Hoa Sơn Tái Khởi
Chapter 320 Thiếu Lâm cái con khỉ khô! (5)

 

Hiện tại MOMO đang gặp 1 số lỗi, nếu sau 30p-1h nạp vẫn chưa có xu, các bạn vui lòng liên hệ fanpage, gởi ảnh chuyển tiền, copy mã giao dịch, copy username để kiểm tra và xử lí nhé!

 

 

Chapter 320. Thiếu Lâm cái con khỉ khô! (5)


 

“Chung kết.”

“Điên rồi. Quả thực là chung kết đó.”

“…Nghĩ lại thì, chuyện này là quá hiển nhiên rồi nhưng mà…”

Các môn đồ của Hoa Sơn vừa nhìn Thanh Minh ngủ gà ngủ gật ở một góc vừa lắc đầu.

“Tên tiểu tử đó quá thật không phải con người mà.”

Tính ra tất cả những người được xem là ứng cử viên sáng giá nhất cho chức vô địch đều đã bị loại cả rồi.

Nam Cung Độ Huy của Nam Cung Thế Gia bại trận dưới tay Thanh Minh, Tần Kim Long của Tông Nam cũng bị Bạch Thiên loại khỏi cuộc chơi.

Thành tích của Võ Đang khả quan đấy nhưng cũng chẳng qua nổi vòng Bát Cường, thậm chí đến cả Bàng Gia được người người trông đợi cũng thất bại thảm hại trước Lưu Lê Tuyết.

Đây chính là đại hội tỉ võ.

Nếu những kẻ được đánh giá cao hơn bước lên võ đài và cứ thế chiến thắng một cách dễ dàng thì còn ai thèm quan tâm đến đại hội tỉ võ nữa?

Đại hội tỉ võ lúc nào cũng đầy những biến số, kèm theo đó là sự xuất hiện của những tân tinh cường giả.

Vì thế nên người trong giang hồ mới có hứng thú với nơi này.

Cuối cùng, hai người duy nhất còn trụ lại ở đại hội tỉ võ là Thanh Minh – người tuy được thế nhân gọi là thiên hạ đệ nhất hậu khởi chi tú nhưng vẫn bị đánh giá thấp, và Tuệ Nhiên – một kẻ vô danh hoàn toàn không có gì đặc biệt cho đến khi đại hội tỉ võ này diễn ra.

Làm gì có ai tưởng tượng được kết quả này chứ?

“Nó đúng là quái vật mà.”

“Có lần ta đã tự hỏi liệu nó có phải là con người không đấy.”

Các môn đồ của Hoa Sơn đều bất giác rùng mình, nhưng thật đáng ngạc nhiên là gương mặt của bọn họ đều tràn đầy vẻ tự hào.

Sao lại không tự hào cho được?

Con quái vật Hoa Sơn đang trở thành nỗi khiếp đảm với toàn thể võ lâm thiên hạ mà.

“Thế nhân cũng phải trải nghiệm cảm giác này một lần mới được.”

“Phải vậy thì bọn họ mới hiểu được tâm trạng của chúng ta.”

Nghe thấy cuộc đối thoại đó, Bạch Thiên bật cười. Nhưng quả thật là trong lòng Bạch Thiên cũng nghĩ y như vậy.

‘Quả thật là làm được rồi.’

Những việc mà chúng ta luôn nghĩ là hiển nhiên thật ra lại chẳng dễ để hoàn thành chút nào.

Nhưng hiện tại Thanh Minh đã hoàn thành được tất cả những việc đó mà không gặp quá nhiều khó khăn, thậm chí còn hiên ngang tiến vào trận chung kết.

Trong suốt quãng thời gian đó, có biết bao nhiêu thứ đã thay đổi?

Trước khi đến Thiếu Lâm Tự, Hoa Sơn đã bị người đời đối xử như một môn phái lụi bại.

Thậm chí sau khi đánh bại Tông Nam ở Hoa Tông Chi Hội bọn họ cũng chỉ nhận được thiệp mời Ngân sắc chứ cũng không phải thiệp mời Kim sắc.

Dù đã đặt chân đến Thiếu Lâm Tự rồi, nhưng trước khi đại hội bắt đầu vẫn chẳng có ai trông đợi bọn họ sẽ đạt được thành tích tốt, cũng chẳng ai thèm nhìn bọn họ bằng ánh mắt hảo cảm cả.

Vậy mà hiện tại, tất cả các môn phái trên khắp thiên hạ đều đang để mắt đến họ.

Nói đâu xa, ngay lúc này thôi, quà cáp cũng đang chất thành núi trước điện các. Lúc bọn họ đi trên đường, những người nhận ra võ phục của Hoa Sơn cũng nhìn bọn họ bằng ánh mắt ngưỡng mộ.

Có lúc bọn họ cảm thấy hơi ngại ngùng vì không thể quen được với những ánh nhìn đó, nhưng thật ra thì số lần bọn họ cảm thấy tự hào lại nhiều hơn hẳn.

‘Chỉ bằng việc trở nên nổi tiếng mà mọi thứ đã thay đổi đến mức này.’

Cũng dễ hiểu tại sao nhân sĩ võ lâm giang hồ lại bất chấp lao vào những cuộc chiến đẫm máu chỉ để có được chút danh tiếng như vậy.

Trong giang hồ, danh tiếng không chỉ là yếu tố giúp người nào đó có thể ưỡn ngực tự mãn.

Danh tiếng còn đem lại tiếng nói và lôi kéo sự nhượng bộ của người đối diện.

Cũng giống như khi vừa đến đây, bọn họ bị chèn ép bởi cái tên Thiếu Lâm thì từ giờ, những kẻ nhìn thấy bọn họ cũng sẽ cảm nhận được sự áp lực nặng nề trước cái tên Hoa Sơn.

“Sư muội. Nội thương của muội đã ổn hơn chưa?”

Nghe thấy câu hỏi của Bạch Thiên, Lưu Lê Tuyết khẽ gật đầu.

“Muội không sao.”

Mặc dù có thể thấy những lớp băng vải quấn chặt bên dưới tà áo, ấy vậy mà Lưu Lê Tuyết lại điềm tĩnh như thể chẳng có gì nghiêm trọng.

Nhưng có vẻ như Đường Tiểu Tiểu lại rất không đồng tình với câu trả lời đó.

“Gì mà không sao chứ? Người ở y viện bảo phải tịnh dưỡng cả tháng lận đấy!”

“Lang băm.”

“Người ta là Đường chủ Y Dược Đường của Thiếu Lâm Tự đấy!”

“Lũ lang băm ngu ngốc.”

“……”

Ơ…

Không lẽ, Lưu sư thúc… bắt đầu có ác cảm với Thiếu Lâm sau trận tỉ thí với Tuệ Nhiên?

Trong lúc nội tâm Đường Tiểu Tiểu đang không ngừng nghi vấn, thì Bạch Thiên vừa gật gù vừa nói.

“Không sao là tốt rồi, sư muội đừng cố sức quá. Quan trọng là phải tập trung vào trị thương. Nếu không chịu khó một chút thì sẽ vất vả lắm đấy. Sư muội cũng không muốn thế phải không?”

“Muội sẽ ghi nhớ.”

“Được rồi.”

Nói hết câu, Bạch Thiên đứng dậy khỏi chỗ.

“Mọi người chú ý.”

Tất cả những người có mặt trong điện các đều quay đầu lại nhìn hắn. Khi mọi ánh mắt đã tập trung về một hướng, hắn mới thận trọng mở miệng.

“Tất cả mọi người đã vất vả nhiều rồi.”

Giọng nói nhẹ nhàng nhưng đầy mạnh mẽ.

“Có lẽ ta nên nói lời này sau khi trận chung kết kết thúc mới phải. Nhưng ta nghĩ rằng dù có chiến thắng hay không thì cứ nói trước vẫn sẽ tốt hơn. Tất cả đều đã vất vả nhiều rồi.”

“Không có gì đâu, sư thúc.”

“Sư thúc cũng vất vả mà.”

“Đúng vậy.”

Bạch Thiên mỉm cười tiếp lời.

“Chúng ta đã nhận được rất nhiều thứ kể từ khi đến đây. Tuy vẫn còn trận chung kết nữa, nhưng kết quả có ra sao cũng không quan trọng. Quan trọng là chúng ta đã học được những gì thông qua đại hội lần này. Phải tiếp tục nỗ lực vươn lên. Với nền tảng là những thứ mà chúng ta đã có được tại đại hội lần này, nếu có thể trở nên mạnh mẽ hơn, thì Hoa Sơn sẽ tìm lại được vinh quang ngày xưa.”

“Vâng!”

“Chúng con sẽ ghi nhớ.”

Các môn đồ của Hoa Sơn gật đầu với vẻ mặt quả quyết.

Đúng lúc đó, Huyền Tông và các trưởng lão đang từ tầng trên đi xuống cũng ngừng bước chân. Bọn họ lén lén lút lút quay trở lên tầng trên rồi xì xầm bàn tán.

“Có vẻ như chúng ta không cần phải nói gì nữa đâu.”

“Đúng là vậy.”

Huyền Tông mỉm cười.

‘Chúng đã trưởng thành hết rồi.”

Dĩ nhiên là các môn đồ Hoa Sơn trong quá khứ cũng có sự đam mê rất lớn. Nhưng cảm giác đó không hề giống với hiện tại, cảm giác nhìn thẳng về nơi mà mình phải tiến tới và bước đi ấy.

Một làn gió ấm áp thổi ngang qua lồng ngực của Huyền Tông.

Đại hội lần này đã giúp bọn chúng trưởng thành hơn. Từ giờ cho dù không có các bậc trưởng bối dẫn dắt, bọn chúng cũng có thể tự tìm ra hướng đi cho chính mình rồi.

Hắn đưa tay lau khóe mắt.

‘Không còn vương vấn gì nữa.’

Từ giờ Hoa Sơn sẽ chứng minh cho thế gian này thấy, bọn họ đã nỗ lực thế nào để trở lại như ngày xưa.

Nếu các vị liệt tổ liệt tông của Hoa Sơn trên trời có đang dõi theo chắc cũng sẽ mỉm cười khen ngợi bọn họ nhỉ?

Vì vậy từ giờ bọn họ có thể tự hào…

“Gì chứ?”

Đúng lúc đó, một âm thanh phá hỏng hết xôi chè bánh kẹo vọng tới.

“……”

Các trưởng lão đang trao nhau những ánh nhìn không thể nào ấm áp hơn cũng phải bực dọc nhìn xuống dưới tầng.

“Gì cơ? Dù có chiến thắng hay không á? KHÔNG THẮNG Á?”

Các trưởng lão nghe thấy giọng nói cau có của Thanh Minh thì lại nhìn nhau mỉm cười vui vẻ.

“…Nghĩ lại thì hình như đệ vẫn chưa sắp xếp xong tài liệu.”

“A, đúng lúc ta cũng có việc cần phải làm.”

“Ừ ừm. Ta cũng thế.”

Sau khi trao đổi ánh mắt, Huyền Tông và các trưởng lão thậm thụt chạy về phòng như thể mình còn nhiều việc bận rộn lắm.

‘Xin lỗi mấy đứa.’

Huyền Tông nhìn xuống phía dưới bằng ánh mắt tiếc nuối như thật, nhưng chân của ông ta thì lại kiên quyết chạy biến về phòng.

Ở tầng dưới, Thanh Minh đã tỉnh ngủ từ lúc nào, hắn trừng mắt giận dữ.

“Sư thúc nói cái gì mà vô lý vậy?! Đã đến đây rồi thì phải làm mọi cách để thắng cho bằng được chứ! Đâu ra cái kiểu bày cỗ sẵn cho người khác hưởng vậy?”

‘Duy chỉ có cái tính đó của nó là không thay đổi gì.’

Đến mức này thì có thể xem nó là cây thường xuân trong mảng nhân cách rồi. Vấn đề là cái tính nhất quán đó lại đang phát triển theo chiều hướng không được tốt đẹp cho lắm.

“Thanh Minh.”

“Làm sao?”

“Không phải là ta nghi ngờ con không thắng được, mà ý là ta là cho dù không thể chiến thắng thì chúng ta cũng không mất gì cả. Á Quân cũng là một thành tích đáng nể rồi, không phải sao? Bọn ta không muốn tạo thêm áp lực…”

“Sao sư thúc nói chuyện vừa vô lý vừa lòng vòng thế nhỉ?”

“H… Hả?”

Thanh Minh đảo mắt.

“Thế gian này không có ai thèm nhớ đến kẻ đạt danh hiệu Á Quân đâu! Nhưng Vô địch thì ai cũng nhớ cả! Chắc sư thúc không quên sau khi đạt Á Quân ở Hoa Tông Chi Hội Tông Nam đã trải qua những chuyện gì đâu nhỉ?”

“…Cái đó mà cũng gọi là Á quân được hả?”

Có hai phái tham gia chứ mấy?

“Tóm lại là, Á quân chẳng có ý nghĩa gì cả! Nếu vậy thì nhất định phải đạt chức vô địch. Với thế nhân, chỉ có hai thứ hạng là Vô Địch và lũ còn lại thôi!”

Chưởng môn nhân của Võ Đang – Hư Đạo Chân Nhân – người luôn phải chịu số phận đứng hạng hai suốt cả cuộc đời mà nghe thấy thì chắc chắn thì sẽ lên cơn đột quỵ rồi đi chầu tổ tiên luôn mất, vậy mà tên tiểu tử Thanh Minh lại thốt ra những lời đó thản nhiên như không vậy.

“Với lại!”

“Hửm?”

“Nếu mấy tên thầy chùa mà giành chiến thắng thì chắc chắn bọn chúng sẽ vừa cười thảo mai vừa nói oang oang ‘Thí chủ thật đáng nể’, nhưng ta lại không chấp nhận được dáng vẻ đó. Thà là móc mắt ra vứt đi còn hơn là nhìn cái cảnh đó!”

Bạch Thiên quay lại nhìn các sư huynh, sư đệ.

Ai cũng nhìn Thanh Minh mà mỉm cười như thể muốn nói ‘Cũng đúng nhỉ’.

Bạch Thiên ho vài tiếng rồi nhìn thẳng vào Thanh Minh mà nói,

“Ta muốn hỏi một câu?”

“Hửm?”

“Con có tự tin là sẽ chiến thắng không?”

“……”

Thanh Minh khẽ cau mày.

“Này, sư thúc.”

“Hả?”

“Có vẻ như sư thúc đang hiểu lầm chuyện gì đó rồi…”

Hắn vừa nói vừa vò rối mái tóc của mình.

“Không phải sư thúc nghĩ rằng giành được chiến thắng là giành được thứ gì hoành tráng lắm đấy chứ?”

“……”

“Đây bất quá cũng chỉ là đại hội tỉ võ giữa các hậu khởi chi tú thôi. Lực lượng chủ chốt của các môn phái là đệ tử đời thứ nhất và trưởng lão cơ. Dù chúng ta có giành chiến thắng ở đại hội này thì thứ chúng ta nhận được cũng chỉ là danh tiếng thôi, vẫn chưa đủ để giành chiếc ghế cuối cùng trong Cửu Phái Nhất Bang đâu.”

Bạch Thiên im lặng.

Những lời lạnh lùng của Thanh Minh đã ngay lập tức kéo hắn về thực tại.

“Hậu khởi chi tú là những người mạnh nhất á? Họ chỉ là những người có khả năng dẫn dắt môn phái trở nên mạnh hơn trong tương lai thôi, họ không thể đảm bảo hoàn toàn chuyện tương lai được. Đây chỉ là quá trình cần phải trải qua thôi. Nếu sau đại hội này mà các sư thúc không mạnh mẽ hơn thì có phải sẽ trở thành trò cười không?”

Cảm giác như sợi chỉ đang nới lỏng thì bị siết chặt lại vậy.

“Đại hội này chỉ là khởi đầu với Hoa Sơn thôi. Ta loại người mâm cơm đã dọn tới miệng thì tuyệt đối sẽ không để vuột mất, ta sẽ ăn sạch rồi leo lên một mâm khác cao hơn.”

“…Đúng rồi. Đến cả mấy bình rượu đặt bên dưới mâm cơm con cũng sẽ không chừa lại chứ gì?’

“Hehe. Sư thúc khen ta như vậy làm ta có hơi xấu hổ đấy.” 

“Không phải khen đâu, tên tiểu tử này.”

Nhìn thấy dáng vẻ Thanh Minh tỏ ra xấu hổ, Bạch Thiên cũng phải bật cười.

“Đúng vậy. Đây chỉ là quá trình mà chúng ta cần phải trải qua thôi.”

Vẫn còn nhiều việc cần phải làm lắm.

Mong ước của bọn họ là biến Hoa Sơn trở thành thiên hạ đệ nhất môn phái. Nếu vậy thì đây chỉ mới là điểm xuất phát thôi.

‘Nhưng…’

Bạch Thiên vẫn không thể dẹp yên nỗi bất an trong lòng mình được.

‘Thanh Minh thật sự có thể chiến thắng được Tuệ Nhiên không?’

Nếu là trước đây thì hắn tuyệt đối sẽ không nghi hoặc như thế này.

Vì Thanh Minh là một con quái vật. Đã vậy nó còn rất mạnh mẽ.

Thế nhưng sau khi nhìn thấy sức mạnh tối thượng của Tuệ Nhiên, trong lòng hắn đột nhiên xuất hiện một nghi vấn.

‘Võ công của Hoa Sơn có phải là đối thủ của Thiếu Lâm Thất Thập Nhị Nghệ không?”

Vấn đề nằm ở sự khác biệt sức mạnh của con người.

Giả sử như một người cầm trường kiếm, người còn lại thì cầm đoản kiếm. Trong trường hợp này, thắng bại không được phân định dựa trên thực lực nữa.

Cho dù Thanh Minh có mạnh tới đâu, nhưng nếu võ công của Thiếu Lâm vượt trội hơn võ công của Hoa Sơn, thì chắc chắn hắn vẫn có thể bị Tuệ Nhiên đánh bại.

Hình ảnh kiếm khí của Lưu Lê Tuyết tan biến như bông tuyết trước các tuyệt kỹ của Tuệ Nhiên lại ùa về trong tâm trí của Bạch Thiên.

“Thanh Minh à, việc này…”

Đúng lúc đó.

RẦM!

Cánh cửa bị mở ra một cách mạnh bạo, Bạch Thương nét mặt biến sắc chạy ập vào. Hắn dáo dác nhìn ngó xung quanh như người mất hồn, vừa nhìn thấy Bạch Thiên hắn đã hét toáng lên như thể nhìn thấy ma.

“Sư, sư huynh!”

Bạch Thiên cảm nhận được có chuyện gì đó không ổn, hắn đanh mặt lại.

“Có chuyện gì vậy?”

“Kha, khách! Có khách tới thăm!”

“Hả?”

Bạch Thiên nghiêng đầu.

Đạp cửa xông vào mặt mũi hớt ha hớt hải như nhìn thấy ma mà cuối cùng lại bảo có khách đến là sao? Rốt cuộc vị khách đó là ai mà khiến cho Bạch Thương phải rối rít lên như thế?

“Là ai vậy?”

“Chuyện đó, thì là…”

Ngay lúc đó, có hai người từ từ bước vào cánh cửa đã mở toang sẵn.

Sau khi nhận diện hai nhân vật vừa bước vào, Bạch Thiên cũng bất giác há to miệng.

“Ph, phương trượng?”

Nếu hắn không nhìn nhầm thì người đang bước qua cánh cửa kia chính là Pháp Chỉnh, phương trượng của Thiếu Lâm.

Cùng với…

“Tuệ Nhiên?”

Người đi bên cạnh rõ ràng là Tuệ Nhiên.

Quả nhiên đến cả Thanh Minh cũng phải trợn mắt.

Ô hô?

Sao tự nhiên mấy con lừa trọc này  lại kéo tới đây vậy?

Hửm?

 

 

Hiện tại MOMO đang gặp 1 số lỗi, nếu sau 30p-1h nạp vẫn chưa có xu, các bạn vui lòng liên hệ fanpage, gởi ảnh chuyển tiền, copy mã giao dịch, copy username để kiểm tra và xử lí nhé!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương