Hoa Sơn Tái Khởi
Chapter 308 Quân tử thì không nên vất vả vô ích. (3)

 

Hiện tại MOMO đang gặp 1 số lỗi, nếu sau 30p-1h nạp vẫn chưa có xu, các bạn vui lòng liên hệ fanpage, gởi ảnh chuyển tiền, copy mã giao dịch, copy username để kiểm tra và xử lí nhé!

Chapter 308 Quân tử thì không nên vất vả vô ích. (3)


 

Đạo không đơn thuần chỉ là truy cầu.

Giống như cây hoa mai phải chịu đựng mùa đông dài lạnh giá thì mới có thể nở rộ những bông hoa đẹp đẽ. Việc truy cầu Đạo cũng đòi hỏi sự kiên nhẫn lâu dài.

Vì vậy mà Nhuận Tông đã rất kiên nhẫn và nhẫn nại.

Đó mới là một đạo sĩ chân chính.

“Con lại đang suy nghĩ lung tung gì đó?”

Nhuận Tông từ từ ngẩng đầu lên.

Các Bạch Tử bối xung quanh hắn đều mở to mắt nhìn hắn chằm chằm.

Ờm…

Những ánh mắt tàn nhẫn.

Ánh mắt chứa đầy sự trách móc về những sai lầm hắn đã mắc phải.

Nhưng mà….

Chiêu Kiệt?

Hắn nhận ra hình bóng Chiêu Kiệt trong số Bạch Tử bối đang chỉ trỏ. Hai bên má Nhuận Tông bắt đầu run lên.

Sao đệ lại chen vô giữa bọn họ chứ?

“Ta!”

Bạch Thiên đang khoanh tay đứng ở giữa, trợn mắt nói.

“Vô cùng tức giận.”

“……”

“Một đệ tử Thanh Tử bối lại xin hàng trong một cuộc tỉ võ? Cả kiếm cũng không vung lên được lấy một lần?”

“Không phải….”

Nhuận Tông nhìn mọi người xung quanh với vẻ mặt oan ức nhất trần đời. Tuy nhiên, Bạch Tử bối cứ gào như thể không có ý định nghe hắn giải thích.

“Mà thôi tạm bỏ qua chuyện đó đi.”

“Ta tưởng dạo này con hay khoe khoang là kiếm pháp của con lên tay lắm mà.”

“Môn đồ của Hoa Sơn mà lại đầu hàng hả? Chắc ta gõ vỡ đầu con quá.”

Nhuận Tông nhắm chặt mắt.

Khung cảnh này giống như một bầy sói từ tứ phía đánh hơi được mùi máu rồi kéo ập tới vậy.

Nhưng đây là chuyện vô cùng oan ức, không phải sao?

“Không phải…”

“Không phải cái gì nữa?”

“Ai cho phép con lên tiếng? Ai cho?”

“Này! Ta hỏi con tại sao lại đầu hàng? Còn không chịu trả lời hả?”

“Mở miệng ra trả lời đi chứ? Hả?”

“……”

Dạ thưa.

Các sư thúc nổi giận cũng được, nhưng nếu đã muốn tấn công tập thể như thế này thì không phải nên thống nhất ý kiến với nhau trước hả?

Rốt cuộc con nên mở mồm hay ngậm mồm lại đây…

Còn nữa, Chiêu Kiệt, tại sao đệ lại xuất hiện ở đây rồi còn thừa nước đục thả câu nói chuyện trống không với ta thế hả?

Tên tiểu tử này…?

Đúng lúc đó, Bạch Thiên thở dài một hơi rồi dùng chất giọng nghiêm nghị tiếp lời.

“Ở đó có rất nhiều người chú ý dõi theo, vậy mà môn đồ của Hoa Sơn lại xin đầu hàng? Thế nhân sẽ nghĩ gì về Hoa Sơn đây hả?”

“Toàn là sư huynh, sư đệ cả…”

“Đó mới là vấn đề đấy. Người làm sư huynh mà lại đầu hàng trước sư đệ của mình hả? Vậy thì kỷ cương của Hoa Sơn sẽ hoàn toàn đảo lộn không phải sao? Ít nhất cũng phải rút kiếm ra chứ? Cũng phải phản kháng một chút rồi hẵng chịu thua chứ?”

Cuối cùng Nhuận Tông không nhịn nổi nữa, uất ức mà nói.

“…Làm gì cũng phải biết nhìn người trước, không phải sao ạ?”

“Hả?”

Các Bạch Tử bối giận dữ trừng mắt, nhưng Nhuận Tông vẫn rất cứng rắn.

“Lời các sư thúc nói đều đúng cả! Đã là sư huynh thì không được đầu hàng như vậy! Là sư huynh thì dù không thể thể hiện được sự uy nghiêm thì cũng phải thể hiện được ý chí của mình!”

“Thì?”

Bạch Thiên nghiêng đầu hỏi.

“Vậy rồi sao nữa?”

“Nhưng tên tiểu tử đó có coi con là sư huynh đâu? Bất luận già trẻ nam nữ địa vị cao thấp ra sao, hễ gặp ai nó sẽ giã vỡ đầu người ta trước! Tên tiểu tử đó lẽ ra không nên vào Hoa Sơn mà phải bị giám sát nghiêm ngặt một mình mới đúng! Không phân biệt người giàu sang, nghèo hèn hay quyền lực, ai nó cũng có thể xuống tay được, không phải sao?”

“……”

“Một kẻ như nó liệu sẽ nhẹ tay với sư huynh ư? Mọi người nói chuyện gì có lý hơn đi chứ! Phải mà nó là đứa biết ra tay có chừng mực rồi kết thúc mọi chuyện một cách tốt đẹp thì con mới dám đưa đầu vào chứ. Con mà đưa đầu vào cho nó thỏa sức đánh thì con xin phép tự cứu lấy bản thân mình trước.”

Nhuận Tông đường đường chính chính ưỡn ngực vươn vai nói hết nỗi lòng mình.

“Nếu ở đây có ai có thể đối đầu với Thanh Minh cho tới lúc bị nó giã vỡ đầu mà không chịu khuất phục thì hẵng trách mắng con!”

“……”

Các Bạch Tử bối sượng mặt né tránh ánh mắt của hắn.

Dù vẫn muốn tiếp tục mắng Nhuận Tông lắm, nhưng quả thực người bình thường sẽ chẳng có ai lại đi đối đầu trực diện với Thanh Minh cả.

Vẻ hãnh diện thoáng qua trên gương mặt của Nhuận Tông.

Tất cả mọi người đều phải thừa nhận suy luận của hắn…

Hửm? Chiêu Kiệt?

Tại sao đệ cũng dám trách mắng ta?

Bạch Thiên lẳng lặng lắng nghe, giờ mới nhìn Nhuận Tông mà gật đầu.

“Phải. Con nói đúng.”

“Đại sư huynh!”

“Như vậy không phải là dễ dãi quá sao?”

“Im lặng.”

Các Bạch Tử bối đồng loạt buông lời bất mãn, Bạch Thiên cau mày kìm nén cơn bất mãn của bọn họ.

“Nhuận Tông à.”

“Vâng, thưa sư thúc.”

“Ta hoàn toàn hiểu lời con nói.”

“Sư thúc!”

Nhuận Tông nhìn Bạch Thiên bằng ánh mắt cảm kích.

Quả nhiên ở nơi mà mọi lẽ thường đều sụp đổ như Hoa Sơn thì vẫn có Bạch Thiên là hiểu được những lời này.

“Nhưng mà.”

“Dạ?”

“Nghĩ đi nghĩ lại thì ta vẫn cảm thấy lựa chọn của con có hơi sai lầm…”

“……”

“Bọn ta thì hiểu đấy, nhưng tên tiểu tử ấy có hiểu không?”

“Dạ?”

“Tên tiểu tử đó.”

Bạch Thiên hất cằm hướng về nơi nào đó. Nhuận Tông quay đầu nhìn theo hướng cằm của Bạch Thiên.

Hắn nhìn thấy Thanh Minh mỉm cười kỳ quái ôm mớ tiền kiếm được từ bàn cá cược từ từ đi bộ về phía hắn.

“……”

Các Bạch Tử bối phát hiện ra Thanh Minh thì lén lén lút lút đứng lùi ra xa như thể nhìn thấy chó dại sùi bọt mép vậy.

Nhuận Tông bắt đầu run rẩy.

“Mọi người tụ tập ở đây làm gì thế?”

“À không. Thì chỉ…”

Thanh Minh ngồi xuống bên cạnh chỗ Nhuận Tông đang quỳ gối, đưa tay lên vai hắn.

“Sư huynh!”

“…Ờ, ừ?”

“Đúng là hợp lý thật đấy nhỉ?”

“…Hả?”

Trán Nhuận Tông bắt đầu đổ mồ hôi lạnh.

“Hợp lý. Phải. Rất hợp lý ấy chứ. Cần gì phải đổ mồ hôi đổ máu đánh nhau với một đối thủ không có khả năng chiến thắng chứ? Thà cứ đầu hàng sớm để bảo toàn thể lực có phải tốt hơn không?"

Nhuận Tông liếc nhìn Thanh Minh.

Chỉ nhìn biểu cảm tươi cười hớn hở thôi thì rất khó để biết được hắn đang suy nghĩ gì.

Nghĩ lại thì cũng thật kỳ lạ khi một người đang cười tươi như thế mà mình lại không thể suy đoán được nội tâm của họ.

Nhuận Tông lén lút dò xét ánh mắt của Thanh Minh rồi cẩn thận mở miệng.

"Đúng, đúng vậy nhỉ?"

"Đương nhiên."

"Không phải đang mỉa mai ta đúng không?"

"Ầy. Sư huynh có từng thấy ta mỉa mai ai bao giờ chưa?"

"...Ể?"

Làm gì có cơ hội để mà thấy.

Nghĩ lại thì tính cách của tên tiểu tử này không tốt tới mức đó đâu. Làm gì có chuyện nó chỉ mỉa mai một ai đó khi người đó khiến nó không hài lòng, có mà nó nhảy bổ vào đập bể đầu luôn ấy chứ.

“Đúng, đúng vậy. Ta cũng nghĩ như thế.”

Gương mặt của Nhuận Tông khôi phục lại vẻ rạng rỡ. Các sư thúc có chỉ trích hay không cũng được, trước tiên chỉ cần vượt qua ải của tên tiểu tử này là…

Thế nhưng vạn sự trên thế gian nào có bao giờ dễ dàng như chúng ta mong đợi.

“Nhưng mà.”

“…Ờ ừ?”

Thanh Minh nở một nụ cười đầy ý vị.

“Nếu vậy thì tại sao ban đầu sư huynh lại cầm kiếm?”

“Hả?”

“Hây ya!”

Thanh Minh duỗi chân ra đá bộp vào người Nhuận Tông.

“Khẹc!”

Nhuận Tông lăn một vòng rồi ngã úp trên mặt đất, Thanh Minh vừa đứng dậy khỏi chỗ vừa la hét ầm ầm.

“Một người biết xử sự hợp tình hợp lý như vậy tại sao lại buông kiếm giữa chừng? Tiễn Phật phải tiễn tới Tây Thiên, đã cầm kiếm là phải cầm cho đến cùng!”

“……”

Thanh Minh trợn ngược mắt lên.

“Chuyện này đúng là! Gì cơ? Hợp lý? Mấy cái tên vô lại này, lỡ mà gặp Ma Giáo thì mấy người tính đối thoại giảng hòa với bọn chúng luôn hả? Cái loại người luyện kiếm tầm đạo nào mà lại dám nói ra hai chữ ‘hợp lý’ hả?

“Không, không phải…”

“Grừừừừừừừừ!”

Trong nháy mắt, Thanh Minh đã hoàn toàn biến thành một con chó dại, hắn tức giận xông về phía Nhuận Tông. Các Bạch Tử bối hoảng hốt ngăn hắn lại.

“Thanh Minh à, bình tĩnh lại đã!”

“Lát nữa về tới điện các rồi muốn làm gì cũng được. Trước tiên con cứ bình tĩnh lại đã.”

Các Bạch Tử bối vừa mới nãy còn ra vẻ như muốn ăn tươi nuốt sống Nhuận Tông vậy mà bây giờ cũng đang quyết tử ngăn cản Thanh Minh.

“Hợp lý? Hợp lýýýýýýý? Nếu hợp lý như vậy thì không lẽ cứ chạy sâu vào trong thung lũng múa kiếm qua lại là có thể Vũ Hóa Đăng Tiên sao? Hả? Một kẻ chỉ biết chạy theo những điều hợp lý thì sao còn mò đến Đạo Môn làm gì? Có khác gì những kẻ sống ở trong chùa mà lại đi tìm thịt để ăn không?”

“…Người đòi ăn thịt trong chùa là đệ chứ ai?”

“GÌ?”

“À, à không.”

Nhuận Tông ngậm chặt miệng. Nhưng ánh mắt uất ức của hắn lại chỉ dán vào miếng khô bò trên tay Thanh Minh.

Nếu Thanh Minh không cầm khô bò trên tay thì hắn cũng không ấm ức đến thế.

“Ta đến phát điên lên mất!”

“Vì tức quá ấy!”

“Thật đáng xấu hổ.”

Chịu cùng một lúc ba lời công kích của Thanh Minh, Bạch Thiên và Lưu Lê Tuyết, Nhuận Tông ủ rũ cúi thấp đầu.

Ai sống trên đời cũng có lúc phải chịu đầu hàng chứ. Mấy người này không biết ‘Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt’ à?.

“Hèn nhát…”

“….Đệ tính giết người luôn đấy à?”

Chiêu Kiệt muốn nói đỡ cho Nhuận Tông một câu, nhưng rồi hắn cũng giật mình lui người lại.

Đúng lúc đó, một giọng nói của sự cứu rỗi vọng đến.

“Thì ra tất cả đều đang ở đây.”

“A, quan chủ!”

“Sư thúc!’

Vân Kiếm mỉm cười bước tới chỗ bọn họ.

“Ta đã xem hết trận đấu rồi.”

“Quan chủ!”

Nhuận Tông mắt lệ lưng tròng chạy đến chỗ Vân Kiếm. Nếu đứng bên cạnh Vân Kiếm thì tên cọp điên Thanh Minh và nhóm sư thúc như bầy sói đói đó sẽ không thể la mắng hắn được nữa.

Vân Kiếm nhìn thấy Nhuận Tông hớt hải chạy đến thì bật cười đưa tay ra nắm lấy tai hắn.

“Oái! Quan chủ! Tai! Tai!”

“Con mau lại đây.”

“Aaa! Quan chủ, tai! Tai con rớt ra mất! Thật đấy ạ!”

“Ồn ào quá! Với tư cách là Quan chủ của Bạch Mai Quan, ta xấu hổ không thể sống nổi nữa mất. Cái tên tiểu tử này! Đừng nói nhiều nữa, đi theo ta!”

Tất cả mọi người đều ngơ ngác nhìn Vân Kiếm nắm tai Nhuận Tông lôi đi xềnh xệch.

“…Sư thúc là người như vậy hả?”

Có tiếng ai đó mệt mỏi lầm bầm trả lời.

“Ai rồi cũng sẽ như vậy thôi. Ai rồi cũng khác.”

Các môn đồ của Hoa Sơn đều nhất tề thở dài một hơi.

 

***

 

Thậm chí bây giờ đến việc bước đi cũng không hề dễ dàng chút nào. Cứ bước một bước là vết thương lại đau nhức.

Nhưng Lý Tống Bạch lại không biểu lộ cảm xúc gì mà chỉ miệt mài di chuyển bước chân. Giờ không phải lúc để than khóc. Vì hậu quả mà Tông Nam phải gánh chịu còn nặng nề hơn cả thương tích của hắn.

Hắn nhìn quanh một lượt rồi khẽ thở dài.

‘Nặng nề quá.’

Bộ dạng chẳng khác nào một bại binh thua trận quay trở về.

Có lẽ đó cũng là chuyện hiển nhiên thôi.

Bởi vì con người sẽ không thực sự cảm nhận được sâu sắc sự thất bại ngay tại thời điểm đó.

Khi thời gian qua đi và con người dần hiểu ra mình đã đánh mất những gì, thì vết thương của sự thất bại sẽ càng bị đâm vào một cách đau đớn hơn.

Ở đại hội lần này, Tông Nam đã đánh mất quá nhiều thứ. Đến mức có lẽ bọn họ sẽ không thể khôi phục lại được.

Lý Tống Bạch ngẩng đầu nhìn lên thiên không.

Một môn phái lụi bại.

Linh hồn đã mất.

Và những con người không còn lại gì ngoài sự tuyệt vọng.

Tất cả những thứ đó đè nặng lên vai hắn.

Nhưng Lý Tống Bạch vẫn không chịu khuất phục.

‘Đạo sĩ cũng đã bắt đầu như thế này đúng không?’

Mà không, có lẽ còn tuyệt vọng hơn thế này ấy chứ. Dù sao thì Tông Nam vẫn còn nhân lực, vẫn còn danh tiếng, khác hẳn với Hoa Sơn, họ không còn lại gì cả.

Trong tình cảnh không còn lại gì ngoài sự tuyệt vọng đó, chỉ trong vòng vài năm, Thanh Minh đã vực dậy Hoa Sơn đi được đến ngày hôm nay.

‘Mình có thể làm được như vậy không?’

Lý Tống Bạch lẳng lặng nhắm mắt.

Hắn không mơ ước hão huyền sẽ làm được như Thanh Minh. Nhưng hắn vẫn tự hỏi, chỉ trong vài năm Thanh Minh đã làm được điều đó, vậy nếu hắn cố gắng vài chục năm, liệu đến một lúc nào đó, hắn có làm được như vậy không?

Nỗ lực rồi lại nỗ lực không ngừng nghỉ.

Đường đi vẫn còn dài.

Vì đường vẫn còn quá dài nên cảm giác cũng thật xa xôi.

‘Mình có thể bước đi trên con đường đó không?’

“Hự.”

Đúng lúc đó, chân của Lý Tống Bạch mềm nhũn ra, cơ thể của hắn chao đảo.

Đột nhiên.

Các sư đệ đi bên cạnh đưa tay ra đỡ lấy hắn.

“Sư huynh không sao chứ?”

“Sư huynh vẫn còn bị thương nặng lắm.”

Lý Tống Bạch ngẩng đầu lên nhìn các sư đệ.

‘Sư huynh ư?’

Đã lâu rồi hắn chưa được nghe hai chữ đó. Bởi vì suốt thời gian qua các sư đệ đều e ngại không nói chuyện với hắn. Không ngờ hắn lại được bọn họ lo lắng dìu đi như thế này.

“Không sao.”

Lý Tống Bạch gật đầu, các sư đệ của hắn bối rối rút tay lại. Rồi bọn chúng lại ngập ngừng mà nói.

“Mà… Sư huynh.”

“Ừ?”

“Khi… Khi nào quay về bổn môn, sư huynh dạy cho đệ Thiên Hạ Tam Thập Lục Kiếm với nhé?”

“…Ta sao?”

“Vâng.”

Tên sư đệ chần chừ trong chốc lát rồi lại thấp giọng mà nói.

“Sẽ có hơi khó chấp nhận với các sư thúc và sư phụ nên…”

“……”

Lý Tống Bạch nhìn quanh một lượt. Các sư đệ đều đang lén lút nhìn về phía này. Thế nhưng những ánh mắt đó lại không chứa đựng vẻ khinh miệt như trong quá khứ nữa.

“Không sao chứ? Các đệ đều đã quen với Tuyết Hoa Thập Nhị Thức rồi.”

“Đúng, đúng là vậy nhưng mà…”

Sư đệ của hắn gãi gãi đầu.

“Bọn đệ đã xem trận tỉ thí của sư huynh và Hoa Sơn Thần Long nên… bọn đệ nghĩ rằng Tuyết Hoa Thập Nhị Thức chưa phải là câu trả lời chính xác.”

“…Ra là vậy.”

Lý Tống Bạch quay đầu nhìn về nơi mà bọn họ vừa bước ra.

Hiện tại đã cách Thiếu Lâm Tự khá xa rồi.

Người ấy vẫn đang ở nơi đó.

‘Thanh Minh đạo trưởng.’

Thanh Minh đã mở đường cho hắn. Và không biết bằng một cách nào đó trận tỉ thí cũng đã mở ra một con đường cho Tông Nam.

Hắn không thể biết được liệu đó có phải ý đồ của Thanh Minh hay không……

‘Đến khi nào mới được gặp lại đạo trưởng đây.’

Và lúc đó.

Lý Tống Bạch sẽ trả hết những ân huệ mà hắn đã mắc nợ Thanh Minh.

Lý Tống Bạch lẳng lặng ngắm nhìn nơi đó một hồi lâu, rồi hắn quay đầu lại, hướng về phía trước.

Ánh mắt không hề dao động dù chỉ một chút.

“Đi thôi. Về tới bổn môn chúng ta còn nhiều việc phải làm lắm.”

“Vâng! Sư huynh.”

Lý Tống Bạch dồn thêm sức, hướng bước chân đi về phía Tông Nam.

 


 

Hiện tại MOMO đang gặp 1 số lỗi, nếu sau 30p-1h nạp vẫn chưa có xu, các bạn vui lòng liên hệ fanpage, gởi ảnh chuyển tiền, copy mã giao dịch, copy username để kiểm tra và xử lí nhé!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương