Hoa Sơn Tái Khởi
Chapter 277 Con là người sẽ trở thành chưởng môn nhân của Hoa Sơn (2)

 

Hiện tại MOMO đang gặp 1 số lỗi, nếu sau 30p-1h nạp vẫn chưa có xu, các bạn vui lòng liên hệ fanpage, gởi ảnh chuyển tiền, copy mã giao dịch, copy username để kiểm tra và xử lí nhé!

 

Chater 277 Con là người sẽ trở thành chưởng môn nhân của Hoa Sơn (2)

 

Khuôn mặt hắn trở nên lạnh lẽo.

So với cái hồi ở Hoa Tông Chi Hội thì trông Tần Kim Long đã gầy đi hẳn, trên gương mặt bây giờ cũng chỉ còn lại sự lạnh lùng.

Khuôn mặt lúc nào cũng mang hơi hướng lạnh nhạt như được phủ một lớp băng mỏng, ngay cả bước đi cũng trở nên kiên định và sắc bén.

‘Đại ca.’

Bạch Thiên nhìn Tần Kim Long với nội tâm phức tạp.

Đại ca của hắn.

Và cũng từng là mục tiêu mà hắn hướng tới.

Đối với Bạch Thiên, Tần Kim Long khi trước là một bức tường mà hắn không thể nào vượt qua được, vậy nên hắn luôn đặt mục tiêu rồi một ngày nào đó có thể đạp đổ được bức tường đó.

Nhưng chỉ trong vòng 3 năm, mối quan hệ của họ đã thay đổi quá nhiều.

Thình thịch. Thình thịch.

Tần Kim Long vừa bước lên đài tỉ võ vừa nhìn về phía Bạch Thiên…… Không, chính xác là cái nhìn đó đang khóa chặt vào người ngồi bên cạnh Bạch Thiên, Thanh Minh.

“Ngươi đang nhìn đi đâu vậy hả?”

Đối thủ của Tần Kim Long đã bước lên đài tỉ võ trước, vì phải chờ đợi quá lâu nên hắn tỏ vẻ bực dọc hỏi.

Nhưng ngay cả khi đã nghe những lời đó, Tần Kim Long vẫn không rời mắt khỏi nơi đó. Hắn vẫn chỉ lạnh lùng nhìn về phía Thanh Minh với đôi mắt bừng bừng lửa giận.

“Này! Tần Kim……”

Tần Kim Long thậm chí không thèm quay đầu lại mà còn lạnh lùng quát lên.

“Đừng làm phiền ta, tên nhãi ranh.”

“......Ngươi nói cái gì?”

Vương Thương Báo của phái Thanh Thành lại bị gọi là tên nhãi ranh nên nhìn Tần Kim Long với ánh mắt phẫn nộ.

“Tên ngạo mạn nhà ngươi! Để ta nhìn xem nhà ngươi nếm mùi kiếm pháp của ta rồi còn dám nói những lời cuồng ngôn đó không.”

Phải đến lúc đó thì Tần Kim Long mới quay qua nhìn đối thủ của mình.

Sau đó hắn cười nhếch mép.

Đó thật sự là một nụ cười đáng sợ.

Ngay lúc đó, Vương Thương Báo nổi hết da gà lên rồi vô thức lùi về sau một bước.

Môi của Tần Kim Long cử động.

“Để ta xem thử nào.”

“Ngươi……”

“Đừng lo lắng. Ta sẽ đối đãi với nhà ngươi thật tốt. Ta biết mà.”

Ánh mắt của Tần Kim Long lại hướng về phía Thanh Minh.

Khóe miệng Tần Kim Long lại bất giác cong lên khi thấy Thanh Minh vẫn thản nhiên ăn Nguyệt Bính (giống như bánh trung thu) một cách ngon lành.

 

(Bản dịch được thực hiện bởi A-H Team, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)

 

“Ta phải thắng và đi tiếp…… Ta phải thắng tất cả những kẻ mà ta gặp bằng mọi giá rồi bước tiếp thì mới có thể đối đầu với tên ác quỷ đó.”

“.......”

Vương Thương Báo bị áp chế bởi khí thế lạnh lẽo và mạnh mẽ của Tần Kim Long, không thể đáp lại mà chỉ có thể nắm chặt thanh kiếm trong tay.

Không Siêu nhận thấy bầu không khí bất thường trên đài tỉ võ nên khẽ cau mày.

‘Đệ tử Tông Nam như thế nào mà lại trở nên mạnh như vậy?’

Hệt như khí thế của sát quỷ vậy.

Không Siêu cố gắng phớt lờ sự bất an đang dồn dập trên đài tỉ võ. Vì dù là lý do gì thì cũng không thể ngăn cản trận tỉ võ được.

“Khai đấu!”

Sau khi ra hiệu lệnh, hắn không lùi lại phía sau nữa mà giữ khoảng cách vừa phải với đài tỉ võ. Trong trường hợp khẩn cấp, hắn có thể ngay lập tức can thiệp.

Tần Kim Long từ từ rút kiếm ra.

Xoẹtt.

Chỉ đơn giản là âm thanh rút kiếm, nhưng cũng đủ khiến người khác rùng mình.

Vai của Vương Thương Báo co rúm lại vì cảm giác khó chịu đó.

“Cố lên!”

Những môn đồ Hoa Sơn cảm thấy tình trạng của Vương Thương Báo không ổn nên đã hét lên khích lệ.

Phải đến lúc đó thì Vương Thương Báo mới lấy lại được bình tĩnh rồi bắt đầu thủ thế.

Cơ thể nghe theo tâm trí, tâm trí cũng hòa hợp với cơ thể. Khi Vương Thương Báo triển khai kiếm thức quen thuộc, thì tâm trí của hắn cũng bắt đầu thả lỏng được đôi phần.

‘Không có gì phải sợ cả.’

Đối thủ là Tần Kim Long của Tông Nam, thì đã sao chứ? Cũng đã hai năm trôi qua kể từ khi hắn bị thổi bay hết danh tiếng rồi.

Kể từ khi bị Hoa Sơn Thần Long đập cho một trận thì tên tuổi của hắn cũng biến mất trên võ lâm giang hồ, không phải sao?

‘Năm nay thiên hạ sẽ lại chuyển biến mạnh mẽ.’

Danh tiếng của hai năm trước giờ chỉ còn là hư danh đối với thế hệ của bọn họ. Điều quan trọng bây giờ chính là thực lực.

Vương Thương Báo từ từ đẩy lùi sự sợ hãi đi rồi sau đó hoàn toàn phớt lờ nó.

Cuối cùng hắn cũng cầm kiếm lên rồi chĩa thẳng mũi kiếm về phía Tần Kim Long.

“Xin được chỉ giáo……”

“Ta không có gì để chỉ giáo cho nhà ngươi hết.”

Tần Kim Long hạ kiếm xuống.

“Bởi vì ta không biết nên làm thế nào để thua một kẻ như ngươi.’

Vương Thương Báo cứng đờ người rồi vận nội công. Bởi vì lời nói đã trở nên quá dư thừa trong tình huống này.

Hắn dự định lao về phía Tần Kim Long thì.

“Ngươi đã từng chứng kiến biển cánh hoa bao giờ chưa?”

“......”

Hắn nói gì vậy?

Vương Thương Báo cau mày. Dù có nhìn thì cũng thấy bình thường……

“Hay ta cho ngươi mở mang tầm mắt nhé.”

Tần Kim Long nâng kiếm lên rồi nhắm vào Vương Thương Báo.

Sau đó mũi kiếm của Tần Kim Long bắt đầu chuyển động một cách uyển chuyển.

‘Cánh hoa?’

Ngay khoảnh khắc đó, Vương Thương Bá đã thấy nó.

Những cánh hoa trắng cứ thay nhau nở rộ ở đầu mũi kiếm của Tần Kim Long.

Một đóa, rồi hai đóa … cứ thay phiên nhau nở rộ cả không trung.

‘Kiếm khí? Kiếm pháp đó của Tông Nam……?”

Nhưng Vương Thương Báo cũng không có thêm thời gian để suy nghĩ thì…

Những cánh hoa nở rộ đồng loạt tiến về phía hắn cùng với một cơn gió mạnh dữ dội. 

“AAA!”

Vương Thương Báo đã vô thức bị nuốt chửng bởi cơn gió đó.

Trong phút chốc, mọi thứ trước mặt hắn đều bị bao phủ bởi những cánh hoa trắng tinh. Khi hắn lấy lại tâm trí rồi lùi lại, thì từ khi nào phía sau cũng đã tràn ngập những cánh hoa.

Phải trái trước sau.

Cánh hoa tồn tại ở khắp mọi nơi. Như thể thế giới đã tràn ngập cánh hoa vậy.

‘Không, Không thể nào!’

Nhận ra bản thân không thể sử dụng tay được nếu cứ tiếp tục như vậy, Vương Thương Báo nghiến chặt răng rồi vung kiếm về phía trước, nhắm vào vòng xoáy của những cánh hoa.

Một.

KAKAKANG!

Những cánh hoa trông mềm mại và mỏng manh đó đã hất văng thanh kiếm của hắn.

Vương Thương Bá tròn mắt kinh ngạc.

“Làm, làm thế nào……’

Vào khoảnh khắc đó.

HOAAAAAK!

Những cánh hoa đang bay xung quanh đồng loạt lao về phía hắn.

“AAAAAAH!”

Tiếng hét đầy thảm khốc vang lên.

Cơ thể của Vương Thương Báo bây giờ bị đâm bởi vô vàn những cánh hoa trắng được tạo nên bởi kiếm khí.

“Đến đi!”

PAAAAAAANG!

Cùng với tiếng hét lớn, một cơn gió mạnh từ đâu xuất hiện thổi bay những cánh hoa đang ngùn ngụt sát khí tấn công vào Vương Thương Báo.

“Khực……”

Vương Thương Báo loạng choạng giữa đài tỷ võ với đôi mắt thất thần rồi ngã xuống sàn.

Phịch.

Võ phục màu xanh ngay lập tức bị vấy máu đỏ thẫm.

“Đây……”

Không Siêu đã nhảy vào đài tỉ võ, nhìn Tần Kim Long với ánh mắt giận dữ. Như lời khiển trách vì sự quá đáng đó.

Trước hết vẫn cần ưu tiên xem xét những vết thương của Vương thương Báo.

 

(Bản dịch được thực hiện bởi A-H Team, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)

 

“Ưm……”

Không Siêu nhìn những vết thương trên người Vương thương Bá rồi cắn chặt môi.

Tần Kim Long đã nở nụ cười lạnh lùng khi chứng kiến cảnh đó.

“Chắc ngài sẽ không tức giận chỉ vì những vết thương ngoài da đâu nhỉ?”

“......”

Không Siêu nhìn Tần Kim Long với ánh mắt đầy phẫn nộ.

Tần Kim Long thật sự rất mạnh. Nhưng chỉ là trận tỉ võ mà làm đến thế này thì không phải quá tàn nhẫn sao.

Tuy nhiên, như lời hắn nói, Vương Thương Báo chỉ bị thương nhẹ.

Tuy nhiên, nếu Không Siêu không can thiệp kịp thời thì có lẽ tình huống đã khác đi rất nhiều. Nhưng chỉ nhiêu đó thôi thì không đủ căn cứ để loại hắn.

“Có phải Tông Nam đã bạo lực quá không?”

“Chỉ là bắt một tên nhãi ranh mà thôi, hà cớ gì lại bảo Tông Nam bạo lực? Ta chỉ thể hiện đúng chân thực lực mà thôi.”

Không Siêu cắn chặt môi. Tần Kim Long khẽ nhếch khóe miệng rồi nhàn nhạt hỏi.

“Kết quả?”

“...... Chiến thắng thuộc về Tần Kim Long của Tông Nam.”

Khi lời tuyên bố kết thúc, tiếng hoan hô lớn vang lên ở nơi tỉ võ.

Không Siêu cau mày.

Nhưng cũng không thể trách đám đông. Vì khi đứng ở vị trí đó họ sẽ không biết tình hình như thế nào. Sự tàn nhẫn của Tần Kim Long, cả thủ pháp tàn độc của hắn.

Những người đứng từ xa chỉ có thể thấy Tần Kim Long đã hạ gục Vương Thương Báo ngay lập tức chỉ với một kiếm thức tuyệt đẹp. 

Tần Kim Long nghe những tiếng hoan hô dữ dội của mọi người rồi từ từ quay đầu nhìn về phía sau. Tất nhiên nơi ánh mắt hắn chạm đến chính là Thanh Minh.

Ánh mắt sắc bén như lưỡi kiếm.

Nhận được ánh mắt tràn đầy hận thù và ác ý đó, Thanh Minh cũng chỉ nhún vai rồi cười khẩy.

Nhuận Tông ở bên cạnh nói.

“Hình như hắn đang nhìn đệ?”

“Chắc là vậy.”

“Không phải hắn đã mạnh hơn nhiều so với lúc ở Hoa Tông Chi Hội sao?”

“Chắc là vậy rồi, nhưng thế thì sao.”

“Đệ không bận tâm chút nào à?”

“Sao đệ phải bận tâm?”

“......”

Nhuận Tông lắc đầu ngao ngán. Nhưng cũng phải thôi, nếu tên ác quỷ này bận tâm tới Tần Kim Long thì đó mới là việc kì lạ. Ngay cả khi Chưởng môn nhân của Tông Nam xuất hiện, chắc tên đó cũng không bỏ vào mắt nữa là.

Thanh Minh cứ thế rồi cầm nguyệt bính ném vào miệng.

Vừa nhai ngồm ngoàm chiếc nguyệt bính, hắn không nhịn được mà bật cười.

‘Bị hỏng hoàn toàn rồi.’

Kiếm pháp của Tần Kim Long so với trước đây trông thì hoa lệ hơn, cũng sắc bén hơn hẳn. Nhìn bên ngoài thì có vẻ đã mạnh hơn nhiều so với lúc ở Hoa Tông Chi Hội.

‘Tất nhiên, chỉ được vẻ bề ngoài thôi.’

Đó là cái kết cho những kẻ cả đời chỉ theo đuổi hư danh hão huyền.

Kiếm pháp của Tông Nam không bao giờ hoa lệ hay sắc bén.

Kiếm pháp trầm vững, chắc chắn. Đó mới là kiếm đạo của Tông Nam.

Hắn ta có thể bắt chước được phần nổi của kiếm pháp Hoa Sơn, có thể theo đuổi được sức mạnh của “THỨC” (hình thức), nhưng không thể nào đạt được cái “ĐẠO” trong đó. 

Võ học của Tông Nam đang dần đánh mất linh hồn, cứ như thế Tông Nam cũng sẽ mất dần tương lai. Đến cuối cùng đến cả cái tên tuổi của danh môn cũng không thể giữ được.

Những suy nghĩ độc hại mà Thanh Minh cố tình gieo rắc vào những môn đồ Tông Nam nhiều hơn hắn tưởng.

‘Sao lại cắn rứt thế này.’

Tất nhiên nếu nghĩ đến những gì mà Tông Nam đã làm với Hoa Sơn thì ngay cả khi nhai sống chúng, Thanh Minh cũng không thể nguôi cơn giận.

Tuy nhiên khi nhìn thấy Tông Nam bị phá hủy nhanh hơn dự kiến, thì dù có là Thanh Minh đi chăng nữa cũng cảm thấy lương tâm có đôi phần cắn rứt.

-Lương tâm của đệ rơi đi đâu hết rồi hả, tên khốn này!

“A, nếu đệ không gọi thì đừng xuất hiện như vậy chứ!”

“Hả?”

“Không có gì.”

Thanh Minh xua tay.

Nhìn dáng vẻ Tần Kim Long bước xuống đài tỉ võ.

“Có vẻ như ngươi đã rất nỗ lực, nhưng……”

Thanh Minh mỉm cười rồi quay đầu lại.

“Nếu chỉ có vậy thì ngay cả Đồng Long ngươi cũng không thể thắng được.”

“.......”

“Đúng không? Đồng Long……”

Bạch Thiên đứng phắt dậy, hai tay ấn vào hai bên thái dương của Thanh Minh.

“Sư thúc! Sư thúc! Cái tên này! Là sư thúc!”

“AA! Giữ cái tên Đồng Long này lại đi! Ahhhh!”

“Đauuu.”

Bạch Thiên thở dài.

Trông cuộc đời hắn, có hai sai lầm mà hắn đã phạm phải, một trong số đó chính là cho cái tên yêu nghiệt này biết húy danh của hắn.

Thanh Minh sau khi trốn thoát khỏi Bạch Thiên thì nhìn hắn với ánh mắt oan ức.

“Sư thúc xấu hổ vì cái tên mà phụ mẫu đặt cho sao!”

“...... Xin con hãy ngậm cái miệng lại đi. Ta cầu xin con đó.”

Bạch Thiên lại thở dài.

 

“Cái đầuuuuuuuu!”

Bốppppppp!

“.......”

Đường Tiểu Tiểu liếc mắt nhìn đối thủ đang gục ngã trên sàn rồi quay đầu nhìn sang Không Siêu.

“Người, người thắng cuộc là Đường Tiểu Tiểu! Đường Tiểu Tiểu của Hoa Sơn!”

“U WAOOOOOO!”

“Hoa Sơn lại thắng rồi!”

“Hình như lúc nãy ta nghe có tiếng gì đó. Không phải nàng ta nói “Cái đầuu” sao ?” 

“Ây ya, lẽ nào. Hẳn là ngươi nghe nhầm thôi. Làm sao mà một đệ tử của danh môn lại nói những lời đó?”

“Chắc là vậy nhỉ?”

“Mà này, không phải những nữ đệ tử của Hoa Sơn rất tuyệt vời sao? Lúc nãy Lưu Lê Tuyết cũng thắng áp đảo đối thủ mà.”

‘......Hình như cũng là người chiến thắng nhanh nhất trong tất cả các đệ tử Hoa Sơn nữa?”

“Đúng không?”

Đường Tiểu Tiểu mạnh mẽ rời khỏi đài tỉ võ, đến trước mặt Lưu Lê Tuyết rồi cúi đầu.

“Sư thúc! Con thắng rồi ạ!”

“Giỏi lắm. Ngồi xuống đi.”

“Vâng ạ!”

Đường Tiểu Tiểu nhanh chóng ngồi vào ghế trống bên cạnh Lưu Lê Tuyết.

Lưu Lê Tuyết vẫn nhìn lên đài tỉ võ rồi nói.

“Sơ hở bên hông.”

“Vâng!” 

“Khi dùng bộ pháp di chuyển sang trái. Sơ hở bên hông. Lần sau hãy chú ý.”

“Vâng! Con sẽ ghi nhớ ạ, thưa sư thúc!”

“Các sư huynh của con mạnh hơn con nhiều. Lý do con được chọn là người đại diện có thể là vì ta. Nếu con thua thì sẽ rất bất công với chúng. Vậy nên dù có mất cả ống quần cũng phải thắng.”

“Dù có chết thì con cũng sẽ thắng ạ!”

Nghe thấy cuộc đối thoại giữa hai người, Bạch Thiên bối rối.

‘Không, không cần phải đến mức đó, mọi người à……’

Tuy nhiên lại rất khó để xen vào cuộc đối thoại kì lạ giữa hai người họ.

‘Nhưng thật sự rất tuyệt vời.’

Tất nhiên, Đường Tiểu Tiểu là người yếu nhất trong các môn đồ Hoa Sơn được chọn tham gia đại hội tỉ võ. Ở bổn sơn vẫn còn rất nhiều môn đồ mạnh hơn nàng ta. 

Nhưng đây không phải là nơi để phô trương võ lực.

Nếu lựa chọn bằng thực lực thì có thể cả Nhuận Tông và Chiêu Kiệt cũng không đạt. Vì dù thế nào thì các Bạch Tử vẫn mạnh hơn so với Thanh Tử.

Tuy nhiên, họ lại chọn những Thanh Tử làm người đại diện cũng là để chứng minh điều đó, một phần để lũ trẻ có được kinh nghiệm chiến đấu.

Nữ nhi của Đường môn vừa dùng nhiều loại linh đan dược diệu vừa nỗ lực tu luyện không ngừng, nhưng chỉ trong vòng 6 tháng đã trở thành một môn đồ có thực lực nổi bật trong đám Thanh Tử. Nếu hướng đến sự trưởng thành thông qua thực chiến thì chắc chắn không thể bỏ sót Đường Tiểu Tiểu.

Đó là lý do vì sao đến cuối cùng Huyền Tông lại chọn Đường Tiểu Tiểu tham gia.

‘Đứa trẻ ấy vẫn đang làm rất tốt.’

Tất nhiên so với những môn đồ khác của Hoa Sơn, Đường Tiểu Tiểu tốn nhiều thời gian và sức hơn để chiến thắng, nhưng dù sao thì cũng rất đáng khen rồi.

“Sư thúc! Khi thi triển Thất Tinh Bộ, con vẫn chưa cảm thấy thuần thục tí nào. Con đã phạm lỗi ở đâu sao ạ?”

“Thượng Thượng Kết. Không phải bước mà là trượt. Hãy xem mặt đất là hư không rồi lướt tới.”

Bạch Thiên nhìn thấy cảnh Đường Tiểu Tiểu cứ ríu ra ríu rít bên cạnh Lưu Lê Tuyết hỏi này hỏi kia thì vô thức mỉm cười.

‘Thật là tốt.’

Nhờ có Đường Tiểu Tiểu trò chuyện mà Lưu Lê Tuyết cũng trở nên gần gũi hơn so với trước đây.

Một môn phái cùng thảo luận rồi cùng tiến bộ là việc tốt, không phải sao?

Vậy nên……

“Đói quá đi! Khi nào chúng ta mới được ăn cơm chứ?”

“......”

A.

Tên quái vật đó lại đói rồi.

 

* * *

Khác hẳn với bầu không khí của ngày đầu tiên.

So với ngày đầu tiên thì những trận đấu ngày thứ hai càng kịch tính hơn, những tinh anh đệ tử của các môn phái vốn chỉ đứng theo dõi tình hình đã bắt đầu lộ diện.

Đoạn Nhạc Kiếm Nam Cung Đồ Huy của Nam Cung Thế Gia.

Tần Kim Long của Tông Nam.

Trần Huyền Đạo của Võ Đang cũng giành chiến thắng, Đao Long Bàng Thiết Thành của Hà Bắc Bàng Gia cũng đã chiến thắng ấn tượng.

Tuy nhiên, may thay đến hiện tại các môn đồ Hoa Sơn đều chiến thắng mà không để thua một ai.

“...... Không phải cứ cái đà này thì tất cả chúng ta sẽ tới trận chung kết sao?”

Nhuận Tông bật cười khi nghe thấy những lời đó của Chiêu Kiệt.

“Bình thường vào những lúc thế này

‘Không phải cứ thế này thì hôm nay chúng ta sẽ thắng sao?’

người ta nên nói như vậy sao?”

“Không. Dù sao thì cái tên đó cũng sẽ thắng thôi.”

Nhuận Tông nhìn “cái tên” mà Chiêu Kiệt nhắc tới rồi gật đầu.

“Chắc rồi.”

Dù có là Ngũ Long hay là đệ tử đời thứ hai thì cũng không thể nào ngăn cản được cái tên đó. Thậm chí đến tưởng tượng cũng không thể.

 

(Bản dịch được thực hiện bởi A-H Team, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)

 

“Nhưng mà không được vì vậy mà tự mãn.”

Bạch Thiên hạ giọng nói.

“Đó là thử thách của chúng ta. Không có gì đảm bảo rằng chúng ta có thể tiếp tục tỉ võ tốt như hiện tại. Có lẽ ngày mai sẽ có người thua cuộc. Tất cả hãy nỗ lực giữ vững khí thế của bản thân đấy.”

“Vâng, sư thúc!”

Bạch Thiên gật đầu hài lòng.

Cốc cốc cốc.

Có ai đó gõ cửa ngoài điện các.

Bạch Thiên đứng dậy rồi rời vị trí.

“Sư huynh, đệ……”

“Không sao. Để ta đi.”

Bạch Thiên bước đến lối vào rồi mở cửa.

“Ai… đó……”

Bạch Thiên đột nhiên không nói nên lời.

Ở lối vào có hai người đang đứng.

Một người là Tần Kim Long.

Và một người nữa…..

“...... Phụ thân.”

Người đó chính là Tần Sơ Bá, trưởng lão của Tông Nam và là phụ thân của Tần Kim Long.

Tần Sơ Bá nhìn Bạch Thiên rồi hạ giọng.

“Ta có thể nói chuyện với con một lát được không?”

Bạch Thiên cắn nhẹ môi dưới rồi trả lời. 

“Vâng, thưa phụ thân.”

 


 

Hiện tại MOMO đang gặp 1 số lỗi, nếu sau 30p-1h nạp vẫn chưa có xu, các bạn vui lòng liên hệ fanpage, gởi ảnh chuyển tiền, copy mã giao dịch, copy username để kiểm tra và xử lí nhé!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương