Hiện tại MOMO đang gặp 1 số lỗi, nếu sau 30p-1h nạp vẫn chưa có xu, các bạn vui lòng liên hệ fanpage, gởi ảnh chuyển tiền, copy mã giao dịch, copy username để kiểm tra và xử lí nhé!

Tác giả: Tố Ngộ

Editor: Donut

Beta: Shin

Bản dịch được thực hiện bởi Qtruyen - Ổ của những chú Cú ăn Tạp. Hãy truy cập qtruyen.net đọc để ủng hộ nhóm dịch nhaaaaa.

---------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Lệ Tử Dận không nhắn lại, khởi động xe. 

Phó Lương Sinh ở đầu dây bên kia lấy áo khoác nhanh chóng ra ngoài.

 

Phó gia và Lệ gia vốn quen thân mấy đời, Lệ Tử Dận và Phó Lương Sinh vốn sinh cùng ngày, mẹ của hai người lại là bạn thân thiết nên hai đứa con chơi với nhau từ thời mặc tã tè dầm, đến sữa bò cũng uống cùng một hãng.

 

Nhưng lúc Lệ Tử Dận năm tuổi cha mẹ ngoài ý muốn qua đời. Lúc đấy cha của Lệ Tử Dận đang điều hành tập đoàn Lệ thị, cha Lệ mất khiến cả trong ngoài nhất thời loạn hết cả lên. Lệ lão gia bị nỗi đau kẻ đầu bạc tiễn người đầu xanh thiếu chút nữa không gượng dậy nổi. Ông cụ nhẫn nhịn bi thương thống khổ, một lần nữa vực dậy cả công ty.

 

Lệ lão gia vừa phải gánh vác chuyện làm ăn còn phải chăm đứa cháu trai nhỏ, tuy ông lợi hại đến mấy nhưng nói chung tuổi cao sức yếu cộng thêm nỗi đau mất con khiến thân thể ngày càng kém.

 

Những năm đó đám người như yêu ma quỷ quái rình rập muốn nuốt chửng Lệ thị chưa từng yên tĩnh. Lệ lão gia rốt cục mệt mỏi ngã trận phải nằm trên giường bệnh suốt một năm. Vậy là Lệ Tử Dận ở cái tuổi mà con nhà khác vẫn còn lông bông đã phải tiếp nhận trọng trách Lệ thị từ ông nội, hắn dùng thủ đoạn kinh người trảm yêu trừ ma, khiến cho Lệ thị lại vững mạnh đứng vững.

 

Phó Lương Sinh có cha mẹ, có anh trai, y dù trời sập cũng có người khác chống cho. Thế nhưng Lệ Tử Dận không thể như vậy. Phó Lương Sinh là người chứng kiến tận mắt quá trình Lệ Tử Dận làm cách nào ngồi vững vàng vị trí kia, y biết tên bạn này không thể vui chơi như chính mình nên nếu muốn biết hôm nay Lệ lão gia làm gì chỉ có thể đến văn phòng làm việc của Lệ Tử Dận tìm người.

 

***********

 

Lúc Bạch Ninh mở cửa phòng điện thoại di động bị rơi xuống đất đến mức sập nguồn, Bạch Ninh cầm lên mày mò một chốc cũng không lên nguồn.

 

Tương Huệ đang ở đây cậu cũng không cần quan tâm điện thoại di động. Rót chén nước ấm, cầm hai viên kẹo vốn dĩ mua để thuận tiện đi rải tờ rơi cho Đại Mai, Tiểu Mai.

 

“Em nghèo chỉ có thế này, chị thông cảm.” Bạch Ninh thầm thở dài, đến ngày mai thì căn phòng dưới tầng hầm này còn không giữ được nữa, cậu e là phải dọn ra gầm cầu ngủ.

 

“Chỗ nhà chị ở dưới quê còn không bằng chỗ này của cậu đâu.”

 

“Chuyện kia của chị thế nào rồi?” Bạch Ninh mấy hôm nay bị chuyện cơm áo gạo tiền quấn thân nên không gọi điện thoại cho Tương Huệ để chăm sóc khách hàng.

 

“Luật sư rất lợi hại, hôm đó liền đệ trình tư liệu lên trên, bên kia ngay lập tức đóng băng tài sản của Lý Quốc Cường. Dù thiếu đi một phần hắn đã chuyển đi mất nhưng cũng rất nhanh sẽ kiểm kê minh bạch. Nếu đưa ra pháp luật chắc chắn Lý Quốc Cường sẽ gặp phiền toái, vì vậy hắn đã chủ động đề nghị ly hôn.”

 

“Vụ kiện kia…” Bạch Ninh nhớ rõ ràng Lý Quốc Cường muốn Tương Huệ cút ra khỏi nhà không được cầm một đồng.

 

“Hắn để lại cho chị hai căn hộ, mặt khác trả thêm 3 triệu cộng thêm gánh luôn sinh hoạt phí và học phí của hai đứa nhỏ. Luật sư nói người làm ăn mưu mô rất sâu, đích thật tồn tại vấn đề tam giác nợ. Chị có thể kiện nhưng hao tâm tổn sức, mất thời gian. Mặc khác tòa án phán quyết cũng phải cần nhiều thời gian. Họ bảo chị cân nhắc tình hình kinh tế trong thời gian đó có chịu được không? Ban đầu tên kia chỉ đồng ý chia một căn phòng và 10 triệu, luật sư giúp chị thêm vào thành hai căn. Hai căn giá trị hơn 30 triệu, họ bảo so với tài sản của Lý Quốc Cường thì cũng coi như gần đủ rồi. Thế là chị đồng ý yêu cầu thỏa thuận ly hôn của hắn.”

 

Bạch Ninh thở phào nhẹ nhõm: “Làm xong là tốt rồi.”

 

Tương Huệ mở túi lấy ra 3 vạn NDT đặt trước mặt Bạch Ninh: “Đây là tiền thù lao chị gửi cậu, chuyện ly hôn này cảm ơn cậu.”

 

*3 vạn tệ ~ 106 triệu VNĐ

 

“Không….không cần nhiều như vậy đâu….” Bạch Ninh từ khi đến thế giới loài người đến nay chưa từng thấy nhiều tiền như vậy. Cậu bị một quyển tiền dày cộp nện vào làm đầu óc choáng váng.

 

“Không có cậu thì bây giờ chị chỉ có nước mang mấy đứa bé đi lang thang đầu đường xó chợ. Số tiền này cậu xứng đáng nhận được.” Tương Huệ kiên quyết bắt Bạch Ninh nhận tiền.

 

Bạch Ninh không từ chối được, hơn nữa hiện nay cậu cũng thực sự rất cần tiền: “Vậy em liền nhận, cảm ơn chị.”

 

“Cậu cũng đừng cảm ơn tới cảm ơn lui như vậy, từ nay về sau cậu chính là em trai của chị.” Tương Huệ ăn ngay nói thật.

 

“Vậy kế tiếp chị định làm thế nào, về quê sao?” Bạch Ninh không khách sáo với Tương Huệ nữa.

 

“Chị bán nhà ở dưới quê rồi, ở đó chẳng còn gì nữa, chị sẽ không trở về. Ngược lại ở chỗ này có phòng ở, Lý Quốc Cường đã gánh học phí của mấy đứa nhỏ, chị dự định mở cửa tiệm bán lẻ ở đây, cho bọn trẻ học ở thành phố.”

 

“Như vậy cũng rất tốt.”

 

Tương Huệ nhìn ngắm căn phòng của Bạch Ninh một chút. Tuy căn phòng này ở dưới tầng hầm nhưng dọn dẹp rất sạch sẽ, không có chút mùi ẩm mốc. Nhưng ban ngày cũng không thấy được một chút ánh sáng mặt trời, đến khi trời mưa dầm ẩm thấp trên tường còn có thể chảy ra bọt nước.

 

“Hai căn hộ của chị đều ở tầng một, hơn nữa còn có một cửa hàng nhỏ, không bằng cho cậu mượn ở tạm một căn.”

 

“Không thể, không thể.” Bạch Ninh giúp Tương Huệ xử lý tên chồng bội bạc, đã thu tiền rồi không thể được voi đòi tiên nữa, cậu vội vàng từ chối.

 

“Không phải chị cho cậu ở không mà cho cậu thuê. Dù sao nếu không cũng cho người khác thuê, cho cậu thuê vẫn hơn. Chị chưa quen cuộc sống ở đây, cho người khác thuê phòng chị không yên tâm.”

 

“Nhà trên mặt đất rất đắt.” Bạch Ninh đến thế giới này đã hai tháng cũng không phải không biết giá cả thị trường. Tuy cậu không biết căn hộ của Tương Huệ ở đâu nhưng so với thu nhập hai tháng của mình cậu cũng biết mình không thuê trọ nổi nhà ở trên mặt đất.

 

“Tiền thuê thì dễ thôi, có tiền thì đưa, không có thì chị cho cậu thiếu, bao giờ có tiền thì trả. Thêm nữa chị mới từ nông thôn lên đây chuyện gì cũng không biết, không có người giúp đỡ bày mưu tính kế. Chị tuy có 3 triệu nhưng nếu như chọc vào chỗ không nên chọc cũng sẽ gặp nguy hiểm. Chị không biết tin ai, chỉ biết tin cậu. Cậu có như giúp chị được không?”

 

Thằng chồng tồi Lý Quốc Cường bị ép chia một đống tài sản cho Tương Huệ chắc chắn không cam tâm. Tương Huệ nuôi con nhỏ ở lại nơi này không có ai giúp đỡ, không chừng sẽ bị bắt nạt.

 

Bạch Ninh tuy rằng cũng phải vật lộn cuộc sống gian nan nhưng tốt xấu gì cậu cũng là đàn ông, nghĩ thầm biết đâu có thể giúp đỡ Tương Huệ nên đáp ứng.

 

Mai là đến hạn đóng tiền nhà, thế thì chuyển thôi.

 

Bạch Ninh không có đồ đạc gì, thu dọn đồ cũng chỉ vừa một cái túi. Cậu tìm chủ trọ đòi lại tiền cọc 1800 đồng (~ 6 triệu VNĐ). Cậu đã đòi suốt một tuần chủ trọ một đồng cũng không chịu trả.

 

Tương Huệ hai căn hộ đều ở khu vực gần đây, một căn là nhà mới, một căn là phòng cũ kỹ trông như lúc nào cũng có thể phá dỡ.

 

Tương Huệ ở cùng hai cô con gái ở căn nhà mới, dự định sẽ mở tiệm bánh bao nhỏ ở cửa nhà. Khu này lượng người qua lại nhiều, nếu như đồ ăn làm ngon thì sẽ rất cá kiếm.

 

Còn nhà cũ cách căn hộ của Tương Huệ bây giờ một con đường, mười mét xung quanh đều là quán mì, diện tích 30 mét vuông, nhà hai tầng có gác mái, còn có nhà vệ sinh và bếp. Tuy căn nhà đã cũ không nhìn được màu sơn ban đầu nhưng vị trí thuận tiện, cách quảng trường đặc biệt gần. Trước kia cậu muốn đi từ căn nhà dưới tầng hầm tới quảng trường phải mất 20 phút, hiện tại ra ngoài là có thể phát tờ rơi, Bạch Ninh vừa xem nhà đã rất vui vẻ.

 

Thiếu niên vào nhà việc đầu tiên là đem đôi giày trắng lấy ra giặt sạch sẽ rồi phơi ở cửa sổ, tránh cho bị ngâm lâu xấu đi.

 

Phòng ở dưới đất cậu thuê trước đây mất 900 đồng một tháng, bây giờ Tương Huệ cũng thu đúng số tiền như vậy. Cậu biết nhà trên mặt đất không có khả năng giá rẻ như vậy. Nhưng Tương Huệ nói mai sau cửa hàng bánh bao khai trương cô bận rộn không có thời gian lo cho con cái, mong cậu giúp đưa đón lũ trẻ, coi như bù vào tiền thuê.

 

****************

 

Lệ Tử Dận nhận cuộc gọi của lão gia nhà hắn. Ông cụ nói điện thoại của Bạch Ninh không liên lạc được, không có cách nào gửi tiền thù lao. Ông muốn hắn đến công ty của Bạch Ninh một chuyến đem tiền gửi cậu. Lệ Tử Dận trong lòng vô cùng hoài nghi cái công ty Thanh khiết kia có thật sự tồn tại không. Hắn nhìn đồng hồ sắp 11 giờ trưa, tầm này tìm tới cửa không hợp. Nhưng hắn không chịu được càm ràm của ông cụ, chỉ có thể cố gắng hết sức đi nhìn một cái.

 

Sau mười lăm phút, Lệ Tử Dận đứng ở cửa một khu nhà đã cũ, nhìn bảng số phòng dán ở cửa khu nhà hắn càng cảm thấy mình chắc là bị thiểu năng trí tuệ mới tới tìm người. Địa chỉ trên tờ rơi của Bạch Ninh chỉ có số nhà mà toàn bộ khu nhà trọ này chính là số nhà đấy, hơn một nghìn hộ gia đình ai mà biết tên nam giả nữ kia đang ở xó nào.

 

Lệ Tử Dận lấy điện thoại di động gọi vào dãy số ông nội gửi cho hắn.

 

[Thuê bao tạm thời không liên lạc được xin quý khách vui lòng gọi lại sau] 

 

Lệ Tử Dận nhìn trời bất lực muốn chửi thề.Hắn hít một hơi thật sâu, tiến tới cửa sổ phòng bảo vệ, rút ra 200 NDT đặt trên bàn: “Lão ca, tôi muốn hỏi thăm một người.”

Bảo vệ vô cùng cảnh giác nhìn hắn: “Mấy chuyện phạm pháp tôi không làm.”

 

“Không phạm pháp, chỉ là muốn nghe ngóng xem người này có đang ở khu này không.”

 

Bảo vệ vô cùng kiên định, Lệ Tử Dận từng tờ tiền rút thêm ra.

 

Mấy phút sau, Lệ Tử Dận đã đứng trước cửa một căn phòng dưới tầng hầm. Khuôn mặt của Bạch Ninh đúng là nổi bật dễ tìm.

 

Một bà cô mập mạp đi từ trong căn phòng dưới lòng đất ra, tiện tay muốn khóa cửa. Lệ Tử Dận liền hỏi: “Dì à, xin hỏi người đang trọ chỗ này hiện có đang ở nhà không?”

 

“Nơi này hiện không có ai ở.” Bà béo vừa nghe là đến tìm người mặt liền xụ xuống.

 

“Người họ Bạch, mở cái công ty gì đó tên Thanh khiết.” Lệ Tử Dận không tin thông tin mua mất 2000 NDT (~7 triệu VNĐ) là giả.

 

“Chuyển đi rồi.”

 

“Đi lúc nào?”

“Vừa mới chuyển.”

 

Lệ Tử Dận quay đầu nhìn hai bên cũng không thấy Bạch Ninh đâu: “Sao lại chuyển đi.”

 

“Không thể trả nổi tiền thuê nhà.” Chỗ thang quá tối, mụ béo không thấy rõ Lệ Tử Dận, miệng nhếch lên xem thường. Thằng đàn ông lớn đùng mà không trả nổi 900 tệ.

 

Lệ Tử Dận: “.....”

 

Cái thể loại nhà dưới lòng đất này bình thường chỉ thuê mất 300, 400 tệ. Cái tên nhóc thuê trước đây là loại coi tiền như rác, mụ nói 900 đồng cậu ta cũng không thèm mặc cả. Thế nhưng ở 2 tháng thì không thuê nữa, mụ trong lòng cực kỳ khó chịu, thấy có người hỏi lằm hỏi lốn càng mất kiên nhẫn.

 

Lệ Tử Dận: “Mở cửa cho tôi nhìn một chút.”

 

Mụ mập đang muốn hỏi nhìn cái gì mà nhìn, nhưng không hiểu sao đối phương nói nhẹ nhàng nhưng toát ra khí phách khiến người ta không dám làm trái lại. Mụ đẩy cửa ra, tiện thể bật đèn.

 

Lệ Tử Dận đi xuống cầu thang, tiến vào căn phòng dưới đất kia. Vừa bước vào cửa đã ngửi thấy một mùi mốc kiểu lâu năm lắng đọng lại. Ngoài trừ mùi đó thì không còn gì nữa. Trong căn phòng sạch sẽ không một hạt bụi. Không hề có dấu vết mụ ta vừa dọn dẹp qua, rõ ràng là người sống ở đây đặc biệt thích sạch sẽ.

 

Lệ Tử Dận đi quanh phòng một vòng không nhìn thấy đôi giày trắng của hắn. Tên này mang giày của hắn trốn mất rồi?

 

“Cậu ta không thể nộp tiền nhà hay chỉ là không nộp.” Lệ Tử Dận lúc hỏi cũng không nhìn mụ béo, vẫn đang đưa mắt đánh giá căn phòng này.

 

“Đương nhiên là không thể nộp tiền, thằng nhãi kia nghèo rớt mùng tơi.” Mụ mập trong miệng nói không che giấu sự miệt thị.

 

“Cậu ta rất nghèo sao?” Lệ Tử Dận nghĩ đến mấy món đồ Bạch Ninh trả lại, đồ Lệ lão gia đã cho từ xưa đến nay chưa bao giờ là “đồ tài trợ”.

 

 

Hiện tại MOMO đang gặp 1 số lỗi, nếu sau 30p-1h nạp vẫn chưa có xu, các bạn vui lòng liên hệ fanpage, gởi ảnh chuyển tiền, copy mã giao dịch, copy username để kiểm tra và xử lí nhé!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương