Người Trên Vạn Người(Truyện Chữ DỊCH)
Chapter 812 Ta chỉ là tiểu binh Địa Tiên

 

Hiện tại MOMO đang gặp 1 số lỗi, nếu sau 30p-1h nạp vẫn chưa có xu, các bạn vui lòng liên hệ fanpage, gởi ảnh chuyển tiền, copy mã giao dịch, copy username để kiểm tra và xử lí nhé!

Chương 812: Ta chỉ là tiểu binh Địa Tiên

Mãi cho đến giờ dậu buổi chiều.

Lão binh kia vào ngục giam, mang theo một dĩa đậu phộng, hai lạng khô bò, một bình rượu mạnh hai lượng tám tiền, đặt trước cửa cho Tô Nghiêm Cẩn.

“Tiểu lão đệ, lão ca phải đi canh gác đây.”

Nói xong bèn rời khỏi.

Lúc này Tô Nghiêm Cẩn mới mở mắt, ngồi dậy, chậm rãi ăn hết mấy món kia.

Sắc trời dần dần mờ tối.

Tô Nghiêm Cẩn như một tượng đá, không cử động, tư thế đi ngủ cực kì tiêu chuẩn.

Đột nhiên, trên gương mặt không chút thay đổi của hắn ta, khẽ chuyển động tròng mắt.

Từ từ ngẩng đầu lên.

Ở cửa thành, lúc này đang có cả trăm tên Huyền Tiên, cứ lặng lẽ không tiếng động như thế lẻn vào trong cửa thành.

Những thủ vệ kia, đứng trước cửa thành, hai mắt trợn to nhìn chằm chằm phía trước, dường như không phát hiện sự tồn tại của đám Huyền Tiên.

Mà Tô Nghiêm Cẩn từ đầu đến cuối không có động tác gì, chỉ yên tĩnh quan sát.

Khi bình minh ló dạng, trong thành bùng lên ánh lửa.

“Không xong rồi, xảy ra chuyện rồi, sở tình báo bị cháy.”

Phó châu chủ Giang Trừng bẩm báo với châu chủ.

“Ngươi nói gì? Cuối cùng đã xảy ra chuyện gì?”

Hướng Thiên Nam vừa làm xong việc từ tiền tuyến trở về, sắc mặt lập tức âm trầm, trong lòng giật thót.

“Châu chủ, tối qua trăm tên Huyền Tiên xông vào chủ thành, phá hủy sở tình báo của chúng ta.”

“Người phụ trách liên lạc với tiên châu Đại Nhật cũng bị giết.”

“Tuy đã bắt đám Huyền Tiên kia, nhưng chúng ta đã hoàn toàn mất liên lạc với nhân thủ sắp xếp vào tiên châu Đại Nhật.”

“Đáng ghét!”

Hướng Thiên Nam nghe vậy, nháy mắt giận dữ, vỗ một chưởng lên bàn trà gỗ huyền thiết bên cạnh, bàn trà lập tức vỡ nát!

Sở tình báo bị cháy, chiến tranh với tiên châu Đại Nhật, trực tiếp thua một nửa.

“Tại sao? Trăm tên Huyền Tiên lúc trước, đã bị ra tay ngăn cản. Còn lần này, đám Huyền Tiên kia chẳng những lẻn vào được, còn phá hủy sở tình báo của chúng ta?”

“Nếu khi trước vị cao nhân kia đã ra tay một lần, tại sao lần này lại để đám Huyền Tiên kia tiến vào chứ?”

Sau khi bình tĩnh lại, Hướng Thiên Nam cau mày, vẻ mặt nghi ngờ khó hiểu.

“Chuyện này...”

Giang Trừng cũng lắc đầu, cũng không rõ suy nghĩ của cao thủ kia.

“Điều tra, chuyện này nhất định phải tăng nhanh tiến độ điều tra.”

“Lần này là sở tình báo, lần sau không biết là nơi nào, nhất định phải tìm được cao thủ đã giúp đỡ chúng ta.”

Hướng Thiên Nam trầm giọng hạ lệnh.

“Vâng.”

Giang Trừng nhận lệnh, sau đó bèn rời khỏi.

Thời gian ba ngày, rất nhanh đã đến.

Trong đại lao, Tô Nghiêm Cẩn cũng được thả ra ngoài.

“Tiểu lão đệ, phía tửu quán ta đã đánh tiếng rồi, đệ trực tiếp qua đó là được.”

Mở cửa nhà lao của Tô Nghiêm Cẩn, lão binh mỉm cười thản nhiên nói.

Vừa khéo là thời gian tan làm, Tô Nghiêm Cẩn gật đầu, “ừm” một tiếng, rồi đi thẳng đến tửu quán.

Sau khi đến tửu quán.

Bàn thứ hai gần cửa sổ, Tô Nghiêm Cẩn ngồi xuống như thường ngày.

Dùng xong đồ ăn, nhìn thoáng qua sắc trời, đã đến thời gian hắn ta đi làm.

Hắn ta mặc xong áo giáp, bèn đi về phía cửa thành.

Chính vào lúc này, ở một ngã rẽ phía trước đột nhiên vang lên tiếng kêu cứu.

“Cứu mạng, cứu mạng!”

“Ta không quen các ngươi, các ngươi muốn làm gì?”

Nghe giọng nói, là một nữ tử đang cầu cứu. Giọng nói cực kì kinh hoảng, hiển nhiên đang đối mặt với chuyện đáng sợ.

Vẻ mặt Tô Nghiêm Cẩn không cảm xúc, đi đến ngã rẽ, ngay sau đó, đã nhìn thấy...

Mấy nam tử Kim Tiên trung kì, sắc mặt hung ác dữ tợn, đang vây giết một cô nương tướng mạo thanh tú, mặc váy dài màu vàng nhạt.

Cô nương kia sắc mặt hoảng sợ, trốn trong pháp bảo phòng ngự, run lẩy bẩy.

Chính là nữ nhi Mục gia Mục Thiên Thiên.

Mấy tráng hán cường tráng cảnh giới Kim Tiên, dùng sức đánh vào quầng sáng trên pháp bảo phòng ngự.

Rắc!

Trên quầng sáng pháp bảo, đã bắt đầu xuất hiện khe nứt nho nhỏ.

Hơn nữa sau những đòn tấn công của mấy nam tử kia, vết nứt đang không ngừng khuếch đại, tin rằng không đến mấy phút nữa, quầng sáng phòng ngự nhất định sẽ bị phá vỡ.

“Hừ, người nhà họ Mục các ngươi đều đáng chết. Nếu chúng ta không giết cha ngươi được, vậy giết chết ngươi, để lão già nhà ngươi hối hận cả đời.”

Một tên Kim Tiên trong đó cười lạnh nói, lực đạo tấn công cũng mạnh hơn mấy phần.

Nghe đến đây, sắc mặt cô nương kia trắng bệch, trong đôi mắt xinh đẹp thanh tú tràn ngập vẻ tuyệt vọng.

Chớp mắt đã hiểu ra, mấy tên Kim Tiên trước mắt này, là kẻ thù của phụ thân.

Hôm nay nhất định sẽ chết.

Mà ở phía xa, Tô Nghiêm Cẩn bình tĩnh quan sát, từ đầu đến cuối không hề ra tay.

“Ầm!”

Một khắc sau, dưới sự tấn công mãnh liệt của ba Kim Tiên kia, quầng sáng trực tiếp vỡ vụn.

Sắc mặt ba Kim Tiên mừng rỡ, ba chưởng kình mạnh mẽ, đánh thẳng về phía Mục Thiên Thiên.

Mục Thiên Thiên tuyệt vọng nhắm mắt.

Nàng ta chỉ mới là Thiên Tiên, một Kim Tiên đã đủ giết chết nàng ta, huống hồ chi đến tận ba người?

“Lẽ nào ta phải chết như vậy sao?”

Trong lòng Mục Thiên Thiên mỉm cười sầu thảm, đã chuẩn bị xong việc chờ chết.

Chính vào lúc này, Tô Nghiêm Cẩn lại liếc nhìn sắc trời.

Thời gian đi làm, đến rồi.

Đồng thời, hắn ta cử động.

Như một tàn ảnh, chớp mắt đi đến trước mặt mấy Kim Tiên kia, tung một chưởng qua.

“Bốp!”

Âm thanh rên rỉ do va chạm vang lên, mấy nam tử Kim Tiên kia, trực tiếp bay ra ngoài, đâm vào vách tường đối diện, chớp mắt mất mạng.

Một lúc sau.

Mục Thiên Thiên phát giác bản thân không sao, nghi ngờ mở mắt.

Khoảnh khắc mở mắt ra, trực tiếp bị cảnh tượng trước mặt dọa sợ.

Chỉ thấy mấy nam tử cảnh giới Kim Tiên, toàn bộ đều mất mạng, thi thể nằm ngang dọc trên mặt đất.

Mà bên cạnh thi thể, là một nam tử mặt không cảm xúc, thần sắc lạnh nhạt đang đứng.

Mục Thiên Thiên làm sao không hiểu, chính là người trước mặt đã cứu mình.

“Đa...đa tạ huynh.”

“Ân nhân, huynh thật lợi hại!”

“Ta tên Mục Thiên Thiên, là người của Mục phủ, xin hỏi danh tính ân nhân, để ta báo đáp huynh.”

Mục Thiên Thiên cảm kích nhìn Tô Nghiêm Cẩn, lên tiếng dò hỏi.

Nàng ta vốn dĩ đã hoàn toàn tuyệt vọng, không ngờ lại được cứu.

Nhưng mà, đối mặt với sự cảm kích của Mục Thiên Thiên, Tô Nghiêm Cẩn vẫn chỉ vô cảm lắc đầu.

“Ta không lợi hại, ta chỉ là tiểu binh Địa Tiên thôi, ta phải trở về canh gác rồi.”

Nói xong bèn rời khỏi.

Trong con hẻm.

Mục Thiên Thiên ngơ ngác đứng nguyên tại chỗ, nhìn bóng lưng Tô Nghiêm Cẩn rời đi, vẻ mặt nghi ngờ.

Người này rõ ràng nhẹ nhàng giải quyết mấy tên Kim Tiên kia, lại nói bản thân không lợi hại?

Thậm chí, cả tên cũng không nói.

“Bảo ta phải báo đáp thế nào đây?”

“Thật phiền phức.”

Mục Thiên Thiên lẩm bẩm, lập tức xử lý thi thể của mấy Kim Tiên kia.

Xử lý xong thi thể của mấy Kim Tiên, Mục Thiên Thiên vừa khéo bước ra khỏi con hẻm, nhớ lại Tô Cẩn Nghiêm mặc áo giáp của thủ vệ thành, hơn nữa hắn ta còn nói mình là tiểu binh, môi đỏ lập tức giương lên nụ cười...

Hôm sau.

Tô Cẩn Nghiêm đi làm theo thời gian thường ngày.

Mặc áo giáp, đội nón, sau đó vô cảm đứng gác.

Tất cả đều đâu vào đấy, tiến hành theo trình tự.

Những thủ vệ khác, đều lấy vài viên đan dược cấp thấp, bổ sung thể lực.

Dù sao, bây giờ là thời chiến, mỗi một người đều căng chặt thần kinh, dưới tình huống căng thẳng cao độ, linh lực hao phí rất nhanh.

Chỉ có Tô Nghiêm Cẩn, vẫn không nhúc nhích.

Mà mỗi khi đến giờ này, lão binh thường xuyên gọi Tô Nghiêm Cẩn, chia thuốc bổ của mình thành hai phần, đưa cho Tô Nghiêm Cẩn một nửa.

Tuy Tô Nghiêm Cẩn không cần, nhưng đối với ý tốt của lão binh, vẫn nhận một nửa.

“Đa tạ.”

Nhận một nửa thuốc bổ, Tô Nghiêm Cẩn đang muốn nhanh chóng giải quyết nửa phần thuốc bổ kia.

“Ân nhân, ta đến thăm huynh, ta có mang đồ ngon cho huynh này.”

Một giọng nói nhu hòa vang lên, chính là Mục Thiên Thiên được hắn ta cứu hôm qua.

Mục Thiên Thiên cầm hộp đồ ăn trong tay, đi đến trước lối vào số chín, lúc này nhìn thấy Tô Nghiêm Cẩn ở đó, âm thầm thấy may mắn vì mình đã đoán đúng.

Nhưng mà.

Đối mặt với lời chào hỏi của Mục Thiên Thiên, Tô Nghiêm Cẩn vẫn là dáng vẻ không cảm xúc, tùy ý đáp một tiếng.

“Ồ.”

Sau khi nói xong, bèn trầm mặc.

Mục Thiên Thiên đối diện với một tiếng “ồ” kia, mỉm cười thản nhiên, hôm qua đã biết tính cách của Tô Nghiêm Cẩn, nên không hề để ý.

Mà ngồi xổm xuống, đặt hộp cơm dưới đất, lấy đồ ăn mình làm ra.

“Ân nhân, đây là đồ ăn ta mang đến cho huynh.”

“Nhân lúc còn nóng huynh ăn đi! Coi như ta báo đáp huynh.”

Mục Thiên Thiên nhìn Tô Nghiêm Cẩn, dịu dàng nói.

Lần này, còn chưa đợi Tô Nghiêm Cẩn lên tiếng, ánh mắt của lão binh bên cạnh sáng lên, nhanh chóng giữ chỗ.

“Tiểu lão đệ, đồ bổ hôm nay của ta không chia cho ngươi nữa.”

Nói xong, bèn ngồi xổm xuống góc tường thành, nở nụ cười bà dì nhìn về phía Tô Nghiêm Cẩn, tự giác nhường chỗ.

“Tiểu lão đệ này bình thường kiệm lời ít nói, không ngờ cũng là người âm thầm làm việc lớn.”

Trong lòng lão binh cảm khái.

“Ân nhân, hôm qua huynh cứu ta, ta cũng không biết nên báo đáp huynh thế nào.”

Mục Thiên Thiên nghiêm túc nói, nhớ đến dáng vẻ uy vũ của Tô Nghiêm Cẩn hôm qua, gương mặt xinh đẹp khẽ ửng đỏ.

“Đa tạ.”

Nhìn Mục Thiên Thiên, Tô Nghiêm Cẩn lại lần nữa gật đầu, vẫn vô cảm như cũ nhận đồ ăn.

Cứ như vậy, lại qua thêm mấy ngày.

Mỗi ngày, vào giờ đó Mục Thiên Thiên đều mang theo đồ ăn do chính tay mình nấu. Mỗi một lần, Tô Nghiêm Cẩn đều gật đầu, nói một tiếng đa tạ.

Suốt nửa tháng, Mục Thiên Thiên đều như vậy.

Nhưng mà hôm nay, Mục Thiên Thiên lại đến tay không, do dự rất lâu.

Bấy giờ mới lên tiếng: “Ân nhân, hay là đến nhà ta ăn bữa cơm, lần trước huynh cứu ta, cha ta cũng muốn gặp mặt đa tạ huynh.”

Mục Thiên Thiên mong chờ nhìn Tô Nghiêm Cẩn.

Trước khi ra cửa, phụ thân nàng ta đã giữ hộp đồ ăn lại, trịnh trọng nói, muốn mời Tô Nghiêm Cẩn đến nhà dùng cơm, để gặp mặt cảm tạ Tô Nghiêm Cẩn.

Mục Thiên Thiên suy nghĩ, thấy cũng có lý, cho nên đồng ý.

 

 

Hiện tại MOMO đang gặp 1 số lỗi, nếu sau 30p-1h nạp vẫn chưa có xu, các bạn vui lòng liên hệ fanpage, gởi ảnh chuyển tiền, copy mã giao dịch, copy username để kiểm tra và xử lí nhé!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương