Hoa Sơn Tái Khởi
Chapter 313 Cái tên khốn kiếp đó bây giờ đang ở phương nào? (3)

 

Hiện tại MOMO đang gặp 1 số lỗi, nếu sau 30p-1h nạp vẫn chưa có xu, các bạn vui lòng liên hệ fanpage, gởi ảnh chuyển tiền, copy mã giao dịch, copy username để kiểm tra và xử lí nhé!

Chapter 313. Cái tên khốn kiếp đó bây giờ đang ở phương nào? (3)

 

Ọccccc ọccccc.

 

Rượu được rót vào chén.

 

“Nào nào. Làm một chén cho mát đi!”

 

Hồng Đại Quang nở một nụ cười của người tốt, rót đầy rượu vào chén của Thanh Minh rồi đặt vò rượu xuống.

 

Thanh Minh uống cạn ly rượu với một biểu cảm rất không hài lòng.

 

“Phải vậy chứ. Uống rượu là phải thoải mái như vậy chứ! Hahahaha!”

 

Hồng Đại Quang vừa nở nụ cười tươi rói vừa quan sát biểu cảm của Thanh Minh. Và ánh mắt của hắn hướng về phía trong góc.

 

‘Đáng lý mình phải treo ngược cái tên ăn mày khốn khiếp đó lên mới phải.’

 

Hồng Đại Quang đã đánh cược tất cả mọi thứ vào Hoa Sơn và Hoa Sơn Thần Long.

 

Bởi vì hắn tin sau này Hoa Sơn sẽ trở thành một môn phái lừng danh thiên hạ, nên hắn đã đánh cược mọi thứ, từ bỏ phân đà Lạc Dương chuyển đến Hoa Âm.

 

Thế nhưng chỉ vì một tên ăn mày chết tiệt mà suýt nữa, toàn bộ kế hoạch của hắn đã bị phá sản.

 

Hồng Đại Quang nheo mắt nhìn Tông Bát đang run rẩy quỳ mọp gối trong góc. Hắn đem tất cả những câu chửi trong đời mình ra mà rủa thầm trong bụng.

 

‘Cái tên điên rồ khốn kiếp đó.’

 

Thiếu gì người cho ngươi động vào, sao cứ nhất định phải là Hoa Sơn Thần Long chứ?

 

Hoa Sơn Thần Long Thanh Minh chính là người sẽ trở thành thiên hạ đệ nhất nhân trong tương lai. Chỉ riêng việc hắn tồn tại trên đời thôi đã là một việc rất đáng kinh ngạc rồi. Bộ mắt ngươi đui hay sao mà không thấy hắn đã đưa Hoa Sơn phát triển thần tốc một cách khủng khiếp như vậy hả?

 

Cũng nhờ cái tên ăn mày đó mà suýt nữa Cái Bang đã từ bằng hữu trở thành kẻ thù với Hoa Sơn, môn phái sẽ trở thành Thiên Hạ Đệ Nhất Môn phái trong tương lai.

 

Cũng may đây là việc mà Hồng Đại Quang có thể giải quyết trong quyền hạn của mình. Nếu như chuyện này mà lọt đến tai bang chủ thì Tông Bát đã sớm bị trói tứ chi đem đến làm cống vật cho Hoa Sơn rồi.

 

“Hahaha. Hoa Sơn Thần Long. Chẳng phải đó chỉ là chuyện do một tên ăn mày nhỏ tuổi không biết gì gây ra thôi sao? Vậy nên……”

 

“Lúc đó ta còn nhỏ hơn cả hắn đấy?”

 

“Ầy, chết tiệt!”

 

Hồng Đại Quang ném chén rượu trong tay về phía Tông Bát. Tông Bát run bần bật né chén rượu đang bay tới.

 

(Bản dịch được thực hiện bởi A-H Team, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)

 

 

“Ta đã nói với ngươi bao nhiêu lần là ăn phải trông nồi, ngồi phải trông hướng rồi hả? Ngươi, ngươi!”

 

Thấy Hồng Đại Quang trợn mắt tức giận, Tông Bát co rúm người lại.

 

‘Ơ, mình đã làm gì sai chứ…….?’

 

Chẳng phải việc hành hạ một tên ăn mày lười biếng không chịu đi xin ăn mà chỉ nằm ườn ra đó là điều quá bình thường sao? Tất nhiên là khi đó hắn cũng hơi mạnh tay thật……

 

Ơ không. Nói thật ra thì hắn cũng chẳng nhớ rõ nữa.

 

Đúng là hắn nhớ có một kẻ tên Thảo Tam, cũng như nhớ mang máng gương mặt của hắn. Nhưng hắn hoàn toàn không thể nhớ nổi tên đó là người như thế nào. Làm sao hắn có thể nhớ rõ từng người được khi lúc đó có tới hơn năm tên ăn mày cùng tuổi sống chung trong một túp lều rơm.

 

Cuộc đời thật trớ trêu, tại sao cái tên đã bị Tông Bát đánh cho tơi tả lại trở thành Hoa Sơn Thần Long chứ.

 

Đúng là vô lý hết sức mà. Quá sức vô lý.

 

Nhưng dù có ấm ức đến mấy, hắn cũng không thể phản bác lại được.

 

Bởi vì phân đà chủ bảy túi, cũng đồng thời cũng là ứng cử viên cho chức Bang chủ Cái Bang trong tương lai, Hồng Đại Quang đang nhìn hắn chằm chằm như thể một con chó dữ sẵn sàng lao đến cắn xé tên ăn mày dám trèo tường vào nhà.

 

Hồng Đại Quang vừa nhìn hắn vừa nghiến răng ken két rồi khẽ thở dài. Sau đó, hắn lại nhìn Thanh Minh rồi trưng ra một nụ cười nịnh nọt.

 

“Haha. Hoa Sơn Thần Long à. Quân tử có bao giờ để tâm đến chuyện quá khứ đâu chứ?”

 

“Ta là Đạo sĩ mà?”

 

“..........Đạo sĩ cũng vậy thôi.”

 

“Thậm chí lúc bị đánh ta vẫn còn là một tiểu tử ăn mày nhỏ tuổi.”

 

“..........”

 

À, thân phận của người cũng thay đổi mạnh mẽ thật đấy.

 

Hồng Đại Quang chớp chớp mắt.

 

“Nghĩ…. nghĩ kỹ thì chúng ta là một gia đình rồi còn gì?”

 

“Hả?”

 

“Nếu như trước đây ngươi ở trong lều rơm của Cái Bang, vậy thì điều đó cũng có nghĩa là ngươi đã từng là thành viên Cái Bang, do đó ta có thể coi ngươi là thành viên trong gia đình rồi nhỉ?”

 

Thanh Minh nhìn Hồng Đại Quang bằng một gương mặt sưng sỉa.

 

Tất nhiên Hồng Đại Quang cũng biết lý luận của mình quá gượng ép nên mới né tránh ánh mắt của hắn.

 

“Hừm, hừm. Dù sao chuyện đó cũng qua rồi, hơn nữa hắn cũng đã tự kiểm điểm bản thân, ngươi hãy uống thật sảng khoái rồi bỏ qua cho hắn đi.”

 

“Hừmmmm.”

 

Thanh Minh lườm Tông Bát như thể hắn vẫn chưa hài lòng lắm.

 

“Ta mà nổi điên lên thì ngươi chết lâu rồi.”

 

Tông Bát run rẩy trước lời chửi rủa ấy, khẽ cúi mặt xuống đất.

 

“Ta đã quyết tâm sẽ xử hết lũ ăn mày khốn khiếp ở cái lều rơm đó.”

 

Lần này đến lượt Hồng Đại Quang run sợ.

 

Cái tên này mạnh đến đâu, húng chó và tàn bạo đến thế nào, Hồng Đại Quang là người hiểu rõ hơn ai hết. Vì vậy hắn biết, lời Thanh Minh vừa nói ra hoàn toàn là thật.

 

Thanh Minh quay đầu nhìn Khẩu Thất đang đứng đơ như tượng.

 

“Nhưng vì hắn mà ta sẽ bỏ qua cho các ngươi.”

 

“Hửmm?”

 

“Dù sao thì hắn cũng đã từng giúp đỡ ta. Nhờ vậy mà ta mới có thể đến được Hoa Sơn.”

 

Hồng Đại Quang bất ngờ nghe được một tin tốt lành, liền ngay lập tức thay đổi sắc mặt nhìn Khẩu Thất.

 

“Vậy ngươi tên là gì?”

 

“Khẩu… Khẩu Thất ạ.”

 

“Giỏi lắm. Khẩu Thất! Giỏi lắm! Ngươi đã lập công rất lớn đấy!”

 

Khẩu Thất không lường trước được cảnh tượng này, hồn phách đã sớm bay lên chín tầng mây.

 

Vốn dĩ ngay từ đầu Hồng Đại Quang đã không phải là người mà hắn có thể dễ dàng gặp mặt rồi. Hồng Đại Quang chính là một sự tồn tại xa xăm đến mức cả đời này Khẩu Thất cũng không thể gặp một lần.

 

Đến cả cái tên Tông Bát kia còn phải sợ hãi cúi gằm mặt xuống đất trước mặt Hồng Đại Quang, vậy thì một tên ăn mày hai túi cỏn con như hắn sẽ cảm thấy thế nào chứ?

 

Một Hồng Đại Quang như vậy, cùng với người được gọi là Thiên Hạ Đệ Nhất Hậu Khởi Chi Tú Thảo Tam….. à không, Thanh Minh. Và cả Hoa Sơn Ngũ Kiếm đang cùng ngồi ở đây với hắn. Thậm chí hắn còn được khen nữa.

 

‘Tim mình ngừng đập luôn rồi.’

 

Bởi vì quá đỗi căng thẳng, nên Khẩu Thất không biết phải dùng miệng hay mũi mới nói được.

 

Hồng Đại Quang vỗ bồm bộp vào lưng Khẩu Thất.

 

“Ta sẽ không bao giờ quên công lao của ngươi. Ngươi đã cứu Cái Bang! Chính là ngươi đấy!”

 

Lời này có một nửa là thật lòng.

 

Hồng Đại Quang là người dù có oán hận ai trên đời này đi nữa, thì hắn cũng sẽ mỉm cười cho qua, chỉ trừ một người duy nhất. Hắn không muốn trở thành thù địch với Thanh Minh. Tuyệt đối không.

 

Thanh Minh nhìn Khẩu Thất rồi mỉm cười.

 

“Ăn cơm đi, ăn đi.”

 

“Hả?”

 

“Ngươi đang đói bụng mà. Mau ăn cơm đi.”

 

Khẩu Thất ngó nghiêng nhìn xung quanh.

 

Các cao thủ Cái Bang vừa ập đến đã sớm nhận ra chuyện này nằm ngoài tầm tay của mình, nên vội túm năm tụm ba lại một chỗ ngồi ăn cơm.

 

Cả những người đồng hành cùng với hắn cũng đã yên vị trong góc nhồm nhoàm nhai thức ăn. Họ ăn nhanh tới nỗi Khẩu Thất không kịp nhìn thấy chuyển động tay của họ.

 

Bởi vì dù trong bất kỳ hoàn cảnh nào, thì ăn mày cũng không bao giờ từ chối nhận thức ăn.

 

Thế nhưng…… Khẩu Thất lại không thể như vậy.

 

“Ta đang bị đầy bụng nên…..”

 

“Sao thế?”

 

“Không có gì……”

 

Khẩu Thất nhìn Thanh Minh bằng ánh mắt thẫn thờ.

 

‘Tên này có đúng là Thảo Tam mà mình biết không vậy?’

 

Từ trước khi hắn chạy vụt ra khỏi cái lều rơm, Khẩu Thất đã thấy hắn không bình thường rồi, bây giờ hắn lại càng không bình thường hơn nữa.

 

Đúng lúc ấy, Thanh Minh chộp lấy vò rượu rót vào chén của Khẩu Thất.

 

“Nhưng mà ngươi.”

 

“Hả?”

 

Hắn vừa tủm tỉm cười vừa nói bằng một giọng xởi lởi.

 

(Bản dịch được thực hiện bởi A-H Team, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)

 

 

“Không nghĩ đến chuyện tới Hoa Sơn à?”

 

“Hả ả ả?”

 

Khẩu Thất há hốc miệng kinh ngạc hỏi lại.

 

“Ngươi bảo ta tới thăm Hoa Sơn sao?”

 

“Không. Ta muốn hỏi ngươi có ý định rời khỏi Cái Bang và gia nhập Hoa Sơn không.”

 

“..........”

 

Khẩu Thất đơ người trợn tròn mắt trước câu trả lời của Thanh Minh.

 

‘Tên này điên thật rồi à?’

 

Sao hắn có thể nói ra câu đó khi Hồng Đại Quang vẫn đang ngồi ở đây chứ?

 

Chẳng phải việc đào góc tường môn phái khác, nếu làm không kín kẽ mà để bị lộ ra sẽ có thể dẫn đến những hậu quả nghiêm trọng sao?

 

Thấy Khẩu Thất đơ người quay đầu lấm lét quan sát biểu cảm của Hồng Đại Quang, Thanh Minh bật cười.

 

“Ngươi không cần phải để ý tới hắn đâu. Cái Bang cũng đâu có xảy ra vấn đề gì khi một tên ăn mày hai túi cỏn con rời bang, gia nhập môn phái khác đâu. Đúng chưa?”

 

“Hể? Đúng, đúng. Ngược lại, mối quan hệ của hai bên sẽ càng trở lên thắm thiết sâu đậm hơn. Hahahaha.”

 

Hồng Đại Quang cười sảng khoái liên tục gật đầu.

 

Thanh Minh cũng gật đầu bồi thêm.

 

“Nghĩ thử đi, nếu ngươi cứ ở Cái Bang thì ta cũng chẳng có mấy cách để giúp ngươi. Ngươi hãy đến Hoa Sơn đi. Ta sẽ dạy dỗ ngươi trở thành một cao thủ.”

 

Hai từ cao thủ lọt vào tai Khẩu Thất.

 

Đề xuất này cám dỗ đến mức nào kia chứ.

 

Thế nhưng đúng lúc ấy hắn đã thấy.

 

Các môn đồ Hoa Sơn ngồi bên cạnh Thanh Minh không ngừng dùng ánh mắt ra hiệu cho hắn.

 

‘Đừng có đến! Đừng có đến, cái tên ngốc này!’

 

‘Nơi đây chính là địa ngục đấy!’

 

‘Làm ăn mày tốt hơn. Làm ăn mày tốt hơn cả trăm lần!’

 

‘Đầu ngươi có cứng không?’

 

Khẩu Thất bỗng chợt nhớ lại lời của Bạch Thiên vừa nói cách đây ít lâu khi nhận lấy những ánh mắt thành khẩn đó.

 

- Tên chó chết này! Là tại ngươi! Hửm? Chỉ vì ngươi mà biết bao nhiêu người ở Hoa Sơn phải chịu biết bao nỗi thống khổ…! Tên khốn kiếp này!

 

“.......”

 

Mặc dù hắn không biết rõ chuyện gì đã xảy ra, nhưng hắn có thể lờ mờ đoán ra Hoa Sơn bây giờ không phải là một nơi hạnh phúc.

 

Khẩu Thất nhanh chóng lắc đầu.

 

“Kh, không. Ta sẽ ở lại Cái Bang.”

 

“Tại sao chứ?”

 

Thanh Minh nghiêng đầu hỏi như thể hắn không hiểu.

 

“Làm ăn mày tốt lắm à?”

 

“.........Đúng là không tệ.”

 

Khẩu Thất lắp bắp nói.

 

“Đúng, đúng là trở thành cao thủ thì cũng tốt…… Nhưng ta cũng cảm thấy rất tự hào khi được làm một đệ tử Cái Bang….. Phải, ta cảm thấy rất tự hào. Ta muốn sống một cuộc đời nghĩa hiệp ở Cái Bang.”

 

Hồng Đại Quang ở bên cạnh nghe thấy thế thì niềm nở gật đầu.

 

“Hahahahaha. Hoa Sơn Thần Long, đáng tiếc quá, nhưng có vẻ như bằng hữu của ngươi thích Cái Bang hơn Hoa Sơn rồi.”

 

“Ta vẫn không hiểu. Làm ăn mày thì có gì tốt chứ?”

 

Thấy Thanh Minh cau mày, các huynh đệ ngồi bên cạnh mỗi người bồi vào một câu.

 

“Ta hiểu mà?”

 

“Ta cũng vậy.”

 

“Làm ăn mày tốt hơn chứ.”

 

Thanh Minh cộc cằn nhìn họ. Các môn đồ Hoa Sơn vội vã né tránh ánh mắt của hắn.

 

“Cứ quyết định như vậy đi!”

 

Hồng Đại Quang không thể nhìn thêm được nữa, bèn đứng ra giải quyết tình huống này.

 

“Tóm lại là, Hoa Sơn Thần Long nợ Khẩu Thất một ân huệ đúng không?”

 

“Vầng.”

 

“Vì vậy nên ngươi muốn giúp đỡ hắn, nhưng vì khoảng cách quá xa, lại thêm việc Khẩu Thất là đệ tử của Cái Bang, nên ngươi mới muốn đưa hắn về Hoa Sơn chứ gì?”

 

“Đúng vậy.”

 

“Thế thì có khó gì đâu. Ta chỉ cần đưa tiểu tử này đến phân đà Hoa Âm là được rồi.”

 

Hồng Đại Quang khúc khích cười.

 

“Khi đó, ngươi muốn giúp đỡ hắn bất kỳ lúc nào cũng không thành vấn đề nữa rồi. Mà Khẩu Thất cũng không cần thiết phải trở thành đệ tử Hoa Sơn.”

 

“Hừmmmm.”

 

“Nếu ngươi muốn thì ta sẽ nhận tên nhóc này làm đệ tử chân truyền của mình.”

 

“.........”

 

Thanh Minh hừm một tiếng rồi nghiêng đầu.

 

Hồng Đại Quang nhìn ra ý ‘Rốt cuộc trở thành đệ tử chân truyền của ngươi thì có ý nghĩa gì chứ?’ trong cái nghiêng đầu của hắn liền vội vàng giải thích.

 

“Điều, điều đó chẳng phải sẽ tiện hơn khi ngươi gọi hắn đến Hoa Sơn sao?”

 

“Ờ, đúng là như vậy thật.”

 

Cái tên khốn này, ngươi có thực sự nghĩ như vậy không hả?

 

Chỉ cần trả lời chậm một chút thôi là hắn đã bẽ mặt trước các đệ tử Cái Bang rồi.

 

Hồng Đại Quang mỉm cười lấp liếm cho qua chuyện.

 

“Hahahaha. Được rồi! Cứ quyết định như vậy đi.”

 

Hồng Đại Quang lại vỗ nhẹ lên vai Khẩu Thất một cách đầy tình cảm.

 

Chỉ tiếc là Khẩu Thất đã sớm thất kinh.

 

Vốn dĩ hắn chỉ muốn gặp lại bằng hữu ngày xưa thôi, ai mà ngờ được tự dưng cái tên Tông Bát kia bị ăn đập, rồi bây giờ hắn lại bị chuyển tới phân đà Hoa Âm chứ. 

 

Đối với một tên mà chỉ ít phút trước, hắn vẫn còn là một tên ăn mày hai túi cỏn con, võ công bình thường, thì chuyện này quả thực không khác gì chuyện kinh thiên động địa.

 

“Như, như vậy cũng được sao?”

 

“Tất nhiên rồi. So với công lao ngươi đã lập thì chuyện này có xá là gì đâu chứ.”

 

“Đa, đa tạ……”

 

Đúng lúc ấy, Thanh Minh nheo mắt.

 

“Ngươi nói gì thế? Thưởng đâu. Nếu ngươi đã nói lập công thì ngươi phải thưởng cho hắn chứ.”

 

“.......Cũng, cũng đúng.”

 

“Ngươi đừng có nói suông như vậy, gắp thịt cho hắn đi.”

 

“Ta sẽ nhét thịt vào miệng hắn đến mức khiến hắn ớn thịt cả đời luôn nên ngươi không cần lo đâu.”

 

Hồng Đại Quang xởi lởi.

 

‘Nhưng cũng nhờ hắn mà mọi chuyện đã được giải quyết một cách tốt đẹp.’

 

Bây giờ Cái Bang đang phải hết sức chú ý lễ nghĩa với Hoa Sơn.

 

Những người xử lý thông tin rất chú ý đến các khu vực nhạy cảm. Bởi vì những khu vực có thể thu thập thông tin sớm nhất là điều cực kỳ quan trọng để họ có thể nhanh chóng nắm bắt và phân tích tình hình.

 

Nếu đem ra phân tích những thông tin mà họ đã thu thập được thì có thể thấy, sự phát triển vượt bậc của Hoa Sơn không đơn giản chỉ là một cơn vũ bão.

 

Nếu chỉ có vài môn đồ mạnh lên, thì đó chính là vũ bão, thế nhưng tất cả các môn đồ Hoa Sơn đều mạnh lên, điều đó khiến cho võ lâm giang hồ không ngừng dậy sóng.

 

‘Nhất định Hoa Sơn sẽ trở thành môn phái khuấy đảo giang hồ.’

 

Và Cái Bang cần phải duy trì một mối quan hệ tốt đẹp với bọn họ.

 

Hoa Sơn Thần Long có thể được gọi là trung tâm của Hoa Sơn, hắn lại coi trọng Khẩu Thất như vậy, do đó, nếu Hồng Đại Quang có thể thúc đẩy mối quan hệ của bọn họ, vậy thì lợi ích mà Cái Bang nhận được cũng sẽ không hề nhỏ.

 

So với chuyện đó thì thịt vài con bò có đáng gì đâu chứ?

 

(Bản dịch được thực hiện bởi A-H Team, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)

 

 

Thế nhưng, Thanh Minh vẫn chưa nói xong.

 

“Và.”

 

“Hả?”

 

“Ngươi phải đưa hắn đến nữa.”

 

“……Hắn nào?”

 

“Hắn.”

 

Thanh Minh hất cằm về phía Tông Bát.

 

Tông Bát đang thở phào nhẹ nhõm vì tưởng mọi chuyện đã kết thúc êm đẹp lại bắt đầu co rúm người.

 

Hồng Đại Quang hỏi.

 

“……Sao lại là hắn?”

 

“Ầy, ngươi không cần lo đâu. Ta đập hắn nhừ tử rồi, chẳng lẽ ta sẽ đập hắn nữa sao?”

 

Ờ.

 

Ngươi đúng là người như vậy đấy.

 

Thanh Minh nhún vai trước ánh mắt bất an của Hồng Đại Quang.

 

“Sao ngươi cứ nhìn ta như vậy mãi thế. Ta chỉ cần nhìn qua là biết hắn rất được việc, chắc sau này hắn sẽ xử lý công chuyện khá lắm đây. Và không cũng cằn nhằn nữa.”

 

“……….”

 

“Vì vậy nên. Nhất định! Ngươi nhất định phải đưa hắn đến cho ta. Nhất định!”

 

Hồng Đại Quang cười khổ trước hai con ngươi đang đảo lia lịa của Thanh Minh.

 

‘Ta tuyệt đối không thể trở thành kẻ thù với hắn.’

 

Có một tên thù dai như đỉa thế này tồn tại đúng là chuyện lạ trên đời.

 

“Tóm lại, sau khi mọi chuyện ở đây kết thúc, ta sẽ đưa hai tên này đến Hoa Âm là được chứ gì?”

 

“…….Đúng rồi?”

 

Thanh Minh bật cười nhìn Khẩu Thất.

 

“Thường xuyên gặp nhé.”

 

“À, ừ.”

 

“Và.”

 

Hắn hếch vai về một phía.

 

“Tông Bát cũng thường xuyên đến gặp ta nhé.”

 

“……”

 

“Rất thường xuyên.”

 

“……..”

 

Tương lai của Khẩu Thất mở rộng thênh thang.

 

Đồng thời, những ngày tháng địa ngục của Tông Bát cũng được bắt đầu.


 

 

Hiện tại MOMO đang gặp 1 số lỗi, nếu sau 30p-1h nạp vẫn chưa có xu, các bạn vui lòng liên hệ fanpage, gởi ảnh chuyển tiền, copy mã giao dịch, copy username để kiểm tra và xử lí nhé!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương