Hoa Sơn Tái Khởi
Chapter 317 Thiếu Lâm cái con khỉ khô! (2)

 

Hiện tại MOMO đang gặp 1 số lỗi, nếu sau 30p-1h nạp vẫn chưa có xu, các bạn vui lòng liên hệ fanpage, gởi ảnh chuyển tiền, copy mã giao dịch, copy username để kiểm tra và xử lí nhé!

Chapter 317. Thiếu Lâm cái con khỉ khô! (2)

 

Pháp Giới không nói một lời nào, lặng lẽ nhìn Pháp Chỉnh ngồi thiền.

 

Trừ bộ râu trắng phơ dài đến tận ngực ra, thì ông ta cũng chỉ là một lão tăng có thể dễ dàng bắt gặp ở bất kỳ đâu.

 

Nếu như ông ta không mặc áo cà sa tượng trưng cho Thiếu Lâm, thì ông ta cũng chỉ là một lão tăng chẳng ai quan tâm. Bởi vì, diện mạo của Pháp Chỉnh thực sự quá giản dị.

 

Thế nhưng, chỉ thỉnh thoảng Pháp Giới mới có suy nghĩ như vậy.

 

‘Rốt cuộc huynh ấy đang chất chứa bao nhiêu thứ ở trong đầu đây?’

 

Phương trượng Thiếu Lâm Tự.

 

Pháp Chỉnh.

 

Ai đó đã nói có cảm giác rất mờ nhạt về sự tồn tại của Phương trượng Thiếu Lâm Tự Pháp Chỉnh.

 

Phương trượng các đời trước của Thiếu Lâm Tự dẫn đầu thiên hạ đã để lại dấu ấn quá mạnh mẽ trên giang hồ. Bởi vì chỉ có những vĩ nhân Phật pháp uyên thâm, pháp giới cao vời vợi đứng đầu thiên hạ mới có thể trở thành Phương trượng của Thiếu Lâm Tự.

 

Nếu so sánh với các vị Phương trượng đời trước, thì Phương trượng đương nhiệm của Thiếu Lâm Tự Pháp Chỉnh quá xuề xòa. Chính vì vậy mà đã xuất hiện rất nhiều lời đàm tiếu nói rằng ông ta không đủ năng lực để dẫn dắt Thiếu Lâm.

 

Thế nhưng, Pháp Giới không nghĩ như vậy.

 

Là người gần gũi nhất với Pháp Chỉnh, Pháp Giới biết lão nhân trông có vẻ bình thường này lại không hề có bất kỳ thiếu sót gì khi dẫn dắt Thiếu Lâm.

 

Mà có khi, so về chức danh Phương trượng của Thiếu Lâm, thì có khi ông ta còn vượt xa các vị Phương trượng đời trước cũng không chừng.

 

“Phương trượng.”

 

Pháp Chỉnh lắc đầu rồi từ từ mở mắt ra.

 

Rồi ông ta nở một nụ cười hiền hòa nói với Pháp Giới vẫn đang yên lặng ngồi quan sát mình từ nãy tới giờ.

 

“Phản ứng của các nhân sĩ võ lâm thế nào?”

 

“A di đà Phật. Đúng như sư huynh mong muốn.”

 

“Vậy sao.”

 

Giọng của Pháp Chỉnh trầm tĩnh đến lạ. Giống như việc hôm nay ông ta cũng nghe được tin mặt trời mọc ở phía Đông. Tựa như ông ta đang tiếp nhận một việc quá đỗi bình thường.

 

Pháp Giới không thể chịu thêm khi nghe thấy giọng nói trầm tĩnh ấy.

 

“Phương trượng.”

 

Pháp Chỉnh bật cười.

 

“Giọng của đệ đang có hỏa đấy.”

 

“........Thật xấu hổ quá.”

 

“Được rồi. Đệ muốn hỏi gì thì cứ hỏi đi.”

 

Pháp Giới nặng nề gật đầu mở miệng.

 

“Ngay từ đầu, tất cả mọi chuyện đã nằm trong kế hoạch của Phương trượng sư huynh rồi đúng không ạ?”

 

Pháp Chỉnh cười ranh mãnh trước câu hỏi nhưng khẳng định chắc nịch ấy.

 

“Nếu muốn hỏi thì đệ phải biểu đạt thứ đệ muốn biết cho đối phương trước đã chứ. Đệ muốn hỏi chuyện gì?”

 

“..........Phương trượng…….”

 

Pháp Giới liếc mắt xuống nhìn danh sách thi đấu chỉ còn lại bốn người.

 

“Huynh đã lên sắp đặt danh sách thi đấu này ngay từ đầu rồi phải không?”

 

Pháp Chỉnh bật cười.

 

(Bản dịch được thực hiện bởi A-H Team, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)

 

 

“Hóa ra điều đệ tò mò cũng chẳng có ý nghĩa gì đặc biệt. Nếu phải thì sao, mà không phải thì sao? Điều quan trọng là mọi việc đã thực sự diễn ra đúng như vậy.”

 

Pháp Giới thở dài.

 

Dù hỏi như thế, nhưng thực ra Pháp Giới đã biết chắc rằng chính Pháp Chỉnh đã sắp đặt mọi chuyện.

 

Lý do ư?

 

Rất đơn giản. Bởi vì đây là tình huống khả quan nhất mà Thiếu Lâm có thể vẽ ra.

 

Thiếu Lâm nhắm đến điều gì thông qua đại hội lần này?

 

‘Sự hòa hợp.’

 

Đúng vậy. Nói một cách tốt đẹp thì chính là sự hòa hợp.

 

“...........Thế gian thường hiểu lầm.”

 

Pháp Giới lặng lẽ nhìn Pháp Chỉnh rồi tiếp lời.

 

“Sự hoà hợp được tạo ra từ sự nhượng bộ và thấu hiểu nhau.”

 

“Tại sao họ lại hiểu nhầm như vậy?”

 

“Bởi vì họ đã quên mất một điều quan trọng.”

 

Pháp Giới trầm giọng.

 

“Chúng ta phải ưu tiên việc hiểu rõ vị trí của mình và của đối phương thì mới có thể thấu hiểu và nhượng bộ lẫn nhau. Chẳng phải Phương trượng sư huynh muốn khiến cho Cửu Phái Nhất Bang hiểu rõ vị trí của bọn họ sao?”

 

Pháp Chỉnh không đáp lời khẽ lẩm nhẩm Phật hiệu.

 

“Có lẽ đến tận bây giờ, một kẻ nông cạn như đệ cũng đã hiểu mục đích của Phương trượng sư huynh rồi. Ngoài Thiếu Lâm ra thì Cửu Phái Nhất Bang chẳng có nổi một đệ tử lọt vào Tứ Cường. Và thật trùng hợp là môn phái chiếm giữ vị trí ấy lại là Hoa Sơn đã bị trục xuất khỏi Cửu Phái Nhất Bang.”

 

Ngoại trừ Thiếu Lâm, Cửu Phái Nhất Bang chẳng có nổi một đệ tử lọt vào Tứ Cường còn có ý nghĩa hơn thế.

 

Và điều khiến cho ý nghĩa ấy trở nên nghiêm trọng hơn không phải điều gì khác ngoài là sự phát triển vượt bậc của Hoa Sơn.

 

Nếu như Thiếu Lâm giành được chiến thắng, thì Cửu Phái Nhất Bang sẽ bị mắc kẹt giữa Thiếu Lâm - Thái Tinh Bắc Đẩu của võ lâm giang hồ và Hoa Sơn - Thiên hạ đệ nhất kiếm phái trong quá khứ, hiện tại đang tái khởi thần tốc.

 

Khi đó Cửu Phái Nhất Bang chỉ còn cách nắm chặt lấy bàn tay của Thiếu Lâm đang chìa ra trước mặt mình.

 

Bởi vì bọn họ chẳng còn cách nào tốt hơn để khôi phục danh dự ngoài việc được Thiếu Lâm công nhận họ.

 

Và cuối cùng, đại hội lần này sẽ trôi đi như thể mọi chuyện đều thuận theo ý muốn của Thiếu Lâm.

 

‘Không. Không phải ý của Thiếu Lâm mà là ý của Phương Trượng.’

 

Pháp Giới bỗng cảm thấy sởn gai ốc.

 

Đằng sau nụ cười hiền hậu kia lại đang ẩn chứa một quỷ kế hiểm độc. Liệu trên đời này sẽ có mấy người biết được điều đó đây?

 

Những kẻ không biết được bộ mặt thật sự của Pháp Chỉnh sẽ vẫn đinh ninh rằng vẻ ngoài xuề xòa và hiền hậu chính là bản chất thật sự của ông ta.

 

“Phương trượng. Đệ muốn hỏi một điều nữa.”

 

“Có vẻ như hôm nay tâm trí đệ hỗn loạn quá rồi. Đệ đang thắc mắc điều gì?”

 

“Không lẽ việc Hoa Sơn mạnh đến vậy cũng nằm trong dự tính ngay từ đầu của huynh sao?”

 

Pháp Chỉnh bật cười trước câu hỏi đó.

 

“Làm gì có chuyện đó?”

 

“Vậy tại sao?”

 

“Nếu như ta có thể dự đoán được những việc người trần mắt thịt không thấy, vậy thì ta có khác gì với Đức Phật đâu. Ta không thể nào đạt tới cảnh giới đó. Nhưng nếu dùng mắt nhìn mà không nhận ra thì ta cũng chỉ là một kẻ ngốc mà thôi.”

 

Đôi mắt hơi cụp xuống của Pháp Chỉnh phát ra một tia sáng u tối.

 

“Ta chỉ mong muốn mọi người đều có được một kết quả tốt mà thôi. Thật tốt khi Thiếu Lâm có thể chứng tỏ được bản thân mình, và Cửu Phái Nhất Bang sẽ có được một lợi ích lâu dài khi có thể thoát ra khỏi sự tự mãn bấy lâu nay và nhận ra được vị trí hiện tại của mình. Và Hoa Sơn……”

 

Sự im lặng bao trùm trong phút chốc. Pháp Chỉnh thở dài nói.

 

“Hoa Sơn đã có thể vượt qua được một quãng thời gian dài tăm tối. A di đà Phật.”

 

Rồi ông ta vừa khẽ lẩm nhẩm Phật hiệu vừa nhìn Pháp Giới chằm chằm.

 

“Hoà hợp không chỉ từ ý mà ra. Hoà hợp thực sự ngược lại phải được tạo ra từ pháp. Ngay cả những đệ tử Thiếu Lâm không tuân theo luật cũng cần đến Giới Luật Viện để chỉnh đốn. Đối với những kẻ không tuân theo luật thì bàn về sự hoà hợp với họ cũng chỉ là việc vô nghĩa mà thôi.”

 

“Huynh nói rất đúng.”

 

“Sau khi đại hội lần này kết thúc, tất cả các môn phái trong thiên hạ sẽ tìm lại được vai trò của mình.”

 

“A di đà Phật.”

 

Pháp Giới nhắm mắt lẩm nhẩm Phật hiệu.

 

Bây giờ ông ta không dám đoán xem trong mắt Pháp Chỉnh đang nhìn thấy điều gì nữa.

 

Duy chỉ….. duy chỉ có một điều.

 

“Nhưng mà thưa Phương trượng.”

 

“Hửm?”

 

“Chẳng phải tất cả những điều đó chỉ xảy ra khi Thiếu Lâm chiến thắng trong đại hội lần này thôi sao? Nếu như….. chỉ là nếu như thôi, nếu như Tuệ Nhiên không thể thắng được đứa trẻ ấy…….”

 

“Ý đệ là Hoa Sơn Thần Long?”

 

“Vâng.”

 

Pháp Chỉnh lộ ra một biểu cảm kỳ quái.

 

Pháp Giới không thể kiềm chế được sự kinh ngạc trước nét mặt ấy. Bởi vì trên gương mặt thường ngày chẳng lộ ra chút cảm xúc gì của Pháp Chỉnh lại hiện lên rất nhiều cảm xúc.

 

Sự tiếc nuối và kỳ vọng. Nỗi buồn và cả niềm vui.

 

“Hoa Sơn Thần Long. Hoa Sơn Thần Long….. Hắn đúng là thiên tài có một không hai.”

 

Pháp Chỉnh khẽ lắc đầu.

 

“Thế nhưng Hoa Sơn hiện tại lại không đủ năng lực để phát triển tài năng cho hắn. Hoa Sơn đã nỗ lực vượt qua gian khổ để hồi sinh Mai Hoa Kiếm Pháp. Vì vậy nên, việc họ có thể quay trở về Cửu Phái Nhất Bang không phải là một giấc mơ. Thế nhưng, tất cả chỉ có vậy. Bởi chỉ một Mai Hoa Kiếm Pháp là không đủ để hắn tiến xa hơn.”

 

“………”

 

“Đó đúng là một chuyện đáng tiếc. Quá đáng tiếc. Nếu như hắn gia nhập Thiếu Lâm thì hắn đã có thể cùng với Tuệ Nhiên tạo nên vinh quang ngàn đời rồi.”

 

Ánh mắt Pháp Chỉnh tràn ngập sự cương quyết.

 

“Thế nhưng, nếu đó đã là vận mệnh thì đứa trẻ ấy phải chịu. Dù cho nó có là một thiên tài vượt qua Tuệ Nhiên thì cũng vậy thôi. Mai Hoa Kiếm Pháp không thể đương đầu được với Thiếu Lâm Thất Thập Nhị Nghệ. Điều đó cũng giống như lấy trứng chọi đá vậy.”

 

“A di đà Phật. Nếu đúng là vậy thì kế hoạch của Phương trượng sẽ không bị phá vỡ rồi.”

 

“Phải. Đúng là như vậy.”

 

Ánh mắt Pháp Chỉnh dần tĩnh lặng trở lại.

 

‘Nếu như kế hoạch của ta sụp đổ…….’

 

Thì chắc chắn, kế hoạch hoà hợp cũng tan thành mây khói. Bởi vì thiên hạ sẽ phân chia về hai thái cực là Thiếu Lâm và Hoa Sơn.

 

Mặc dù bây giờ nó mới chỉ là một vết nứt nhỏ…..

 

‘Nhưng biết đâu, vết nứt ấy sẽ khiến cả thiên hạ trở nên hỗn loạn.’

 

“A di đà Phật.”

 

Pháp Chỉnh tập trung nhẩm Phật hiệu.

 

Ông ta tuyệt đối sẽ không bao giờ để chuyện đó xảy ra.

 

Tuyệt đối không!

 

* * *

 

“Sư muội.”

 

“Vâng.”

 

Lưu Lê Tuyết khẽ giọng đáp.

 

Bạch Thiên lặng lẽ nhìn Lưu Lê Tuyết.

 

‘Muội ấy không hề lo lắng chút nào.’

 

Mặc dù là sư muội, nhưng Lưu Lê Tuyết lại là người hắn càng nhìn càng cảm thấy đặc biệt.

 

Đối thủ của Lưu Lê Tuyết hôm nay không ai khác mà chính là Tuệ Nhiên.

 

Bạch Thiên tự hỏi, nếu là mình thì mọi chuyện sẽ thế nào đây. Tuy nhiên, dù hắn có nghĩ thế nào đi chăng nữa, thì hắn cũng biết mình không thể duy trì sự bình tĩnh như Lưu Lê Tuyết được.

 

Dù trừ Thanh Minh ra, thì hắn chính là kẻ mạnh nhất trong số các môn đồ Hoa Sơn.

 

(Bản dịch được thực hiện bởi A-H Team, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)

 

 

‘Sư muội lúc nào cũng vậy.’

 

Nếu duy trì sự điềm tĩnh là một phẩm chất cần có của một kiếm tu, thì có lẽ, Lưu Lê Tuyết chính là một kiếm tu chân chính của Hoa Sơn. Giống như Thanh Minh đã nói.

 

“Sư muội có tự tin không?”

 

“Không.”

 

“…….Vậy sao.”

 

Bình thường Lưu Lê Tuyết rất ít nói, nhưng lần này, nàng ta nghĩ mình phải mở miệng nói thêm gì đó nên tiếp lời.

 

“Duy chỉ.”

 

“Hửm?”

 

Lưu Lê Tuyết quay đầu nhìn võ đài.

 

“Đây không phải là chuyện thắng thua.”

 

“……..”

 

Bạch Thiên nhìn Lưu Lê Tuyết. Rồi hắn nhẹ nhàng mỉm cười nói.

 

“Đúng. Sư muội nói đúng. Đó không phải là tất cả.”

 

Hắn đã quên mất.

 

Đại hội lần này không phải nơi để tranh thắng thua.

 

Thứ họ mong muốn ngay từ đầu khi tới nơi này, chính là công bố cho cả thiên hạ biết Hoa Sơn đã tái xuất giang hồ. Và kết quả mà họ nhận được đã đủ rồi.

 

Những điều còn lại thì sao?

 

‘Học hỏi.’

 

Và trưởng thành hơn.

 

Đến cả đại sư huynh như hắn còn quên mất điều ấy, chỉ có Lưu Lê Tuyết vẫn nhớ.

 

‘Đó là lý do tại sao…….’

 

Bạch Thiên cười cay đắng, nói.

 

“Sư muội.”

 

“Vâng.”

 

“Sư muội vung kiếm vì điều gì?”

 

Đó là một câu hỏi không có gì đặc biệt. Có lẽ đó chỉ là câu hỏi thốt ra để tình cảnh này trở nên bớt ngại ngùng hơn mà thôi.

 

Thế nhưng, Lưu Lê Tuyết lại đưa mắt nhìn xa xăm trước câu hỏi ấy.

 

“…….Hoa mai.”

 

“Hoa mai?”

 

Lưu Lê Tuyết nhìn Bạch Thiên bằng ánh mắt trong veo.

 

“Muội chỉ muốn khiến cho hoa mai nở.”

 

“……..”

 

“Hoa mai mà muội có thể cho mọi người thấy.”

 

Bạch Thiên khẽ nhắm mắt.

 

Hắn hoàn toàn không hiểu câu nói ấy ẩn chứa điều gì. Thế nhưng hắn cảm nhận được sức nặng sau câu nói ấy.

 

Hắn mở mắt nói bằng một giọng kiên quyết.

 

“Trận chiến này sẽ thúc đẩy con đường sư muội đã chọn.”

 

“Vâng.”

 

“Vậy nên sư muội hãy chiến đấu hết mình, đừng để sau này phải hối hận.”

 

“Vâng. Thưa sư huynh!”

 

Lưu Lê Tuyết hướng về phía Bạch Thiên gật đầu. Rồi nhanh chóng xoay người bước lên sàn tỉ võ.

 

Đúng lúc ấy, hình bóng Thanh Minh lọt vào mắt nàng. Hắn vẫn ngồi phía trước khoanh tay như thường lệ.

 

Nếu là bình thường thì Lưu Lê Tuyết sẽ không dừng lại.

 

Thế nhưng hôm nay, bàn chân của nàng lại dừng bước trước Thanh Minh.

 

Thanh Minh quay đầu nhìn Lưu Lê Tuyết.

 

“Sao thế?”

 

Lưu Lê Tuyết không nói gì chỉ lặng lẽ nhìn hắn.

 

Lạ thật.

 

Lưu Lê Tuyết vốn biết rõ Thanh Minh không phải là người sẽ khích lệ truyền động lực cho người khác. Và Lưu Lê Tuyết cũng biết rõ bây giờ mình phải làm gì.

 

Tuy nhiên, Lưu Lê Tuyết vẫn cảm thấy nàng cần phải nghe một điều gì đó từ Thanh Minh.

 

Quả nhiên Thanh Minh cũng đoán được suy nghĩ của Lưu Lê Tuyết, hắn chậm rãi mở miệng.

 

“Kiếm sẽ không nói dối.”

 

“………”

 

“Nếu như sư thúc đã thực sự nỗ lực cho đến tận bây giờ, thì thanh kiếm sẽ cho sư thúc câu trả lời.”

 

Thật khó để có thể coi đây là một câu động viên.

 

Thế nhưng, Lưu Lê Tuyết lại lặng lẽ gật đầu.

 

Bởi vì ngay khoảnh khắc nghe thấy câu nói ấy, trong lòng nàng đã cảm thấy yên bình.

 

“Sư thúc!”

 

Đường Tiểu Tiểu nhìn nàng với gương mặt tràn đầy sự lo lắng.

 

Lưu Lê Tuyết nhìn nàng ta bằng một gương mặt vô cảm, khẽ gật đầu.

 

“Chú ý quan sát ta nhé.”

 

“……..Vâng.”

 

(Bản dịch được thực hiện bởi A-H Team, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)

 

 

Như vậy là đủ.

 

Rồi Lưu Lê Tuyết giữ chặt thanh kiếm bên hông chầm chậm bước lên võ đài. Phía sau lưng, các môn đồ Hoa Sơn nhìn nàng bằng ánh mắt vừa tin tưởng vừa lo lắng.

 

Cuối cùng Lưu Lê Tuyết cũng đã bước lên tới võ đài nhìn người đang đứng sẵn ở đó.

 

Tuệ Nhiên.

 

Người kế thừa tinh hoa tuyệt học của Thiếu Lâm.

 

Vậy nên có thể đây sẽ là một trận chiến mà nàng không chắc có thể đương đầu.

 

Đối thủ của nàng chính là người đã được môn phái đệ nhất thiên hạ nuôi dưỡng Tuệ Nhiên, thiên tài trăm năm có một.

 

Còn Lưu Lê Tuyết chỉ là là một người bình thường được đối xử như một người đặc biệt ở Hoa Sơn, một môn phái đã từng bị đuổi khỏi Cửu Phái Nhất Bang.

 

Hai người họ đang cạnh tranh thắng bại với nhau ư?

 

Dù là mười, hay một trăm lần, thì chắc hẳn, Tuệ Nhiên cũng sẽ là người chiến thắng.

 

Thế nhưng.

 

Xoẹtttt.

 

Lưu Lê Tuyết từ từ rút kiếm ra.

 

Mai Hoa Kiếm.

 

Đúng vậy, Mai Hoa Kiếm.

 

Mai Hoa Kiếm này ẩn chứa hình bóng của một người nam nhân đã nằm trong kí ức xa xưa của nàng.

 

So với chuyện đó…….

 

Lưu Lê Tuyết nhìn Tuệ Nhiên bằng ánh mắt sắc bén.

 

“Lưu Lê Tuyết Hoa Sơn.”

 

“Tuệ Nhiên Thiếu Lâm.”

 

Nói vậy là đủ rồi.

 

Bây giờ họ chỉ cần chứng minh thực lực.

 

“Phù.”

 

Lưu Lê Tuyết hít thở một hơi thật dài. Nhịp tim của nàng dần bình ổn, cơ bắp đang run rẩy cũng ổn định trở lại.

 

Cùng lúc ấy.

 

Thanh kiếm như đã hợp nhất vào Lưu Lê Tuyết lao thẳng về phía Tuệ Nhiên.

 


 

Hiện tại MOMO đang gặp 1 số lỗi, nếu sau 30p-1h nạp vẫn chưa có xu, các bạn vui lòng liên hệ fanpage, gởi ảnh chuyển tiền, copy mã giao dịch, copy username để kiểm tra và xử lí nhé!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương