Hoa Sơn Tái Khởi
Chapter 331 Tại sao nó lại ở đây chứ? (1)

 

Hiện tại MOMO đang gặp 1 số lỗi, nếu sau 30p-1h nạp vẫn chưa có xu, các bạn vui lòng liên hệ fanpage, gởi ảnh chuyển tiền, copy mã giao dịch, copy username để kiểm tra và xử lí nhé!

 

Chapter 331. Tại sao nó lại ở đây chứ? (1)

 

“…Vì thế nên Phương trượng…”

“Hừm…”

“Muốn nói chuyện với Chưởng môn nhân…”

“Hừmmm.”

“Chưởng môn nhân. Ngài có đang nghe không?”

Nghe thấy câu hỏi của Pháp Giới, Huyền Tông mặt mày trắng bệch xua xua tay. Rồi hắn vô lực quay đầu lại, dùng chất giọng nghe như sắp chết đến nơi mà nói.

“Th, Thanh Minh à. Nước, nước uống. Con có thứ gì uống được không?”

“Đây ạ.”

Cứ như đã chuẩn bị sẵn từ trước, Thanh Minh chìa ra một chiếc bình hồ lô màu trắng. Nhưng vừa nhìn thấy bình hồ lô, Huyền Tông đã bịt miệng lại để ngăn cơn buồn nôn.

“Ọe… Không, không phải rượu đấy chứ?”

“Là nước đấy ạ. Nước.”

“Hừừừừ.”

Giờ chỉ cần nhìn vào cái bình màu trắng đó thôi là hắn cũng rùng mình rồi.

‘Đồ vô tri.’

Dù tâm trạng có vui đến mấy đi chăng nữa thì sao lại có thể ép Chưởng môn nhân uống rượu đến mức bất tỉnh như thế hả? Đây là hành động mà một đệ tử Đạo Gia nên làm sao?

Nhưng thật ra hắn cũng liên tục nhận rượu mời của người khác rồi uống đến lúc bất tỉnh luôn thì làm gì có tư cách nói ra câu vừa rồi.

Huyền Tông nhăn nhó nhận lấy bình nước Thanh Minh đưa rồi uống một hơi, phải đến lúc uống xong Huyền Tông mới cảm thấy trong người thoải mái hơn một chút, hắn thở phào nhẹ nhõm.

 

(Bản dịch được thực hiện bởi A-H Team, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)

 

“Để đại sư nhìn thấy cảnh khó coi này ta cũng không còn mặt mũi nào.”

“……”

Khi nghe thấy câu này, theo lễ nghĩa thông thường thì người nghe sẽ đáp lại là ‘Xin ngài đừng bận tâm’, nhưng Pháp Giới lại không thể nói ra lời đó được.

‘Cái cảnh này còn khó coi hơn cái chữ ‘khó coi’ ấy chứ.’

Nếu không phải do Phương trượng yêu cầu thì có khi hắn đã nổi khùng mà hét toáng lên rồi. Ai trên đời lại thản nhiên nướng thịt, uống rượu ngay trong khuôn viên Thiếu Lâm Tự cơ chứ?

Kể từ ngày Thiếu Lâm Tự được thành lập đến giờ thì đây chính là lần đầu tiên đấy.

‘Những chuyện này đúng là vô tiền khoáng hậu mà.’

Giờ thì hắn cũng thắc mắc phải định nghĩa Hoa Sơn này là môn phái như thế nào đây.

“Tóm lại…”

Huyền Tông thư thả lên tiếng.

“Là đại sư vừa nói gì?”

Pháp Giới vừa làm thế bán chưởng vừa mở miệng.

“Phương trượng muốn bàn chuyện lại với Chưởng môn nhân.”

“Ừm. Nếu là chuyện vài ngày trước thì ta nghĩ không còn gì để bàn thêm nữa đâu.”

“Không phải đâu Chưởng môn nhân. Phương trượng nói đây là chuyện mà từ trước đến giờ ngài ấy chưa từng nói với ai.”

“Hửm?”

Huyền Tông nhìn Pháp Giới bằng ánh mắt đầy nghi vấn.

“Hơn nữa chuyện này chỉ có một mình Hoa Sơn làm được thôi, nên ngài ấy muốn hai bên tạm gác lại mâu thuẫn và đối thoại để bàn tính cho tương lai và an nguy của toàn thể võ lâm giang hồ. Vậy nên…”

Thanh Minh lẳng lặng đứng một bên lắng nghe đến đó liền ló đầu ra hỏi lại một cách cộc cằn.

“Chuyện gì mà khoa trương thế?”

Pháp Giới chưa kịp nói hết câu đã bị ngắt ngang, hắn nhìn Thanh Minh bằng vẻ mặt cau có.

‘Cái tên không biết lễ nghĩa này.’

Nhưng Pháp Giới thật sự không muốn tranh luận với Thanh Minh nữa nên hắn quyết định chỉ bỏ câu hỏi của Thanh Minh ra ngoài tai.

Hắn hít thở sâu một hơi, cố gắng phớt lờ Thanh Minh rồi tiếp tục nói.

“Phương trượng sẽ bàn bạc chi tiết với ngài. Với lại, ngài ấy nói nếu được thì xin mời Hoa Sơn Thần Long hãy đi cùng.”

“Hừm.”

Huyền Tông lặng lẽ gật đầu.

“Ta hiểu rồi. Xin đại sư chuyển lời rằng ta sẽ sắp xếp đến gặp ngài ấy sớm thôi.”

“Được, vậy bần tăng xin phép.”

Pháp Giới đứng phắt dậy khỏi ghế như thể hắn không muốn nán lại nơi này thêm một giây phút nào nữa. Rồi hắn liếc nhìn Thanh Minh một cái, sau đó không hề luyến tiếc mà quay người bước ra khỏi cửa.

“Sợ quá đi mất.”

Thanh Minh giả vờ run rẩy mà thở dài một hơi.

“Thanh Minh.”

“Vâng, Chưởng môn nhân.”

“Con thấy thế nào?”

Trước câu hỏi của Huyền Tông, Thanh Minh chỉ nhún vai.

“Thì, người không tính đi nói chuyện cho rõ ràng sao?”

“Hừmm. Nói chuyện rõ ràng hả?”

“Cũng có nhiều việc bọn họ không thể làm được mà.”

Huyền Tông im lặng vuốt cằm.

Lời Thanh Minh nói cũng hợp lý, nhưng khác với hắn, Huyền Tông lại tập trung vào ‘phương thức’ hơn là phương pháp.

‘Pháp Chỉnh.’

Phương trượng của Thiếu Lâm.

‘Từ hôm qua đến giờ chỉ mới được một ngày.’

Rõ ràng chỉ mới hôm qua thôi hắn còn bị sốc đến mức thổ huyết mà ngả ngửa ra bởi hành động của Thanh Minh, bất quá cũng chỉ mới một ngày thôi mà hắn đã có thể hoạt động bình thường lại được rồi sao?

“Hầy.”

Dù tính cách của hắn có ra sao đi chăng nữa thì sức mạnh đáng nể này đúng là không thể phủ nhận được. Phải như thế mới có thể dẫn dắt một môn phái hùng cường như Thiếu Lâm chứ.

 

(Bản dịch được thực hiện bởi A-H Team, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)

 

“Ta cũng phải tự suy xét lại mới được.”

“Đúng đúng, hôm qua Chưởng môn nhân có hơi quá chén đấy.”

“……”

Chuyện đó không phải nhờ công của con sao, tiểu tử thối!

“…Chưởng môn nhân… người đi sớm… về sớm nhé…”

“Thanh Minh… Huệệệệệ… Con cũng… con cũng cẩn thận đấy.”

“Chưởng môn… Huệệệệệ.”

Dư vị của cơn say vẫn còn dai dẳng, một nửa hồn vía của Huyền Tông đã thăng thiên, hắn lắc đầu đáp lại câu nói của Thanh Minh.

“Chắc sẽ không mất nhiều thời gian lắm đâu. Con lo chuẩn bị để xuất phát đi.”

“Vâng, Chưởng môn nhân…”

Hắn thở dài một hơi rồi cùng Thanh Minh bước ra khỏi điện các.

“Ừmm.”

Trong lúc hai người đang yên lặng bước đi giữa khuôn viên nội viện Thiếu Lâm Tự, Huyền Tông bỗng nhiên nhìn xung quanh rồi phát ra tiếng trầm ngâm.

“Nơi này hoàn toàn khác với ngày hôm qua nhỉ?”

“Vì những người đến xem đại hội đều đã đi cả rồi.”

“Chắc là vậy.”

Có nghĩa là khung cảnh mà bọn họ nhìn thấy bây giờ mới chính là dáng vẻ thường ngày của Thiếu Lâm Tự. Mặc dù khắp nơi đều là khách hành hương nhưng bầu không khí nói chung là rất yên tĩnh và thành kính.

Nhưng Huyền Tông lại không thể làm ngơ trước ánh mắt thù ghét của các đệ tử Thiếu Lâm đang đi ngang qua bọn họ được.

‘Quả nhiên bọn họ chẳng ưa gì chúng ta.’

Hắn vừa chầm chậm bước đi vừa mở miệng.

“Thanh Minh à.”

“Vâng, Chưởng môn nhân.”

“Con nghĩ Phương trượng sẽ nói chuyện gì?”

“…Ừm.”

“Mà thôi. Trước đó.”

Giọng nói của Huyền Tông trầm xuống.

“Hôm qua tới giờ con có nghĩ Hoa Sơn phải làm gì tiếp theo chưa?”

Có vẻ như cuộc đối thoại này không phù hợp để Chưởng môn nhân của một môn phái và một đệ tử đời thứ ba chia sẻ với nhau cho lắm. Nhưng Huyền Tông chưa từng nghĩ Thanh Minh chỉ đơn giản là một đệ tử đời thứ ba bình thường.

“Hừmm.”

Thanh Minh vừa gãi má vừa cười cười.

“Con cũng không biết nữa?”

“Ừm. Quả nhiên là không… Hả?”

Huyền Tông từ từ quay đầu nhìn Thanh Minh.

“…Không biết hả?”

“Vâng.”

“…Vậy lời con nói ở đại hội tỉ võ là sao?”

“Con nói gì cơ?”

“Thì, Hoa Sơn sẽ đi con đường riêng của Hoa Sơn ấy?”

“Thì cứ đi rồi sẽ thành đường thôi mà. Cứ nhất thiết phải quyết định trước rồi mới được đi ạ?”

“……”

Đầu óc Huyền Tông bắt đầu choáng váng.

Tin tên tiểu tử này liệu có phải là hành động đúng đắn không?

Thanh Minh nhìn thấy biểu cảm của Huyền Tông thì tủm tỉm cười.

“Nhưng vẫn có một việc chắc chắn.”

“Hửm?”

“Sẽ không có chuyện chúng ta ngồi chung thuyền với Thiếu Lâm.”

“…À ra là chuyện đó.”

Huyền Tông đã biết trước sự thật đó rồi. Vấn đề là Pháp Chỉnh quả nhiên cũng hiểu được chuyện đó.

Dù vậy thì việc hắn muốn gặp mặt bọn họ cũng có nghĩa là hắn muốn đưa ra một lời đề nghị đủ thích đáng để có thể bỏ qua hết những chuyện trước đây. Vậy nên trước khi nghe lời đề nghị đó, bọn họ sẽ không thể rời khỏi Tung Sơn được.

“Cứ nghe thử xem bọn họ muốn nói gì.”

“Xin mời vào.”

Pháp Chỉnh làm thế bán chưởng tiếp đón Huyền Tông và Thanh Minh.

Nét mặt hắn tuy có chút xanh xao nhưng nụ cười thì vẫn luôn thường trực trên môi.

Huyền Tông từ tốn làm thế bao quyền.

“Phương trượng, ngài thấy khỏe hơn chưa?”

Pháp Chỉnh gật đầu đáp lại lời chào hỏi của Huyền Tông.

“Nhờ có sự quan tâm của ngài nên ta đã hồi phục rồi. Xin thứ lỗi vì đã để ngài thấy dáng vẻ đáng xấu hổ đó.”

Pháp Chỉnh vừa nói vừa chìa tay về phía trước.

“Xin mời ngồi.”

“Vâng.”

Huyền Tông khẽ ho vài tiếng rồi mới an tọa. Đây là lần thứ hai hắn ghé qua nơi này rồi.

Lúc mới đến Thiếu Lâm Tự, hắn và Pháp Chỉnh đang tán gẫu ở nơi này thì Thanh Minh… À quên, phải nói là các môn đồ của Hoa Sơn đã có một cuộc xung đột với các môn đồ của Hải Nam phái…

‘Cũng đúng. Nghĩ lại thì khi đó do tên tiểu tử này mà ta chưa nói chuyện cho hẳn hoi được còn gì.’

Sau đó tuy có thể nói là họa chuyển thành phúc nhưng mà…

Dù sao thì thời gian cũng chỉ mới hơn nửa tháng, trong thời gian ngắn như thế mà vị thế của hai người đã thay đổi đến mức khó tin.

Pháp Chỉnh yên lặng rót trà vào tách rồi đưa cho hai người bọn họ. Dáng vẻ tự nhiên và thoải mái, hoàn toàn không bị ràng buộc bởi quy tắc trà đạo nào.

“Xin mời.”

“Vâng.”

Huyền Tông nhận lấy tách trà rồi huých nhẹ vào cạnh sườn Thanh Minh đang ngồi yên như tượng. Lúc đó Thanh Minh mới miễn cưỡng nhận lấy tách trà với vẻ mặt cau có.

Thanh Minh thường nói hắn thà uống nước lạnh còn hơn là uống trà, vậy nên hắn càng không tình nguyện nhận tách trà này chút nào.

Đúng lúc đó, Pháp Chỉnh đột nhiên vừa cười vừa nói.

“Có vẻ như mọi người đã có một buổi tối rất thú vị nhỉ?”

“…Ý của Phương trượng là?”

Pháp Chỉnh nhìn Huyền Tông nở một nụ cười đầy ý vị.

“Hình như ta có ngửi thấy mùi rượu.”

Huyền Tông ngượng chín mặt.

“Xin thứ lỗi. Ta chỉ là muốn động viên các đệ tử của mình.”

“Phải. Ta cũng hiểu mà.”

Mặc dù đây là hành động vô cũng thất lễ, nhưng hình như Pháp Chỉnh lại không hề có ý định phê phán bọn họ.

“Không biết Phương trượng muốn nói chuyện gì?”

“À. Vậy thì ta sẽ vào thẳng vấn đề luôn.”

Pháp Chỉnh thở dài một hơi rồi mới nặng nề lên tiếng.

“Chưởng môn nhân.”

“Vâng.”

“Ở đại hội ngày hôm qua, Hoa Sơn đã làm một hành động gây ảnh hưởng nghiêm trọng đến lập trường của Thiếu Lâm.”

Huyền Tông không biết đáp lời thế nào, chỉ có thể nặn ra một nụ cười gượng gạo chờ Pháp Chỉnh nói tiếp. Đâu cần phải nói một câu xin lỗi sáo rỗng để thể hiện quan điểm của hắn làm gì.

“Nhưng Thiếu Lâm không oán giận Hoa Sơn vì chuyện đó.”

“…Hả?”

“Suy đi tính lại thì vẫn là Thiếu Lâm đã khơi mào chuyện này. À không, có thể nói là giới võ lâm giang hồ đã khơi mào chuyện này mới đúng. Nếu vẫn còn chút liêm sỉ thì làm sao có thể đổ lỗi hết cho Hoa Sơn được?”

Huyền Tông nhìn hắn bằng vẻ mặt ngạc nhiên. Đúng lúc đó, một giọng nói lãnh đạm vang lên.

“Nếu ông nói những lời đó trước khi đại hội diễn ra thì còn có chút ý nghĩa.”

“……”

“Tệ nhất thì cũng nên nói trước khi bắt đầu trận chung kết chứ.”

Khóe mắt của Pháp Chỉnh khẽ dao động.

Nhưng hắn nhanh chóng lấy lại vẻ bình tĩnh.

“Tiểu đạo trưởng nói không sai. Đều do ta quá ngu muội.”

Phản ứng này của Pháp Chỉnh có hơi ngoài dự đoán một chút, Thanh Minh kéo cong khóe miệng như thể đang rất hứng thú.

‘Nhìn xem!’

Dù gì cũng là Phương trượng của Thiếu Lâm. Nói ra được lời này quả là không dễ dàng chút nào.

Đến mức này thì Thanh Minh cũng bắt đầu thấy tò mò rồi đấy.

Phương trượng của Thiếu Lâm tính nói gì mà lại nhún nhường đến thế chứ?

‘Trước mắt thì có vẻ như hắn đang muốn bắt tay với Hoa Sơn một lần nữa.’

Thanh Minh đâu phải dạng người không biết chuyện đó có ý nghĩa gì. Điều đó có nghĩa là Pháp Chỉnh có một lời đề nghị mà Hoa Sơn tuyệt đối sẽ không thể từ chối được.

‘Đừng có nói mấy cái chuyện nhảm nhí kiểu như là quay trở về Cửu Phái Nhất Bang gì đó là được.’

Nếu Pháp Chỉnh mà có nhắc đến chuyện đó thì Thanh Minh sẽ trực tiếp khắc ấn hoa mai lên quả đầu sáng bóng đó liền.

Thanh Minh dùng ánh mắt gấp gáp hối thúc Pháp Chỉnh, hắn thấp giọng ho vài tiếng rồi mới mở miệng.

“Lý do ta thỉnh cầu Chưởng môn nhân đây là vì ở Thiếu Lâm Tự đã xảy ra một chuyện rất cấp bách cần đến sự giúp đỡ của Hoa Sơn.”

“Phương trượng nói chuyện cấp bách sao?”

Pháp Chỉnh quay đầu nhìn về phía cửa.

“Ta xin được thất lễ một chút. Pháp Giới, mau vào đi.”

“Vâng!”

Sau khi giọng nói dứt khoát vang lên từ phía bên ngoài, cánh cửa liền mở toang ra. Và rồi một chiếc thùng gỗ lớn được đưa vào trong phòng.

Một chiếc thùng gỗ lớn đến mức phải có hai người bê.

Sau khi nhận ra vật thể đó là một cỗ quan tài, cơ mặt Huyền Tông ngay lập tức co cứng lại.

“Phương trượng?”

“……Xin đợi một chút.”

Huyền Tông hoàn toàn không hiểu đầu đuôi sự tình, liên tục nhìn cỗ quan tài rồi lại nhìn Pháp Chỉnh. Hắn bảo có chuyện muốn nói nhưng rốt cuộc tại sao lại đem một cỗ quan tài đến đây chứ?

Pháp Giới đặt cỗ quan tài xuống, làm thế bán chưởng rồi ngay lập tức quay đi.

Ba người, một quan tài.

Bầu không khí trong phòng trầm xuống một cách kỳ lạ.

“A di đà Phật.”

Pháp Chỉnh thấp giọng niệm Phật rồi nhìn hai người bọn họ bằng ánh mắt nặng nề.

“Đệ tử tục gia của Thiếu Lâm có mặt ở mọi nơi trên khắp thiên hạ.”

“Chuyện đó là đương nhiên…”

“Thi thể trong cỗ quan tài này là một trong những đệ tử tục gia của Thiếu Lâm, Tam Quang Môn. Là người chịu trách nhiệm khảo sát Bắc Hải theo yêu cầu của Thiếu Lâm.”

“…Bắc Hải sao?”

“Phải. Là Bắc Hải. Nhưng nói chung nhiệm vụ cùng lắm cũng chỉ là giám sát cửa biển Bắc Hải thôi. Giờ đây người Trung Nguyên đâu thể tiến vào vùng biển Bắc Hải được nữa.”

“…Nhưng mà, có chuyện gì mà đại sư đây lại chỉ còn là một cái xác không hồn như thế này? Lẽ nào có xung đột gì với Bắc Hải Băng Cung sao?”

Nếu vậy thì chuyện thật sự không hề đơn giản đâu.

Mâu thuẫn giữa Tắc Ngoại Tứ Cung và Trung Nguyên càng ngày càng sâu sắc đến mức chỉ cần một vấn đề nhỏ thôi cũng đủ gây ra chiến tranh ngay lập tức rồi.

Vậy nên Thanh Minh và những người đồng hành cùng hắn đã vất vả biết bao nhiêu mới tiến vào được Vân Nam.

Nhưng Pháp Chỉnh lại lắc đầu.

“Thà là vậy còn tốt hơn.”

“…Thà là vậy?”

Vậy rốt cuộc là?

Ánh mắt của Huyền Tông và Thanh Minh tràn đầy vẻ nghi vấn. Pháp Chỉnh lại thấp giọng niệm Phật, rồi hắn đứng dậy tiến về phía cỗ quan tài.

 

(Bản dịch được thực hiện bởi A-H Team, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)

 

Hắn không hề do dự, đưa tay mở nắp cỗ quan tài ra.

“Ừm!”

Nét mặt của Huyền Tông trở nên méo mó. Chứ có ai lại đi thích thú khi thấy một thi thể được đặt trước mặt mình không?

‘Nhưng rốt cuộc là tại sao…’

Đúng lúc đó.

Soạt Soạt.

Huyền Tông ngay lập tức giật mình quay sang bên cạnh. Thanh Minh ngồi bên cạnh hắn đang tỏa ra một luồng sát khí xung thiên mà từ trước đến giờ hắn chưa từng cảm nhận được.

Nhưng còn chưa kịp xác định nguồn cơn của luồng sát khí đó thì nó đã biến mất như ảo ảnh.

‘Mình nhầm rồi sao?’

Nhưng cũng chính lúc đó, Thanh Minh từ từ đứng dậy khỏi chỗ.

Rồi hắn đi đến gần cỗ quan tài.

Ánh mắt tập trung xác nhận một cách tỉ mỉ thi thể đang nằm trong cỗ quan tài kia.

Quả nhiên, những vết đốm đỏ và đen hiện lên rất rõ trên làn da trắng bệch của tử thi.

“…Ma Hoa.”

Ken kétttt!

Thanh Minh vừa nghiến chặt răng vừa nhìn Pháp Chỉnh. Ánh mắt trông chẳng khác gì một con thú hoang đói khát.

“Ma Giáo?”

“A di đà Phật. Thiếu Lâm cũng đang nghi ngờ là vậy.”

Thanh Minh nghiến chặt răng đến mức trên cằm nổi cả gân.

Quả thực ngoài nghi ngờ ra thì bọn họ còn có thể làm gì nữa.

Đây chính là Ma Hoa. Chỉ những ai bị tấn công bởi ma công thì mới có vết thương này.

Thậm chí Ma Hoa này còn rõ ràng và xác thực hơn cả Ma Hoa trong vụ việc của Hoàng đại nhân. Là Ma Hoa ‘chân chính’ mà hắn đã từng nhìn thấy vô số lần trong quá khứ.

“Ma Giáo…”

Khóe miệng của Thanh Minh trở nên méo mó.

“Giải thích đi.”

Từ trong giọng nói phát ra nồng đậm hàn khí lạnh lẽo.

“Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì.”

 

 


 

Hiện tại MOMO đang gặp 1 số lỗi, nếu sau 30p-1h nạp vẫn chưa có xu, các bạn vui lòng liên hệ fanpage, gởi ảnh chuyển tiền, copy mã giao dịch, copy username để kiểm tra và xử lí nhé!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương