Người Trên Vạn Người(Truyện Chữ DỊCH)
Chapter 864 Chân Tiên tầng mười

 

Hiện tại MOMO đang gặp 1 số lỗi, nếu sau 30p-1h nạp vẫn chưa có xu, các bạn vui lòng liên hệ fanpage, gởi ảnh chuyển tiền, copy mã giao dịch, copy username để kiểm tra và xử lí nhé!

Chương 864: Chân Tiên tầng mười

Dịch Phong cầm miếng xương lớn chỉ vào Tô Bạch.

Cười nói: “Ngươi muốn giả bộ bị ức hiếp?”

Tô Bạch gãi đầu, có chút ngượng ngùng thấp giọng nói: “Còn xin đại nhân thành toàn.”

“Cuối cùng ta đã hiểu.”

Đồng thời bên này Tôn Tử Mi la lớn.

Tiếng hét đột ngột vang lên này.

Khiến tiểu đệ tử bên cạnh giật nảy mình.

Vội vàng hỏi: “Sư tôn, ngài hiểu cái gì?”

“Lão phu hiểu yêu hùng ba mắt kia, tại sao lại đột nhiên lại mất tích.”

Tôn Tử Mi tự tin mỉm cười.

“Sư tôn, ngài mau nói cho ta biết, rốt cuộc là ai đã bắt yêu hùng ba mắt kia?” Tiểu đệ tử nôn nóng hỏi.

Tôn Tử Mi chắp tay đứng thẳng, tự tin nói: “Còn có thể là ai, trong phạm vi mấy vạn dặm có được thực lực bậc này, không ai khác chính là Thất Thải Hắc Ô thần điểu của tông môn ta!”

“A!”

Tiểu đệ tử kinh ngạc: “Ngài nói là Thất Thải Hắc Ô đã bắt yêu hùng ba mắt sao?”

“Không sai!”

Tôn Tử Mi cười nói: “Thất Thải Hắc Ô tính tình hung bạo, bản thân cũng thường ăn đệ tử tông môn ta, bây giờ săn bắt đại yêu khác đổi khẩu vị cũng không phải chuyện gì lạ.”

Ông ta càng nghĩ càng cảm thấy hợp lý.

Tiếp tục cười nói: “Cũng chỉ có duy nhất Thất Thải Hắc Ô, sở hữu thần lực bậc này mới có thể bắt được yêu hùng ba mắt, nhất định là như vậy không sai đâu!”

“Nhưng mà...”

Tiểu đệ tử chớp mắt, hiếu kỳ nói: “Nhưng các đại yêu khác trong sơn mạch lại chạy đi đâu? Chẳng lẽ lượng cơm của Thất Thải Hắc Ô lại kinh người như vậy, chỉ chốc lát đã ăn hết yêu thú trong sơn mạch?”

“Chuyện này...”

Tôn Tử Mi nghe vậy, lập tức xấu hổ.

Tiểu đệ tử nói cũng có vài phần đạo lý.

Một con yêu hùng ba mắt mất tích cũng có thể hiểu được.

Nhưng hiện tại toàn bộ đại yêu trong sơn mạch, tất cả đều mất tích, chuyện này có chút nói không thông.

Thất Thải Hắc Ô có thể ăn, nhưng cũng không có khả năng chỉ một chốc lại ăn nhiều yêu thú như thế.

“Đừng nghĩ nữa, lão phu tự mình đi hỏi Thất Thải Hắc Ô là được.”

Vừa nghĩ đến đây, ông ta lại lần nữa nhắc tiểu đệ tử, quay trở lại con đường ban đầu.

“Đồ nhi, hôm nay coi như con gặp may, để vi sư đưa con đi xem thử thần điểu của tông môn chúng ta thần tuấn thế nào!”

Nếu là lúc bình thường.

Cho dù ông ta có là đại trưởng lão của tông môn cũng không dám dễ dàng đến làm phiền Thất Thải Hắc Ô.

Chỉ là tình huống hôm nay đặc biệt, trong sơn mạch cực kì quỷ dị.

Không làm rõ ràng chuyện này, ông ta thật sự không thể ăn ngon ngủ yên.

Giờ phút này.

Cách tốt nhất.

Tất nhiên là hỏi thẳng Thất Thải Hắc Ô rồi.

Lão nhân gia nó vẫn luôn ở sào huyệt sau núi, hẳn sẽ rõ như lòng bàn tay về nguyên nhân mất tích của đám yêu thú kia.

Mang theo nghi vấn.

Sư đồ hai người rất nhanh đã đến sào huyệt Thất Thải Hắc Ô.

Sào huyệt cực kì rộng lớn, được khảm ở giữa hai cây cổ thụ rợp trời.

Từ xa nhìn qua.

Không giống tổ chim, ngược lại giống cung điện hơn!

Tôn Tử Mi đến gần tổ chim ra hiệu cho tiểu đệ tử yên lặng chờ đợi.

Còn mình lại chậm rãi tiến lên, vái chào trước lối vào sào huyệt.

Sau đó cung kính nói: “Vãn bối là Tôn Tử Mi đại trưởng lão Bách Luyện Tông, mang theo đệ tử Phạm Kiến đến thỉnh an thần điểu!”

Đợi một lúc.

Bên trong không có chút hồi âm.

“Lẽ nào thần điểu đang ngủ trưa?”

Sau đó ông ta lại nâng cao giọng, gọi thêm một lượt.

Lần này vẫn không có âm thanh gì.

Chính vào lúc Tôn Tử Mi cau mày cảm giác có chút dị thường, tiểu đệ tử sau lưng run rẩy bước lên.

Khẽ khàng lên tiếng: “Sư tôn, có lẽ tuổi tác thần điểu lớn rồi hơi lãng tai, ngài lớn tiếng hơn một chút nói không chừng sẽ nghe thấy!”

Tôn Tử Mi hung hăng trừng mắt nhìn hắn ta.

Thần điểu có thực lực sao có thể lãng tai được?

“Còn dám ăn nói lung tung nữa, cẩn thận thần điểu nghe thấy nuốt chửng con, vi sư cũng không cứu con được!”

Dọa cho tiểu đệ tử Phạm Kiến vội vàng rụt cổ lại.

Dạy dỗ đệ tử xong, Tôn Tử Mi lại lần nữa lên tiếng.

Âm điệu lần này lại cao hơn mấy phần.

Nhưng mà.

Vẫn không có động tĩnh như cũ.

“Kì lạ!”

Tôn Tử Mi cau mày.

Cho dù Thất Thải Hắc Ô có ngủ say như chết đến mấy, cũng phải nghe thấy giọng nói to lớn của mình chứ.

Nhưng ông ta đột nhiên liên tưởng đến chuyện gì đó.

Mấy ngày gần đây hình như đã rất lâu không nghe thấy tiếng kêu của Thất Thải Hắc Ô rồi.

“Ta nói mấy ngày nay sao lại cảm thấy yên tĩnh hơn không ít, thì ra là thiếu tiếng kêu của Thất Thải Hắc Ô!’

Nghĩ đến đây.

Tôn Tử Mi lập tức bước nhanh vào tổ.

Mà trong nháy mắt khi ông ta bước vào tổ.

Lập tức bị cảnh tượng trước mắt làm cho sợ ngây người!

Chỉ thấy trong sào huyệt rộng rãi hoàn toàn không có bóng dáng của Thất Thải Hắc Ô.

Nhưng khắp nơi đều là lông vũ màu đen bay tán loạn của Thất Thải Hắc Ô.

Hơn nữa trong sào huyệt còn phát hiện vũng máu lớn.

Trên vách tổ lưu lại không ít vết xước.

Hiển nhiên nơi này đã trải qua một trận đánh nhau kịch liệt!

Ý thức được điểm này, Tôn Tử Mi không khỏi biến sắc.

“Sư tôn, xảy ra chuyện gì vậy?”

Lúc này tiểu đệ tử Phạm Kiến bước vào, vẻ mặt ngơ ngác hỏi.

Sắc mặt Tôn Tử Mi cứng ngắc nói: “Thần điểu của Bách Luyện Tông chúng ta...biến mất rồi!”

Rất nhanh.

Tin tức Thất Thải Hắc Ô mất tích.

Tựa như cuồng phong quét qua toàn bộ tông môn.

Gần như trong thời gian cực ngắn, đã tryền đến các trưởng lão cùng đệ tử.

Đại trưởng lão triệu tập tất cả cao tầng tông môn, mở hội nghị khẩn cấp.

Đương nhiên nơi này không bao gồm tông chủ Thi Thanh Vũ và Dịch Phong.

Người trước là bởi vì đang bế tử quan.

Mà người sau bị nhóm đại trưởng lão tự động xem nhẹ.

Bọn hắn hoàn toàn không coi Dịch Phong ra gì.

Trải qua thảo luận xuyên suốt.

Cuối cùng Tôn Tử Mi và nhóm cao tầng cũng đã cho ra kết luận...Tông môn lân cận, có một vị cường giả siêu cấp lui tới.

Mà tu vi của vị cường giả này ít nhất cũng đạt đến cảnh giới Chân Tiên tầng mười!

Thất Thải Hắc Ô và tất cả đại yêu sau núi hẳn đã bị vị cường giả siêu cấp này bắt đi.

Bây giờ.

Bọn hắn không rõ vị cường giả siêu cấp này rốt cuộc là địch hay bạn.

Rốt cuộc có địch ý với Bách Luyện Tông của bọn hắn hay không.

Để đề phòng lỡ như, tông môn lập tức khởi động phòng bị cấp một, bắt đầu điều tra triệt để chuyện này.

Nhất thời.

Trong tông môn lòng người hoảng sợ.

Hai kẻ khởi xướng còn đang ở trong việc thảo luận chuyện làm màu.

Nghe lời nói của Tô Bạch, Dịch Phong gật đầu nói: “Lòng hư vinh thì ai cũng có, chuyện này ta có thể hiểu, ba mươi năm Hà Đông ba mươi năm Hà Tây, đừng khinh thiếu niên nghèo.”

“Nói như vậy ngài đồng ý để ta đi sao?” Tô Bạch vui vẻ nói.

“Ngươi đi cũng được, nhưng mà...”

Dịch Phong có chút khó xử: “Nhưng mà ta chỉ cho người chút xíu tu vi thôi, cũng không biết ngươi đến đó liệu có thể khống chế được tình hình không.”

“Có thể! Tuyệt đối có thể!”

Tô Bạch liên tục gật đầu.

Thật không biết đại nhân rốt cuộc có bao nhiêu tu vi, vậy mà bảo những tu vi đã cho hắn ta là “chút xíu”...

Sợ là đại nhân có hiểu lầm gì đó với chút xíu này rồi?

Nhưng suy nghĩ lại.

Tu vi của mình cũng coi như số một trong toàn bộ võ giới, nhưng trong lòng đại nhân e rằng cũng chỉ là chút xíu mà thôi.

Dịch Phong thở dài, nói: “Như vậy đi, ta sẽ cho ngươi thêm một món đồ nhỏ, để ngươi dùng làm tiền mừng.”

Nói rồi lấy một thanh trường kiếm ra, ném cho Tô Bạch.

Tô Bạch nhận trường kiếm nhìn thử, lập tức ngây ngốc.

Ngài gọi tiên khí đỉnh cấp là món đồ nhỏ sao?

Nếu mang thanh kiếm này ra ngoài, sẽ gây chấn động cho cả giới tu luyện đấy.

“Đại nhân, đây đây đây đây thật sự quá quý trọng rồi!”

Tô Bạch cầm tiên khí đỉnh cấp, hai tay run rẩy.

“Cái này mà quý trọng cái rắm gì?”

Dịch Phong bất mãn cau mày, cực kì ghét bỏ trừng mắt.

“Ta định trực tiếp vứt thứ rác rưởi này đấy. Dù sao ngươi đi tặng lễ cho bạn gái cũ, cũng không cần phải là món đồ quý trọng gì, thanh trường kiếm này vừa khéo.”

Tô Bạch lập tức dở khóc dở cười.

Có lẽ đây là tầm mắt của đại lão...

Sau đó Dịch Phong hạ lệnh đuổi khách, Tô Bạch chỉ đành ngàn ân vạn tạ nhận tiên khí đỉnh cấp ra khỏi tiểu viện.

Ngày hôm sau.

Tô Bạch rửa mặt đơn giản xong bèn thay y phục tạp dịch của Bách Luyện Tông, trở về thành Thiên Vân..

Từ nhỏ hắn ta cùng muội muội sống nương tựa lẫn nhau, sinh sống ở chỗ này mười mấy năm, có thể nói cực kì quen thuộc với nơi này.

Rất nhanh.

Hắn ta đã tới trước phủ thành chủ.

Bạn gái cũ gả cho nhi tử thành chủ, hôn lễ tất nhiên sẽ cử hành ở phủ thành chủ.

Lúc này phủ thành chủ giăng đèn kết hoa, cảnh tượng vui mừng.

Sau khi đăng kí vào cửa, bên trong trang trí càng thêm rực rỡ, khách khứa gần như đã ngồi đầy cả đại viện.

Hôm nay là đại hôn của nhi tử thành chủ, các gia tộc có danh dự có uy tín trong thành tất nhiên đều đến tham dự.

“Tô Bạch, huynh đến rồi à?”

Chính vào lúc Tô Bạch đang ngây người, giọng nói nữ tử từ xa truyền đến.

Tô Bạch tìm nơi phát ra giọng nói kia, chính là bạn gái cũ khiến hắn ta vừa yêu vừa hận, Liễu Thiến Thiến.

“Tiểu Thiến, hôm nay nàng rất đẹp.”

Nhìn Liễu Thiến Thiên mặc đồ tân nương trang điểm lộng lẫy, Tô Bạch tán thưởng một tiếng.

Liễu Thiến Thiến bước qua, đánh giá Tô Bạch.

Mày nhỏ không khỏi cau lại, ghét bỏ nói: “Huynh đến Bách Luyện Tông nhiều năm như vậy, tại sao ngay cả đệ tử ngoại môn cũng không làm được thế?”

Nếu khi trước nghe thấy câu này, trong lòng Tô Bạch nhất định rất khổ sở.

Nhưng bây giờ hắn ta lại thản nhiên cười nói: “Bây giờ tuy ta vẫn còn là tạp dịch, nhưng ngay cả đại trưởng lão của Bách Luyện Tông cũng chẳng bằng ta.”

Liễu Thiến Thiến lắc đầu: “Nhiều năm trôi qua như vậy, tu vi của huynh không tăng lên, lại học được bản lĩnh khoác lác rồi.”

Tô Bạch vừa định nói thêm gì đó, bên cạnh lại vang lên giọng nói xen vào của lão phụ nhân.

“Tiểu Thiến à, nữ nhi ngoan của ta, Trần công tử đang ở phía trước đợi con, con đang nói chuyện với ai thế?”

Lúc nói chuyện.

Một lão phụ nhân cài hoa hồng trên đầu, trang điểm đậm, mặt đầy sát khí bước qua.

 

Hiện tại MOMO đang gặp 1 số lỗi, nếu sau 30p-1h nạp vẫn chưa có xu, các bạn vui lòng liên hệ fanpage, gởi ảnh chuyển tiền, copy mã giao dịch, copy username để kiểm tra và xử lí nhé!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương