Ký Sự Hồi Quy
Chapter 163: Những thứ tiền không thể mua được (4)

 

Hiện tại MOMO đang gặp 1 số lỗi, nếu sau 30p-1h nạp vẫn chưa có xu, các bạn vui lòng liên hệ fanpage, gởi ảnh chuyển tiền, copy mã giao dịch, copy username để kiểm tra và xử lí nhé!

Chương 163: Những thứ tiền không thể mua được (4)

 

“Cô không cần cảm thấy tội lỗi đâu.”

 

“Anh đang nói về chuyện gì vậy?”

 

“Chà… Có vẻ như tôi biết cô đang nghĩ gì. ‘Nếu mình làm điều đúng đắn…’ Cô không nghĩ vậy sao?”

 

“Tôi… không.”

 

‘Không hả…’

 

Tôi biết thừa cô ấy đang nghĩ gì. Nếu mọi việc không không được thực hiện một cách thờ ơ thì liệu nó xảy ra hay không?

 

Tất nhiên, ngay cả khi cô ấy xử lý vấn đề ở Tiểu Thạch hội đúng cách, thì mọi chuyện sẽ chẳng có gì thay đổi. Tôi có thể đảm bảo rằng nó sẽ không ảnh hưởng dù chỉ 1%.

 

“Ngay cả khi cô xử lý mọi chuyện đúng cách thì vẫn chẳng có gì thay đổi hết.”

 

“...”

 

“Song là một phần của nơi đây, không phải tất cả… Như cô có thể thấy, nơi này hoạt động mà không bị bên ngoài tác động. Tôi nói rồi, ngay cả Lãnh chúa của Lâu đài Đá cũng không thể đoán ra rằng có một nơi thế này.”

 

“Sao anh lại không biết những gì xảy ra trong địa bàn của mình chứ?”

 

“Cô nghĩ thị trưởng Seoul có biết hết mọi việc xảy ra ở Seoul không? Có lẽ một số người liên quan đến Lãnh chúa Lâu đài Đá đã gia nhập nơi đây. Vài người biết và che giấu nó. Cô có chắc nơi chúng ta đang ngồi thuộc Lâu đài Đá hay không? Có lẽ chỗ này là biên giới gần với nước Cộng hòa. Dù sao thì đây cũng là một địa điểm bí mật.”

 

“Tại sao…”

 

“Có thể sẽ hơi vướng víu chút nhưng đó là thứ mà Yuka không nên dây vào. Những gì cô cần biết đơn giản thôi. Đó là một phần cần phải loại bỏ, nhưng hiện thực này chắc chắn là một phần của xã hội. Và những người ngồi đây cũng là thành phần của xã hội này.”

 

“Gì cơ…”

 

“Làm gì có thể giới nào không có tội phạm chứ.”

 

“Tôi không hiểu anh nói gì.”

 

“Rồi cô sẽ hiểu thôi.”

 

Khi đang vừa đi vừa nói chuyện, Cho Hyejin tiếp tục cau mày. Giọng điều của cô ấy hơi lạnh lùng, dường như đang cố hết sức để kìm nén cơn giận của mình.

 

Tất nhiên cô ấy không giận tôi. Điều duy nhất cô ấy giận là không khí này và chính bản thân ình, một người không thể làm điều gì.

 

Đến giờ cô ấy mới phải đối diện với thực tế, và nó tát cô hơi đau.

 

Xét thấy đây là thời điểm hoàn hảo để nói chuyện tử tế hơn với cô ấy, tôi lại lên tiếng.

 

“Cô không nghĩ rằng họ thực sự không nhận được gì sao?”

 

“Họ nghĩ rằng họ có thể mua mọi thứ bằng tiền. Rõ ràng mấy người này nghĩ vậy.”

 

“Đúng vậy. Có tiền thì mua tiên cũng được. Không chỉ nô lệ mà còn ma túy và tình dục nữa. Cô còn có thể mua kinh nghiệm nữa.”

 

“Kinh nghiệm á?”

 

“Ừ. Kinh nghiệm. Tôi chỉ hỏi thôi… Cô từng giết ai bao giờ chưa, Yuka?”

 

Tôi cứ ngỡ là cô ấy làm vậy rồi.

 

Nếu cô ấy bị mục nát ở nơi này khá lâu, thì không lý nào cô ấy không có kinh nghiệm cả. Có lẽ lần đầu là ở hầm ngục hướng dẫn. Ở những nơi thiếu thốn lương thực thì có nhiều trường hợp ẩu đả xảy ra.

 

Nhóm của chúng tôi cũng có trải nghiệm tương tự, tất cả trừ Park Deokgu. Jung Hayan và Kim Hyunsung nữa.

 

Tôi cũng đã giết một số người trong ngục tối hướng dẫn, mặc dù không nhớ tên của họ.

 

Khi nhìn chằm chằm vào Cho Hyejin, cô ấy ngắm tôi một lúc rồi trả lời.

 

“Rồi…”

 

“Chắc hẳn không phải ký ức tươi đẹp gì đâu ha.”

 

“Nếu tốt thì… kỳ lạ lắm.”

 

“Cô nói phải. Không phải hồi ức tốt. Tuy nhiên, những người thấy nó đẹp hay xuất hiện… Những người tự do chúng ta đều trải qua đôi lần, nhưng quý tộc bình thường thì khó lắm, phải không? Đặc biệt, việc giết người trong giới thượng lưu là hoàn toàn bất hợp pháp. Quý tộc có thể phạt thường dân, nhưng không thể giết họ nếu họ không có tội. Cô nghĩ con người có thể điên tới mức nào để thỏa mãn nhu cầu của họ? Tôi cá là điều đó cũng xảy ra ở đây.”

 

“Không thể nào…”

 

Khi thấy biểu cảm nghi ngờ của Hyejin, tôi không thể không cười. Cô ấy dường như vẫn còn hy vọng vào nhân loại.

 

Lúc này, tôi giơ tay lên và phục vụ đi tới chỗ tôi. Tất nhiên, cô ấy nhìn tôi như thể đang muốn xem chuyện gì xảy ra.

 

‘Thấy rồi sẽ biết thôi.’

 

Cố gắng giải thích bằng lời sẽ chẳng đi về đâu.

 

“Tôi giúp gì được cho anh ạ?”

 

“Tôi cần dẫn đường.”

 

“Anh cứ thoải mái ạ.”

 

“Tôi muốn thử thanh kiếm này… Có chỗ nào phù hợp không?”

 

“Tất nhiên là có rồi ạ. Chống lại quái vật ạ? Hay là…”

 

“Tôi có việc phải làm ngay bây giờ, nên nếu cậu chỉ đường thì tôi có thể tự đi tới đó một mình. À, trước đó, nếu có nơi nào có quái vật lớn thì chỉ cho tôi với.”

 

“Tôi có được phép dẫn anh tới tận nơi không?”

 

“Không. Giải thích sơ là được rồi.”

 

“Đi thẳng con đường này và tiếp tục tới phía bên phải; anh sẽ đến lối ra 3. Đi tới đó, anh sẽ thấy một đấu trường. Phí vào cửa tính riêng…”

 

“Ừ. Okay. Cậu đi được rồi.”

 

“Cảm ơn anh.”

 

Khi anh chàng đi khuất, tôi thấy Cho Hyejin với vẻ mặt khó tin.

 

“Thấy gì không?”

 

“...”

 

“Không gì là không thể mua được. Kinh nghiệm cũng có thể mua được bằng tiền ở nơi đây. Cả những trải nghiệm phi pháp nữa.”

 

“...”

 

“Có điều gì cô thường muốn làm không, điều mà cô chỉ nghĩ tới trong đầu thôi ấy? Tôi sẽ trả tiền, sao cô không thử ngó nghiêng chút nhỉ?”

 

“Anh…”

 

“Đùa thôi. Bình tĩnh nào.”

 

Bất cứ điều gì cô ấy muốn đều có ở đây.

 

Tôi tiếp tục tiến về phía trước, phớt lờ cô ấy, và tôi đã thấy đấu trường tròn như lời phục vụ.

 

Nó y như đấu trường Colosseum dưới lòng đất vậy.

 

Tôi thấy một số người đang đợi để được vào, một số khác thì nói chuyện với nhau. Ngay khi đưa ra số vàng đã chuẩn bị, một trong những hướng dẫn viên đã gật đầu và chỉ dẫn cho chúng tôi.

 

“Tới chỗ VIP.”

 

“Phụ phí đã được áp dụng.”

 

“Không thành vấn đề.”

 

“Được rồi.”

 

“Trò chơi sắp bắt đầu sao?”

 

“Chúng tôi đang nghỉ giải lao. Trận đấu tiếp theo dự kiến sẽ bắt đầu sau 5 phút nữa.”

 

“Okay.”

 

Sau khi hướng dẫn viên rời đi, Cho Hyejin ngay lập tức mở miệng, vẻ tò mò lộ rõ trên khuôn mặt.

 

“Haruka-nim, trò chơi gì thế?”

 

“Chà… Tôi bảo đây là lần đầu tiên tôi đến đây mà? Nếu đó là trò chơi có những có quái vật lớn, thì cũng rõ đây là kiểu trò chơi gì rồi.”

 

“Ý anh là trò chơi săn bắn gì đó?”

 

“Chắc không phải thứ gì nhàm chán đâu… Cô nghĩ mọi người tụ tập ở đây chỉ để xem nhà thám hiểm đánh quái à?”

 

“Thế…”

 

“Rồi sẽ thấy.”

 

Vừa dứt lời, một giọng nói vang lên từ trong đấu trường, báo hiệu sự kiện bắt đầu. Mặc dù không ai la hét ngay để giữ bộ mặt của mình, nhưng vài người đã vỗ tay rồi.

 

Trong số đó, nổi bật nhất là người phụ nữ chúng tôi đã gặp trước đó. Tôi có cảm giác như cô ta đang nhìn về phía chúng tôi, vì vậy tôi đánh mắt đi chỗ khác.

 

‘Không được chú ý tới cô ta.’

 

Khi cúi xuống nhìn, một con quái vật lớn tiến vào đấu trường.

 

‘To khiếp…’

 

Tôi thậm chí còn không thể diễn đạt bằng lời. Đầu của con quái giống như thằn lằn, nhưng nó có sáu chân. Khóe miệng nó nhỏ dãi, và tiếng thét của nó lớn đến mức khiến tôi đau tai. Những khán giả ban đầu yên lặng giờ đây cũng hò reo khi nhìn thấy nó.

 

Tất nhiên, một người khác sẽ xuất hiện ở đầu bên kia. Họ có lẽ là những người chiến đấu với con quái đó. Khoảng 30 người.

 

Đây là những người bình thường sẽ đối mặt với quái vật mà không cần trang bị gì cả. Tôi nghĩ những người này thuộc các chủng tộc khác nhau, do đó không có giả trị sản xuất.

 

Những yêu tinh xinh đẹp nổi bật, có lẽ phản ánh thị hiếu của khán giả.

 

Tôi nhìn qua cửa số trạng thái của họ, và chỉ số của họ rất khủng khiếp. Những người có dấy hiệu chiến đấy trong số họ có thể thấy rõ, nhưng tất nhiên, nhiêu đây là không đủ để đánh bại con quái vật cỡ này. Họ chắc chắn sẽ phải đối diện với cái chết của mình sớm thôi.

 

Sau khi xiềng xích giữ con quái tan tành, nó lao về phía 30 người này ngay lập tức. Những người nói trên đã mất hết ý chí chiến đấu trước cả khi trận đấu bắt đầu, bắt đầu chạy loạn, trốn khắp đấu trường.

 

Âm thanh nổ ra khắp nơi.

 

“Cố đi!”

 

“Đã bảo cố giữ thêm tí nữa đi mà!”

 

‘Họ đang cá cược à?’

 

Sự xuất hiện của một con quái vật nghiền nát hàng người như cá dưới nước trông thật nực cười, đến nỗi tôi bật ra một tràng cười không thể kiểm soát được.

 

Máu phun ra liên tục, nhưng ở nơi đây chẳng có ai quan tâm đến họ.

 

“Á-a-a-a-a-a!”

 

“C-Cứu tôi với!”

 

“Cứu tôi với! Aaaaa!”

 

Màn kịch kinh hoàng đang diễn ra, nhưng những người có mặt ở đây chẳng thèm quan tâm đến bộ phim tài liệu này. Trên thực tế, mọi người coi đây là một hình thức giải trí.

 

Khi tôi thấy cảnh tượng khủng khiếp, có vẻ như tôi chưa thối nát bằng những người này. Thấy hơn một nửa đoàn người đã chết, tôi bắt đầu cảm thấy khó chịu.

 

‘Chậc chậc.’

 

Tôi đã thấy như vậy rồi thì chắc hẳn Cho Hyejin còn thấy tệ hơn. Cô ấy cau mày với những gì thấy được ở chợ buôn nô lệ. Tôi quay qua nhìn cô ấy.

 

‘Nó khủng quá sao?’

 

Tôi có thể thấy cơn thịnh nộ lan tỏa trong con ngươi cô ấy. Máu chảy xuống từ môi bởi cô ấy cắn chặt không buông, cả từ đôi bàn tay đang siết chặt nữa.

 

‘Cá là cô ấy sẽ làm gì đó.’

 

“Cô không được gây rối ở đây đâu…”

 

“Tôi biết.”

 

“Không được.”

 

“Tôi… biết mà.”

 

Tôi biết thừa cô ấy không thật lòng nghe những gì tôi nói. Tôi bắt đầu thấy lo lắng về dự tính tiếp theo của cô. Khi tôi đưa tay ra nắm, tay của cô hãy còn run rẩy.

 

Trong lúc đó, tiếng thét vẫn tiếp tục. Bây giờ trên sàn đấu chỉ còn năm người.

 

“C-cứu tôi với.”

 

“Xin hãy cứu tôi!”

 

“Làm ơn! Ai đó… Ai đó cứu với!”

 

“Tôi không muốn chết đâu… Hức…”

 

“Tôi không muốn chết. Tôi không muốn ra đi như vậy ở nơi đây… Làm ơn… Làm ơn…”

 

Những lời gào thét van xin của các nạn nhân bị nhấn chìm trong vô vọng giữa những tiếng hò rèo của lũ khán giả điên cuồng. Tuy nhiên, có vẻ như Cho Hyejin nghe rất rõ tiếng của họ.

 

‘Cái đồ chó đ… Mẹ kiếp…’

 

Sự lo lắng của tôi tăng vọt khi nghĩ đến khả năng cô ấy lao ra. Nếu chuyện đó xảy ra thật, nó có thể leo thang tới một tình huống mà ngay cả tôi cũng không thể xử lý được.

 

Tôi thấy Cho Hyejin từ từ đứng dậy, và tôi nắm chặt tay cô ấy một lần nữa, nhưng trong mắt của Người phụ nữ cứng đầu của Lâu đài Đá, tôi như người vô hình mà thôi.

 

‘Bị khiêu khích quá độ rồi chăng?’

 

“Đừng làm gì điên rồ đấy.”

 

“Tôi biết rồi.”

 

“Nếu cô lao vào thì tôi cũng toi luôn.”

 

“...”

 

“Cô vẫn muốn cứu họ sao?”

 

Hơi sớm để nói vậy, nhưng đó là điều đúng đắn duy nhất mà tôi làm lúc này.

 

“Nghĩ kỹ đi. Cô tính cứu họ như thế nào?”

 

Câu trả lời chính xác đã được định sẵn rồi. Điều quan trọng là bây giờ câu trả lời đó có buột ra từ miệng cô ấy hay không thôi.

 

Tôi ngước nhìn cô ấy một hồi lâu, đợi chờ lời hồi đáp cho câu trả lời của mình.

 

Sau một quãng dài bất tận, Cho Hyejin cuối cùng cũng lên tiếng.

 

“Tôi…”

 

“...”

 

“Tôi sẽ mua họ.”

 

“Đúng rồi đấy.”

 

*** 

Đọc webtoon tại: Kí Sự Hồi Quy | Vlogtruyen.net

 

 

Hiện tại MOMO đang gặp 1 số lỗi, nếu sau 30p-1h nạp vẫn chưa có xu, các bạn vui lòng liên hệ fanpage, gởi ảnh chuyển tiền, copy mã giao dịch, copy username để kiểm tra và xử lí nhé!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương