Hoa Sơn Tái Khởi
Chapter 322 Vậy thì ông cứ đợi đó mà xem! (2)

 

Hiện tại MOMO đang gặp 1 số lỗi, nếu sau 30p-1h nạp vẫn chưa có xu, các bạn vui lòng liên hệ fanpage, gởi ảnh chuyển tiền, copy mã giao dịch, copy username để kiểm tra và xử lí nhé!

Chapter 322. Vậy thì ông cứ đợi đó mà xem! (2)

 

Thanh Minh nói một cách lạnh nhạt.

“Nói thì hay lắm nhưng chẳng phải lời đó là ám chỉ Hoa Sơn phải cúi đầu trước Thiếu Lâm hay sao? Nếu bọn ta chịu làm vậy thì các người sẽ ném cho Hoa Sơn một danh hiệu. Đúng chứ?”

“....”

Khuôn mặt Pháp Chỉnh trở nên cứng đờ.

Một kẻ vốn sẽ không để lộ nội tâm bên trong như hắn ta lại đang không giấu nổi sự bối rối.

Nói gì thì nói, đây không phải là những lời mà một đệ tử đời ba của một môn phái nên nói ra trước mặt Phương trượng Thiếu Lâm Tự đại danh đỉnh đỉnh.

“Thiếu Lâm vẫn chẳng thay đổi gì cả”

“Tiểu đạo trưởng nói vậy là ý gì chứ?”

Thanh Minh không trả lời câu hỏi của Pháp Chỉnh mà chỉ cười khúc khích.

Hòa hợp? Danh hiệu?

Ừm thì cũng tốt thôi.

Thanh Minh hiểu rõ những lời nói đó không xuất phát từ ý đồ xấu xa. Nhưng chính điều đó mới là vấn đề.

‘Mấy cái tên khốn này đang nghĩ rằng việc bọn chúng dẫn dắt giang hồ là lẽ đương nhiên’

Thiếu Lâm vẫn luôn là những kẻ ngạo mạn.

“Nếu không có chuyện gì nữa thì Phương trượng hãy về đi”

Khuôn mặt Pháp Chỉnh lúc này đã đông cứng lại như một tảng đá.

“A di đà Phật. Vì Hoa Sơn là khách nên ta đã nhẫn nhịn cho đến thời điểm này. Nhưng đó không phải là lời nói mà một đệ tử đời ba nên nói ra đâu. Ta bây giờ đang hội ý với chưởng môn nhân của tiểu đạo trưởng nên là.....”

“Phương trượng sai rồi”

Huyền Tông ngắt lời của Pháp Chỉnh.

Pháp Chỉnh đôi chút ngạc nhiên nhìn về phía hắn ta. Huyền Tông nở một nụ cười khác hẳn với biểu cảm từ nãy đến giờ.

“Chỉ cần là người của Hoa Sơn thì ai cũng có thể đại diện cho Hoa Sơn. Ý chí của đứa trẻ này cũng chính là ý chí của ta và cũng là ý chí của Hoa Sơn.”

“Chưởng môn nhân”

Pháp Chỉnh im lặng không nói nên lời. Ngay lúc đó, Thanh Minh mở lời một cách lạnh lùng.

“Thiếu Lâm lúc nào cũng là người nắm quyền chủ đạo trên giang hồ. 50 năm trước cũng vậy, 100 năm trước cũng vậy.”

Khi câu nói 100 năm trước được Thanh Minh thốt ra, khuôn mặt Pháp Chỉnh đã trở nên lạnh toát.

“Thế rồi, khi Hoa Sơn bại lụi và sa sút thì Thiếu Lâm đã làm gì nào? Thiếu Lâm đã cảm thấy biết ơn trước ý chí của Hoa Sơn 100 năm về trước ư?”

“A di đà Phật”

“Phương trượng hãy về đi”

Cơ thể Thanh Minh bắt đầu toả ra sát khí nồng nặc.

“Khi nói về chữ “hòa” thì ông cần phải cho người nghe thấy được chân tình của mình. Nhưng Thiếu Lâm thì không có tư cách đó.”

“Tiểu đạo trưởng!”

“Thứ mà Phương trượng muốn bảo vệ không phải là sự hòa hợp của thiên hạ mà là một giang hồ bình ổn – nơi mà vị trí của Thiếu Lâm không bị lung lay. Ừm thì chuyện đó cũng chẳng có gì xấu cả. Trên cương vị là Phương trượng của Thiếu Lâm Tự thì điều đó cũng là đương nhiên thôi. Nhưng..”

Đôi mắt Thanh Minh nồng đậm hàn khí.

“Ta không quan tâm đến cái thứ hòa hợp mà chỉ nói suông như thế này. Và ta thật sự không muốn bị mặc sức lợi dụng rồi bị vứt bỏ như một chiếc giày cũ thêm một lần nào nữa”

Tất cả biểu cảm trên khuôn mặt của Pháp Chính đã biến mất.

“Vậy có nghĩa là Hoa Sơn sẽ không suy nghĩ cho thiên hạ đúng chứ?”

“Đúng vậy”

“Rốt cuộc thì....”

“Đối với một Hoa Sơn đã hy sinh tất cả vì thiên hạ thì thiên hạ đã làm gì cho bọn ta nào?”

“....”

 

(Bản dịch được thực hiện bởi A-H Team, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)

 

“Bây giờ các người định ném cho Hoa Sơn một danh xưng nhảm nhí rồi nghĩ rằng bọn ta sẽ ngoan ngoãn nghe lời như một con chó sao? Phương trượng, ông thật quá ngây thơ rồi.”

“Tiểu đạo trưởng có biết những kẻ không vào được Cửu Phái Nhất Bang sẽ có kết cục gì không?”

“Đương nhiên là sẽ bị công kích rồi”

Thanh Minh cười khẩy.

“Nhưng thế thì sao? Khi Hoa Sơn bị Tông Nam công kích có môn phái nào chịu đứng ra giúp đỡ không?”

“Chuyện đó...”

“Phương trượng hãy đợi đấy”

Khóe môi của Thanh Minh cứng lại một cách lạnh lùng.

“Khi Hoa Sơn bại lụi, Cửu Phái Nhất Bang đã không giúp đỡ bọn ta. Vì vậy mà khi Hoa Sơn tìm lại được sức mạnh cũng sẽ không giúp đỡ gì cho Cửu Phái Nhất Bang hết. Ngay cả khi Hoa Sơn xưng bá thiên hạ này cũng vậy, bọn ta sẽ không bao giờ cần sự giúp đỡ của Cửu Phái Nhất Bang”

“...”

“Nếu như Phương trượng nghĩ rằng Hoa Sơn sẽ bị dụ dỗ bởi cái danh xưng Cửu Phái Nhất Bang nhảm nhí đó thì ta xin đính chính lại đó là một sự hiểu lầm trầm trọng. Hoa Sơn chỉ là Hoa Sơn mà thôi! Và chỉ riêng bản thân Hoa Sơn là đủ rồi.”

Đồng tử sắc lạnh và trong suốt nơi Thanh Minh hoàn toàn áp đảo Pháp Chỉnh.

‘Mấy con chó chết tiệt’

Ta đã nghe mấy câu đó vô số lần rồi.

‘Rằng có Hoa Sơn thì giang hồ mới gắng gượng được.’

‘Rằng Hoa Sơn đã cứu tính mạng của vô số người’

Nghĩa khí.

Phải, nghĩa khí.

Vì cái nghĩa khí chết tiệt đó mà Hoa Sơn đã gặp phải những chuyện khủng khiếp gì đây?

Các sư huynh đệ của hắn, các sư điệt của hắn...tất cả đều đã chết thảm trên đỉnh Thập Vạn Đại Sơn. Và khi đó, những tên chó chết này vẫn cố bảo toàn thực lực để hướng đến tương lai.

Một trăm năm đã trôi qua và Thiếu Lâm vẫn là Thiếu Lâm, Cửu Phái Nhất Bang vẫn là Cửu Phái Nhất Bang. Chỉ có Hoa Sơn là bại lụi và suýt nữa thì bị diệt môn.

Vậy mà lão ta còn dám nói cái gì chứ?

Hòa hợp?

Đôi tay Thanh Minh không ngừng run rẩy.

Bởi vì lúc này, hắn chỉ muốn lao vào Pháp Chỉnh để xé toạc cái miệng kiêu ngạo đó.

Đã một trăm năm trôi qua, vậy mà bọn chúng vẫn tin rằng có thể sắp đặt Hoa Sơn giống như trong quá khứ.

Hoa Sơn cũng đã biết trước điều đó nhưng bọn họ đã lựa chọn chiến đấu.

Bởi vì nếu như không một ai đứng ra dẫn dắt thì giang hồ sẽ rơi vào nguy cơ bị hủy diệt hoàn toàn.

Vẫn biết là thiệt hại lớn, vẫn biết là hậu quả của nó sẽ còn kéo dài đến mãi về sau, nhưng Hoa Sơn vẫn chọn hy sinh vì nghĩ rằng dù là vậy vẫn hơn là để lũ Ma Giáo thống trị giang hồ gấp trăm lần.

-         Ta không mong bọn họ hiểu. Ta chỉ làm điều mà bản thân nên làm mà thôi. Đương nhiên lợi ích rất quan trong. Nhưng nếu như nhắm mắt làm ngơ trước những việc xấu đang xảy ra ngay trước mắt mình, liệu đệ có còn dám ngẩng đầu trước mặt các hậu nhân của mình nữa không?

‘Sư huynh sai rồi’

Những bậc tiền nhân của Hoa Sơn đã không thể ngẩng cao đầu trước mặt các đệ tử của họ.

Còn những kẻ giả tạo và hèn hạ khi ấy lại vẫn đang ung dung phát triển.

Nhân quả báo ứng ư?

Lưới trời lồng lộng, tuy thưa nhưng khó thoát ư?

Đúng là vớ vẩn!

Lão tặc thiên chẳng giúp ích được gì cả. Kẻ tạo ra nhân quả báo ứng là con người và kẻ đem lại hình phạt cho tội nhân cũng không ai khác ngoài con người.

Thanh Minh không hề trông đợi gì vào những thứ gọi là nhân quả báo ứng.

Kẻ gây ra tội với Hoa Sơn, hắn sẽ đính thân trừng trị. Người có ân huệ với Hoa Sơn hắn cũng sẽ đích thân báo đáp.

Lão tặc thiên không làm được thì cứ để bổn tôn ra tay.

“Tiểu đạo trưởng có ý thức được những lời nói bây giờ sẽ để lại hậu quả gì không?”

“Ông đang đe dọa ta đấy à?”

Pháp Chỉnh thở dài. Khuôn mặt hắn ta lộ rõ vẻ mệt mỏi.

“Tiểu đạo trưởng không nên gây áp lực cho những người tìm đến đây bằng thiện ý”

“Thiện ý?”

Thanh Minh cười khẩy.

“Phương trượng”

“...”

 

(Bản dịch được thực hiện bởi A-H Team, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)

 

Giọng nói của Thanh Minh gầm gừ tựa như một con chó sói đang bị thương.

“Nếu Phương trượng muốn nói đến hai từ thiện ý thì Phương trượng nên cầu xin sự tha thứ thay vì đưa ra một đề nghị như thế này.”

“...”

“Đương nhiên Phương trượng sẽ cảm thấy oan ức. Bởi vì đó không phải là lỗi của ông. Nhưng nếu như ông cảm thấy thực sự oan ức thì ông nên từ bỏ cái danh vị Phương trượng Thiếu Lâm Tự đó đi thì hơn. Ông đang tận hưởng hào quang từ những việc Thiếu Lâm làm trong quá khứ rồi lại nói rằng bản thân không hề hay biết gì về những sai lầm mà ta nói đến ư? Đó là cách thức hành động của Thiếu Lâm đấy à?”

Bộ râu của Pháp Chinh run lên bần bật.

Cũng không phải là hắn chưa từng nghĩ đến điều này.

Nhưng hắn đã nghĩ là chuyện này chưa gấp gáp. Bởi chỉ những kẻ có sức mạnh mới có quyền chỉ trích những sai lầm của người khác. Và hắn đã nghĩ rằng Hoa Sơn vẫn chưa có đủ sức mạnh để đối đầu với Thiếu Lâm. Vậy mà ngày hôm nay, một tên đạo sĩ trẻ tuổi lại dám lôi chuyện đó ra để nói với hắn. Một tên đạo sĩ sắc bén và thâm sâu khó đoán đến mức đáng sợ.

“Phương trượng hãy về đi”

“...”

“Hoa Sơn sẽ không đi vào kế hoạch do Thiếu Lâm sắp đặt. Hoa Sơn sẽ tự tạo nên vị thế cho riêng mình”

“Hoa Sơn không có sức mạnh đó”

“Vậy thì ông cứ đợi đó mà xem”

Khuôn mặt Thanh Minh đã trở về trạng thái nhẹ nhàng như bình thường. Nói rồi hắn nhìn sang Tuệ Nhiên đang ngồi bên cạnh Pháp Chỉnh rồi cất lời.

“Ngay ngày mai ta sẽ chứng minh điều đó”

Khuôn mặt run rẩy của Pháp Chỉnh đã nóng bừng lên. Hắn quay đầu nhìn về phía Huyền Tông.

“Những lời nói xấc xược của đứa trẻ này chính là lập trường của Hoa Sơn ư? Chưởng môn nhân?”

Huyền Tông cười khó xử trước câu hỏi đó.

“Phương trượng sao phải khó chịu như thế nhỉ? Thanh Minh vẫn còn nhỏ và cảm tính, thằng bé chưa thể nhìn xa được.”

“Vậy thì....”

Trước khi Pháp Chỉnh định nói gì đó, Huyền Tông đã tiếp tục nói bằng tông giọng lạnh lùng.

“Nhưng Thanh Minh nói có chỗ nào sai không Phương trượng?”

“...”

Lời nói nhỏ nhẹ đó khiến Pháp Chỉnh dường như đã quên mất những điều định nói.

“Đương nhiên ta cũng muốn can ngăn. Nếu chỉ cần cúi đầu một lần để đạt được rất nhiều lợi ích thì tại sao lại không làm theo những gì Phương trượng nói kia chứ?”

Huyền Tông mỉm cười hiền hòa.

“Nhưng Phương trượng, ta là chưởng môn nhân của Hoa Sơn giống như ngài là Phương trượng của Thiếu Lâm vậy. Một chưởng môn nhân sao có thể ép buộc một đứa trẻ kìm nén sự đúng đắn để chạy theo lợi ích được đây?”

“...”

“Hoa Sơn chỉ là Hoa Sơn mà thôi. Cho dù Hoa Sơn có vào Cửu Phái Nhất Bang hay không thì Hoa Sơn vẫn là Hoa Sơn mà thôi. Cái danh hiệu đó quan trọng đến thế sao? Hoa Sơn ta sẽ tự bước đi trên con đường của mình.”

Pháp Chỉnh khẽ nhắm mắt lại.

Hắn và mấy người này không cùng chí hướng.

‘Không ngờ bọn họ lại là những người khó chịu đến vậy’

Những tưởng Hoa Sơn cũng là những kẻ thực dụng và suy nghĩ cho đại cục, không ngờ bọn họ chỉ vì những oán hận nhỏ nhặt trong quá khứ mà đẩy Thiếu Lâm ra xa.

“Ta hiểu ý của chưởng môn nhân là gì rồi”

Pháp Chỉnh đứng dậy khỏi vị trí mà không còn luyến tiếc bất cứ điều gì. Tuệ Nhiên chỉ ngồi yên nghe cuộc hội thoại giữa bọn họ nãy giờ cũng đứng dậy theo.

Pháp Chỉnh khẽ xoay người lại và nói.

“Không cần phải tiễn đâu. Sau trận chung kết ngày mai chúng ta sẽ còn cơ hội để nói chuyện một lần nữa.”

“Phương trượng”

“Cáo từ”

Nói rồi Pháp Chỉnh rời khỏi phòng.

Nhưng khác với Pháp Chỉnh, Tuệ Nhiên không cất bước mà chỉ đứng đó nhìn Thanh Minh.

“Làm sao?”

“Thí chủ”

Tuệ Nhiên bắt đầu nói nhỏ nhẹ bằng ánh mắt lạnh lùng.

“Đúng là thí chủ không sai. Mỗi người đều có ý chí riêng và thí chủ hoàn toàn được phép bàn luận về ý chí đó. Có điều...”

Tuệ Nhiên dõng dạc tiếp tục nói.

“Khi truyền tải ý chí đó thí chủ cần có lễ nghĩa. Và hành động ban nãy của thí chủ là không có phép tắc.”

“À thế à?”

“Sự vô lễ thường bắt nguồn từ sự ngạo mạn. Và ngày mai chính ta sẽ chấn chỉnh lại sự ngạo mạn đó của thí chủ.”

“Ôi sợ quá cơ”

Câu nói này phải chăng là một lời khiêu khích rằng ngày mai hắn sẽ đánh ta như đánh một con chó?

Thanh Minh nhìn chằm chằm vào Tuệ Nhiên.

Nộ khí không thể che giấu trên khuôn mặt của Tuệ Nhiên - 1 kẻ luôn ngượng ngùng cúi đầu.

Thậm chí trong ánh mắt của hắn ta còn hiện rõ sự thù địch đang bùng nổ.

Đối với Tuệ Nhiên, Thiếu Lâm cũng quan trọng giống như Hoa Sơn quan trọng với Thanh Minh vậy đó.

Nhưng một Phương trượng Thiếu Lâm mà hắn luôn tôn kính lại bị mất mặt trước một đệ tử đời ba non trẻ của Hoa Sơn. Vì vậy cũng rất dễ doán chuyện ban nãy đã đem lại cảm xúc thế nào cho hắn.

 

(Bản dịch được thực hiện bởi A-H Team, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)

 

Thanh Minh cười khẩy.

“Có giỏi thì làm đi”

“A di đà Phật”

Tuệ Nhiên cắn môi niệm Phật hiệu một cách mạnh mẽ.

Và xoay người bước đi.

“Tốt nhất là thí chủ nên chuẩn bị sẵn tinh thần đi”

Tuệ Nhiên định bước ra khỏi phòng sau khi nói xong câu nói đó thì bị Thanh Minh gọi lại.

“Này”

Tuệ Nhiên quay lại theo phản xạ.

“Hãy nhớ lấy câu nói đó”

“Câu gì chứ?”

“Chuyện chấn chỉnh lại sự ngạo mạn của ta ấy”

“...”

“Bởi vì ta sẽ trả lại ngươi câu nói đó theo đúng nghĩa đen của nó”

Tuệ Nhiên cắn chặt môi và bước ra ngoài.

Hai con người còn lại trong phòng đối diện nhau nhưng không biết nói gì.

“Hừm”

Thanh Minh khẽ liếc nhìn Huyền Tông rồi gãi đầu.

“Chưởng môn nhân, con...”

“Không sao cả”

“Nhưng mà...ông ta có vẻ tức giận lắm thì phải”

“Ta đã nói là không sao cả rồi mà”

Huyền Tông cười tươi cất lời ngăn cản Thanh Minh đang nói lời xin lỗi bằng khuôn mặt ngượng ngùng.

“Thanh Minh à”

“Vâng, chưởng môn nhân”

“Khi chứng kiến Hoa Sơn bại lụi ta đã nhận ra một điều. Con có biết đó là điều gì không?”

“Con không biết”

“Đó là muốn làm bất cứ điều gì cũng cần phải có sức mạnh. Ý chí không có sức mạnh thì chẳng có bất kỳ ý nghĩa nào cả.”

Thanh Minh không nói gì mà chỉ gật đầu.

Huyền Tông nghiêm túc nhìn Thanh Minh và hỏi.

“Con có thể chứng minh được sức mạnh đó không? Con có thể cho toàn bộ thiên hạ này thấy được ý chí của chúng ta không?”

Khóe miệng Thanh Minh dần cong lên.

“Việc đó là sở trường của con rồi”

Đó là một khuôn mặt vô cùng tự tin. Huyền Tông thấy vậy gật đầu hài lòng.

“Phải. Như vậy là được rồi. Hãy cho bọn họ thấy đi. Rằng Hoa Sơn ta sẽ không cần sự giúp đỡ của bất kỳ ai”

“Dạ!”

Thanh Minh gật đầu một cách vững vàng.

‘Thanh Minh à’

Nỗi buồn của con đến từ đâu?

Sự phẫn nộ trong lòng con từ nơi nào?

Càng biết càng không thể hiểu

‘Đến bao giờ con mới chịu nói cho ta biết đây?’

Ta hy vọng một này nào đó con sẽ kể ra tất cả những nỗi buồn mà con luôn chất chứa trong lòng.

Nếu ngày đó đến.

Hoa Sơn sẽ chấn động bởi mùi hương hoa mai thơm nồng.

Cùng với những nụ cười nhạt và nỗi buồn mơ hồ.

 

 


 

Hiện tại MOMO đang gặp 1 số lỗi, nếu sau 30p-1h nạp vẫn chưa có xu, các bạn vui lòng liên hệ fanpage, gởi ảnh chuyển tiền, copy mã giao dịch, copy username để kiểm tra và xử lí nhé!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương