Hoa Sơn Tái Khởi
Chapter 245 Sao huynh lại hào phóng như vậy chứ! (5)

 

Hiện tại MOMO đang gặp 1 số lỗi, nếu sau 30p-1h nạp vẫn chưa có xu, các bạn vui lòng liên hệ fanpage, gởi ảnh chuyển tiền, copy mã giao dịch, copy username để kiểm tra và xử lí nhé!

 

Chapter 245. Sao huynh lại hào phóng như vậy chứ! (5)

 

“Sẽ không sao chứ ạ?”

“Đệ hỏi vậy là sao?”

“…Ý là để như vậy cũng không sao chứ?”

Huyền Tông quay đầu nhìn theo ánh mắt của Huyền Thương, đập vào mắt ông ta là hình ảnh Thanh Minh tràn đầy khí lực đang ra sức khuấy nồi.

“…Ta cũng đâu có biết.”

Thậm chí còn không có ai được đến gần.

Vì lo lắng nên bọn họ không thể tập trung vận công hồi phục nguyên khí hay rời đi được, thế nhưng họ cũng không dám đến gần Thanh Minh.

Dù là người không biết võ thuật đi nữa thì cũng thừa biết đằng đó đang xảy ra chuyện gì đấy vô cùng khủng khiếp rồi.

Vậy nên dù cả ba người đã hoàn toàn kiệt sức rồi nhưng bọn họ vẫn không thể rời khỏi chỗ của mình, cứ ngồi yên ở đó từ lúc mặt trời lên cho đến lúc mặt trời lại xuống núi.

“Mới đó mà đã được một ngày rồi.”

“……Đúng vậy.”

Huyền Tông ánh mắt run run nhìn Thanh Minh đang tiếp tục.

‘Đó là việc cần tới ba người làm mà.’

‘Sao có thể như thế được?’

Đây là một công việc rất phức tạp và cầu kỳ, đến mức hai trưởng lão phải truyền nguyên khí, thêm một đệ tử đời thứ nhất Vân bối tử nữa điều tiết nguyên khí cho thật cẩn thận mới có thể khuấy được cái nồi chứa nồng đậm dược lực và nguyên khí như vậy.

Vậy mà tên tiểu tử Thanh Minh đó lại đang dùng hai tay vừa truyện nguyên khí bổ sung nhiệt lực, vừa đồng thời khuấy trong cái nồi đấy.

Đã vậy còn làm liên tục nguyên một ngày!

Chỉ mỗi việc đó thôi cũng đã mệt lè lưỡi rồi, rốt cuộc sao tên tiểu tử đó không chỉ làm không ngừng nghỉ mà còn tràn trề sinh khí như thế kia?

“Vân Giác…… À không, Đường chủ Y Dược Đường.”

“Vâng, thưa chưởng môn nhân.”

“Trong Dược Tiên Luyện Đan Pháp có nói đến chuyện đó không? Vừa luyện đan mà vừa tỏa ra sinh khí như thế ấy?’

“…Chuyện này con cũng mới nghe thấy lần đầu.”

“Vậy sao?”

Vậy đằng kia rốt cuộc là tình cảnh gì vậy chứ?

Huyền Tông không nói nên lời chăm chú nhìn Thanh Minh, rồi đột nhiên lại mở miệng như bị thôi miên.

“Cò, còn bao lâu nữa nhỉ?”

“Chuyện gì ạ…”

“Ý ta hỏi còn phải khuấy bao lâu nữa mới được?”

“À! Cũng, cũng không còn bao lâu nữa đâu ạ. Công cuộc luyện đan bắt đầu vào giờ Mùi nên chắc chỉ còn khoảng một canh giờ nữa là xong.”

“Có cách nào để biết là đã hoàn thành rồi không?”

“Chuyện đó thì con cũng…”

Huyền Tông siết tay thành nắm đấm, nhìn Thanh Minh bằng ánh mắt thành khẩn.

“Phải hoàn thành mới được.”

Có một chuyện mà hắn chắc chắn.

Đó chính là, Thanh Minh của hiện tại chắc chắn sẽ còn làm nhiều thứ mà có lẽ bọn họ không thể hiểu được. Chỉ nhìn vào con mắt chứa đầy sự minh ngộ và nguồn sinh khí tràn trề tỏa ra từ thân thể của Thanh Minh thôi là cũng suy đoán được chuyện đó rồi.

‘Thanh Minh à! Cố một chút nữa thôi……!’

Lúc Huyền Tông đang khẩn thiết truyền thêm một chút động lực cho Thanh Minh, thì Vân Giác lại ngước mắt lên.

“Ủa?”

“Sao, có chuyện gì thế?”

“Nhìn kìa! Mọi người nhìn kìa!”

“Hả?”

Vân Giác chỉ tay về phía cái nồi.

“Hảa?”

“Cái, cái đó là?”

Các trưởng lão Huyền bối tử đều nhất tề trợn tròn mắt kinh ngạc.

Ánh mắt của họ dừng lại ở nơi mà từ nãy đến giờ Thanh Minh vẫn đang khuấy nồi.

Roạttttt!

Một tia sáng ngũ sắc nhỏ nhoi tỏa ra từ cái nồi. Tia sáng đó dần dần mạnh lên, chẳng mấy chốc, ánh sáng chói mắt đó tràn ngập khắp cả Y Dược Đường.

“Ực!”

Huyền Tông nhắm nghiền mắt trong giây lát, lúc ông ta vừa mới từ từ hé mắt ra thì…

‘Mùi hương này?’

Mùi hương nồng nàn.

Một mùi hương vô cùng nồng xộc thẳng vào mũi hắn.

Đây chính là mùi hương mà hắn từng ngửi thấy khi mở hộp Hỗn Nguyên Đan ra.

“Lẽ nào!”

“Mới đó mà đã?”

 

(Bản dịch được thực hiện bởi A-H Team, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)

 

Cả ba người đồng loạt đứng dậy.

Ánh mắt của bọn họ không hề rời khỏi Thanh Minh và cái nồi đang phát sáng kia.

Mặt khác, Thanh Minh hoàn toàn không biết chuyện gì đang xảy ra phía sau lưng mình.

Ánh mắt của hắn chỉ tập trung tuyệt đối vào bên trong cái nồi.

‘Điều hòa.’

Dược Tiên đúng là một người tuyệt vời.

Hỗn Nguyên Đan không phải chỉ được tạo ra bởi những dược liệu bình thường.

Mà những dược liệu này phải dung hòa vào nhau một cách hoàn hảo. Trong vô số các dược liệu tồn tại trên thế gian này, chỉ có Dược Tiên là tìm ra được sự kết hợp có thể tạo ra được một tổ hợp hoàn hảo nhất.

Nguyên khí được truyền vào trong nồi và khuấy chỉ giúp bảo tồn hoàn hảo dược lực của các dược liệu.

Việc mà người luyện Hỗn Nguyên Đan cần phải làm đó chính là tạo ra được sự kết hợp hoàn hảo này.

‘Vậy là……’

[Hãy truyền nguyên khí và khuấy trong vòng 10 ngày.]

Ngoài câu đó ra thì mấy thứ khác chả có tác dụng gì.

Trên thế gian này, trong số những người hay nói câu ‘Điều hòa khí tức một cách hoàn hảo’ thì thật ra có mấy người thật sự hiểu chính xác câu đó đâu chứ?

Rất khó để truyền đạt nguyên vẹn ý nghĩa chỉ bằng câu chữ. Và nếu không biết trình độ của người nghe là ở mức nào thì sẽ còn khó khăn hơn.

Cuối cùng, phương pháp này chính là phương pháp dễ dàng nhất mà Dược Tiên đã nghĩ ra sau nhiều lần khổ não. Điều đó có nghĩa là, dù người thừa kế Hỗn Nguyên Bí Quyết có là ai đi chăng nữa, thì người đó cũng có thể tạo ra được Hỗn Nguyên Đan.

Mặc dù so với Hỗn Nguyên Đan chân chính do bản thân Dược Tiên tạo ra thì tiêu chuẩn đó cũng đã bị giảm bớt chút ít rồi, nhưng vẫn được xem là đầy đủ giá trị.

Nhưng người nhận được Hỗn Nguyên Bí Quyết là Thanh Minh thì không biết nên gọi là may mắn hay xui xẻo nữa.

Một người thậm chí còn vượt trội hơn cả bản thân ở kiếp trước chỉ bằng khả năng cảm nhận khí tức.

Vậy nên hắn đã bước thêm một bước vượt xa khỏi cả Hỗn Nguyên Đan thành phẩm mà Dược Tiên đã từng luyện ra.

Nguyên khí được truyền vào bên trong nồi.

Nguồn nguyên khí thuần khiết nhất trên thế gian, bao trùm lấy nguyên khí mang khí tức của Đạo Gia, kết hợp với lượng nguyên khí Hỗn Nguyên, đang vần vũ dung hòa một cách hoàn hảo.

‘Ra vậy nên mới gọi là Hỗn Nguyên Đan.’

Hỗn Nguyên.

Thiên địa. Và vũ trụ hồng hoang.

Vũ trụ được sinh ra, tạo nên vạn vật dưới thiên không. Vạn vật sinh sôi nảy nở tạo nên thế gian này.

Bên trong chiếc nồi này, là thế gian mà Dược Tiên đã từng mơ ước.

Nơi mà vạn vật sống hòa hợp không tranh đua với nhau.

Mặc dù không tán thành với tư tưởng của Dược Tiên, nhưng tư tưởng đó thậm chí còn được thể hiện qua cả những viên linh đan, đúng là không thể không tán thưởng tâm cảnh và ý chí của Dược Tiên được.

‘Dược Tiên và Hỗn Nguyên.’

Trán Thanh Minh nhỏ từng giọt mồ hôi.

Hỏa khí sôi sục bên trong nồi đang dần dần giảm xuống.

Hàn khí đang tích tụ từng chút một chuyển hóa trở thành Thủy khí.

Thổ khí tỏa ra từ mặt đất khiến cho đất trở nên vững chãi hơn, ôm lấy gốc rễ đó chính là Mộc khí.

Đỉnh điểm là đến Kim khí cũng tỏa ra từ trong đó.

Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ.

Chính là Ngũ Hành.

Căn nguyên tạo nên thế gian này.

Thế gian dung hòa hoàn hảo mà Dược Tiên theo đuổi.

Thanh Minh chỉ thêm một thứ nữa vào thế gian ấy.

Chính là Đạo.

Một con đường đã xuất hiện trong thế gian mà Dược Tiên tạo ra. Thế gian cứ tồn tại, còn con đường là thứ để bước đi bên trong nó.

 

(Bản dịch được thực hiện bởi A-H Team, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)

 

Đạo, chính là ý chí.

Và cuối cùng, nó chính là tâm hồn của con người.

Thêm Đạo khí vào Ngũ Hành chính là thêm vào tâm hồn.

Đạo khí mà hắn truyền vào bắt đầu hòa quyện với Ngũ Hành của thế gian. Các loại khí tức bắt đầu tiếp nhận và hòa hợp với khi tức mới chứ không hề cự tuyệt, khước từ hay tranh chấp như trước đây.

Thế gian chính là như thế.

Tiếp nhận, thấu hiểu và hòa hợp với nhau.

Thế gian tồn tại ngay bên trong này.

Thế gian mà Dược Tiên từng mơ ước và thế gian mà Thanh Minh mơ ước đã dung hợp lại với nhau.

Sẽ ổn chứ nhỉ?

Đúng vậy. Đều ổn cả.

Thế gian chính là như thế. Thế gian vừa biến hóa mà cũng vừa bất biến.

Dù thế gian có mang hình thái nào, thì nó vẫn chỉ là thế gian mà thôi.

Thanh Minh từ từ mở mắt ra.

Hắn rút tay ra khỏi cái nồi đã được lấp đầy tất cả các loại nguyên khí rồi chộp lấy cái thìa sắt.

Các loại nguyên khí đang tan ra.

Cả Ngũ Hành và nguyên khí của Thanh Minh đều tan ra và hòa làm một như thể chẳng có gì khác biệt.

Và kết cục là!

Soạtttttt!

Ánh sáng ngũ sắc tỏa ra ban nãy tụ lại thành một luồng tử quang mờ ảo. Không phải ánh sáng rực rỡ, mà chỉ là một luồng tử quang lờ mờ bao trùm xung quanh.

Thanh Minh như bị mê hoặc đứng bất động nhìn cái nồi, đột nhiên hắn nắm lấy cái thìa sắt rồi bước lùi về sau một bước.

“……”

Leng keng.

Thanh Minh thả lỏng bàn tay, cái thìa sắt rơi xuống. Hắn cũng không biết chuyện gì đang xảy ra, cứ dùng ánh mắt ngơ ngác nhìn vào thứ mà mình vừa tạo ra.

“Thanh Minh à?”

“……”

“…Thanh Minh à?”

Rốt cuộc Thanh Minh cũng quay đầu lại, gương mặt hắn lờ đờ.

Các trưởng lão Huyền bối tử và Vân Giác đứng đằng sau nhìn hắn với vẻ mặt như thể chỉ cần thở mạnh thôi, mọi thứ cũng sẽ sụp đổ hoàn toàn.

Huyền Tông nuốt khan rồi dùng chất giọng run rẩy lên tiếng.

“Thế, thế nào rồi?”

“Hả……”

Thanh Minh và bọn họ lần lượt nhìn cái nồi.

Phải trả lời thành thật chứ nhỉ?

“Trước mắt thì, việc luyện chế Hỗn Nguyên Đan thất bại rồi.”

“……”

Vẻ ảm đạm thoáng qua ánh mắt của Huyền Tông.

Huyền Thương mở to mắt hỏi thay cho Huyền Tông giờ đang câm nín không biết nói lời gì.

“Thất, thất bại sao?”

“……”

“Ánh, ánh sáng đó là thất bại hả?”

Huyền Linh gấp gáp mở miệng như vẻ không thể hiểu nổi.

“Có chuyện gì vậy? Chuyện này, con giải thích đi…”

“Yên lặng.”

Thế nhưng Huyền Tông ngay lập tức dùng chất giọng trầm thấp, nghiêm nghị ngăn cản sự hấp tấp của bọn họ. Các trưởng lão đang định làm ầm ĩ cũng nhất tề im lặng.

Huyền Tông nhìn Thanh Minh không nói lời nào, chỉ nở một nụ cười.

“Đúng là đáng tiếc thật. Nhưng chỉ cần thử lại là được mà. Sẽ tốn thêm một chút thời gian nữa, nhưng cũng đừng suy nghĩ gấp gáp làm gì. Con đã vất vả lắm rồi. Đừng lo lắng nghĩ nhiều quá.”

Thanh Minh nhìn thấy Huyền Tông như vậy thì cười tủm tỉm.

‘Đúng là một người đáng nể.’

Thất bại.

Ai trên thế gian đối diện với lời này mà lại không thất vọng chứ? Nhưng Huyền Tông chỉ trong một thời gian ngắn như thế đã tìm lại được sự bình tĩnh rồi.

Hơn nữa hắn còn lo lắng rằng Thanh Minh sẽ cảm thấy thất vọng hơn là mọi sự vất vả của bọn họ sẽ trôi qua vô ích.

‘Phải vậy mới là chưởng môn nhân chứ.’

Và phải như vậy thì mới gọi là đạo sĩ.

Thật sự may mắn vì người này đã làm chưởng môn nhân.

Thanh Minh cố nén cười tiếp lời.

“Luyện chế Hỗn Nguyên Đan thất bại rồi.”

“Ừ. Không sao. Con đừng để tâm……”

“Nhưng dù sao đi nữa thì con……”

“Hả?”

Thanh Minh quay đầu nhìn cái nồi đang tỏa ra luồng tử quang.

Cái đó phải gọi là gì đây nhỉ?

À đúng rồi.

Không còn cái tên nào thích hợp hơn nữa.

“……Hình như con đã tạo ra Tử Tiêu Đan rồi?”

“Ể?”

“Tử Tiêu Đan?”

Huyền Tông nghiêng đầu.

“Con nói cái gì vậy? Tử Tiêu Đan là sao?”

Tử Tiêu Đan là loại linh đan tốt nhất của Hoa Sơn trong quá khứ. Nhưng bí quyết luyện loại linh đan đó đã bị thất truyền sau cuộc xâm lược của Ma Giáo.

Nhưng đột nhiên lại nhắc đến Tử Tiêu Đan là sao?

Thanh Minh vừa cười cười vừa tiếp lời.

“Không phải con luyện ra loại Tử Tiêu Đan được lưu truyền trong Hoa Sơn đâu. Nhưng cái này cũng không phải là Hỗn Nguyên Đan luôn.”

Nó hơi khác so với ý đồ của Dược Tiên.

Đây là loại linh đan mà chỉ có một mình Thanh Minh có thể luyện ra.

“Một loại linh đan còn vượt trội hơn cả Hỗn Nguyên Đan đã được luyện chế ra ở Hoa Sơn, vậy nên đâu còn cái tên nào ngoài Tử Tiêu Đan đâu.”

Khóe mắt Huyền Tông run run.

Tên tiểu tử đó vừa mới nói cái gì vậy?

“Vượt, vượt trội hơn á?”

“Vâng.”

“Vượt trội hơn cả Hỗn Nguyên Đan hiện tại sao?”

Thanh Minh nhún vai.

“Đúng là vậy đấy ạ.”

“Vậy, vậy sao?”

“Vâng.”

Thanh Minh nhoẻn miệng cười.

“Thành công rồi!”

Các trưởng lão đồng loạt nhìn mặt nhau. Cả Vân Giác dường như cũng không thể tin được, cùng với các trưởng lão thay phiên nhau nhìn cái nồi.

Và một lúc sau.

“ÁAAAAAAAAA!”

“Hỗn, Hỗn Nguyên! À không, Tử Tiêu Đan!”

“Ta phải nhìn thấy tận mắt! Tận mắt mới được!”

Các trưởng lão lúc nãy còn tưởng đâu sắp chết đến nơi, giờ không biết sức ở đâu ra, khí thế kinh người chạy về phía cái nồi. Rồi lại thò đầu sâu vào bên trong.

“Ồ!”

“Ồồồồồồ!”

Huyền Linh sau khi tận mắt xác nhận thứ gì đó có màu trắng phát ra luồng tử quang nhàn nhạt thì quay đầu lại nói với Vân Giác.

“Đâu phải linh đan đâu?”

“Không, không đâu. Đây là linh đan đấy ạ.”

“Chỉ là một tảng gì đó thôi, không phải hả?”

“Cái, cái này chỉ cần nặn từng viên thành hình tròn rồi phơi khô là sẽ thành linh đan thôi ạ! Trưởng, trưởng lão! Thành công rồi đấy ạ!”

 

(Bản dịch được thực hiện bởi A-H Team, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)

 

“Thành công rồi sao?”

“Vâng! Nếu không thành công thì tuyệt đối sẽ không có mùi hương này đâu ạ! Linh đan phát ra ánh sáng, con cũng là lần đầu tiên nhìn thấy trong đời. Nếu đây không phải là linh đan thì thứ gì trên thế gian này mới gọi là linh đan đây ạ?”

Huyền Linh liên tục lần lượt nhìn cái nồi, rồi lại nhìn Vân Giác và Thanh Minh, hình như vẫn hoàn toàn chưa thể tin được.

Và rồi.

“AAAAAAAAAA! Cái tên tiểu tử đáng yêu này!”

Huyền Linh chạy đến ôm choàng lấy Thanh Minh mà chẳng kịp nghĩ ngợi gì.

“Áa! Đau!”

“Ráng chịu đi, ráng chịu đi! Hahahahahahaha! Đứa trẻ quý giá này, giờ còn luyện được cả linh đan nữa đấy! Con muốn ăn gì không, tiểu tử đáng yêu này!”

Rồi hắn nhấc bổng Thanh Minh đang ngơ ngác không hiểu gì lên xoay vòng vòng.

“Áaa! Chóng mặt quá!”

“Ôi đứa trẻ đáng yêu này!”

Huyền Thương mắt đã sớm ngấn lệ hét toáng lên.

“Chưởng môn sư huynh! Thành công, thành công rồi!”

“Ừ… Ừ. Thành công rồi.”

Chưởng môn nhân thật sự của Hoa Sơn, Huyền Tông ậm ừ như thể không kìm được nguồn cảm xúc trào dâng. Hắn yên lặng nhìn cái nồi, rồi lại ngẩng đầu lên nhìn trời.

‘Các vị tổ tiên.’

Rốt được cũng đến được ngày hôm nay rồi.

Đã đến được đây rồi.

Các vị có đang nhìn thấy không?

Huyền Tông xúc động không thể diễn tả được cảm xúc lúc này.

‘Tất cả là nhờ sự xuất hiện của đứa trẻ đó.’

Nếu các vị tổ tiên không gửi Thanh Minh đến, thì không ai tưởng tượng được Hoa Sơn hiện tại sẽ ra sao.

À không.

Có khi hiện tại cái tên Hoa Sơn cũng chẳng còn tồn tại luôn không chừng.

Nghĩ đến đó, sống mũi hắn không tự chủ mà trở nên cay cay.

Khoảnh khắc Huyền Tông xúc động đang tính nói gì đó.

“Không được, đã nói không phải lúc này rồi mà!”

“Hả?”

Thanh Minh ánh mắt kiên quyết gấp gáp đẩy Huyền Linh ra.

“Ai mà biết được thế gian thay đổi ra sao! Đừng có vội vui mừng nữa, mau làm linh đan cái đã! Trước khi nuốt hết cái đống linh đan đó vào người thì tuyệt đối không thể an tâm được đâu!”

Đúng vậy!

“Người mau tránh ra, tránh ra đi!”

“Ơ, ơ hay!”

“Chúng ta sẽ bắt đầu ngay bây giờ!”

Các trưởng lão đang gấp gáp chạy về phía cái nồi thì nghiêng đầu khó hiểu.

Hả?

Nhưng mà bây giờ chúng ta đang nghe lệnh ai đấy nhỉ?

“Nhanh lên!”

“Ơ, sao cơ? À được!”

Ai ra lệnh cũng được.

Ai cũng được……

 

Hiện tại MOMO đang gặp 1 số lỗi, nếu sau 30p-1h nạp vẫn chưa có xu, các bạn vui lòng liên hệ fanpage, gởi ảnh chuyển tiền, copy mã giao dịch, copy username để kiểm tra và xử lí nhé!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương