Hoa Sơn Tái Khởi
Chapter 255 Đây là ta tự đào mồ chôn mình mà. (5)

 

Hiện tại MOMO đang gặp 1 số lỗi, nếu sau 30p-1h nạp vẫn chưa có xu, các bạn vui lòng liên hệ fanpage, gởi ảnh chuyển tiền, copy mã giao dịch, copy username để kiểm tra và xử lí nhé!

Chapter 255. Đây là ta tự đào mồ chôn mình mà. (5)

 

Cánh cửa đã mở nhưng không một ai dám bước vào.

Căng thẳng, bất an, và cả mong đợi.

Mọi người chỉ nhìn chằm chằm vào cánh cửa đang mở với đôi mắt lẫn lộn cảm xúc.

Người đầu tiên tỉnh táo lại không ai khác chính là Huyền Linh.

“Chưởng môn sư huynh.”

“… Đúng vậy.”

“Không phải huynh nên vào trong xem thử sao?”

“Ừm. Phải vậy rồi.”

Huyền Tông nhìn cánh cửa đang mở với đôi mắt điềm tĩnh.

Bất an quá.

Chắc trong đó không có gì đâu.

Nhưng đã đến đây rồi cũng không thể quay đầu được.

“Phù!”

Sau khi hít thật sâu, Huyền Tông dồn sức nhấc chân, bước về phía cánh cửa đang mở. Những trưởng lão khác cũng nối gót theo sau.

Nhìn thấy bóng dáng đó, Huyền Linh nhanh chóng dìu Thanh Minh đứng dậy.

“Thanh Minh à.”

“Vâng.”

“Con đã vất vả nhiều rồi. Cắt được Vạn Niên Hàn Thiết, chúng ta thật sự hãnh diện về con.”

“Chuyện nhỏ ấy mà hehe.”

Mặc dù hắn là kẻ xuất chúng nhưng không mấy khi hắn nghe những lời khen ngợi, vậy nên mỗi khi ai đó khen thì Thanh Minh lại vô cùng kinh ngạc, khóe miệng thì giật giật.

“Chúng ta đi thôi.”

“Vâng.”

Thanh Minh đi theo Huyền Linh vào bên trong mật thất.

Huyền Tông vào trước tiên, mở to mắt nhìn xung quanh.

“Nơi này…”

Vô cùng đơn sơ.

Nó giống như là một thư phòng hơn là một mật thất. Ngoài ba kệ sách ra thì không còn thấy gì khác.

Hơn cả sự đơn sơ, thậm chí mật thất này có hơi khốn kiệt….

Tuy nhiên, hình ảnh này dường như truyền tải quyết tâm mà lẽ ra một Hoa Sơn Chưởng môn nhân phải có nên chính bản thân Huyền Tông cũng không thể kiềm chế được trái tim run rẩy của hắn.

Hắn nuốt nước bọt, tiến lại gần kệ sách.

Và rồi.

“A…”

Hắn đứng im một chỗ, tay che lấy mặt.

“Sư tổ… Sư tổ Hoa Sơn! Sao có thể… Sao người lại chiếu cố hậu bối chúng ta nhiều như vậy…”

Cơ thể Huyền Tông run rẩy không kiềm chế được cảm xúc. Đó cũng là lý do tại sao những cảm xúc vất vả khổ cực trong thời gian qua lại ùa về như đèn kéo quân.

“Chưởng, chưởng môn sư huynh, những thứ này…!”

“Thiên địa ơi!”

Mắt Huyền Thương và Huyền Linh cũng mở to như ngọn đèn.

“Chưởng, chưởng môn sư huynh! Đây là Ám Hương Phiêu! Là Ám Hương Phiêu! Là Hoa Sơn Thân pháp từng bị thất truyền!”

“Mai, Mai Hoa Bộ! Không phải Thất Tinh bộ mà là Mai Hoa Bộ đó!”

“Kia! Cửu Cung kiếm! Chưởng môn nhân, đây là Cửu, Cửu Cung kiếm!”

Hắn trợn ngược mắt đúng nghĩa đen.

Mỗi một kệ sách đều đầy ắp những bí tịch của Hoa Sơn. Và hơn nửa số sách ở đây đều là những bí tịch đã từng thất truyền ở Hoa Sơn.

Những võ công thượng thừa gần như đã biến mất vĩnh viễn giờ đây lại đầy ắp trên các kệ sách.

Huyền Thương là Các chủ Võ Các, người nắm giữ võ công Hoa Sơn, gần như muốn xỉu ngay tại chỗ.

“Những… những thứ này…”

Hắn ngây người, lầm bẩm như thể mất trí.

Hắn đã ao ước những thứ này bao lâu rồi?

Hắn đã cất công tìm kiếm bao lâu rồi?

Tất cả những gì hắn hằng mong mỏi và tìm kiếm đều được cất giấu ở đây.

Không giống với Huyền Tông hay Huyền Thương không dám chạm tay vào, Huyền Linh đưa tay cẩn thận rút ra một cuốn sách.

“Ô Ô! Chúng được bảo quản vô cùng tốt! Chẳng khác gì một cuốn sách mới cả, Chưởng môn sư huynh!”

Thanh Minh đang quan sát bộ dạng của các trưởng lão, nghe thấy thế thì giật thót.

Ầy… Mình quên để mấy cuốn sách lấm đất một tí rồi.

Mồ hôi lạnh chảy dài trên lưng Thanh Minh.

“Ô!!!! Phải bảo quản tốt thế nào kia chứ, đệ còn ngửi thấy mùi thơm của mực nữa đó, Chưởng môn sư huynh!”

Ặc… Lẽ ra mình phải hong khô nó cho đàng hoàng…

“Thậm chí… Chỗ này… Hình như chưa khô thì phải?”

Ngay cả Huyền Linh cũng nghiêng đầu hoài nghi.

Thanh Minh mồ hôi nhễ nhại, bắt đầu tìm cách cứu vớt tình huống một cách tuyệt vọng.

“Chuyện này… sao có thể như vậy được chứ?”

“Hô hô hô hô.”

Sau đó Huyền Tông bỗng nhiên bật cười.

“Ta đã tự hỏi vì sao Sư tổ lại làm mật thất bằng Vạn Niên Hàn Thiết, thì ra là vì cái này. Ta từng nghe nói, những chiếc rương được bởi Vạn Niên Hàn Thiết sẽ ngăn không khí tràn vào làm hư hại đồ vật bên trong.

“A! Nghĩ kỹ lại thì con cũng từng nghe qua giống như vậy đó!”

“Đó chẳng phải lý do vì sao những cuốn sách này lại được bảo quản rất tốt đó ư?”

Ờ. Không phải.

Không phải. Không phải! Chắc chắn là không phải!

Hừ! Hay cho Chưởng môn nhân, giỏi cho Chưởng môn nhân!

Thế nên tên nhóc này mới là Chưởng môn nhân mà!

‘Được rồi tiểu tử nhà ngươi cứ tự đánh trống khua chiêng làm hết đi.’

Ây chà mấy cái đứa nhỏ đáng yêu này!

Ngay lúc đó.

“Chưởng, chưởng môn sư huynh! Ở đây!”

“Có chuyện gì?”

“Huynh hãy nhìn đây! Nhìn đây này!”

“Ở đâu?”

“Ở đây!”

Huyền Linh vội vàng chỉ về một hướng. Ánh mắt của Huyền Tông di chuyển theo hướng ngón tay đang chỉ và rồi cơ thể hắn cứng lại như tượng đá.

 

(Bản dịch được thực hiện bởi A-H Team, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)

 

Hai mươi lăm cuốn mật tịch xếp ngay ngắn ngay dưới giá sách.

“Chẳng lẽ… chẳng lẽ…”

Tựa đề cuốn mật tịch huyền ảo như thể nó đang lơ lửng trên không trung.

Đồ giải Nhị Thập Tứ Thức Mai Hoa Kiếm Pháp.

“Ơ…”

Nhìn vào kệ sách, khuôn mặt Huyền Tông trở nên ngơ ngác.

Nhị Thập Tứ Thức Mai Hoa Kiếm Pháp.

Không chỉ có Nhị Thập Tứ Thức Mai Hoa Kiếm Pháp mà còn có cả đồ giải.

“Đồ…đồ…đồ…”

“Chưởng môn sư huynh!”

“Đồ giải…Hự!”

Sau cùng, Huyền Tông trợn trắng mắt, ngã ngửa ra sau.

“Oái! Chưởng môn sư huynh!”

“Huynh bình tĩnh lại đi! À không, lão đầu huynh mà té xỉu ở đây thì phải làm sao! Tỉnh lại đi Chưởng môn nhân!

Huyền Linh cao giọng, sợ hãi nắm cổ áo Huyền Tông lắc tới lắc lui. Sau một hồi dằn vặt, Huyền Tông mới mở mắt ra.

“Khụ khụ!”

“Huynh tỉnh…”

“Tránh ra!”

Huyền Tông nắm gáy Huyền Linh ném sang một bên, gần như bò lại gần kệ sách.

“Đồ giải! Đồ giải bản! Là đồ giải bản Nhị Thập Tứ Thức Mai Hoa Kiếm Pháp!”

Khí thế của hắn cứ như kẻ chết đói mười ngày vừa tìm được thức ăn vậy. Huyền Tông đứng trước kệ sách, nhìn chằm chằm nó như muốn nhai nuốt hết đống mật tịch, thân thể không giữ được bình tĩnh nên run rẩy không ngừng.

“Cái này… cái này…. cái này…”

‘Đồ giải bản’ là cái gì.

Là bản phân tích và chú giải vô cùng rành mạch kèm theo hình ảnh để có thể dễ dàng lĩnh ngộ được công pháp bí tịch trong đó.

Bởi vì lý giải tường tận một môn võ công là việc không hề dễ dàng, thế nên đồ giải bản thường không được làm một cách chi tiết mà cũng chỉ đại khái thôi.

Tuy nhiên, đối với những võ giả tán tu thì cái mà họ cần hơn cả chính là những đồ giải bản này.

“Đợi đã, huynh xem lại cái này đi Chưởng môn nhân!”

Trong tiếng la thất thanh của Huyền Thương, Huyền Tông với đôi tay run rẩy rút ra một cuốn mật tịch của Nhị Thập Tứ Thức Mai Hoa Kiếm Pháp.

Soạt.

Hắn cẩn thận lật mở trang bìa, để lộ ra trang đầu tiên với những chữ viết tay vô cùng uy nghiêm.

[Đại Hoa Sơn phái, đệ tử đời thứ mười ba Thanh Minh, truyền lại cho hậu nhân.]

“Thanh Minh?”

“Vâng! Con đây nè!”

“Không phải nói con, tiểu tử này!”

“…..”

Ủa đúng là mình mà, tiểu tử á?

Thanh Minh quắc mắt tỏ vẻ giận dữ nhưng Huyền Tông không quan tâm hắn như thế nào.

Thanh Minh.

Cái tên này đã vẽ rồi lại vẽ biết bao nhiêu thứ rồi?

Đó là cái tên mà bọn họ đã trông đợi bao nhiêu lần rồi?

Khoảnh khắc nhìn thấy cái tên đó, Huyền Tông hoàn toàn không thể chịu được cảm xúc mãnh liệt ùa về.

Cuối cùng, hắn cũng đã thốt ra danh hiệu mà hắn vẫn luôn giữ kín trong lòng bằng giọng run rẩy.

“Là Mai Hoa Kiếm Tôn.”

Một huyền thoại của Hoa Sơn đã bị lãng quên.

Là cái tên khiến hắn dù trải qua thời gian khổ sở dài đằng đẵng vẫn có thể gắng gượng duy trì Hoa Sơn.

“Mai Hoa Kiếm Tôn? Vậy có nghĩa là Nhị Thập Tứ Thức Mai Hoa Kiếm Pháp này do chính tay Mai Hoa Kiếm Tôn truyền lại sao?

Huyền Linh lại gần Huyền Tông rồi ló đầu nhìn.

“Là Thanh, Thanh Minh sư tổ!”

Đột nhiên cơ thể hắn run lên như thể bị sét đánh trúng.

Ai là môn đồ Hoa Sơn mà lại không ngưỡng mộ Mai Hoa Kiếm Tôn không hả?

Huyền Tông cố gắng bình tâm lại, bắt đầu đọc những dòng chữ tiếp theo

[Nhị Thập Tứ Thức Mai Hoa Kiếm Pháp là nền móng, là cốt lõi của Hoa Sơn. Bổn tôn truyền lại đồ giải của từng kiếm thức để hậu nhân có thể minh ngộ rõ hơn về Nhị Thập Tứ Thức Mai Hoa Kiếm Pháp.

Những hậu nhân tham khảo đồ giải này bản thân phải không ngừng tu luyện. Nếu có thể lĩnh ngộ hoàn toàn Nhị Thập Tứ Thức Mai Hoa Kiếm Pháp thì sẽ không sợ hãi bất kỳ thanh kiếm nào trên thiên hạ.

Hãy ghi lòng tạc dạ rằng.

Cái mà hậu nhân kế thừa không phải là kiếm đạo mà là ý chí của Hoa Sơn. Bổn tôn đã dồn hết ý chí của Hoa Sơn và trong hai mươi bốn cuốn đồ giải này.

Chừng nào ý chí này vẫn còn tồn tại, cái tên Hoa Sơn cũng sẽ không biến mất.]

“Thật sự…. là đồ giải bản của Mai Hoa Kiếm Tôn! Là của Mai Hoa Kiếm Tôn!!!

“Hahahahaha!!!!!! Thiên địa ơi! Điên thật rồi! Hahahahaha!!!!!!”

Huyền Thương ngẩng đầu ngưỡng thiên cuồng tiếu.

Dù chỉ có khẩu quyết Nhị Thập Tứ Thức Mai Hoa Kiếm Pháp, Hoa Sơn cũng đã đủ nháo nhào mở tiệc ăn mừng rồi, huống hồ đây còn là đồ giải bản của đích thân Mai Hoa Kiếm Tôn truyền thừa lại. Thiên kim, à không! Đây là báu vật dù có thiên kim vạn lượng cũng không thể đổi lấy được.

“Là bảo vật của cả trăm năm về trước! Hahahahaha!!! Đây là có phúc đó!”

Huyền Linh lao đến chỗ Huyền Tông, cướp đi mật tịch hắn đang cầm trên tay.

“Đâu? Nó đâu?”

Huyền Linh đang lật từng trang mật tịch với tâm trạng phấn khích thì bỗng nhiên khựng lại, sau đó cau mày như thể có gì đó rất lạ

“Chưởng môn sư huynh.”

“Hửm?”

“…. Mực này không ráo đến nỗi trang trước trang sau dính lại với nhau rồi…?”

“………..”

Huyền Tông và Huyền Linh nhìn cuốn sách với ánh mắt kì lạ

Ngay lúc đó, mồ hôi lạnh bắt đầu túa ra sau lưng Thanh Minh.

‘Để ý kĩ thật sự luôn.’

Phiên phiến bớt đi mấy cái người này. Đại khái thôi! Sao lại để ý kĩ vậy chứ hả! Các người kỹ tính như vậy từ khi nào!

“Ừm… Có vẻ như là Mai Hoa Kiếm Tôn đã viết đồ giải và để nó ở đây luôn, vậy nên những thứ này đã được bảo tồn trong khi cả mực cũng chưa kịp khô chăng?”

“Là vậy sao?”

“Hahahaha. Tất nhiên là vậy rồi. Đệ nói cứ như thể gần đây có ai đó đã vào mật thất được làm từ Vạn Niên Hàn Thiết này vậy.”

“Sao có thể được ạ? Hahahahaha!”

Mồ hồi bắt đầu túa sau đầu.

Bạch Thiên đang đứng ngoài cửa nheo mắt nhìn hắn.

‘Sao tên tiểu tử này từ nãy đến giờ cứ đổ mồ hôi suốt thế nhỉ?’

Nó thật sự bị nội thương à?

Làm gì có chuyện vô lý như vậy?

Ngay lúc đó.

“Chưởng môn nhân!”

“Làm sao?

“Tất cả các chữ viết tay đều giống nhau!”

“Hửm?”

 

(Bản dịch được thực hiện bởi A-H Team, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)

 

“Đệ vừa mới kiểm tra, tất cả những mật tịch ở đây đều cùng một nét chữ. Có vẻ như tất cả đều do một người viết ra.”

Giật thót.

Thanh Minh tròn xoe đôi mắt nhìn Huyền Thương.

‘Sao có thể nhận ra được trời?’

Không, phải là sao lại tinh ý vào lúc không cần thiết vậy hả!

“Vậy là…?”

“Đúng vậy! Hình như tất cả những mật tịch ở đây đều là do Mai Hoa Kiếm Tôn đích thân tạo ra!”

“Ồ… Kiếm Tôn! Những món đồ này quý giá biết bao nhiêu!”

Huyền Tông bây giờ bắt đầu ngụp lặn trong đại dương cảm xúc.

“Kiếm Tôn… Là Kiếm Tôn. Ta không còn cầu gì hơn được….”

Cơ mặt Huyền Tông lại bắt đầu giãn ra, cơ thể lại bắt đầu kiệt sức.

Huyền Linh vội chạy đến nắm cổ áo hắn lắc lắc.

“Không được! Lão đầu này định thăng thiên bất kể giờ giấc à! Nếu huynh định thăng thiên thì sao lại cải lão hoàn đồng hả lão đầu chết tiệt này! Muốn chết thì huynh nhả Tử Tiêu Đan ra đây rồi hãy chết!”

“Ầy ầy, không có chết đâu tiểu tử thối này!”

Huyền Tông đột nhiên tỉnh táo lại.

Nhưng hình như khi nãy hắn đã nhìn thấy một đám mây xanh và một đám mây vàng.

Phải cẩn thận hơn mới được.

“Hô hô hô hô. Đó là hồng phúc! Là hồng phúc của Hoa Sơn.”

Ba trưởng lão Huyền Tử Bối vì quá phấn khích nên không biết phải làm gì tiếp theo, miệng thì cứ ngoác tận mang tai, mông thì không ngừng lắc lư.

“Chưởng môn sư huynh, chúng ta cũng nên…”

“À đúng! Đúng vậy!”

Huyền Tông dẫn đầu các trưởng lão đi ra ngoài. Tất cả môn đồ đều không thể vào mật thất nên đám Vân Tử Bối và các môn đồ khác đều đang đợi bên ngoài.

Ngay khi bọn họ rời khỏi, những môn đồ khác cũng bước vào.

“… Mai Hoa Tán Thủ!”

“Sư thúc! Đây là Thái Hư Tịch Kiếm !!!”

“Nguyệt Nữ Bách Hợp Kiếm.”

Chỉ với cái tên viết bên ngoài mật tịch thôi cũng đủ làm bọn họ chút ý.

Bạch Thiên cảm thấy hơi chóng mặt, tựa tay lên giá sách điều hòa hơi thở.

Nhưng.

Lộc cộc.

“Hả?”

Bạch Thiên cúi đầu nhìn xuống.

 “Ơ?”

Nhìn thấy cảnh này, hai mắt Thanh Minh như muốn lồi ra.

Không được. Ê? Tên kia?

“Chưởng môn nhân! Ở đây có một khe hở. Hình như phía dưới còn khoảng trống!”

Ơ hay thằng nhãi ranh chết tiệt kia?

“Vậy sao?”

Huyền Tông vội vàng chạy vào bên trong lần nữa.

“Đúng là vậy thật.”

“Con sẽ mở hẳn nó ra!”

“Được! Con mở đi.”

Không cần đến sự giúp đỡ của Thanh Minh, giá sách đã được dọn sạch. Và rồi cảnh cửa bên dưới mở ra.

“Chúng ta đi xuống thôi!”

“Đi thôi! Xuống nhanh lên!”

Tất cả Huyền Tử Bối lao nhanh xuống khoảng không phía dưới mật thất.

Nhưng thật không may, ở dưới này trống rỗng không nhìn thấy bất cứ thứ gì.

“… Cứ nghĩ là sẽ có gì đó chứ.”

“Ừm, nó giống như một không gian được tạo ra nhưng chưa được sử dụng.”

“Hơi tiếc nhưng mà chúng ta cũng không làm gì được.”

“Ừ, chỉ cần có những thứ kia… hả?”

Huyền Tông đang điềm đạm nói chuyện thì nhìn xuống, như thể hắn vừa phát hiện ra thứ gì đó.

“Này là….?”

“Hể?”

Huyền tử cũng nhìn xuống như Huyền Tông.

“Có cái gì đó… hình tròn.”

“Hình tròn…”

“…Rất lớn”

“…..”

Huyền Linh lẩm bẩm, đôi mắt ánh lên vẻ kỳ lạ.

“Cái này không phải giống như có ai đó khoét một lỗ rồi trám lại sao?”

“Hahahahaha!”

Giây phút đó, tất cả Huyền Tử Bối đều quay đầu nhìn về hướng đột nhiên phát ra tiếng cười. Thanh Minh ló đầu ra ở lối vào, cười một cách gượng gạo.

“Chắc là có ai, ai đó đã trám Vạn Niên Hàn Thiết vào rồi. Ầy ầy, nơi này thì đến tổ tông của Mai Hoa Kiếm Tôn cũng không thể vào rồi!”

“Vậy sao?”

“Đúng vậy!”

“Ừm, cũng đúng. Nhưng mà sao con đổ mồ hôi nhiều quá vậy? Nội thương vẫn chưa khỏi hẳn sao?”

“Cắt cửa bằng Vạn Niên Hàn Thiết cũng tốn sức mà…”

“Coi kìa coi kìa! Thiệt tình chứ!”

Trong lúc Huyền Linh còn đang bận lo lắng cho Thanh Minh, Huyền Tông nhìn vòng tròn kia với vẻ mặt nghiêm túc, đầu thì gật gật như thể hắn đã nhận ra điều gì đó.

 

(Bản dịch được thực hiện bởi A-H Team, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)

 

“Ta hiểu rồi.”

“Hả?”

Mắt Thanh Minh lại muốn lồi ra.

Hiểu? Hiểu cái gì?

“Một không gian bí mật được tạo ra và một vòng tròn lớn. Các ngươi không hiểu sao? Đây là lời dạy quý giá mà tiền nhân đã truyền dạy cho chúng ta.”

“Truyền dạy…”

“Một không gian trống và một hình tròn, nghĩa là khi chúng ta đã đạt được đủ đầy thì phải biết mãn nguyện với những gì mình có và đừng quá tham lam.”

“A! Quả nhiên!”

“Các tiền nhân đã cố gắng truyền đạo cho chúng ta.”

“Vô Lượng Thiên Tôn. Các ngươi không được quên rằng bổn sự của Hoa Sơn không phải là võ mà là đạo. Chúng ta lại lĩnh ngộ thêm một điều nữa rồi.”

“Tiền nhân răn dạy không gì sâu sắc hơn. Vô Lượng Thiên Tôn.”

Khi nhìn thấy chúng Huyền Tử Bối cùng nhau đọc đạo kinh, toàn thân Thanh Minh như được giải tỏa căng thẳng, nằm phịch xuống tại chỗ.

“Tình cảnh éo le gì đây”

Cứ thế này tim ta sẽ ngừng đập trước mất thôi.

Ôi cái số của ta.!


 

Hiện tại MOMO đang gặp 1 số lỗi, nếu sau 30p-1h nạp vẫn chưa có xu, các bạn vui lòng liên hệ fanpage, gởi ảnh chuyển tiền, copy mã giao dịch, copy username để kiểm tra và xử lí nhé!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương