Ký Sự Hồi Quy
Chapter 53 Nếu cậu nghèo, thì không có nghĩa cậu là người tốt (2)

 

Hiện tại MOMO đang gặp 1 số lỗi, nếu sau 30p-1h nạp vẫn chưa có xu, các bạn vui lòng liên hệ fanpage, gởi ảnh chuyển tiền, copy mã giao dịch, copy username để kiểm tra và xử lí nhé!

KÍ SỰ HỒI QUY_CHAP 53

Không phải vì cậu nghèo, thì có nghĩa cậu là người tốt (2)

 

Tôi có thể mơ hồ đoán được trong suy nghĩ họ, tôi và Jung Hayan là những người như thế nào.

 

Jung Hayan thậm chí trông còn có vẻ như sử dụng nhiều sản phẩm chăm sóc da lắm nếu xét tới sự khác biệt giữa màu da. Sự khác biệt lớn như thế đấy.

 

Tuy nhiên, tôi biết rằng đối với tôi trong sự kết hợp này, trông như thể là một cặp vợ chồng trẻ đang lang thang trong khu ổ chuột vì cảm thấy tò mò về nó.

 

Tuy nhiên, cuối cùng, tôi biết rất rõ rằng dù có thành kiến, nhưng đám người nghèo sẽ không vì thế mà dám đối đầu với chúng tôi. Trong Thành phố Tự do Lindel, mặc quần áo chỉnh tề có nghĩa là bạn mạnh mẽ, quyền lực và giàu có.

 

Tuy nhiên, ở đây không chỉ có những người nghèo nhìn chúng tôi với ánh mắt thù địch.

 

“Cái này…”

 

Đây đúng là xui xẻo khi Sun Hee-young nằm trong số những người có ánh mắt chống đối. Việc Kim Hyunsung thực sự đang quan tâm đến cô ấy có thể chứng tỏ điều đó. Lúc này, Jung Hayan mới nhận ra mình đã phạm phải sai lầm gì.

 

Sun Hee-Young cuối cùng cũng vượt qua đám đông và bắt đầu sải bước trước mặt tôi. Tôi không biết nói thế nào cho phải, nhưng vì lý do nào đó, tôi cảm thấy như tôi đang nhìn một nữ tu vậy.

 

Mái tóc dài thướt tha và đôi mắt to ấy, trông cô ấy như chưa từng phải chịu đựng bất kỳ nỗi đau khổ nào vậy. 

 

Sun Hee-young ngay lập tức mở lời trước khi Jung Hayan có thể nghĩ ra cách xử lý tình huống này trong khi đang lảng tránh ánh mắt của cô ấy.

 

"Xin lỗi họ đi."

 

“…”

 

"Xin lỗi đi. Không ai ở đây đáng bị loại người như các cậu xúc phạm.”

 

Đám người trinh sát lập tức ủng hộ lời nói của cô. Tôi không khỏi nhoẻn miệng trước một tình huống vô lý đến nực cười. Tất nhiên rồi, tất nhiên họ sẽ đứng về phía cô ấy.

 

"Tôi không biết mấy cậu nghĩ mình là ai, nhưng tôi nghĩ những người ở đây xứng đáng nhận được một lời xin lỗi."

 

"Tôi muốn mấy người thôi nói chuyện kiểu đó ngay lập tức."

 

"Cậu đến từ Hiệp hội Blue ?"

 

Lính đánh thuê đỏ và các hiệp hội lớn khác không nằm trong số này. Đây thực sự là cách mà những tổ chức nhỏ hơn dám nói chuyện với chúng tôi sao?

 

Có thể chấp nhận được khi một người như Sun Hee-young xưng hô với chúng tôi thế này, nhưng họ thì sao? Ăn phải gan hùm chắc!

 

‘Một người ích kỷ, đầy tham vọng.’

 

'Một viên phân tích định toán.'

 

Tuy nhiên, tôi biết rằng bất cứ ai nhìn thấy cảnh này đều sẽ nghĩ rằng đây là một cặp đôi được thiên vị, và kia là những kẻ thực thi công lý. Một tình huống đổi trắng thay đen - đúng sai phân rõ.

 

'Nhầm lẫn ư?'

 

Không.

 

Không thể gọi đây là một sự nhầm lẫn được.

 

Tôi không biết cuộc chiến tuyển dụng đó diễn ra khi nào và tên Kim Hyunsung đó đã đi xa đến đâu, nhưng ngay từ đầu đã có quá nhiều đối thủ cạnh tranh nên chúng tôi không thể nào đưa ra được một thỏa thuận tuyển dụng tốt.

 

Dù sao thì, có vẻ như ưu tiên hàng đầu của cô ấy là giúp đỡ những người nghèo khổ. Nếu cô ấy kiên quyết đến thế, có lẽ không đời nào cô ấy sẽ nhận lời mời nữa nhỉ.

 

Nhưng vào khoảnh khắc ấy tôi nảy ra một cách hoàn toàn mới để mời cô ấy gia nhập hội chúng tôi.

 

Sau một lúc im lặng, tôi nhướn vai về phía cô ấy và chậm rãi nói rằng.

 

"Lời nói ra rồi tôi sẽ không rút lại."

 

"Gì chứ?"

 

“ Tôi nói tôi sẽ không rút lại”

“ Tại sao …”

“ Tôi nghĩ chẳng có gì sai khi nói rằng bọn họ giống những con lợn, không làm gì cả mà chỉ ăn bất cứ thứ gì người khác vứt đi”

“ Cậu đang nói cái gì thế? Cậu… cậu là người của Hội Blue!”

“Nơi ấy và cách tôi nói chuyện chẳng có gì liên quan đến nhau cả. Việc tôi đến từ Blue hay không không quan trọng. Và vừa nãy chỉ là một ý kiến rất chủ quan của tôi, cũng như đó không phải là hình tượng đặc trưng của hiệp hội chúng tôi. "

 

“Cậu nên biết cái gì nên nói và cái gì không nên nói. Cậu không biết gì về nơi này cả. Cậu không có tư cách khiển trách họ đơn giản chỉ vì cậu mặc đồ hiệu và có địa vị cao!” Vào lúc này, nghe cách cô ấy nói, tôi biết, Sun Hee-young đang phải tiêu hao hết nội lực để có thể cãi lại tôi.

 

“Không phải họ ở đây chỉ vì họ muốn thế. Mỗi người đều có hoàn cảnh riêng của họ và vì bị dồn lại tới nơi này, họ buộc phải sống nương tựa vào nhau. Ở lục địa này, chỉ một lỗi lầm nhỏ cũng có thể khiến cuộc đời cậu tiêu tùng. Không đời nào một người có tài năng đặc biệt như cậu, người được một hiệp hội tốt che chở và sống một cuộc đời bình yên, lại có thể hiểu những người nơi đây.”

Khi cô ấy nói mấy chữ tài năng đặc biệt, tôi đã phải nhịn để không bật cười thành tiếng. Giá mà cô ấy biết.

 

“Thú vị đấy.”

“Hả?”

“Tôi chỉ mới đến, nhưng cuộc sống của tôi ít nhất cũng phải dữ dội gấp chục lần những người ở đây. Tương tự với những người bên này. Tương tự với cả anh hội viên đứng đằng kia kìa. Hẳn anh ta đạt được vị trí đó không chỉ nhờ liều mạng đi săn, mà còn nhờ đâm đầu vào làm những công việc khó nhọc và bẩn thỉu nữa. Không một ai muốn chết cả. Tương tự như vậy, không ai muốn làm việc cả ”.

 

“À...”

 

“Tương tự như với tôi. Hàng ngàn lần canh cánh với rủi ro phải hy sinh tính mạng, tôi mới có thể tham gia vào Blue. Vậy còn những người khác thì sao?”

“Không phải như thế. Họ…”

“Sao?”

“...”

 

“Tôi khá chắc là tôi biết tại sao họ lại cư xử như thế”

“Cậu nói gì cơ?”

“Vì chính cô là người đã khiến họ trở nên như thế.”

Biểu cảm của Sun Hee-young trở nên đáng sợ. Nhưng nếu bình tĩnh mà nghe, chắc chắn mọi người có thể hiểu tôi đang muốn ám chỉ điều gì.

 

“Chính cô đã thuần hóa họ. Cô thuần hóa họ, cho họ chỗ ăn chỗ ở và cho họ quần áo để mặc. Cô là người đã khiến họ trở thành những kẻ thua cuộc.”

“Cậu biết mình đang nói gì không hả? Cậu nói rằng cậu chỉ mới đến đây, nhưng lại ăn nói như thể cậu biết nằm lòng cả thành phố này vậy… Cậu đang rất thiếu thận trọng trong lời nói đấy… Không phải phải do tôi mà họ phải sống như thế. Mà là do những người như cậu.”

Chắc chắn rồi, tôi không biết rõ về mấy người ở đây, nhưng tôi biết họ là loại người gì.

 

“À. Loại người như tôi? Ý cô là loại người lựa chọn phương án làm việc chăm chỉ để sống sót sao?”

“ Tôi không nói về những người làm việc chăm chỉ. Tôi nói như vậy là muốn nói đến những kẻ bác bỏ và khinh thường sự tồn tại của những người có địa vị thấp hơn họ. Những người như cậu, người khiến Lindel trở thành một nơi dơ bẩn.”

Cũng không phải là cô ấy hoàn toàn sai. Nhưng dù sao thì suy nghĩ của cô ấy vẫn còn rất ngây thơthơ.

 

“Tôi không bao giờ làm gì có lỗi với người khác. Có lẽ vài người ở đây sẽ nghĩ ngược lại nhưng tôi chưa bao giờ lợi dụng họ. Những người ở đây không cần cô thương hại. Những nhà thám hiểm đặt cược mạng sống của mình vào những cuộc phiêu lưu, những công nhân làm việc ở những nơi nguy hiểm mới là những người cần được giúp đỡ.”

Tất nhiên, tôi không bất mãn với ý tưởng làm từ thiện. Tôi tôn trọng mọi cá nhân và mọi lý tưởng họ theo đuổi. Tuy nhiên, phương pháp của cô gái này thì rõ ràng là sai rành rành.

 

“Cô ta nghĩ mình là tình nguyện viên lý tưởng sao?”

“Tôi nghĩ là tôi biết cậu ám chỉ điều gì. Rõ ràng là cậu không cho họ cá nhưng lại chỉ họ cách bắt cá…Cậu muốn làm như thế. Nhưng cậu nói chứ đâu có làm, vậy nên cậu không xứng đáng nói ra những lời đó. Cậu không làm được gì cho những người ở đây… Vậy cậu nghĩ những lời nói này của cậu… có sức ảnh hưởng không?”

“Thế nên hôm nay tôi đến đây để làm điều đó.”

“Cái gì …”

Tôi nhẹ nhàng giơ tay và nói.

 

“Tất cả mọi người ở đây, tôi thuê hết các bạn.”

“Hả?”

“Tôi sẽ thuê hết mọi người ở đây. Không có gì nguy hiểm cả nhưng công việc có lẽ sẽ rất vất vả. Các bạn không cần quá lo lắng. Những ai không bị tật nguyền thì đều có thể làm được hết. Lương ở đây sẽ tính theo giờ, và sẽ cao hơn mức lương cơ bản.”

“Cái gì ..”

“Đây là cơ hội để các bạn thoát khỏi tình trạng trì trệ này và phát triển. Chúng tôi không thể cung cấp chỗ ở nhưng sẽ có bữa trưa cho các bạn.”

“Rốt cuộc thì cậu muốn gì?”

“Chính bản thân các bạn sẽ là người quyết định tiếp tục ở đây và phụ thuộc vào người khác, hay trở thành những công dân đích thực. Đã đến lúc các bạn phải đứng lên và tự lực vì bản thân mình rồi.” Tôi lặng lẽ đảo mắt nhìn xung quanh.

 

Bốn bề xung quanh trở nên tĩnh lặng.

 

Dù sao thì cuối cùng cũng có người dám cất tiếng hỏi.

“Công việc đó là gì?”

“Nó rất đơn giản và không hề nguy hiểm. Chúng tôi hứa sẽ không có rủi ro nào ở đây cả. Các bạn có thể nghĩ đó là công việc lao động chân tay đơn giản.”

 

“Lương theo giờ ..”

“Tôi sẽ đưa cho các bạn 1 ngân lượng vàng. Nếu phát sinh thêm công việc, chúng tôi có thể trả một khoản phụ cấp riêng. Một ngày làm 8 tiếng, nghe có vẻ hợp lý nhỉ.” Tôi vừa dứt lời, thì những tiếng xì xào bàn tán bắt đầu nổi lên.

 

“Nếu bạn chưa thể tin tôi, tôi sẽ đưa người này đến đây” tôi ra hiệu với Sun Hee-young, “với tư cách là cố vấn cho công ty của chúng tôi. Đây sẽ là một cách để đảm bảo chúng tôi không lừa các bạn. ”

 

"Tôi chưa bao giờ nói rằng tôi không tin!"

 

"Có cần tôi cho các bạn xem tôi đang làm gì không?"

 

“Đó… Đó là…”

 

“Đó là cơ hội cho bạn. Ngay cả những người không có lợi thế về thể chất cũng có thể làm được.”

 

Khá quyết đoán khi để Sun Hee-young làm cố vấn cho công ty. Mọi người đang dần giơ tay mỗi lúc một nhiều.

 

"Tôi sẽ làm việc đó."

 

“Việc đó… tôi cũng sẽ làm.”

 

"Tôi cũng vậy…"

 

"Nếu cậu để tôi làm người phụ trách, tôi hứa sẽ làm việc chăm chỉ."

 

Cảm giác thật tuyệt khi lời đề nghị của tôi nhận được sự phản hồi tích cực từ tất cả mọi người. Còn Sun Hee-young và những người trinh sát khác của hiệp hội tiếp tục nhìn tôi với ánh mắt khó tin.

 

“Công việc sẽ bắt đầu ngay từ ngày mai. Đó là một nhiệm vụ đơn giản, vì vậy trước mắt 9 giờ sáng mai các bạn có mặt ở đây là được."

 

"Tuân lệnh."

 

Đến lúc này, Sun Hee-young dường như đã dần cảm thấy xấu hổ về những gì cô ấy nói lúc nãy. Tuy nhiên, biểu cảm của cô ấy cũng cho thấy rằng cô ấy không hoàn toàn tin tôi.

 

Mà có tin hay không cũng chẳng quan trọng.

 

Khi Sun Hee-young vuốt tóc Jung Hayan, cô có vẻ khá cảnh giác với sự hiện diện của Sun Hee-young, và quay ngoắt đi không một chút do dự, cô ấy tiếp cận tôi và chậm rãi nói.

 

“Chà, tôi nên nói gì đây… Tôi không biết phải làm gì, nhưng… Cảm ơn cậu vì công việc. Tuy nhiên…"

 

“Tôi không thể hiểu cô đang biết ơn điều gì. Không cần phải biết ơn. Dù sao thì."

 

“…”

 

"Sẽ chẳng có nhiều sự khác biệt đâu."

 

“Cậu đang nói gì vậy…”

 

"Tôi đã nói với cô rồi."

 

"Gì chứ?"

 

"Chính cô là người đã thuần hóa họ."

 

Không quan trọng những người ấy đã bị Sun Hee-young thuần hóa hay chưa.

 

Mà quan trọng là cuối cùng cô ấy đã cho rằng chính cô ấy đã thuần hóa họ.


 

 

Hiện tại MOMO đang gặp 1 số lỗi, nếu sau 30p-1h nạp vẫn chưa có xu, các bạn vui lòng liên hệ fanpage, gởi ảnh chuyển tiền, copy mã giao dịch, copy username để kiểm tra và xử lí nhé!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương