Hoa Sơn Tái Khởi
Chapter 292 Ta vốn dĩ vẫn là bức tường của ngươi (2)

 

Hiện tại MOMO đang gặp 1 số lỗi, nếu sau 30p-1h nạp vẫn chưa có xu, các bạn vui lòng liên hệ fanpage, gởi ảnh chuyển tiền, copy mã giao dịch, copy username để kiểm tra và xử lí nhé!

 

Chapter 292 Ta vốn dĩ vẫn là bức tường của ngươi (2)

 

“Tuyệt đối không thể thất bại được.”

Ánh mắt Chung Ly Cốc đằng đằng sát khí.

Các môn đồ Tông Nam đồng loạt gật đầu, vẻ mặt vô cùng căng thẳng.

“Ta không mong đợi các con sẽ chiến thắng. Nếu thắng được thì tốt, không được thì cũng chỉ là chuyện ngoài ý muốn thôi. Nhưng bại dưới tay Hoa Sơn lại là một chuyện khác.”

Vừa nghe đến câu “bại dưới tay Hoa Sơn”, Tôn Thứ Hàn ở một góc liền giật mình cúi đầu.

Chung Ly Cốc nhìn Tôn Thứ Hàn bằng ánh mắt lạnh lùng.

“Bại dưới tay các môn phái khác cũng không vấn đề gì. Nhưng không thể bại dưới tay Hoa Sơn thêm nữa. Nhiều kẻ ở đây chỉ cần nhìn vào kết quả thôi là đã có thể thổi phồng mọi chuyện lên rồi. Nếu tiếp tục thất bại dưới tay Hoa Sơn, Tông Nam sẽ không tránh khỏi bị thế nhân bình phẩm là thua kém Hoa Sơn. Các con có chịu đựng được sự sỉ nhục đó không?”

“Không ạ.”

Tần Kim Long trả lời với vẻ mặt lạnh lùng, Chung Ly Cốc hài lòng gật đầu.

“Tần Kim Long.”

“Vâng, thưa chưởng môn nhân.”

“Đặc biệt là con, con không được thất bại.”

“Con xin ghi nhớ.”

Chung Ly Cốc nhìn một lượt qua Tần Kim Long và Tần Sơ Bá đang ngồi ở phía sau.

 

(Bản dịch được thực hiện bởi A-H Team, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)

 

“…Tuy biết là rất khó, nhưng đừng để bản thân bị cuốn vào những cảm xúc cá nhân rồi phải nhận thất bại.”

“Tuyệt đối sẽ không có chuyện đó đâu ạ. Con sẽ đánh bại hết tất cả bọn chúng và đòi lại danh dự cho Tông Nam.”

“Tốt lắm.”

Chung Ly Cốc gật đầu. Rồi hắn quay lại nhìn Lý Tống Bạch.

“Lý Tống Bạch. Con cũng vậy.”

“Vâng, thưa chưởng môn nhân.”

“Ta không trông đợi quá nhiều. Chỉ cần con đừng thua một cách thảm hại là được.”

Đến cả sự kỳ vọng cũng khác nhau,

Mỗi người đều có một lý do riêng, nhưng Lý Tống Bạch thì biết rất rõ.

Chỉ vì hắn nắm rất rõ công pháp võ công của Tông Nam trong quá khứ nên bọn họ mới không chèn ép được hắn, chứ thật sự ở Tông Nam đã không còn ai đặt niềm tin vào hắn nữa rồi.

Một kẻ lập dị.

Đó là lời bình phẩm tạm được nhất về Lý Tống Bạch.

“Con sẽ không làm ô nhục danh tiếng của Tông Nam.”

Hắn chỉ trả lời một cách điềm đạm.

Vừa nghe dứt câu, Chung Ly Cốc đã không thèm để ý đến Lý Tống Bạch nữa.

“Người nào góp phần làm rạng danh Tông Nam sẽ được ban thưởng xứng đáng, còn kẻ nào làm vấy bẩn danh tiếng của Tông Nam chắc chắn sẽ bị xử phạt. Đừng biến bản thân mình thành kẻ đáng hổ thẹn khi đứng trước danh tự Tông Nam.”

“Chúng con xin ghi nhớ, thưa chưởng môn nhân.”

Chung Ly Cốc nhìn tất cả các môn đồ bằng ánh mắt lạnh lùng, sau đó hắn đi thẳng ra ngoài.

Các môn đồ Tông Nam gồng mình chịu trận từ nãy đến giờ mới đồng loạt thở phào một hơi.

Lý Tống Bạch ở phía sau cùng trông thấy bộ dạng đó của bọn họ thì chỉ yên lặng nhắm mắt.

‘Sao lại thành ra thế này chứ?’

Thật tẻ nhạt.

Thật lạnh lùng.

Tông Nam ngày xưa không phải như thế này.

Thế nhưng từ sau lần thất bại thảm hại ở Tông Hoa Chi Hội, Tông Nam cứ như đã trở thành một môn phái khác vậy.

“Lý Tống Bạch.”

Nghe thấy tiếng gọi, Lý Tống Bạch ngẩng đầu lên.

“Tư Mã trưởng lão.”

Tư Mã Thăng, người lãnh đạo Tông Nam ở Tông Hoa Chi Hội năm xưa đang nhìn hắn bằng đôi mắt trũng sâu. Sau lần thảm bại ấy, bộ dạng Tư Mã Thăng trở nên tiều tụy hốc hác như thể hắn đã già đi mười tuổi vậy.

Đó gọi là nét mặt chứa đựng tâm tư sao?

Trong quá khứ, Tư Mã Thăng là một người nghiêm khắc và lạnh lùng, nhưng dù vậy thì hắn vẫn là một kẻ rộng lượng luôn sẵn sàng giang tay với các môn đồ. Còn bây giờ, lúc nào hắn cũng chỉ tỏ thái độ cáu kỉnh và khó tính đến lạ kỳ.

“Đi theo ta.”

“…Vâng.”

Lý Tống Bạch lẳng lặng gật đầu rồi theo Tư Mã Thăng đi ra ngoài.

Ra khỏi điện các của Thiếu Lâm Tự, Tư Mã Thăng đi thật sâu vào trong rừng, cho đến khi không còn cảm nhận được khí tức của bất cứ ai xung quanh nữa, hắn mới quay lại nhìn Lý Tống Bạch.

“Con biết đối thủ của mình là ai rồi chứ?”

“Vâng. Là Hoa Sơn Thần Long.”

“Trước mặt ta đừng nhắc tới cái tên đáng nguyền rủa đó.”

“…Vâng.”

Nét mặt của Tư Mã Thăng đầy vẻ ác cảm.

Thanh Minh được đặt cho cái tên Hoa Sơn Thần Long sau khi liên tục đánh bại các đệ tử đời hai của Tông Nam ở Tông Hoa Chi Hội.

Nói tóm lại, danh hiệu đó còn chứa đựng cả nỗi ô nhục của Tông Nam.

“Đúng vậy. Tên tiểu tử Thanh Minh đó là đối thủ của con. Con có tự tin sẽ chiến thắng được hắn không?”

Lý Tống Bạch không trả lời được.

Chiến thắng Thanh Minh ư?

“…Con sẽ cố gắng hết sức.”

“Ta không cần câu trả lời yếu đuối như vậy. Nói đi. Con có tự tin sẽ thắng được Thanh Minh không?”

Lý Tống Bạch khẽ thở dài một hơi.

“…Không ạ.”

“Quả nhiên là vậy.”

Tư Mã Thăng tiếp tục dồn ép như thể hắn đã nghe được câu trả lời mà bản thân muốn nghe.

“Ta cũng biết rất rõ, nhưng hiện tại trong Tông Nam không ai có thể ngăn cản tên tiểu tử đó được cả.”

“……”

“Con, và cả Tần Kim Long đều không thể thắng nổi hắn. Con cũng biết mà phải không?”

“…Vâng.”

Lý Tống Bạch thấp giọng trả lời.

“Nhưng Tông Nam nhất định phải chiến thắng tên tiểu tử đó. Mà không, mặc dù chiến thắng cũng rất quan trọng, nhưng chúng ta nhất định phải kết liễu tên tiểu tử đó.”

“Trưởng, trưởng lão.”

“Con cứ nghe đã.”

“…Vâng.”

Ánh mắt của Tư Mã Thăng cuồn cuộn sát khí.

 

(Bản dịch được thực hiện bởi A-H Team, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)

 

“Bên thịnh bên suy, đó chính là vận mệnh của Hoa Sơn và Tông Nam. Lúc Hoa Sơn cường thịnh cũng là lúc Tông Nam suy yếu, Tông Nam bước lên thời kỳ đỉnh cao thì Hoa Sơn cũng đối mặt với nguy cơ sụp đổ. Con biết rõ mà?”

“…Chuyện đó, có nhất định…”

“Không thể phủ nhận hiện thực đó được. Nếu không biết thừa nhận sự thật thì sẽ không làm được bất cứ việc gì cả.”

Tư Mã Thăng vừa nghiến răng giận giữ vừa nói.

“Con cũng biết rồi đấy. Hiện tại Tông Nam đang dần mất đi sức mạnh của mình. Từ sau mớ hỗn độn ở Tông Hoa Chi Hội, Tông Nam đã mất đi sinh lực, mất đi ánh sáng. Mặt khác, Hoa Sơn từ bên bờ vực sụp đổ lại đang hồi sinh trở lại. Đây chính là hiện thực.”

Lý Tống Bạch cúi gằm mặt.

Giả như đó có là sự thật đi chăng nữa, thì hắn vẫn không thể hiểu được tại sao Tư Mã Thăng lại gọi riêng hắn ra để nói những lời này.

Đúng lúc đó, Tư Mã Thăng nhìn Lý Tống Bạch bằng ánh mắt đầy ý tứ, hắn mở miệng nói.

“Con có thể làm được gì cho Tông Nam?”

“…Ý trưởng lão là sao?”

“Ý tại ngôn ngoại. Nếu bảo con phải hy sinh mạng sống vì Tông Nam, con có sẵn sàng hay không?”

Lý Tống Bạch im lặng nhìn Tư Mã Thăng rồi gật đầu.

“Con sẵn sàng.”

“Nếu phải hy sinh danh dự thì sao?”

“Con sẵn sàng.”

“Tức là con có thể hy sinh tất cả vì Tông Nam đúng không? Dù cho có phải sống trong sỉ nhục suốt những năm tháng còn lại?”

“Con hoàn toàn sẵn sàng.”

Khóe miệng Tư Mã Thăng hơi nhếch lên thành một nụ cười.

“Đúng vậy. Thế mới là đệ tử Tông Nam chứ.”

Tư Mã Thăng đưa tay vào trong ngực áo rồi rút ra một lọ thuốc nhỏ.

“Cầm lấy.”

Lý Tống Bạch không tình nguyện đưa tay ra, hắn nhìn chằm chằm vào lọ thuốc mà Tư Mã Thăng đưa.

“Đây là cái gì vậy ạ?”

“Không cần dông dài. Trước mắt con cứ cầm nó đi.”

Lý Tống Bạch ngập ngừng trong chốc lát, rồi hắn nhận lấy lọ thuốc đó. Tư Mã Thăng nhìn hắn bằng ánh mắt hốc hác mà nói.

“Ngày mai trước khi lên võ đài con hãy tẩm thứ đó lên kiếm của mình.”

“…Trưởng lão?”

“Đừng hỏi gì cả.”

Tư Mã Thăng dứt khoát đáp lại. Đôi mắt ánh lên một tia sáng kỳ dị.

“Đã là bí mật thì càng ít người biết càng tốt. Cả con cũng không cần biết đó là thứ gì. Nếu có xảy ra vấn đề gì thì con phải trả lời là con không biết gì cả.”

“Trưởng lão, cái này…”

“Không phải ta đã hỏi rồi sao? Ta hỏi con có sẵn sàng vứt bỏ tất cả hay không?”

Lý Tống Bạch cắn chặt môi.

Dĩ nhiên hắn sẵn sàng hy sinh cả mạng sống vì Tông Nam.

Nhưng đây là hai phạm trù khác nhau, không phải sao?

“Trưởng lão. Độc không có tác dụng với Hoa Sơn Thần Long. Hơn nữa nếu dùng độc trên võ đài thì danh tiếng của Tông Nam sẽ…”

“Đây không phải độc.”

“…Dạ?”

Tư Mã Thăng nở một nụ cười dương dương tự đắc.

“Con xem ta là một kẻ hời hợt vậy sao? Sẽ không có ai biết được đâu. Nhưng thứ đó chắc chắn sẽ giết chết tên tiểu tử ấy. Con chỉ cần bôi chất lỏng đó lên kiếm, đừng để nó bám lên cơ thể mình, rồi sau đó chém một nhát lên cơ thể tên tiểu tử đó là được.”

Lý Tống Bạch căng thẳng nhìn Tư Mã Thăng.

‘Mọi chuyện đã đến nước này rồi ư?’

Hoàn toàn biến chất rồi.

Tông Nam hiệp nghĩa ngày nào nay lại dùng tới phương pháp hèn hạ này?

“Trưởng lão, con…”

“Lý Tống Bạch.”

Tư Mã Thăng lạnh lùng ngắt lời rồi trách mắng hắn.

“Con định chống lại lệnh của sư môn sao?”

“……”

“Dù sao con cũng không thể trở thành Tần Kim Long được. Không phải người được sư môn trông đợi, ngược lại còn đang thụt lùi so với trước đây. Con bảo sẽ thật lòng báo đáp ân huệ của sư môn, dù có phải lao mình vào bãi phân cũng sẽ không ngần ngại cơ mà.”

Một giọng nói vô cùng ảm đạm.

“Lẽ nào con định phản bội lại sư môn đã nuôi nấng, dưỡng dục mình sao?”

Ánh mắt của Lý Tống Bạch dao động mạnh mẽ.

“Hãy làm như lời ta bảo đi. Như vậy tất cả mọi chuyện đều sẽ được giải quyết.”

Đúng lúc Lý Tống Bạch đang tính mở miệng đáp lại lời nói đanh thép của Tư Mã Thăng thì.

“Có thật là sẽ giải quyết được không?”

Từ phía sau lưng vọng tới một giọng nói lạnh lùng.

Cả hai người giật mình quay đầu lại thì thấy một gương mặt quen thuộc.

“Kim Long.”

“Sư huynh?”

Tần Kim Long bước tới, nét mặt lạnh lẽo như thể đang mang một lớp thiết giáp. Rồi hắn đưa tay ra trước mặt Lý Tống Bạch.

“Đưa ra đây.”

“Đại sư huynh?”

“Không nghe rõ lời ta nói sao?”

Lý Tống Bạch không nói lời nào, chuyển lọ thuốc đang nắm trong tay cho Tần Kim Long. Nhận được lọ thuốc, hắn liền ném xuống đất, sau đó dùng chân giẫm lên.

Rốp!

Lọ thuốc vỡ ra, chất lỏng bên trong chảy khắp mặt đất.

“Ngươi, ngươi đang làm gì vậy hả?”

Tư Mã Thăng hoảng hốt hét lớn. Thế nhưng Tần Kim Long chỉ lạnh lùng đáp lại.

“Có vẻ như dạo gần đây chưởng môn nhân đã hơi lơ là với Tư Mã trưởng lão rồi. Hay nói đúng ra là trưởng lão đã lẩm cẩm đến mức này. Trước sự chứng kiến của tất cả những người ở đây, nếu giở trò này rồi bị bọn họ bắt được thì Tông Nam đến cái móng cũng không còn đâu.”

“Ta đã nói là không thể bị phát hiện rồi mà?”

“Trưởng lão.”

 

(Bản dịch được thực hiện bởi A-H Team, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)

 

Tần Kim Long nhìn Tư Mã Thăng một cách hung tợn.

“Trưởng lão nói kẻ hưởng lộc của môn phái thì phải biết báo đáp ân huệ đó đúng không?”

“Đúng vậy! Ngươi không biết sao?! Vì thế nên…”

“Vậy trưởng lão đi mà dùng thanh kiếm đó đồng quy vu tận với Thanh Minh đi.”

“… Gì, gì cơ?”

Ánh mắt của Tần Kim Long ngập tràn vẻ khinh miệt.

“Nếu phải hy sinh thì trưởng lão tự đi mà làm. Dù trưởng lão có tẩm độc lên kiếm rồi tập kích Thanh Minh thì ta cũng không cản. Đổi lại!”

Với vẻ mặt đanh thép, hắn đay nghiến nói.

“Đừng làm phiền đến sư đệ của ta.”

“……”

Ánh mắt của Tư Mã Thăng ngập tràn nộ khí. Thế nhưng Tần Kim Long cũng không hề nhượng bộ. Hắn chỉ dùng ánh mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm Tư Mã Long.

“…Đồ ngu muội.”

Cuối cùng Tư Mã Thăng nghiến răng bỏ đi.

Hắn không thèm nhìn lại, cứ thế bỏ đi thật xa.

Tần Kim Long nhìn theo bóng lưng cho đến khi hắn hoàn toàn đi khuất rồi mới lầm bầm.

“Ngu muội…”

Một lúc sau, hắn nhìn về phía Lý Tống Bạch.

“Đại sư huynh…”

“Đừng trách trưởng lão.”

“……”

“Sự thư thả của một người bình thường xuất phát từ khả năng kinh tế. Còn sự thư thả của một võ giả lại bắt nguồn từ võ công. Môn phái mà bản thân tin tưởng cả đời giờ đây lại lung lay, ai có thể giữ cho mình một cái đầu lạnh được?”

“…Đệ không trách trưởng lão.”

“Vậy là được rồi.”

Tần Kim Long quay người bước đi. Lý Tống Bạch gấp gáp gọi hắn.

“Đại sư huynh.”

“……”

Tần Kim Long dừng bước.

“Đa tạ sư huynh đã giúp…”

“Đừng hiểu lầm.”

Hắn quay lại nhìn Lý Tống Bạch rồi gào lên.

“Ta chỉ không chấp nhận việc Tông Nam sử dụng những thủ đoạn dơ bẩn như vậy thôi. Chính tay ta sẽ hạ gục Thanh Minh. Không cần ngươi phải giúp.”

“…Vâng.”

“Ngoài ra.”

Đột nhiên Tần Kim Long trở nên ngập ngừng. Hắn thấp giọng.

“Lý Tống Bạch.”

“Vâng, đại sư huynh.”

“Ta rất căm ghét ngươi.”

“……”

“Nhưng dù có ghét ngươi đi chăng nữa, thì ngươi vẫn là sư đệ của ta, còn ta là đại sư huynh của ngươi. Giúp sư đệ không đi vào con đường sai trái đương nhiên là nghĩa vụ của ta. Bỏ qua chuyện thích hay ghét, nếu ngươi rơi vào tình thế nguy hiểm, dĩ nhiên ta sẽ bảo vệ ngươi. Với tư cách là một người sẽ trở thành chưởng môn nhân của Tông Nam, đó là quan điểm cần phải có.”

“Đại sư huynh.”

Tần Kim Long đối diện với ánh mắt của Lý Tống Bạch, hắn trầm giọng quả quyết.

“Thanh Minh là bức tường mà ngươi không thể vượt qua được.”

“…Đệ biết.”

“Hãy đương đầu và phá vỡ nó đi. Vì ta sẽ giúp ngươi trả thù hắn ta.”

“……”

Lời vừa dứt, hắn không thèm nhìn lại phía sau, cứ như vậy đi xuống núi.

Lý Tống Bạch dõi theo bóng lưng đang dần xa của đại sư huynh, khẽ thở dài một hơi.

‘Đại sư huynh.’

Thật ra, kể từ sau Tông Hoa Chi Hội, người thay đổi nhiều nhất chính là Tần Kim Long.

Nỗi ám ảnh của hắn với Thanh Minh khiến những người đứng ngoài dõi theo cũng phải khiếp sợ.

Đến mức hiện tại trong Tông Nam còn có vài người bắt đầu giữ khoảng cách với hắn.

Chỉ là.

‘Dù vậy thì đại sư huynh vẫn là đại sư huynh mà thôi.’

Lý Tống Bạch nhắm nghiền mắt.

‘Liệu ta có thể quay trở lại được không?’

Có thể biến môn phái đang thay đổi này trở về như ngày xưa không?

Vẫn chưa thể biết được.

Câu trả lời có lẽ sẽ được tìm thấy vào ngày mai.

Ngay ngày mai thôi.

 

 

 


 

Hiện tại MOMO đang gặp 1 số lỗi, nếu sau 30p-1h nạp vẫn chưa có xu, các bạn vui lòng liên hệ fanpage, gởi ảnh chuyển tiền, copy mã giao dịch, copy username để kiểm tra và xử lí nhé!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương