Hoa Sơn Tái Khởi
Chapter 274 Giảm Giá Về Lại Như Cũ

 

Hiện tại MOMO đang gặp 1 số lỗi, nếu sau 30p-1h nạp vẫn chưa có xu, các bạn vui lòng liên hệ fanpage, gởi ảnh chuyển tiền, copy mã giao dịch, copy username để kiểm tra và xử lí nhé!

Chapter 274. Danh môn có kẻ đứng đầu đâu? (4)

 

Nụ cười không thể ngừng trên môi Huyền Tông.

“Phụt!”

Khi đi bộ hắn cười, khi kéo cửa cũng cười, thậm chí ngay cả lúc ăn cơm hắn cũng phải cố bịt miệng lại để không cười.

Huyền Thương cũng đang có tâm trạng lâng lâng sung sướng như ở trên mây.

Hắn là Các chủ Võ Các nên phải tỏ ra nghiêm túc hơn chưởng môn nhân một chút. Nhưng thật khó có thể cản được khóe miệng không ngừng cong lên lúc này.

Hắn cũng đã tu dưỡng suốt vài thập kỷ qua, nhưng xem ra vẫn chưa thể đạt đến cảnh giới có thể kiểm soát được cơ mặt của mình.

Trái lại, người bình tĩnh nhất lúc này là Huyền Linh.

“Làm ơn giữ thể diện một chút đi!? Các huynh có nhất thiết phải thể hiện ra rằng bản thân đang sướng chết đi được ngay trước mặt lũ trẻ như thế này không hả?”

Huyền Tông và Huyền Thương nhăn mặt nhìn chằm chằm vào hắn ta.

“Người khác nói thì được. Nhưng bọn ta thực sự không muốn nghe những lời như vậy từ đệ một chút nào.”

“Đệ làm sao chứ?”

“Hừm”

Huyền Tông chỉ khẽ ho khan lên một tiếng. Còn Huyền Thương cất giọng hỏi.

“Đệ không ngạc nhiên sao?”

“Ý huynh là gì?”

“Bọn trẻ thi đấu tốt như vậy, đệ không ngạc nhiên chút nào sao?”

Huyền Linh cười khẩy khi nghe câu hỏi đó.

“Có gì phải ngạc nhiên đâu. Thanh Minh đã nói sẽ sẽ đập vỡ đầu bọn chúng rồi kia mà!”

“Ha”

“Huynh đã từng thấy Thanh Minh nói những lời vô nghĩa bao giờ chưa? Tên tiểu tử đó là người không bao giờ ba hoa bốc phét về bất cứ điều gì.”

“Đúng vậy.”

Huyền Linh tiếp tục câu chuyện.

“Một tên tiểu tử như vậy đã nói là sẽ đập vỡ đầu thì chắc chắn là nó sẽ làm vậy. Vì vậy mà có gì mà phải ngạc nhiên hay lo lắng đâu kia chứ?”

Huyền Tông khẽ chớp mắt.

 

(Bản dịch được thực hiện bởi A-H Team, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)


 

Ngay sau đó, Huyền Linh nói bằng một giọng điệu lạnh lùng.

“Chưởng môn nhân, đã đến lúc huynh nên cảm nhận được điều đó.”

“Chuyện gì chứ?”

“Hoa Sơn bây giờ rất mạnh.”

Huyền Tông im lặng. Người chỉ đứng nghe là Huyền Thương cũng không biết nói gì.

Huyền Linh nhìn thấy hai người như vậy chỉ mỉm cười hiền hòa.

“Chúng ta đương nhiên sẽ kinh ngạc khi lũ trẻ quật ngã được một cây đại thụ. Nhưng nếu đó chỉ là một cây non thì chẳng có gì phải bất ngờ cả.”

“Đúng, đúng là vậy.”

“Hoa Sơn của bọn trẻ là một môn phái mạnh mẽ. Chưởng môn nhân, Hoa Sơn đã không còn giống với thời của chúng ta nữa. Chúng ta không cần phải kinh ngạc khi lũ trẻ có những hành động tuyệt vời. Bởi vì chuyện này là lẽ đương nhiên rồi.”

Huyền Tông khẽ nắm chặt lấy bắp đùi của bản thân.

Những lời nói đó khiến trái tim hắn run rẩy.

Mạnh ư?

Suốt 100 năm nay, Hoa Sơn đã từng được đánh giá như vậy bao giờ chưa?

Từ ngữ đó vốn chỉ phù hợp với các môn phái khác mà thôi.

Nhưng giờ đây, ngày họ nhận được những lời tán dương đó cũng đã đến.

“Sẽ sớm thôi, các môn phái khác sẽ phải thừa nhận sức mạnh của Hoa Sơn. Bọn chúng không thể phủ nhận khi môn đồ của chúng bại trận thảm hại trước các môn đồ Hoa Sơn. Và những kẻ dám khinh thường Hoa Sơn sẽ trở thành những kẻ ngốc nghếch nhất thiên hạ này.”

“Đúng vậy!”

“Vì vậy mà chúng ta chỉ cần ngồi yên quan sát là được rồi.”

Huyền Tông khẽ gật đầu đồng ý.

“Chúng ta sẽ trở thành động lực cho lũ trẻ.”

Nhìn thấy biểu cảm hiền từ của Huyền Tông, Huyền Linh khẽ cong khóe miệng lên.

“Chưởng môn nhân, đệ có điều này muốn hỏi.’

“Hả?”

“Biểu cảm của chưởng môn nhân Hải Nam phái thế nào vậy?”

“Ha”

“Có lẽ Tông Nam cũng sẽ cảm thấy bất mãn. Huynh nói cho đệ nghe một chút được không? Nếu không được nghe kể chắc là đệ sẽ không thể ngủ được vì tò mò mất.”

“Ơ hơ. Một đạo nhân sao có thể lấy bất hạnh của người khác làm niềm vui kia chứ?”

Huyền Thương lúc đó cũng lên tiếng.

“Chưởng môn nhân, đệ cũng tò mò quá!”

“Ha”

“Huynh đừng như vậy nữa mà. Biểu cảm của chưởng môn Hải Nam phái thế nào vậy?”

“Hắn, hắn ta....”

Đương nhiên là chẳng vui vẻ gì rồi.

“Tông Nam, Tông Nam thì sao? Cái lão già đó có lẽ sẽ không thể ngủ được vì đau bụng quá!”

“Trái lại, bọn họ lại còn chúc mừng chúng ta đấy!”

“Vậy hả? hihihi. Chỉ nghĩ đến việc bên trong lời chúc mừng đó là gì thôi cũng đủ để đệ nuốt trôi cục tức mấy chục năm nay rồi!”

Huyền Tông vô thức mỉm cười khi thấy Huyền Linh trông thích thú như một đứa trẻ.

‘Loạn hết cả rồi’

Một đạo sĩ lại vui mừng như một đứa con nít trước bất hạnh của người khác.

Hoa Sơn rồi sẽ đi về đâu.....

***

Ngày hôm sau.

Các môn đồ Hoa Sơn hướng ánh mắt lên võ đài sau khi đến nơi.

Buổi sáng hôm nay Hoa Sơn phái không có trận tỉ võ nào nên họ rất thong thả.

Phải mất khá nhiều thời gian họ mới lôi được Thanh Minh - kẻ cố bám trụ trong phòng ra bên ngoài.Vì vậy mà phải đến chính ngọ họ mới đến được sân tỷ võ.

 “Gì đây?”

“Bầu không khí làm sao thế này?”

Môn đồ Hoa Sơn phái ngơ ngác nhìn lên đài tỷ võ.

Dù sao thì việc các ánh mắt cảnh giác đổ dồn vào bọn họ cũng là chuyện đương nhiên không phải sao?

Không. Không phải như vậy.

Mặc dù đúng là họ vẫn chưa quen được với kiểu được cảnh giác này, nhưng môn đồ Hoa Sơn không phải là những kẻ ngốc nghếch. Với những việc bọn họ đã làm ngày hôm qua, các môn phái khác sao có thể không cảnh giác với họ được chứ?

Vấn đề là ánh mắt cảnh giác đó không hướng về bọn họ mà hướng lên võ đài.

“Aaaaa!”

“Tránh ra! Chết tiệt!”

Các môn đồ Hoa Sơn không ngừng chớp mắt khi chứng kiến những luồng kiếm khí sắc bén có phần hơi quá khích phía trên võ đài.

“Đã bôi thuốc chưa?”

“Ai đã mang lũ hắc đạo này đến vậy?”

Có cái gì đó rất khác với ngày hôm qua.

Mặc dù hôm qua Hoa Sơn đã thắng áp đảo nhưng bầu không khí vẫn vô cùng hiền hòa ấm áp.

Thực lòng mà nói ngày hôm qua mải mê tỷ võ nên họ cũng chẳng có thời gian để xem xét bầu không khí xung quanh như thế nào cả. Những trận tỷ võ giữa các môn đồ danh môn được thực hiện tại đài tỷ võ khác.

Nhưng nếu phải nói về bầu không khí ngày hôm nay thì...

“Xảy ra bạo loạn rồi sao?”

Lời nói lẩm bẩm của Chiêu Kiệt không sai chút nào.

Sát khí tràn ngập khắp mọi nơi. Họ tấn công nhau bằng những chiêu thức ngập tràn sát ý, thậm chí còn tấn công vào mắt của đối phương một cách thô bạo và man rợ.

“Bọn họ làm sao đấy?”

Thanh Minh cười khẩy trước câu hỏi của Bạch Thiên.

“Còn sao nữa chứ? Những kẻ đã vác kiếm đến tận đây đâu có thể đứng im mút tay nhìn người khác được vinh danh kia chứ?”

“Hả?”

“Trong số những kẻ giành chiến thắng hôm qua có kẻ nào đáng nhớ không?”

Bạch Thiên lắc đầu sau khi đã suy nghĩ lại thật kỹ.

“Hình như là không có mà nhỉ? Nhưng mà ta phải để ý đến các trận tỷ võ của huynh đệ khác nữa nên là...”

“Vậy là những người khác thì chú ý đến các trận tỷ võ khác ư?”

“Không phải vậy.”

Thanh Minh nhún vai.

“Nếu như cuộc tỷ võ hôm qua là một cuộc tỷ võ bình thường thì những cái tên nổi bật đã xuất hiện rồi. Đó là những kẻ mà chỉ lướt qua thôi cũng đủ để chúng ta cảm thán về năng lực của họ.”

“Hừm.”

“Một kẻ chiến thắng tại một trận tỷ võ thì tên tuổi, danh tiếng của kẻ đó cùng tông môn của hắn ta sẽ được vang xa”

“Vậy là họ đã bị chôn vùi vì chúng ta ư?”

“Đúng vậy!”

Thanh Mình cười khúc khích.

“Bọn họ đã phải chiến đấu chết đi sống lại. Vậy mà tất cả mọi người lại chỉ bàn tán về Hoa Sơn. Có bao nhiêu kẻ sẽ chịu được việc như vậy kia chứ?”

 

(Bản dịch được thực hiện bởi A-H Team, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)


 

“Ha”

“Giả sử như là chịu đựng được đi chăng nữa thì...”

Thanh Minh chuyển hướng nhìn về phía thượng đài.

“Mấy lão già kia lại ở một lập trường khác đấy!”

Đây chính là điểm yếu mà Thanh Minh đã cảm nhận được về các danh môn chính phái trong quá khứ.

Không ai là không biết nền tảng quan trọng như thế nào.

Ấy vậy mà những con người đằng kia khi thấy các đệ tử của mình bị thụt về phía sau thì lại dạy cho chúng những sát chiêu có thể áp dụng ngay lập tức.

So sánh chính là thủ phạm làm hỏng một con người.

Tỷ dụ như:

“Con của ta không thuộc chữ, đầu óc ngu dốt nhưng chẳng phải rất xinh đẹp hay sao?”

“Đúng vậy. Con dù sao vẫn là con của mẹ.”

“Phải. Những kẻ mà ta ghét nhất bắt đầu chạy đến trước mặt ta và tự hào về con cái của họ. Mới thuộc được  tam kinh tứ thư đã được gọi là thần đồng tại học đường. Một ngày nào đó những kẻ đó trở thành trụ cột thì nơi đó chắc chắn sẽ sụp đổ.”

Bạch Thiên ngậm chặt miệng.

Ví dụ Thanh Minh đưa ra quá hoàn hảo. Đến mức không thể nào không hiểu được. Ngay cả Bạch Thiên nếu phải đối mặt với chuyện như vậy cũng sẽ nổi giận mà thôi.

“Thứ mà ta muốn nói đến chính là như vậy đấy.”

Bạch Thiên hướng ánh nhìn về phía tập trung các chưởng môn nhân.

“Mấy lão già kia hôm qua sau khi quay trở về điện các đã nói gì đây?”

“Hừm”

“Quả nhiên sẽ là”

Dù không được chú ý đến cũng không sao cả. Nhưng ta mong rằng các con sẽ sớm phát huy được toàn bộ thực lực của mình.’

“Chắc không phải vậy đâu. Dù sao họ vẫn là chưởng môn nhân của Cửu Phái Nhất Bang kia mà!”

“Sư thúc thực sự nghĩ như vậy sao?”

Thanh Minh cười khẩy.

‘Sư thúc không hiểu cũng phải thôi’

Bởi vì phần lớn mọi người đều nghĩ những người leo lên được đến vị trí chưởng môn nhân đều là chân nhân hết.

Nhưng thật sự là như vậy sao?

‘Làm gì có chuyện đó kia chứ?’

Chưởng môn nhân là những kẻ trần tục hơn bất kỳ ai.

Việc dẫn dắt một môn phái lớn đồng nghĩa với việc phải lo cơm ăn áo mặc cho tất cả môn đồ, luôn luôn nỗ lực để làm rạng danh tông môn và không ngừng thu nhận các môn đồ mới.

Khi danh tiếng càng cao, các môn đồ có tài năng hơn sẽ được tập hợp lại. Và những kẻ đó sau khi trưởng thành sẽ lại tiếp tục nỗ lực làm rạng danh tông môn.

Những kẻ làm chưởng môn nhân hiểu rất rõ vòng tuần hoàn này quan trọng như thế nào và bọn họ không còn cách nào khác ngoài sống chết ôm lấy thứ gọi là hư danh đó.

Chỉ cần nhìn vào việc Hoa Sơn khi đánh mất danh tiếng đã phải gánh chịu những việc gì thôi cũng đủ hiểu lý do mà họ phải cố chấp như vậy là gì.

Thanh Minh khẽ mỉm cười.

Có lẽ ngay cả bọn họ khi nghe những lời này cũng không thể hiểu nổi đâu.

Còn Thanh Minh đã gặp rất nhiều chưởng môn nhân của Cửu Phái Nhất Bang và Ngũ Đại Thế Gia bị ám ảnh bởi lợi ích và danh tiếng đến tận lúc chết.

Thanh Minh nhún vai rồi nói tiếp.

“Không nói gì mà lũ người trên kia lại quá khích như vậy ư?”

“Ha”

Bạch Thiên ngậm chặt miệng không còn gì để nói.

“Cứ đợi đó mà xem. Nếu như bây giờ chúng ta leo lên đài tỷ võ, thể nào bọn chúng cũng nôn nóng lao đến tóm lấy cổ chân của chúng ta ngay lập tức!”

“Vậy chúng ta phải làm thế nào được?”

“Còn làm gì nữa chứ?”

Thanh Minh thản nhiên cười khúc khích.

“Không có gì thay đổi cả. Bầu không khí cũng đã nóng lên rồi. Chỉ cần đập vỡ đầu bọn chúng là được!”

Nói rồi hắn ngước lên nhìn lên trên đài tỷ võ.

“Aaaaa! Tay của ta!”

Một võ giả đã đứt cánh tay sau khi ăn trọn một kiếm đang lăn lộn trên sàn tỉ võ. Niềm vui tràn ngập trên gương mặt của kẻ chiến thắng.

Mặc dù việc bị thương trong lúc tỷ võ cũng là thường tình mà thôi. Nhưng rõ ràng bầu không khí tại đây lúc này thực sự quá nóng.

“Bầu không khí thật là tốt”

Thanh Minh khẽ cong khóe miệng lên.

“Đại hội tỷ võ là nơi siết chặt tình bằng hữu giữa các danh môn Cửu Phái Nhất Bang và Ngũ Đại Thế Gia ư? Đúng là nực cười. Ai lại làm ra cái trò này cơ chứ?”

Vinh quang sẽ chỉ dành cho Hoa Sơn mà thôi.

Chẳng có vinh quang nào để chia sẻ với kẻ khác đâu. Ngoài Hoa Sơn ra, tất cả những kẻ còn lại sẽ đều phải nhận lấy thất bại ê chề.

Bạch Thiên gật đầu một cách nặng nề bắt đầu kiểm soát chặt chẽ hơn các môn đồ Hoa Sơn.

Thanh Minh mặc kệ những chuyện xảy ra phía sau. Hắn từ đầu đến cuối vẫn chỉ nhìn lên thượng đài - vị trí của các chưởng môn nhân.

‘Vẫn còn ung dung tự tại quá nhỉ?’

Việc các chưởng môn nhân vẫn ngồi từ phía xa quan sát các cuộc tỷ võ đồng nghĩa với việc họ vẫn đang rất thoải mái. Nhưng nếu như bị dồn vào chân tường, họ sẽ phải chạy đến đây và bận rộn đưa cho các môn đồ những lời khuyên mà thôi.

“Để xem các người sẽ tự do tự tại được đến lúc nào!”

Dĩ nhiên, Thanh Minh không có thù oán gì với bọn họ cả.

Cửu Phái Nhất Bang và Ngũ Đại Thế Gia đã bỏ mặc khi Hoa Sơn lâm nguy. Nhưng nói một cách công bằng thì họ cũng không có nghĩa vụ phải giúp đỡ Hoa Sơn.

Thêm vào đó, những kẻ đưa ra sự lựa chọn vô tình kia cũng đã chết từ lâu rồi.

Mà hắn thì không muốn hỏi tội hậu thế về những việc mà tổ tiên bọn họ đã làm.

Tổ tiên là tổ tiên. Hậu duệ là hậu duệ.

Nhưng chỉ có điều này.

“Sư thúc.”

“Hả?”

“Nhìn kìa, đằng kia!”

Thanh Minh chỉ về phía trên thượng đài nơi các chưởng môn nhân đang ngồi.

Khuôn mặt Bạch Thiên không giấu nổi sự nghi hoặc.

“Làm sao?”

“Sư thúc không cảm thấy tức giận à?”

“Hả?”

Biểu cảm Bạch Thiên đông cứng lại khi hắn quan sát tỉ mỉ thượng đài thêm một lần nữa.

Những chiếc ghế sang trọng phía trước thượng đài được bố trí dành cho những người đứng đầu Cửu Phái Nhất Bang và Ngũ Đại Thế gia.

 

(Bản dịch được thực hiện bởi A-H Team, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)


 

Và phía sau bọn họ là một chiếc ghế nhỏ dành cho Huyền Tông - chưởng môn nhân của hắn ta.

Vị trí của Hoa Sơn là ở phía sau Cửu Phái Nhất Bang.

Rõ ràng là cùng ngồi trên thượng đài để quan sát tỷ võ. Nhưng rõ ràng bọn họ đã có sự phân biệt dựa trên thế lực của mỗi môn phái.

“Thật là khó chịu!”

Bạch Thiên lẩm bẩm. Hắn không thể nhìn thêm cảnh tượng này nữa.

Thanh Minh bẻ cổ sang hai bên. Cứ mỗi lần hắn làm động tác đó, những âm thanh răng rắc lại vang lên.

“Dù sao thì ông ấy cũng là chưởng môn nhân của chúng ta. Vậy mà phải ngồi đó như chó chực cơm nguội như vậy sao? Nếu như hôm nay chúng ta đập vỡ đầu bọn chúng thì sao đây? Liệu ngày mai chưởng môn nhân vẫn sẽ phải ngồi ở vị trí đó hay không?”

“Có thể là vậy lắm!”

Bạch Thiên trả lời bằng ánh mắt lạnh lùng. Và rồi hắn liếm nhẹ môi.

“Vậy thì chúng ta hãy làm loạn cho đến khi có thể đổi được chỗ nhỉ?”

“Nói hay lắm. Như thế này mới là sư thúc của ta chứ!”

Chưởng môn nhân nhìn các môn đồ của mình mỉm cười như để nói rằng ông ấy vẫn ổn khi ngồi như vậy.

Khi nhìn thấy cảnh tượng đó Thanh Minh càng cảm thấy khó chịu hơn.

‘Chính mình đã nói con cái tuy có khiếm khuyết thì trong mắt phụ mẫu vẫn là những đứa trẻ xinh đẹp”

Tuy vậy trong mắt Thanh Minh, Huyền Tông không phải là một đứa trẻ khiếm khuyết. Nếu như chưởng môn Hoa Sơn là người ngay thẳng thì điều đó cũng đủ làm động lực để hắn khiến Hoa Sơn rạng danh rồi.

“Ta sẽ tìm lại cho ngươi”

Đầu tiên là thượng tọa.

Mặc dù điều đó không phải việc gì đó to tát.

Ngay lúc đó, giọng nói của người điều hành đại hội tỷ võ Không Siêu vang lên.

“Người tiếp theo, Hoa Sơn Phái Bạch Thiên!”

Tất cả các quan khách đồng loạt hướng ánh nhìn về phía các môn đồ Hoa Sơn.

Bạch Thiên khẽ nắm chặt thanh kiếm trên tay và quay qua nhìn Thanh Minh.

“Không có gì phải lo lắng cả!”

“Hả?”

“Ta sẽ đánh một trận thật hoành tráng rồi trở về. Ta sẽ cho bọn họ thấy việc để chưởng môn nhân Hoa Sơn ngồi ở đó là một sai lầm nghiêm trọng!”

Thanh Minh mỉm cười hài lòng khi nhìn bóng lưng của Bạch Thiên đang hướng về phía sân tỷ võ.

“Dù sao thì ta cũng rất hài lòng với câu nói vừa rồi!”

Sư thúc học tốt lắm!

Phải nói là học cực kỳ tốt.

Hihihihi!!


 

Hiện tại MOMO đang gặp 1 số lỗi, nếu sau 30p-1h nạp vẫn chưa có xu, các bạn vui lòng liên hệ fanpage, gởi ảnh chuyển tiền, copy mã giao dịch, copy username để kiểm tra và xử lí nhé!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương