Quách Cảnh càng cảm thấy chắc chắn hơn khi nhìn thấy những đứa trẻ vẫn chăm chỉ vẫy tay tạm biệt.

‘Đạo gia ư’

Quách Cảnh vô thực mỉm cười.

‘Đó cũng không phải là việc gì buồn cười cho lắm.’

Hắn đã từng chứng kiến bao nhiêu cảnh tượng lừa đảo đến từ phật gia hay đạo gia kia chứ?

Ngoài miệng thì nói vì bách tính và xã tắc nhưng phía sau những lời nói từ bi là hành động cố gắng vơ vét từng xu nhỏ vào túi.

Nhưng bây giờ nghĩ lại thì...

Quách Cảnh lắc đầu.

Không thể phán xét bọn họ chỉ trong thời gian vỏn vẹn 1 tháng được. Có lẽ họ cũng sẽ sớm thể hiện bản chất rồi hút sạch máu của người dân Vân Nam thôi.

Có điều....

Quách Cảnh khẽ quay đầu lại.

Hắn cảm thấy nghẹn ngào trước hình ảnh những đứa trẻ vẫn đang cố vẫy tay chào tạm biệt chiếc xe kéo đã đi về một nơi rất xa.

‘Biết đâu lần này sẽ khác.’

Hành động bán cả kiếm để mua đồ ăn cho bọn trẻ và cả ánh mắt của hắn khi xoa đầu bọn chúng.

Chỉ riêng những hành động đó thôi cũng đã khiến hắn cảm thấy hy vọng một cách kỳ lạ. Không phải trên cương vị của một thương nhân mà là của một con người.

Quách Cảnh vô thức mỉm cười hiền hòa nhìn về đuôi chiếc xe kéo đã cách rất xa.

“Chúc các vị thượng lộ bình an”

Hỡi những đạo sĩ của Hoa Sơn.

“Chạy! Chạy mau! Cái lũ khốn này! Ai cho các người yếu đuối vậy hả? Đừng để ta phải móc mắt các người ra!!!!”

“Ha”

“Nếu như không đến Tứ Xuyên đúng giờ thì ta cũng chết và các ngươi cũng sẽ chết đấy!”

“Haaaaaa!”

Lũ ma tặc lè lưỡi kéo đẩy chiếc xe với tâm thế sẵn sàng để chết.

Một người đang ngồi sùi bọt mép đe dọa lũ mã tặc tăng tốc độ.

Các môn đồ Hoa Sơn nhìn nhau bằng khuôn mặt ngơ ngác.

“Hắn làm sao thế nhỉ?”

“Có vẻ như việc mua ngũ cốc cho bọn trẻ là lý do.”

“Đến mức như thế này sao?”

“Có lẽ vậy.”

Người hành hạ lũ ma tặc lúc này không phải Thanh Minh mà là Nhuận Tông.

 Các môn đồ của Hoa Sơn lắc đầu khi nhìn thấy sự ngược đãi nghiêm trọng đến mức Thanh Minh còn tốt chán.

Gì cơ?

Đạo khí?

Hơ hơ

Hahahahaha


 

Hiện tại MOMO đang gặp 1 số lỗi, nếu sau 30p-1h nạp vẫn chưa có xu, các bạn vui lòng liên hệ fanpage, gởi ảnh chuyển tiền, copy mã giao dịch, copy username để kiểm tra và xử lí nhé!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương