Luyện Khí 10 Vạn Năm( Dịch)
Chapter 157 Đại loạn đấu

 

Hiện tại MOMO đang gặp 1 số lỗi, nếu sau 30p-1h nạp vẫn chưa có xu, các bạn vui lòng liên hệ fanpage, gởi ảnh chuyển tiền, copy mã giao dịch, copy username để kiểm tra và xử lí nhé!

Chương 157: Đại loạn đấu

“Hừ, trốn thì an toàn rồi sao?”
Thằng nhóc tóc vàng (Hoàng Mao) kia chẳng biết tại sao lại để mắt tới Từ Dương, giữa ngón tay bắn ra vô số ám khí màu kim quang, mỗi một đạo ám quang đều khóa chặt vào vị trí yếu hại của Từ Dương.
“Nguyên Thần cảnh, không tệ.”
Từ Dương cười khẽ, rồi giơ chân đá lên, lộn nhào trên không trung mấy vòng, đáp xuống sau lưng Hoàng Mao, sau lưng hắn xuất hiện một đạo kiếm mang yếu ớt, cũng phong tỏa khí tức của đối phương.
Chỉ từ cường độ của đạo kiếm mang này đã không bằng một phần nghìn lực đạo mà Từ Dương dùng với Ma tộc trước đó, có thể thấy được hắn đã khắc chế đến cỡ nào. . .
Tranh! Kiếm mang nhìn như có chút ảm đạm, nhưng vào khoảnh khắc nó bay ra, khí tức vẫn là tương đối nặng nề, ít nhất thì Hoàng Mao không thể không nghiêm túc xem xét lại thực lực của Từ Dương.
“Ha ha, không ngờ ngươi cũng thật sự có tài, ánh kiếm của ngươi thuần túy như vậy, nếu không phải cường độ linh lực không đủ, ta thực sự sẽ không chống đỡ được!”
Tay trái Hoàng Mao triệu hồi ra một tấm chắn, ngăn lại lưỡi kiếm này.
“Không tệ, ngươi cũng ương ngạnh hơn ta tưởng tượng đó. Còn có trò gì thì dùng hết ra đi, ta chơi với ngươi.”
Từ Dương không vội loại bỏ tên này khỏi sân đấu, đối kháng cấp bậc này, hắn thấy quá mức lãng phí thời gian, so với việc giáo huấn một tên hài tử, không bằng chọn một tên trong số đó mà chơi cho đỡ chán.
Lăng Thanh Thù thì rõ ràng không nghĩ như Từ Dương.
Đường đường đại tông chủ Thiên Lam Tông Đại Hạ Hoàng Triều, vậy mà phải rút kiếm với mấy tu sĩ chỉ là Nguyên Thần cảnh cảnh!
Khi nàng rút kiếm, Bạch Liên Tuyết và Linh Dao liền theo bản năng hướng nhìn về phía nàng.
Tổ đội người khác chỉ sợ đồng đội yếu quá, gây cản trở cho mình. Đội này của Từ Dương lại chỉ sợ không khắc chế đủ mà hù chết đối thủ, thật là chơi không cùng luật với thế giới. . .
Nhưng chính như Từ Dương đã nói, đã ăn quen sơn hào hải vị, giết cả chí tôn ma tộc, ngay sau đó lại phải đánh với đám a miêu a cẩu, cũng là một loại thể nghiệm khá tốt.
Tranh! Một kiếm ra, Lăng Thanh Thù dễ dàng đánh nổ đại chùy trong tay tên tráng hán thợ rèn, làm cho đám tân binh giữa chiến trường thấy mà thở phào nhẹ nhõm.
“Khốn khiếp, tiểu tử, ta phải làm thịt ngươi!”
Đại hán phóng như bay tới Lăng Thanh Thù, ba nữ nhân đều hoá trang thành nam, nên đối phương có chút tâm tư thương hoa tiếc ngọc nào, liều lĩnh lao đến như con trâu sắt vậy.
Lăng Thanh Thù nở một nụ cười lạnh lùng, hai chân khẽ cong về phía sau, rồi đột nhiên phát lực, một cỗ lực đạo cực kỳ mạnh mẽ phản chấn bắn bay đại thiết ngưu. . .
“Oa a!” Tên đại hán không cam lòng gào thét, đáng tiếc người đã vọt ra khỏi biên giới pháp trận.
“Ài, thiết ngưu, ngươi thật đủ vô dụng mà, ngay cả một dự thính sinh mà cũng đánh không lại!”
“Ngậm miệng, Long Khôn, đây mà là tân binh à, ta bị ngươi lừa rồi.”
“Hắc hắc, chỉ có thể trách ngươi ngu muội, lần luận võ này, ngươi không cần tham gia, cứ nghỉ ngơi cho tốt, đi thong thả không tiễn!”
Đây nào có phải quan hệ thầy trò? Long Khôn cứ giống như tú bà ở hồng viện, đại hán thì giống như thanh niên mới vào đời bị người ta lừa tiền vậy. . .
Cứ như vậy, liên tục có học viên bị loại, cuối cùng chỉ còn lại có 10 tinh anh còn tiếp tục chiến đấu, tất nhiên trong số đó có đủ cả bốn người Từ Dương.
“Được rồi, bây giờ mới là vòng chung kết. Chúng ta 1vs1, năm người thắng sẽ có được tư cách, nếu không, có người nào đó bị tập kích, vậy thì sẽ không chọn được đủ năm người mất.”
“Ta đồng ý, vậy ta chọn ngươi!”
Công tử ca ăn mặc như thư sinh lập tức lên tiếng, chỉ hướng quạt xếp về phía Linh Dao.
“Ta có một thói quen không tốt, không thích người khác chỉ vào ta.”
Sưu! Linh Dao bất chợt động thủ, vị trí cũ chỉ còn lại tàn ảnh của nàng, rồi chỉ nháy mắt sau, thư sinh kia đã mang cả người cả quạt bay ra ngoài pháp trận. . .
“Cái gì!”
Hắn ta có nằm mơ cũng không nghĩ đến, mình thua như nào cũng không rõ. . .
“Đáng chết, thì ra ngươi luôn che giấu thực lực, ngươi chơi thế thì chơi một mình đi!”
Đám người: “. . .”
Đối thủ của Từ Dương là một đạo sĩ, là người duy nhất có thực lực Nguyên Thần cảnh cảnh đỉnh phong.
“Tiểu tử, bần đạo không thích tranh cường háo thắng, tới dự thi là bởi vì ta cũng là học viên của Thánh Hồn học viện, nhưng mà tu luyện ở đây hơn một trăm năm vẫn không tốt nghiệp, chúng ta luận bàn một chút, thể lực của ta có hạn, nếu cảm thấy đánh không lại, ta sẽ lên tiếng hô ngừng, mong ngươi thủ hạ lưu tình!”
Từ Dương gật đầu cười nói: “Tiền bối yên tâm, ta rất có phân tấc.”
Nhưng mà lần này, Từ Dương cũng cho tất cả mọi người một kinh hỉ.
Chỉ thấy không biết hắn sử dụng công pháp gì, rõ ràng đã thấy hắn bay về phía lão đạo, nhưng khi phất trần trên trên tay đối phương phất toàn lực, không hề có điềm báo trước đánh ra sức mạnh của Nguyên Thần cảnh đỉnh phong, bóng người hắn lại giống như một quả bóng khí, bộp một tiếng tiêu tan trong không khí.
“Cái gì!?”
Đến cả Long Khôn và cả những người sau khi bị đào thải nhưng không có rời đi mà ở lại quan chiến, tất cả đều trợn mắt hốc mồm!
Chỉ trong khoảnh khắc, Từ Dương xuất hiện sau lưng lão đạo lúc nào không hay, hai ngón tay liên động, cực tốc phong kín mười mấy đại huyệt của đối phương, thắng bại đã quá rõ.
“Làm sao có thể! Ngươi làm thế nào mà tránh được khỏi tầm quan sát của ta?”
Lão đạo tự coi mình là cường giả, dù sao lão ta thấy, mặc dù Từ Dương chỉ có tu vi Luyện khí kỳ, lại thi triển năng lực tầm cỡ Nguyên Thần cảnh cảnh đỉnh phong, nhưng nội tình chắc là không thâm sâu bằng mình, nhưng lão ta nào biết được, Từ Dương chính là một kẻ đã sống tới mười vạn năm, lão ta nào có thể suy tính được?
“Tiền bối, vừa rồi khi các ngươi chiến đấu, chiến pháp và hành vi của các ngươi đều được ta quan sát toàn bộ, sáu người bị ngươi xử lí kia đều thua dưới chiêu tập kích này của ngươi, khi ngươi chủ động tỏ thế yếu trước ta, ta biết ngươi vẫn sẽ dùng phương pháp như vậy để đối phó ta, cho nên ta mới tương kế tựu kế. . .”
Lão đạo thở dài, chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu: “thôi, ta thua, tiểu tử, giải huyệt đạo cho ta đi.”
Từ Dương lại điểm tay vài cái, thể mạch của lão đầu hoàn toàn khôi phục thông suốt, nhưng mà đúng vào lúc này, cây phất trần trong tay lão đầu bất chợt được khí tức Nguyên Thần cảnh cảnh đỉnh phong cường đại rót đầy, quay người trở lại nặng nề bổ tới Từ Dương.
“Ài. . . Nhất định phải giãy dụa tiếp sao? Tiền bối, thay vì đi chăm chút cho mấy thứ tâm tư kiểu này, không bằng động não suy nghĩ xem nên làm thế nào để tốt nghiệp đi. . .”
Phanh! Từ Dương đạp chân bay lên không trung, cây phất trần liền bị quất về phía Long Khôn, lực đạo mạnh khiến cho cả Long Khôn và mấy người xung quanh bay ra xa. . .
“Mẹ nó, xem thôi cũng bị đánh?”

 

 

Hiện tại MOMO đang gặp 1 số lỗi, nếu sau 30p-1h nạp vẫn chưa có xu, các bạn vui lòng liên hệ fanpage, gởi ảnh chuyển tiền, copy mã giao dịch, copy username để kiểm tra và xử lí nhé!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương