Hoa Sơn Tái Khởi
Chapter 301 Thời của ta đâu có như vậy! Thời của ta ấy! (1)

 

Hiện tại MOMO đang gặp 1 số lỗi, nếu sau 30p-1h nạp vẫn chưa có xu, các bạn vui lòng liên hệ fanpage, gởi ảnh chuyển tiền, copy mã giao dịch, copy username để kiểm tra và xử lí nhé!

 

Chapter 301. Thời của ta đâu có như vậy! Thời của ta ấy! (1)

 

“Ba mươi hai…..”

 

Pháp Chỉnh nhìn danh sách thi đấu với một biểu cảm kỳ quái.

 

“Kết quả đúng là rất khác so với suy nghĩ ban đầu của ta.”

 

Trưởng lão Thiếu Lâm, Pháp Giới lộ ra chút biểu cảm khó chịu khi nghe câu nói đó.

 

“Đệ đã dự đoán được một phần nào đó rằng Võ Đang sẽ không thể phát huy được sức mạnh khủng khiếp của mình. Võ công của Võ Đang thiên về Đại Khí Vãn Thành. Những hậu khởi chi tú tuổi vẫn còn trẻ nên không thể phát huy được thực lực của bản thân. Vậy nên chúng mới bị giới hạn.”

 

“Hừmm.”

 

Điểm chung giữa võ công tâm pháp của Võ Đang và Thiếu Lâm chính là, thời gian tu luyện càng lâu, thì uy lực sẽ càng tăng lên gấp bội lần.

 

Vì vậy nên mới có chuyện Lý Lập còn nhỏ, thời gian tu luyện chưa lâu nên không thể phát huy sức mạnh khủng khiếp như những tinh anh đệ tử của các môn phái khác.

 

“Hơn nữa, ta cũng đã nghĩ chắc hẳn Nam Cung Gia và Bàng Gia sẽ xuất hiện kỳ tài. Vậy nên dù ai nói gì đi nữa, thì chẳng phải chúng vẫn là những người được các danh môn thế gia đỉnh cấp thiên hạ dạy dỗ không có chút thiếu sót nào sao?”

 

“Đúng là vậy.”

 

Cửu Phái Nhất Bang và Ngũ Đại Thế Gia.

 

Chính là hai thế lực đứng đầu thiên hạ đang dẫn dắt các danh môn chính phái hiện nay.

 

Thế nhưng, không không phải tất cả các Danh Môn hay Thế Gia trong cùng một thế lực đều giống nhau.

 

Cửu Phái Nhất Bang lấy Thiếu Lâm và Võ Đang làm trung tâm, Tông Nam và Cái Bang ở phía sau hỗ trợ, Ngũ Đại Thế Gia lấy Nam Cung Thế Gia và Bàng Gia làm trung tâm, còn Đường Môn ở vị trí hỗ trợ.

 

Vậy nên họ đã dự đoán trước việc các môn phái sẽ quyết tâm đấu với nhau từ khi đại hội bắt đầu.

 

Vấn đề ở đây là…..

 

“Tông Nam ngã ngựa khiến cho sự cân bằng giữa thế lực cũng bị sụp đổ. Bây giờ cũng chỉ còn lại mười đệ tử của Cửu Phái Nhất Bang nằm trong số Tam Thập Nhị Cường.”

 

“Ừm.”

 

Pháp Chỉnh thở dài.

 

Mặc dù có rất nhiều người thường gộp chung Cửu Phái Nhất Bang và Ngũ Đại Thế Gia lại với nhau, nhưng trên thực tế, Cửu Phái Nhất Bang và Ngũ Đại Thế Gia không giống nhau như vậy.

 

Bởi vì ngay từ khái niệm môn phái và gia môn đã có sự khác biệt khi một bên là gia môn được tiếp nối bằng huyết thống trực hệ, còn một bên là môn phái được tiếp nối bằng truyền thống và ý chí của chính môn phái đó. Vậy nên hai bên thường xuyên phải đối đầu với nhau từ chuyện lớn cho tới chuyện nhỏ.

 

Do đó, việc Cửu Phái Nhất Bang thất thế trước Ngũ Đại Thế Gia trong đại hội tỉ võ được tổ chức ngay tại Thiếu Lâm Tự chẳng phải việc vui vẻ gì.

 

“Số lượng đệ tử của Ngũ Đại Thế Gia còn trụ lại gần như gấp đôi so với Cửu Phái Nhất Bang. Và môn phái còn tới bốn thành viên lại không phải Cửu Phái Nhất Bang, cũng chẳng phải Ngũ Đại Thế Gia……”

 

Pháp Chỉnh nói đến đây thì thở dài.

 

Bây giờ chỉ còn một môn phái duy nhất có môn đồ lọt vào danh sách Tam Thập Nhị Cường ngoại trừ Cửu Phái Nhất Bang và Ngũ Đại Thế Gia.

 

“Nói thực thì ta không thể đoán trước được Hoa Sơn lại nổi bật như vậy.”

 

Có tổng cộng bốn môn đồ Hoa Sơn nằm trong số Tam Thập Nhị Cường.

 

Bốn người có vẻ là một con số nhỏ, nhưng, Hoa Sơn lại là môn phái duy nhất có tới bốn môn đồ nằm trong tổng số ba mươi hai người được bước tiếp vào vòng trong. Đến cả Thiếu Lâm đứng đầu thiên hạ cũng chỉ có ba người.

 

“Thiệp mời ban đầu chúng ta gửi cho Hoa Sơn là loại nào?”

 

“Thiệp Ngân sắc ạ. Nhưng vì bị họ quở trách nên Tuệ Phỏng đã tự ý đổi thành thiệp Kim sắc.”

 

Pháp Chỉnh thở hắt như thể đó là một điều may mắn.

 

“Nếu không nhờ có Tuệ Phỏng tùy cơ ứng biến thì suýt chút nữa chúng ta phải chịu một sự nhục nhã lớn rồi.”

 

Giả dụ như Hoa Sơn chỉ nhận được thiệp Ngân sắc mà đạt được thành tích này ở Thiếu Lâm, thì chắc chắn, các đồng đạo võ lâm giang hồ sẽ chỉ trích Thiếu Lâm không chịu tìm hiểu về thực lực của Hoa Sơn.

 

Bọn họ sẽ cười nhạo Thiếu Lâm khi chỉ đưa thiệp Ngân sắc cho Hoa Sơn trong khi các môn phái còn kém hơn cả Hoa Sơn lại nhận được thiệp mời Bạch Kim sắc.

 

Vậy nên Pháp Chỉnh mới cảm thấy thật may mắn khi có thể tránh được sự mất mặt đó.

 

“Đúng là may mắn, nhưng cũng thật bất công. Trước khi đại hội bắt đầu, làm gì có ai nghĩ Hoa Sơn sẽ nổi trội như thế chứ?”

 

“Đúng vậy.”

 

Pháp Chỉnh mỉm cười.

 

“Đặc biệt là tên tiểu tử Thanh Minh đó. Càng ngày nó lại càng khiến ta bất ngờ. Chắc Tuệ Nhiên sẽ phải khổ chiến rồi đây.”

 

“Đến mức đó sao ạ? Đúng là tên tiểu tử đó đáng gờm thật, nhưng trong mắt của đệ, nó vẫn không thể so sánh với Tuệ Nhiên được……..”

 

“Bởi vì thứ đệ nhìn thấy không phải là tất cả.”

 

Pháp Chỉnh híp mắt.


 

(Bản dịch được thực hiện bởi A-H Team, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)

 

 

‘Và có thể, những gì ta nhìn thấy cũng chưa phải là tất cả.’

 

Đúng là một chuyện rất thú vị.

 

Không ngờ một tiểu tử chưa bằng nửa tuổi đời của ông ta lại sâu sắc đến mức khiến ông ta không thể nhìn thấu tất cả.

 

Nếu như Tuệ Nhiên là một dòng nước suối quá đỗi trong xanh khiến ai nhìn vào cũng cảm thấy vui vẻ, thì Thanh Minh lại quá sâu sắc, giống như một cái giếng sâu đến mức không ai dám nhìn vào.

 

“Tuy có những lúc ông trời rất vô tình, nhưng sau cùng, chính sự vô tình ấy sẽ mang lại sự ấm áp. Vậy nên việc tiểu tử ấy xuất hiện ở Hoa Sơn chắc hẳn là do ý của ông trời.”

 

Rồi Pháp Chỉnh lẩm nhẩm Phật hiệu.

 

-       Ở đây có vị nào không biết kết cục của những người tin vào nghĩa khí, quên cả bản thân mình để hành đạo nghĩa hiệp không?

 

Pháp Chỉnh khẽ run người khi giọng nói của chưởng môn nhân Tông Nam xoẹt qua đầu.

 

‘Làm gì có chuyện họ không biết chứ?’

 

Làm gì có chuyện đó.

 

Chính giang hồ đã khiến họ trở nên như thế này.

 

Họ chỉ muốn ngoảnh mặt làm ngơ. Hoàn toàn không muốn quay đầu nhìn lại.

 

Ấy thế mà Hoa Sơn đã quay trở lại và hiên ngang đứng trước mặt bọn họ bằng chính sức mạnh của mình. Điều đó cũng có nghĩa là những người thực lòng một mực theo đuổi nghĩa khí, dù gặp phải khó khăn cũng sẽ không bị đánh gục.

 

Cũng vì vậy mà mỗi khi Pháp Chỉnh nhìn thấy các môn đồ Hoa Sơn là ông ta lại cảm thấy nhói buốt như có hàng nghìn mũi kim đâm vào tim.

 

“A di đà Phật.”

 

Pháp Chỉnh khẽ lắc đầu, niệm Phật để xua tan tạp niệm.

 

“Bây giờ ta cũng đã nhìn thấy cái kết của đại hội này rồi. Sẽ thật tốt nếu như nó trở thành một chuyện để các bên hiểu rõ nhau hơn.”

 

“Chắc chắn là đã hiểu hơn rồi đó ạ. Đặc biệt là Hoa Sơn đã trở thành một môn phái không ai là không biết đến trong thiên hạ.”

 

“Hừmmm.”

 

“Nếu như tên tiểu tử Thanh Minh đó tiến thẳng vào vòng chung kết, thì danh dự của Cửu Phái Nhất Bang sẽ rơi thẳng xuống vực mất. Tất nhiên là điều đó cũng khiến Ngũ Đại Thế Gia phải thẹn đến đỏ mặt.”

 

“Đệ nói đúng.”

 

“Và nếu mọi chuyện xảy ra như vậy…….”

 

Pháp Giới nhìn biểu cảm của Pháp Chỉnh rồi hạ ánh mắt xuống.

 

“Thì có khi chúng ta cũng phải xem xét lại quyết định khi xưa.”

 

“Nếu thế thì đúng là phải làm như vậy thật.”

 

Pháp Chỉnh lại lẩm nhẩm niệm Phật.

 

Quyết định khi xưa mà Pháp Giới nhắc tới chính là việc khai trừ Hoa Sơn ra khỏi Cửu Phái Nhất Bang.

 

“Thế nhưng, chúng ta không thể chỉ dựa vào đại hội tỉ võ của các hậu khởi chi tú để quyết định việc đó được.”

 

“Mặc dù đúng là như vậy……”

 

“Được rồi. Ta hiểu đệ muốn nói gì. Điều đó có nghĩa là chúng ta phải chuẩn bị trước vì sớm muộn gì thì việc đó cũng sẽ xảy ra.”

 

“Đúng vậy ạ, thưa Phương trượng.”

 

Hoa Sơn quay lại Cửu Phái Nhất Bang.

 

Đây không phải là một chuyện nhỏ. Bởi vì rất có thể, đó sẽ là sự kiện lớn đến mức khiến cho bản đồ phân chia thế lực trên giang hồ bị đảo lộn.

 

“Nếu chuyện đó hợp tình hợp lý thì chúng ta phải làm như vậy thôi.”

 

Pháp Chỉnh gật đầu.

 

“Trước tiên chúng ta vẫn phải quan sát thêm một chút nữa. Sau khi đại hội tỉ võ kết thúc, ta bàn luận thêm cũng chưa muộn.”

 

“Vâng, thưa Phương trượng.”

 

“A di đà Phật.”

 

Pháp Chỉnh nhắm mắt chìm vào trong suy nghĩ.

 

Pháp Giới lưỡng lự một chút rồi cất lời thay vì rời đi.

 

“Đệ hơi ghen tị một chút.”

 

“Hửm?”

 

“Có lẽ bây giờ Hoa Sơn đang vui đến mức muốn bay lên trời. Cứ nghĩ đến cảnh ấy thôi là bụng đệ lại đau nhói.”

 

Pháp Chỉnh khẽ mỉm cười trước câu nói chân thành ấy.

 

“Những nỗ lực của họ đã được đền đáp. Đệ phải chúc mừng họ chứ.”

 

“Vâng, Phương trượng.”

 

***

 

“Vì vậy nên…….”

 

Giọng nói của Huyền Tông nghẹn ngào.

 

“Chắc hẳn tổ tiên của chúng ta cũng rất vui trước thành tích vang dội…….”

 

“Gừừừ…….”

 

“Khi có tới bốn đệ tử lọt vào danh sách Tam Thập Nhị Cường…..”

 

“Grừừừừ…….”

 

Huyền Tông đang nói thì ngưng lại nhìn các môn đồ với ánh mắt mơ hồ.

 

Các môn đồ nhìn lại ông ta bằng một biểu cảm như thể nhà đang có đám tang. Và…..

 

Tất cả bọn họ đều quay đầu về một hướng. Nơi kẻ đầu sỏ của vấn đề đang ở đó.

 

Thanh Minh bị nhóm Bạch Thiên giữ chặt tứ chi đang gầm gừ giống như một con chó đói nhe nanh múa vuốt chuẩn bị săn mồi.

 

‘Nó lại bị gì nữa vậy.’

 

Huyền Tông thở dài.

 

Có vẻ như bây giờ ông ta có nói nhấn mạnh đến mức nào đi chăng nữa thì các môn đồ cũng chẳng để vào tai. Cho dù ông ta có động viên cỡ nào, thì các môn đồ Hoa Sơn cũng chỉ trưng ra ánh mắt vô hồn với biểu cảm giống hệt như những đứa trẻ khi cha mẹ của chúng ở phía sau nổi giận bắt chúng đi học.

 

“Ờ……. Hừmmm.”

 

Huyền Tông ho lớn.

 

“Ta có việc cần bàn bạc với các trưởng lão nên phải quay về trước đây. Các con cũng nghỉ……”

 

“Chưởng, chưởng môn nhân!”

 

“Chưởng môn nhân định đi đâu thế! Để bọn con đưa người đi!”

 

“Người đừng bỏ rơi tụi con mà! Chưởng môn nhân!”

 

Các môn đồ đang bối rối cả buổi giờ đây lại bùng nổ sự tuyệt vọng.

 

Thế nhưng Huyền Tông lại quay đầu né tránh ánh mắt của các môn đồ.


 

(Bản dịch được thực hiện bởi A-H Team, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)

 

 

Đương nhiên là việc bảo vệ mấy đứa trẻ này không phải là chuyện khó đối với ông ta, nhưng chắc chắn sau này, cái con Hoa Sơn Cuồng Khuyển kia cũng sẽ không bỏ qua cho bọn chúng.

 

Người đời có câu nếu bị ăn đòn thì ăn đòn trước vẫn tốt hơn, thế nên thà rằng cứ để bọn chúng bị nó tẩn một trận trước cho rồi.

 

“Vậy, vậy ta đi đây.”

 

Thấy Huyền Tông vội vã bước ra cửa, các môn đồ Hoa Sơn gào thét trong tuyệt vọng.

 

“Chưởng môn nhânnnnnnnn!”

 

“Chưởng môn nhân, người đi đâu vậy! Huyền Thương trưởng lão! Vân Kiếm sư thúcccc!”

 

“Người đừng bỏ tụi con ở lại đây mà! Người hãy đưa tụi con theo với……! Con xin người đấy!”

 

Thế nhưng Huyền Tông không hề quay đầu lại mà đã biến mất như thể không nghe thấy lời gào thét của bọn họ.

 

"……."

 

Tuyệt vọng, các môn đồ Hoa Sơn chầm chậm, rất chậm, cùng quay đầu về một phía.

 

Đây chính là khoảnh khắc đối đầu với Atula từ mười tám tầng địa ngục.

 

“......Thành tích vang dội ư?”

 

Giọng nói chất chứa toàn bộ sự căm phẫn trên thế gian này được phát ra từ miệng của tên ác quỷ đó.

 

“Thành tích vang dội áaaaaaa?”

 

Thanh Minh vặn người. Lưu Lê Tuyết và Nhuận Tông nhẹ nhàng thả tay Thanh Minh ra.

 

“Những thứ ta đã dạy các ngươi là vàng là ngọc, dạy đến quên ăn quên ngủ thế mà các ngươi vất đi hết. Vậy mà còn dám nhận là thành tích vang dội áaaaaaaa?”

 

Mắt hắn bắt đầu long lên sòng sọc.

 

Các môn đồ Hoa Sơn nhìn Bạch Thiên bằng ánh mắt cầu cứu.

 

‘Hãy làm gì đó đi, đại sư huynh!’

 

‘Huynh hãy nhìn nó đi, nhìn nó đi! Mắt nó trợn ngược rồi kia kìa!’

 

Bạch Thiên đón lấy những ánh mắt khẩn thiết ấy, ho lớn rồi mở miệng.

 

“Thanh Minh à. Đúng là mặc dù đã rơi rụng nhiều thật, nhưng dù sao chúng ta cũng là môn phái còn lại nhiều người nhất. Đây là chuyện đáng chúc mừng……”

 

“Sư thúc.”

 

“Hửm?”

 

“Người khác mà nghe thấy câu đó sẽ tưởng sư thúc cũng được vào vòng trong đấy?”

 

"……."

 

“Sư thúc đừng có lén la lén lút đứng ở đây nữa. Sư thúc hãy cuốn xéo đến chỗ mấy kẻ bị loại kia mà đứng. Nếu hít cùng một bầu không khí với sư thúc thì ta cũng sẽ bị thua thê thảm mất thôi.”

 

 

"……."

 

Bạch Thiên thất thiểu đi tới chỗ những người bị loại, ngồi xếp bằng.

 

“Đại sư huynh?”

 

“.......Hả?”

 

“........Không.. Không có gì ạ.”

 

Không ai có thể mở miệng khi nhìn thấy ánh mắt thê thảm của hắn, họ chỉ còn cách nuốt ngược nước mắt vào trong.

 

‘Thật đáng thương.’

 

‘Tại sao trong cuộc đời tên khốn đó không có ngoại lệ vậy.’

 

Thanh Minh lại không thèm liếc mắt nhìn dù hắn biết bọn họ đang nghĩ gì.

 

“Tất cả các ngươi bước ra đây, thua Cửu Phái Nhất Bang ư? Ta mà nổi điên lên thì các ngươi không sống được đâu! Khi ta nổi điên lên ấy! Các ngươi hết lý do để sống rồi nên mới thua bọn nhãi Cửu Phái Nhất Bang đúng không? Các ngươi mau đập nát tay của mình đi! Đập nát hết đi!”

 

“Khoan đã!”

 

Đúng lúc ấy có người nào đó giơ tay đứng dậy.

 

“Làm sao?”

 

“Ta thua Ngũ Đại Thế Gia nên mới bị loại mà?”

 

“Ngồi xuống. Nếu không muốn chết.”

 

“Vâng.”

 

Sự phản kháng nhanh chóng bị dập tắt.

 

“Nhưng….. Bọn ta cũng làm rất tốt rồi mà.”

 

“Tốt cái con khỉ chứ tốt!”

 

“Dù sao thì tụi Tông Nam cũng phải cuốn gói đi về rồi, chúng ta……”

 

“Khừừ. Cũng đúng.”

 

Thanh Minh đang gầm gừ như một con quỷ hung ác nhanh chóng dịu lại.

 

“Các ngươi có nhìn thấy cảnh bọn khốn đó cuốn gói đi về không? Haha! Đúng là cảnh tượng cả đời này ta cũng không thể quên được mà!”

 

“Vai của chúng chùng hết xuống!”

 

“Chúng cũng không dám ngoảnh đầu lại luôn!”

 

“Đúng, đúng! Bọn chúng không thể ngoảnh đầu lại được!”

 

Các môn đồ không bỏ lỡ cơ hội nhiệt tình phụ họa theo hắn. Bởi vì họ biết, chỉ cần khiến hắn thả lỏng tâm trạng thì họ cũng bị ăn đòn ít hơn.

 

Bạch Thiên nhanh chóng nắm bắt tình hình rồi phụ họa theo.

 

“Hệt như nhà có đám tang ấy nhỉ?”

 

“Đúng vậy. Bàn tay của sư thúc cũng suýt đi đời nhà ma đấy còn gì.”

 

"……."

 

Rồi hắn ngay lập tức hối hận. Không khí nhất thời yên lặng.

 

Ngọn lửa đang dần được dập tắt lại bị thổi bùng lên.

 

“Thật là hổ thẹn. Mang tiếng là đại sư huynh mà lại không thể lọt vào Tam Thập Nhị Cường. Thậm chí sư thúc còn bị chém một tay lủng lẳng trong khi những người khác đều bình thường? Ta điên mất thôi! Ai ôi!”

 

Thấy Thanh Minh vừa hét lên vừa xông về phía Bạch Thiên, Nhuận Tông và Chiêu Kiệt vội vã tóm lấy tứ chi của hắn.

 

“Thanh Minh, nhịn đi! Đó là sư thúc! Là sư thúc đấy!”

 

“Sư thúc đang bị thương nữa! Đệ đợi sư thúc khỏi rồi đánh cũng được mà!”

 

Thấy Bạch Thiên nhất thời mất hồn, gương mặt trở nên trắng bệch, Bạch Thương mỉm cười vỗ vai hắn.

 

“Đại sư huynh, đệ hiểu cảm giác đó.”

 

“.......Ai cần đệ hiểu hả, cái tên tiểu tử này.”

 

Bạch Thiên thật muốn trốn vào một góc mà khóc cho rồi.

 

Thanh Minh gầm gừ nhìn các môn đồ Hoa Sơn.

 

‘Không thể thế được!’

 

Thực ra ngoài nhóm Bạch Thiên ra thì thời gian các môn đồ khác được tu luyện cùng Thanh Minh không nhiều đến vậy. Thậm chí tài năng của họ cũng không có gì nổi trội. Vậy nên việc họ đi được tới đây đã là một chuyện đáng kinh ngạc rồi.

 

Chẳng phải các môn phái khác cũng hiểu về sự quyết tâm của Hoa Sơn đó sao?

 

Nếu như các môn đồ bị loại lần này cứ tiếp tục trưởng thành như vậy vì họ sẽ đạt đến cảnh giới chỉ cần dùng ngón chân cũng đánh bại được những kẻ đã thất bại ngày hôm nay mất.

 

Thế nhưng Thanh Minh tuyệt đối không thể dễ dàng hài lòng như thế.

 

(Bản dịch được thực hiện bởi A-H Team, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)

 

 

‘Ta bực mình thật đấy.’

 

Nếu nhìn thấy kết quả này thì các sư huynh sư đệ trên tiên giới sẽ nói gì nhỉ?

 

-       Khục khục khục khục. Có vẻ như thiên phú dạy dỗ hậu bối của đệ cũng chỉ đến thế mà thôi 😌

 

“Aaaaaaaaaaaaa! Cái lão già chết tiệt kia!”

 

Nhuận Tông vội vàng túm lấy Thanh Minh khi thấy hắn trợn mắt nghiến răng. Lưu Lê Tuyết và Chiêu Kiệt cũng dùng hết sức khống chế hắn.

 

“Ta xin đệ đấy, có phát điên thì cũng hãy điên một cách bình thường đi, Thanh Minh!”

 

“Đệ hãy tỉnh lại đi. Tỉnh lại đi!”

 

Thanh Minh nghiến răng nhìn ba người đang khống chế mình.

 

Thật trùng hợp khi bọn họ chính là bốn trong số Tam Thập Nhị Cường của đại hội võ lâm.

 

“Bây giờ sẽ không có thất bại nào đến với Hoa Sơn nữa!”

 

"……."

 

“Nếu cả bốn người ở đây mà không vào được Đệ Tứ Cường thì tất cả sẽ phải bò về Hoa Sơn cho ta! Biết chưa hả? Đặc biệt là những kẻ đã thua lũ tiểu tử Cửu Phái Nhất Bang sẽ phải lăn về Hoa Sơn đấy, nên các ngươi cứ thử thua đi! Có giỏi thì cứ thử thua đi!”

 

Thấy Thanh Minh bắt đầu trở nên cùng hung cực ác, Bạch Thiên quay sang hỏi Bạch Thương đang ngồi khoanh tròn bên cạnh mình.

 

“Đối thủ tiếp theo của nó là ai vậy?”

 

“........Nam Cung Độ Huy của Nam Cung Thế Gia.”

 

“........Thôi xong.”

 

“Chắc vậy nhỉ?”

 

Bạch Thiên nhắm mắt thành tâm cầu mong cho linh hồn của Nam Cung Độ Huy được siêu thoát.

 

Tiện thể cầu siêu cho bản thân mình luôn.


 

Hiện tại MOMO đang gặp 1 số lỗi, nếu sau 30p-1h nạp vẫn chưa có xu, các bạn vui lòng liên hệ fanpage, gởi ảnh chuyển tiền, copy mã giao dịch, copy username để kiểm tra và xử lí nhé!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương