Hoa Sơn Tái Khởi
Chapter 241 Sao huynh lại hào phóng như vậy chứ! (1)

 

Hiện tại MOMO đang gặp 1 số lỗi, nếu sau 30p-1h nạp vẫn chưa có xu, các bạn vui lòng liên hệ fanpage, gởi ảnh chuyển tiền, copy mã giao dịch, copy username để kiểm tra và xử lí nhé!

Chapter 241. Sao ngài lại không tiếc mà cho ta thế! (1)

 

 

Tựa như có sự bùng nổ tại Tái Khuynh Các.

 

“Cái gì? Chúng ta phải thành lập thương đoàn ở Tứ Xuyên ư?”

 

“Hả? Bây giờ những thanh kiếm được tạo ra bởi Tứ Xuyên Đường Môn đang được chuyển tới đây á? Vậy, vậy chúng ta phải làm sao đây? Trước tiên chúng ta cứ cất chúng vào kho trước được không ?”

 

“Rồi gạo ở Vân Nam lại là sao nữa? Ai sẽ quản lý chuyện đó?”

 

Từng chuyện từng chuyện kéo đến như những sự bùng nổ giáng xuống môn phái nhỏ bé này. Tái Khuynh Các nhốn nháo như thể sắp có chiến tranh nổ ra tới nơi.

 

“Chậc chậc chậc. Mấy cái đứa này thật là.”

 

Huyền Linh nhìn thấy cảnh tượng ấy thì nở một nụ cười mãn nguyện.

 

“Đây có phải chuyện gì to tát đâu mà sao các con cứ nhốn nháo hết cả lên thế.”

 

“Các chủ à, sao lại không phải chuyện gì to tát chứ? Đây là chuyện chưa bao giờ xảy ra ở Tái Khuynh Các đấy.”

 

“Phải, đúng là chưa từng có.”

 

Huyền Linh vén miệng tới tận mang tai.

 

“Bởi vì lúc đó Thanh Minh của ta đã tới Hoa Sơn đâu?”

 

“………”

 

Thanh Minh của ta á?

 

Hình như đây là lần đầu tiên họ nghe thấy các chủ nói chuyện kiểu này thì phải……

 

“Không có gì phải bất ngờ hết. Ài, đây có phải chuyện gì bất ngờ lắm đâu. Sau này còn nhiều chuyện khiến các ngươi kinh ngạc hơn nhiều. Vậy mà chưa gì các ngươi đã loạn cào cào lên rồi!”

 

Vân Phòng không thể nói được bất kỳ lời nào. Hắn còn có thể nói được gì khi nhìn thấy gương mặt quá đỗi hạnh phúc của Huyền Linh kia cơ chứ. Thân là đệ tử, ông ta cũng đâu dám phá vỡ niềm hạnh phúc của bậc trưởng lão.

 

Cạch!

 

Đúng lúc ấy, một đệ tử mang một cái giỏ lớn đẩy cửa bước vào.

 

“Các chủ! Con tìm thấy rồi đây!”

 

“Ồ!”

 

Huyền Linh đứng phắt dậy chạy lại chộp lấy cái giỏ.

 

Lão giật phăng mảnh vải phủ phía trên giỏ ra. Bên trong là một con lươn to, cùng với sâm và một con gà đang bị trói.

 

“.......Ngài định làm gì với chúng thế, các chủ?”

 

“Chắc hẳn thằng bé đã tiêu hao rất nhiều khí lực khi từ Vân Nam quay trở về. Vậy nên ta phải cho nó ăn canh long phụng để hồi phục nguyên khí chứ!”

 

“Nhưng canh long phụng có bỏ lươn đâu ạ.”

 

“Hả? Thế thì tại sao nó lại được gọi là canh long phụng?”

 

“.........”

 

“..........”

 

Vân Phòng thở dài một hơi. Bây giờ đó không phải chuyện quan trọng nữa.

 

“À, à không, dù Hoa Sơn không cấm ăn thịt đi chăng nữa, nhưng chúng ta vẫn mang danh là đạo nhân…….”

 

“Không sao. Không sao. Dù sao thì mấy cái đạo lý ấy cũng chết hết cả rồi. Chắc mấy đứa nhỏ cũng sẽ vui lắm đây.”

 

Thế sao ngài không nghe con lươn nói gì luôn đi?

 

Mà chuyện này sẽ ổn thật đấy chứ?

 

Huyền Linh phớt lờ sự lo lắng của Vân Phòng, lão làu bàu như thể đang xót thương lắm.

 

“Đáng thương quá. Nhìn mặt nó đã gầy hóp đi một nửa thế kia cơ mà? Chúng ta phải nuôi Thanh Minh béo tốt thì Hoa Sơn mới lớn mạnh được chứ.”

 

(Bản dịch được thực hiện bởi A-H Team, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Và đội ngũ team dịch địt cả lò bọn leak trộm bản dịch này. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)

 

 

“Ngài tốt bụng thật đấy.”

 

“Ê hề!”

 

“Có khi ngài còn chẳng đối xử tốt với cháu ruột như vậy ấy chứ.”

 

“Cháu ruột làm sao mà so sánh với Thanh Minh được!”

 

Không ai trả lời lão.

 

“Dù sao thì các ngươi cũng lo xử lý mấy chuyện này đi. Ta phải đi tẩm bổ cho nó đây.”

 

“Tụi, tụi con ấy ạ?”

 

“Ừ!”

 

Nói rồi Huyền Linh không ngần ngại quay người vui vẻ bước về phía nhà bếp.

 

Vân Phòng ngơ ngác nhìn bộ dạng đó của lão rồi thở dài. Và hắn ta khẽ mỉm cười.

 

‘Như vậy chắc cũng tốt thôi.’

 

Nếu là Huyền Linh của trước đây thì ngày nào lão cũng chỉ biết thở dài.

 

Lục tung đống sổ ghi chép và thở dài, rồi lại thở dài rơi vào trầm tư chính là công việc trong suốt một ngày của Huyền Linh. Giữa trán lão lúc nào cũng có những vết nhăn, mắt thì sâu hoắm.

 

Bởi vì Huyền Linh luôn đau đáu khi phải chịu trách nhiệm về việc cứu sống Hoa Sơn chẳng biết lúc nào sẽ sụp đổ.

 

Đó là Huyền Linh trong trí nhớ của Vân Phòng.

 

Nhìn thấy một người như thế lại có thể vui vui vẻ vẻ gạt công chuyện sang một bên cũng khiến Vân Phòng vui lây.

 

‘Đúng là đã có quá nhiều thứ thay đổi.’

 

Chỉ mới hai năm thôi mà nơi này như đã trở thành một môn phái khác vậy. Liệu có ai đã từng vui vẻ cười khi nhìn thấy Huyền Linh như bây giờ chưa?

 

“Chậc. Cứ như thế này thì.”

 

Hắn biết rõ việc Huyền Linh thiên vị Thanh Minh. Từ lúc Thanh Minh nhập môn đến giờ, Huyền Linh còn yêu thương hắn hơn cả Vân Phòng nữa.

 

Thế nhưng hắn ta lại không hề ghen ghét với Thanh Minh. Bởi vì hắn biết rõ, đứa trẻ ấy đã làm mọi thứ vì Hoa Sơn đến mức không có cả thời gian để nghỉ ngơi.

 

“Phó các chủ. Giờ chúng ta phải làm sao đây?”

 

“Chúng ta phải xử lý tất cả mọi chuyện thật à?”

 

Vân Phòng nhìn các đệ tử đang hoảng hốt hỏi rồi cau mày.

 

“Đừng có giả bệnh đấy.”

 

“Nhưng mà……”

 

“Các ngươi nghĩ chúng ta giả bệnh là xong à? Các ngươi cũng biết hoàn cảnh bên Y Dược Đường bây giờ thế nào mà.”

 

“A……”

 

Mấy chữ Y Dược Đường vừa thoát ra khỏi miệng là các môn đồ liền gật đầu như thể đã tâm phục khẩu phục. Rồi họ nhìn về hướng Y Dược Đường bằng ánh mắt thương hại.

 

“Hai lạng Nhân Hình Tử Sâm!”

 

“Hai lạng!”

 

Đệ tử Y Dược Đường bắt đầu tỉ mỉ cắt Nhân Hình Tử Sâm. Hắn thận trọng cắt như thể không được phép mắc bất kỳ một sai sót nào.

 

“Hai lạng xong rồi!”

 

“Mang lại đây!”

 

“Vâng!”

 

Đệ tử Y Dược Đường cẩn thận cầm phần Nhân Hình Tử Sâm đã cắt chạy lại.

 

“Đây ạ.”

 

Đường Chủ Y Dược Đường Vân Giác nuốt nước miếng rồi nhận lấy Nhân Hình Tử Sâm. Sau đó, hắn cẩn thận đặt nó lên cân.

 

Vân Giác trợn trừng mắt khi thấy kim của cân đã vượt qua hai lạng.

 

“Ta kêu con cắt hai lạng cơ mà! Cái thằng này, con cắt bao nhiêu đây hả?! Mắt con bị lé à!”

 

“Á, không phải đâu ạ.”

 

“Con có biết chuyện này quan trọng đến thế nào không! Nếu vì con mà Hỗn Nguyên Đan….. À không! Mà Tử Tiêu Đan không thể hoàn thành được thì con có gánh nổi trách nhiệm không hả? Cái thằng đần này!”

 

Vân Giác bấm vào eo với gương mặt trắng bệch để kiềm chế cơn tức giận bùng nổ.

 

“Là con đã phạm tội chết người rồi ạ!”

 

“Tại sao chỉ có mỗi cái việc đó thôi mà con cũng làm không xong thế hả?”

 

“Nhưng, nhưng rõ ràng con cân chỗ này là hai lạng mà!”

 

“Cái gì?”

 

Vân Giác trừng mắt giận dữ.

 

Thế nhưng âm thanh phía sau lại thu hút sự chú ý của hắn..

 

“Hình như là do mấy cái cân này cũ quá rồi nên chúng mới không khớp nhau.”

 

“Hửm?”

 

(Bản dịch được thực hiện bởi A-H Team, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Và đội ngũ team dịch địt cả lò bọn leak trộm bản dịch này. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)

 

 

Vân Giác quay đầu lại nhìn.

 

Đường Tiểu Tiểu đang mặc bộ võ phục của Hoa Sơn cầm đồng xu trong tay đặt lên hai chiếc cân rồi chăm chú quan sát.

 

“Hình như mấy cái cân này cân không khớp nhau, thưa đường chủ. Nếu vậy thì chúng ta chỉ nên dùng một cân thôi, hoặc chúng ta phải đổi hết sang cân mới.”

 

“Hừm. Vậy sao?”

 

“Vâng, tỷ lệ chính là thứ quan trọng nhất mà, nếu chúng ta cứ sử dụng mấy cái cân có sự chênh lệch thế này thì tỉ lệ đó cũng sẽ thay đổi đấy.”

 

“Hừmmm. Nhưng dùng một cân thì tốn nhiều thời gian lắm.”

 

Vân Giác quay đầu.

 

“Mau đến Hoa Âm mua cân mới về đây cho ta! Ngay lập tức. Bảo Tái Khuynh Các chi tiền ấy.”

 

‘Vâng! Vậy thì con sẽ mua một…..

 

“Một cái gì mà một! Đổi hết! Không cần giữ lại cái nào cả! Chỉ cần mua những cái cân chính xác nhất về đây cho ta!”

 

“Vâng ạ!”

 

Tên đệ tử sợ hãi chạy ra khỏi Y Dược Đường trước khí thế tưởng chừng như lúc nào cũng có thể bị Vân Giác dùng cân đánh vỡ đầu.

 

Vân Giác nhìn đám đệ tử rồi hét lên.

 

“Tất cả nghe cho rõ đây.”

 

“Vâng!”

 

Các đệ tử Y Dược Đường đáp bằng một gương mặt tràn đầy lo lắng.

 

Trán của họ đã sớm lấm tấm mồ hôi.

 

“Việc này liên quan tới vận mệnh của Hoa Sơn! Nếu như ai dám lơ là cẩu thả dù chỉ một chút thôi thì người đó sẽ bị cấm túc tại Mai Hoa Động. Trong suốt ba năm chỉ được đối mặt với mấy vách đá thôi đấy! Rõ chưa hả?”

 

“Vâng, thưa Đường chủ!”

 

Vân Giác đưa tay áo lên lau mồ hôi trên trán.

 

‘Khừ ừ ừ ừ ừ. Đúng là không dễ dàng gì mà.’

 

Đương nhiên là quá trình chế luyện ra Hỗn Nguyên Đan hoàn toàn không có gì khó khăn hết. Bởi vì vốn dĩ Dược Tiên đã giải thích cặn kẽ từng bước, hơn nữa lại không cần đến bất kỳ phương thức luyện đan nào đặc biệt, cho nên chỉ cần làm đúng theo tỷ lệ và bí pháp của Dược Tiên là được.

 

Vấn đề ở đây chính là cảm giác lo lắng về trách nhiệm.

 

Bởi vì linh đan cần sự tỉ mỉ tinh tế, nên chỉ cần tỷ lệ thay đổi một chút thôi là hiệu quả của nó sẽ giảm ngay lập tức.

 

‘Hơn nữa, tụi nhỏ đã cực khổ đi đến tận Vân Nam để mang Tử Mộc Thảo về. Ta không được phép thất bại dù chỉ một lần!’

 

Vân Giác thở dài.

 

‘Nhưng dù sao cũng thật may mắn vì có đứa trẻ ấy.’

 

Thực ra Hoa Sơn không còn giữ được bất kỳ phương pháp luyện đan nào cả. Điều đó cũng có nghĩa là bọn họ chưa từng luyện đan trong suốt một trăm năm qua.

 

Mặc dù Vân Giác đã được học lý thuyết về phương pháp luyện đan nào đó để tiếp quản Y Dược Đường, nhưng đây là lần đầu tiên hắn ta tự tay luyện chế linh đan.

 

Nếu như Đường Tiểu Tiểu không kịp thời phát hiện ra thì có lẽ bây giờ hắn đã mắc phải nhiều sai lầm hơn rồi.

 

‘Mặc dù ta không thể công khai toàn bộ phương pháp luyện đan.’

 

Nhưng những lời góp ý của Đường Tiểu Tiểu trong quá trình chuẩn bị cơ bản đã giúp hắn rất nhiều.

 

Đúng là cảm giác trách nhiệm nặng nề thật đấy…. Thậm chí nơi này còn có vấn đề khác nữa chứ.

 

“Khụ. Có ai ở trong không?”

 

“………”

 

Cánh cửa phòng luyện đan được mở ra, Huyền Tông và Huyền Linh bước vào.

 

“Bái kiến chưởng môn nhân!”

 

Các đệ tử Y Dược Đường đồng loạt cúi chào. Huyền Tông nở một nụ cười nhân hậu rồi gật đầu.

 

“Được rồi. Thấy các con đang bận thế này, có lẽ ta đến đây không đúng lúc rồi.”

 

Vân Giác nhìn Huyền Tông bằng ánh mắt ngỡ ngàng.

 

Chưởng môn nhân.

 

Chỉ riêng hôm nay thôi ngài đã đến đây sáu lần rồi đấy.

 

Thà rằng ngài cứ lấy ghế ra ngồi ở đây luôn còn hơn. Tại sao ngài cứ phải đi đi về về như vậy làm gì chứ?

 

“Khụuu. Các con vất vả rồi. Ta không có ý gì khác đâu……..”

 

Huyền Tông nhìn xung quanh rồi khẽ liếc nhìn xuống dưới đất.

 

“Có lẽ các con đều đang bận nên không có thời gian chú tâm đến chuyện này…. nhưng tại sao dưới đất lại có nhiều bụi vậy?”

 

“……..Dạ?”

 

“Ta đang muốn nói đến chuyện sẽ có những tạp chất bị lẫn vào trong lúc luyện chế linh đan. Nếu như các con cứ mở cửa như vậy thì bụi bẩn, hay côn trùng sẽ dính vào mất.”

 

“À……. vâng.”

 

“Khụ. Và ừm….. nếu các con cứ bày hết các nguyên liệu ra thế kia thì độ ẩm tăng lên khiến trọng lượng của chúng thay đổi đấy. Ta lo điều đó sẽ làm giảm tác dụng của linh đan……”

 

Vân Giác mím chặt môi.

 

(Bản dịch được thực hiện bởi A-H Team, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Và đội ngũ team dịch địt cả lò bọn leak trộm bản dịch này. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)

 

 

Đây đã là lần thứ sáu trong ngày rồi.

 

Chưởng môn nhân cứ liên tục tìm đến đây để động viên, và cằn nhằn họ, khiến cho họ phải sắp xếp lại mọi việc, rồi ông ấy đến, là họ lại phải sắp xếp lại mọi việc một lần nữa.

 

“Chưởng môn nhân…..”

 

“Hửm? Con sao thế?”

 

“Con…. con sẽ quản lý mọi việc thật tốt ạ.”

 

“Khụuu! Không phải là ta muốn xâm phạm tới quyền hạn Đường chủ Y Dược Đường của con đâu. Chỉ là do ta già rồi, lo lắng nhiều nên mới như vậy thôi.”

 

Vân Giác khẽ nhắm mắt khi thấy Huyền Tông nói như bộc bạch tâm tình.

 

Thà là người cứ mắng con đi còn tốt hơn.

 

Chứ con đang phát điên lên khi người cứ đem cái bộ mặt thiếu tin tưởng đó đến đây cả chục lần đấy.

 

“Được rồi, vậy Hỗn…… à không, các con dự tính khoảng bao lâu nữa sẽ luyện chế xong Tử Tiêu Đan?”

 

“Mười ngày ạ.”

 

“Vậy, vậy ư?”

 

Huyền Tông giật mình.

 

Gương mặt ông ta như kiểu

 

‘Không được. Bây giờ ta đã chờ dài cả cổ rồi mà vẫn còn phải chờ thêm mười ngày nữa sao?’

 

Vân Giác nhìn ra biểu cảm đó thì thở dài.

 

“Chưởng môn nhân. Về cơ bản thì phần lớn các linh đan đều phải trải qua quá trình luyện đan kéo dài 49 ngày, sau đó thêm 49 ngày sấy khô và thành đan. Do Tử Tiêu Đan khác với các loại linh đan khác nên việc chế luyện mới đơn giản và tốn ít thời gian hơn đó ạ.”

 

“Vậy sao?”

 

Gương mặt Huyền Tông nóng ran.

 

“Trong quá trình chế luyện linh đan rất cần một bậc thầy về nội cô khí công, khi đó con sẽ trực tiếp mời chưởng môn nhân đến kiểm tra. Vì vậy nên bây giờ, con xin người…. con xin người đấy!”

 

“Khụ. Hóa, hóa ra là như vậy. Chắc ta cũng không giúp được gì cho các con rồi…..”

 

“Nếu có thì con sẽ trực tiếp đến nhờ người ạ!”

 

“Cứ quyết định vậy đi.”

 

Huyền Tông nhìn xung quanh bằng một ánh mắt ngại ngùng, ông ta ho lớn một tiếng rồi xoay người.

 

“Được rồi. Các con cũng cố gắng lên nhé.”

 

“Chưởng môn nhân đi cẩn thận ạ!”

 

Huyền Tông lại rời đi với một gương mặt tiếc nuối. Một đệ tử Y Dược Đường đóng cửa rồi cất lời với một biểu cảm kỳ quái.

 

“Hình như ngài ấy rất kỳ vọng vào chuyện này thì phải.”

 

“Phải. Nên ngài ấy mới như vậy…..”

 

Nghĩ lại thì chuyện này quan trọng đến nhường nào kia chứ? Vậy nên bọn họ có thể hiểu được tại sao Huyền Tông lại như vậy.

 

Thế nhưng thông cảm là một chuyện, còn cản trở lại là một chuyện khác. Ông ấy cũng đâu cần phải xét nét từng tí một những người phải đạt được đại nghiệp như họ chứ.

 

“Tất cả mau lấy lại tinh thần đi. Chúng ta tuyệt đối không thể thất bại trong chuyện này được!”

 

“Vâng, thưa Đường chủ!”

 

“Vì tương lai của Hoa Sơn, chúng ta không thể thất bại được…..”

 

Vân Giác nói lấp lửng.

 

“Nhưng các con cứ thử nghĩ đi. Cái tên Thanh Minh đó phải đi đến tận Vân Nam xa xôi để kiếm đủ nguyên liệu làm linh đan này.”

 

“Vâng!”

 

“.........Nếu như chúng ta thất bại thì chẳng phải nó sẽ lại phải đi đến Vân Nam nữa hay sao.”

 

“...........”

 

Bầu không khí xung quanh nhanh chóng trở nên dịu lại.

 

“Người nghĩ cái tên Thanh Minh đó chịu ngoan ngoãn đi nữa không?”

 

“..........Chắc không đâu.”

 

Trong đầu các đệ tử Y Dược Đường bỗng hiện ra hình ảnh Thanh Minh trợn trừng mắt nổi xung.

 

Cơ thể họ bất giác run rẩy.

 

‘Nhất định phải thành công!’

 

‘Có chết cũng phải thành công!’

 

Bọn họ trợn ngược hai mắt nhìn toàn bộ số nguyên liệu.

 

Ánh mắt của Vân Giác cũng hạ thấp xuống.

 

‘Mình sẽ đặt cược tất cả mọi thứ vào đây!’

 

Một tinh thần nhiệt huyết cháy bỏng bắt đầu lan truyền khắp Y Dược Đường.


 

Hiện tại MOMO đang gặp 1 số lỗi, nếu sau 30p-1h nạp vẫn chưa có xu, các bạn vui lòng liên hệ fanpage, gởi ảnh chuyển tiền, copy mã giao dịch, copy username để kiểm tra và xử lí nhé!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương