Hoa Sơn Tái Khởi
Chapter 242 Sao huynh lại hào phóng như vậy chứ!(2)

 

Hiện tại MOMO đang gặp 1 số lỗi, nếu sau 30p-1h nạp vẫn chưa có xu, các bạn vui lòng liên hệ fanpage, gởi ảnh chuyển tiền, copy mã giao dịch, copy username để kiểm tra và xử lí nhé!

Chapter 242. Sao huynh lại hào phóng như vậy chứ!(2)

 

“Mấy cái đứa này đúng là chán sống quá mà!”

Một giọng nói oang oang vang vọng khắp sân luyện võ.

Trước cơn thịnh nộ vô cùng khủng khiếp, đám môn đồ Hoa Sơn đời thứ hai và thứ ba đồng loạt co rúm lại.

“Ta chỉ mới vắng mặt một tháng thôi mà đã không chịu được rồi, các ngươi ở nhà ăn không ngồi rồi à?

“….”

“Cứ thế này thì sao ta có thể yên tâm mà đi được.”

Bạch Thương ngước cặp mắt mơ màng nhìn người trước mặt.

Oan ức quá.

Oan ức quá đi mà.

Khi bọn người Thanh Minh rời Hoa Sơn, các môn đồ ở lại không hề lười biếng. Thậm chí bọn họ còn chăm chỉ tu luyện hơn thường ngày để không bị bắt bẻ nữa kìa.

Vậy nên mới cảm thấy oan ức sao?

Không phải.

Dù bọn họ có luyện công thế nào thì tên Thanh Minh đó cũng sẽ bắt bẻ mà thôi. Thế nên thật ra cũng không cảm thấy ngạc nhiên gì với tình cảnh này, trái lại bọn họ còn biết trước sẽ như thế rồi.

Vậy thì ấm ức cái gì?

Bạch Thương ngẩng đầu nhìn kẻ đang hét toáng lên.

‘Sư huynh sao lại….?’

Quen thuộc.

Vẻ mặt này quen thuộc quá.

Không thể nào. Bởi vì bây giờ người đang gây khó dễ với bọn họ là Bạch Thiên chứ không phải là Thanh Minh.

“Sư huynh?”

Bạch Thiên quay đầu nhìn về phía Bạch Thương. Khi Bạch Thương nhìn thấy đôi mắt đằng đằng sát khí đó, hắn lại chột dạ rụt cổ lại.

“Hừ!”

Không thể nào, sư huynh à.

Cùng lắm huynh chỉ mới đi được một tháng thôi, sao huynh lại biến thành Thanh Minh thứ hai được chứ?

Muốn bất tỉnh quá.

Tuy nhiên Thanh Minh, kẻ mà đám đệ tử đời thứ hai, thứ ba thật sự lo lắng, lại không có bất kì hành động gì.

Lưu Lê Tuyết, Nhuận Tông, Chiêu Kiệt và cả Bạch Thiên đằng trước lần lượt đốc thúc các đệ tử đời thứ hai và đời thứ ba, chỉ có mỗi Thanh Minh đang nhàn nhã nằm dưới bóng râm của cái cây đằng sau.

Thế này là thế nào?

“Có là linh dược chăng nữa thì cũng phải có năng lực cơ bản mới sử dụng được! Một tháng qua các ngươi làm gì mà võ công lại kém thế này hả?”

Gì cơ?

Võ công kém á? Bọn họ á?

Ngay khoảnh khắc đó.

Bạch Thiên quay sang Bạch Thương, nói bằng giọng vô cùng giận dữ.

“Bạch Thương!”

“Hả? Vâng, sư huynh!”

“Đệ đã làm gì?”

Gì?

Đệ á?

Bạch Thương nhìn Bạch Thiên với đôi mắt ngơ ngác.

“Không có ta ở đây thì đệ chính là đại đệ tử! Với bộ dạng này làm sao đệ có thể quản lý đám sư đệ, sư điệt được chứ!”

“Hả?”

À không, khi nãy sư huynh nói cái gì…?

Thực ra, Bạch Thương không phải là người thích đôi co lý lẽ với Bạch Thiên. Bình thường thì hắn cũng sẽ ăn ngay nói thật cả thôi.

Nhưng mà nói sao nhỉ….

‘Người này từ khi trở về sao lại trở nên đáng sợ thế nhỉ?’

Đối với Bạch Thiên hiện tại, Bạch Thương không thể nói một câu biện minh nào cho bản thân mình. Khí thế mỗi khi Bạch Thiên mở miệng khiến người khác phải co rúm lại.

 

(Bản dịch được thực hiện bởi A-H Team, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Và đội ngũ team dịch địt cả lò bọn leak trộm bản dịch này. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)

 

“Không cần dông dài!”

Bạch Thiên rút kiếm, hướng lên trên.

“Bắt đầu từ Lạc Nhạn Phong. Nửa sau chậm chân thì chạy thêm vòng nữa!”

“….”

“Chạy đi chứ!”

“AAAAAAAAA”

“Ta! Ta! Ta đi trước!”

Sau một khắc chần chừ, đám đệ tử đời hai bắt đầu vắt chân lên cổ chạy về phía Lạc Nhạn Phong.

“Chậc!”

Bạch Thiên tặc lưỡi tỏ vẻ không hài lòng.

Nhuận Tông sau khi thấy như vậy liền lặng lẽ quay đầu nhìn về phía đám Thanh bối tử.

“Còn đứng đó?”

“Vâng?”

“Các sư thúc đã đến Lạc Nhạn Phong rồi, các đệ cũng tới Liên Hoa Phong đi.”

“…Vâng?”

“Một nửa các sư thúc chạy chậm phải chạy thêm một vòng. Các đệ thì ừm…. vậy đi.”

Nhuận Tông nhoẻn miệng cười.

“Trừ mười người ra, còn lại ai chậm chạy thêm một vòng.”

“…..”

“Đi đi.”

“Hả?”

“Ta bảo đi đi.”

“…….”

Một vài đệ tử hiểu ra vấn đề liền nhanh chân chạy về hướng Liên Hoa Phong. Những người còn lại thấy vậy, không hiểu đầu cua tai nheo gì cũng chạy theo hướng Liên Hoa Phong.

Trong lúc đang dồn hết công lực để chạy, sự bất mãn vẫn không ngừng tuôn ra.

“Không thể nào! Sao đột nhiên sư huynh lại làm như vậy chứ!”

“Chiêu Kiệt sư huynh sao lại không ngăn cản mà còn hùa theo chứ?”

“Làm sao mà ta biết được.”

Thanh Minh, kẻ mà bọn họ vẫn luôn e ngại từ nãy giờ vẫn không nói lời nào, thế nhưng người ở cạnh bọn họ bao lâu nay là Bạch Thiên và Nhuận Tông lại đang chỉnh đốn bọn họ.

Tình cảnh gì oái ăm thế này?

Nhuận Tông cũng tặc lưỡi nhìn đám đệ tử đang chạy bán sống bán chết.

“Chậc chậc chậc”

Nhuận Tông lắc đầu, nhìn sang Bạch Thiên.

“Sư thúc.”

“Hừ.”

Bạch Thiên thở dài, nói với giọng không hài lòng.

“Ta đã hiểu vì sao ngày thường tiểu tử Thanh Minh đó không cãi nhau với chúng ta là ngủ không ngon. Chỉ vừa vắng nhà có một tháng thôi mà đã thành ra thế này!”

“Con cũng hiểu một chút. Chỉ một chút thôi.”

Mắt Bạch Thiên như bắn ra lửa.

“Ba ngày. Trong vòng ba ngày. Ta sẽ chấn chỉnh lại kỉ cương trong vòng ba ngày!”

Thanh Minh đang nằm ở bóng râm đằng sau, nhìn thấy cảnh tượng đó thì khóe miệng nhếch lên.

Có lẽ bây giờ, trong khi các đệ tử Hoa Sơn đang bàng hoàng thì chính Bạch Thiên, Nhuận Tông, Chiêu Kiệt và Lưu Lê Tuyết cũng bối rối không kém.

Hắn chỉ mới đi một chuyến Vân Nam về mà tất cả những môn đồ ở lại Hoa Sơn trên dưới đều trông yếu ớt đến nỗi không dám nhìn.

Chỉ có thể vì một lý do.

‘Mình không nghĩ đến việc họ sẽ trở nên mạnh hơn.’

Sức mạnh vốn dĩ là thứ mang tính tương đối.

Trên đoạn đường đến Vân Nam, đám người Bạch Thiên đã bị Thanh Minh cho ăn đấm…. À không, là được khắc khổ tu luyện. Nhờ vậy nên võ công của bọn họ bây giờ không thể so sánh với trước khi rời khỏi đây được.

Trước khi trở về, bọn họ đã hấp thụ nguyên khí được tạo ra từ Hỗn Nguyên Đan, thậm chí nửa chiêu nhất thức cũng trở nên sắc bén hơn. Nói cách khác, trong chuyến đi Vân Nam này, võ công của bọn họ đã mạnh lên vài phần.

Chỉ vậy thôi sao?

Khi xem môn chủ Đường Môn và Thanh Minh giao đấu, họ đã có thể cảm nhận được trình độ võ công của tuyệt đại cao thủ chân chính, khi xem Thanh Minh và Đường Nguy, họ đã biết được thế nào là một trận chiến thật sự.

Hơn nữa, họ còn được gặp trực tiếp Cung chủ Dã Thú cung, được tận mắt nhìn thấy cái gọi là cường binh - Cung đồ Dã Thú cung.

Vậy nên tiêu chuẩn không cao lên thì cũng hơi lạ đấy.

Vì thế cho nên, các môn đồ Hoa Sơn không tiến bộ quá nhiều so với trước lúc họ rời đi thì làm sao mà chấp nhận được?

Có lẽ kể từ bây giờ, Bạch Thiên và Nhuận Tông sẽ liên tục đốc thúc cho đến khi nào các đệ tử đạt được cảnh giới võ công mà bọn họ muốn.

‘Đúng vậy, đó là cách mà một môn phái ngày càng lớn mạnh hơn.’

Nếu một cao thủ chưa từng gặp lộ diện, hắn sẽ chơi trò đuổi bắt tất cả mọi người xung quanh cho đến khi nào hắn cảm thấy hài lòng. Sau đó những người bị đùa bỡn dần trở nên mạnh mẽ hơn, bọn họ sẽ bắt đầu quay lại đối xử y như thế với người xung quanh.

Nếu quá trình này lặp lại nhiều lần, giống như nước chảy chỗ trũng, tất cả đều sẽ bị đốc thúc tiến về phía trước.

Và rồi?

Tất nhiên là đều trở nên mạnh hơn!

Bây giờ, dòng nước từ Thanh Minh đã lấp đầy hai chỗ trũng là Bạch Thiên và Nhuận Tông, và đang bắt đầu lan dần xuống.

Đến lúc đó, Thanh Minh chỉ cần để mắt và uốn nắn từng chút những chỗ sai lệch là được.

‘Chỉ một năm nữa thôi, tất cả sẽ có thể nắm bắt được nền tảng tu luyện của riêng mình.’

Chỉ khi đó, Hoa Sơn mới đủ tư cách để được gọi là danh môn.

Danh môn không phải là từ để chỉ đích danh những nơi ưu việt mà là để chỉ những người có thể tiếp nối thành quả từ thế hệ này sang thế hệ khác.

‘Bây giờ chắc là sẽ thoải mái hơn một chút.’

Lúc nào cũng cảm thấy vui vẻ khi nhìn những hạt giống nảy mầm. Nếu nền tảng Hoa sơn được nắm chắc trong tay, hắn sẽ đổ vào một loạt Hỗn Nguyên Đan, như vậy Hoa Sơn có thể mạnh lên một cách nhanh chóng.

Rồi sẽ không bao lâu nữa, danh tiếng xưa kia sẽ được phục hồi….

“Thanh Minh àaaaaaaaaaaaa!!!!”

“……”

Thanh Minh từ từ quay đầu lại.

Từ xa có thể nhìn thấy Chưởng môn nhân và các trưởng lão, cả Đường chủ Y Dược Đường đang chạy đến.

“……”

Nhìn vẻ mặt gấp gáp của họ, hắn lại thở dài ngao ngán.

‘Quả nhiên mà.’

Không thể nào thư giãn được!

Rõ ràng là có chuyện xảy ra nữa rồi!

 

(Bản dịch được thực hiện bởi A-H Team, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Và đội ngũ team dịch địt cả lò bọn leak trộm bản dịch này. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)

 

Thà chết còn hơn què! Thà chết còn hơn què!

Thanh Minh ngẩng đầu lên nhìn trời xanh.

“Hầy, Chưởng môn sư huynh.”

Môn phái của chúng ta thật là đáng thương… nhỉ?

Ta lại phải ra tay nữa sao?

Hô hô!

Dường như hắn có thể nghe được tiếng cười khúc khích của Chưởng môn sư huynh.

-          Tiểu tử này, đừng có mà giả vờ nữa. Tất cả những thứ đó gộp lại cũng không bằng việc ta thu dọn tàn cuộc mấy vụ phá làng phá xóm của đệ.

“Ở đây!”

Thanh Minh đứng dậy hét lớn. Cùng lúc đó, Chưởng môn nhân và Đường chủ Y Dược Đường đã đến trước mặt hắn.

Thanh Minh cúi đầu, tay làm thế bao quyền.

“Bái kiến Chưởng môn nhân.”

“Không! Bây giờ không phải là lúc để chào hỏi!”

“Hả?”

“Đến đây mau! Con phải tận mắt chứng kiến mới được!”

Chưởng môn nhân nắm gáy Thanh Minh, thình lình chạy biến.

Thanh Minh lơ lửng trên không do bị nắm gáy, nở nụ cười bất lực.

‘Thằng nhóc này cũng quá khích rồi.’

Ha ha ha ha.

“Nhìn xem!”

“……”

“Cái này phải làm thế nào?”

Thanh Minh nhìn cái đan lô khổng lồ đặt trước mặt với đôi mắt sâu thẳm.

“Cái này thì sao?”

“Con nhìn kĩ đi! Ở Phía dưới.”

“Hả?”

Thanh Minh ló đầu nhìn xuống phần đáy nồi.

“Ơ? Sao lại bị nứt nhỉ? Ai đập nó à?”

“Không phải đập mà là truyền nguyên khí.”

“Hể? Cái nồi này á? Không phải kiếm thì nguyên khí gì với cái nồi này? Ngài định sáng tạo ra võ công mới với cái nồi này hả?”

“Không phải thế!”

Huyền Tông đấm ngực bôm bốp tỏ vẻ vô cùng bức bối.

Sau đó Đường chủ Y Dược Đường Vân Giác nhanh chóng hiểu ý Huyền Tông, bắt đầu giải thích.

“Có thể nói đây là quá trình đặc biệt trong số các phương pháp luyện ra Hỗn Nguyên Đan. Tử Mộc Thảo trong quá khứ là một nguyên liệu hiếm nhưng nay đã khác rồi. Để luyện ra Hỗn Nguyên Đan cần phải có cao thủ với nguyên khí hùng hậu, dùng nguyên khí truyền vào nồi tạo nhiệt lực.”

“… Cái đó có khác gì đâu?”

“Ta cũng không biết được nguyên lý chính xác. Nhưng nếu làm như vậy thì nguyên khí sẽ dung hòa vào trong Hỗn Nguyên Đan và tịnh hóa được các tạp khí.”

Hể? Làm vậy cũng được hả?

Dù sao thì lão đầu Dược Tiên này cũng được đấy chứ.

“Vi diệu thế. Có thật như vậy không?”

“Vậy nên trước khi luyện linh đan, để đề phòng thì ta đã nhờ Chưởng môn nhân đến truyền nguyên khí cho nó. Nhưng cái nồi ấy không thể chịu được, cái này đã là cái thứ ba rồi.

“……”

“Nếu không phải ta lo xa thử nghiệm trước thì suýt nữa đã đánh bay hết đống nguyên liệu rồi.”

“Vậy tóm lại là…”

Thanh Minh gãi đầu

“Để luyện ra Hỗn Nguyên Đan thì cần phải truyền nguyên khí vào, nhưng mà cái nồi gang này không thể chịu nổi nội lực nên nứt toác đúng không?”

“Đúng.”

“Vậy sao mọi người không tìm loại nồi có chất liệu kim loại gần giống với kiếm ấy?”

“Kiếm và nồi có phương pháp đúc khác nhau. Về cơ bản, kiếm cần có quá trình nện búa và gấp mở để tạo hình. Nhưng muốn làm một cái nồi to theo cách đó thì rất khó. Ta đã hỏi Tiểu Tiểu rồi nhưng mà nha đầu này nói kể cả ở Đường Môn cũng khó mà làm được.”

“Hừm…. Và rồi?”

“Ta nghĩ chúng ta nên dùng sắt cứng hơn, nhưng sắt quý như thế thì làm gì dư dả để mà đúc được cái nồi to như thế.”

Vân Giác lắc đầu.

“…. Vậy, không thể làm từng phần trong cái nồi nhỏ hơn được sao?”

“Không phải ta chưa từng nghĩ tới nhưng bí kíp Dược Tiên chỉ có một tỉ lệ. Nếu giảm liều lượng thì tỉ lệ phối cũng sẽ có sự thay đổi, nhưng với năng lực của ta thì không thể tìm ra được tỉ lệ đó.”

Tình thế tiến thoái lưỡng nan thật.

“Vậy điểm mấu chốt là… phải tìm được loại sắt đủ cứng có thể chịu được luồng nguyên khí cực mạnh và đúc thành cái nồi giống thế này?”

“Đúng vậy.”

“Ha ha...”

Khuôn mặt Thanh Minh bắt đầu nóng lên.

Cái gì chứ!

Cứ mỗi lần giải quyết chuyện này là lại đẻ ra chuyện khác, đi giải quyết chuyện khác là lại đẻ thêm chuyện kia!

Không phải là có người muốn giày vò mình đấy chứ!

“Không được! Sắt như vậy… đào đâu ra… sắt?”

Thanh Minh đột nhiên im bặt, rồi lại nghiêng nghiêng đầu.

Loại sắt đặc thù chịu được nguyên khí? Nhiều đến mức có thể đúc được cái nồi to cỡ này?

 

(Bản dịch được thực hiện bởi A-H Team, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Và đội ngũ team dịch địt cả lò bọn leak trộm bản dịch này. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)

 

Ví dụ như….

“Giống Vạn Niên Hàn Thiết?”

“Đúng! Nếu là Vạn Niên Hàn Thiết thì cầu còn không được.”

“…..”

“Việc này không dễ dàng gì nên ta muốn bàn trước với con. Con có thể nghĩ ra cách nào nhanh chóng tìm được Vạn Niên Hàn Thiết không?”

À…

Suy nghĩ à…

Ha ha ha ha ha…

Thấy Thanh Minh cười như thế, Huyền Tông lại thở dài.

“Cũng đúng. Dù con có là ai đi nữa thì cũng không thể tìm được số lượng lớn vạn niên hàn thiết quý hiếm như vậy được. Thôi trước mắt cứ liên hệ với Hoàng đại nhân của Ân Hạ thương đoàn…”

“Hôm nay.”

“Hả?”

“À không, hôm nay thì không được. Ngày mai con sẽ mang đến.”

“…..”

Bỗng nhiên nhìn thấy Thanh Minh nói giọng tự tin như vậy, Huyền Tông hỏi lại với vẻ mặt ngờ vực.

“Con mang cái gì đến cho ta?”

“Vạn Niên Hàn Thiết.”

“……”

“À, trưởng lão muốn con đúc cho một cái nồi không?”

Huyền Tông và Vân Giác nhìn nhau bằng ánh mắt ‘Tiểu tử này dở hơi à?’

Nhưng thấy phản ứng của họ, Thanh Minh chỉ đứng đó cười suốt.

Vạn Niên Hàn Thiết à?

Có chứ.

Nhiều là đằng khác.

 

(Bản dịch được thực hiện bởi A-H Team, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Và đội ngũ team dịch địt cả lò bọn leak trộm bản dịch này. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)

 

 

 

Hiện tại MOMO đang gặp 1 số lỗi, nếu sau 30p-1h nạp vẫn chưa có xu, các bạn vui lòng liên hệ fanpage, gởi ảnh chuyển tiền, copy mã giao dịch, copy username để kiểm tra và xử lí nhé!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương