Hoa Sơn Tái Khởi
Chapter 329 Hoa Sơn có con đường riêng của Hoa Sơn! (4)

 

Hiện tại MOMO đang gặp 1 số lỗi, nếu sau 30p-1h nạp vẫn chưa có xu, các bạn vui lòng liên hệ fanpage, gởi ảnh chuyển tiền, copy mã giao dịch, copy username để kiểm tra và xử lí nhé!

 

Chapter 329. Hoa Sơn có con đường riêng của Hoa Sơn! (4)

 

 

“Nhận thua?”

 

“…….Hắn vừa nói là nhận thua sao? Ở đây ư?”

 

Chẳng biết các vị chưởng môn nhân của Cửu Phái Nhất Bang và Ngũ Đại Thế Gia đã đứng bật dậy từ bao giờ. Họ nhìn lên võ đài với một gương mặt ngơ ngác.

 

‘Ch, chuyện này rốt cuộc là……..?’

 

‘Đúng là trên đời này…….. chuyện quái gì cũng có thể xảy ra.’

 

Chấp nhận thua cuộc.

 

Đây là chuyện chưa từng có trong tiền lệ.

 

Dù có lục tung trí nhớ của mình đi chăng nữa, thì bọn họ cũng chưa từng thấy kẻ nào đang giành chiến thắng lại nhận thua cả.

 

‘Chẳng phải ai cũng luôn cố gắng hết sức để giành lấy chiến thắng dù tay có què hay chân có cụt sao?’

 

Vậy thì tại sao hắn lại nhận thua chứ?

 

Hơn nữa hắn đã giành được chiến thắng rồi kia mà?

 

Ngay cả chưởng môn của tất cả các môn phái, những người đã từng trải qua muôn vàn khó khăn cũng không thể hiểu nổi tình cảnh đang diễn ra trước mắt mình.

 

(Bản dịch được thực hiện bởi A-H Team, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)

 

 

“Vậy, vậy bây giờ tính sao?”

 

Ánh mắt của tất cả mọi người đều bất giác hướng về phía Hư Đạo Chân Nhân khi nghe thấy câu hỏi của ai đó. Bởi vì người có thể đại diện cho các chưởng môn nhân ở đây ngoài Pháp Chỉnh ra thì không ai khác chính là chưởng môn nhân của Võ Đang, Hư Đạo Chân Nhân.

 

Hư Đạo Chân Nhân hết nhìn các chưởng môn nhân rồi lại nhìn Thanh Minh với một gương mặt khó xử. Sau đó ông ta ho khan nói.

 

“Còn thế nào được nữa. Tất nhiên là Tuệ Nhiên chiến thắng rồi.”

 

“……..Ơ, nhưng ai xem cũng……”

 

“Vậy ý ngài muốn thế nào? Người chiến thắng đã nhận thua trước khi công bố. Liệu ngài có thuyết phục được hắn rằng

 

‘Không, ngươi mới là người chiến thắng.’

 

hay không?”

 

“Hơ………”

 

Các trưởng lão nhanh chóng trao đổi ánh mắt với nhau.

 

“Có ai trong số các vị đã theo dõi trận tỉ võ này phản đối không?”

 

“Đương nhiên là không rồi.”

 

“Vậy…….”

 

Không ai lên tiếng phản bác hay thắc mắc.

 

Thực ra họ nói chuyện này không phải vì họ ngốc.

 

Chỉ là do họ quá bất ngờ, lại không có ai đưa ra ý kiến nên họ mới không thể chịu được.

 

Xét cho cùng thì dù sao đây cũng là trận đấu mà họ đã chứng kiến từ đầu đến cuối.

 

‘…….Thật quá quá bẽ mặt.’

 

‘Uy danh của Thiếu Lâm rớt xuống vực thẳm rồi.’

 

Trở thành á quân trong đại hội tỉ võ do chính mình tổ chức đã là một chuyện rất mất mặt. Đương nhiên là mặc dù các môn phái cũng mất thể diện, thế nhưng, ai bảo Thiếu Lâm là người tổ chức kia chứ. Chỉ riêng việc trở thành á quân thôi cũng đủ khiến cho quyền uy của Thiếu Lâm bị ảnh hưởng rồi.

 

Ấy vậy mà, Thiếu Lâm đang phải nhận lại chiến thắng từ kẻ đã đánh tuyệt thế thiên tài đệ tử của mình bầm dập ban cho.

 

Điều này không khác gì với việc ném phân vào mặt Thiếu Lâm Tự.

 

Hư Đạo Chân Nhân nhìn Thanh Minh bằng một gương mặt không giấu nổi sự ngỡ ngàng.

 

‘Trên đời này vẫn còn kẻ có thể khiến cho Thiếu Lâm nhục nhã đến vậy sao?’

 

Cả đời này ông ta chưa từng gặp chuyện nào như thế.

 

Mà thậm chí, kẻ khiến thể diện của Thiếu Lâm rơi xuống vực không phải là Võ Đang, cũng chẳng phải Ma Giáo, mà lại là một môn đồ nhỏ tuổi của Hoa Sơn.

 

“Hahahahahahahahaha!”

 

Đúng lúc ấy, một tiếng cười lớn vang lên bên tai ông ta.

 

Hư Đạo Chân Nhân cau mày.

 

‘Đường Quân Nhạc?’

 

Kẻ đang ôm bụng cười không phải ai khác mà chính là môn chủ của Tứ Xuyên Đường môn, Đường Quân Nhạc.

 

Gương mặt của Hư Đạo Chân Nhân trở nên nhăn nhó.

 

Đường Quân Nhạc vốn được biết đến là một người có tính cách nghiêm túc và thận trọng. Ấy vậy mà ông ta lại đang ôm bụng cười ngặt nghẽo như một đứa trẻ. Cười đến mức nước mắt của ông ta chảy cả ra.

 

“À. A…… Ta xin lỗi. Hahahaha.”

 

Rồi ông ta đưa tay gạt mắt, chầm chậm đứng dậy.

 

“Thiếu Lâm quả không hổ danh là Thiếu Lâm, nhưng ta thật sự không thể nhịn được cười khi thấy các vị chưởng môn nhân lúng túng không biết làm gì.”

 

“.........Hừ.”

 

“Hừmm!”

 

Các chưởng môn nhân nhất loạt ho khan, né tránh ánh mắt của ông ta.

 

Lời nói của Đường Quân Nhạc ẩn chứa một ý nghĩa sâu xa.

 

Đúng là Thiếu Lâm đã bị mất thể diện. Thế nhưng có phải chỉ một mình Thiếu Lâm chịu ô nhục đâu?

 

Thật không quá khi nói rằng, bên cạnh danh tiếng mà Cửu Phái Nhất Bang có được khi đưa Thiếu Lâm lên vị trí dẫn đầu trong Cửu Phái Nhất Bang, thì đây chính là nỗi nhục nhã của toàn bộ Cửu Phái Nhất Bang và Ngũ Đại Thế Gia.

 

Chẳng phải việc bọn họ tận mắt chứng kiến đại hội tỉ võ này đã trở thành một bằng chứng vững chắc cho điều đó hay sao?

 

Việc họ ngồi trên thượng đài chẳng khác nào một lời tuyên bố chính thức rằng họ sẽ gia tăng uy danh của mình thông qua đại hội tỉ võ lần này.

 

Thế nhưng cuối cùng, uy danh của Cửu Phái Nhất Bang và Ngũ Đại Thế Gia luôn dẫn dắt thiên hạ trong suốt một thời gian dài đã bị bôi nhọ.

 

Bởi một môn đồ nhỏ tuổi của Hoa Sơn.

 

Sau khi nhận ra ý của Đường Quân Nhạc, bọn họ quay sang nhìn Hoa Sơn bằng một gương mặt tràn ngập nộ khí và ác cảm. Đường Quân Nhạc quay đầu. Bây giờ ông ta không cần phải quan sát phản ứng của các chưởng môn nhân khác nữa.

 

‘Bắt đầu rồi.’

 

Đối với bọn họ, những lời nói của Thanh Minh chỉ như những lời tự phụ của một thiên tài trẻ tuổi. Thế nhưng Đường Quân Nhạc biết. Đứa trẻ ấy không phải là người tự ý hành động mà không có kế hoạch gì.

 

Chẳng phải Đường Quân Nhạc chưa bao giờ hết ngạc nhiên trước sự am hiểu của Thanh Minh đó sao? Đằng sau dáng vẻ trưởng thành một cách nhanh chóng ấy ẩn chứa một điều gì đó mà Tuệ Nhiên không thể bắt kịp.

 

“Chậc.”

 

Hoa Sơn bây giờ nhất định sẽ không chịu nằm yên ở Thiểm Tây nữa. Nếu như Hoa Sơn đã quyết định đi con đường riêng của mình, thì thiên hạ sẽ rung chuyển. Liệu bọn họ có thể vượt qua được thời loạn này không đây?

 

(Bản dịch được thực hiện bởi A-H Team, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)

 

 

Đường Quân Nhạc cảm thấy phấn khích.

 

‘Tất nhiên là Đường môn cũng phải chuẩn bị ngay từ bây giờ rồi.’

 

Ông ta liếc nhìn Thanh Minh đang đứng trước mặt các huynh đệ của mình.

 

‘Tên Hoa Sơn Thần Long đó sẽ tạo ra một trật tự mới.’

 

Ánh mắt ông ta trầm xuống.

 

“..........”

 

Bạch Thiên nhìn Thanh Minh bằng ánh mắt ngơ ngác.

 

“Con…….”

 

“Hửm?”

 

“Ha…….”

 

Bạch Thiên ngập ngừng như thể muốn nói điều gì đó, thế nhưng cuối cùng hắn chỉ đành mím môi rồi lắc đầu.

 

“Không có gì……..”

 

“Tránh ra đi. Bây giờ không phải là lúc sư thúc ra mặt đâu.”

 

“Hả?”

 

Thanh Minh khẽ đẩy Bạch Thiên ra. Rồi hắn bước về phía người duy nhất vẫn ngồi yên lặng từ nãy đến giờ giữa các môn đồ Hoa Sơn, Huyền Tông.

 

Cộp. Cộp.

 

Hắn bước những bước dứt khoát đến trước mặt Huyền Tông, rồi gãi gãi đầu. Sau đó hắn cúi thấp đầu.

 

“Con xin lỗi vì đã tự hành xử theo ý của mình!”

 

“.........”

 

Sau khi ngẩng đầu lên, gương mặt hắn lại hiện ra một nụ cười tinh ranh.

 

“Con xin nhận phạt. Nhưng người đừng nhốt con vào Diện Bích Động nhé. Con chán ngấy tịch cốc đan rồi.”

 

Huyền Tông yên lặng nhìn Thanh Minh rồi cất lời.

 

“Thanh Minh.”

 

“Vâng, thưa chưởng môn nhân.”

 

“Con đã hành động theo ý của mình thật sao?”

 

Thanh Minh không trả lời ngay mà chỉ ưỡn bụng. Rồi hắn ngẩng mặt nhìn lên trời cao.

 

Ý của ta ư……

 

“Vâng, thưa chưởng môn nhân.”

 

Một âm thanh nhẹ nhàng phát ra từ miệng Thanh Minh. Huyền Tông nhìn hắn nở một nụ cười không thể trìu mến hơn, khẽ gật đầu.

 

“Ừm. Vậy thì được.”

 

Rồi ông ta chầm chậm đứng dậy vỗ vai Thanh Minh.

 

Ánh mắt nửa đùa nửa thật của Thanh Minh trở nên nghiêm túc khi cảm nhận được bàn tay ấm áp của chưởng môn nhân. Huyền Tông nói.

 

“Ta biết con không phải là đứa sẽ hành động mà không có tính toán gì.”

 

“...........”

 

“Vì vậy nên con không cần giải thích gì cả. Con không cần phải nói gì hết. Ý của con chính là ý của Hoa Sơn.”

 

“Chưởng môn nhân…….”

 

“Con làm tốt lắm.”

 

Huyền Tông quay đi.

 

Chưởng môn nhân của các môn phái khác cùng các quan khách đang há hốc miệng kinh ngạc nhìn về phía bên này như thể vẫn chưa thoát ra khỏi cú sốc ấy.

 

Bên Thiếu Lâm càng căng thẳng hơn. Các đệ tử khác lúng túng không biết phải làm gì, còn Tuệ Nhiên đã sớm hồn lìa khỏi xác, ngồi sụp xuống trên võ đài.

 

Huyền Tông quay lại nhìn Thanh Minh nói.

 

“Thanh Minh. Con đã cho bọn họ thấy kiếm pháp của Hoa Sơn. Như vậy là đủ rồi.”

 

Thanh Minh bật cười, gãi gãi đầu.

 

“Vậy ạ. Hê hê.”

 

Nhìn thấy nụ cười ấy, trái tim Huyền Tông cũng cảm thấy thanh thản hơn hẳn.

 

‘Đúng là một đứa trẻ tài giỏi trên nhiều phương diện.’

 

Dù sao thì bây giờ, tất cả những người đang có mặt ở nơi này đều chỉ tập trung sự chú ý vào Thanh Minh. Cho dù có giành được chiến thắng, ngập chìm trong sự hoan hô, cổ vũ, thì hắn cũng sẽ không thể có được sự chú ý đến mức này.

 

Bạch Thiên đứng bên cạnh lắng nghe nãy giờ không thể chịu đựng được nữa, hét lên.

 

“Nhưng dù sao thì cũng phải có mức độ chứ ạ? Chưởng môn nhân!”

 

Gương mặt hắn đỏ bừng như thể hắn đang thực sự tức giận.

 

Đến cả Nhuận Tông, một người hiếm khi lên tiếng, không bao giờ khóc trước mặt Huyền Tông cũng nói thêm.

 

“Đây có phải là chuyện đáng khen đâu ạ! Ngài phải mắng nó chứ!”

 

“Đúng đó ạ! À không, con cũng biết nó sẽ gây chuyện. Thực lòng mà nói thì con cũng đã dự tính đến chuyện này rồi! Nhưng có muốn gây chuyện thì cũng một vừa hai phải thôi chứ!”

 

Chiêu Kiệt đứng sau lưng Bạch Thiên chêm vào.

 

Lưu Lê Tuyết không nói gì, chỉ nhìn Thanh Minh bằng ánh mắt dành cho một kẻ ngớ ngẩn rồi gật đầu.

 

Thế nhưng, trước khi Huyền Tông đưa ra câu trả lời, thì Huyền Linh đã quát lên.

 

“Ồn ào quá, mấy cái đứa này!”

 

“Trưởng lão!”

 

“Nếu chưởng môn nhân đã nói như vậy rồi thì cứ làm như thế đi. Mấy đứa còn hôi mùi sữa các con lại dám bắt chưởng môn nhân phải làm thế này thế kia à? Vân Kiếm! Vân Kiếm đâu!”

 

“Hicc!”

 

“Con, con sai rồi ạ!”

 

“Là bọn con suy nghĩ chưa thấu đáo!”

 

Vừa nghe đến tên Quan chủ Bạch Mai Quan Vân Kiếm, các môn đồ đang gầm gừ giơ nanh vuốt vội vàng co rúm người lại.

 

Chẳng biết Thanh Minh đã đứng núp sau lưng Huyền Linh từ lúc nào, đứng cười khúc khích.

 

‘Muốn giết nó quá.’

 

‘Con thực sự không có ước nguyện nào ngoài việc muốn đấm nó một cái cả! Con nói thật đấy!’

 

Cái tên bỉ ổi đó.

 

Cái tên hết thuốc chữa đó.

 

Và……

 

Bạch Thiên nhìn Thanh Minh rồi cười khổ.

 

‘Phải rồi. Dù sao thì nó vốn là một kẻ như vậy mà.’

 

Ngay từ đầu, thắng thua trong đại hội này chẳng có một chút ý nghĩa nào với Thanh Minh cả. Hắn là người chỉ hài lòng với việc Hoa Sơn sẽ thay đổi thế giới và đập vỡ đầu lũ Cửu Phái Nhất Bang kia mà thôi.

 

“.........Mặc dù có hơi quá tay.”

 

Hắn nhìn Tuệ Nhiên đang hồn lìa khỏi xác.

 

Tuyệt thế thiên tài.

 

Tuyệt thế thiên tài mà Thiếu Lâm dốc lòng bồi dưỡng.

 

Một người vĩ đại đến thế, bây giờ lại trông hết sức thảm hại.

 

Thế nhưng đây cũng là chuyện đương nhiên.

 

Liệu còn sự sỉ nhục nào lớn hơn thế này đối với một võ giả không?

 

(Bản dịch được thực hiện bởi A-H Team, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)


 

Bạch Thiên lắc đầu nhìn Thanh Minh.

 

“Cái thằng ác quỷ.”

 

“Lại làm sao nữa?”

 

“.......Không có gì.”

 

Nếu mình nói ra thì chuyện gì sẽ xảy ra nhỉ?

 

Đúng lúc ấy, Huyền Tông chậm rãi bước lên phía trước.

 

“Quay về thôi.”

 

“Huynh nói vậy là sao ạ?”

 

Huyền Linh ngơ ngác hỏi. Thế nhưng Huyền Tông chỉ nhún vai.

 

“Vốn dĩ vẫn còn phần trao giải nữa, mặc dù đã có nhiều chuyện xảy ra…….”

 

Huyền Tông ngắt giữa chừng, khẽ liếc nhìn xung quanh.

 

“Nhưng tình huống này không thể cứ tiếp diễn mãi được.”

 

“.......Huynh nói đúng.”

 

“Vậy nên chúng ta phải đi thôi. Đứng đây mãi làm gì? Về thôi.”

 

“Vâng, thưa chưởng môn nhân.”

 

Huyền Tông phất tay. Rồi túm lấy gáy Thanh Minh.

 

“Ớ?”

 

“Đi thôi, Thanh Minh.”

 

“.......Dạ?”

 

Ông ta cười nói.

 

“Con đi trước đi.”

 

“Ầy.”

 

Thanh Minh lắc đầu nguầy nguậy.

 

“Chưởng môn nhân phải là người đi đầu môn phái chứ. Con sẽ theo sau ạ.”

 

“Vậy con bước ngang hàng với ta đi.”

 

“.........Dạ?”

 

Huyền Tông nhẹ nhàng vỗ vai hắn.

 

“Con có đủ tư cách đó. À không, con phải làm vậy chứ.”

 

Thanh Minh không tránh khỏi sự kinh ngạc. Hắn chưa bao giờ tưởng tượng đến việc sẽ bước cạnh chưởng môn nhân. Hắn giật mình định lùi sau, nhưng ngay khoảnh khắc vừa định nhấc chân lên, thì một thứ gì đó đã chạm vào hắn.

 

“Hửm?”

 

Thanh Minh quay đầu ra sau phát hiện Bạch Thiên đang vươn tay ngăn không cho hắn chạy.

 

“Đi lên.”

 

“Đi lên trước đi.”

 

“Không cho đệ chạy.”

 

“.........”

 

Ơ mấy cái đứa này.

 

Hắn trợn mắt đe dọa, thế nhưng các huynh đệ còn dùng ánh mắt nghiêm khắc hơn ngăn hắn. Rõ ràng bọn họ đang không để cho hắn dễ dàng chạy thoát.

 

Cuối cùng Thanh Minh đành thở dài bước lên phía trước cùng Huyền Tông. Theo sau là các trưởng lão rồi tới các môn đồ Hoa Sơn.

 

“Đi thôi.”

 

Huyền Tông rảo bước.

 

Các môn đồ cũng bắt đầu nối gót.

 

Nhân sĩ võ lâm đứng tràn hai bên lối đi bên sân tỉ võ.

 

Hoa Sơn bước đến đâu, những lời tung hô tràn ngập đến đó.

 

Thế nhưng, gương mặt của tất cả mọi người đều cứng đờ như thể vừa nhìn thấy một điều gì kỳ quái lắm.

 

Các môn đồ Hoa Sơn không kìm được mà vén khóe môi lên.

 

Thực lòng mà nói thì việc quan sát biểu cảm của quan khách cũng không quá tệ. À không, phải nói là rất phấn khích ấy chứ.

 

Đúng lúc bọn họ tiếp tục bước đi với những bước chân tràn đầy sức mạnh.

 

“Đứng lại!”

 

Các môn đồ Hoa Sơn đồng loạt quay đầu.

 

“Khụ!”

 

“Phương trượng!”

 

“Không được vô lễ!”

 

“Kệ đi!”

 

Phương trượng Thiếu Lâm, Pháp Chỉnh, người đã chịu một cú đả kích đến mức dường như cả bầu trời cũng phải sụp đổ, đang nhìn về phía bên này bằng một ánh mắt tràn ngập nộ khí. Đó không còn là dáng vẻ ôn hòa thường ngày của ông ta nữa.

 

Pháp Chỉnh bước lên trước với gương mặt trắng bệch, bộ râu đã được nhuộm đỏ, nói bằng một giọng cực kỳ tức giận.

 

“Ngài định bỏ đi như vậy sao?”

 

“.........”

 

Huyền Tông lắc đầu đáp.

 

“Vậy ta còn phải làm gì nữa sao, Phương trượng?”

 

“Dù sao….. dù sao thì!”

 

Môi Pháp Chỉnh run rẩy, ông ta hét lên.

 

“Ngài có biết ngài đang làm gì không hả? Hành động này của ngài không chỉ coi thường Thiếu Lâm mà còn coi thường cả thiên hạ đấy!”

 

“.........”

 

“Có vẻ như sự tự mãn của Hoa Sơn đã cao hơn trời rồi! Ngài nghĩ ta có thể tha thứ cho hành động này sao?”

 

Huyền Tông quay đầu nhìn Thanh Minh. Thanh Minh nhún vai như thể hắn đang đợi điều đó từ nãy tới giờ, nói.

 

“Tại sao bọn ta phải nhận sự tha thứ ấy chứ?”

 

“.......Ngươi nói gì?”

 

Hắn nhìn Pháp Chỉnh bằng một ánh mắt sắc bén.

 

“Hình như ngài đã hiểu lầm rồi, đó không phải là một việc gì quá to tát để phải nhận sự tha thứ cả. Kẻ tự mãn không phải Hoa Sơn mà chính là Thiếu Lâm. Chẳng phải ngài mới là người nghĩ rằng đến cả việc này chúng ta cũng cần được sự cho phép của Thiếu Lâm nên mới nói ra những điều đó sao?”

 

“Ngươi…….”

 

Thanh Minh hướng về phía lão tăng đang á khẩu kia bật cười rồi phủi tay.

 

“Xin ngài hãy bảo trọng nhé. Mà, có vẻ như sức khỏe của ngài không tốt nên mới tự dưng thổ huyết thế kia, ta nghĩ ngài nên ưu tiên chăm sóc cho sức khỏe của mình hơn là quản việc của người khác đấy. Nếu ngài đến Hoa Sơn, ta sẽ tặng ngài một chút linh dược để bồi bổ.”

 

“Đúng là ta không thể! Khụ!”

 

Pháp Chỉnh lại quặn người thổ huyết.

 

“Phương trượng!”

 

“Còn đứng đấy làm gì! Mau đưa Phương trượng đến Y Dược Đường đi!”

 

Nếu nghiêm trọng thì có khi ông ta đã bị nội thương rồi.

 

Thanh Minh nhún vai.

 

“Không biết ông ta là một cao thủ thế nào, nhưng ông ta đã thất sách trên cương vị là người đứng đầu Thiếu Lâm Tự.”

 

Bạch Thiên nói rất khẽ trước lời nói đó.

 

“......Cái tên lẻo mép nhà con không thấy chuyện này hơi quá sao?”

 

“Không hề?”

 

“........Ờ."

 

Bạch Thiên gật đầu như hiểu ra điều gì đó. Huyền Tông mỉm cười.

 

‘Vì chuyện này mà chúng ta chỉ còn cách đi trên con đường khác với Thiếu Lâm.’

 

Nói ông ta không lo lắng là nói dối.

 

Thế nhưng…..

 

Huyền Tông ưỡn ngực.

 

Ông ta không muốn nói ra hiện thực khi chọn đi trên con đường này với những đứa trẻ đang tin chắc rằng sự lựa chọn của chúng là đúng.

 

‘Ta là chưởng môn nhân của Hoa Sơn.’

 

Việc mà một người trưởng thành phải làm chính là giúp cho những đứa trẻ có thể bước đi trên con đường đúng đắn. Nếu như thực tế phũ phàng như một thanh kiếm sắc bén chém vào Hoa Sơn, thì chính ông ta, cùng các trưởng lão khác sẽ là người đứng ra đỡ thanh kiếm ấy.

 

Cho đến khi những đứa trẻ này lớn lên và trở thành người dẫn dắt Hoa Sơn.

 

“Đi thôi.”

 

“Vâng, chưởng môn nhân!”

 

Tất cả các môn đồ Hoa Sơn đều ưỡn vai, ngẩng cao đầu. Mỗi bước chân của họ đều ngập tràn sự tự hào.

 

Họ biết.

 

Những lúc như thế này phải cho người khác thấy dáng vẻ khí phách hiên ngang của mình.

 

Nhân sĩ võ lâm giang hồ không thể rời mắt khỏi hình ảnh bọn họ rời khỏi võ trường không chút tiếc nuối.

 

Và đột nhiên.

 

Bốp. Bốp bốp bốp. Bốp bốp bốp bốp!

 

Ai đó bắt đầu vỗ tay, những tiếng vỗ tay cũng dần vang lên.

 

Và rồi, tiếng vỗ tay lớn đến mức lấn át hết tất cả những âm thanh khác ở Thiếu Lâm Tự.

 

Một sự tung hô hoàn toàn khác biệt.

 

Đó không phải là những cái vỗ tay cổ vũ, mà là ‘sự công nhận’.

 

Các môn đồ Hoa Sơn không hề quay đầu nhìn lại.

 

Vai của họ hiên ngang rộng mở.

 

Bàn tay siết chặt nắm đấm.

 

Gương mặt rạng rỡ.

 

Bây giờ cả thiên hạ đã biết đến họ.

 

Mai Hoa Kiếm Phái đã từng vang danh thiên hạ, Hoa Sơn phái đã bắt đầu quay trở lại giang hồ.

 

“À, đúng rồi! Con còn phải đi lấy tiền cược nữa chứ? Con đi một chút rồi về ngay được không?”

 

“..........”

 

“Chưởng môn nhân?”

 

“.......Trời ạ, cái tên tiểu tử chết tiệt này!”

 

Mặc dù…..

 

Mặc dù hình ảnh bọn họ quay trở lại có chút kỳ lạ.

 

Mai Hoa Kiếm Phái. Hoa Sơn.

 

Đây chính là thời khắc Hoa Sơn phái lừng danh thiên hạ hơn trăm năm trước chính thức tuyên bố quay trở lại giang hồ.

 


 

Hiện tại MOMO đang gặp 1 số lỗi, nếu sau 30p-1h nạp vẫn chưa có xu, các bạn vui lòng liên hệ fanpage, gởi ảnh chuyển tiền, copy mã giao dịch, copy username để kiểm tra và xử lí nhé!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương