Hoa Sơn Tái Khởi
Chapter 265 Ơ hay, mấy cái thằng khốn kia? (5)

 

Hiện tại MOMO đang gặp 1 số lỗi, nếu sau 30p-1h nạp vẫn chưa có xu, các bạn vui lòng liên hệ fanpage, gởi ảnh chuyển tiền, copy mã giao dịch, copy username để kiểm tra và xử lí nhé!

Chapter 265. Ơ hay, mấy cái thằng khốn kia? (5)

 

Hương trà ngay khi chạm vào ly không gây khó chịu mà lại thoang thoảng tỏa mùi thơm ra khắp phòng.

Hương trà này lại hợp với cái nơi gọi là Thiếu Lâm Tự đến lạ lùng.

Sau đó, đại sư Pháp Chỉnh của Thiếu Lâm nhẹ nhàng đưa ly trà về phía đối diện và mỉm cười.

“Không biết vị trà này có vừa miệng ngài không.”

Huyền Tông cúi đầu tỏ vẻ biết ơn và nhận lấy tách trà từ đại sư.

“Trà do chính tay đại sư Pháp Chỉnh rót ra, thì làm sao lại không vừa miệng chứ. Đây là lần đầu tiên trong đời ta nhận được vinh dự xa xỉ này.”

Pháp Chỉnh ngây người trong giây lát rồi lại lắc đầu.

“Trà thì chỉ là trà thôi. Dù là trà của hoàng đế hay là trà của thường dân thì nó cũng chỉ là trà không hơn không kém. Ngài cứ thoải mái mà thưởng thức.”

“Vâng, đa tạ đại sư.”

Huyền Tông nhấc tách trà lên tay rồi đảo mắt nhìn xung quanh.

Khác với quang cảnh ngoại viện Thiếu Lâm, nội viện của Pháp Chỉnh phải nói là trông có vẻ đơn sơ hơn là nói nó trông thoải mái hay tự nhiên.

“Quả nhiên.”

Pháp Chỉnh cũng không có vẻ gì phi thường cho lắm.

Huyền Tông không hề cảm nhận được chút khí tức phi thường nào từ con người đang ngồi trước mặt mình, cảm thấy con người đó không hề phù hợp với cái danh xưng mà nhân gian hay ca tụng - Phương Trượng Thiếu Lâm Tự.

Trông ông ấy chỉ giống như một lão nhân thường thấy ở bất cứ đâu, nếu nói tới điều đặc biệt thì chắc chỉ có áo cà sa lấp lánh  đầy uy nghiêm mà ông ấy đang khoác trên người.

Nhưng dù vậy thì Huyền Tông cũng phải kính nể người này như bao người khác.

Bởi vì không ai khác, Huyền Tông biết rõ rằng: Cây cao thì đón gió. Việc ngồi ở vị trí càng cao thì những nguy hiểm tìm đến càng nhiều, ngay cả việc giải quyết tất thảy những điều đó thôi cũng vất vả đến dường nào.

‘Đương nhiên như vậy mới là người xứng đáng để đảm nhiệm vị trí phương trượng của Thiếu Lâm Tự.’

Huyền Tông trong lòng vừa cảm thán, vừa ngước nhìn Pháp Chỉnh.

Khi đó, Pháp Chỉnh vừa đặt tách trà xuống bàn rồi cất tiếng.

“Chưởng Môn nhân đi đường xa như vậy chắc là vất vả nhiều rồi.”

Mỗi lời nói, mỗi lời nói mà người đó phát ra đều nhự nhàng, thư thái như vậy.

“Nếu so với những người thật sự lặn lội đường xa đến đây thì từ Thiểm Tây đến như chúng ta thật không dám nhận. Nhưng rất đa tạ Phương Trượng đã hỏi thăm và tiếp đón.”

Pháp Chỉnh nhìn Huyền Tông rồi nở nụ cười tươi. Xung quanh mắt ông ấy đã phủ đầy nếp nhăn.

“Ta phải đa tạ Chưởng Môn nhân mới đúng chứ. Ta đã nghĩ rằng khi các Chưởng Môn nhân đến sẽ cùng đối ẩm chuyện trò với nhau như thế này, nhưng kì lạ là đã không có ai đến gặp ta trước. Thật không có mặt mũi nào để gặp chưởng môn nhân đây.”

Huyền Tông nở nụ cười cay đắng.

Làm sao lại có người không muốn diện kiến Phương Trượng Thiếu Lâm chứ? Họ chỉ không dám gặp trước vì cảm thấy áp lực mà thôi.

Huyền Tông cũng chỉ đưa ra yêu cầu mà không mong đợi gì nhiều, nhưng ông ấy đã bối rối vì giờ đây mình đang ở vị trí này, ngay trong phòng và ngồi đối diện với Pháp Chỉnh.

“Vậy nên ……”

Pháp Chỉnh lặng yên nhìn Huyền Tông rồi bắt đầu mở lời.

“Ta đã nghe nói về việc Hoa Sơn đang dần lấy lại thanh thế của mình. Tuệ Phỏng sau khi đi Hoa Sơn về cũng rất ấn tượng về điều đó.”

“Haha……”

Tất nhiên là ấn tượng chứ.

Vì đã gặp qua Thanh Minh mà.

“Đó là việc tốt. Ta đã từng rất đau lòng khi chứng kiến sự thật rằng Hoa Sơn từng vang danh và nắm thiên hạ trong lòng bàn tay đang mất đi sức mạnh đó, nhưng khi nhìn thấy chưởng môn nhân đây, ta dường như có thể thấy được tương lai của Hoa Sơn sẽ tươi sáng đến nhường nào. A di đà Phật.”

Pháp Chỉnh vừa nhẩm đạo chú vừa khẽ cúi người.

Huyền Tông cũng hơi ngạc nhiên và phối hợp theo.

“Ta nghe nói Hoa Sơn đã đạt được kết quả đáng kinh ngạc ở Hoa Tông Chi Hội đúng chứ? Chưởng môn nhân thật sự đã vất vả nhiều rồi.”

“Thật xấu hổ. Cái đó sao có thể là công lao của tại hạ chứ? Tất cả là nhờ sự nỗ lực của các môn đồ mà thôi.’

Đôi mắt sáng suốt của Pháp Chỉnh lướt nhẹ qua người Huyền Tông.

“Chưởng môn nhân.”

“Vâng, Phương Trượng. Ngài cứ nói đi.”

“Nếu đạt được thành tích tốt trong đại hội lần này, khí thế của Hoa Sơn chắc chắn sẽ lại tăng thêm một bậc nữa.”

“Ta hy vọng điều đó sẽ xảy ra.”

“Nhưng mong ngài hãy cẩn trọng.”

Cẩn trọng sao?

Với lời nói đường đột đó, Huyền Tông đã nhìn Pháp Chỉnh với hy vọng sẽ có câu trả lời.

Pháp Chỉnh thở dài và nói.

“Con người thực sự là thực thể tồn tại đầy nuối tiếc. Chỉ có số ít người có thể chấp nhận niềm vui của người khác rồi biến nó thành niềm vui của bản thân. Còn lại hầu hết mọi người lại mang tâm trạng giống nhau và trong đó có cả sự ghen tỵ và khinh miệt.”

“.......”

“Mong ngài hãy cẩn trọng vì Hoa Sơn cũng có thể trở thành đối tượng bị mọi người chỉ trích như vậy.”

Huyền Tông ho khẽ một tiếng. Rồi sau đó lại nở nụ cười nhẹ nhàng, lặng yên nhìn Pháp Chỉnh.

“Ta rất đa tạ sự quan tâm của Phương Trượng. Nhưng hiện tại Hoa Sơn vẫn chưa thể leo lên được vách đá cao đến mức các môn phái khác phải ganh tỵ và ghen ghét.

“Hừm.”

“Vậy nên tại hạ xin phép đặt những ưu lo đó về sau này và trước mắt sẽ chuyên tâm vào việc nỗ lực đạt được thành tích tốt trong đại hội lần này.”

“A di đà Phật. Hình như ta đã lo xa rồi.”

Huyền Tông vừa nhìn dáng vẻ Pháp Chỉnh nhẩm kinh Phật, vừa chú ý tư thái của bản thân.

‘Ngài ấy thật sự rất cao thâm.’

Huyền Tông có thể chắc chắn rằng những gì ông ấy đang thấy từ con người đó không phải là tất cả.

Phương Trượng của Thiếu Lâm Tự, người dẫn dắt Thiên Niên Thiếu Lâm, chắc chắn không phải là vị trí mà người thường có thể gánh nổi.

Có lẽ ngay khoảnh khắc này, Pháp Chỉnh đang nhìn Huyền Tông và đánh giá, phân tích từng chi tiết một.

Huyền Tông không biết bọn trẻ sẽ đạt được thành tích gì.

‘Ít nhất thì mình cũng đã nhìn trực diện con người này.’

Phải như vậy thì sau này đối diện mới thoải mái hơn được.

Huyền Tông vừa định mở lời.

“Ừm.”

Huyền Tông và Pháp Cảnh cảm nhận được sự náo nhiệt bên ngoài nên khẽ nhìn nhau.

Khác với vẻ mặt hơi cau mày của Huyền Tông, Pháp Chỉnh vẫn giữ một khuôn mặt bình ổn đến lạ.

“Ngài không phải bận tâm làm gì.”

“....... Vâng?”

Pháp Chỉnh bật cười lớn.

“Nếu như có nhiều người như vậy hội tụ lại một nơi thì chắc chắn đã có cố sự gì đó. Đa số các trường hợp đều không có gì đặc biệt nên ngài không cần bận tâm đâu.”

Nhưng khi nghe điều đó, khuôn mặt Huyền Tông lại chuyển sang trắng bệch.

“Cố sự?”

Cố sự không lớn thì nhỏ?

Nhìn thấy biểu cảm bất thường của Huyền Tông, Pháp Chỉnh hơi nghiêng đầu.

“Ngài sao vậy?”

“Ha…… Haha. Chuyện đó……”

Huyền Tông là một người rất giỏi trong việc khách quan hóa bản thân. Và điều đó không chỉ áp dụng cho bản thân ông mà còn cho cả Hoa Sơn.

‘Dường như có rất nhiều người đang tập trung ở đây……’

Trước tiên nếu gọi là cố sự thì chắc là sẽ không phải Hoa Sơn đâu nhỉ?

Người dám gây nên cố sự tại Thiếu Lâm Tự - trung tâm của thiên hạ - cũng có thể đến từ môn phái khác cơ mà?

‘Không lẽ nào chuyện đó lại xảy ra.’

Huyền Tông đột ngột rời khỏi chỗ ngồi.

“Chưởng môn nhân?”

Khi nhìn thấy ánh mắt đầy hoài nghi của Pháp Chỉnh, Huyền Tông vừa giật mình vừa buông những lời gượng gạo.

“Xin, Xin thứ lỗi. Ta rất tò mò không biết chuyện gì đang xảy ra ở bên ngoài……”

“À…… nếu vậy thì.”

Pháp Chỉnh nhìn về phía cửa và cất tiếng.

“Không Tâm”

Ngay lúc đó, Huyền Tông nghe thấy một giọng nói cẩn thận bên ngoài cửa.

“Vâng, Phương Trượng.”

“Bên ngoài có chuyện gì vậy?”

“...... Có vẻ như môn đồ các môn phái khác đến thăm bổn tự có xung đột với nhau ạ.”

“Ừm.”

Pháp Chỉnh nở nụ cười đầy cay đắng.

Ngay từ khi tập hợp những môn đồ tràn đầy khí lực của các tông môn đến đây, họ đã tự nhủ với bản thân rằng không thể tránh được những cố sự nọ kia.

Nhưng họ lại không ngờ rằng có những kẻ dám gây sự ngay vào ngày đầu tiên bước chân vào Thiếu Lâm Tự.

“Là những môn phái nào vậy?”

“Là Hải Nam và Hoa Sơn ạ.”

“Được rồi. Hải Nam và ……”

Sao cơ?

“...... Ở đâu?’

“Là Hải Nam và Hoa Sơn ạ.”

“Hoa Sơn. Thì ra là Hoa Sơn…… nếu là Hoa Sơn……’

Pháp Chỉnh nhẹ nhàng ngẩng đầu lên.

“......”

Huyền Tông chạm phải ánh mắt của Pháp Chỉnh bất giác giật mình.

“......”

Khoảnh khắc đó không khí trong phòng trở nên gượng gạo và ngượng ngùng vô cùng.

Ngay cả Phương Trượng Thiếu Lâm Tự nổi danh toàn thiên hạ cũng không biết nên nói lời gì.

“Ta,.. Ta chắc phải đi ngay đây.”

“A……”

“Vậy xin cáo từ!””

Vừa dứt lời, Huyền Tông vội vàng bước ra ngoài.

Pháp Chỉnh đã đưa tay về phía Huyền Tông theo phản xạ rồi cũng lén lút thu về. Rồi ông ấy cũng từ từ đứng dậy.

‘Là Hoa Sơn sao.’

Không phải là do những môn đồ của các môn phái khác sao?

“Thật là ngỗ nghịch mà.”

Dù sao thì đích thân mình phải đi xem chuyện gì đang xảy ra mới được

Pháp Chỉnh cười cay đắng rồi cũng từ từ bước ra khỏi phòng.

 

* * *

“....... Tên nhãi ranh nhà ngươi đang oang oang cái gì vậy hả?

Ta cho ngươi bò từ đây về đảo Hải Nam nhé?”

“Hả?”

Quách Hoan Tao, đại đệ tử đời thứ hai của Hải Nam phái , không thể giấu được sự ngỗ ngược mà nhìn Bạch Thiên.

Khi hắn ta nhìn thấy Bạch Thiên đang khoanh tay và cắm thanh kiếm xuống sàn thì máu huyết trong người lại không ngừng trào lên.

Chỉ những cử chỉ và lời nói đó thôi cũng đủ khiến hắn nổi điên rồi.

Nhưng điều khiến Quách Hoan Tao càng tức giận hơn là khi thấy hình ảnh đầy ngạo mạn đó của Bạch Thiên, hắn ta lại thấy Bạch Thiên trông thật khí phách và tuấn tú.

‘Cái tên trắng trẻo đẹp mã này!’

Với tư cách là là một người nam nhân của vùng biển Hải Nam, thì hắn ta không thể nào vừa mắt với cái kiểu tuấn lãng đẹp mã đó được.

Đúng vậy. Thà là mấy đứa có làn da màu đồng đằng sau đó……

“......Ngươi đã đi thuyền bao giờ chưa?”

“Ngươi nói cái gì cơ?”

“À, không có gì.”

Quách Hoan Tao vô thức nghiêng đầu sang một bên.

Tại sao những tên trắng trẻo Trung Nguyên lại mang hương vị của biển thế nhỉ?

Lúc đó hắn nghe thấy một giọng nói hối thúc từ phía sau.

“Đại sư huynh.”

“Hừm.”

Lúc đó Quách Hoan Tao mới tỉnh táo lại rồi cất cao giọng nói đầy vẻ cáu kỉnh.

“Thì ra các ngươi là môn đồ của cái môn phái sắp bị tàn lụi đó ư. Nếu là bình thường thì chắc ta sẽ bỏ qua cho các ngươi nhưng hôm nay thì đặc biệt……”

Ngay lúc đó, Bạch Thiên đưa tay lên chặn họng hắn ta.

“...... Ngươi làm cái gì vậy?”

Quách Hoan Tao nhăn mặt và hỏi. Bạch Thiên, nãy giờ luôn mang khuôn mặt lãnh đạm nhìn mọi chuyện diễn ra, cất tiếng.

“Những kẻ đến từ Hải Nam thường đấu với nhau bằng võ mồm à, còn Hoa Sơn chúng ta chỉ đánh nhau bằng kiếm thôi. Nếu muốn đánh thì tới nhanh lên, không thì cút đi. Ta không hứng thú đánh những kẻ chạy trốn đâu.”

“......Tên khốn này ngươi vừa nói gì hả?”

Quách Hoan Tao nóng nảy ngay lập tức lao ra phía trước, nhưng ngay lúc đó có một bàn tay vươn ra nắm lấy tay hắn một cách vội vàng.

“Đại sư huynh!”

“Sư huynh quên đây là đâu rồi sao?”

“Hãy nghĩ tới đại cuộc!”

Quách Hoan Tao nhìn chằm chằm vào Bạch Thiên với đôi mắt đỏ ngầu vì tức giận.

‘Những tên khốn chết tiệt. Nếu như đây không phải Thiếu Lâm Tự xem.’

Cho dù là môn đồ Hải Nam thì cũng không dám cùng môn phái khác đấu đá ở trong khuôn viên Thiếu Lâm Tự.

“Ngươi hãy cảm thấy may mắn đi. Nếu nơi đây không phải Thiếu Lâm Tự thì chắc bây giờ ngươi chỉ còn là một vũng máu rồi.”

“A. Ngươi định bỏ trốn sao? Được rồi, cứ vậy đi. Ta hiểu mà.”

Quách Hoan Tao hoàn toàn bị sự mỉa mai của Bạch Thiên làm cho phẫn nộ, cả người hắn run lên vì giận dữ.

Sau đó hắn nghiến răng rồi gầm gừ.

“Cái tên khốn khiếp không biết điều kia!”

Nhuận Tông và Chiêu Kiệt thở dài khi thấy hắn bị chọc tức rồi gầm gừ giống như con lợn rừng đang giận dữ.

“Bây giờ đến sư thúc cũng đạt đến cảnh giới cấu người bằng lời nói rồi.”

“Sư thúc là người chứng kiến rồi học hỏi cái tên đó bao nhiêu năm nay mà, haiz.”

Các môn đồ của Hoa Sơn đều ngao ngán khi thấy Bạch Thiên đang nghiền nát phân nửa lý trí của Quách Hoan Tao chỉ bằng lời nói.

‘Đúng vậy, nếu là đệ tử Hoa Sơn thì không thể nào thua võ mồm được.’

Ngược lại, Quách Hoan Tao, kẻ bắt đầu và cũng là kẻ thua cuộc trong trận chiến võ mồm này, cơn giận của hắn đã được kéo lên đến đỉnh điểm.

Hoa Sơn Phái.

Môn phái đã từng là một trong Cửu Phái Nhất Bang. Hiện tại là môn phái đã lụi tàn, và Hải Nam đã thay thế vị trí đó.

Nhưng bây giờ bọn chúng lại dám khiêu khích Hải Nam phái sao?

Hắn ta không thể cam chịu hơn nữa thì lại nghe thấy tiếng của sư đệ.

“Phải chịu đựng. Đại sư huynh. Dù sao thì khi đại hội diễn ra chúng cũng tự nhận lấy sự sỉ nhục rồi quay về thôi. Chúng ta đâu nhất thiết phải động thủ. Nếu có kẻ nào đó loan tin, sư huynh làm càn rồi đánh đệ tử của Hoa Sơn ở Thiếu Lâm Tự thì không phải sư huynh sẽ bị Chưởng Môn nhân trách phạt sao?”

“Ừm.”

Nghe những lời của sư đệ, Quách Hoan Tao cũng thả lỏng cơ mặt hơn một chút, hắn thở ra một hơi mạnh rồi lại gật đầu.

Sự thật là hắn càng lúc càng tức giận, nhưng lại không được phép gây sự ở nơi này. Ít nhất hắn cũng hiểu ra được như vậy.

“Phù. Được rồi. Lần này xem như ta bỏ qua. Tuy nhiên các ngươi hãy cẩn thận đó. Bất cứ ai trong các ngươi gặp chúng ta trong trận tỉ võ sắp tới thì hãy chuẩn bị mà nếm mùi gãy một vài cái xương đi. Trên đài tỉ võ, các ngươi sẽ được nếm trải mùi vị của kiếm pháp Hải Nam.”

Khoảnh khắc đó hắn đã nhìn chằm chằm vào Bạch thiên rồi nhanh chóng xoay người rời đi sao trông cho phong độ nhất.

“Ngươi nói cái gì cơ?”

“....... Sao?”

Hắn hơi ngẩng đầu lên.

Từ phía sau, một thiếu niên với nét mặt ngang tàng bước ra đầy vẻ uể oải. Sau đó hắn đứng nghiêng sang một bên rồi cất giọng lạnh nhạt.

“Sao mấy đứa ranh con dạo này lại không có tý quyết đoán nào vậy nhỉ? Hồi đó ta đâu có như vậy. Trước tiên nếu đã cãi nhau thì phải làm cho đến khi chỉ còn một tên đứng được thôi chứ. Ngươi định dùng mồm cào nhẹ rồi bỏ đi à? Ở Hải Nam dạy các ngươi như thế sao?”

“Hả?”

Quách Hoan Tao nhìn Thanh Minh với ánh mắt nghi hoặc.

‘Nhìn hắn ta thì chắc là đệ tử đời thứ ba nhỉ?’

Đệ tử đời thứ ba mà dám phách lối trong tình huống này sao?

“Ngươi đang nói gì vậy hả?”

“Nghe mà không hiểu à, tên khốn kiếp kia.”

Quách Hoan Tao mở to mắt vì không tin được những lời tục tằn thô bỉ mà mình vừa nghe được.

Trông thấy phản ứng đó của hắn, Thanh Minh mỉm cười, tháo thanh kiếm ra rồi ném xuống mặt đất.

“Gì cơ? Không thể đấu kiếm ở Thiếu Lâm Tự á? Vậy thì cứ dùng nắm đấm thôi. Ra đây nào. Ta sẽ chỉnh cái cằm xấu xí của người sang bên kia một chút, ta sẽ khiến nó trông thật đẹp và cân đối. Yên tâm đi.”

“Cái tên……”

“A, chưa gì đã sợ hãi nên lột bỏ cả nội y bỏ chạy rồi à? Sao không nghe thấy trả lời gì hết vậy?”

Mặt của Quách Hoan Tao run rẩy.

“Đại, đại sư huynh.”

“Câm mồm!”

Đôi mắt thất thần của hắn ta bây giờ trông đã bình tĩnh hơn đôi chút.

“Ta cũng biết rõ đây là Thiếu Lâm Tự. Nhưng cứ bị xúc phạm thế này mà cứ im lặng bỏ đi thì người đời sẽ nghĩ về chúng ta như thế nào chứ?”

Các sư đệ của hắn ta khi nghe những lời đó cũng lén lút nhìn ra xung quanh.

Chưa gì đã có rất nhiều người tập trung xung quanh họ. Mặc dù hơi khó xử, nhưng bây giờ cũng quá muộn để họ nhường nhịn rồi từ bỏ. Trước mắt những người đó bây giờ chỉ nhìn thấy cảnh tượng Hải Nam phải chạy trốn Hoa Sơn mà thôi.

“Tới đây! Nắm đấm chứ gì?”

Quách Hoan Tao trợn tròn mắt.

“Ta đã nghĩ rằng dù không thể dùng kiếm thì nắm đấm cũng rất đáng để thử chứ nhỉ. Ta sẽ cho các ngươi thấy rằng Hoa Sơn dù có làm gì đi chăng nữa thì cũng không có cửa để so với chúng ta. Các ngươi phải biết rõ vì sao mình bị khai trừ khỏi Cửu Phái Nhất Bang rồi thì nên quay về đi chứ.”

Các môn đồ của phái Hải Nam đồng loạt rút kiếm và cắm xuống đất.

Chiêu Kiệt nhìn thấy cảnh đó thì quay qua nhìn Nhuận Tông.

“Chúng ta nên làm gì đây ạ?”

“Làm gì là làm gì?”

Nhuận Tông cười khẩy rồi cũng cắm thanh kiếm xuống.

“Phải đấm nát cái mồm đó đầu tiên chứ sao. Hoa Sơn thì thế nào hả, Cửu Phái Nhất Bang thì sao? Tên đó phải giao cho ta.”

“......”

Chiêu Kiệt mỉm cười rạng rỡ khi thấy ánh mắt đó của Nhuận Tông.

‘Mất hết rồi.’

Tất cả đều mất trí hết rồi.

Vậy thì cũng có gì đặc biệt đâu.

Chiêu Kiệt cũng không còn cách nào khác ngoài việc hùa theo cái đám người mất lý trí này.

Tất cả môn đồ Hải Nam và Hoa Sơn đều cắm hết kiếm xuống đất rồi nhìn lẫn nhau.

Thanh Minh bẻ cổ hai lần từ trái sang phải.

“Không được phép gây chuyện. Nhưng mà!”

Thanh Minh với ánh mắt lấp lánh.

“Việc nện những kẻ dám xúc phạm đến Hoa Sơn còn quan trọng hơn thế nhiều. Trừ phi bản thân là những con súc vật, nếu không thì làm sao có thể nhẫn nhịn khi môn phái đã nuôi dạy chúng ta khôn lớn, cho chúng ta cái ăn, cái mặc bị xúc phạm được chứ!”

Những lời kích động đó tuy đơn giản nhưng mang lại hiệu quả rất lớn. Sự điên cuồng bắt đầu trỗi dậy trong mắt của các môn đồ Hoa Sơn.

“Chôn sống chúng nó đi!”

“Ô Ô Ô Ô! Đập vỡ đầu chúng đi nào!”

Thanh Minh Thần Tông…… À nhầm, các môn đồ Hoa Sơn đồng loạt hét lên rồi lao về phía các môn đồ Hải Nam phái đang đứng.

 

- Tác giả không rành về các môn phái, nên có 2 môn phái tác giả đã sử dụng tên địa danh để làm tên môn phái gồm:

+ Tông Nam (tiếng hàn), theo hán tự sẽ là Chung Nam, vấn đề ở đây theo vị trí địa lí ở Chapter 1 2 của webtoon, Chung Nam phái nằm ở Chung Nam Sơn, các tín đồ truyện trung chắc cũng không lạ với 1 môn phái to bự có địa bàn tại Chung Nam Sơn và theo Đạo Giáo đâu nhỉ? Chuẩn con mẹ nấu luôn! Đó chính là Toàn Chân Giáo!! Tông Nam Phái/Chung Nam Phái chính là Toàn Chân Giáo!!

+ Nam Hải phái/Hải Nam phái: môn phái sử dụng quyền kình có địa bàn hoạt động tại đảo Hải Nam chính là Hổ Hình Môn!!!

Vậy anh em muốn để tên thế nào? Theo tác giả, hay sửa lại cho chuẩn với bản đồ võ hiệp trung nguyên? Vào group Hội yêu thích Novel Hàn để tham gia vote nhé! Có hiệp lực vote bắt đầu từ t7 tuần này!


 

Hiện tại MOMO đang gặp 1 số lỗi, nếu sau 30p-1h nạp vẫn chưa có xu, các bạn vui lòng liên hệ fanpage, gởi ảnh chuyển tiền, copy mã giao dịch, copy username để kiểm tra và xử lí nhé!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương