Hoa Sơn Tái Khởi
Chapter 99. Được có vậy mà bày đặt ra vẻ ta đây. (4)

 

Hiện tại MOMO đang gặp 1 số lỗi, nếu sau 30p-1h nạp vẫn chưa có xu, các bạn vui lòng liên hệ fanpage, gởi ảnh chuyển tiền, copy mã giao dịch, copy username để kiểm tra và xử lí nhé!

Tập 99. Được có vậy mà bày đặt ra vẻ ta đây. (4)

Sống trên đời từ trước đến nay, bọn họ chưa bao giờ nghe qua cú đấm nào có âm thanh như vậy cả.

Những người đang có mặt ở Hoa Sơn lúc này đã phát hiện được một điều mới lạ, đó chính là âm thanh được tạo ra khi nắm đấm của một người tiếp xúc với khuôn mặt của một người khác.

Xoay vòng.

Tuyên Vũ Lượng sau khi nhận nắm đấm của Thanh Minh đã xoay vòng vòng trên không trung.

Phọtttttttttttt!

Máu phun ra từ mũi của Tuyên Vũ Lượng bay tứ tung theo cơ thể đang xoay vòng của hắn ta, tựa như sương mù vậy.

‘Đấm mạnh thêm tí nữa có khi còn thành hình cầu vồng chứ chả đùa?’

Cầu vồng máu ư.

Trên đời này lại có thứ khủng khiếp đến vậy sao.

Ranh giới giữa lẽ thường và sự lạ đời trong suy nghĩ của những người ở đó như đang sụp đổ vậy.

(Bản dịch thuộc về Vlognovel. Đón xem truyện sớm nhất tại Vlognovel)

Tuyên Vũ Lượng xịt máu mũi, xoay tròn trên không rồi ngay lập tức rớt xuống đất run cầm cập. Thanh Minh vừa nhìn hắn ta vừa nói, giọng nói đấy đã khiến tất cả những người có mặt tại Hoa Sơn nghe rõ mồn một.

“Võ công có nhiêu đó mà bày đặt ra vẻ ta đây.”

Thanh Minh phun nước bọt ra sàn. Sau đó, hắn rút thanh mộc kiếm đang đeo bên hông ra.

“Đứng dậy đi. Tên tiểu tử kia. Vẫn chưa xong mà. Mới như này thì chưa thể giải tỏa được sự phẫn nộ của ta đâu!”

Thanh Minh gầm gừ như một con sư tử, nhưng so với hai chữ hùng tráng thì…

‘Lòng dạ hẹp hòi hết chỗ nói.’

Đó là suy nghĩ từ tận đáy lòng của Nhuận Tông.

 

“Gì cơ…..?”

Bộ râu của Tư Mã Thăng run cầm cập.

‘Ch, chuyện này là sao vậy…..’

Tuy mọi việc đã diễn ra trước mắt ông ta, nhưng ông ta vẫn không thể hiểu được vừa rồi đã có chuyện gì xảy ra.

Thanh Minh dường như biến mất trong tích tắc rồi xuất hiện trước mặt Tuyên Vũ Lượng, vung một nắm đấm vào mặt hắn ta. Tuyên Vũ Lượng ăn trúng đòn đó thì xoay vòng trong không trung như một con quay rồi ngã ra đất.

Đây là toàn bộ những gì mà Tư Mã Thăng thấy.

Vấn đề nằm ở chỗ ‘dường như biến mất’ đấy.

‘Mình đã không nhìn thấy chuyển động của tiểu tử đó sao?’

Cho dù ông ta có không thấy căng thẳng vì đây chỉ là trận tỉ võ giữa các đệ tử đời thứ ba đi chăng nữa, nhưng một trưởng lão của Tông Nam lại có thể không thấy chuyển động của một đệ tử đời thứ ba của Hoa Sơn sao, nghe vậy có hợp lý không chứ?

‘Không, không thể nào. Không đời nào lại có chuyện đó!’

Tư Mã Thăng phủ nhận những thứ bản thân mình vừa nhìn thấy.  Nhưng không phải chỉ mỗi ông ta như vậy. Giả sử có là một người khác đứng ở vị trí đó thì cũng sẽ phản ứng như ông ta mà thôi.

Bất cứ ai cũng sẽ phủ nhận và nghi ngờ nếu có việc gì đó vượt quá những thường thức trong suy nghĩ của họ.

“Tên tiểu tử đê tiện!”

Lúc đó, một giọng nói vang lên từ bên cạnh đã đánh thức Tư Mã Thăng.

“Vẫn còn chưa nói hết câu mà ngươi đã lợi dụng thời cơ đánh lén ư! Người của Hoa Sơn không biết lễ nghi phép tắc là gì à!”

“Tên gian ác!”

“…..”

Có vẻ như những đứa trẻ này lại chỉ cảm thấy như vậy.

Cũng phải thôi.

Võ công càng cao cường thì chuyện này càng đáng ngạc nhiên. Còn đối với các đệ tử đời thứ hai, việc bỏ lỡ chuyển động của Thanh Minh cũng không có gì phải bất ngờ đến mức đó cả.

Nhưng Tư Mã Thăng thì khác. Chẳng phải ông ta là trưởng lão của Tông Nam hay sao?

Tư Mã Thăng xoa dịu sự ngỡ ngàng của mình rồi lại tiếp tục tập trung vào sân tỉ võ.

“Tuyên Vũ Lượng! Đứng dậy đi!”

“Đứng dậy đi nào! Vũ Lượng!”

Những lời khích lệ Vũ Lượng vang lên khắp đó đây. Tư Mã Thăng nhìn chằm chằm vào Tuyên Vũ Lượng với ánh mắt vẫn chưa hết kinh ngạc.

‘Chắc là do mình nhầm lẫn thôi.’

Chắc là vậy rồi.

Mà không. Buộc phải như vậy.

 

“Đứng dậy đi, tên tiểu tử kia. Ta còn chưa dùng đến tí nội công nào mà ngươi nằm đó ăn vạ cái gì.”

Thanh Minh trừng mắt phừng phừng nhìn Tuyên Vũ Lượng.

Bọn người của Tông Nam đã hết lời lên án, chỉ trích Thanh Minh nhưng hắn ta đều bỏ ngoài tai những lời nói vớ vẩn chẳng khác gì tiếng chó sủa đấy.

Một khi đã đặt chân lên sân tỉ võ thì trận tỉ võ xem như đã chính thức bắt đầu từ giây phút đó rồi. Phép tắc, lễ nghĩa cái con khỉ khô gì nữa. Không lẽ bước chân ra chiến trường phải bắt tay, làm vài ly rượu với kẻ địch rồi mới bắt đầu đánh hay sao.

“Ư ư…. Ư ư ư…..”

Tuyên Vũ Lượng loạng choạng nhấc người đứng dậy.

Tuy nắm đấm của Thanh Minh khá mạnh nhưng vì hắn ta vẫn chưa vận chút nội công nào nên Tuyên Vũ Lượng không đến mức mất đi hết ý thức.

Giả sử như lúc đó hắn vận nội công thì sao nhỉ?

Thì đương nhiên Tuyên Vũ Lượng sẽ chết rồi! Vậy mà cũng hỏi.

Thanh Minh vừa nhìn Tuyên Vũ Lượng đang gượng đứng lên, vừa gõ thanh mộc kiếm lên vai mình.

“Đứng lên nhanh nhanh hộ cái. Thời gian của ta……Ngươi có sao không đấy?”

Giọng nói có pha lẫn sự giận dữ của Thanh Minh bỗng nhanh chóng dịu lại.

“U u……..”

Ào ào.

Ào ào ào.

Sau khi Tuyên Vũ Lượng gượng đứng dậy, máu ở mũi hắn tuôn ra ồ ạt như thác đổ.

Máu chảy ra nhiều đến nỗi trong phút chốc đã ướt đẫm hết cả tà áo trước, đọng lại cả trên mặt đất. Đến cả một người không sợ trời không sợ đất như Thanh Minh còn phải giật mình.

Tuyên Vũ Lượng lảo đảo đứng lên, thở hồng hộc vài lần rồi lên tiếng một cách khổ sở.

“Ta, ta vẫn còn có thể đánh tiếp…..”

“Đánh nữa là chết đấy!”

Ơ, đúng là hắn ta nếu đánh tiếp thì sẽ chết thật.

Thông thường khi con người ta bị đánh nát mũi thì máu sẽ chảy nhiều đến vậy ư? Phải dùng nắm đấm không có nội công đấm thử vào mặt người ta thì mới biết được chứ.

Tuyên Vũ Lượng dùng đôi chân đang run cầm cập để cố giữ vững cơ thể rồi dùng hai tay bịt mũi lại.

“Máu, máu vẫn không ngừng chảy…..”

“Ta bảo ngươi sẽ chết đấy! Cái tên tiểu tử này!”

Cứ đà này thì ngươi chết thật đấy!

Mình là kẻ giết người không gớm tay, có thể xuống tay mà không cần chần chừ, nhưng không phải theo cách này!

Sau khi được sống lại, kẻ đầu tiên mình giết là một người bị ăn một đấm vào mặt trong lúc đang tỉ võ rồi chết vì xuất huyết quá độ ư. Đúng là vớ vẩn!

Thanh Minh quay sang nhìn Vân Nham với một gương mặt có chút đơ cứng và nói.

“Tên tiểu tử này chẳng phải cần được chữa trị sao ạ?”

Nếu không thì sẽ xảy ra vụ giết người ở Hoa Sơn mất.

“Chuyện, chuyện đó, theo quy định thì…..”

Hình như Vân Nham cũng đang rất hoảng hốt trước tình huống nằm ngoài dự đoán này, hắn ta không thể dứt khoát nói hết câu. Không có quy định về việc chữa trị rồi quay lại trận đấu trong những tình huống thế này. Đáng lẽ Vân Nham nên yêu cầu sự đồng ý của cả hai bên, nhưng với tình hình này thì hắn ta cũng không thể thoải mái để yêu cầu sự đồng ý đó được.

Xoẹt! Xoẹt!

Vào lúc đó, Tuyên Vũ Lượng xé rách vạt áo của mình rồi bắt đầu nhét vào mũi.

Ồ?

Thông minh đấy chứ?

Trong chốc lát, vạt áo hắn ta đã ướt đẫm vì máu nhưng hắn vẫn tiếp tục nhét mãi, nhét mãi, nhét một hồi thì có vẻ như cuối cùng cũng đã ngăn được máu chảy ra rồi. Sau đó, Tuyên Vũ Lượng giương thanh mộc kiếm lên và chĩa vào Thanh Minh.

Ồ, ý ngươi là muốn tiếp tục đánh đấy à?

Bọn Tông Nam toàn là thứ dữ thì phải, cho nên bọn chúng mới không dễ dàng bỏ cuộc thế này. Khà. Tuy là khác môn phái nhưng phải công nhận ngươi thật đáng khen đấy…..

“Tên tiểu tử đê tiện!”

“…..Hửm?”

Đầu của Thanh Minh khẽ nghiêng sang một bên.

“Không biết…..Khụ! Không biết xấu! Khụ! Khụ! Không biết xấu hổ hay sao mà lại giở cái trò này!”

Làm cái gì thì làm một thứ thôi, tên kia.

Nếu muốn tức giận thì chỉ nên tức giận. Nếu muốn rên la vì đau đớn thì chỉ tập trung vào việc rên la thôi.

(Bản dịch thuộc về Vlognovel. Đón xem truyện sớm nhất tại Vlognovel)

“Ta sẽ băm vằm ngươi ra thành từng mảnh rồi đem cho chó ăn!”

Thanh Minh chau mày.

Cái câu đáng khen khi nãy xí xóa trước cái đã.

“Này, đệ tử Tông Nam các ngươi sau khi nhập môn thì được học chửi rủa trước à? Có vẻ tất cả các ngươi đều không biết nhân nghĩa lễ trí là gì nhỉ.”

 

- Lời đó đến lượt đệ nói sao?

A, làm ơn hộ cái! Khi nào cần thiết thì hẵng xuất hiện có được không! Biết đệ bây giờ đang làm gì không? Là nâng cao danh dự cho Hoa Sơn đấy!

Thanh Minh nắm chặt thanh mộc kiếm trong tay rồi gập cổ lên xuống để giãn gân cốt.

“Khi nãy ta còn cảm thấy có lỗi chút ít với ngươi, nhưng giờ thì mấy cái đó sắp biến mất rồi! Ngươi đừng có nhiều lời…….”

“Bây giờ ngươi có dập đầu xuống cầu xin ta đi nữa thì cũng đã quá muộn rồi! Tên tiểu tử khốn kiếp! Ta sẽ đánh cho cha mẹ ngươi cũng không thể nhận ra ngươi được nữa.”

“A, nói tiếp đi. Cứ nói thoải mái.”

Vì cảm giác có lỗi ấy đã biến mất sạch sẽ rồi.

Thanh Minh cũng giương mộc kiếm chĩa vào Tuyên Vũ Lượng.

“Nhào vô.”

“……Tên tiểu tử chó chết này!”

“Ừ, lại đây đi. Ta sẽ cho ngươi thấy thế nào mới gọi là không thể động được đối phương vào dù chỉ là một cọng lông.”

“Xông vào mau lên nào!”

Vào lúc đó!

“Tuyên Vũ Lượng!”

Một giọng nói vang lên từ phía sau lưng của Tuyên Vũ Lượng. Hắn ta quay đầu lại theo phản xạ và giật mình khi nhìn thấy gương mặt đang đanh lại của Tần Kim Long.

“Đừng kích động. Cũng đừng xem thường đối phương.”

Suýt chút nữa thì phạm phải một sai lầm lớn rồi.

Tất cả các đệ tử đời thứ hai đều đã trấn áp được đối phương mà không hề bị đánh trúng một đòn nào, vậy mà đến lượt bản thân hắn ta lên thì bị một phen bẽ mặt, vì suy nghĩ đó mà hắn ta đã kích động quá mức cần thiết.

Kẻ kích động sẽ không thể phát huy được thực lực của mình, hắn ta đã khắc cốt ghi tâm câu nói này mà trưởng thành, nhưng không ngờ trong trận thực chiến này, hắn ta đã quên mất điều đó.

Tuyên Vũ Lượng hít thở một hơi thật sâu và lấy lại tâm trí. Tuy hắn ta cảm thấy có chút khó chịu vì không thể thở bằng mũi nhưng vẫn ngay lập tức tìm lại được sự bình tĩnh.

Sau khi điều chỉnh lại nhịp thở, hắn ta nhìn chằm chằm vào Thanh Minh bằng một ánh mắt lạnh như băng, có chút khác so với ban nãy và quát lớn.

“Kế khích tướng của ngươi cũng khá phết đấy!”

“…….Vầng. Ta vốn dĩ giỏi mấy cái đó mà.”

Cứ cho là vậy đi. Ta cũng chả biết mình đã làm gì nữa, nhưng nếu ngươi đã nói vậy thì là vậy đó.

“Ta sẽ cho ngươi biết rằng, nếu đấu một trận đường đường chính chính với nhau thì dăm ba tên đệ tử cỏn con của Hoa Sơn tuyệt đối không phải là đối thủ của Tông Nam. Đặc biệt là ngươi đấy, ngươi nên chuẩn bị tinh thần trước đi thì hơn. Đến lúc đó đừng có mà khóc lóc van xin ta.”

“Vầng vầng. Đương nhiên là vậy rồi. Nói xong rồi thì xông lên đi chứ. Ta đã bảo sẽ cho ngươi thấy không thể chạm được vào đối phương là như thế nào rồi cơ mà.”

“Có ngươi mới là kẻ sẽ không động được vào người ta đấy!”

“Ngươi đã bị ta đấm cho một phát rồi còn gì?”

Cái mũi ngươi không thấy đau à?

“Ta sẽ giết chết ngươi! Cái thứ đê tiện hèn hạ! Yaaaaaa!”

Tuyên Vũ Lượng vung mộc kiếm lao vào Thanh Minh.

Có vẻ như vì hắn ta đã lấy lại được sự điềm tĩnh nên phía cuối thanh kiếm tỏa ra một nhuệ khí vô cùng sắc bén. Không hổ là kẻ được mệnh danh đệ nhất khi xét về thực lực trong số các đệ tử đời thứ ba của Tông Nam.

Dù Hoa Sơn có cử ai ra trận đi nữa thì cũng không dễ gì đối phó được với Tuyên Vũ Lượng. Cho dù là các đệ tử đời thứ hai chứ không phải là đời thứ ba ra trận đi chăng nữa thì cũng vậy thôi.

Tuy nhiên, đây là một việc vô cùng đáng tiếc đối với Tuyên Vũ Lượng, đối thủ của hắn ta quá xấu xa.

Đối thủ đó không ai khác mà chính là mối tai ương của Hoa Sơn, Thanh Minh.

“Ơ kìa!”

Thanh Minh đưa thanh mộc kiếm ra đằng sau.

Rồi dùng hết sức lao về hướng của Tuyên Vũ Lượng.

“Ơ?”

Thanh kiếm được duỗi thẳng ra phía sau của Thanh Minh vung lên với một tốc độ như tia chớp rồi đập thẳng vào đầu của Tuyên Vũ Lượng.

Đốppppppppp!

Tuyên Vũ Lượng đã không thể né được.

Cũng phải thôi, không nhìn thấy đường kiếm thì biết né bằng cách nào.

Tuyên Vũ Lượng há hốc mồm, trợn trừng mắt.

‘Thôi thế là Lượng đi chân lạnh toát rồi.’

‘Ầy. Đánh cỡ vậy thì không chết cũng phí.’

‘Ăn chiêu đó thì phải chết mới gọi là biết giữ lễ nghĩa chứ.’

Tuyên Vũ Lượng ngã khuỵu. Nhưng Thanh Minh vẫn chưa định dừng lại ở đó.

“Dạo này!”

Đốppppppppp!

Trước khi ngã xuống đã phải ăn thêm một phát nữa.

“Mấy đứa oắt con!”

Đốppppppppp!

Lại thêm một phát nữa!

“Không có tí phép tắc nào cả! Một chút cũng không có!”

Thanh mộc kiếm của Thanh Minh cứ thế quất vào Tuyên Vũ Lượng đang ngã ra sàn.

“Ở cái thời của ta đâu có vậy đâuuuuuu!”

Thanh Vấn trên trời mà nghe được phát ngôn này chắc vứt luôn cây tiên trượng đang cầm trên tay rồi sùi bọt mép mất.

Nhưng đáng tiếc thay, tiên giới thì không thể can dự vào chuyện của trần gian.

“Thiệt tình!”

Bốppppppp!

Cuối cùng, Thanh Minh đá thêm một phát ngay háng của Tuyên Vũ Lượng khiến hắn ta bay lên.

Thế là Tuyên Vũ Lượng bị bay vút lên trời tới một độ cao tầm 3 trượng rồi rớt xuống đất.

Ầm!

Thanh Minh tặc lưỡi.

“Ngươi mà không chửi rủa gì thì ta đã nhẹ tay hơn rồi. Tóm lại là, cái bọn trẻ bây giờ chả ra làm sao cả. Haizz!”

Không thể tìm thấy tí lương tâm nào dù chỉ bằng gỉ mắt của con kiến trong lời nói của Thanh Minh. Sau khi nghe lời đó xong, tất cả các đệ tử đời thứ ba đã quyết tâm rằng, dù có xảy ra việc gì đi nữa thì cũng không được chửi rủa gì cái tên tiểu tử đó.

“À, phải rồi.”

Thanh Minh xoay người lại, bước đến gần Tuyên Vũ Lượng đang nằm thế chữ đại trên đất và run cầm cập.

Hắn duỗi tay ra rút hết vạt áo mà Tuyên Vũ Lượng đã dùng để nhét vào mũi khi nãy.

Máu bị chặn nãy giờ lại bắt đầu chảy ra.

“Ngươi thấy sao. Không động được vào ta đúng chứ?”

Tuy phương pháp thì có hơi khác với suy nghĩ của ngươi.

Thanh Minh xoay đầu lại nhìn về hướng đệ tử Tông Nam.

Cả Tư Mã Thăng, cả Tần Kim Long, và những đệ tử khác của Tông Nam vẫn chưa thể khép được mồm. Bọn họ đang đờ người ra nhìn Thanh Minh bằng một ánh mắt kinh hãi pha lẫn với sự bàng hoàng.

“Ngạc nhiên cái gì chứ.”

Còn chưa bắt đầu mà đã ngạc nhiên rồi sao.

Thanh Minh liếc nhìn bọn họ lần nữa rồi quay về chỗ của mình.

Tư Mã Thăng vừa nhìn dáng vẻ phía sau của Thanh Minh vừa lẩm bẩm trong vô thức.

“Chuyện này rốt cuộc là…..”

Nhưng không ai ở đây có thể biết rằng, mọi chuyện mới chỉ vừa bắt đầu mà thôi.

Ngoại trừ một người duy nhất, đó là Thanh Minh.

(Bản dịch thuộc về Vlognovel. Đón xem truyện sớm nhất tại Vlognovel)

 

 

 


 

Hiện tại MOMO đang gặp 1 số lỗi, nếu sau 30p-1h nạp vẫn chưa có xu, các bạn vui lòng liên hệ fanpage, gởi ảnh chuyển tiền, copy mã giao dịch, copy username để kiểm tra và xử lí nhé!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương