Người Trên Vạn Người(Truyện Chữ DỊCH)
Chapter 889 Đến cùng là vì sao

 

Hiện tại MOMO đang gặp 1 số lỗi, nếu sau 30p-1h nạp vẫn chưa có xu, các bạn vui lòng liên hệ fanpage, gởi ảnh chuyển tiền, copy mã giao dịch, copy username để kiểm tra và xử lí nhé!

Chương 889: Đến cùng là vì sao

Hơn ba mươi trưởng lão tranh nhau nói, dâng lên nhẫn trữ vật trong tay. ‎

Nhìn từng cái nhẫn trữ vật chứa đầy bảo vật, Tôn Tử Mi trợn mắt, hắn còn chưa bắt đầu lên tiếng đáp lại, những trưởng lão kia đã bắt đầu đứng dậy cáo từ. ‎

“Ha ha, tôn trưởng lão, chúng ta xin phép đi trước.” ‎

Nói xong, bọn họ mặc kệ Tôn trưởng lão còn đang ngây người, trực tiếp rời đi. ‎

Dù sao trong lòng bọn họ rõ ràng, nịnh bợ loại siêu cấp cao nhân này, ngươi nói càng nhiều càng vô dụng. ‎

Chỉ cần dâng lên thành ý là được, lời dư thừa, chỉ một câu cũng là thừa. ‎

Mọi người rời đi.

Đám người Tôn Tử Mi còn đang sững sờ.

“Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?”

Tôn Tử Mi nhìn nhẫn trữ vật trong tay, trên mặt không có một chút vui vẻ, chỉ có tràn ngập nghi hoặc.

Những người này mang đồ tới, chung quy vẫn phải có lý do.

Không có khả năng vô duyên vô cớ tới nịnh bợ bọn hắn.

Thế nhưng mặc cho bọn hắn đoán vỡ đầu cũng không đoán ra được đây rốt cuộc là chuyện gì.

Đúng lúc này.

Bên ngoài lại có hạ nhân sốt ruột tới báo cáo.

“Lại làm sao?”

Tôn Tử Mi nhịn không được hỏi.

“Khởi bẩm trưởng lão, trưởng lão của hơn 50 tông môn bao gồm Hồ Lãng Tông, Thiên Môn Tông, Lăng Bắc Tông, Khứ Nhất Môn, Trảm Tự Phái, Phi Lăng Môn,… đã tới bên ngoài sơn môn!”

Thuộc hạ kia run run đáp lời.

Hắn giữ cửa nhiều năm mà chưa từng thấy người tông môn khác tụ tập nhiều như vậy.

“Cái gì? Lại có hơn năm mươi tông môn?”

Chuyện này làm cho đám người Tôn Tử Mi kinh hãi không thôi.

Mới đưa tiễn hơn ba mươi tông môn, hiện tại hơn năm mươi tông môn lại tới, nhưng mà bọn hắn vẫn không biết chuyện gì xảy ra.

Nhưng cũng không có thời gian nghĩ nhiều như vậy, dù sao bên ngoài còn có hơn năm mươi trưởng lão chờ đợi.

Một tên hai tên có lẽ bọn hắn đắc tội cũng không sao.

Nhưng mà hơn năm mươi tên, bọn hắn không dám lạnh nhạt.

Một đoàn người vội vã tiến ra phía ngoài để nghênh đón.

Vừa mới đi đến cửa sơn môn, Tôn Tử Mi mang theo các trưởng lão chuẩn bị chào hỏi.

Còn chưa kịp mở miệng.

Một tên trưởng lão trong đối phương đã mở miệng, “Tôn trưởng lão, ngươi thật sự là quá khách khí, vậy mà còn đi ra ngoài đích thân nghênh đón, chúng ta đi vào là được rồi.”

“Làm sao có thể? Các ngươi ngàn dặm xa xôi đến đây, chúng ta đương nhiên không thể làm mất cấp bậc lễ nghĩa.”

Tôn Tử Mi vội vàng đáp.

Trưởng lão kia vội vã nói: “Các tiểu đệ tới bái kiến đại ca, làm gì có đạo lý đại ca tới đón tiếp.”

“Đúng vậy, các tiểu đệ tới bái kiến mà thôi, Tôn lão ca quá khách khí.”

Người khác cũng nhộn nhịp tiếp lời.

Một tiếng tiểu đệ này làm đám người Tôn Tử Mi vô cùng phấn chấn.

Trong lòng cũng tràn ngập dấu chấm hỏi.

Cái này...

Tiểu đệ?

Mấy người này có còn là mấy tên trưởng lão mũi hếch lên trời của trước đây không?

“Các vị trưởng lão, các ngươi không cần nói vậy, Bách Luyện tông chúng ta có tài đức gì mà dám nhận!” Tôn Tử Mi cau mày nói.

“Tôn lão ca, lời này là ngươi nói sai rồi!”

Nghe Tôn Tử Mi nói như vậy, hơn năm mươi trưởng lão dùng ánh mắt u oán nhìn tới.

“Đúng là như vậy, khiêm tốn một chút có thể hiểu được, nhưng ngươi như vậy là quá mức khiêm tốn!”

“Lại còn nói có tài đức gì, chuyện này ngược lại làm chúng ta xấu hổ...”

“Đúng vậy, đừng giả bộ nữa, chúng ta đều đã biết...”

“...”

Các trưởng lão càng làm cho đám người Tôn Tử Mi sững sờ.

Đều đã biết? Biết cái gì?

Còn nữa, hắn khiêm tốn quá mức bao giờ?

Còn đang sững sờ.

Hơn năm mươi tên trưởng lão lại làm ra hành động rất quen thuộc.

Trực tiếp nhét vào tay hơn năm mươi cái nhẫn trữ vật.

Tôn Tử Mi và đám trưởng lão Bách Luyện tông càng thêm trợn mắt há hốc mồm, ngây người nhìn nhau, tựa như đang hỏi thăm đối phương, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?

Tôn Tử Mi thật sự không nhịn được nữa.

Hắn dự định vô luận thế nào cũng phải hỏi cho ra lẽ.

“Các vị, các ngươi có thể nói cho ta biết chuyện này rốt cục là sao không?”

“Vì sao các ngươi bỗng nhiên...”

Nhưng mà lời này vừa mới nói được một nửa, đã lại có người tới.

Chỉ thấy một chiếc phi chu to lớn lao vun vút tới.

Nhìn thấy chiếc phi chu này, đám người Tôn Tử Mi mở to hai mắt, thậm chí không còn quan tâm hơn năm mươi trưởng lão, vội vã nghênh đón.

Hiển nhiên.

Đây chính là người Thiên Phách Tông.

Cầm đầu là một trưởng lão của Thiên Phách Tông, tên là Phạm Trùng.

Xuống phi chu, hắn lộ vẻ mặt trang nghiêm, quần áo ngay ngắn.

Lão tổ tuy rằng còn ở trong Thánh Sơn Địa Cung, nhưng đích thân truyền âm cho hắn, yêu cầu mang theo bảy phần mười tất cả thu hoạch của Thiên Phách Tông trong vòng mười năm tới Bách Luyện tông, đồng thời còn trịnh trọng bàn giao hắn một ít chuyện khác.

Từ sự trịnh trọng của lão tổ, hắn biết tầm quan trọng của chuyến đi này.

Cho nên hắn không dám chậm trễ chút nào.

Trước khi tới thậm chí còn tắm rửa xông hương để tỏ vẻ trang nghiêm.

 

Hiện tại MOMO đang gặp 1 số lỗi, nếu sau 30p-1h nạp vẫn chưa có xu, các bạn vui lòng liên hệ fanpage, gởi ảnh chuyển tiền, copy mã giao dịch, copy username để kiểm tra và xử lí nhé!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương