Người Trên Vạn Người(Truyện Chữ DỊCH)
Chapter 589 Mục tiêu một trăm người, gần lắm rồi!

 

Hiện tại MOMO đang gặp 1 số lỗi, nếu sau 30p-1h nạp vẫn chưa có xu, các bạn vui lòng liên hệ fanpage, gởi ảnh chuyển tiền, copy mã giao dịch, copy username để kiểm tra và xử lí nhé!

Chương 589: Mục tiêu một trăm người, gần lắm rồi!

Dưới sự kiểm soát của việc một trăm phần trăm phải dùng tay không tiếp dao găm, Lão tổ Thiên Linh chỉ có thể giương mắt nhìn thanh kiếm bay này phóng đại lên trước mắt mình.

Cuối cùng, nó xuyên thẳng qua ngực lão ta.

Lão tổ Thiên Linh trừng mắt lên, sau đó ngã xuống đất.

Hiện trường vang lên hàng loạt tiếng la hét.

Thực sự không thể nào tin được.

Lão tổ Thiên Linh từ khi xuất hiện cho đến khi quỳ xuống, rồi đến chết, từ đầu đến cuối chỉ mất vài câu nói.

“Lão tổ.”

“Lão tổ.”

“Á, ông trời muốn diệt vong Thiên Linh Tông của ta sao?”

Còn đám người Doãn Thiên Hùng, những người đang hy vọng bị sụp đổ một lần nữa thì đã quỳ xuống và bắt đầu gào thét.

“Đừng la hét nữa, các ngươi cũng sắp xuống đó cùng lão ta rồi đấy.”

Tô Vân Vận thu thanh kiếm dài cắm trên cơ thể Lão tổ Thiên Linh lại, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm đám người Doãn Thiên Hùng.

Bắt đầu từ khi Thiên Linh Tông muốn giết chết Tiêu Chiến, thì bọn họ đã phán án tử hình cho đám người ở Thiên Linh Tông này.

Chưa kể đến chuyện, lúc đó Lão tổ Thiên Linh còn nói ra những lời như sẽ thay mặt Dịch Phong lấy mạng bọn họ.

Thay mặt sư tôn.

Dùng một tên rác rưởi để thay mặt sao?

Loại hành vi thiếu tôn trọng này cần bị trừng phạt!

Cần phạt liên đới!

Trong lòng những người này đã mất đi tinh thần chiến đấu, dưới những sự tấn công tiếp theo của Tô Vân Vận, giống như cát bay rải rác vậy, không hề thể hiện ra một chút gì gọi là phản kháng cả.

Tô Vân Vận chỉ cần vung vài nhát kiếm đã lấy được mạng của đám người Doãn Thiên Hùng.

Toàn bộ không gian.

Đều là mùi máu tanh nồng đậm.

Không lâu sau.

Tất cả bọn họ đều đã trở thành xác chết, bao gồm cả Doãn Thiên Hùng.

Trong số những người may mắn sống sót, ngoài những đệ tử bình thường của Thiên Linh Tông, chỉ còn lại một mình Liễu Như Yên.

Nhưng ngay lúc này, nàng ta đã sớm mất đi vẻ cao quý trước đây, cuộn tròn người lại trên mặt đất, toàn thân run lên.

Thiên Linh Tông mà nàng ta luôn tự hào.

Sư tôn và Lão tổ lớn mạnh của nàng ta đều đã chết.

Còn nguyên nhân của tất cả những chuyện này chỉ là vì bọn họ đã ức hiếp Tiêu Chiến.

Càng nghĩ về điều này, Liễu Như Yên càng cảm thấy bất lực.

Một người cao ngạo như nàng ta, từ đầu đến cuối, trong lòng vẫn không hiểu tại sao những chuyện này lại xảy ra với mình.

Tại sao nàng ta lại coi thường, thậm chí là hủy hôn với Tiêu Chiến, đột nhiên hắn lại trở thành nhân vật mà nàng ta không thể nào với tới, không chỉ thực lực lớn mạnh của mình mà còn có một hậu thuẫn lớn mạnh.

Ngay lúc này.

Nàng ta giống như một tên hề vậy.

Đã mất đi hy vọng có thể sống sót từ lâu rồi, trong lòng chỉ mong được chết.

Tuy nhiên.

Thời gian đợi cái chết ập đến quá lâu, Tô Vân Vận căn bản không hề để ý đến nàng ta, mà trực tiếp xoay người rời đi.

Nhìn thấy Tô Vân Vận rời đi, nàng ta không khỏi kích động mà hét lên: “Tại sao, tại sao ngươi không giết ta?”

“Sư đệ Tiêu Chiến của ta đã giữ lại của mạng hèn của ngươi, đương nhiên ta cũng không thèm giết ngươi làm gì.” Tô Vận Cẩm lãnh đạm nói.

“Nhưng mà, nhưng mà ngươi giữ ta lại, ngươi không sợ sau này ta sẽ tìm các ngươi báo thù sao?” Liễu Như Yên hét lên.

Nói xong, nàng ta nhìn chằm chằm Tô Vân Vận.

Hy vọng sẽ nhìn thấy một tia sợ sệt trong mắt của Tô Vân Vận, sau đó vung một nhát giết chết nàng ta.

Như vậy.

Cũng có thể xem là tìm được một chút gọi là tôn nghiêm của mình, an ủi bản thân trước khi đối mặt với cái chết.

Tuy nhiên, Tô Vân Vận chỉ liếc xéo nàng ta một cái.

“Ngươi mà cũng xứng sao?”

Nàng nhẹ nhàng nói một câu, không hề để ý Liễu Như Yên.

Liễu Như Yên lập tức cảm thấy toàn thân bất lực, yếu ớt ngồi sụp xuống đất.

Trong lòng vô cùng thất vọng.

Ánh mắt lạnh nhạt ấy, tràn đầy sự khinh thường.

Đối với nàng ta, mình còn không có tư cách khiến nàng sợ sệt dù chỉ một chút thôi sao?

Tô Vân Vận không quan tâm đến Liễu Như Yên, mà đến bên cạnh, đưa mắt nhìn về phía Tiêu Chiến.

“Sư đệ Tiêu Chiến, việc thu thập xương cốt của thập bát sư đệ thế nào rồi.”

“Bẩm sư tỷ, toàn bộ đều đã được thu thập.” Tiêu Chiến nói.

Tô Vân Vận gật đầu, sau đó che mũi nghiêng đầu nhìn về hướng khác, rồi hỏi: “Sư đệ Khởi Ngọc, ngươi đã xong chưa?”

“Phải đi rồi sao?”

Bạch Khởi Ngọc đặt cuốn truyện tranh xuống, ngẩng đầu lên hỏi.

“Ừ, đến lúc đi rồi.”

Tô Vân Vận cất thanh kiếm đi rồi nói.

“Ồ, đợi một chút, ta sắp xong rồi.”

Bạch Khởi Ngọc đứng dậy, vừa phủi mông vừa nói.

Thấy vậy, Tô Vân Vận không khỏi lắc đầu hỏi: “Ngươi nói xem, đi một đoạn đường xa như vậy, chỉ để… có ý nghĩa lắm sao?”

“Ờ.”

“Hình như không có ý nghĩa gì cả.” Bạch Khởi Ngọc sững người một lát, ngẩng đầu lên hỏi: “Sư tỷ, vậy tiếp theo ta có nên làm gì không?”

“Thôi bỏ đi, trở về thôi.”

Tô Vân Vận nói không nên lời.

“Ồ, được thôi.”

Bạch Khởi Ngọc mặc quần vào, sau đó nhanh chóng đi theo Tô Vân Vận.

Nhìn thấy dáng vẻ ngờ nghệch của Bạch Khởi Ngọc, Tô Vân Vân thở dài một hơi.

Sư đệ này của nàng.

Kể từ khi bị hói sau khi đọc cuốn truyện tranh đó, mặc dù thực sự đã trở nên mạnh mẽ hơn, nhưng cũng trở nên ngốc hơn, luôn bày ra dáng vẻ thẫn thờ với đôi mắt vô thần.

Sau đó.

Vài huynh đệ khiêng một bao tải lớn dính máu vừa tán gẫu vừa đi xuống núi.

Chỉ để lại Thiên Linh Tông với tàn tích và xác chết, cũng với những người quây xung quanh hóng chuyện bị dọa đến nỗi nói không nên lời từ lâu.

Ai có thể ngờ được.

Hôm nay chính là ngày giỗ của Thiên Linh Tông.

Sau khi Tô Vân Vận và những huynh đệ của nàng rời đi, những chuyện xảy ra ở đây lập tức lan rộng khắp toàn bộ đế quốc Thiên Khung.

Một giáo phái Tông môn bí ẩn tên là Thiên Địa Môn đã được sinh ra từ chính miệng của mọi người.

Thậm chí có rất nhiều thế lực bí mật đã bắt tay vào điều tra Thiên Địa Môn này rốt cuộc là thế lực như thế nào.

Ở ven hồ của dãy núi Mạc Phủ, có một chiếc ô lớn màu đen vô cùng chói mắt.

Dưới chiếc ô đen, đặt một chiếc ghế dựa.

Trong tay Dịch Phong cầm một chiếc cần câu, nằm trên ghế tựa thư giãn, tự do tự tại.

Nhưng mà nơi này đã cách đảo quá xa.

Không còn cách nào khác, những ngày tháng nhàn hạ quá tẻ nhạt, Dịch Phong đã thích việc câu cá.

Nhưng những con cá ở đảo gần hắn đều rất xảo quyệt, như thể chúng biết rằng Dịch Phong sẽ ăn thịt chúng vậy.

Vậy để, để tìm một nơi câu cá tốt, Dịch Phong mới đến đây.

Trên qua loa dưới kịch liệt, Dịch Phong đang nằm ở trên ghế tựa, hai mắt sáng ngời, vỗ nhẹ bụng ngồi dậy.

Nâng cần câu lên.

Quả nhiên, một con cá chép khoảng nửa cân đã cắn câu.

“Hôm nay thu hoạch cũng được phết!”

Dịch Phong không khỏi cảm khái một tiếng.

Đúng lúc này, một âm thanh quen thuộc vang lên trong đầu Dịch Phong.

“Đinh!”

“Xin chúc mừng ký chủ, danh tiếng của Thiên Địa Môn đã tăng lên, phần thưởng là năm mươi tờ truyền đơn.”

“Hả?”

Dịch Phong hơi ngạc nhiên.

Danh tiếng của Thiên Địa Môn thực sự tăng lên rồi sao?

Chẳng lẽ chính nhờ những lời tuyên truyền của đám người già ở thành Bình Giang đó sao, bởi vậy mới khiến danh tiếng của Thiên Địa Môn được tăng lên?

E rằng đúng là như vậy.

Suy cho cùng thì tất cả mọi người trong Thiên Địa Môn, bao gồm một sư tôn như hắn, cả ngày không làm bất cứ chuyện gì, đã vậy mà danh tiếng còn được tăng lên, e rằng chính là do đám người già đó rồi.

“Dạo này đúng là thuận lợi!”

Dịch Phong mỉm cười mãn nguyện.

Mấy ngày nay tuyển thêm một vài người mới, chưa nói đến việc nâng số lượng đệ tử lên 35 người, mà khi 50 truyền đơn này được phát ra, cho dù trừ đi một vài tờ không được nhận, e rằng số đệ tử cũng có thể tăng lên đến 70 người.

Mục tiêu một trăm người.

Gần rồi, gần rồi, gần lắm rồi!

Con đường dấn thân vào tu luyện, cũng gần lắm rồi.

Trên không trung, Vân Yêu Yêu đạp lên không khí mà qua, lần này điểm đến chính là đến Bình Giang thành tìm Dịch Phong.

Sau khi hai người gặp ở Thập Vạn Đại Sơn thì cũng không gặp mặt nữa.

Cùng với Bình Giang thành càng ngày càng gần, trong lòng Vân Yêu Yêu không khỏi nhớ đến người phàm ngày đó cùng nàng ở chung trên Thập Vạn Đại Sơn, hắn còn là một người phàm hơi đáng ghét nữa chứ.

Nghĩ mãi nghĩ mãi, khuôn mặt xinh đẹp của Vân Yêu Yêu không tự chủ được hiện lên một nụ cười.

Nghĩ lại cảnh tượng ở Thập Vạn Đại Sơn, nàng vẫn có chút không thể tin được, cảm giác dường như chỉ là một giấc mơ không có thật.

Lúc trước nàng đường đường là một Võ Đế, vậy mà thật sự phải dựa vào một người phàm mới có thể giữ được tính mạng, ở trong di tích tiên nhân kia cũng là dựa vào thịt bò khô của người phàm này mới thoát ra khỏi được.

Nhưng cũng bởi vậy nên nàng mới phải gánh vác mấy trăm vạn kim tệ nợ bên ngoài.

“Ấy!”

Đúng lúc nàng như ánh sáng lấp lánh xẹt qua bầu trời, bên phía dưới bờ hồ xuất hiện một chiếc ô đen lớn khiến nàng chú ý.

“Thánh phẩm?”

Nàng ngẫu nhiên liếc mắt nhìn.

Bảo vật cấp bậc này quả là không tệ.

Chỉ là đối với nàng mà nói, cũng chỉ là đánh giá trình độ mà thôi.

Nàng vừa định tiếp tục bay qua lại bỗng nhiên phát hiện phía dưới ô đen kia truyền đến âm thanh oán giận.

“Ôi trời, bây giờ càng ngày càng đông người ăn cơm, tiền thật sự là không đủ dùng, tiền vào không đủ để chi ra.”

“Lúc trước nữ nhân ở Thập Vạn Đại Sơn kia đã nói sẽ đưa tiền cho ta, bây giờ ngay cả một bóng ma cũng không thấy đâu.”

“Quả nhiên là thế.”

“Miệng nữ nhân chỉ toàn gạt người.”

“Sớm biết vậy lúc trước đã để cho ngươi đói đến chết ở trong mật đạo kia rồi.”

Đồ đệ càng ngày càng nhiều, tuy rằng có thể để cho hắn sớm ngày bước lên con đường tu luyện, nhưng cũng tương đương với việc chi tiêu bên trong tông môn sẽ càng lúc càng lớn.

Vừa nghĩ đến mấy chục miệng đang chờ ăn cơm, Dịch Phong lại cảm thấy đau đầu.

 

 

Hiện tại MOMO đang gặp 1 số lỗi, nếu sau 30p-1h nạp vẫn chưa có xu, các bạn vui lòng liên hệ fanpage, gởi ảnh chuyển tiền, copy mã giao dịch, copy username để kiểm tra và xử lí nhé!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương