Lãnh Địa Huyết Tộc
Chương 144: 144: Dời Đến Phi Vũ Thôn

 

Hiện tại MOMO đang gặp 1 số lỗi, nếu sau 30p-1h nạp vẫn chưa có xu, các bạn vui lòng liên hệ fanpage, gởi ảnh chuyển tiền, copy mã giao dịch, copy username để kiểm tra và xử lí nhé!


Bạch Gia thôn, thôn tranh may mắn vượt qua đại tai kiếp thứ hai của vùng hoang nguyên này sau thi triều của Côn Khôi ngày trước.

Lúc này không khí hối hả bao trùm cả thôn trang.
Tuy đã đánh đuổi được đàn chó hoang nhưng mọi chuyện không vì thế mà kết thúc, vô số vấn đề phát sinh làm Lê Dũng và thôn dân Phúc Điền thôn phải chạy đôn chạy đáo, may mắn là họ được đám người Phi Vũ thôn có nhiều kinh nghiệm hơn giúp đỡ.
Việc đầu tiên cũng là quan trong nhất là ổn định lòng người, đán chó hoang tấn công Bạch Gia thôn tuy bằng một cách thần kỳ nào đó mà đám người Lê Dũng đã trở về vô cùng kịp lúc cứu nguy cho cả thôn trang nhưng số người chết vẫn không hề ít, tính sơ bộ đã có đến 50 người bỏ mạng trong đó có mười người là thôn dân của Phúc Điền thôn còn lại là những thôn dân bất hạnh của Bạch Gia thôn.
Thế nên việc cần thiết lúc này là ổn định họ, may mắn đây là mạt thế và cách tốt để giúp những thôn dân đang đau khổ tuyệt vọng chính là cho ăn...
Một cước phá tung cửa biệt thực Vương Báo, Lê Quý dẫn theo một vài thôn dân tiến vào trong căn biệt thự nhằm tìm kiếm vật tư.

Theo như suy đoán của đại lão Trần Lâm thì Vương Báo sẽ chạy đi khá vội nên rất có thể hắn chưa đem hết vật từ tích trữ, giờ thôn trang đang cần lương thực cứu đói không đến đây thu vét thì đến đâu...
Rất nhanh một thiếu niên vội vã chạy đến, thấy thế Lê Quý vui mừng hỏi:
- Thế nào tìm được rồi phải không?
Nghe Lê Quý hỏi thiếu niên kia gật gật đầu rồi lại lắc đầu bộ dạng lúng túng nói không nên lời.

Thấy bộ dạng như gà mắc đẻ của tên thiếu niên kia Lê Quý tức giận gõ đầu hắn mắn:
- Đàn ông con trai, có chuyện gì từ từ nói...
Nghe thấy thế thiếu niên kia vô tội ôm đầu lý nhí nói:
- Đã tìm thấy nhưng không phải lương thực mà là cái khác...
- Chú đi theo ta.
Nói xong thiếu niên kia nắm tay Lê Quý chạy lên lầu, bước vào một căn phòng trên lầu Lê Quý không nhịn được mắt chữ A mồm chữ Ở kinh ngạc nhìn vào khung cảnh bên trong, tuy nhiên Lê Quý cũng thuộc dạng từng trải rất nhanh đã hoàn hồn lại...
Khẽ ho khan một tiến Lê Quý tức giận gổ đầu tên thanh niên mắn:

- Nhìn cái gì mà nhìn, các ngươi đem họ để chổ đám người thím Trưng để bà ấy lo liệu...
- Nhớ không được giở trò...
Nghe thấy thế tên thiếu niên kia răm rắp nghe theo bộ dạng vô cùng ân cần làm Lê Quý không khỏi lắc đầu, đúng là tuổi trẻ chưa trải sự đời.
Bên trong phòng kia không gì khác chính là những “cống phẩm” cùng nữ nhân của Vương Báo, tổng cộng 14 người trong đó 9 người là tỳ thiếp của Vương Báo độc chiếm còn 5 người thì giống như Thanh Thanh là hàng hóa mà Vương Báo dùng để mời chào cao thủ.

Dĩ nhiên được Vương Báo giữ lại thì tất cả họ đều thuộc dạng xinh đẹp hiếm có khí chất hơn người nên tên thiếu niên chưa nếm mùi đời kia không nhịn được lúng túng.
Tuy nhiên các cụ có câu phù sa không chảy ruộng ngoài, để mấy tên nhóc kia hộ tống đám nữ nhân biết đâu lại cua được một em nào xinh tươi thì sao, thân là người làm chú không tạo điều kiện cho mấy thằng cháu thoát kiếp Fa là không được.
Giải quyết xong chuyện đám nữ nhân kia thì một tên thiếu niên khác chạy vội đến vui mừng nói:
- Chú Quý tìm...!tìm được rồi rất nhiều lương thực...
Nghe thấy thế Lê Quý tạm gác lại chuyện nữ nhân qua một bên vội vàng chạy theo.
Dưới tần hầm của khu biệt thự không ngờ cũng chính là nơi chứa tư sản của Vương Báo, không chỉ lương thực mà các nhu yếu phẩm khác như thuốc men hay vải vóc đều có đủ, chỉ là không hề có súng ống hay đạn dược gì, rõ ràng Vương Báo bỏ chạy vô cũng vội vàng nên hắn chỉ có thể đem những thứ quan trọng nhất và súng ống đạn dược chính là thứ quan trọng nhất trong mắt Vương Báo...
Tuy nhiên nhìn những túi lương thực chất đầy trong kho ai nấy đều không khỏi vui mừng, chuyện không có đạn dược tính sau việc quan trọng lúc này là lo cho cái bụng...
Cứ thế đám người Lê Quý xông vào biệt thự của Vương Báo thu về một lượng lớn lương thực đủ cho cả thôn dùng trong 3-4 tháng, dĩ nhiên họ đều không biết rằng số lương lực đó là “thuế” của Vũng Hải mà nếu có biết thì cũng mặc kệ.

Ngoài ra họ còn thu được khá nhiều...!nữ nhân, không chỉ Vương Báo ba tên cự đầu khác cũng sở hữu không ít nữ nhân xinh đẹp tống cộng gần 30 người.
Tuy nhiên đám nữ nhân kia ngoài đẹp ra thì không giúp ích được gì nhiều trong tình hình lúc này, thế nên Lê Dũng chỉ có thể để họ hổ trợ đám thôn dân Phúc Điền thôn lo việc nấu nướng, dĩ nhiên cũng là để tạo điều kiên cho đám thanh niên trong thôn...
Tuy nhiên Lê Dũng lại ra thiết luật, không được dùng vũ lực bức ép đám nữ nhân kia chỉ có thể dựa vào bàn lĩnh của mình mà cưa đổ người ta làm cho đám thanh niên có phần chất phác kia lúng túng chả biết phải làm sao, may mắn là đám nữ nhân kia đã chứng kiến không ít thảm cảnh của mạt thể nên hiểu rõ thân phận của mình chỉ muốn tìm một nam nhân u tú để dự dẫm và đám thanh niên của Phúc Điền thôn thân nhân của đại anh hùng Lê Dũng người chắc chắn sẽ là kẻ nắm giữ vận mệnh của họ là một quyết định không tệ.
Chỉ là không ai biết rằng thiết luật này là quyết sách do một tay Trần Lâm đứng sau thao túng, khi biết Vương Báo dùng những nữ nhân xinh đẹp kia như hàng hóa để trao đổi thì Trần Lâm đã vô cùng khinh bỉ hắn, nữ nhân là để yêu thương không phải là hàng hoá mà trao đổi, nhất là những nữ nhân xinh đẹp bởi vì đằng sau vẻ đẹp kia là gia thế và học vấn.
Đúng là lúc này những nữ nhân kia không khác gì túi cơm không được tích sự gì, nhưng nếu thế lực của của Lê Dũng phát triển đến một độ cao nhất định sẽ cần đến những người có chuyên môn cao quản lý, đến lúc đám thôn dân chân đất chỉ biết chém giết của Lê Dũng lấy gì ra quản lý.


Ngược lại những nữ nhân tưởng chừng như chỉ có thể làm công cụ phát tiết kia lại khác, họ đẹp đồng nghĩ với việc họ có gia thể nhất định từ đó môi trường giáo dục của đám nữ nhân kia sẽ tốt hơn đám thôn dân rất nhiều, việc quản lý một thế lực chính là việc trong tầm tay họ.
Dĩ nhiên Trần Lâm chính là áp dụng lý thuyết này nên huyết tộc và màn gánh team cực mạnh của Hồng Ánh chính là minh chứng rõ ràng nhất cho luận điểm này, quả thật nếu không có Hồng Ánh huyết tộc sẽ không phát triển nhanh đến như vậy...
Ngoài ra tuy không áp dụng hình thức ban thưởng như Vương Báo nhưng chiêu bài tự để đám thanh niên kia cưa đổ cũng không khác mấy thậm chí còn tốt hơn, bới lẽ không cần ban thưởng thì những nữ nhân kia cũng tự nộp mình, nói một cách khó nghe đám nữ nhân kia đã thành tinh cái gì mà lời nói đường mật đối với bọn họ lúc này là vô nghĩ, thứ mà đám nữ nhân kia quan tâm chính là sức mạnh, thế nên ngươi không cần nói gì chỉ cần mạnh thì sẽ tự động cưa đổ được bất kỳ nữ nhân nào, như thể đám thanh niên máu chó tinh trùng lên não kia muốn cạnh tranh cách hữu hiệu nhất là cày cấp.
Ngược lại trong đám nữ nhân kia sẽ không thiếu cường nhân ra sức làm việc để đạt được địa vị mà mình mong muốn tự bản thân nắm giữ vận mệnh, như thế động lực phát triển sẽ lang tỏa khấp mọi thành phần trong thế lực...
.
Bên kia dù được Trần Lâm gánh khá nhiều nhưng công việc mà Lê Dũng nhận được vẫn làm cho hắn đau đầu, quả thật về bản chất Lê Dũng không thích hợp làm một chính khách quản lý sự vụ của cả thôn.
Đầu tiên nhất chính là giải quyết Bạch Gia thôn, cái này thì dể.
Lê Quý đã tìm được một lượng lớn lương thực thế nên Lê Dũng không ngần ngại phát cháo cho cả thôn làm ai nấy đều vui mình không xiết, ngoài ra Lê Dũng còn triệt để phá bỏ nhà chứa giải thoát cho những nữ nhân trong đó đánh dấu sự chấm dứt của đế chế Vương Báo trên Bạch Gia thôn, nhờ thế uy vọng của đại anh hùng Lê Dũng càng được nâng cao, địa vị của hắn trong lòng thôn dân đã không thể lay chuyển.
Tuy nhiên hai vấn đề sau lại làm cho Lê Dũng không khỏi đau đầu, đó là đám phần tử vũ trang còn sót lại và lương thực.
Về phần đám phần tử vũ trang cũng chính là những kẽ bị Vương Báo bỏ rơi, dưới thời Vương Báo họ từng làm không ít việc xấu, tuy nhiên khi đàn chó hoang tấn công họ đã ra sức chống trả mặc dù xuất phát từ lợi ích bản thân nhưng cũng vì thế mà không thể cứ đem ra bắn bỏ được.

Quả thật không biết phải xứ lý như thế nào vời đám người này.
Còn lại chính là lương thực, tuy đã tìm được lượng lớn lương thực nhưng ăn mãi cũng hết mà họ thì không dám ra ngoài tìm kiếm vật tư.

Giải pháp tốt nhất lúc này chính là Chuối Ngô nhưng Lê Dũng đã không ngần ngại đốt sạch thứ cây ma quái kia không muốn dính đến nó.
Không nghĩ ra cách giải quyết Lê Dũng quyết định nhờ sự trợ giúp của đại lão.
Khẽ liếc nhìn Trần Lâm đang trò chuyện với Tiểu Vũ phía xa Lê Dũng mỉm cười thiện chí tiến đến.
Cảm nhận được tia nguy hiểm Trần Lâm hóp một ngụp rượu cuối cùng rồi quay đầu bỏ chạy...
Tuy nhiên Lê Dũng đã nhanh tay hơn giữ chặc lấy tay Trần Lâm mỉm cười nói:

- Đại nhân ngài muốn đi đâu đó...
Cảm nhân cánh tay đang giữ chắc lấy mình không chịu buôn Trần Lâm khóe miệng co gật nói:
- Ta à...!ta uống hơi nhiều cần đi đóng tiền nước...
- Tốt ta đi cùng ngài...
Lê Dũng mỉm cười thiên chí không khác gì kẻ biến thái nói.
Ngồi một bên thấy hai tên nam nhân dây dưa với nhau, tay trong tay không chịu rời là cho Tiểu Vũ không nhịn được bật cười...
Lúc này Trần Lâm đã không thể chịu được nữa chào thua nói:
- Được rồi xem như ngươi lợi hại...
- Muốn gì cứ nói có rắm mau thả...
Nghe thấy thế Lê Dũng cười tươi như hoa nói:
- Ta chỉ muốn hỏi ý ngài một số vấn đè mà thôi...
- Ngài nghĩ nên giải quyết đám phần tử vũ trang thế nào...
- Trực tiếp giết oách đi là xong...
Không cần suy nghĩ Trần Lâm bĩu môi khinh bỉ nói.
Tuy nhiên Lê Dũng khẽ lắc đầu nói:
- Không thể, tuy đám người kia làm không ít chuyện xấu, trong đó còn có cả nhưng tên cặn bã...
- Nhưng vẫn còn khá nhiều tên lâm lời gia nhập Vương Báo nên chưa đáng chết...
- Giết hết đi thật sự không tốt lắm...
Nghe thấy tên “Lưu Bị” kia nói nhảm Trần Lâm không nhịn được hừ lạnh một tiếng thầm nghĩ: tên này thật là thánh mẫu, giết mẹ đi cho xong cần gì phải xét xem vô tội hay không, đúng là phiền phức biết thế đã bỏ chạy từ sớm.
Tuy nhiên Trần Lâm vẫn gánh cục tạ này, khẽ suy nghĩ một hồi rồi nhìn qua Tiểu Vũ mỉm cười nói:
- Đại tỷ, ta thấy Phi Vũ thôn đất rộng người thưa hay là cho đám nạn dân như chúng ta tá túc nhé...
Nghe Trần Lâm tự dưng đổi chủ đề không chỉ Tiểu Vũ mà cả Lê Dũng điều khó hiểu nhìn cậu.
Khẽ suy nghĩ một lúc Tiểu Vũ lắc đầu nói:
- Chúng ta là cái gai trong mắt Vũng Hải, để đám người Lê Dũng qua đó ta sợ sẽ liên lụy họ...

Tuy tiếp xúc chưa lâu nhưng Tiểu Vũ khá thích con người quanh minh lỗi lạch có phần ngu ngốc của Lê Dũng nên không muốn liên lụy hắn.
Trần Lâm lắc đầu mỉm cười quỷ dị nói:
- Một cái Vũng Hải mà thôi, đến một tên giết một tên, đến một sự đoàn giết một sự đoàn...
- Huyết tộc sẽ nhanh chống đến đây, đến lúc đó không cần phải sợ ai cả...
- Ngoài ra tên ngốc nào đó cũng đã đốt hết ruộng Chuối Ngô rồi, tỷ không thu lưu hắn Vũng Hải cũng không tha cho hắn đâu...
Nghe Trần Lâm nói thế Tiểu Vũ cũng thoát trầm tư suy nghĩ, quả thật lời nói của Trần Lâm không sai.
Bên kia Trần Lâm vỗ vai Lê Dũng nói:
- Đám phần tử vũ trang kia chính là một đám khốn kiếp chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng...
- Giờ chúng ta dẫn hết thôn dân đến Phi Vũ thôn bỏ lại Bạch Gia thôn này...
- Nhưng tên biết điều sẽ đi theo chúng ta như thế có thể lợi dụng môi trường mới quản chế chúng...
- Còn những tên không biết điều sẽ không đi theo, như thế thì mặc kệ bọn chúng sống chết cũng chả sao...
- Ngoài ra ta đã kiểm tra đất đai quanh đây, tuy người đã đốt ruộng Chuối Ngô nhưng chất độc của nó đã ngấm vào đất không thể trồng trọt được gì nữa...
Nghe những lời nói của Trần Lâm, Lê Dũng cũng thoát trầm tư, quả thật ý kiến của Trần Lâm là rất hay ngoài ra đúng như Trần Lâm nói Chuối Ngô thật sự quá độc, đất đai cả một vùng trước kia đều đã thành tử địa ngoại trừ trồng lại Chuối Ngô ra thì không thể trồng bất kỳ cái gì khác, bỏ lại cái thôn này làm điều đúng đắn...
Tuy nhiên Trần Lâm không hề nói rằng quyết định này của cậu một phần là do Vũng Hải kẻ địch tìm tàng đang sắp đến đây, cần tập trong hai thôn trang lại để đố đầu với nó.
Bên kia Tiểu Vũ cũng khẽ thở dài một hơi rồi nói:
- Được rồi nếu không chê Phi Vũ thôn ta phiền phức thì cứ đến đó...
- Dù sao ta lập ra cái thôn kia cũng chỉ là để tập hợp những người sống sót...
Nghe thấy thế Lê Dũng không khỏi vui mừng chắp tay nói:
- Như thế thì đa tạ cô.
Cứ thế dưới sự quyết định của hai đại lão, Bạch Gia thôn và cả Phúc Điền thôn đều sát nhập vào Phi Vũ, đám thôn dân của cả hai thôn cấp tộc di chuyển đến Phi Vũ thôn.

Dĩ nhiên đúng như Trần Lâm dự đoán khi biết sẽ sát nhập vào Phi Vũ thôn rất nhiều tên phần tử vũ trang không muốn đi chỉ có một số ít tên đã phần là người của Bạch Gia thôn chấp nhận đi theo, tuy nhiên Lê Dũng cũng rất hào phóng phát cho những kẽ không muốn đi một ít lương thực làm cho chúng vui mừng không xiết không hề biết rằng đó là cái bẩy của Trần Lâm...

 

Hiện tại MOMO đang gặp 1 số lỗi, nếu sau 30p-1h nạp vẫn chưa có xu, các bạn vui lòng liên hệ fanpage, gởi ảnh chuyển tiền, copy mã giao dịch, copy username để kiểm tra và xử lí nhé!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương