Hiện tại MOMO đang gặp 1 số lỗi, nếu sau 30p-1h nạp vẫn chưa có xu, các bạn vui lòng liên hệ fanpage, gởi ảnh chuyển tiền, copy mã giao dịch, copy username để kiểm tra và xử lí nhé!

Sau khi về doanh trại, Hoàng Ứng Câu dùng các thiết bị đơn giản, kiểm tra chi tiết cho Kars. Hoàng Ứng Câu lòng tự hỏi, sao một người vẫn sống được trong hoàn cảnh không khả năng, có phải là có điều gì đặc biệt hay không?

Kết quả kiểm tra là không có gì khác, Kars không khác gì người thường, dĩ nhiên là sức khỏe rất tốt. Hoàng Ứng Câu từng nghĩ qua sẽ giam riêng Kars, trong tình hình thiếu nước như ở sa mạc, để quan sát xem ông ta còn sống được hay không. Nếu Hoàng Ứng Câu làm thế, có khả năng sẽ có câu trả lời.

Nhưng ông ta không làm thế. Một là lấy người làm thí nghiệm, với một nhà khoa học chân chính như Hoàng Ứng Câu mà nói, cảm thấy là chuyện trái với lương tâm. Hia là ông ta đã mất đi cơ hội này, đến ngày thứ ba, Kars đã bị giải đi.

Hoàng Ứng Câu nhìn về phía con gái: “Từ đó, cha không gặp ông ta nữa. Cho đến khi ông ta nổi lên, trở thành lãnh tụ quân sự, thống trị cả một quốc gia, cha xem hình ông ta, khẳng định Kars này chính là Kars ở sa mạc đại nạn không chết. Con nói xem, cha có nên đi không? Đây là cơ hội tốt để tiến hành kiểm tra chi tiết!”

Hoàng Quyên nghe cha kể xong chuyện cũ, cười nói: “Cha, có lẽ năm xưa ông ta không chết, vì có mang theo bình nước!”

Hoàng Ứng Câu lắc đầu nói: “Cha cũng đã nghĩ đến điều này, nhưng không khả năng. Trong bốn ngày đêm, lượng nước cần cho một người sống sót đến tám lít, ông ta sao mang được nhiều nước thế? Người khác đi cùng với ông ta, ngày thứ hai đã chết cả!”

Hoàng Quyên lại nói: “Không phải cha từng kiểm tra ông ta rồi sao?”

“Đúng vậy, nhưng là kiểm tra rất đơn giản, lúc đó thiết bị X Quang cũng không có. Lần này, đầu ông ta đau, cha ít nhất có thể chụp nhiều tấm X Quang, nghiên cứu xem ông ta có điểm gì đặc biệt, đây là tâm nguyện nhiều năm của cha!”

Cám ơn đã xem trại truyen66.com

Hoàng Quyên không nghĩ ra lý do nào ngăn cản cha nữa, vì thế cô ta đành dừng lại. Chuyển đi Phi Châu của giáo sư Hoàng Ứng Câu đã là định cục.

Nguyên Chấn Hiệp uống xong li cà phê, trong lúc trò chuyện với Hoàng Quyên, ạnh ta cảm thấy rất vui vẻ, anh ta nói: “Nếu tôi là giáo sư Hoàng, tôi cũng không chịu bỏ qua cơ hội này, cô có biết chuyện của bác sĩ Khinh Kiến không?”

“Biết một ít, về hành vi quái đản của các canh…” Hoàng Quyên nói.

Nguyên Chấn Hiệp cười: “Ý cô nói là đào mộ tiến sĩ Khinh Kiến?”

“Đúng vậy, hành vi đó không quái đản sao?” Hoàng Quyên hỏi ngược lại, ánh mắt dồn ép.

Nguyên Chấn Hiệp đứng lên nói: “Mục đích của hành vi quái đản, cũng giống như việc cha cô đi Châu Phi vậy. Vì tiến sĩ Khinh Kiến, cũng là một người rất đặc biệt…”

Nguyên Chấn Hiệp lại kể quá trình cái chết của Vũ Nhân Ngũ Lang.

Hoàng Quyên hít một hơi dài nói: “Chúng ta đã có kết luận đầu tiên: Khinh Kiến và Kars, là cùng một loại người, loại người này vẫn sống sót được trong hoàn cảnh người thường không cách gì sống được!”

Nguyên Chán Hiệp cảm thấy kết luận của Hoàng Quyên khá là đơn giản, nhưng cũng không tìm được lý do gì phản đối. Hoàng Quyên nói: “Tôi còn có kết luận thứ hai, nhưng anh nghe xong quá trình cái chết của cha tôi rồi nói tiếp!”

Nguyên Chấn Hiệp sau khi biết giáo sư Hoàng chết ở Châu Phi, từ đầu đã nôn nóng muốn biết.

Hoàng Ứng Câu trước khi đi, đã tìm hiểu thiết bị trong bệnh viện ở địa phượng. Ông ta mang theo một số máy móc di động, tướng Kars phái chuyên cơ đến Paris đón ông ta.

Khi chuyên cơ đáp xuống, Hoàng Ứng Câu xuống, thấy một xe sang lộng lẫy màu đen. Cửa xe mở ra, La Huệ xuống xe tiếp đón giáo sư Hoàng.

Hoàng Ứng Câu mang theo máy móc của mình lên xe. La Huệ cho xe chạy, quay nhìn Hoàng Ứng Câu: “Đầu đau của tướng quân, hình như càng lúc càng nặng, tốt nhất là chữa cho lành!”

Hoàng Ứng Câu hiểu ý của La Huệ. Đầu đau ảnh hưởng tâm lí, một kẻ thống trị quân sự độc tài tâm tình không tốt, làm một chuyện rất đáng sợ. Hoàng Ứng Câu nó: “Tôi sẽ cố gắng!”

Ông ta là một nhà khoa học, chỉ nói được như thế, chỉ có bác sĩ giang hồ, mới dám vỗ ngực mạnh miệng, bảm đảm trị được trăm loại bạch. La Huệ thở dài nói: “Đúng là không ngờ, năm xưa chúng ta làm lính đánh thuê, kẻ địch lại là chủ của chúng ta, chúng ta bây giờ lại đi làm thuê cho ông ta!”

Hoàng Ứng Câu buộc miệng nói: “Chỉ sợ cậu không ngờ, Kars năm xưa, từng là tù binh của chúng ta!”

La Huệ giật mình, chuyện xảy ra ở sa mạc năm xưa, rất ít người biết. La Huệ không biết. Sau khi giật thót người, hắn quay đầu lại nói: “Không phải đâu, tù binh năm xưa, hình như không có ai còn sống cả.”

Nghĩ lại chiến tranh tàn ác, Hoàng Ứng Câu thở dài. Ông ta không muốn nói nhiều với La Huệ, vì mục đích thật sự lần này, nếu tiết lộ ra, sẽ chẳng tốt lành gì, vì thế ông ta chỉ nói qua quýt: “Có lẽ chỉ là lời đồn.”

La Huệ không hỏi thêm nữa.

Xe đến mọt sa mạc hoang vắng, qua một thị trấn nghèo khổ không tưởng tượng nổi, sau đó là đến thành phố không có chút sinh khsi nào, sau đó đến “Hoàng Cung” của Kars. Mọi người gọi nơi ở của Kars như thế.

Trong phòng khách rộng rãi, bài trí sang trọng, La Huệ và Hoàng Ứng Câu đợi hơn nửa tiếng. Sau đó nghe tiếng chào của vệ binh cầm súng bên ngoài, cửa mở ra, Tướng Kars xuất hiện.

La Huệ đứng lên, cũng ra hiệu cho Hoàng Ứng Câu đứng theo. Kars nhìn Hoàng Ứng Câu, chợt giật mình, xuất hiện ánh mắt nghi hoặc. La Huệ thấy cũng mất hồn. Kars nhìn chằm chằm người khách nói: “Giáo sư Hoàng, trước đây chúng ta có gặp nhau chưa?”

Hoàng Ứng Câu chẳng suy nghĩ nhiều nói ngay: “Không, tôi lần đầu được may mắn gặp tướng quân!”

Kars khoác tay, bảo La Huệ lui. Khi La Huệ ra ngoài, Kars mới trầm giọng nói: “Tôi nhớ ông! Một người khi gần chết gặp một người khác, thì cả đời không quên được!”

Hoàng Ứng Câu cảm nhận rõ thần thái của Kars, ánh mắt như chim ưng, ông ta bình tĩnh nói: “Tướng quân, tôi không biết ông nói là có ý gì, xem ra ông rất khỏe mạnh!”

Kars lại nhìn đối phương lần nữa nói: “Được, ông không muốn nhắc, tôi cũng không cần nhắc nữa. Ông đến thì tốt, tôi rất yên tâm. Năm xưa ông cứu tôi, bây giờ dĩ nhiên sẽ không hại tôi!”

Hoàng Ứng Câu ra vẻ như không hiểu Kars đang nói gì: “Tôi muốn bắt đầu nhanh nhất, được chứ?”

Kars nói: “Được! Tôi có thể tiêu diệt mọi kẻ dịch, nhưng bệnh đau đầu này…” Ông ta nói, tay gõ mạnh vào đầu mình.

Giáo sư Hoàng nói: “Tôi nghĩ trước hết tôi liên lạc với các bác sĩ của ông trước…”

Tướng quân lớn tiếng: “Không cần đâu, những bác sĩ đó toàn là bị thịt! Chúng mà hữu dụng thì tôi đã không còn đau nữa!”

Hoàng Ứng Câu cười khổ: “Vậy ít ra tôi cũng cần xem bệnh án, ví dụ như X Quang…”

Tướng Kars như bị đánh trúng một đầu, bật lên nói: “X Quang! Cơ thể của tôi, bộ óc vĩ đại của tôi, sao lại để tia sáng quái quỷ đó đi qua?”

Hoàng Ứng Câu cười khổ: “Vậy tôi xem hình scan của ông được chứ?”

Kars thản nhiên nói: “Cũng không có, và đừng mong tôi sẽ chịu làm việc như thế!”

Hoàng Ứng Câu hít một hơi dài, tuy ông ta gặp tướng quân chưa đến năm phút, nhưng ông ta cảm thấy, bản thân nên cáo biệt. Ông ta đứng lên nói: “Tướng quân, rất xin lỗi, tôi ở Paris rất bận, Tokyo còn có một buổi diễn giảng đang đợi tôi…”

Kars giận dữ nói: “Ông không chuản bị trị bệnh đau đầu cho tôi?”

Hoàng Ứng Câu nói: “Ông không chịu cho kiểm tra, trên đời không ai trị được bệnh của ông đâu.”

Kars với ánh mắt rất hung hãn nhìn giáo sư Hoàng: “Ông không chịu trị, tôi hạ lệnh không cho phép ông xuất cảnh…”

Ông ta đến cửa, mở cửa gọi lớn.

La Huệ và bảy tám tên hộ vệ, quan viên đều chạy đến. Tướng quân chỉ thẳng giáo sư Hoàng nói: “Không cho phép hắn xuất cảnh, cho đến khi hắn chịu trị cho ta mới thôi!”

La Huệ không biết xảy ra chuyện gì, bàng hoàng nhìn Hoàng Ứng Câu. Hoàng Ứng Câu thở dài nói: “Sắp xếp nơi ở cho tôi trước, từ từ nói với ông sau.”

Sau đó ông ta nhìn tướng quân, thấp giọng nói: “Năm xưa ở sa mạc khát ông không chét, X Quang không làm ông chết được đâu!”

Tướng quân giận dữ, ông ta không cho phép xuất cảnh, Hoàng Ứng Câu không đi được, chỉ còn cách ở lại.

Cám ơn đã xem trại truyen66.com

 

Hiện tại MOMO đang gặp 1 số lỗi, nếu sau 30p-1h nạp vẫn chưa có xu, các bạn vui lòng liên hệ fanpage, gởi ảnh chuyển tiền, copy mã giao dịch, copy username để kiểm tra và xử lí nhé!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương